Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 63: Chiên la
Hàn Nguyệt Khởi mỉm cười.
– Không có gì để cầu, hay không dám cầu?
Nàng biết Thôi Cảnh Dục sẽ không trả lời. Anh chàng này từ bốn năm trước đã mang vẻ lạnh lùng thờ ơ này. Hồi đó ít ra y còn chịu nể mặt Thanh Lan mà đối xử hòa nhã với nàng, còn bây giờ thì không thèm giữ thể diện nữa. Lúc này chỉ cần nàng nói thêm vài câu châm chọc, y sẽ bỏ đi ngay.
Nên Hàn Nguyệt Khởi chỉ tủm tỉm cười hỏi:
– Ngôi chùa này trước đây cũng có tên, là chùa Chiên La, bởi vì nó cung phụng vua Chiên La, còn gọi là phật Chiên La. Thôi Hầu gia biết sự tích của ngài ấy không?
– Ta không biết, – Thôi Cảnh Dục lạnh lùng đáp.
Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười, chỉ tay cho y nhìn. Trong các thần Phật trong điện này, có một bức tượng mang sức vàng sẫm, hai mắt khác màu, dưới chân phủ phục một con công, trên tay cầm một cành lá.
– Tương truyền, vua Chiên La vốn là hoàng tử của vương triều Khổng Tước, từ nhỏ đã sống trong phú quý, mọi thứ vẹn toàn, lại còn có một vị hôn thê là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Chỉ là về sau, cha mẹ ngài bị kẻ gian hãm hại, vương vị cũng bị cướp đi. Ngài lưu lạc trong sa mạc, gặp nhiều cực khổ, bị mù một mắt, trở thành thổ phỉ, nhưng lại tìm được một kho báu bị chôn giấu. Ngài quay lại vương quốc, xây dựng một cung điện ngay đối diện vương cung, hàng đêm sênh ca, tổ chức yến tiệc xa hoa. Rượu ngon mỹ nữ đầy rẫy, cuộc sống cực kỳ xa xỉ. Kẻ hãm hại ngài năm đó đã trở thành quốc vương, còn vị hôn thê của ngài thì đã trở thành vương hậu. Kẻ đó đã xây cho vương hậu một tòa tháp cao, và mỗi khi vua Chiên La tổ chức tiệc tùng, bóng dáng của vương hậu lại xuất hiện bên cửa sổ, như đang lén nhìn ngài.
Ngay cả kẻ ngốc cũng hiểu được ẩn dụ trong câu chuyện của Hàn Nguyệt Khởi.
– Sau đó thì sao? – Thôi Cảnh Dục lạnh nhạt hỏi.
– Về sau, quốc vương bị những bữa tiệc của vua Chiên La dụ dỗ, lén lút xuất cung đến dự. Vua Chiên La rút kiếm quyết đấu, chặt đầu hắn, tuyên bố thân phận vương tử của mình trước mặt mọi người. Ngài đánh thẳng vào vương cung, phục quốc thành công…
Giọng nói êm tai của Hàn Nguyệt Khởi vẫn đều đều kể.
– Nhưng khi ngài ôm theo cả thù hận lẫn chờ mong trèo lên tòa tháp kia, ngài mới phát hiện ra rằng vị hôn thê bị giam trong đó đã sớm hóa thành bộ xương khô. Bóng dáng mà ngài nhìn thấy hàng đêm chính là thi thể của nàng. Nàng chưa từng khuất phục kẻ thù của ngài, đương nhiên không có cơ hội để chờ ngài trở về. Thù hận lẫn chờ mong suốt bao năm của ngài đã định sẵn sẽ tan thành mây khói. Từ đó về sau, vua Chiên La nhìn thấu hồng trần, đại triệt đại ngộ, lập tức thành Phật. Trong kinh Phật có nói, đây chính là sự tích vua Chiên La lên tháp thành Phật.
Kể xong, Hàn Nguyệt Khởi lặng lẽ mỉm cười nhìn Thôi Cảnh Dục.
– Thôi Hầu gia, huynh xem, sinh ly tử biệt trên nhân gian này vô thường đến nhường nào, ân oán hận thù chỉ cách nhau có chút thôi. Huynh là người thông minh, cần gì phải chấp nhất vào quá khứ. Chi bằng buông bỏ quá khứ để tiến về phía trước. Nhân sinh ngắn ngủi, đừng nên phí hoài.
