Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 64: Tơ hồng


Bộ y phục vừa được mang ra, Dương nương tử lập tức tấm tắc khen. Nguyệt quang y là phong tục ở kinh thành, là áo lụa trắng được mặc trong tết Nguyên Tiêu, đi dạo dưới ánh trăng thì quả đúng như lời thơ:


Bạch lăng sam chiếu nguyệt quang thù,
Tẩu quá kiều lai bách bệnh vô.
Tái quá tiền môn đinh xúc thủ.
Nhất hành trực đắc nhất niên ngu (1)


Nhưng không phải ai mặc màu trắng cũng đẹp, hơn nữa thiết kế hoa văn cũng bị hạn chế nên dần dần bị các tiểu thư lạnh nhạt.


Nhưng bộ nguyệt quang y của Lăng Ba lại được làm rất tinh xảo. Chất liệu không phải lụa trắng thông thường mà là một cuộn gấm dày. Những họa tiết hoa sen nối liền được dệt chìm trên nền gấm sáng trắng như ánh trăng. Khi bộ áo được bày lên giường, ánh tuyết chiếu lên khiến nó lấp lánh tựa dòng nước chảy. Khó mà tưởng tượng được dưới ánh đèn Nguyên Tiêu, nó còn có thể lộng lẫy đến nhường nào.


Đường may trên xiêm y cũng vô cùng đẹp đẽ: cổ tròn, tay áo rộng, ống tay áo bồng bềnh như mây, uyển chuyển như nước. Cúc áo đều được làm bằng ngọc dương chi thượng hạng. “Chiếc váy dài với những bông sen dập dờn sóng nước được thêu bằng chỉ vàng. Khi mặc lên, váy chỉ để lộ một đoạn gấu váy, vừa tinh xảo, kín đáo lại vừa thanh lịch, càng tôn thêm vẻ quý phái.


Thanh Lan lập tức cau mày:


– Xiêm y đẹp thế này, sao muội không giữ mà mặc?


– Tỷ tha cho muội đi, gần đây muội ngủ không ngon, mặc vào càng lộ vẻ hốc hác. Muội định mặc màu phỉ thúy kia. – Lăng Ba khuyên nhủ, – Tỷ mặc đi, muội không mặc được, giữ lại cũng lãng phí. Với lại y phục này chỉ hợp mặc vào đêm Nguyên Tiêu, mặc vào dịp khác, viện bên kia lại vu cáo muội nguyền rủa Diệp đại nhân cho xem.


Thanh Lan bị cô chọc cho bật cười. Dương nương tử cũng khuyên, cuối cùng Thanh Lan đành đồng ý.


Thật ra, Lăng Ba còn chuẩn bị một bộ trang sức bằng trân châu cực kỳ đẹp, gồm dây chuyền, khuyên tai và cả mũ đội đầu. Nhưng cô sợ đem ra sớm thì lộ liễu quá, nên để đến tối mới dùng. Lúc ấy thì chuyện đã rồi, Thanh Lan muốn từ chối cũng không được.



Lăng Ba lo liệu cho Thanh Lan chu toàn, bản thân lại ăn mặc vô cùng đơn giản, cũng là thói quen nhiều năm nay. Cô biết bản thân dù trang điểm thế nào cũng chỉ đến vậy, quá diêm dúa lại khiến người ta chú ý. Nhan sắc bình thường là một chuyện, nhưng càng cố tỏ ra mình xinh đẹp chỉ khiến bản thân thêm xấu hổ. Nên cô không trang điểm quá cầu kỳ, trái lại trông rất phóng khoáng.


Hôm nay, cô mặc bộ đại tụ sam bằng gấm hoa màu xanh biếc thêu kim tuyến. Nói ra cũng bực mình, đây vốn là phần vải thừa sau khi may áo cho tên Bùi Chiếu kia. Mặc dù Lăng Ba giỏi kiếm tiền, nhưng thường ngày lại rất tiết kiệm, chẳng nỡ dùng đồ tốt cho mình. Thế mà cái tên kia còn không biết điều, lại dám giở trò giận dỗi với cô, cứ nghĩ đến là chỉ muốn đánh cho chàng một trận.


Đến khi hoàng hôn, Thanh Lan quả nhiên bị lừa. Lăng Ba chỉ lo trang điểm cho nàng, lục lọi mãi mà không tìm được món trang sức nào vừa mắt. Nương tử chải đầu nhìn thấy vậy và nghĩ: vị muội muội này ghen tị với nhan sắc của tỷ tỷ, cố ý không lấy ra trang sức đẹp, còn kéo dài thời gian.


Ai ngờ, vừa đến giờ thân, Thẩm Bích Vi đã cầm theo đèn lồng vào cửa, thúc giục:


– Sắp giờ dậu rồi, mọi người đã chuẩn bị xong chưa vậy?


Lăng Ba vừa thấy cô nàng, lập tức nói:


– Ồ, muội nhớ ra rồi, nhà mình còn một bộ trang sức bằng trân châu.


