Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 62: Xin xăm


Không ai hiểu rõ sự gàn bướng của Thẩm Bích Vi hơn Lăng Ba. Mới đây cô nàng còn dè bỉu Thẩm Vân Trạch bị chiều hư, nhưng thực ra chính Thẩm Bích Vi cũng chẳng kém cạnh là bao. Lúc trước cô nàng nhìn thấy A Thố còn tỏ vẻ ghen tị, vậy nên bây giờ thấy Lăng Ba đi cùng người khác, làm sao có thể không tức giận được chứ? Ngày thường cô nàng lạnh lùng là thế, chứ trong số các tiểu thư thế gia ở kinh thành, e rằng không ai kiêu căng bằng vị Thẩm đại tiểu thư này đâu.


Lăng Ba mỉm cười bước lên, nắm lấy tay Thẩm Bích Vi.


– Được rồi mà, – Lăng Ba biết Thẩm Bích Vi ăn mềm không ăn cứng bèn mỉm cười dỗ dành, – Đây là bạn của ta, thường giúp đỡ ta, cô đừng có nghĩ vớ vẩn. Lại đây, ta cho cô xem cái này hay lắm…


Cũng thật khéo, đó lại là chữ của phụ thân Hoắc Anh Trinh, cho thấy Thẩm Bích Vi và hắn ta có duyên phận. Cô dẫn Thẩm Bích Vi đến xem chữ trên tảng đá, thái độ cực kỳ thành khẩn. Thẩm Bích Vi tuy không biết đó là chữ gì, nhưng nhìn thái độ của Lăng Ba cũng đã tỏ vẻ hài lòng. Thế nhưng, thoắt cái Bùi Chiếu đã lướt qua, chặn ngang đường hai người.


Lăng Ba không ngờ Bùi Chiếu còn có cái “nết” này, lập tức lườm chàng một cái sắc lẹm.


– Huynh làm gì vậy? – Cô nhìn Bùi Chiếu bằng ánh mắt khó hiểu.


Bùi Chiếu liếc nhìn tay Lăng Ba đang nắm tay Thẩm Bích Vi.


Thẩm Bích Vi rất cao, nhưng đó là khi so với các cô gái khác, chứ so với Bùi Chiếu thì vẫn thấp hơn gần nửa cái đầu. Bùi Chiếu cố tình lấy điểm này ra để trêu cợt, chàng lướt ánh mắt qua đỉnh đầu của Thẩm Bích Vi, rồi nhìn xuống núi và mỉm cười.


– Trên núi gió lớn, ta muốn đi xuống.


– Vậy huynh xuống đi


Lăng Ba không hiểu chàng muốn nói gì. Cái tên này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, muốn giữ cũng không giữ được, sao lúc này lại tự dưng thông báo như vậy nhỉ?


Mặt Bùi Chiếu lập tức sầm xuống.


Đây là lần đầu tiên Lăng Ba thấy chàng sầm mặt, cô chỉ cảm thấy hơi buồn cười. Có lẽ do tên này quá đẹp, lúc bình thường tươi cười thì chẳng thấy sao, chứ mặt chàng vừa sầm xuống là toát ra vẻ uy nghi, so với Thẩm Bích Vi còn đáng sợ hơn nhiều.


Nếu tên này chịu cố gắng vươn lên, trở thành một hầu gia, thì với vẻ ngoài này hoàn toàn có thể trấn áp một phương.


Thẩm Bích Vi cực kỳ trẻ con, lập tức kéo Lăng Ba về phía mình, muốn để cô đứng phía sau lưng cô nàng. Nhưng Thẩm Bích Vi không thể kéo được, vì Bùi Chiếu đã nhanh chóng túm lấy cổ áo của Lăng Ba, kéo ngược cô trở lại.



Dù Diệp Lăng Ba dễ tính đến đâu thì lúc này cũng nổi giận, huống hồ cô đã quen ngang ngược trước mặt Bùi Chiếu.


– Huynh cáu kỉnh gì vậy?


Cô hậm hực nạt Bùi Chiếu. Bình thường cô có nặng lời đến mấy cũng chẳng sao, thế mà hôm nay mới chỉ nói có một câu, mặt Bùi Chiếu đã tối sầm lại, tương phản hẳn với sắc xanh bao phủ xung quanh, cả người chàng tỏa ra khí chất sắc bén như một thanh kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ.


Chàng có vẻ giận thật, không buồn nói thêm bất kỳ câu nào mà quay lưng bỏ đi luôn. Thẩm Bích Vi vẫn chỉ bình thản khoanh tay nhìn Diệp Lăng Ba, khẽ hừ một tiếng.


