Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 61: Xinh đẹp
Quả nhiên, Thẩm Vân Trạch đã bị Thẩm phu nhân trách phạt. Thẩm đại nhân vì không rảnh để ý đến chuyện trong nội trạch, nên cứ để mặc Thẩm phu nhân phạt hắn thật nặng tay.
Thẩm Vân Trạch bị phạt đến từ đường chép kinh Phật ba ngày. Yên Liễu cô nương kia cũng bị liên lụy, cô ta bị phạt quỳ trước cửa Thanh Hiểu các. Thậm chí còn không được nghỉ ngơi, phải quỳ mãi đến khi Thiếu phu nhân hết bận, có thời gian đích thân xử lý cô ta mới thôi.
Dù Thẩm phu nhân có nâng đỡ Hàn Nguyệt Khởi đến vậy, nàng vẫn tỏ ra lạnh nhạt. Nàng hiểu rõ, dù thế nào đi nữa, mình cũng chỉ là con dâu còn Thẩm Vân Trạch là con trai ruột của bà. Nếu nàng không làm lớn chuyện, Thẩm gia cũng sẽ chỉ phạt nhẹ nhàng mà thôi.
Người duy nhất đáng tin trong Thẩm gia, đối với nàng, chính là Thẩm Bích Vi. Cô nàng vốn cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện trong Thẩm gia, chỉ thích thân cận với Dũng Quốc công. Khi rảnh rỗi, Thẩm Bích Vi còn chạy đến từ đường để cười nhạo Thẩm Vân Trạch.
– Ta đã nói rồi, bây giờ huynh đến nông nỗi này, đã hài lòng chưa? Vẫn còn không ngại tự nhận mình thông minh ư? Chuyện của Thẩm đại nhân và mẫu thân thế nào, chẳng phải huynh đã thấy từ nhỏ rồi sao? Việc chia viện ở là chuyện lạ lẫm lắm sao? Thẩm đại nhân có thể làm gì được mẫu thân cơ chứ? Huynh còn dám lấy chuyện này ra, uy h**p đòi bỏ Nguyệt Khởi tỷ tỷ, đúng là chán sống. À mà huynh cũng ‘giỏi’ đấy, mẫu thân đến tận ba mươi tuổi mới chia viện với Thẩm đại nhân. Huynh thì hay rồi, mới hai mươi lăm tuổi, thê tử đã không cần huynh nữa!
Thực ra, so với những đại nhân sủng thiếp diệt thê trong kinh thành, tội lỗi của Thẩm đại nhân vẫn còn rất vụn vặt. Chẳng qua, vì gia thế của Thẩm phu nhân quá vững chắc, ông ta không thể ‘diệt’ được nên mới thành ra cục diện vợ chồng ‘tương kính như băng’ thế này.
Nhưng Thẩm Bích Vi thì chẳng hề quan tâm đến những chuyện này. Diệp Lăng Ba căm hận Diệp đại nhân nên không chịu gọi ‘phụ thân’, cô nàng cũng học theo mà gọi ‘Thẩm đại nhân’ – việc này cũng tạm chấp nhận được. Thấy Hàn Nguyệt Khởi không còn để ý tới Thẩm Vân Trạch nữa, cô nàng cũng chẳng gọi nàng là ‘tẩu tẩu’ nữa, mà bắt chước Lăng Ba gọi là ‘Nguyệt Khởi tỷ tỷ’.
Diệp Lăng Ba cười ghẹo:
– Cô suốt ngày bắt chước ta làm gì? Đồ học đòi!
– Đấy là gọi là phu xướng phụ tùy, hiểu không hả? – Thẩm Bích Vi lười nhác vươn vai. – Hừ, nếu ta là đàn ông, không biết sẽ tài giỏi hơn Thẩm Vân Trạch bao nhiêu, đâu đến lượt hắn được đắc ý như bây giờ! Ta thấy hắn ta cứ tự cho mình hơn người, cứ tưởng mình ghê gớm lắm. Chẳng qua chỉ đẹp hơn bình thường một tí, học vấn cao hơn một tí đã dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt, lần này thì hay rồi, đúng là đáng đời!
