Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 60: Phu nhân


May mắn thay, Thẩm phu nhân vẫn còn để tâm đến chuyện này.


Thẩm đại nhân vốn là kẻ bạc tình. Còn Thẩm phu nhân, bà là con gái duy nhất của Dũng Quốc công, năm đó cũng kiêu ngạo không chịu nhún nhường. Hai vợ chồng họ vì vậy mà xa cách một thời gian, thế nên mới xuất hiện phòng nhì.


Bây giờ bà sợ Hàn Nguyệt Khởi cũng sẽ đi vào vết xe đổ của mình, nên nhân ngày mồng chín – sinh nhật của Thẩm lão thái gia đã khuất – bà đã đặc biệt tổ chức một gia yến. Bà gọi Hàn Nguyệt Khởi và Thẩm Vân Trạch đến, rồi lại sai vú nuôi bế A Hạnh đến để dỗ dành chơi đùa trên bàn tiệc. Thẩm Bích Vi cực kỳ yêu thích A Hạnh, một tay bế con bé, một tay lắc chiếc trống bỏi không ngừng trêu đùa.


Con bé tên A Hạnh. Cái tên này bắt nguồn từ việc khi Hàn Nguyệt Khởi dự cung yến, nàng bỗng thèm ăn chua. Hoàng hậu nương nương tiện tay đưa một quả hạnh tiến cống cho nàng ăn, về nhà nhờ thái y tra mạch nàng mới biết mình đã có bầu. Các gia đình cao môn quý tộc rất thích trẻ con, nhưng vì khó nuôi lớn nên thường không dám đặt tên chính thức, mà chỉ chọn một nhũ danh cho dễ nuôi. Việc đặt tên con là A Hạnh có ý nghĩa mượn phúc đức của Hoàng hậu nương nương để che chở cho con bé.


Thẩm Bích Vi tính tình quái đản. Những người tinh tường đều nhận ra Thẩm phu nhân có ý muốn giúp cặp phu thê trẻ hòa giải, nhưng cô nàng lại ôm chặt A Hạnh không buông, khiến Thẩm Vân Trạch phải trợn mắt nhìn. Thẩm Bích Vi liền khiêu khích:


– Yên Liễu cô nương kia của huynh đâu?


Thẩm Vân Trạch cũng biết thân phận của Yên Liễu không hề đứng đắn, nhưng càng như vậy hắn lại càng muốn che chở. Hắn vốn là kẻ kiêu căng tự mãn, làm sao có thể thừa nhận mình đã sai? Hắn bèn đáp lại:


– Yên Liễu nói cô ấy đã hối cải, nếu đã vào đây, thì chính là người nhà mình rồi.


Thẩm Bích Vi chán nản thở dài:


– Huynh đúng là đần độn!


Mắng Thẩm Vân Trạch xong, cô nàng liền quay sang trêu đùa A Hạnh:


– A Hạnh nhà chúng ta phải giống mẫu thân, đừng quá ngu ngốc để người ta trêu đùa.


Thẩm Vân Trạch tức đến bốc khói, gầm gừ:


– Chẳng phải ngày mai là Hoa Tín yến ư? Sao muội chưa đi ngủ sớm mà còn ngồi đây?


– Ai cần huynh lo? – Thẩm Bích Vi mắng lại. – Huynh cứ ở với ả Yên Liễu kia đi! Tốt nhất là cứ mục ruỗng trong cái Thanh Hiểu các đó cho rồi!


Thẩm Vân Trạch giận quá mất khôn, quát lên:



– Chính Nguyệt Khởi đã ép ta đến Thanh Hiểu các ở, tại sao ta lại không được ở? Chính nàng ấy đuổi ta ra ngoài, thì đích thân nàng ấy phải mời ta về!


Thẩm Bích Vi bị hắn chọc cho bật cười.


– Mời huynh về sao? Huynh nằm mơ mấy giấc rồi đấy? Chính huynh có cầu xin quay lại, người ta chưa chắc đã cho phép đâu! Huynh tưởng Nguyệt Khởi tỷ tỷ là Yên Liễu, Mộng Liễu gì đó mà một mực muốn lấy lòng huynh chắc? – Thẩm Bích Vi cười sằng sặc. – Ta còn đang lo Hoa Tín yến không có gì hay ho, hóa ra huynh chính là trò hề lớn nhất rồi!


