Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 59: Lang quân
– Bích Vi, muội về trước đi, – Hàn Nguyệt Khởi nhẹ nhàng khuyên nhủ. Thấy Thẩm Bích Vi định phản bác, nàng liền mỉm cười nói thêm – Yên tâm, ta tự biết xử lý.
Thẩm Bích Vi lắc đầu.
– Muội cảm thấy gia đình mình không đúng…
Thẩm đại nhân phạt Thẩm Vân Trạch nhưng lại dễ dàng bỏ qua, trong khi Tô Yên Liễu vẫn bị nhốt trong phòng chứa củi cho đến giờ. Ý của Thẩm gia đã quá rõ ràng: chẳng qua họ muốn Hàn Nguyệt Khởi trút giận lên thiếp thất như các gia đình khác, còn việc trách tội Thẩm Vân Trạch là chuyện của trưởng bối, họ sẽ tự lo liệu.
Hàn Nguyệt Khởi đã sớm lường trước được điều này.
– Không có đúng sai ở đây, đây cũng là gia đình của ta mà, – Nàng ôn hòa đáp. – Cho dù có điều không đúng, ta cũng sẽ tự mình sửa lại nó.
Sau khi khuyên được Thẩm Bích Vi rời đi, Hàn Nguyệt Khởi quay lại noãn các, nhìn Thẩm Vân Trạch được các nha hoàn đỡ vào. Không có Thẩm Bích Vi ở đó, áp lực trên người hắn dường như giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại vẻ gượng gạo.
Thẩm Vân Trạch biết rõ chuyện xảy ra tại Nghênh Xuân yến đã khiến Hàn Nguyệt Khởi khó xử đến mức nào. Bây giờ nàng lại có vẻ bình tĩnh hơn, liền ra hiệu cho Lục Ngạc rót cho hắn một chén trà nóng, rồi nói:
– Bỏ thêm lát gừng vào, xua hơi lạnh.
– Là lỗi của ta, – Hắn nói, tự nhận thấy lời mình đã đủ mềm mỏng. Tay hắn nâng chén trà lên uống một ngụm. – Lẽ ra ta nên nói cho nàng biết chuyện nạp thiếp này. Chuyện xảy ra quá đột ngột, ta chưa biết phải mở lời với nàng thế nào, Yên Liễu lại nóng ruột nên mới bất ngờ chạy đến đây…
Hàn Nguyệt Khởi không nhìn hắn mà chuyên tâm vào công việc thêu thùa. Nàng không ngẩng đầu lên, cũng chẳng để tâm đến những lời hắn nói, nếu không thì nàng đã chẳng ngắt lời hắn rồi.
– Lang quân thật sự cho rằng tam thê tứ thiếp là điều tốt đẹp ư?
Nàng bình tĩnh hỏi, mắt cụp xuống nhìn khung thêu. Nàng có gương mặt trứng ngỗng ôn hòa, để mặt mộc trông lại càng giản dị.
Thẩm Vân Trạch bỗng thấy cổ họng mình khô rát.
Ngay cả Thẩm đại nhân còn không thể khiến hắn nhận sai, thì thê tử hắn lại càng không thể làm được. Mới kết hôn bốn năm mà nàng đã quản thúc hắn chặt chẽ như vậy, những lời trêu chọc của đồng liêu ở Hàn Lâm viện lại bắt đầu văng vẳng bên tai hắn. Huống hồ, hắn còn là một Thám Hoa lang được mọi người ngưỡng mộ.
Hồng tụ thiêm hương, vợ hiền thiếp đẹp, hưởng phúc tề nhân vốn là quyền lợi của hắn. Cho dù hắn có thực hiện quyền lợi ấy cũng chẳng có gì đáng trách. Hơn nữa, hắn kết hôn từ sớm, chưa từng gây ra bất kỳ chuyện hoang đường nào.