Thôi Cảnh Dục chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
Một người từng kinh qua chiến trường, giết người còn nhiều hơn số khách nàng tiếp đãi, sao có thể bị một sự tích nhỏ bé đánh động?
– Nếu đã vậy, chi bằng Thẩm thiếu phu nhân tìm được bộ hài cốt kia trước đã, rồi hẳn kể cho ta nghe.
Thôi Cảnh Dục thản nhiên nói xong, không nhìn những pho tượng nữa mà rời khỏi Phật điện. Bên ngoài trăng đã lên cao, ánh trăng chiếu rọi khắp sân, hương hoa anh đào ngọt đến phát ngán, dưới gốc cây lại có một bóng dáng yểu điệu.
Trong giây phút đó, Thôi Cảnh Dục đã nghĩ đó là nàng.
Nhưng y cũng biết, đó không thể là nàng.
Hai nhà Thôi Diệp đã tuyệt giao, nửa tháng nay không lui tới, đương nhiên nàng sẽ không xuất hiện ở đây.
– Ai đó!
Người hầu bên cạnh Thôi Cảnh Dục quát. Y chau mày ngăn cản, binh lính trong quân đội không khỏi có chút l* m*ng, dễ gây mạo phạm tới các tiểu thư.
Nhưng bóng người kia đã bước ra từ sau gốc anh đào. Thôi Cảnh Dục đã gặp là không quên, đương nhiên nhận ra cô ấy là con gái của Hà gia, hình như tên là Hà Thanh Nghi.
– Thôi Hầu gia, – Cô gái dịu dàng cúi xuống chào Thôi Cảnh Dục, – Đã lâu không gặp, không biết ngài có khỏe không?
.
.
.
Gần đây Lăng Ba thấy mọi việc không suôn sẻ.
Đầu tiên là tên Bùi Chiếu kia, không biết ai cho chàng lá gan, lại dám hờn dỗi với cô. Lăng Ba sai Liễu Cát đến hỏi thăm tình hình, chàng lại không cho vào cửa. Tin tức thì vẫn đưa, chỉ cụt lủn ba chữ “Trần Diệu Khanh”, đó là tên phu quân của Lư Văn Nhân, ai mà biết ý chàng là gì?
Lăng Ba vốn muốn hỏi lại, lại sợ cơn giận của Bùi Chiếu thành thật, rằng quả nhiên cô chỉ quan tâm đến tin tức. Thành thật mà nói, cô cũng đâu có nói sai, hai người vốn quen biết vì trao đổi tin tức, đến hỏi tin tức thì có sao?
Nhưng không hiểu sao gần đây cô luôn thấy nhụt chí, còn thấy chột dạ với Bùi Chiếu.
Chuyện thứ hai, chính là Thôi Cảnh Dục.
Không biết cái tên Thôi Cảnh Dục này uống nhầm thuốc hay sao nữa. Sau Anh Đào yến là Vọng Xuân yến. Lý gia tổ chức Vọng Xuân yến đồng thời tổ chức Tiểu Mã yến. Trong buổi tiệc đó, Thôi Cảnh Dục lại đến cùng Hà gia. Hơn nữa không chỉ có Hà phu nhân, mà còn có Hà Thanh Nghi.
Lần này kinh thành lập tức nổ tung. Tuy mọi người đều biết hôn nhân của Thôi Cảnh Dục sẽ được định ra trong Hoa Tín yến, nhưng không ai ngờ Hà gia lại ra tay nhanh như vậy. Tết Nguyên Tiêu còn chưa đến, họ đã leo được lên Thôi Cảnh Dục? Tuy tài năng của Hà Thanh Nghi không tệ, nhưng tướng mạo cũng không xuất sắc, lẽ nào vì Hà đại nhân thân thiết với bên Binh bộ, gần nước gần lầu hưởng ánh trăng.
Các phu nhân trong kinh thành xôn xao là chuyện nhỏ, nhưng Lăng Ba thực sự tức giận. ưới góc nhìn của cô, Thôi Cảnh Dục phải thuộc về Thanh Lan, làm sao có thể thân thiết với người khác?
