Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 66: Xòe đuôi
Tuy Lăng Ba sợ muộn, nhưng thật ra họ đã đến phố Bách Hi đúng giờ. Hàn Nguyệt Khởi tinh mắt, chỉ thoáng nhìn một cái đã dựa vào lan can mà cười nói:
– Chà, một lang quân thật là anh tuấn.
Lăng Ba dẫn Bùi Chiếu lên lầu. Cô kinh ngạc nhận ra huynh muội Thẩm gia đều có mặt, hơn nữa cả hai đều mặt mũi sầm sì. Thẩm Vân Trạch là một Thám hoa, trước giờ vốn tự tin với tướng mạo của mình, nhưng kết quả đứng cạnh Bùi Chiếu lại bị lu mờ nên sắc mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam.
Thẩm Bích Vi lại càng ấu trĩ hơn. Bùi Chiếu vừa đến, Lăng Ba vốn định để chàng ngồi cạnh mình, nhưng lại bị Thẩm Bích Vi để đèn lên ghế, sầm mặt nói:
– Chỗ này có người ngồi rồi.
Bùi Chiếu cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm:
– Đây hẳn là Thẩm tiểu thư, mạt tướng có lễ.
Thẩm Bích Vi chỉ muốn ném chàng từ trên lầu xuống nên vẻ mặt vẫn tối tăm. Cô nàng đánh giá quần áo của Bùi Chiếu một phen, nhận ra đều là vật liệu từ cửa hàng của Lăng Ba lại càng không ưa chàng. Chỉ có Bùi Chiếu vẫn ra vẻ cực kỳ thân thiện.
Lăng Ba chẳng để ý đến bọn họ, chỉ tập trung nhìn xuống dưới lầu. Thấy đoàn người của Ngụy gia đến, cô lập tức đứng dậy, vừa reo lên vừa nháy mắt với Hàn Nguyệt Khởi:
– A, kia chẳng phải là Ngụy phu nhân ư?
Hàn Nguyệt Khởi đương nhiên hiểu ngay, lập tức dặn Hàn nương tử:
– Đi xuống mời Ngụy phu nhân lên lầu uống trà.
Bây giờ Lư Văn Nhân đã trở mặt với Ngụy gia nên không ai độc chiếm Ngụy phu nhân nữa. Hàn Nguyệt Khởi dễ dàng mời được cả nhà Ngụy gia lên lầu, trong đó đương nhiên cũng có cả Thôi Cảnh Dục. Lăng Ba nhớ đến chuyện y có qua lại với Hà Thanh Nghi, liền thầm mắng một câu khốn nạn.
Nhưng hôm nay, cái tên khốn nạn ấy vẫn là một Hầu gia trẻ tuổi oai hùng quý phái. Tết Nguyên Tiêu, y hiếm khi mặc vào bộ cẩm bào màu đỏ thắm, tuy vẫn có màu đen làm nền nhưng vẫn mang vẻ trầm ổn và nồng nhiệt. Trên áo thêu mãng văn bằng chỉ vàng và bạc, có vẻ là đồ ngự tứ. Vẻ uy nghi tuấn tú của chàng khiến Ngụy Vũ Sơn cũng bị lép vế.
Dạo gần đây, Ngụy phu nhân đã khỏe hơn nhiều. Các nữ quyến thành Dương Lâm đi theo bà cũng đã quy củ hơn. Họ khách khí chào Hàn Nguyệt Khởi, rồi chọn chỗ ngồi xuống. Mỗi người đều dẫn theo phu quân nhà mình, thành đôi thành cặp. Lăng Ba thấy Thanh Lan và Cảnh Dục mỗi người ngồi ở một đầu lan can thì thấy vô cùng đáng tiếc.
Hàn Nguyệt Khởi vẫn cẩn thận hơn Lăng Ba. Nàng liếc nhìn Thôi Cảnh Dục, thấy y vẫn không nhịn được lén nhìn Thanh Lan với ánh mắt sâu thẳm thì đã hiểu rõ mọi chuyện.
– Hôm nay Hầu gia thật tuấn tú, – Nàng mở miệng, câu đầu tiên là khen ngợi Thôi Cảnh Dục, – Cũng may quân doanh được nghỉ Tết Nguyên Tiêu, nếu không biết bao tiểu thư phải chờ vô ích rồi.
– Hôm nay cũng phải tuần doanh, lát nữa ta sẽ về làm, – Thôi Cảnh Dục lạnh nhạt đáp.
