Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 65: Thanh Loan
Cách của Lăng Ba tuy hay, nhưng nhóm Diệp gia lại đến hơi sớm. Lúc họ đến nơi, chẳng thấy có mấy gương mặt lạ, đều là các vương tôn quý tộc đã gặp từ Hoa Tín yến năm ngoái. Hàn Nguyệt Khởi cũng đã đến, biết họ tới liền chủ động đón từ xa.
Lăng Ba lập tức vòng đến cạnh nàng, thì thầm:
– Thôi Cảnh Dục đã đến chưa?
Hàn Nguyệt Khởi cũng ra vẻ thần bí đáp lại:
– Nghe nói nhóm quân Trấn Bắc phải giờ Dậu mới đến. Ngụy phu nhân và Ngụy nguyên soái cũng tới, bây giờ còn sớm lắm.
– Tết Nguyên Tiêu mà còn phải tuần doanh à?
Lăng Ba đã hiểu rõ về quân Trấn Bắc lắm rồi.
Tục đi trừ bách bệnh của Tết Nguyên Tiêu thực ra đều tập trung ở phố Bách Hi, gần chân tường thành phía nam. Phố Bách Hi dài chưa đầy nửa dặm đã chật kín các hàng quán: sạp đèn lồng, sạp đồ ăn, sạp trà, và cả những sạp bán các món đồ chơi nhỏ bằng sứ mà mấy cô bé như Yến Yến thích. Riêng sạp chơi đố đèn thì có cả một hàng dài, chiếu sáng rực cả con đường như ban ngày.
Hàn Nguyệt Khởi vẫn rất tài ba, đã bao một trà lâu có vị trí đẹp nhất từ sớm, nằm ngay dưới thành lầu, đối diện với cổng thành – là nơi nhộn nhịp và có tầm nhìn đẹp nhất. Nàng dẫn theo hàng chục người hầu, mở tất cả cửa, bày xuống mấy chục bàn, treo đèn lồng của Thẩm gia lên sáng trưng. Nàng cũng chuẩn bị trà bánh ngon nhất, chiêu đãi các tiểu thư phu nhân thân thiết, không khí đông vui biết bao.
– Chúng ta lên lầu chờ đi.
Hàn Nguyệt Khởi dẫn họ lên lầu. Trên lan can đã bày vài chiếc bàn nhỏ, từ đó có thể nhìn thấy toàn bộ phố Bách Hi, ai đến cũng nhìn thấy rõ. Tỷ muội Diệp gia ngồi xuống, Yến Yến vừa thấy điểm tâm đã mừng rỡ ăn liên tục.
Lăng Ba thấy Hàn Nguyệt Khởi chuẩn bị như vậy, đã biết nàng có ý muốn tiếp quản, lập tức mỉm cười đầy thấu hiểu.
– Còn lâu mới đến giờ Dậu, – Cô nói với Hàn Nguyệt Khởi, – Tỷ ngồi chơi với Thanh Lan, muội phải đi gặp người này đã.
Thẩm Bích Vi lập tức cảnh giác:
– Ta cũng đi!
– Ta phải đi làm việc chính, cô đừng quấy rầy ta, – Diệp Lăng Ba thấy Bích Vi nhăn nhó, lập tức mỉm cười, – Đừng giận, chẳng phải cô luôn muốn dạy ta cưỡi ngựa ư? Hai ngày nữa là Mã Cầu yến, đến lúc đó ta sẽ để cô dạy ta, không được ư?
Nghe xong, Thẩm Bích Vi mới thấy thỏa mãn một chút. Nhưng cô nàng vừa biết Lăng Ba vì Bùi Chiếu mới dỗ dành mình, lại lập tức kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
– Cô đi đi, đừng tưởng ta không biết cô tìm ai nhé, – Cô nàng uy h**p, – Đừng để ta tóm được, nếu không ta sẽ bóp nát cái mặt chảnh chọe của hắn.
Lăng Ba vì câu nói này mà cười suốt từ trên đường đến trước cửa nhà Bùi Chiếu.
– Tiểu thư.
Liễu Nhi không nhịn được nhắc nhở, Lăng Ba lập tức thu lại nụ cười.