– Yên Liễu cô nương tuy chỉ quen biết trong tiệc rượu, lại là thanh quan nhân, nhưng cô ấy lại rất hợp sở thích của ta, đúng là ‘cao sơn lưu thủy gặp tri âm’, không phải như nàng nghĩ đâu, – Thẩm Vân Trạch tự thấy lời giải thích của mình thật hoàn hảo. – Thân thế cô ấy đáng thương, nên ta mới thu xếp cho cô ấy trú ngụ ở ngõ Tiểu Hoa, cũng là để cứu cô ấy khỏi hố lửa mà thôi. Nàng vốn dĩ là người có tấm lòng bao dung mà…
– Lang quân đã làm ô uế tiểu viện của ta, xin đừng bôi nhọ cả Chung Tử Kỳ, – Hàn Nguyệt Khởi bình tĩnh đáp.
Trong chớp mắt đó Thẩm Vân Trạch cứ ngỡ mình nghe lầm.
– Nàng nói gì?
Hàn Nguyệt Khởi chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ chậm rãi kéo chỉ luồn kim trên khung thêu. Hình thêu ấy dường như là một chú kỳ lân nhỏ.
– Ta nói này, Hàn nương tử, chị hãy dẫn theo mấy bà vú dọn hết đồ đạc của lang quân ra khỏi phòng ta. Dọn dẹp Thanh Hiểu các, để Yên Liễu cô nương và lang quân ở đó. Thuận tiện thì hỏi Hần Lục xem đồ đạc của Yên Liễu cô nương ở ngõ Tiểu Hoa đã được dọn đến đấy chưa. Chỉ cần đưa giấy bán thân cho ta là đủ, những thứ khác cứ đốt hết đi. Phu nhân đang bệnh, không nên để đồ đạc từ bên ngoài mang vào đây.
Nàng bình thản dặn dò, khiến Hàn nương tử vội vàng bổ sung thêm:
– Vậy quần áo của Yên Liễu cô nương cũng nên thay mới, còn phải bước qua chậu than để đuổi hết xui xẻo!
Rốt cuộc, Hàn nương tử vẫn là người cổ hủ, chỉ biết chĩa mũi dùi vào Tô Yên Liễu.
Hàn Nguyệt Khởi nhoẻn cười.
– Đồ đạc của lang quân, nếu không chuyển đi thì cứ đốt hết cho ta. Hôm nay trời quang đãng, dọn dẹp Trầm Hương các cho thật sạch sẽ. Lát nữa ta còn hẹn dì Dương xế chiều đi uống trà, ta sẽ đi ngay.
Lúc bấy giờ, Thẩm Vân Trạch mới hoàn hồn.
– Nguyệt Khởi, nàng có ý gì? – Hắn hoảng hốt trợn tròn mắt, vội nắm chặt lấy tay áo Hàn Nguyệt Khởi. – Nàng đang đuổi ta đi sao?
Hàn Nguyệt Khởi vẫn im lặng, chỉ khinh miệt liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt tay áo mình của Thẩm Vân Trạch. Ngay lập tức, Hàn nương tử đã nhanh chóng tách hai người ra, và các nha hoàn cũng lên tiếng khuyên nhủ:
– Thiếu gia đừng như vậy, khiến người ta bàn tán thì không tốt đâu.
Thực chất, người hầu trong Trầm Hương các đều là người của Hàn gia. Bề ngoài họ có vẻ cung kính với Thẩm Vân Trạch, nhưng lại chỉ nghe lệnh Hàn Nguyệt Khởi. Vì vậy, họ lập tức kéo Thẩm Vân Trạch ra.
– Đây là nhà của ta, nàng đuổi ta đi sao? – Thẩm Vân Trạch vẫn không thể tin nổi.
Hàn Nguyệt Khởi âm thầm cười gằn.
