Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 58: Phạt quỳ
Thật ra, Thẩm Bích Vi hiểu rất rõ mọi chuyện, nhưng mọi người lại cứ nghĩ cô không biết gì, nhất là Diệp Lăng Ba.
Triệu Diễn Trạch vừa đến, nguy cơ của Thẩm gia lập tức được hóa giải. Thế mà, cô nàng lập tức ‘qua cầu rút ván’. Vừa vào noãn các, Lăng Ba lập tức nhắc nhở:
– Ta cảnh cáo cô, đừng có dính vào bẫy của cậu ta. Cái cơ thể đó của cậu ta e rằng qua được mùa đông chưa chắc đã qua được mùa xuân, cô đừng có vội làm quả phụ. Huống hồ, phần lớn cô cũng chỉ được làm trắc phi, không phải chính thất, còn phải sống dưới tay Vương phi.
Thẩm Bích Vi đùa giỡn:
– Cậu ta nào cơ nhỉ?
Diệp Lăng Ba đương nhiên không dám nói thẳng tên, đến nói Duệ thân vương cũng là mạo phạm. ‘Quân là quân, thần là thần’, ‘lôi đình mưa móc’ đều là quân ân. Cho dù hôm nay Bệ hạ thực sự hạ chỉ đưa Thẩm Bích Vi vào vương phủ của Duệ thân vương thì đó cũng là vinh hạnh của Thẩm gia. Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân còn phải khấu tạ quân ân.
Nhưng Lăng Ba là người thực dụng, dù không thể nói thẳng ra tên, cô cũng phân tích rõ lợi hại:
– Cô đừng có giỡn với ta, cô biết là ai là được. Dù sao, ta cũng đang theo sát cô đấy, đừng có giả ngu nữa. Việc quan trọng là phải chọn được một người đàng hoàng trong Hoa Tín yến, chẳng phải vẫn còn Hoắc Anh Trinh ư? Cô chọn được một hôn sự tốt, Thẩm phu nhân cũng được yên tâm, đỡ cho bên viện kia lúc nào cũng rục rịch gây chuyện.
Nhưng Lăng Ba có khuyên thế nào đi nữa, Thẩm Bích Vi cũng dửng dưng đáp một câu:
– Chán.
Cái điệu bộ chết trôi này giống hệt tên chết bầm nào đó mà! Lăng Ba chẳng muốn để tâm nữa, dù sao Bệ hạ cũng không cần Thẩm Bích Vi. Các tiểu thư trong kinh tuy không được lên triều, nhưng chỉ qua những lời kể của phụ huynh cũng đoán được tính tình của vị kia rồi.
Tuy nói Bệ hạ nhân từ hơn Tiên đế, lại vừa yêu thương Duệ thân vương lẫn áy náy với Trưởng công chúa, nhưng dù sao cũng là đế vương, nhân từ cũng chỉ dành cho người trong nhà.
Trong lòng Bệ hạ, có lẽ một Thẩm Bích Vi lười biếng và tùy ý còn lâu mới xứng với đứa cháu này.
Nhờ có Duệ thân vương, tiệc tối của Thẩm gia vô cùng vẻ vang, hãnh diện.
Hàn Nguyệt Khởi xốc lại tinh thần, mạnh tay tổ chức một buổi tiệc tối xa hoa náo nhiệt. Không chỉ bàn tiệc là loại đứng đầu kinh thành, mà việc sắp xếp khách mời, ngắm pháo hoa, thậm chí nghe diễn hí, và cả bày bàn cho các phu nhân đánh bài cũng vô cùng thỏa đáng. Đến vú Tống cũng được Hàn Nguyệt Khởi giữ lại. Không biết nàng ấy tìm đâu ra một bàn toàn lão phu nhân biết chơi bài lá trong cung khiến vú Tống mừng rỡ không kìm được, sát phạt đến tận canh ba mới rời tiệc.
Đó là với người ngoài. Còn với người muốn kết giao, Hàn Nguyệt Khởi cũng chuẩn bị rất chu đáo. Tuy Ngụy phu nhân được Thanh Lan khuyên nhủ, nhưng lúc mấu chốt bà cũng không hề bỏ đi. Thậm chí, bà còn vì vậy mà xích mích với Lư Văn Nhân, có thể thấy bà là người nghĩa khí.