Hàn Nguyệt Khởi đành quay sang nói chuyện với Ngụy phu nhân. Nàng hỏi tại sao Ngụy Hầu gia lại ác vậy, đến Tết Nguyên Tiêu mà mọi người vẫn phải đi tuần doanh. Ngụy phu nhân cũng giải thích, nói rằng ánh lửa nguy hiểm, huống hồ các tướng lĩnh đều còn trẻ, sợ họ mải chơi Nguyên Tiêu không chịu về nên phải nghiêm khắc mới được.
Bên kia, Thôi Cảnh Dục nhàn rỗi đứng cạnh lan can nhìn xuống dưới. Bùi Chiếu cũng có ý xấu, còn cố ý trêu chọc:
– Ngài xem, nếu đặt ba cái nỏ trên tường thành đối diện và ở đây, chẳng phải cả con phố này sẽ được bảo vệ ư?
Lúc này Thôi Cảnh Dục chẳng có lòng dạ nào mà tán gẫu, chỉ lạnh lùng liếc chàng một cái:
– Đang xòe đuôi đấy à?
Bùi Chiếu chỉ cười không nói câu nào, đắc ý để Thôi Cảnh Dục săm soi xiêm y của mình, ra vẻ vinh hạnh lắm.
Diệp Lăng Ba ngồi cạnh nghe đã thấy hơi mất kiên nhẫn. Cô nghĩ nếu cứ thế này thì bao giờ mới khiến Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục nói chuyện với nhau được. Nhưng cô tôn trọng phương pháp của Hàn Nguyệt Khởi nên vẫn kiềm chế.
Nhưng đến khi người Hà gia đến, cô đã không nhịn được nữa.
Hà phu nhân đúng là không dễ dàng gì. Đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ, Hà Thanh Nghi phải chịu thiệt trong tay Lư Văn Nhân. Không chỉ bị cướp mất danh tiếng trong Mai Hoa yến, về sau khi có chỉ trong cung, Trưởng công chúa muốn xem mẫu thêu của cô, cũng bị Lư Văn Nhân phá hỏng. Người mẹ nào thấy vậy mà không sốt ruột, nên bà vừa thấy hi vọng trên người Thôi Cảnh Dục là đã toàn lực thúc đẩy. Dù biết đây là địa bàn của Hàn Nguyệt Khởi, bà cũng đành phải mặt dày dẫn Hà Thanh Nghi đến tiếp chuyện, hỏi thăm Thôi Hầu gia.
Cái tên Thôi Cảnh Dục này cũng thật đáng giận, thế mà lại nghiêm túc nói chuyện với Hà Thanh Nghi, hỏi đáp qua lại.
Hàn Nguyệt Khởi là người đoan chính ngay thẳng, tuy là địa bàn của mình nhưng cũng không làm khó Hà Thanh Nghi và Hà phu nhân. Lăng Ba cũng không phải loại người chỉ nhắm vào phụ nữ như Lư Văn Nhân. Thấy cảnh này, cô bèn tự mình ra tay.
– Xiêm y hôm nay của Thanh Nghi muội muội thật đẹp đẽ, – Cô khen ngợi Hà Thanh Nghi, – Tết Nguyên Tiêu vẫn nên mặc màu nhạt, màu này tên là liễu sao nguyệt phải không? Thật nhã nhặn.
Nếu bàn về xiêm y may vá, trình độ của Hà Thanh Nghi cũng xếp hàng đầu. Cô cũng biết nét đẹp của mình nghiêng về thanh lệ văn nhã nên không chọn màu sặc sỡ. Bộ xiêm y này vừa tinh tế lại vừa xinh đẹp. ‘Trên ngọn liễu trăng treo, người hẹn hoàng hôn tới’ (1) đúng là điển cổ của Tết Nguyên Tiêu. Sự khéo léo của thiếu nữ đều được gói trong những suy nghĩ nhỏ này.
Nhưng Thanh Ba khen như vậy, cũng không có ý hại người.
Hà Thanh Nghi lịch sự, cũng khen ngợi:
– Phải ạ. Bộ nguyệt quang y của Thanh Lan tỷ tỷ cũng thật đẹp, làm từ trùng cẩm phải không? Trùng cẩm còn gọi là gấm hoa thành, ‘Sớm trông miền đỏ thắm, hoa nở Cẩm Thành tươi(2)’ cũng là một điển cố hay.
Nước cờ của Lăng Ba, có thể khen một câu kín đáo, không kẽ hở.