Thế nhưng, nàng vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa của một thế gia chủ mẫu, dịu dàng đáp lời:
– Đây cũng là nhà của ta. Bây giờ ta là Quản gia Thiếu phu nhân, phu nhân đã cho phép ta ở lại Trầm Hương các, và tất cả mọi chuyện trong nhà đều do ta làm chủ. Ta muốn ở lại Trầm Hương các, vậy đương nhiên nơi này thuộc về ta. Lang quân thích hợp ở Thanh Hiểu các, vậy Thanh Hiểu các đương nhiên là của lang quân. Sau Tết rất bận rộn, lại có Hoa Tín yến, ta e rằng không thể chăm sóc lang quân chu đáo, nên giao phó cho Yên Liễu cô nương cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Lang quân còn hiểu được ‘tam thê tứ thiếp’, cớ sao lại không hiểu chuyện này? Dương nương tử, đưa lang quân ra ngoài đi.
Các vú già trung thành trong Trầm Hương các lập tức túm chặt lấy Thẩm Vân Trạch. Từ trước đến nay, hắn vốn là một thư sinh trói gà không chặt, một Thám Hoa lang chỉ quen đọc sách, đương nhiên chẳng có sức giằng co với những vú già đã quen với công việc lao động nặng nhọc.
Lời quát ‘Hỗn xược!’ của Thẩm Vân Trạch chẳng có chút trọng lượng nào. Dẫu hắn là một Thám Hoa lang, với diện mạo vô cùng tuấn tú – quả đúng là người nhà Thẩm gia ai cũng sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ, hệt như những câu hát trong hí kịch: ‘Tư phối đắc tài mạo tiên lang, bác đắc cá địa cửu thiên trường’ (1).
Nhưng cuối cùng vẫn đi đến ngày hôm nay.
Hàn Nguyệt Khởi đứng trong noãn các, miệng đang cười mà ánh mắt lạnh băng.
– Chậm đã.
Nàng vừa cất lời, các vú già lập tức dừng tay. Thẩm Vân Trạch sợ hãi nhìn nàng, nghe thấy giọng nàng vẫn đều đều nói:
– Đúng rồi, quên đưa thứ này cho lang quân.
Nàng chỉ khẽ liếc mắt một cái, Đồng Vân đã lập tức bước lên, cung kính đưa một tờ giấy cho Thẩm Vân Trạch.
– Đây là lộ dẫn của Yên Liễu cô nương và lời khai của chủ chứa. Chỉ cần dọa một chút là họ đã khai ra hết rồi
Hàn Nguyệt Khởi dửng dưng nhìn Thẩm Vân Trạch:
– Cô ta không phải người Dương Châu, mà là một trong mười mấy cô gái được Trần thiếu gia và thiếu phu nhân chọn mua ở Ký Châu, sau đó gửi vào Ý Xuân phường nửa năm để dạy cầm kỳ thi họa. Cái mác ‘thanh quan nhân’ chỉ là một lý do mà thôi. Thậm chí, trước khi gặp lang quân, cô ta đã từng thức trắng đêm để bàn luận thơ từ với tận hai vị tiến sỹ khác. Vậy mà chỉ có mỗi lang quân mới phải ra tay ‘cứu’ cô ta ra khỏi ‘hố lửa’ ấy, có lẽ đây mới chính là tri kỷ thực sự của lang quân chăng?
Nàng nhìn Thẩm Vân Trạch mặt mũi đỏ chót, cười thản nhiên.
– Yên tâm, ta cũng chẳng định chia rẽ lang quân và Yên Liễu cô nương đâu. Ta đã chuẩn bị Thanh Hiểu các cho hai người rồi.
Nàng hời hợt nói:
– Có điều, ta mong lang quân sẽ khuyến cáo Yên Liễu cô nương rằng, không cần biết trước đây cô ta là người của ai, nhưng bây giờ đã là người của nhà ta, về sau phải an phận một chút. Nếu cô ta lại tiếp tục gây ra chuyện khiến ta và phu nhân mất mặt như hôm qua, thì sẽ không chỉ dừng lại ở việc bị nhốt trong phòng củi đâu! Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, đưa lang quân về đi.