Diệp Lăng Ba chỉ khịt mũi, đáp lại:
– Nếu cô là đàn ông, nhất định cũng thấy đắc ý. Đàn ông trong kinh thành này bị chiều hư, một đám tệ hại!
– Nếu như ta là đàn ông, thì nhất định sẽ cưới cô, – Thẩm Bích Vi tiếp tục trêu ghẹo. – Lăng Ba của chúng ta mỗi ngày đều nỗ lực vươn lên, gả cho ta đương nhiên là hợp nhất rồi, nhất định ta sẽ kiếm cáo mệnh về cho cô.
– Nếu cô là đàn ông, chưa chắc đã chịu cưới ta đâu. Chắc chắn cô sẽ muốn chạy theo mấy cô gái xinh đẹp ở Hoa Tín yến.
– Ai bảo thế? Lăng Ba nhà ta rất xinh mà, chỉ là người đời mắt kém nên không thấy được thôi. Vả lại, ta đã xinh đẹp thế này rồi, còn cần người đẹp làm gì nữa? Cứ tự ngắm mình trong gương là đủ rồi.
Lời Thẩm Bích Vi nói rõ ràng là ngụy biện, nhưng hình như cũng có phần hợp lý.
Thực ra, Lăng Ba cũng chẳng còn để tâm đến chuyện mình kém sắc nữa. Con người đều có duyên phận, sinh ra với dung nhan thế nào thì đều có định mệnh an bài, trang điểm cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Vậy nên, cô cũng chẳng mấy bận lòng đến đêm Nguyên Tiêu muôn hoa khoe sắc.
Theo phong tục ở kinh thành, vào tiết Nguyên Tiêu, người ta phải đi bách bệnh. Các tiểu thư thế gia sẽ khoác lên mình quần áo mới, đi bộ từ nhà mình đến tận cổng thành Nam dưới ánh trăng. Làm vậy không chỉ để cầu phúc cho chính bản thân, mà còn cầu phúc cho người trong gia đình.
Dù gia đình có nghiêm khắc đến đâu đi chăng nữa, vào ngày này cũng sẽ để tiểu thư nhà mình ra ngoài. Chính vì vậy, tiết Nguyên Tiêu cũng là dịp để nam nữ gặp gỡ nhau. Tại Hoa Tín yến, nam nữ thường chia tiệc, các tiểu thư được phu nhân vừa ý chưa chắc đã có cơ hội gặp mặt con trai của họ, nên thường hẹn vào thời điểm này để hai bên gặp gỡ, tìm hiểu xem có hợp ý nhau hay không.
Lư Văn Nhân đã sớm bắn tiếng, loan tin rằng trong kinh thành có đến mười mấy nhà muốn cầu hôn với Lư Uyển Dương. Các công tử thế gia cũng hò reo, bày tỏ mong muốn rằng vào ngày mười chín tháng hai – sinh nhật Quan Âm – Lư Uyển Dương sẽ được đóng vai Quan Âm.
– Cô ta nghĩ hay thật! Người đóng Quan Âm trong hội chùa đều tự có tiến cử, vả lại cô ta đâu có tham dự hội chùa dân gian. Còn hội chùa trong cung thì đều chọn tôn thất quý nữ, bốn năm trước chọn Thanh Lan cũng đã là một ngoại lệ hiếm có, bởi vì tỷ ấy đã phát cháo cứu nạn dân, thư tiến cử còn được đưa đến tận nha môn phủ doãn. Lư Uyển Dương nhà cô ta ngoài trừ giả vờ giả vịt trước mặt Trưởng công chúa thì đã từng làm việc thiện lần nào chưa? Còn muốn đóng vai Bồ Tát ư, ta nghĩ cô ta điên rồi! – Diệp Lăng Ba dè bỉu.