Thẩm Bích Vi cũng nhận ra, bèn khuyên nhủ:
– Bỏ đi mà, trời mưa thì phải mưa, con gái ai rồi cũng phải lập gia đình. Chuyện Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan tỷ tỷ đã thành ra như vậy, không phải việc một mình cô có thể thay đổi đâu.
– Vậy ta càng phải nhúng tay, – Lăng Ba lầu bầu, – Cô không quan tâm thì thôi, đừng dội nước lạnh vào ta, chuyện lần trước ta còn chưa tính toán đâu đấy.
– Tính toán cái gì? Ta còn chưa tính sổ với cô thì thôi, người leo núi cùng cô trong Anh Đào yến là ai hả? Nhìn cái điệu bộ đã không thấy tốt lành gì, đúng là hồ ly tinh! – Thẩm Bích Vi còn hung hăng hơn cả Lăng Ba, – Trốn đi đâu? Chột dạ hả? Cô định đi đâu?
– Không thèm nói chuyện với cô nữa. Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, ta phải đi ngủ sớm. À, cô cho ta chiếc Chiêu Quân bộ này đi, ta đưa Thanh Lan đeo. Nhìn nó bông xù mềm mại, như của Vương Chiêu Quân vậy. Lần trước ở Thôi gia, khiến Thôi Cảnh Dục ngắm đến suýt rơi mắt ra ngoài.
Mặc dù Lăng Ba nói vậy, nhưng thật ra bản thân cô cũng thấy hơi hối hận. Hình như mưu kế lần trước ở Thôi gia quá hiểm độc. Tuy cắt đứt được khả năng giữa Lư Uyển Dương và Thôi Cảnh Dục, nhưng quan hệ giữa Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục cũng bị kéo căng theo.
Lăng Ba vốn nghĩ, có Hàn Nguyệt Khởi giúp đỡ, trong tay cô đã có đến hai buổi Hoa Tín yến, chưa kể cả tiệc từ Vương phu nhân cùng phái. Cô nhất định có thể tác hợp được Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục.
Ai ngờ trong Nghênh Xuân yến lại xuất hiện một Yên Liễu. Nội trạch của Hàn Nguyệt Khởi đang có mâu thuẫn, tuy đã xử lý xong nhưng nàng ấy cũng không rảnh để xử lý chuyện của Thanh Lan nữa. Vừa mới thảnh thơi được mấy hôm, Thôi Cảnh Dục lại gần gũi với Hà Thanh Nghi. Tuy Lăng Ba biết hẳn đó là trò chọc giận người khác, vì y là một người cứng đầu khó thay lòng, chỉ biết âm thầm tổn thương mà thôi. Nhưng tình hình cũng tràn ngập nguy cơ. Phía Thôi Cảnh Dục còn đỡ, chứ lỡ Thanh Lan mà tưởng thật thì sẽ hư bột hư đường hết.
Chuyện này cô cũng có lỗi. Ai cũng bảo đầu năm bắt đầu từ mùa xuân, vậy mà cô lại bận chuyện cửa hàng mà quên mất việc trù tính chuyện của Thanh Lan.
Cũng may, bây giờ tính toán vẫn chưa muộn. Tiết Nguyên Tiêu, với tục lệ đi bách bệnh, là thời điểm cởi mở và nhộn nhịp nhất. Mỹ nhân cạnh xuất, cẩm chướng như hà. Công tử giao trì, điêu an tự nguyệt. Đó là thời điểm các tiểu thư, vương tôn gặp gỡ nhau, và bao nhiêu sự tích nhân duyên đều bắt đầu từ đây. Nói ra thì, năm đó, Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan cũng chính thức kết bạn trong hội Nguyên Tiêu.
Cả tên Bùi Chiếu kia nữa, cũng nhân dịp Nguyên Tiêu xử lý luôn. Lăng Ba còn chưa nói gì, chàng đã vùng vằng giận dỗi, thực sự quá đáng mà. Cô nhất định phải dạy dỗ chàng một trận ra trò!
Lăng Ba xoa tay chuẩn bị. Tết Nguyên Tiêu, cô dậy sớm thu xếp cho A Thố và Yến Yến.