Hàn Nguyệt Khởi vừa dứt lời, các vú già lập tức kéo Thẩm Vân Trạch ra khỏi Trầm Hương các. Toàn bộ đồ đạc của hắn cũng được nhanh chóng chuyển đến Thanh Hiểu các, thậm chí còn được bày biện chu đáo, cẩn thận. Tô Yên Liễu, đang hôn mê trong phòng chứa củi, cũng được đưa ra ngoài. Họ chỉ để lại hai nha hoàn để hầu hạ ở đó, rồi lập tức quay lại chỗ Hàn Nguyệt Khởi để lãnh thưởng.
Vô Thừa, người hầu thân cận của Thẩm Vân Trạch, cũng vừa lúc đó đến nơi. Từ nhỏ, Thẩm Vân Trạch đã chăm chỉ đèn sách, thư đồng bên cạnh như Vô Thừa cũng là người hàng đầu. Sau khi trở thành người hầu, ai nấy đều rất lanh lợi, nhưng dù có lanh lợi đến mấy, Vô Thừa cũng không thể nào hiểu nổi tình hình hiện tại. Cậu ta thấy Thẩm Vân Trạch đang ngơ ngác ôm một đống đồ đạc thì chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quặc, bèn không nhịn được mà hỏi:
– Thiếu gia? Nô tài vừa đến Trầm Hương các tìm thiếu gia, Thiếu phu nhân lại bảo nha hoàn kêu nô tài đến đây, về sau thiếu gia sẽ ở đây sao?
Câu nói ấy không biết đã chạm đúng chỗ nào của Thẩm Vân Trạch, khiến một Thám Hoa lang vốn ôn văn nhĩ nhã bỗng ném thẳng đống đồ đạc đang ôm về phía Vô Thừa, còn gầm lên đầy tức giận:
– Cút đi!
Vô Thừa thấy vậy, chỉ đành vội vàng xin lỗi rồi cáo lui. Kỳ thực, cậu ta cũng đã mờ mịt đoán ra nguyên nhân chính là do vị Yên Liễu cô nương kia. Nói đi cũng phải nói lại, đây là lỗi của thiếu gia nhà mình. Dù các thiếu gia trong kinh thành có thiếp thất, thông phòng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng thiếp thất vẫn là thiếp thất, ai lại để tiểu thiếp khiến chính phu nhân của mình phải mất mặt trước bao người như vậy?
Thiếu gia nhà mình, lúc thông minh thì cực kỳ thông minh, nhưng sao lúc hồ đồ lại hồ đồ đến vậy nhỉ?
Tính tình Thẩm Vân Trạch vốn kiêu ngạo, bị Hàn Nguyệt Khởi đuổi ra khỏi Trầm Hương các, hắn cũng giận dỗi không quay về mà dứt khoát ở lại Thanh Hiểu các. Dù chỉ là ‘tạm trú’ bên ngoài, nhưng người ngoài đều nghĩ hắn có di nương mới được rước về. Vô Thừa sốt ruột không yên, bèn khuyên Thẩm Vân Trạch:
– Thiếu gia, làm như vậy thiệt thòi quá chừng! Thiếu phu nhân mà biết được thì cũng chẳng vui vẻ gì. Vị Yên Liễu cô nương này rõ ràng không phải người đứng đắn, chi bằng tiễn cô ta đi thì hơn ạ. Thiếu gia chỉ cần thành tâm xin lỗi Thiếu phu nhân một tiếng, hai người giảng hòa chẳng phải tốt đẹp hơn sao?
Thẩm Vân Trạch chỉ mắng Vô Thừa là lắm lời. Vừa nghe thấy thế, Yên Liễu lập tức lặng lẽ đi tìm cái chết. Tất nhiên cô ta không chết được, vì đã bị nha hoàn phát hiện và cứu kịp thời. Ngay lập tức, cô ta sụt sùi khóc lóc:
– Thiếp thân chỉ là thân bồ liễu, trót vấy bẩn lang quân, chi bằng chết quách đi, đỡ bị người đời chê bai.