Thẩm Vân Trạch bị Thẩm Bích Vi châm chọc đến mức giận sôi. Từ nhỏ, hắn đã được nuôi dưỡng như một trạng nguyên tương lai, bốn tuổi đã vỡ lòng, học hành ròng rã gần hai mươi năm nhưng lại chẳng hề giỏi cãi vã. Trong lòng hắn muốn bỏ đi nhưng lại không nỡ, đành ở lại. Mãi đến khi Thẩm phu nhân không thể nhìn nổi cảnh tượng này nữa, đuổi Thẩm Bích Vi về và A Hạnh được trả về tay Hàn Nguyệt Khởi, hắn mới tìm được cơ hội để nói chuyện với nàng.


Thực ra, nghĩ lại thì, ba năm hôn nhân ấy tựa như một giấc mơ. Hắn ngơ ngác định thân, vậy mà thoắt cái A Hạnh đã hơn hai tuổi. Hắn chỉ còn nhớ rõ cảnh mình bước vào động phòng trong sắc đỏ rực, nàng cầm chiếc quạt ngồi ngay ngắn trên giường tân hôn. Các phu nhân đang náo động phòng đùa giỡn, khiến mặt nàng đỏ bừng, thẹn thùng chờ hắn viết một bài thơ khép quạt.


Thế nhưng, chớp mắt một cái đã đến ngày hôm nay. Hắn lúng túng bước đến bên cạnh nàng, nhưng Hàn Nguyệt Khởi chỉ mải chơi với A Hạnh, không hề có ý định ngẩng đầu lên.


Cũng may A Hạnh vẫn nhận ra hắn, vui vẻ lắc trống bỏi, bập bẹ gọi cha.


– Nào, lại đây.


Thẩm Vân Trạch vui vẻ đồng ý, muốn đón lấy A Hạnh từ tay nàng. Nhưng Hàn Nguyệt Khởi dường như không để tâm, hắn chỉ đành rụt rè lại gần nói:


– Sao hai tuổi rồi mà vẫn thế này, năm hai tuổi ta đã đọc được thơ rồi.


Câu nói này hẳn khiến nàng không vui, vì gương mặt nàng lập tức sầm xuống.


– Lang quân đương nhiên tài giỏi, – Nàng chỉ khẽ nói, rồi giao A Hạnh cho Hàn nương tử. – Đưa tiểu thư đi ngủ đi, nhớ bảo vú nuôi vỗ lưng cho con bé. Hôm nay trời lạnh, chỉ sợ sẽ trở gió.


A Hạnh bị bế đi, đương nhiên òa khóc to, khiến tình hình càng thêm ảm đạm.


Thẩm Vân Trạch bỗng nhớ lại lời mắng của Thẩm Bích Vi. Mặc dù nghe có vẻ hơi điên khùng, nhưng hắn nhận ra cô nàng nói cũng có lý. Hắn chợt nghĩ, Hàn Nguyệt Khởi đuổi hắn ra Thanh Hiểu các chẳng qua vì giận dỗi, cũng có ý muốn thử lòng hắn mà thôi. Việc hắn lại ở Thanh Hiểu các liền ba ngày, quả nhiên đã khiến nàng hiểu lầm thật rồi.


Nên hắn liền mở miệng, mềm mỏng nói:


– Ý của nàng, ta đã hiểu rõ rồi. Ta cũng đã nói chuyện với Yên Liễu, lần trước cô ấy mạo phạm nàng là cô ấy đã sai. Nếu nàng không muốn nhìn thấy cô ấy trong phủ, ta sẽ lập tức đưa cô ấy đi ngay. Về sau nếu lại có chuyện như vậy, ta nhất định sẽ báo trước cho nàng biết, sẽ không lén lút nạp thiếp bên ngoài nữa. Chuyện lần này hoàn toàn là lỗi của ta, nàng đừng nên giận ta nữa. Nàng đã thắng rồi, ta cũng đã biết sai rồi, hãy để ta quay lại Trầm Hương các đi.


Hắn tự nhận thấy những lời này của mình đã đủ sự nhún nhường, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phải xuống nước đến mức này. Hắn nghĩ, nàng nghe xong dù không nói gì thì cũng nên mềm lòng, chỉ cần chờ hắn chuyển về Trầm Hương các, mấy ngày sau mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ lại như lúc trước…



Thế nhưng Hàn Nguyệt Khởi lại làm như không hề nghe thấy, chỉ đứng dậy và nói với Hàn nương tử:


– Đợi đã, ta còn chuyện chưa dặn xong…


Thẩm Vân Trạch lập tức cuống quýt, vội chụp lấy tay áo của nàng:


– Ta nói nàng có nghe thấy không?