A Thố thì không cần để ý nhiều, cô bé mặc gì cũng đẹp. Thậm chí, Lăng Ba còn sợ A Thố vì quá đẹp mà gặp phải thị phi không đáng có. Nên cô chỉ chuẩn bị cho A Thố một bộ đại tụ sam màu đỏ thẫm thêu kim tuyến, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo màu đỏ son. Cô bé búi kiểu tóc song phiên kế đang thịnh hành ở kinh thành, đeo bộ trang sức san hô đỏ được điểm xuyết bằng những chiếc trâm vàng, cực kỳ hợp với trang phục. A Thố và Yến Yến nom như một cặp song sinh, mỗi người một vẻ đẹp riêng: A Thố yểu điệu thướt tha, Yến Yến trong sáng đáng yêu. Mỗi người cầm một chiếc đèn cá dán giấy vàng, có một nha hoàn và mấy bà vú đi theo, không sợ xảy ra chuyện bất trắc.
Chuẩn bị cho hai đứa nhỏ xong, cô mới chuyên tâm thu vén cho Thanh Lan.
Thanh Lan vốn không muốn đi, nàng viện cớ nói:
– Các muội đi chơi vui là được. Năm nào tỷ cũng đi rồi, không có gì hay để xem nữa. Tỷ ở nhà đốt đèn chờ, các muội về sẽ có cơm canh nóng ăn ngay.
Lăng Ba không chịu, đáp:
– Ở nhà đã có Dương nương tử trông nom rồi. Bà ấy lúc Tết đánh bài bị thương, vừa hay đang ở nhà dưỡng thương. Tỷ ở nhà, bà ấy lại không yên tâm nghỉ ngơi. Như vậy thì bao giờ Dương nương tử mới gỡ gạc lại được chứ…
Dương nương tử bị Lăng Ba chọc giận mà cười không ngừng.
– Chỉ là lúc trông giao thừa bị thua mấy xâu tiền thôi, Nhị tiểu thư nói gì mà ghê vậy…
Nhưng bà ấy vẫn tài ba, than phiền xong liền lập tức theo Lăng Ba khuyên nhủ:
– Nhưng Tết Nguyên Tiêu, đúng là đại tiểu thư nên ra ngoài ngắm cảnh mới tốt chứ. Nhóm Nhị tiểu thư thì không cần trông nom, Đại tiểu thư ra ngoài giải sầu cũng được. Mọi người trong kinh thành đều đi chơi hội Nguyên Tiêu, nhà chúng ta lại không đi, trông cứ như có uẩn khúc gì vậy.
Dương nương tử vừa dứt lời, Lăng Ba đã âm thầm giơ ngón cái khen ngợi bà sau lưng Thanh Lan. Dương nương tử đương nhiên cũng âm thầm cười đắc ý.
Đúng là gừng càng già càng cay, đó chính là Dương nương tử. Câu thứ nhất bà đã nói đám Lăng Ba không cần chăm nom, qua đó nhắc nhở trách nhiệm phải coi sóc các muội muội của Thanh Lan. Câu thứ hai bà nói ‘như có uẩn khúc gì’ không phải nói người trong kinh thành, mà là ám chỉ Thôi Cảnh Dục.
Thôi Cảnh Dục vừa gần gũi với Hà Thanh Nghi một chút, Thanh Lan lập tức bỏ cả Tết Nguyên Tiêu, chẳng phải đây là ‘chưa đánh đã khai’ sao?
Quả nhiên là một lời khuyên vừa đúng lúc vừa thấm thía, Thanh Lan lập tức trở nên do dự.
– Nhưng năm nay ta chưa chuẩn bị…
– Tỷ lo gì chứ, còn có muội mà.
Lăng Ba lập tức gọi Liễu Nhi.
– Đem bộ nguyệt quang y kia ra đây. Bộ này muội làm đúng theo bộ của tỷ bốn năm trước, nhưng ai ngờ da muội không trắng bằng tỷ nên mặc không đẹp. Vừa hay để tỷ mặc, bằng không thì ngoài tối nay, chẳng có dịp nào hợp hơn nữa.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 63: Chiên la
10.0/10 từ 18 lượt.