Thẩm Vân Trạch bị Yên Liễu làm cho đau hết cả đầu. Hắn còn trút giận mắng Vô Thừa một trận té tát, không cho cậu ta vào Thanh Hiểu các hầu hạ nữa. Vô Thừa cũng chán nản, lập tức xin nghỉ và rời đi, nói rằng muốn vào thư viện trong tộc để hầu hạ các sĩ tử mới, còn hơn ở cái chỗ này mà cứ phải nghe người ta nhiếc móc.
Nội viện của Thẩm Vân Trạch đúng là ‘nổi lửa’, khiến hắn xử lý đến đầu váng mắt hoa, nhưng Hàn Nguyệt Khởi cũng chẳng buồn để tâm. Hắn bèn kiếm cớ là ‘mất cây bút’, rồi muốn đến Trầm Hương các để tìm.
Hắn đến đúng lúc Hàn Nguyệt Khởi đang nghe các bà vú báo cáo các khoản chi tiêu ngày Tết. Lục Ngạc và Bạch Nhị ở bên cạnh hầu hạ, một người chuyên tâm lắng nghe, một người ghi chép cẩn thận, còn Hàn Nguyệt Khởi chỉ khoác áo ngồi đó lắng nghe. Hắn lập tức nói:
– Để ta viết cho, ta viết rõ hơn hai người họ nhiều.
Khi Hàn Nguyệt Khởi mới gả đến, bởi sức khỏe Thẩm phu nhân kém cỏi, nàng mới là tân nương đã phải học cách quản gia. Hồi đó, nàng vẫn còn ngại ngùng với Thẩm Vân Trạch. Hắn từng muốn trêu nàng, đã cầm bút giúp nàng tính sổ sách, lén nhìn gò má ửng đỏ của nàng dưới ánh đèn. Chỉ là về sau, khi nàng dần trở nên thành thục hơn, những khoảnh khắc thiếu nữ ngượng ngùng như vậy cũng dần ít đi.
Nhưng lần này, nàng lập tức tránh sang một bên, nắm chặt lấy tà áo rồi đáp:
– Không làm phiền lang quân.
Thái độ lạnh như băng của nàng đã đủ để khiến hắn tổn thương, nhưng chính cái cách Hàn Nguyệt Khởi quấn chặt lấy tà áo mới thực sự làm hắn đau lòng. Hắn đã sớm quen với một Hàn Nguyệt Khởi dịu dàng, chiều chuộng, chưa từng thấy nàng có bộ dạng này bao giờ.
Ngay cả cái cớ của hắn cũng bị nàng vạch trần. Hàn Nguyệt Khởi chỉ đáp rằng công việc rườm rà không hợp để lang quân nghe, sợ sẽ quấy rầy việc học hành của hắn, rồi sai người vừa ‘mời’ vừa ‘đuổi’ hắn về Thanh Hiểu các. Nửa canh giờ sau, nàng lại sai nha hoàn mang một gói bạc sang, với ngữ khí lạnh nhạt:
– Thiếu phu nhân bảo không tìm được bút nên đưa bạc cho thiếu gia, thiếu gia sai Vô Thừa đi mua đi.
Thẩm Vân Trạch giận tím mặt cả ngày. Yên Liễu nhân cơ hội đó vừa đánh đàn cho hắn khuây khỏa, lại vừa chơi đố thơ, nhưng cũng chẳng thể khiến hắn vui lên được. Cô ta đang dựa sát vào người hắn, dịu dàng an ủi đúng lúc Đồng Vân đến đưa đồ. Vừa vén rèm lên, Đồng Vân đã bắt gặp cảnh tình tứ này. Tính tình vốn hiền dịu nên cô không nói lời nào, chỉ lặng lẽ buông rèm xuống, cụp mắt đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Vân Trạch vội vàng đuổi theo sau, cố gắng gọi Đồng Vân lại. Hắn muốn nói gì đó nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì, cuối cùng đành thốt lên:
– Không phải như ngươi nghĩ đâu.