– Hừ cái gì mà hừ? Ta mới là người muốn hừ đây này!


Diệp Lăng Ba nổi giận vỗ một cái lên tay Thẩm Bích Vi, cô nàng lại mỉm cười vô cùng đắc ý.


Lăng Ba chẳng hiểu vị Thẩm đại tiểu thư này đang đắc ý điều gì. Hai cái tên “nhân vật phụ” này, phấn đấu thì không chịu, nhưng lại hơn thua mấy chuyện vặt vãnh thì nhanh lắm. May mà mọi chuyện cũng tự giải quyết xong xuôi, Lăng Ba chỉ làm bộ dữ dằn, uy h**p Thẩm Bích Vi một câu:


– Lát nữa về ta tính sổ với cô.


Rồi xoay người đuổi theo Bùi Chiếu.


Tên Bùi Chiếu này đi quá nhanh. Lăng Ba không đuổi kịp, chỉ đành gọi mấy tiếng “Bùi Chiếu!”. Chàng không đáp. Cô tức giận nhặt mấy cục đá ven đường ném chàng liên tục nhưng không trúng phát nào. Chí ít thì chàng cũng chịu dừng lại. Chàng chỉ kiêu ngạo đứng yên đó, nhất quyết không chịu quay đầu nhìn cô.


Diệp Lăng Ba rảo bước đuổi theo, thấy chàng chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn mình, không hề có vẻ gì muốn hòa giải, cô bực tức mỉm cười.


– Huynh giận cái gì? Ta vẫn chưa giận đây này! – Lăng Ba thụi nhẹ một cái vào người Bùi Chiếu. Thấy chàng vẫn tỏ vẻ hậm hực, nàng lập tức nổi giận. – Nói gì đi chứ? Nếu không ta mặc kệ huynh đấy!


Bùi Chiếu chỉ kiêu căng ngẩng đầu lên, cái dáng vẻ đó quả thật rất giống một con bạch khổng tước đang xòe đuôi.


– Ta có gì để khoe đâu, nói cái gì?


Lăng Ba bị sự trẻ con của chàng chọc cho bật cười.


– Huynh bao nhiêu tuổi rồi hả Bùi Chiếu? Yến Yến còn trưởng thành hơn huynh đấy! Tảng đá kia đâu phải của huynh, ta cho người ta xem thì đã sao? Vậy mà huynh cũng giận được ư?



Phản ứng của Bùi Chiếu là lập tức xoay người bỏ đi.


Lăng Ba cố gắng kéo chàng lại.


– Thật đó, – Cô vốn không biết dỗ dành người khác, hôm nay đã là một ngoại lệ. – Huynh đang trách ta thân thiết với Thẩm Bích Vi mà lại lạnh nhạt với huynh đấy ư? Sao huynh không chịu suy nghĩ một chút, ta quen huynh mới được bao lâu chứ, trong khi đó ta đã biết người ta từ nhỏ đến giờ rồi. Người ta trông lạnh nhạt thế thôi chứ hẹp hòi lắm, bây giờ ta dỗ huynh xong, lát nữa lại phải quay sang dỗ người ta…


Rõ ràng cô thực sự không biết nịnh người khác, cô càng nói, mặt Bùi Chiếu càng đen sì như đít nồi.


– Vậy tiểu thư cứ đi luôn đi, không cần lãng phí thời gian với ta!


Lăng Ba thấy chàng khó chiều cũng giận, chỉ muốn đá cho chàng mấy cái.


– Huynh giận cái gì? Thẩm Bích Vi đã theo ta mười mấy năm rồi, người ta không hề biết huynh chỉ là người giúp đỡ ta mà thôi. Bây giờ ta chạy theo huynh, lát nữa người ta lại cười nhạo ta cho xem.


– Hừ, hóa ra ta chỉ là người chạy việc của tiểu thư… – Bùi Chiếu châm chọc.


Lăng Ba chỉ cảm thấy chàng hết sức khó hiểu.


– Không thì sao chứ? – Cô nổi giận, lời nói lập tức trở nên sắc bén. – Chẳng lẽ chúng ta là thông gia?


Bùi Chiếu lập tức quay lưng bỏ đi.


Người đẹp, tính tình càng bất thường.


– Đợi đã! – Lăng Ba gọi. Thấy chàng quay đầu lại, nàng liền hỏi: – Huynh nói không cần tặng huynh đồ đạc, chỉ cần theo huynh đến một nơi là được, bây giờ coi như đạt được mục đích rồi chứ?


