Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 36: Phụ lòng
Thanh Lan rời khỏi Thẩm gia lúc trời đã khuya.
Hàn Nguyệt Khởi vẫn tiễn nàng lên xe như thường lệ, dặn quản gia nương tử phái một tên gác cổng đáng tin đi cùng. Sau lần bị Ngụy Vũ Sơn chặn xe ngựa trước đó, nàng ấy trở nên cẩn trọng hơn nhiều. Những người gác cổng của Thẩm gia vốn quen mặt Kim Ngô vệ, vậy nên họ không chỉ không sợ giờ giới nghiêm mà ngay cả khi gặp người nhà họ Ngụy cũng không chịu thiệt thòi, trái lại Ngụy gia còn phải kiêng dè.
Thanh Lan vốn ngôn từ vụng về, luôn cảm thấy mình chưa thể an ủi được Hàn Nguyệt Khởi. Nhưng nàng ấy chỉ cười tủm tỉm đáp:
– Có gì to tát đâu, chẳng qua chỉ là gọi ca kỹ đến trợ hứng chứ không phải mang về nhà. Thông lệ của nhà họ là vậy, ngay cả Thẩm phu nhân cũng từng trải qua. Đừng lo cho ta, ta không yếu đuối đến vậy.
Thanh Lan đành lên xe ngựa. Thật tình cờ, trên đường ra ngoài, nàng lại trông thấy một chiếc xe ngựa đi ngược vào, trên xe treo đèn lồng của Thẩm gia. Chỉ nhìn một cái, nàng liền nhận ra đó là Thẩm Vân Trạch. Vậy ra, hẳn là hắn cũng thấy xấu hổ không dám gặp Hàn Nguyệt Khởi nên đã ra ngoài tránh mặt, đến khuya mới trở về.
Nếu không phải đường phố rộng, Thanh Lan thực sự không muốn nhường đường.
Dương nương tử nhận ra tâm trạng của nàng, bèn cười khuyên nhủ:
– Tiểu thư đừng nghĩ ngợi nhiều. Ở những gia đình cao môn đại hộ, chuyện tam thê tứ thiếp là lẽ thường tình, ai mà chẳng như vậy. Hàn tiểu thư không sao cả, tiểu thư cũng đừng quá lo lắng.
– Không phải chuyện đó, – Thanh Lan đáp gọn.
Nhưng nếu không phải vì chuyện đó, vậy thì là chuyện gì? Đàn ông trên đời vốn đều ham của lạ, như Diệp đại nhân – cha của nàng – chính là một ví dụ điển hình. Kẻ có thể nhớ tình nghĩa phu thê, tôn trọng chính thất đã vô cùng hiếm hoi. Vậy thì mấy ai có thể giữ lời thề một đời một kiếp?
Thế nhưng, những thiếu nữ tham dự Hoa Tín yến, ai chẳng là giai nhân như hoa, đôi mắt sáng ngời, tràn ngập mộng ước được gả làm vợ người? Nào ai từng nghĩ đến chuyện đấu đá với tiểu thiếp hay thông phòng đâu. Những phu nhân đã hiểu thấu lẽ đời, có ai chưa từng là thiếu nữ ngây thơ, mộng mơ? Bằng không, họ đã chẳng đỏ hoe mắt khi xem cảnh hai nhân vật chính trong vở kịch quấn quýt bên nhau, thề non hẹn biển, vĩnh viễn không phụ lòng nhau.
Hàn Nguyệt Khởi đã nhìn thấu sự đời từ sớm, bởi vậy nàng ấy mới lựa chọn nghe theo gia đình, gả cho Thẩm Vân Trạch – người chỉ mới gặp hai lần tại Hoa Tín yến. Đối với Hàn Nguyệt Khởi, chỉ cần đôi bên hài lòng là đủ, nhưng nàng ấy hiểu chuyện không có nghĩa là trượng phu có thể coi thường tấm lòng của nàng.
Nàng ấy là người bạn thân nhất của Thanh Lan, không khác gì tỷ muội ruột thịt. Nếu đến Lăng Ba cũng bị phụ lòng như vậy, Thanh Lan cũng không thể chịu nổi sự chua xót trong lòng.
Nàng ấy và Thanh Lan đã lớn lên cùng nhau, từng là những thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi chập chững biết yêu, cũng là những tiểu thư khuê các yêu cái đẹp trong các buổi Hoa Tín yến. Họ từng trò chuyện thâu đêm, cùng nhau mơ mộng về tương lai, lặng lẽ miêu tả hình dáng của phu quân sau này. Cuối cùng, một người đã đội phượng quan, đeo khăn quàng gả đi, giao phó cả đời mình cho một người đàn ông.