Cả lầu các chỉ có Hàn Nguyệt Khởi hiểu được sắp xếp của Lăng Ba, lập tức tiếp lời:
– Vậy y phục của Bùi tướng quân có cách giải thích gì không?
Mọi người vốn thỉnh thoảng liếc nhìn Bùi Chiếu. Người đẹp là như vậy, dù ngồi một chỗ cũng dễ dàng thu hút ánh mắt người khác. Chuyện này không liên quan đến tình cảm, chỉ là bản năng, đến cả Hà Thanh Nghi cũng không ngoại lệ. Nghe Hàn Nguyệt Khởi nói vậy, mọi người không khỏi đồng loạt nhìn về phía chàng.
Lăng Ba lập tức cười rộ lên.
– Muội cũng không biết. Nhưng cũng khéo thật, xiêm y này của Bùi tướng quân giống như là một cặp với tỷ tỷ muội vậy.
Mọi người lập tức xôn xao. Tết Nguyên Tiêu mỗi năm một lần vốn là lúc thoải mái, các phu nhân được buông thả, các tiểu thư cũng không cần giữ quy tắc. Hàn Nguyệt Khởi lập tức xung phong, nhẹ nhàng đẩy một cái, Thanh Lan giãy giụa chống cự nhưng làm sao chống lại các phu nhân nên lập tức bị đẩy qua. Bùi Chiếu cũng bị Lăng Ba giữ lại không cho chạy. Hai người cùng bị đẩy lên, đều cùng mặc đồ màu trắng, người xinh đẹp, người tuấn tú, đứng dưới ánh trăng tựa như hai đóa hoa đang nở rộ. Ai cũng phải cảm thán:
– Đúng là một cặp bích nhân.
Trong không khí rộn ràng, Lăng Ba ung dung nhìn Thôi Cảnh Dục đen mặt đứng sau đám đông.
Xưa nay yêu thì ghen, không thể chỉ có mình y được chọc giận người khác mà không bị ai đụng chạm.
Thanh Lan vốn là người đoan trang, thủ lễ. Bị đám đông chọc ghẹo như vậy, nàng liền đỏ mặt, lại không tránh đi được, càng lộ vẻ đáng yêu. Chẳng trách bốn năm trước nàng lại là người đứng đầu Hoa Tín yến, các phu nhân thích nhất trêu chọc những cô gái như nàng. Chứ người tính tình ương ngạnh như Lăng Ba, lại chẳng thú vị chút nào.
Các phu nhân trêu chọc, Thanh Lan ngượng ngùng, Bùi Chiếu lại là một vị tướng quân trẻ tuấn tú, đúng là ‘công cụ’ tốt nhất. Giống như các tiểu thư sau khi nghe diễn hí xong, sẽ trêu đùa muốn gán ghép Tiêu La Thành cho đối phương. Cảnh tượng này rõ ràng không thể nào náo nhiệt hơn được nữa.
Điểm không hay duy nhất là Thôi Cảnh Dục giận đến nỗi mặt mũi đen sì, và sắc mặt của Bùi Chiếu bị Lăng Ba đẩy vào giữa trò đùa này cũng cực kỳ khó coi.
.
.
.
(1) Câu này được trích trong bài Sinh Tra Tử – Nguyên Tiêu của Âu Dương Tu.
Khứ niên nguyên dạ thì,
Hoa thị đăng như trú.
Nhân ước hoàng hôn hậu.
Kim niên nguyên dạ thì,
Nguyệt dữ đăng y cựu.
Bất kiến khứ niên nhân,
Lệ thấp xuân sam tụ.
Bản dịch trên thivien:
Đêm xuân năm ngoái thời
Rực phố hoa đăng rọi
Trên ngọn liễu trăng treo
Người hẹn hoàng hôn tới
Năm nay, nguyên dạ thời
Trăng với đèn không đổi
Tay áo lệ đằm rưới
(2) Được trích trong bài Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ.
Hảo vũ tri thì tiết,
Đương xuân nãi phát sinh.
Tuỳ phong tiềm nhập dạ,
Nhuận vật tế vô thanh.
Dã kính vân câu hắc,
Giang thuyền hoả độc minh.
Hiểu khan hồng thấp xứ,
Hoa trọng Cẩm Quan thành.
Bản dịch trên thivien:
Trời tốt, mưa lành tới
Đang xuân chợt nhẹ rơi
Vào đêm theo với gió
Êm tiếng mát cho đời
Đường nội làn mây ám
Thuyền sông ánh lửa ngời
Sớm trông miền đỏ thắm
Hoa nở Cẩm Thành tươi
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