Hàn Nguyệt Khởi chỉ bình tĩnh cười nhạt:


– Lang quân nói, đương nhiên ta nghe thấy.


Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng tột độ. Cuối cùng, Thẩm Vân Trạch đã thực sự nhận ra Hàn Nguyệt Khởi hiện tại khác biệt như thế nào so với ký ức của hắn.


Hàn Nguyệt Khởi nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ. Những đêm khuya chờ đợi, những khoảnh khắc thân mật dưới ánh đèn mờ, những nụ cười dịu dàng quấn quýt, những lần nàng cẩn thận nấu cháo tổ yến trên lửa nhỏ, hay gương mặt đỏ bừng vì hắn đột nhiên nắm tay dạy nàng viết thơ… Tất cả những đêm ngày của ba năm ấy, dường như giờ đây chỉ còn là ảo ảnh trong tâm trí hắn.


Thẩm Vân Trạch không khỏi căng thẳng, cũng bởi vì vậy mà nổi cơn thịnh nộ.


– Nàng, nàng có ý gì?


– Ta có ý gì ư? Chẳng lẽ lang quân không hiểu rõ sao? – Nàng vẫn dửng dưng nhìn Thẩm Vân Trạch. – Đây chẳng phải chính là điều lang quân mong muốn sao? Trầm Hương các và Thanh Hiểu các từ nay nước sông không phạm nước giếng. Lang quân muốn nạp bao nhiêu tiểu thiếp, muốn nuôi bao nhiêu ngoại thất, ta vẫn sẽ chỉ là Thẩm thiếu phu nhân.


“Thẩm Vân Trạch hiển nhiên vẫn nghĩ rằng nàng đang ghen tuông.


– Ta đã nói rồi, ta và Yên Liễu không như nàng nghĩ đâu. Lúc ấy ta chỉ thấy thân thế cô ấy quá đáng thương, đồng liêu bên cạnh lại ồn ào khích bác, chủ chứa lại còn muốn ép cô ấy bán thân, ta nhất thời xúc động nên mới…


– Lang quân với Yên Liễu ra sao thì cũng không cần giải thích với ta. Ta là Thiếu phu nhân, dù lang quân có cưới bao nhiêu tiểu thiếp đi nữa, chỉ cần họ nghe lời ta là đủ. Cứ như bây giờ không phải đang rất tốt hay sao? Lang quân lại có điều gì không vừa lòng? – Nàng lại ngắt lời hắn, bình thản hỏi lại.


Phải đấy! Hắn có gì mà không vừa lòng chứ? Thẩm Vân Trạch ngẩn người ra, bị nàng hỏi đến á khẩu, không sao trả lời được. Thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt thản nhiên đến lạnh lùng của nàng, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng hắn lại bùng lên dữ dội.


– Ta không vừa lòng đấy, thì đã sao? Ta muốn quay lại Trầm Hương các ngay! Nàng là Thiếu phu nhân, ta là trượng phu của nàng, ta có quyền dọn về Trầm Hương các! – Hắn siết chặt cổ tay nàng, hùng hồn tuyên bố.


Hàn Nguyệt Khởi cười khinh bỉ.



Nàng không nói thì Thẩm Vân Trạch cũng chẳng nhớ tới.


Phải rồi, điều phụ nữ sợ nhất trên đời chính là bị ruồng bỏ. Hắn lập tức nắm lấy ‘lưỡi dao sắc’ này, coi đó là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng của mình, rồi uy h**p:


– Nàng ghen tuông vô lối, vì một thiếp thất mà đuổi trượng phu ra ngoài. Nếu nàng không để ta quay lại Trầm Hương các, vậy thì ta lập tức bỏ nàng!


Thẩm phu nhân muốn tạo cơ hội để đôi phu thê trẻ làm hòa nên đã đuổi Thẩm Bích Vi về từ sớm. Bà cũng theo Thẩm đại nhân ra ngoài nên bây giờ trong noãn các ngoài hai phu thê chỉ còn các hạ nhân. Hàn nương tử và vú Thẩm hầu hạ bên cạnh, nghe hắn nói như vậy lập tức tái mặt.