Có vở kịch tên là ‘Một Hộc Châu’, và hộc trân châu này của Lăng Ba vừa được lấy ra đã khiến nương tử chải đầu há hốc mồm kinh ngạc. Viên trân châu to bằng ngón tay cái khảm trên khuyên tai đã hiếm thấy, nhưng chiếc vòng cổ còn quý giá gấp mười lần. Kích cỡ mỗi viên đều tăm tắp, ánh ngọc sáng ngời, vừa lấy ra đã rọi sáng cả bàn trang điểm.


Thanh Lan dù có chậm chạp đến mấy cũng lập tức nhận ra:


– Sao muội lại chuẩn bị bộ trân châu quý giá này cho tỷ?


– Ai bảo muội chuẩn bị cho tỷ? Vốn là để phối với nguyệt quang y đấy chứ! Bây giờ quần áo mặc không vừa, trân châu cũng đành để tỷ đeo vậy, – Lăng Ba hùng hồn nói. – Tỷ mau trang điểm đi, nếu không sẽ không kịp mất. Muội còn chưa kịp chải đầu đây này.



– Nhị tiểu thư, vẫn còn hơi trống.


Họ đã nhận ra rằng, tuy Thanh Lan là đại tiểu thư, nhưng mọi trang sức quý giá trong nhà đều do Lăng Ba quản lý.


– Thấy chưa, muội đã bảo không phải chuẩn bị cho tỷ mà. Muội làm theo kiểu tóc của muội đấy chứ. Tóc của muội mỏng hơn của tỷ, không búi cao được. Tóc tỷ búi thành búi to, nên đồ trang sức này trông cũng có vẻ nhỏ. – Lăng Ba làu bàu.


Thanh Lan tưởng cô nói thật, soi gương một lát rồi đáp:


– Vậy cũng không sao, trống thì cứ để trống. Dù sao cũng chỉ đi dự hội Nguyên Tiêu, quá xa hoa cũng không tốt.


– Sao thế được, – Lăng Ba suy nghĩ một chút rồi chỉ vào Thẩm Bích Vi, – Đúng rồi, không phải cô còn một chiếc chiêu quân bộ ư? Mau đưa cho Thanh Lan đeo, bông xù mềm mại, vừa đủ che khoảng trống.


Thẩm Bích Vi nhìn Lăng Ba xoay Thanh Lan vòng vòng mà chỉ biết thở dài.


Nhưng lần này, nhờ công khổ tâm trù tính của Lăng Ba, Thanh Lan trang điểm và thay quần áo xong, quả thật khiến người ta tấm tắc không thôi. Đến nương tử chải đầu cũng khen ngợi:


– Tôi đi chải đầu nhiều năm như vậy, chưa từng gặp được tiểu thư nào xinh đẹp đến mức này. Mỹ nhân như họa cũng chỉ đến thế. Ngày mười chín tháng hai là ngày sinh của Bồ Tát, tiểu thư nên đi đóng vai Quan Âm mới được.


Lăng Ba sợ nương tử chải đầu khen quá nhiều khiến Thanh Lan chú ý, lập tức ngắt lời:


– Được rồi được rồi, đừng khen nữa. Không phải muốn tiền thưởng sao? Dương nương tử, mau ban thưởng!



Thanh Lan cũng hơi ngốc nghếch, đúng như Lăng Ba từng nói: người đẹp đã quen nhìn mình trong gương nên cũng chẳng thấy gì đặc biệt cả. Nàng chuẩn bị xong xuôi đứng dậy. Những người khác đã quen, chỉ có A Thố lần đầu thấy Thanh Lan ăn mặc lộng lẫy như vậy, hai mắt lập tức tròn xoe. Lăng Ba nháy mắt với cô bé mấy cái, ý bảo đừng khen, sợ Thanh Lan nhận ra.


Vừa ra đến cửa, họ đã đụng phải Phan Ngọc Dung cùng Diệp Dẫn Chương cũng đang ra ngoài. Hai mẹ con mụ cũng đã trang điểm kỹ lưỡng. Vốn dĩ mụ đang đắc ý, tỉ tê với Diệp đại nhân:


– Dung mạo của Dẫn Chương nhà chúng ta thế này, phu quân còn không gắng sức mà lo liệu cho con…


Đúng lúc này, Diệp Thanh Lan dẫn theo mấy tỷ muội bước ra ngoài. Nàng là tỷ tỷ, trước giờ đều quen đi đầu mở đường. Tay nàng cầm chiếc đèn lồng thỏ, đang nâng cao soi đường cho các muội muội ở phía sau. Bên cạnh nàng còn có các vú nuôi theo hầu, trông nàng tựa như một vầng trăng sáng rơi soi rọi trước cửa Diệp gia. Phan Ngọc Dung nhìn mà cả kinh, không biết phải làm gì.