– Phải đó, nếu chỉ cần đẹp là được đóng, thì A Thố đi đóng mới phải! – Yến Yến nằm bên cạnh, vừa ăn điểm tâm vừa phụ họa.
Diệp Lăng Ba nghe xong đã động lòng, nhưng cô không thể tự mình quyết định việc này, còn phải thương nghị với Thanh Lan mới được.
Cũng may, ngày mai là Anh Đào yến. Việc ngắm anh đào vốn không thịnh hành ở kinh thành, mà Tôn gia tổ chức tiệc này cũng không có biệt uyển nào đủ đẹp. Vì thế, để lấy lòng Trưởng công chúa, họ đã quyết định tổ chức yến tiệc trong chùa. Trưởng công chúa đương nhiên sẽ không đích thân đến những tiệc nhỏ như vậy, mà chỉ phái Tô nữ quan đến làm đại diện.
Diệp Lăng Ba đến Tết Nguyên Tiêu còn chẳng mấy để tâm, đương nhiên cũng chẳng thèm để bụng Anh Đào yến. Vì vậy, cô đã ra ngoài tìm Bùi Chiếu để trao đổi tin tức.
– Huynh đúng là khó tính thật đấy! Nghênh Xuân yến lớn như vậy không gặp được huynh, vậy mà tiệc nhỏ như Anh Đào yến huynh lại hăng hái thế này. – Lăng Ba vừa đến đã cất lời chê bai. – Lại ăn mặc thế này rồi, bộ quần áo hôm trước đâu?
– Bán rồi, – Bùi Chiếu trêu chọc.
– Huynh dám ư? – Lăng Ba bị chàng trêu đã thành quen, bèn trêu ngược lại. – Hoa Tín yến huynh phải mặc đẹp một chút đấy. Tướng mạo như huynh ắt được tiểu thư nhà nào đó để ý, được chiêu làm rể quý, về sau quần áo đẹp mặc không hết đâu.
– Tiểu thư nhà khác không tinh mắt, ta vẫn muốn được Diệp tiểu thư thu nhận hơn, – Bùi Chiếu cười tủm tỉm, đứng dưới tán cây anh đào, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Lăng Ba ngẩn người ra một phút mới hiểu được ý tứ của chàng, lập tức giận dữ mỉm cười.
– Đừng có nói linh tinh nữa! Tin tức đâu? Huynh có hỏi thăm được tin gì không? Mấy ngày nay Thôi Cảnh Dục đang làm gì? Có qua lại với Lư gia không? Ngụy phu nhân và Lư Văn Nhân đã cạch mặt nhau rồi ư? Vậy Hoa Tín yến nhà bà ấy phải làm sao đây? Tuy Lư Văn Nhân là người xấu nhưng vẫn có chút năng lực, không có cô ta giúp đỡ, chẳng phải yến tiệc của bà ấy sẽ tiêu tùng rồi sao?
– Không phải còn có tiểu thư đó sao? – Bùi Chiếu cười.
Diệp Lăng Ba lập tức cảnh giác nhìn chàng, cứ như thể vừa bị gai đâm vậy.
– Ai nói với huynh?
– Ta đoán.
– Không được đoán bừa! – Diệp Lăng Ba hùng hổ nói. – Ngụy phu nhân và nhà ta bất hòa đến mức này, đời nào ta lại đi giúp bà ấy, chưa cười vào mặt đã là may rồi! Ta cảnh cáo huynh, không được nói bậy, lỡ có lời đồn truyền đi ta sẽ hỏi tội huynh đấy!
– Vậy cũng không được, – Bùi Chiếu cười nói ngược lại, – Bây giờ ta không đi luyện binh, cũng không tuần doanh, chỉ chuyên tâm đi buôn chuyện thôi…
Lăng Ba nghe rõ ý chàng đang châm chọc, không khỏi thấy chột dạ.