Hàn Nguyệt Khởi đã cho Ngụy phu nhân đủ thể diện ngay từ chỗ ngồi. Vì vú Tống và Tô nữ quan tuy là đại diện của Trưởng công chúa nhưng đều từ chối không muốn ngồi ghế chủ tọa, Hàn Nguyệt Khởi lập tức để Ngụy phu nhân ngồi ghế chủ tọa, lại đích thân chúc rượu. Nàng ấy còn sắp xếp Vương thiếu phu nhân ngồi cùng bàn để mình đi một vòng chúc rượu rồi mới quay lại. Vương thiếu phu nhân cùng Hàn Nguyệt Khởi một xướng một họa, hỏi Ngụy phu nhân về Bắc Cương, hỏi người Bắc Nhung trông thế nào, và đánh trận ra sao.
Ngụy phu nhân là người chất phác, Hàn Nguyệt Khởi hỏi, bà liền đáp. Bà kể Bắc Cương mùa đông giá rét, tuyết rơi liên tục ba tháng đến nỗi vại nước cũng bị vỡ vì đóng băng. Quần áo không cần giặt, chỉ cần lăn trên tuyết là sạch.
Bà kể chuyện mình thu nhận cô nhi của quân Trấn Bắc. Vì không có mẹ chăm sóc, chúng đành ngủ trong chuồng ngựa, dựa vào hơi ấm của đàn ngựa để sống sót qua đêm lạnh lẽo.
Bà kể về trận đại bại ở Đoạn Long khẩu, khi thành Dương Lâm suýt bị phá. Bà đã dẫn theo các nữ quyến lên núi lánh nạn. Họ đi suốt đêm, đuốc cháy rừng rực mà vẫn bị bầy sói rình rập. Bà xếp những nữ quyến biết võ công đi ở đầu, đuôi và hai bên đội hình, để những nữ quyến yếu ớt và trẻ nhỏ kẹp ở giữa. Bà và La phu nhân mỗi người canh giữ một đầu; bà để La phu nhân và những nữ quyến biết cưỡi ngựa bắn cung mặc giáp. Cứ đi hết một dặm, họ lại kiểm kê nhân số một lần, bắn chết được một con sói. Cứ như vậy, phải giết đến cả chục con, bầy sói mới chịu rút lui.
Các phu nhân trong sảnh đều lớn lên trong kinh thành, đã bao giờ nghe những chuyện như thế này đâu. Ban đầu chỉ phụ họa góp vui, mà càng nghe càng chăm chú. Cuối cùng, họ cũng hiểu ‘tình nghĩa thành Dương Lâm’ của những nữ quyến này là gì. Tưởng tượng cảnh họ cầm đuốc bôn ba trong rừng rậm tối đen, bên cạnh có đàn sói rình rập, quả đúng là tình cảm vượt qua sinh tử.
Đương nhiên cũng có người xét nét. Giờ Lư Văn Nhân và Ngụy phu nhân đã trở mặt, Dương Xảo Trân lập tức đảm nhiệm vai trò ‘lính hầu’, không mặn không nhạt nói:
– Thật sự có chuyện kinh tâm động phách như vậy sao? Ta nghe lại như hí khúc vậy…
La phu nhân Ngụy San Hô tính tình thẳng thắn, lập tức đứng lên khoe bằng chứng:
– Đương nhiên là sự thật, mọi người nhìn xem, đống răng nanh sói hồi đó còn được ta làm thành dây chuyền đây này.
Mọi người đều truyền tay nhau ngắm sợi dây chuyền kia. La phu nhân đắc ý nói:
– Một mình ta đã bắn chết ba con, phu nhân còn giết được một con. Bây giờ sức khỏe phu nhân mới không tốt, nhưng lúc trước phu nhân còn khỏe, cũng có thể kéo được dây cung nặng ba thạch đấy.
Các phu nhân trong sảnh đều tán thưởng, ánh mắt nhìn về phía Ngụy phu nhân tràn đầy khâm phục. Chuyện xưa nay vốn là vậy, đàn ông mạnh mẽ, nữ quyến biết mình không bằng, mượn được lực cũng không thuộc về mình.