– Thiếu gia không nên nói càn… – Vú Thẩm vội vàng khuyên nhủ. – Sao lại có thể thốt ra lời tổn thương nhau như thế chứ? Những năm qua, Thiếu phu nhân đã vất vả vì Thẩm phủ đến nhường nào, Thiếu gia lại nói những lời này, thật sự sẽ khiến Thiếu phu nhân đau lòng đấy ạ.


Mắt Hàn nương tử cũng đỏ hoe:


– Sao Thiếu gia lại có thể vô lương tâm đến mức này? Những năm qua, Thiếu phu nhân có bao giờ than vãn một lời nào đâu, sao Thiếu gia lại có thể thốt ra những lời lẽ như vậy chứ?


Đồng Vân lập tức quỳ sụp xuống:


– Đều là lỗi của chúng nô tỳ, xin thiếu gia và thiếu phu nhân bớt giận.


Hàn Nguyệt Khởi chỉ lạnh lùng liếc cô hầu một cái:


– Đứng lên!


Chỉ một câu nói của nàng đã khiến Đồng Vân không dám khuyên thêm nữa. Trong mắt cô hầu, Thẩm Vân Trạch dường như cũng chẳng còn là ‘vị thiếu gia’ đáng kính kia nữa. Lẽ ra hắn nên cảm thấy tức giận, nhưng Thẩm Vân Trạch chỉ đứng đó, nhìn nàng chằm chằm.


Đôi mắt Hàn Nguyệt Khởi dường như đã ửng đỏ, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.


Thế nhưng, tất cả đều không còn quan trọng. Chỉ một khắc sau, nàng lập tức bật cười, như thể Thẩm Vân Trạch vừa kể một câu chuyện cười vô cùng hài hước.


– Bỏ ta? Lang quân có tự tai nghe mình vừa nói gì không?


Nàng đứng đó, dưới ánh đèn trong noãn các. Gấm vóc quý giá ôm lấy dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, tóc cài châu ngọc lấp lánh, rõ ràng là một tiểu thư thế gia kiều diễm. Thế nhưng, ánh sáng sắc lạnh trong đôi mắt ấy lại khiến bất kỳ ai cũng không dám tiến lại gần.


– Thẩm Vân Trạch, ngươi nghe cho kỹ đây! Hàn Nguyệt Khởi này không phải là do ngươi cưới về, mà là được cha mẹ chồng dùng tam môi lục sính, đại kiệu tám người khiêng để rước về đây. Ta được Tần thái sư làm chủ hôn, được Trung cung nương nương ban thêm lễ, được Bệ hạ đích thân ban tặng bảng hiệu ‘Cầm sắt hòa minh’ đến giờ vẫn được treo ở trước cửa Trầm Hương các. Tộc lão của Thẩm gia đã nhận lễ vấn danh của ta, tên của ta đã được báo với tổ tiên, được ghi rõ vào gia phả nhà ngươi rồi! Đừng nói ta không phạm thất xuất, dù có phạm đi nữa, chỉ bằng một lời nói của mình ngươi mà muốn động đến ta ư?



– Phu nhân giao phó cho ta quản gia, lão gia đã tin tưởng giao toàn bộ nội viện cho ta. Phụ thân ta là Quang Lộc Tự Thiếu Khanh, đến nay vẫn còn giữ ba tấu chương của môn sinh hạch tội ngươi. Mẫu thân ta là Cáo Mệnh Phu nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể kiện cáo thẳng tới Trung cung. Ngươi tưởng cái ghế Thám Hoa của ngươi vững lắm sao? Đến lúc đó, ngươi có sợ Ngự Sử đài hạch tội đến mức không ngóc đầu lên được nữa không?


Thẩm Vân Trạch kinh ngạc tột độ, không phải vì nàng cứng rắn, mà vì nàng nói từng câu từng chữ vô cùng rành mạch, rõ ràng. Cứ như thể nàng đã suy nghĩ, cân nhắc điều này trong vô số đêm rồi.


Hàn Nguyệt Khởi, hiển nhiên, lại cho rằng phản ứng của hắn mang một ý nghĩa khác.


Nếu không, nàng đã không cười lạnh.