Dù sao Bùi Chiếu cũng là một thiếu tướng quân. Bỏ qua cái vẻ ngoài bất cần đời ấy, chàng vẫn là một thiếu tướng quân chính quy từng lập được công lớn. Thế mà bây giờ lại suốt ngày bị mình lôi kéo để trao đổi tin tức nội viện, quả thật không ra thể thống gì.
– Thật đó. Vậy huynh giúp ta theo dõi Thôi Cảnh Dục nhé, lần sau ta lại chiêu đãi huynh một bữa. Huynh không tham dự Hoa Tín yến, hẳn là không được thưởng thức nhiều món ngon rồi. Quần áo ta cũng đã chuẩn bị xong cả rồi. Phải rồi, bộ áo gấm hoa màu trắng kia là để mặc vào Tết Nguyên Tiêu, bình thường không được mặc đâu đấy, hiểu không hả?
– Biết rồi.
Bùi Chiếu vịn một cành hoa anh đào, cúi đầu mỉm cười nhìn cô. Những cánh hoa anh đào đang nở rộ, vây quanh gương mặt chàng, không hề lộ ra chút nữ tính nào mà ngược lại, toát lên vẻ cực kỳ thanh lãnh. Bởi vì đường nét gương mặt chàng quá đẹp, đặc biệt là sống mũi và xương lông mày, quả thật toát lên vẻ quý khí, làm mờ đi cái vẻ đào hoa nơi khóe mắt. Chàng nói với Lăng Ba:
– Ta không muốn ăn, cũng không cần quần áo, chỉ cần tiểu thư theo ta đến một nơi là được.
– Thật ư? – Diệp Lăng Ba kinh ngạc, nhưng rồi lại ra vẻ hoài nghi. – Không phải huynh đang nghĩ đến chuyện gì xấu xa đấy chứ?
Bùi Chiếu lập tức lộ ra vẻ đau lòng. Rõ ràng một thiếu tướng quân cao lớn, lại hợp với gương mặt làm bộ đáng thương như vậy.
Diệp Lăng Ba cũng chẳng làm gì được chàng.
– Được rồi, ta đi với huynh là được, – Cô uy h**p, – Nhưng cấm huynh giở trò, nếu không ta không tha cho huynh đâu.
Bùi Chiếu lập tức nhoẻn cười.
Chẳng trách Lăng Ba luôn rất chiều chuộng chàng. Bùi Chiếu tựa như một chú khổng tước vừa xinh đẹp vừa kiêu căng, chỉ cần được âu yếm sẽ lập tức tươi cười rạng rỡ, vẻ đẹp lại càng được nhân đôi. Giống như bây giờ, chàng nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong khiến người ta mê mẩn, không thể nhịn được mà muốn bước theo.
Huống hồ, Lăng Ba cũng chẳng hề sợ chàng. Cô đã sớm nhận ra vẻ bất cần đời của Bùi Chiếu chỉ là một lớp mặt nạ. Bỏ qua chuyện ở phường Bình An, một người vẫn luôn nhớ mong chiến hữu đã mất nơi sông Minh Sa, sao có thể là kẻ xấu xa được?
Lăng Ba và Bùi Chiếu cùng đi vòng qua đình viện của chùa. Thực ra, Lăng Ba cũng sớm phát hiện ra rằng chàng có vẻ rất quen thuộc nơi này, có thể dễ dàng tránh được đám đông để tìm đến một lối mòn hẻo lánh ẩn sâu trong rừng trúc. Chàng dẫn Lăng Ba bước lên các bậc thang đá, càng đi lên lại càng cao.
Ngôi chùa này trước đây vốn để tôn thất trong kinh thành sử dụng. Nhưng sau khi chùa Báo Đức được xây xong thì không còn được dùng nữa, dần dần trở thành chùa riêng của các thế gia trong kinh. Vậy nên, tượng Phật trong chùa đều được khắc theo tướng mạo của các mệnh phụ trong cung.