Người ta tôn kính Ngụy phu nhân vì bà là phu nhân Hầu phủ. Bề ngoài thì họ cung kính với bà ấy, chứ sau lưng lại chê bai bà kém cỏi. Yến hội tổ chức thô sơ, đầu óc lại không có tâm kế nên mới bị Lư Văn Nhân nắm trong tay, thậm chí còn bị nàng ta dẫm lên đầu để xây dựng danh tiếng mà không hề hay biết.
Chẳng ngờ hóa ra bà cũng từng ngăn cơn sóng dữ ở thành Dương Lâm, bảo vệ an nguy của bách tính một thành.
Đến cả Ngụy San Hô cũng cảm thấy bầu không khí đã thay đổi, không khỏi nhìn về phía Thanh Lan. Dường như nàng chẳng hề phát hiện, chỉ yên lặng múc cháo tổ yến cho Hàn Nguyệt Khởi.
Giờ khắc này đã đúng với lời Hàn Nguyệt Khởi từng nói: Có những người giúp ngươi, chỉ sợ cả thiên hạ không biết đã giúp ngươi. Còn những người giúp ngươi, nhưng lại muốn tôn vinh sự xuất sắc của ngươi, bản thân họ chỉ lùi lại để ngươi tỏa sáng.
Tình cảnh này khiến Ngụy San Hô không khỏi thấy khó nghĩ.
Ngụy San Hô cũng chỉ đành kiêu ngạo ngẩng cao đầu, không nhìn họ nữa. Chuyện đời luôn là như vậy, ‘ván đã đóng thuyền’, có hối hận cũng vô ích.
.
.
.
Hàn Nguyệt Khởi tiễn chị em nhà Diệp về sớm cũng có lý do. Bây giờ Thẩm gia đã vượt qua ải khó, chuyện tiếp theo là chuyện nội trạch, họ đều là tiểu thư chưa gả nên dù sao cũng không thể tham dự. Nàng là bạn của Thanh Lan, cũng nên tách họ ra để tránh họ bị tổn thương.
Nhưng Diệp Lăng Ba không nhịn được. Đến lúc lên xe ngựa, cô lập tức dặn dò:
– Hàn tỷ tỷ, không được dễ dàng tha cho hắn đâu đấy.
Hàn Nguyệt Khởi phì cười.
– Được, nhất định không tha!
Tuy nàng đang cười, nhưng người tinh mắt đều nhận ra nụ cười hết sức gượng gạo. Không tha thứ thì đã sao? Đích nữ của Quang Lộc tự Thiếu Khanh còn có thể tái giá ư? Huống hồ người của Thẩm gia tốt như vậy, lẽ nào nàng thật sự tức giận bỏ đi, nhường lại giang sơn mình vất vả gây dựng cho người khác?
Hơn nữa, nếu tái giá, nàng còn có thể gả cho ai được nữa? Hầu hết đều khó mà sánh bằng Thẩm Vân Trạch. Còn cha còn mẹ, nhà mẹ đẻ đương nhiên là nhà mình. Không còn cha mẹ, huynh đệ có tốt đến đâu cũng còn chị dâu.
Cũng như lời Thẩm Bích Vi từng phẫn nộ: ‘Quy củ thiên hạ này thật đáng ghét, phụ nữ chẳng có nhà để về, đi đâu cũng là người ngoài!
Nhưng Hàn Nguyệt Khởi tự có đối sách riêng. Lúc lên xe, Thanh Lan nắm chặt tay nàng, nhìn một cái thật sâu đầy ý nhị.
Hàn Nguyệt Khởi hiểu ý.
Mọi người đều xem các nàng là những quý nữ cao môn đoan trang, rộng lượng, là tấm gương cho cả kinh thành. Các nàng sinh ra và lớn lên đã thấm nhuần những tư tưởng này, nếu ngay cả các nàng cũng không thể đối phó với tình hình hiện tại, vậy thì cả kinh thành này còn ai có thể xử lý được?
cũng bảo Hàn Nguyệt Khởi nàng là hình mẫu của quý nữ thế gia, vậy thì hãy để họ tận mắt chứng kiến những thủ đoạn của ‘hình mẫu’ này đi.