Tính cách hẹp hòi của Bùi Chiếu giống hệt Thẩm Bích Vi. Nếu Lăng Ba cười khi gặp chàng, nhất định sẽ không khuyên được. Nhưng không biết tại sao, cô không nhịn được cười. Khi Liễu Cát vào thông báo, Lăng Ba tranh thủ nhìn ngắm xung quanh. Chỗ này khá gần phủ đệ của Ngụy gia. Cuối năm ngoái, quân Trấn Bắc đã giải tán quá nửa, những người ở lại đều là tướng lĩnh và đa số đều sống quanh chỗ này.
Chỗ ở của Bùi Chiếu là một tiểu viện hai gian nhỏ bé, trông như nhà của một bình dân, chỉ đủ cho bốn năm người sống. Trước cửa trồng một cây hồng, trên cây vẫn còn sót lại vài quả hồng từ mùa đông, trông khá tiêu điều.
Lăng Ba vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã muốn lôi đầu Bùi Chiếu ra mắng. Đường đường là một thiếu tướng quân, Thôi Cảnh Dục ở nhà cao cửa rộng, vậy mà Bùi Chiếu lại sống ở cái nơi xó xỉnh này đúng là phí của trời. Nhưng hôm nay cô phải dỗ dành chàng, chê chàng không có chí tiến thủ chỉ khiến chàng thêm giận dỗi.
Liễu Cát vào trước thông báo rồi mới đón Lăng Ba vào. Quả nhiên, Bùi Chiếu đang ở nhà, chưa chuẩn bị gì cả mà vẫn mặc trung y Hồ phục như vừa luyện võ xong. Quần áo màu trắng nhạt còn tôn lên gương mặt như ngọc của chàng. Bùi Chiếu không đội mũ miện, chỉ buộc tóc bằng một sợi dây đơn giản mà vẫn đẹp như Nhị Lang Thần. Chàng nhìn thấy Lăng Ba cũng không thèm chào một câu, chỉ ngồi vào chiếc ghế giữa sân để lau chùi bội kiếm.
Lăng Ba kiềm chế ý nghĩ muốn mắng chàng mà đi tới bên cạnh. Liễu Nhi cười làm hòa và nói:
– Bùi tướng quân, vẫn là tiểu thư nhà chúng ta tốt đúng không? Tiểu thư biết hôm nay là Tết Nguyên Tiêu nhộn nhịp, cố ý đến dẫn tướng quân đi dự hội đèn lồng. Tướng quân mau đứng dậy đi thay quần áo đi.
Bùi Chiếu vẫn làm như không nghe thấy. Cái tên này lúc tỏ ra đỏng đảnh thực sự khiến người ta phát giận. Nói một câu không được đáp lại, Liễu Nhi lập tức đỏ mặt.
Lăng Ba thấy chàng làm bộ như vậy lập tức nổi giận. Cô bước đến bên cạnh chàng, đá vào chân chàng một cái rồi nạt:
– Đứng lên!
– Chân ta gãy rồi, không đứng lên nổi.
Lời nói của Bùi Chiếu càng khiến người giận sôi.
Chỉ tiếc hôm nay không phải Tết, nếu không nhất định Lăng Ba phải đánh cho chàng một trận. Cái tên này còn có mặt mũi nói người khác, cái miệng đanh đá của chàng cái gì cũng dám nói.
Lăng Ba mặc kệ chàng, cô gọi Liễu Nhi:
– Đi, mang bộ xiêm y trắng của huynh ấy ra đây.
Liễu Cát nhanh nhẹn, đã sớm mang quần áo ra. Bộ áo gấm hoa này còn quý giá hơn bộ màu xanh hôm trước. Phàm là tơ lụa, màu sắc càng nhạt lại càng đắt, bởi vì màu nhạt không giấu được tỳ vết. Nên trừ màu son và màu tím, đồ gấm hoa màu nhạt cũng rất khó may.
Tuy vẫn là hoa văn cây cối hoa cỏ, nhưng lần này chim thêu trên áo không phải khổng tước mà là thanh loan. Thợ may rất chú ý sự hài hòa: bộ áo màu xanh lục của Bùi Chiếu lúc trước thêu khổng tước trắng bằng kim tuyến, còn bộ màu trắng này lại thêu chim loan màu xanh. Tuy không bằng bộ Nguyệt quang y của Thanh Lan, nhưng cũng coi như mặc nửa cái viện lên người.
Thế mà cái tên Bùi Chiếu này nhất quyết không chịu mặc. Liễu Nhi đứng bên cạnh nâng xiêm y, thấy chàng không nhúc nhích, chỉ khó xử nhìn Lăng Ba.