Lăng Ba không sợ đi bộ, nhưng việc leo núi với một tiểu thư khuê các như cô vẫn hơi quá sức. Đi được một đoạn, cô đã thở hồng hộc, cau mày lên tiếng hỏi:
– Sao vẫn chưa tới nơi vậy?
– Còn nửa dặm đường núi nữa, – Bùi Chiếu mỉm cười vươn tay ra.
Đương nhiên Lăng Ba không nắm lấy, mà chỉ vỗ nhẹ lên tay chàng, nói:
– Huynh nghĩ hay thật đấy!
Thế nhưng, sau khi leo thêm mấy chục bậc nữa, Lăng Ba đã mệt rã cả người. Lúc này, cô chợt nhận ra suy nghĩ của Bùi Chiếu không chỉ là viển vông nữa rồi. Chàng tháo bội đao ra, chìa vỏ đao cho Lăng Ba nắm, nhưng cô lại mắng:
– Nếu chẳng may ta vấp ngã đâm vào đao, chết thì sao?
– Vậy ta đành bồi mạng cho tiểu thư thôi, – Bùi Chiếu cười thản nhiên.
Lăng Ba nguýt chàng một cái, chàng hiểu ý bèn vươn tay ra. Lăng Ba dùng khăn lót tay, nắm lấy tay chàng nhưng vẫn không ngừng càu nhàu:
– Nếu để người ngoài biết thì huynh liệu hồn!
– Biết rồi mà, – Bùi Chiếu khẽ cười, – Chuyện trong rừng trúc sẽ ở lại trong rừng trúc, tuyệt đối không để ai biết được.
Thể lực của Bùi Chiếu quả thật rất tốt. Nửa đoạn đường sau, Lăng Ba đều do chàng dìu, gần như là kéo cô lên trên. Khi lên đến đỉnh rừng trúc, quang cảnh trước mắt đột nhiên sáng bừng. Hóa ra, trên đỉnh ngọn núi có một tảng đá lớn, bên trên còn khắc chữ. Lăng Ba, dù đã leo núi đến đỏ cả mặt, vẫn cố gắng đọc:
– Cái gì? Hoắc gì đây?
Bùi Chiếu viết lại cái tên đó cho cô xem.
– Hoắc Huyên? – Lăng Ba nghi hoặc, – Là ai vậy?
– Là thế tử của Anh Quốc công,” – Bùi Chiếu thấy cô không biết, bèn giải thích ngay. – “Là người đã chết ở Bạch Mã dịch.
Hai mắt Lăng Ba trợn tròn.
– Đó chẳng phải … của trưởng công chúa điện hạ…
Cô mím chặt môi, không dám nói thêm nữa. Chuyện kín đáo như vậy, dù ở nhà cô cũng không dám tùy tiện nhắc đến.
Trong số các trọng thần, Anh Quốc công được xem là may mắn nhất, khi tránh được đợt thanh trừ đầu tiên. Đến khi tiên đế kế vị, thậm chí ông vẫn phải dựa dẫm vào Phủ Anh Quốc công. Nếu không, ông đã chẳng gả Trưởng công chúa cho, và coi Anh Quốc công đời thứ hai là trọng thần trụ cột. Tiên đế thậm chí còn mong Phủ Anh Quốc công giúp kiềm chế các tướng quân đang nắm binh quyền.
Ai ngờ thiên ý trêu người, đúng lúc tiên đế đang ở độ tuổi sung mãn thì long thể đột nhiên suy yếu. Mới bốn mươi tuổi đã mắc bệnh đau đầu, lại liên tục nôn ra máu… Sức khỏe sa sút kéo theo tâm tính đế vương không khỏi thay đổi. Hoàng tử tuy đông, nhưng người lớn tuổi nhất lúc đó là Thái tử – bệ hạ hiện tại – cũng mới ngoài hai mươi. Trong khi đó, Phủ Anh Quốc công lại nhân tài đông đúc, và vẫn đang nắm binh quyền.