Đến Thanh Lan cũng chưa trưởng thành bằng Hàn Nguyệt Khởi. Tỷ muội nhà họ Diệp ai nấy đều rất quyết đoán, bởi lẽ từng chứng kiến kết cục của mẹ mình nên càng kén chọn trong tình cảm. Thanh Lan là kiểu trong cứng ngoài mềm; chỉ vì một câu ‘Tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung’ của Thôi Cảnh Dục mà nàng ghi thù cho đến tận bây giờ.
Hàn Nguyệt Khởi mềm mỏng hơn Thanh Lan rất nhiều, thậm chí cuộc hôn nhân của nàng ấy còn chẳng xuất phát từ tình yêu. Nàng đã sớm theo mẫu thân học cách trở thành chủ mẫu của một gia tộc lớn: học cách dỗ dành chồng như một đứa trẻ ham chơi, học cách giữ sự dịu dàng, đoan trang, hiền lành, uyển chuyển; thậm chí còn chuẩn bị sẵn thông phòng cho hắn lúc mang thai, hay cân nhắc cho nha hoàn tâm phúc của mình lên làm thiếp…
Nhưng cuối cùng, Thẩm Vân Trạch vẫn phụ lòng nàng ấy.
.
.
.
Lần này về nhà, Thẩm Vân Trạch vẫn cảm thấy hơi hổ thẹn.
Hàn Nguyệt Khởi đang ngồi dưới ánh đèn của Trầm Hương các thêu thùa. Thấy hắn bước vào, nàng vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh:
– Đồng Vân, hầu hạ thiếu gia thay y phục.
Đồng Vân là nha hoàn hồi môn của Hàn Nguyệt Khởi. Cô có dáng người mảnh mai yểu điệu, không tháo vát việc quản gia như Hàn nương tử, cũng chẳng thông minh lanh lợi như Bạch Nhị biết quản lý sổ sách đồ đạc hay Lục Ngạc biết quản lý người hầu. Bởi vậy, khi Đồng Vân theo về làm nha hoàn hồi môn, cô đã được định sẵn sẽ trở thành thông phòng. Hàn Nguyệt Khởi cũng sớm muốn cất nhắc cô lên làm thiếp thất cho Thẩm Vân Trạch.
Đồng Vân vẫn một mực trung thành, răm rắp nghe theo Hàn Nguyệt Khởi, không khác gì khi còn ở khuê phòng của nàng.
Thẩm Vân Trạch từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, hắn biết việc mình làm hôm qua hơi quá đáng nhưng vẫn không hạ mình được, khiến cục diện trở nên bế tắc.
Hôm nay, hắn mặc một chiếc hạc bào bằng sa tanh màu tím nhạt, thêu hoa xanh và lót lông cáo. Gần đây, Hàn Lâm viện đang thịnh hành kiểu khuy áo bằng ngọc tử mẫu, điểm xuyết nét trong trẻo lên lớp áo gấm lót lông thú dày dặn của mùa đông, vừa đẹp vừa nhã nhặn. Nhưng ngọc vốn khó làm khuy cài, nhất là loại nút tử mẫu, nên khi Đồng Vân cởi áo đã lên tiếng nói:
– Nút áo này của thiếu gia làm xước hình vân hạc rồi.
– Vậy thì cứ tháo ra đi, lát nữa ta sẽ thêu lại.
Hàn Nguyệt Khởi nói rồi đứng dậy kiểm tra cổ áo của Thẩm Vân Trạch. Đêm đã khuya, nàng đã tẩy trang, khuôn mặt trơn bóng như ngọc, đôi mắt cụp xuống càng khiến người ta cảm thấy gần gũi. Trên người nàng tỏa ra hương hoa lan dìu dịu, mái tóc đen nhánh như mây phủ trên đôi bờ vai. Thẩm Vân Trạch khẽ hít hà, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận.
Thấy Hàn Nguyệt Khởi lại ngồi xuống tiếp tục thêu, hắn bèn bước đến gần hỏi:
– Sao muộn thế này nàng còn ngồi thêu? Sẽ ảnh hưởng đến mắt đấy.
– Tâm đang hơi loạn, thêu thùa sẽ giúp thiếp bình tĩnh lại.
Hàn Nguyệt Khởi lạnh nhạt đáp lời, vẫn giữ vẻ đoan trang thường ngày, không chút oán giận, khiến Thẩm Vân Trạch không khỏi mềm lòng.