– Ngươi muốn bỏ ta ư? Ngươi tự nhìn xung quanh mình đi! Những món ăn trong bàn tiệc này, một nửa đến từ nông trang trong đồ cưới của ta. Còn những hạ nhân này, có ai không phải đến từ nhà ta? Toàn bộ Thẩm phủ này, nếu không có ta thì sẽ hoạt động thế nào? Chẳng lẽ dựa vào ngươi để quản gia sao? Hay dựa vào ả kỹ nữ đã câu được ngươi trong tiệc rượu đó?


– Ngươi còn muốn về Trầm Hương các ư? Đồ đạc trong Trầm Hương các có món nào mà không phải từ đồ cưới của ta? Ngươi tự vấy bẩn chính mình rồi còn muốn làm ô uế chỗ ở của ta sao?


Nàng khinh bỉ, nói thẳng vào mặt Thẩm Vân Trạch.


– Ta không ngại nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi đừng hòng đặt nửa bước vào Trầm Hương các nữa! Thế nhưng cho dù như vậy, ta vẫn sẽ là Thiếu phu nhân của Thẩm gia, về sau còn là Chủ mẫu của Thẩm gia. Tất cả thiếp thất ngươi nạp về đều phải dập đầu gọi ta là Phu nhân, về sau Bệ hạ có ban thưởng cáo mệnh cũng sẽ thuộc về ta. Tất cả con gái của thiếp thất ngươi đều phải được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ta, phải gọi ta là mẫu thân. Ngoại trạch là của ngươi, nhưng nội trạch này là của ta. Chỉ cần Hàn Nguyệt Khởi này còn sống một ngày thì vẫn là Thẩm gia Thiếu phu nhân. Còn ngươi thích ai, ngủ với ai, hay muốn ở với ai thì từ nay đã không còn liên quan gì đến ta nữa. Giữ quan hệ tốt, chúng ta sẽ bình an vô sự. Nếu ngươi còn mở mồm đòi bỏ vợ, ta cũng chẳng sợ để lão gia và phu nhân nghe thấy đâu! Để xem, liệu gạch thư phòng cứng hơn, hay cái đầu gối của lang quân ngươi cứng hơn!


Những lời đanh thép này của nàng không chỉ khiến Thẩm Vân Trạch run lên bần bật, mà còn khiến cả Hàn nương tử và vú Thẩm ngỡ ngàng. Ai cũng hiểu, một người khôn khéo như Hàn Nguyệt Khởi lại nói những lời này ngay trước mặt vú Thẩm, rõ ràng là có ý muốn bà đi truyền lời.


Vốn dĩ, chuyện ở Nghênh Xuân yến, Thẩm gia đã trừng phạt Thẩm Vân Trạch quá nhẹ, Hàn gia đã sớm bất mãn. Hôm nay, Thẩm Vân Trạch lại cả gan đòi bỏ vợ, đích thị là đã bị Hàn Nguyệt Khởi nắm được khuyết điểm chí mạng. Nếu chuyện này mà ầm ỹ đến tai Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân, Thẩm Vân Trạch chắc chắn không tránh được một trận phạt nặng.


“Đường đường là công tử thế gia, lại vì một cô gái lầu xanh ức h**p chính thế, còn không ngại to mồm đòi bỏ vợ, còn không mau đến thư phòng quỳ cho ta!”


Nếu đã đến mức này, thì cứ để như vậy đi.


Vì vậy, Hàn Nguyệt Khởi không hề sợ hãi. Nàng thẳng thắn rút cổ tay khỏi tay Thẩm Vân Trạch, rồi bình tĩnh quay lưng bước đi.


– Nguyệt Khởi, – Thẩm Vân Trạch không nhịn được hốt hoảng thốt lên.


Hắn không hoảng loạn vì những lời nói kia của nàng, hắn biết, nhưng Hàn Nguyệt Khởi không biết.


Nhưng cũng như chính nàng đã nói, những chuyện này đều không quan trọng. Có khác nhau ở đâu cơ chứ? Suy cho cùng, kết quả cũng vẫn như nhau thôi.


Nàng dẫn theo nha hoàn, bỏ lại vú nuôi, rời khỏi noãn các. Cử chỉ dứt khoát ấy lại giống hệt như khi nàng dẫn theo họ đi dọn dẹp đống lộn xộn do ‘Yên Liễu cô nương’ kia để lại vậy.


Nàng không hề ngoái lại dù chỉ một lần. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 60: Phu nhân
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...