Bùi Chiếu bị chọc tức đến tái cả mặt, lập tức bỏ đi thẳng, không ngoái lại dù chỉ một lần. Đến mấy bụi trúc bên đường cũng bị chàng đá mấy cái liên tiếp.


Lăng Ba không biết câu hỏi của mình thực sự quá vô lý. Có lẽ trên ngọn núi này có một sức mạnh nào đó khiến bất cứ ai bước chân lên cũng trở nên trẻ con. Không chỉ có Thẩm Bích Vi và Bùi Chiếu đấu đá nhau như trẻ con giành kẹo, ngay cả cô cũng trở nên ấu trĩ, cứ như cô đang cố tình chọc giận Bùi Chiếu vậy.


Chẳng trách bốn năm trước, Thôi Cảnh Dục thích nhất là trêu chọc Thanh Lan. Những người xinh đẹp giống như một thứ bảo vật quý giá, thấy họ lộ ra cảm xúc thật khi bị trêu đùa, người ta sẽ có cảm giác như thể mình có thể nắm giữ họ trong lòng bàn tay.



Lăng Ba tự thấy mình chẳng làm gì sai, Bùi Chiếu lúc nào cũng trêu ghẹo cô, cô trêu chọc lại chàng một lần cũng hợp lý mà.
.
.
.


Sở dĩ Lăng Ba dám chuồn khỏi Anh Đào yến là bởi vì có Hàn Nguyệt Khởi đến dự tiệc.


Giờ đây, nàng đã ở thế hoàn toàn chủ động. Tuy Nghênh Xuân yến có chút vấp váp, nhưng nàng không chỉ không mất mặt mà còn lật ngược được tình thế; nội trạch cũng được xử lý đâu ra đấy. Thẩm phu nhân sức khỏe kém, để tiện cho việc cất nhắc, bà đã để nàng đại diện mình xuất hiện trong các dịp quan trọng. Chẳng hạn như Anh Đào yến lần này, Tôn gia tổ chức trong chùa. Trưởng công chúa không đến, nén hương đầu tiên do Tô nữ quan, đại diện của Trưởng công chúa, dâng lên. Nén hương thứ hai là của Thẩm phu nhân, đương nhiên do Hàn Nguyệt Khởi thắp.


Tất cả nữ quyến trong điện đều nhìn nàng, ai nấy đều tràn đầy ngưỡng mộ.


Hai mươi tư tuổi đã chấp chưởng một gia nghiệp lớn, nói là đương gia chủ mẫu cũng không hề sai. Trượng phu là Thám Hoa lang, dưới gối lại có con gái, nhà mẹ đẻ còn đáng tin cậy. Quả thật, mọi thứ đều viên mãn. Tuy có ầm ỹ chuyện Yên Liễu, nhưng nhà ai mà chẳng có vài tiểu thiếp với thông phòng chứ? Nàng có thể mặt mày rạng rỡ đứng ở đây, đương nhiên là người đứng đầu trong giới Thiếu phu nhân kinh thành.


Nhưng Hàn Nguyệt Khởi lại chẳng thấy vui vẻ gì.


Nàng vốn không sợ Thanh Lan lo lắng, với mối quan hệ của hai người họ thì cần gì phải giấu giếm? Chỉ là bây giờ Thanh Lan cũng có chuyện riêng.


Nếu như Hàn Nguyệt Khởi là người đứng đầu trong các Thiếu phu nhân, thì Thôi Cảnh Dục chính là thống lĩnh của khách nam. Lúc Trưởng công chúa có mặt, y có thể bẩm báo trực tiếp với Ngài. Khi Trưởng công chúa không đến, y bèn hỏi Tô nữ quan:


– Bên ngoài còn mở tiệc, xin hỏi Tô thượng cung khi nào nữ quyến mới xuống núi?


Tổ chức yến tiệc trong chùa đương nhiên hợp duyên lễ Phật của Trưởng công chúa, nhưng nơi đây chật hẹp, nam khách và nữ khách chỉ có thể ở bên trong và bên ngoài chùa. Lúc nữ khách ra về, nam khách buộc phải né tránh nên Thôi Cảnh Dục mới hỏi như vậy.


Đương nhiên, Tô nữ quan giao chuyện này cho chủ nhà sắp xếp. Hàn Nguyệt Khởi đứng bên cạnh. Thôi Cảnh Dục lúc nói chuyện luôn cụp mắt, không nhìn mọi người đứng sau Tô nữ quan, đương nhiên cũng chẳng nhìn Thanh Lan đang đứng ngay bên cạnh nàng. Hàn Nguyệt Khởi cúi đầu, liếc nhìn bàn tay siết chặt của Thanh Lan mà khẽ thở dài.