Đồng Vân chỉ cụp mắt đáp:
– Thiếu gia không cần giải thích với nô tỳ, thiếu gia không có lỗi với nô tỳ.
Thực chất, Thẩm Vân Trạch cũng chẳng thật sự thấy mình có lỗi. Hắn chỉ biết rằng Đồng Vân là người của Hàn Nguyệt Khởi.
Đồng Vân nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kể lại cho nàng biết.
Đồng Vân vốn là người thông minh. Nhìn thấy vẻ mặt và phản ứng gượng gạo của hắn, cô chỉ khẽ cười khổ. Thẩm Vân Trạch lập tức nói:
– Ta không sợ nàng ấy.
Đồng Vân chỉ lắc đầu.
– Khi cha mẹ nô tỳ còn sống, tình cảm của họ cực kỳ tốt đẹp. Cha nô tỳ từng là người gác cổng nhà tiểu thư, những người khác thường trêu ghẹo ông ấy là sợ vợ. Cha nô tỳ khi đó chỉ đáp: ‘Sợ vợ có gì đáng xấu hổ đâu, đó là cuộc sống của nhà mình mà.’
Đồng Vân nhìn thẳng vào hắn, hỏi vặn lại Thẩm Vân Trạch:
– Trước đây thiếu gia từng kể với nô tỳ rằng, đồng liêu ở Hàn Lâm viện đều trêu chọc thiếu gia là sợ Thiếu phu nhân, nên mỗi lần hưu mộc thiếu gia đều về nhà rất muộn. Nhưng nô tỳ thật sự không hiểu nổi, lẽ nào những đồng liêu kia lại quan trọng hơn cả Thiếu phu nhân? Thiếu gia sẽ sống chung với họ cả đời sao? Bây giờ Thiếu phu nhân không còn quan tâm đến thiếu gia nữa, thiếu gia thực sự thấy hài lòng với điều đó ư?
Cô hỏi xong, chẳng chờ Thẩm Vân Trạch trả lời, liền để lại đồ đạc rồi quay lưng đi thẳng. Thẩm Vân Trạch bị cô hỏi cho á khẩu, cứ đứng ngẩn người ra suy nghĩ một lúc lâu.
.
.
.
(1) Câu này nằm trong bài Lạc Trung Bi của Tào Tuyết Cần.
Cưỡng bảo trung, phụ mẫu thán song vong.
Tung cư na ỷ la tùng, thuỳ tri kiều dưỡng?
Hạnh sinh lai, anh hào khoát đại khoan hoành lượng,
Tòng vị tướng nhi nữ tư tình, lược oanh tâm thượng.
Hảo nhất tự, tễ nguyệt quang phong.
Diệu ngọc đường.
Tư phối đắc tài mạo tiên lang,
Bác đắc cá địa cửu thiên trường.
Chuẩn chiết đắc ấu niên thời khảm khả hình trạng.
Chung cửu thị vân tán cao đường, thuỷ hạc Tương giang:
Giá thị trần hoàn trung tiêu trường sổ ưng đương,
Hà tất uổng bi thương?
Bản dịch sưu tầm trên thivien:
Mồ côi từ lúc lọt lòng
Dù nơi khuê các chớ hòng ai thương
Anh hào được tính hiên ngang
Tình riêng nhi nữ chưa vương vít lòng
Thân này trăng sáng gió trong
Chàng tiên mong được sánh cùng lứa đôi
Những mong trời đất lâu dài
Bõ khi trẻ dại gặp thời gian nan
Ngờ đâu nước cạn, mây tan
Tương giang lạnh ngắt, cao đường vắng tanh
Trần hoàn may rủi đã đành
Việc gì khóc quẩn lo quanh bận lòng?
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