Sau khi tổ chức xong Nghênh Xuân yến, Hàn Nguyệt Khởi đương nhiên phải bận rộn đến khuya mới được nghỉ ngơi. Nàng về Trầm Hương các ngủ một giấc. Sáng sớm hôm sau, vú Thẩm bên cạnh Thẩm phu nhân đã đến, cười rạng rỡ hỏi thăm:
– Phu nhân sai lão thân đến hỏi thăm, đêm qua Thiếu phu nhân có ngủ ngon giấc không? Thiếu phu nhân hẳn đã mệt mỏi sau Nghênh Xuân yến, mấy ngày này không cần đến thỉnh an.
Hàn Nguyệt Khởi đương nhiên hiểu ý bà vú. Nàng vừa ăn sáng vừa hỏi:
– Nghe nói thiếu gia bị phạt quỳ đến tận canh ba mới được đứng dậy, cũng không cho về Trầm Hương các nên đành ngủ lại ở thư phòng nhỏ. Trời lạnh thế này, lão nô chỉ e sẽ để lại mầm bệnh sau này.
Hàn Nguyệt Khởi đương nhiên hiểu rõ, đây đã là giới hạn của sự trừng phạt. Thẩm lão gia không thể vì ‘một sai lầm nhỏ’ mà đánh chết con trai mình, huống hồ đó còn là một Thám Hoa lang tiền đồ vô lượng. Vì vậy, nàng cũng thuận ý vú Thẩm mà nói:
– Vú nói đúng, ta cũng đang định đi xin với lão gia. Cũng may lão gia không phạt nặng, nếu không lang quân thực sự phải chịu khổ rồi.
Một câu nói ấy khiến vú Thẩm thoáng chút ngượng ngùng. Thẩm phu nhân thì vẫn ổn, nhưng vú Thẩm vốn là quản gia nương tử năm đó, đã tận mắt chứng kiến Thẩm Vân Trạch trưởng thành. Hơn nữa, muội muội của bà còn là vú nuôi của Thẩm Vân Trạch, nên tấm lòng bà dành cho cậu chủ càng thêm nặng tình. Sáng sớm, bà đã vội đến khuyên Thẩm phu nhân, mong bà ấy mềm lòng, sau đó lại đích thân tìm gặp Hàn Nguyệt Khởi, ngỏ ý nhờ nàng ra mặt xin cho Thẩm Vân Trạch.
Lời của Hàn Nguyệt Khởi còn nhẹ nhàng, chứ Hàn nương tử nói còn khó nghe hơn nhiều.
– Vú Thẩm, có một lời này tôi không biết có nên nói ra hay không, nhưng hôm qua bà không có mặt ở đó, nên có lẽ chưa tường tận tình hình. Nói chi đến tiểu thư nhà chúng tôi, ngay cả Thẩm phu nhân cũng bị dọa cho giật mình. Còn phu nhân nhà tôi thì khỏi phải nói, nước mắt cứ thế tuôn như mưa, một mực đòi tìm Thẩm phu nhân để nói lý lẽ. Tôi biết lời mình nói có thể không dễ nghe, nhưng tiểu thư nhà chúng tôi cũng là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy bao giờ. Người ta vẫn thường nói ‘gia hòa vạn sự hưng’, người một nhà phải biết nâng đỡ lẫn nhau mới có được ngày lành. Trong kinh thành này, thử hỏi có cô gia nào lại ra tay tát thẳng vào mặt phu nhân mình như vậy chứ?
Trong các vở hí kịch, người ta thường thấy tiểu thư luôn dịu dàng, nhút nhát, mang tính tình lương thiện và tâm tư mềm mại. Thế nhưng, nha hoàn thì lúc nào cũng lanh lợi, từ sáng đến tối luôn đanh đá xét nét người khác.