Lăng Ba lại đá cho chàng một cái:
– Đứng lên, thay quần áo, ta dẫn huynh đi ngắm đèn.
– Ta không đi, – Bùi Chiếu khoanh tay, ngoảnh mặt đi.
Lăng Ba nhăn mày, tặc lưỡi.
– Huynh không ra ngoài đi chơi Nguyên Tiêu, ru rú ở nhà làm gì? Huynh nhìn xem chỗ này có khác gì cái ổ lợn không?
Thật ra căn nhà của Bùi Chiếu tuy đơn sơ nhưng rất sạch sẽ. Không hiểu sao hôm nay Lăng Ba lại không phát huy được như mọi ngày. Không dỗ được chàng, cô lại chuyển hướng khuyên nhủ:
– Huynh mau đứng lên thay quần áo rồi đi với ta. Tết Nguyên Tiêu là chuyện lớn, tướng lĩnh trong quân Trấn Bắc đều tham dự, cả Ngụy Hầu gia và Ngụy phu nhân cũng đi. Nghe nói Trưởng công chúa điện hạ cũng tới đó.
– Vậy ta càng không nên đi, – Bùi Chiếu càng tỏ ra bướng bỉnh, – Ta không trèo cao được.
Lăng Ba không phải người tốt tính gì cho cam, huống hồ là với Bùi Chiếu, người lúc nào cũng cười tủm tỉm với cô. Bây giờ khuyên chàng không nghe, lông mày Lăng Ba lập tức dựng đứng.
– Ta giận rồi đấy, – Cô trừng mắt nhìn Bùi Chiếu, – Đứng lên thay quần áo ngay, nghe không hả!
Bùi Chiếu cũng biết Lăng Ba đã bị chọc giận. Chàng liếc nhìn bộ quần áo một cái, muốn đứng dậy rồi lại thôi.
– Quần áo này ta không mặc được.
– Tại sao lại không mặc được? Ta vốn may cho huynh mà.
– Ta quá cao, không mặc vừa, giữ lại cho chú lùn mặc đi.
Lăng Ba chỉ cảm thấy chàng thật khó hiểu.
– Cái gì mà cao với chả thấp? Huynh đừng đánh đố ta, – Lăng Ba thấy chàng cứng đầu, không nhịn được muốn động thủ, – Huynh còn không đứng lên, ta đánh huynh cho xem.
Bùi Chiếu ngồi bất động. Lăng Ba nhéo chàng hai cái, chàng vẫn không nhúc nhích. Cô còn muốn đánh thêm vài cái, thì Bùi Chiếu bỗng nhiên đứng bật dậy, nắm chặt lấy tay cô, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.
– Huynh làm gì vậy?
Bị đôi mắt của Bùi Chiếu tập trung vào, Lăng Ba bỗng thấy hơi hoảng hốt. Cô thấy mình có vẻ quá hung hăng, dù sao người ta cũng là một tướng quân, không dễ chọc chút nào.
Nhưng Bùi Chiếu lại không buông lỏng tay ra, ánh mắt chàng không chút ý cười. Lăng Ba nhìn, bỗng thấy chàng xa lạ. Nhưng cô biết đây vẫn là Bùi Chiếu, thậm chí còn có vẻ thân thiết hơn mấy ngày trước ở trên núi, chỉ là cô không rõ lý do mà thôi.
Bầu không khí bỗng trở nên cứng ngắc. Liễu Nhi không biết đã nhận ra điều gì, chợt lên tiếng:
– Tiểu thư, chúng ta mau quay lại thôi, nếu không lát nữa Thẩm tiểu thư sẽ tìm đến đây mất.
– Thẩm tiểu thư nào cơ? – Bùi Chiếu bỗng lên tiếng.
Cả ngày cứ im như tượng, bây giờ mới biết mở miệng.
– Thẩm tiểu thư Thẩm Bích Vi của Thẩm gia chứ ai ạ, – Liễu Nhi ra vẻ nghi hoặc, – Chẳng phải Bùi tướng quân mới gặp cô ấy hai hôm trước ư? Thẩm tiểu thư là bạn từ nhỏ với tiểu thư nhà tôi, thân thiết lắm. Tiểu thư nhà tôi không sợ ai cả, chỉ sợ cô ấy thôi.
– Ai sợ cô ấy chứ, – Lăng Ba càu nhàu.