Diệp đại nhân là người từng trải, nhìn đứa con gái lớn nhất của mình, ông ta nhất thời tâm tình phức tạp.


Tâm tính, tài năng, thậm chí dung mạo và nhân phẩm của Thanh Lan, ông ta đều biết rất rõ. Cho dù là một phụ thân lòng dạ cầm thú, nghĩ đến chuyện con mình bị trì hoãn đến năm hai mươi tư tuổi, ông ta cũng thấy hơi hổ thẹn.


Nhưng đương nhiên Diệp Lăng Ba không cho ông ta cơ hội lên tiếng.


– Được rồi, mau nhường đường!


Cô vừa liếc mắt, đám Lâm nương tử lập tức tiến lên, tách các tiểu thư ra khỏi Phan Ngọc Dung và Diệp đại nhân, rồi chen theo họ, hòa vào dòng người đi trừ bách bệnh trên phố dịp lễ Nguyên Tiêu.


Đi trừ bách bệnh trong Tết Nguyên Tiêu là một phong tục quan trọng ở kinh thành. Nam thành, nơi tập trung các phủ đệ của quan lại thế gia, lúc này cũng là nơi đông đúc nhất. Các phu nhân dẫn theo tiểu thư, vú già vây quanh chủ nhân, đèn lồng chiếu con đường sáng trưng như ban ngày. Dòng người đông như dệt cửi, nhưng dù vậy, xung quanh tỷ muội Diệp gia vẫn tự động có một khoảng trống.


Người đi ở phía sau không dám tiến lên trước. Người ở phía trước lập tức ngoái lại, thấy Diệp Thanh Lan cũng liền nhường đường. Có người kinh ngạc, có người e dè, có người nhìn với ánh mắt khác lạ. Cũng có người nuối tiếc, không ít phu nhân còn lộ ra vẻ hoài niệm.



Danh quán quân của Hoa Tín yến bốn năm trước, đâu phải chuyện đùa.


Thế gian tầm thường thực dụng, thích trèo cao giẫm thấp. Hai mươi tư tuổi rõ ràng là độ tuổi rực rỡ nhất của đời con gái, thế mà họ lại đồn bậy, biến Diệp Thanh Lan thành bà cô già không ai muốn lấy. Ngay cả khi có người tiếp cận, cũng là những kẻ kém cỏi, góa bụa hoặc phẩm hạnh thấp kém. Đồn thổi càng nhiều, giá trị của nàng càng sụt giảm.


Thanh Lan vẫn là Thanh Lan trước kia, đâu có thay đổi.


Nghĩ tới đây, sát khí trong lòng Diệp Lăng Ba tản đi.


Từ khi Thôi Cảnh Dục về kinh đến nay, Lăng Ba vẫn luôn tính toán. Nhưng thay vì nói muốn nối lại đoạn nhân duyên này, chi bằng nói Lăng Ba muốn Thôi Cảnh Dục trả lại những gì thế gian này nợ Thanh Lan.


Thanh Lan xứng đáng có một nhân duyên rực rỡ nhất, một kết thúc hạnh phúc nhất. Thôi Cảnh Dục bị từ hôn đau đớn thấu tâm can, nhưng chẳng phải Thanh Lan cũng vì chàng mà từ chối hết thảy những khả năng trên đời đó ư? Nếu bốn năm trước từ hôn xong, nàng lập tức tái giá, cũng có biết bao vương tôn để nàng lựa chọn.


Bốn năm sau, Thanh Lan vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn vì vậy mà trở thành ‘gái lỡ thì không ai thèm lấy’ trong mắt thế gian. Điều đó đã đủ nói rõ vấn đề rồi.


Thế mà tên khốn Thôi Cảnh Dục kia lại ngu ngốc đến lạ, y và Thanh Lan đúng là một loại người mà. Bốn năm rồi, trai chưa cưới, gái chưa gả, còn chưa đủ rõ ràng ư? Thế mà y khăng khăng không chịu hiểu, vẫn còn bướng bỉnh khước từ. Tuổi thanh xuân tươi đẹp biết bao, một tiểu thư đẹp tựa tiên nữ, một tướng quân tuấn tú oai hùng phải nên có một nhân duyên tươi đẹp, thế mà họ còn lãng phí!


Cũng may, Diệp Lăng Ba cô đây không phải ngồi không.


Sợi tơ hồng này, nối được cô phải nối, không nối được cô cũng phải nối! Cô nhất định sẽ trông chừng hai kẻ ngốc Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan, chờ họ tháo gỡ khúc mắc, thành tựu nhân duyên, vui vẻ kết hôn, tốt nhất phải sinh ra một đứa trẻ ương bướng như trâu, chạy theo gọi cô là dì. Như vậy mới là hạnh phúc viên mãn!


.
.
.


(1) Đây là bài thơ Tẩu bách bệnh của nhà thơ Trương Túc thời Minh, hiện tại mình chưa tìm được bản dịch. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 64: Tơ hồng
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...