Hàn nương tử không có cái miệng lợi hại, Hàn Nguyệt Khởi cũng không thể đoan trang nổi. Từng câu từng chữ của Hàn nương tử cứ thế đâm thẳng vào tim vú Thẩm. Chị ta gọi Thẩm phu nhân là ‘phu nhân’, gọi Hàn Nguyệt Khởi là ‘tiểu thư’, còn gọi Hàn phu nhân là ‘phu nhân nhà tôi’ – rõ ràng là có ý phân chia rạch ròi hai nhà. Ngay cả câu ‘gia hòa vạn sự hưng’, đáng lẽ dùng để vú Thẩm cậy già lên mặt, cũng bị chị ta vận dụng để phê phán từng lời, từng hành động của Thẩm Vân Trạch.
Vú Thẩm đã lâu không thực chiến, khó tránh khỏi bỡ ngỡ, chỉ có thể nuốt hết lời định nói vào bụng. Bà gượng gạo đáp lại:
– Tuy nói như vậy, nhưng phu nhân và lão gia đều coi trọng Thiếu phu nhân.
“- Cũng chính vì phu nhân và lão gia coi trọng tiểu thư nhà tôi, nên tiểu thư mới cam chịu ở lại đây. Bằng không, tiểu thư đã theo phu nhân nhà tôi về nhà từ hôm qua rồi. Thiếu gia nhà các người gây ra chuyện tày đình như vậy, nếu tiểu thư nhà tôi bỏ đi, e rằng Ngự Sử đài sẽ không tiếc lời mắng nhiếc, khiến thiếu gia chẳng còn mặt mũi, còn thể diện của Hàn Lâm viện cũng mất sạch.
Hàn nương tử biết vú Thẩm đã lớn tuổi nên dễ bị lung lay tâm lý, bèn dùng những lời lẽ cứng rắn để hù dọa bà.
– Có lời này nghe không lọt tai, nhưng tôi vì tốt cho thiếu gia nên mới phải nói. Xưa nay người ta vẫn thường nói ‘con hư tại mẹ’, mà bây giờ thiếu gia cũng quá đỗi khinh suất rồi. Cuộc đời còn dài, nếu bây giờ không chịu sửa đổi tâm tính, ngày sau ắt sẽ chịu thiệt thòi lớn. Vú Thẩm nghĩ kỹ xem, có đúng là như vậy không?
Vú Thẩm bị nói đến mức á khẩu, không thể biện giải, chỉ đành đỏ mặt đáp lại:
– Nếu Thiếu phu nhân đã tha thứ cho thiếu gia thì lão thân không quấy rầy nữa, xin về phục mệnh với phu nhân.
Đến vú Thẩm còn bị mắng cho một trận mà phải rút lui, thì những người khác càng khỏi phải nói. Dù Thẩm lão gia xót con, cũng cảm thấy việc cưới thiếp chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng ông cho rằng chuyện nội trạch tự có người trong nội trạch xử lý. Vì thế, ông không tiện nhúng tay và cũng không để ai đi đón Thẩm Vân Trạch. Cuối cùng, chính vú Thẩm đã phải sắp xếp hai bà vú đến đỡ Thẩm Vân Trạch đã bị phạt quỳ đến tê cả chân, trở về.
Thẩm Vân Trạch cũng tự biết mình đã sai, dù hắn không biết, Thẩm Bích Vi cũng nói rõ cho hắn biết. Cô nàng biết hôm nay Hàn Nguyệt Khởi muốn xử lý Thẩm Vân Trạch nên đã tới sớm để trợ uy. Thẩm Bích Vi chặn trước cửa Trầm Hương các, lạnh lùng hỏi:
Thẩm Vân Trạch bị mắng đến đỏ bừng mặt, bèn vặc lại:
– Liên quan gì đến muội? Đây là lời tiểu thư khuê các nên nói sao?
– Huynh đừng khiến ta mắc ói, Huynh cũng xứng đáng để bàn luận về tiểu thư khuê các ư? Tẩu tẩu của ta là một tiểu thư khuê các đúng chuẩn, dịu dàng, đoan trang, vậy mà có lỗi gì với huynh mà huynh lại dám khiến tỷ ấy mất mặt trước bao người như vậy? Nếu không phải tẩu tẩu tài ba đã giúp huynh xử lý mọi việc, thì cả nhà ta đều đã trở thành trò cười trong kinh thành rồi. Một kẻ bất trung bất hiếu như huynh, làm sao xứng đáng để bàn về tiểu thư khuê các?