Hàn nương tử bưng bát cháo tổ yến hầm sữa bò lên. Thấy Thẩm Vân Trạch đang ngồi cạnh bàn với vẻ mặt có chút ngượng nghịu, bà liền thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa mà nói:
– Hôm qua thiếu gia chịu về sớm là tốt rồi. Đáng tiếc, món huyết yến bổ dưỡng nhất mà thiếu phu nhân đích thân chọn đã phải đợi cả một đêm, rồi đành bỏ phí. Hôm nay chỉ còn yến trắng, mong thiếu gia đừng chê.
Thẩm Vân Trạch nghe xong càng thêm xấu hổ. Hắn thấy Hàn Nguyệt Khởi không hề mượn cớ nổi giận, trái lại còn trách móc Dương nương tử:
– Đừng nói nhiều nữa. Lang quân có việc xã giao, về muộn một chút cũng là chuyện bình thường. Đồ đạc là việc nhỏ, công chuyện của lang quân mới là điều quan trọng.
Nàng không hề quấn quýt như các tiểu thư của đồng liêu Hàn Lâm viện, trong phòng riêng cũng chỉ thỉnh thoảng mới gọi một tiếng ‘lang quân’. Thế nhưng, lúc này, Thẩm Vân Trạch lại thấy lòng mình tràn ngập dịu dàng.
– Là ta sơ suất, đã không sai người về báo cho nương tử, – hắn thừa nhận. – Cũng không nên ngủ lại bên ngoài, khiến nương tử phải lo lắng.
Biểu cảm của Hàn Nguyệt Khởi lập tức tan chảy như dòng nước mùa xuân.
– Cảm ơn lang quân đã thông cảm.
Nàng dùng ánh mắt ẩn chứa ý cười nhìn Thẩm Vân Trạch, rồi nắm chặt lấy tay hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
– Mẫu thân thiếp thường dặn, phu thê là một thể, nên trên đời này không ai mong lang quân được thuận lợi hơn thiếp cả. Dù lang quân làm bất cứ chuyện gì, thiếp cũng sẽ hết lòng ủng hộ, huống hồ đây còn là chuyện công. Nhưng bây giờ lang quân đang ở Hàn Lâm viện, phải biết giữ mình đoan chính. Lang quân tâm tư cao thượng, e rằng không biết rằng giữa các đồng liêu cũng có sự đấu đá, dễ để người khác mưu hại. Cũng do thiếp sơ sẩy, chỉ mải lo quản gia mà không quan tâm đúng mực đến lang quân.
Nàng chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu, nhưng câu nào cũng chứa đầy thâm ý sâu xa. Thẩm Vân Trạch vốn tưởng nàng chỉ khuyên nhủ mình phải giữ tác phong, không ngờ nàng lại nói trúng tim đen.
Đúng vậy, trong Hàn Lâm viện quả thực cũng có những mâu thuẫn nảy sinh vì chuyện thăng chức. Chuyện nàng đề cập hôm qua cũng như thế, quả thật có nhiều điểm đáng ngờ.
Hàn Nguyệt Khởi thấy vẻ mặt hắn khẽ rung động, biết hắn đã hiểu ý, bèn nở nụ cười rạng rỡ.
– Các đồng liêu ở Hàn Lâm viện tuy tốt, nhưng e rằng không được thuần khiết như những bạn học ngày xưa. Vừa lúc lang quân được hưu mộc, thiếp cũng rảnh rỗi, chi bằng chúng ta tổ chức một tiệc nhỏ trong nhà, mời những người bạn cùng trường năm đó của lang quân đến làm thơ, uống rượu, nghị luận văn chương. Nhà chúng ta cũng có thể mời thêm đoàn hát, biểu diễn vài khúc Nam nhạc nhã nhặn. Đây quả là một việc tao nhã.
Thẩm Vân Trạch nghe xong, đôi mắt hắn sáng bừng lên.
– Nương tử nói chí phải, là ta đã sơ sẩy.
Hàn Nguyệt Khởi khẽ mỉm cười, rồi vuốt nhẹ cánh tay Thẩm Vân Trạch. Thám hoa lang tài hoa xuất chúng, là con trai trưởng của Thẩm gia tựa như vàng ngọc. Tuy hắn có vài tỳ vết, nhưng nàng từng nói với Thanh Lan rằng, một đời người đâu thể mọi sự viên mãn. Chỉ cần tất cả đều nằm trong bàn tay nàng khống chế, thì chẳng có gì đáng sợ.
Dương nương tử hiểu ý, liền dẫn các nha hoàn khác lui xuống. Riêng Đồng Vân ở lại giúp họ thay y phục thì đương nhiên không cần phải nói thêm.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 36: Phụ lòng
10.0/10 từ 18 lượt.