Chính vì vậy, Phủ Anh Quốc công đã không tránh khỏi đại nạn.
Nghe nói, Tiên đế vốn muốn giữ lại Thế tử Anh Quốc công, dù sao Trưởng công chúa còn trẻ, Hoắc Anh Trinh lại vẫn còn quá nhỏ, không thể để Trưởng công chúa phải chịu tang chồng.
Thế nhưng, người dưới lại hiểu sai ý chỉ, còn dám hại chết Anh Quốc công thế tử Hoắc Huyên ở Bạch Mã dịch. Tiên đế tuy giận lây Tả tướng, tịch biên Đậu gia nhưng từ đó cũng ly tâm với Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa từ đó đã thủ tiết trong Phủ Anh Quốc công, sống một mình cho đến nay. Bệ hạ đối với vị tỷ tỷ này vô cùng áy náy, nên luôn che chở một cách cẩn trọng.
Lăng Ba không ngờ lại có thể nhìn thấy bút tích của Hoắc Huyên ở một nơi hoang vắng như thế này. Từ trước đến nay, Hoắc Huyên luôn là một cái tên cấm kỵ ở kinh thành. Những gia đình quyền thần như nhà Thẩm Bích Vi thì còn biết được sự thật, nhưng các gia đình trung lưu như Diệp gia thì chỉ nghe kể chuyện mà thôi.
– Khí độ cũng không tệ, – Lăng Ba thường thấy Thanh Lan luyện chữ, nên cũng hiểu được đạo lý “nét chữ nết người”. – Trông thì phóng khoáng thoải mái, chỉ tiếc…
Bùi Chiếu lại chẳng có chút hứng thú nào. Nghĩ cũng biết, chàng thường xuyên trèo lên đây, hẳn là đã nhìn đến phát chán rồi. Lăng Ba còn muốn cẩn thận nhìn ngắm thêm một lát, thì chàng đã kéo cô quay đầu lại.
Lăng Ba kinh ngạc nhìn quang cảnh rộng mở trước mắt.
Rõ ràng ngọn núi này không cao, nhưng vị trí lại đẹp vô cùng. Đứng trên đỉnh núi, người ta có thể nhìn thấy một nửa kinh thành trải dài bên dưới. Đỉnh tháp của chùa Trấn Quốc thấp thoáng phía xa xa, các phố phường của kinh thành được sắp xếp ngay ngắn như những chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
– Sao có thể như vậy? – Lăng Ba kinh ngạc nhìn ngắm khung cảnh trước mắt. Phản ứng của cô rất nhanh nhạy, lập tức nhận ra những địa điểm quen thuộc: – Đó là phường Bình An, đó là Nam Thành, đó là gác chuông gần nhà ta…
Bùi Chiếu bắn cung giỏi như vậy, thị lực đương nhiên tốt hơn cô nhiều. Chàng mỉm cười nắm cổ tay cô chỉ về chỗ chính xác:
– Đó mới là gác chuông gần nhà tiểu thư.
Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Ba được nhìn thấy khung cảnh bao la này. Các tiểu thư khuê các trong kinh thành không được tùy ý cưỡi ưng, phi ngựa đi săn khắp nơi như các Vương tôn. Ngay cả Anh Đào yến được tổ chức hôm nay, dù diễn ra ở chùa núi thì cũng chỉ là khoanh lại một vùng để các tiểu thư ngắm hoa, du ngoạn. Thế giới bên ngoài trông như thế nào, đối với họ vẫn luôn là một bí ẩn.
Chẳng trách đàn ông cứ hễ động một chút là lại hùng tâm tráng chí, coi việc xông pha thiên hạ là trách nhiệm của bản thân. Ngay cả Lăng Ba khi nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy dã tâm bừng bừng trỗi dậy.
– Huynh xem!
Cô vừa chỉ vừa giảng giải cho Bùi Chiếu.