Xưa nay Thẩm Bích Vi không mắng người khác, nhưng đã nghe Diệp Lăng Ba mắng người không ít. Cô nàng chỉ vận dụng hai phần công lực, đã khiến Thẩm Vân Trạch tái mét mặt mày.
Hàn nương tử rất cảm kích Thẩm Bích Vi. Trong các thế gia ở kinh thành, tiểu cô tử nào không ngang ngược, đanh đá? Cha mẹ chồng thường chỉ biết thiên vị con trai, ra sức bắt nạt con dâu. Một tiểu cô tử như Thẩm Bích Vi đã là quá đỗi tốt bụng rồi.
Tuy nhiên, chuyện giữa hai vợ chồng, người ngoài thực sự khó lòng can thiệp. Chẳng hạn như hôm nay, dù Thẩm Bích Vi đã mắng Thẩm Vân Trạch đến mức không đất dung thân, nhưng khiến hắn mất mặt. Nếu chỉ có riêng hai vợ chồng họ, Thẩm Vân Trạch có lẽ còn có thể xuống nước dỗ dành, nhưng giờ đây thì không thể nữa rồi.
Cho nên, Thẩm Vân Trạch cũng cả giận đáp:
– Muội đừng có chụp mũ cho ta! Tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, trong kinh thành này nhà ai mà chẳng thế? Cớ sao đến lượt ta thì lại thành bất trung bất hiếu?
Lời lẽ vừa thốt ra, ánh mắt Hàn Nguyệt Khởi lập tức trở nên lạnh băng, còn Thẩm Bích Vi thì nổi trận lôi đình.
– Ta thấy huynh phát điên rồi!
Cô nàng lập tức hung hăng vén tay áo lên:
– Thẩm đại nhân không nỡ đánh huynh, nhưng ta thì nỡ! Cuộc sống của mẫu thân ra sao, từ nhỏ chúng ta đã tận mắt chứng kiến thế nào, vậy mà bây giờ huynh lại dám mở miệng nói tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường ư? Có phải huynh đã quên mình từng bị cái viện bên kia hại đến mức bị Thẩm đại nhân đánh cho không xuống nổi giường không?
Thẩm Bích Vi đã nói đánh là đánh, hơn nữa đây chẳng phải lần đầu tiên. Trong hai huynh muội, cô nàng là người có tính cách giống Dũng Quốc công nhất. Còn Thẩm Vân Trạch thì văn nhược yếu ớt hệt như Thẩm đại nhân, nên từ nhỏ hắn đã bị cô nàng đánh không ít trận. Mãi về sau trưởng thành, cô nàng phải giữ vẻ tiểu thư khuê các nên mới ít khi động thủ.
Nếu không nhờ Hàn nương tử cùng hai nha hoàn Lục Ngạc và Bạch Nhị kịp thời xông tới can ngăn, e rằng Thẩm Vân Trạch đã không thoát được trận đòn này.
Hàn Nguyệt Khởi không để tỷ muội Diệp gia tham dự, đương nhiên cũng chẳng để Thẩm Bích Vi ra mặt giúp mình. Thẩm gia có cưng chiều Thẩm Bích Vi đến đâu, thì suy cho cùng nàng ấy vẫn là phận con gái. Với tư cách là một người cũng từng làm con gái, Hàn Nguyệt Khởi đương nhiên hiểu rõ cách thế gia đối xử giữa con trai và con gái. Giống như mẫu thân nàng, dù thương xót đến phát khóc là thật, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề nhắc đến chuyện đón nàng về nhà – đó cũng là sự thật.
Đương nhiên, nàng cũng không cần.
Hôm qua trong bữa tiệc, tuy là để nâng đỡ Ngụy phu nhân, nhưng chính nàng cũng nghe chăm chú. Nếu nàng ở thành Dương Lâm, nàng sẽ ứng đối thế nào đây?
Cũng may, nàng cũng có cuộc chiến của riêng mình.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 58: Phạt quỳ
10.0/10 từ 18 lượt.