Người trẻ tuổi luôn cảm thấy mình có vô tận thời gian để lãng phí. Hoa anh đào nở rộ khắp núi đồi, một cảnh đẹp như vậy lại bị họ phí hoài.


– Nghe nói Bồ Tát ở chùa Vĩnh Yên rất linh nghiệm, sao chỉ có nữ quyến chúng ta vào bái? – Hàn Nguyệt Khởi mỉm cười nói, – Thôi Hầu gia vất vả một ngày cũng nên vào xin một quẻ, nếu không chúng ta cũng không yên lòng.


Vương thiếu phu nhân là trợ thủ trung thành của nàng, lập tức phụ họa:


– Phải đấy, nghe nói cầu tình duyên ở đó cực kỳ linh nghiệm.


Các phu nhân đều bật cười. Những ngày qua, họ cũng nhận ra rằng, dù Thôi Cảnh Dục có vẻ lạnh lùng, nhưng y vẫn giữ phong độ của một công tử thế gia, rất lễ độ với các nữ quyến. Dù họ có đùa giỡn thế nào, y vẫn tỏ ra nho nhã, lễ độ, chứ không độc mồm như vị Tiểu Hầu gia Ngụy Vũ Sơn kia.



– Thiếu phu nhân chê cười, – ThôI Cảnh Dục chỉ lạnh nhạt đáp.


– Không phải chê cười đâu, – Hàn Nguyệt Khởi lại đổ thêm dầu vào lửa, – Lẽ nào năm nay Thôi Hầu gia không định giải quyết đại sự cả đời trong Hoa Tín yến?


Ánh mắt bình tĩnh của Thôi Cảnh Dục đảo qua các phu nhân, rồi bất ngờ dừng lại khi nhìn thấy Diệp Thanh Lan đang bình thản đứng phía sau Hàn Nguyệt Khởi.


Dường như nàng hoàn toàn thờ ơ với y, còn nhàn nhã ngắm nhìn tượng Bồ Tát.


– Đương nhiên ta sẽ tìm một nữ chủ nhân cho Hầu phủ ngay trong Hoa Tín yến này. – Thôi Cảnh Dục nghe thấy chính bản thân mình nói ra điều đó.


Dù đã sớm biết việc này, nhưng khi nghe chính miệng y nói ra, các phu nhân vẫn không giấu được vẻ vui mừng khôn xiết.


– Vậy thì càng nên vào cầu nguyện. – Hàn Nguyệt Khởi không nao núng đáp.


Bốn năm trôi qua, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng cái tính cứng đầu của hai con người này lại chẳng hề suy suyển chút nào.


Thôi Cảnh Dục tuy đồng ý xin xăm trước mặt mọi người, nhưng lúc bước vào Phật điện, y lại chẳng làm gì cả. Y chỉ đứng yên lặng trong điện, nhìn ánh nến chập chờn chiếu lên tượng Phật.


Từ lâu, Thôi Cảnh Dục đã không còn tin Phật nữa. Giờ đây, y chẳng tin vào bất cứ điều gì cả.


Tiếng ồn ào của bữa tiệc vọng đến, nhưng tiếng sáo trúc cũng vô dụng với chàng, tửu sắc tài vận cũng vậy. Dường như Thôi Cảnh Dục đã hoàn toàn tách rời khỏi nhân gian này. Thế giới của chàng đã trở nên hoang vắng từ rất lâu, y đứng giữa vùng đất trống trải, lặng lẽ chờ một trận tuyết lớn bao phủ.


– Sao Hầu gia chỉ đứng yên? Sao không xin một quẻ?


Giọng nói của Hàn Nguyệt Khởi truyền đến từ cửa điện. Hôm nay nàng cố tình dẫn y đến đây, quá nửa là có lời muốn nói. Thôi Cảnh Dục biết rõ, họ đều có lời muốn nói. Diệp Lăng Ba có, Hàn Nguyệt Khởi có, đến Yến Yến cũng có.


Chỉ có Diệp Thanh Lan lại chẳng có lời nào.


Bốn năm trước từ hôn cũng được, bốn năm sau gặp lại cũng thế, dường như nàng chẳng có bất cứ lời gì để nói. Như thể nàng đã sớm tự tay vẽ ra một ranh giới, tự mình viết lời kết cho mối quan hệ của hai người.


Thôi Cảnh Dục an tĩnh nhìn Hàn Nguyệt Khởi.


– Ta không có gì để cầu, – Y đáp. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 62: Xin xăm
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...