– Đó là Nam Thành phải không? Phường Như Ý nằm ở đó đấy. Ta đã nghĩ kỹ rồi: đời người chỉ cần ăn, mặc, ở, đi lại. Cửa hàng tơ lụa lẫn cửa hàng điểm tâm ta đều đã có. Khách sạn thì không dễ mở, cần có lộ dẫn và quan hệ với quan phủ. Nhà ta lại không có đàn ông, thực sự rất phiền phức nên ta sẽ không tranh miếng bánh này. Nhưng chờ Hàn tỷ tỷ năm nay hết bận, ta muốn cử hai người hầu ra ngoài kinh doanh. Người hầu nhà tỷ ấy rất giỏi, Thẩm gia lại có quyền thế, có thể dễ dàng thu xếp. Như vậy, hai nhà chúng ta có thể hợp tác làm ăn ở Nam Thành đấy! Ta nghĩ, chờ Liễu Cát thành hôn, ta có thể để hắn ra ngoài quản lý cửa hàng tơ lụa. Còn chờ Dương nương tử lớn tuổi, cũng có thể để bà ấy nghỉ hưu, mua cho gia đình bà ấy một khu nhà nhỏ ở Thành Nam, cả nhà sinh sống vui vẻ, tốt hơn rất nhiều so với làm người ở. Phường Như Ý ta sẽ giao cho gia đình bà ấy quản lý, còn Dương Hoa thì ở lại làm nương tử quản gia, kế thừa vị trí của mẹ em ấy…
Những điều cô nói tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng mỗi câu chữ đều ẩn chứa sự tính toán kỹ lưỡng. Người hầu trong phủ đều được Lăng Ba phân chia công việc cẩn thận, mỗi người đều có vị thế riêng biệt. Vậy mà vẫn chưa đủ, cô còn tính toán thêm cho một nhóm người khác:
– Phải rồi, Lâm nương tử còn dẫn theo A Thố đang rảnh rỗi chưa có việc gì làm. Ta định giao cửa hàng trang sức cho bà ấy, để về sau làm của hồi môn cho A Thố. Vú nuôi của Yến Yến và La nương tử đều lười biếng hệt như nó vậy, để Lâm nương tử làm gương cho họ, tiện thể cũng khích lệ họ luôn…
Khả năng thu xếp, tính toán này của cô thực sự không kém các vị đại nhân trong triều là bao.
Lăng Ba nói với vẻ vô cùng phấn khích, gương mặt cô tỏa sáng rực rỡ. Đây không phải vẻ hiền dịu, yên tĩnh thường thấy ở các tiểu thư khuê các, mà là một nét đẹp khác. Cô tựa như một gốc cây kiên cường, dù không nở hoa rực rỡ nhưng vẫn vô cùng thu hút, khiến người ta không thể rời mắt.
Bùi Chiếu chỉ mỉm cười nhìn cô.
– Vâng, tiểu thư tính toán thật hay…
Chàng lại giở giọng trêu ghẹo cô như một đứa nhỏ.
Lăng Ba bĩu môi nhìn chàng.
– Bùi Chiếu, đừng có dùng chiêu đó với ta! – Cô nghiêm túc hỏi. – Huynh nhìn xem, hàng vạn hộ gia đình trong kinh thành này tựa như một bàn cờ lớn, chẳng lẽ huynh thực sự không động lòng ư? Tại sao Thôi Cảnh Dục được phong hầu bái tướng, trong khi huynh cưỡi ngựa bắn cung còn giỏi hơn hắn, chiến công cũng không thua gì hắn, lẽ nào không có chút ý chí vươn lên nào sao? Trong sách viết thế nào ấy nhỉ?
– Thỉnh quân tạm thượng lăng yên các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu (1)? – Bùi Chiếu cũng hiểu thơ, nên đã bổ sung giúp cô.