Nhưng quả thật Thẩm Bích Vi có địch ý với Bùi Chiếu. Như lời cô nàng nói, nếu cô nàng tìm được đến đây, nhất định phải đánh Bùi Chiếu đến mặt mũi nở hoa.
Có lẽ điệu bộ tự trấn tĩnh của Lăng Ba trông quá buồn cười, Bùi Chiếu vừa nhìn thấy đã toét miệng cười ngay.
Chàng như thể đã nghe được lời uy h**p của Thẩm Bích Vi, cười hỏi Lăng Ba:
– Thẩm tiểu thư lợi hại như vậy, chúng ta đến dự hội Nguyên Tiêu, cô ấy bắt nạt ta thì sao?
– Huynh to như con tịnh, da dày thịt béo, ai mà bắt nạt được huynh!
Lăng Ba lầm bầm. Cô thấy chàng chịu thả tay ra mới phản ứng lại, vội thúc giục:
– Còn cười nữa, không mau thay quần áo đi. Lại trì hoãn nữa thì không kịp ngắm đèn đâu, khéo đến quét đường cũng không có phần của huynh.
Bùi Chiếu cũng thật kỳ lạ, giận dỗi không lý do, hết giận cũng không lý do. Chàng nhận quần áo, vừa định thay, Lăng Ba đã giật mình và mắng:
– Huynh điên à mà đứng đây thay, còn không mau vào nhà.
Cô cũng thật dễ lừa. Đến khi Bùi Chiếu phì cười, cô mới nhận ra chàng đang trêu mình. Lăng Ba tức giận muốn đá cho chàng vài cái, Bùi Chiếu chỉ nhẹ nhàng né đi, đi thẳng vào nhà thay quần áo. Chàng vừa bước ra ngoài, cả sân viện như bừng nắng xuân.
Nếu sự đoan trang của Thanh Lan được so với ánh trăng, thì vẻ đẹp của A Thố và Bùi Chiếu lại chói mắt như ánh nắng. Nhưng phụ nữ đẹp thì nhiều, đàn ông đẹp lại ít, nên tướng mạo của Bùi Chiếu cực kỳ hiếm thấy. Cũng không biết đêm nay có bao nhiêu cao môn quý nữ đang chờ chàng xuất hiện.
– Tạ ơn tiểu thư ban xiêm y, – Chàng vừa hòa hoãn một chút là lại muốn ăn đòn, cố ý ghé vào người Lăng Ba làm bộ như người hầu.
– Giờ huynh mới biết à? – Lăng Ba cũng dễ thỏa mãn lắm, – Hôm nay nếu không phải là ta, nếu là người khác thì ai thèm để tâm huynh có đi Nguyên Tiêu hay không, cứ để huynh ru rú ở đây là xong.
– Phải, phải, – Liễu Nhi lập tức phụ họa, – Tiểu thư đối xử tốt nhất với người mình. Sau khi đi theo tiểu thư, mỗi năm của chúng ta ngày một tốt lên. Bùi tướng quân đừng giận dỗi với tiểu thư nữa, phải nghe lời, tiểu thư sẽ không hại tướng quân đâu.
Bùi Chiếu chỉ cười tủm tỉm:
– Giỏi như vậy sao? Vậy về sau ta phải nghe lời tiểu thư rồi?
– Huynh là người của ta, đương nhiên phải do ta quản lý. Kể cả người giận là Liễu Nhi, ta cũng sẽ dỗ dành, khuyên nhủ, – Lăng Ba nghểnh mặt lên đáp.
– Thì ra ta là người của tiểu thư à? – Bùi Chiếu cười với cô.
Gần đây chàng hay có hành động như vậy, bởi vì chàng cao hơn Lăng Ba nên chàng sẽ cúi đầu xuống, vô cùng kiên nhẫn mỉm cười với cô. Có lẽ vì chàng có đôi mắt hoa đào nên khiến người ta cảm giác chàng rất dịu dàng.
Lăng Ba không muốn đáp lại chàng.
– Đừng đùa nữa, thay quần áo rồi thì ra ngoài thôi. Liễu Cát, đưa đèn cho huynh ấy đi. Chúng ta muốn ra phố Bách Hi còn tốn nửa khắc đấy, có lẽ đám Thôi Cảnh Dục cũng đến rồi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 65: Thanh Loan
10.0/10 từ 18 lượt.