– Huynh nhìn huynh xem, văn võ song toàn như vậy. Cho dù bỏ qua lần phong Hầu này, về sau chỉ cần nỗ lực phấn đấu thì chẳng phải cũng có tiền đồ vô lượng ư? Tại sao huynh vẫn cứ lê la ở đây, Hoa Tín yến không dự, chuyện trong quân cũng chẳng thèm quan tâm…? – Diệp Lăng Ba lại bắt đầu “dạy dỗ” chàng.
Bùi Chiếu chỉ mỉm cười phụ họa, lười biếng tựa mình vào cây thông bên cạnh.
– Vâng vâng vâng, tiểu thư dạy phải lắm.
Diệp Lăng Ba còn muốn nói thêm vài câu nữa thì vẻ mặt Bùi Chiếu bỗng đanh lại:
– Có người đến!
Diệp Lăng Ba lại không hề hoảng hốt. Dù sao có Liễu Nhi ở đây, cũng không tính là cô nam quả nữ ở chung với nhau. Vả lại, Hoa Tín yến tuy ít người du ngoạn, nhưng cô và Bùi Chiếu đi cùng với nhau thì sẽ chẳng ai nghĩ đến chuyện mờ ám đó. Tướng mạo cô bình thường, còn Bùi Chiếu là thanh niên tuấn tú hàng đầu trong Hoa Tín yến, bao nhiêu tiểu thư còn đang hỏi thăm chàng, sao có thể đi hẹn hò với một Diệp Lăng Ba tầm thường được chứ? Tin tức có truyền đi thì cũng không ai tin.
Nhưng Bùi Chiếu vẫn đứng chắn trước mặt cô.
Đúng là đồ ngốc! Lăng Ba thấy buồn cười, cũng không nhắc nhở chàng nữa. Cái tên ngang ngược này, cho chàng một bộ gấm hoa thì chàng chê không mặc, nhất quyết cứ mặc cái áo xanh tầm thường này. Chàng vai rộng eo hẹp, Diệp Lăng Ba đứng sau chàng khẽ hít hà, ngửi thấy mùi cỏ cây thoang thoảng trên người chàng.
Vị khách không mời mà đến ấy, sau khi trèo lên đến nơi, lại cất giọng một cô gái, còn một giọng nói cực kỳ quen thuộc:
– Trời ạ, mệt chết đi được!
Lăng Ba vừa ló đầu nhìn, hóa ra là Yến Yến! Còn người bên cạnh mặc nam trang kia, không phải Thẩm Bích Vi thì là ai được chứ? Quả nhiên A Thố mách không sai, Yến Yến không chịu học hành, suốt ngày chỉ biết chạy theo Thẩm Bích Vi, đến Hoa Tín yến cũng không chịu ngồi yên một chỗ.
– Sao lại là cô?
Thẩm Bích Vi vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lăng Ba. Thấy cô trốn sau lưng Bùi Chiếu, nàng lập tức nhìn chàng từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt tràn ngập địch ý.
Đúng là cảnh tượng “vua không gặp vua”! Diệp Lăng Ba thấy cảnh hai con người lười biếng nhất kinh thành này gặp nhau mà không nhịn được cười thầm. Đã thế, cả hai lại đều vô cùng xinh đẹp, nếu mà đánh nhau thì có khi bất phân thắng bại.
– Quân Trấn Bắc ư? – Thẩm Bích Vi lập tức nhạy bén nhận ra chiến bào trên người Bùi Chiếu.
.
.
.
(1) Câu thơ này được trích trong bài Nam Viên Kỳ 5 của Lý Hạ.
Nam nhi hà bất đới Ngô câu,
Thu thủ quan san ngũ thập châu.
Thỉnh quân tạm thướng Lăng Yên các,
Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?
Bản dịch thơ sưu tầm trên thivien:
Làm trai sao chẳng có Ngô câu,
Thu lại giang sơn năm chục châu.
Mời người tạm đến Lăng Yên các,
Liệu có thư sinh vạn hộ hầu?
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 61: Xinh đẹp
10.0/10 từ 18 lượt.
