Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 37: Đúng mực
Về phần Lăng Ba, cô không quá lo lắng cho Hàn Nguyệt Khởi. Cô tin tưởng vào năng lực của Hàn tỷ tỷ; nàng ấy vừa chính trực vừa mềm mỏng hơn Thanh Lan, chưa đến lượt tỷ muội họ phải bận tâm về nàng ấy. “Cô chuyên tâm sắp xếp yến tiệc phong Hầu cho Thôi Cảnh Dục. Bởi vậy, Lăng Ba đã lơ là Yến Yến và A Thố, đến mức không hề để ý đến sự khác lạ của A Thố.
Yến Yến vẫn như trước, cả ngày chỉ biết ăn và chơi, vô tư lự. Riêng A Thố, từ khi bị Thẩm Bích Vi phát hiện chuyện giữa cô với Ngụy Vũ Sơn, cô đã hồn vía lên mây, vừa lo sợ bị Lăng Ba phát hiện lại vừa bị Yến Yến kéo đến nhà Đào Lê Nhi chơi. Dù bánh ngọt của Đào phu nhân ngon nức tiếng kinh thành, A Thố vẫn thấy nhạt nhẽo như nhai rơm.
Về đến nhà, một bà vú tuổi ngoài sáu mươi đang ngồi trong sảnh uống trà. Thấy họ đi vào, bà niềm nở cười:
– Thời tiết giá rét, yêu tiểu thư đi đâu mà khiến lão phu nhân đã sai nô tỳ đến hỏi thăm hai lần liền?
Nội trạch Diệp gia giờ đã chia rẽ, chỉ có người trong phòng lão phu nhân vẫn kiên trì gọi Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư theo thứ tự. Yến Yến đứng thứ tư, cách gọi bằng tiếng quan thoại kinh thành nghe không thuận tai, nên được gọi là ‘yêu tiểu thư’ – nghe có vẻ đầy nuông chiều.
Thế nhưng A Thố lại không muốn làm theo. Yến Yến bảo:
– Chúng ta đến thỉnh an tổ mẫu đi.
A Thố chỉ đáp:
– Hai hôm nay ta bị ho khan, sợ lây bệnh cho lão phu nhân. Phiền vú Ngô thưa giúp với lão phu nhân, xin người tha thứ cho ta.
Nghe ngữ khí và cách dùng từ của cô, Vú Ngô nhận ra cô quả thật giống Lăng Ba như đúc. Trong lòng đã hiểu rõ, bà tủm tỉm cười đáp:
– Đâu có chuyện đó, lão phu nhân thương biểu tiểu thư còn không hết! Người còn đặc biệt dặn dò lão thân đến truyền lời rằng biểu tiểu thư cứ yên tâm ở lại, tự nhiên như ở nhà, đừng khách sáo. Sau này chúng ta còn nhiều thời gian ở bên nhau, không cần vội vã lúc này.
Hàn huyên thêm vài câu, vú Ngô liền dẫn Yến Yến đi, còn ở lại hơn nửa ngày. Đến tối, Yến Yến trở về với bộ y phục đã thay: một chiếc áo khoác gấm màu đỏ bạc, bên ngoài khoác thêm chiếc áo choàng lông cáo trắng tinh.
Lăng Ba đang đọc thực đơn cuối năm, thấy Yến Yến, cô liền cười nói:
– Lại đi ‘nhập hàng’ đó hả? Để tỷ xem nào, đây chẳng phải là áo gấm Tô Châu cổ được tiến cống hồi trước sao? Hàn tỷ tỷ luôn bảo muốn tìm một chiếc để phác họa, thật khéo lão thái thái lại cho muội rồi.
Tuy Yến Yến thu hoạch không ít, nhưng Lăng Ba cũng không hề có ý cảm kích lão phu nhân. Sắp hết năm, Ngô Đồng viện vật tư đầy đủ. Dương nương tử và Dương quản gia đang cùng đám người hầu tháo vát kiểm kê hàng Tết gửi đến từ nông trang tại gian nhà nhỏ ngoài cổng.
Kinh đô nằm ở phương Bắc, tuyết lớn rơi xuống, bên ngoài đã biến thành hầm băng tự nhiên. Thịt hoẵng, thịt dê, cả tảng thịt bò, và nguyên con heo đều có thể cất giữ trong đống tuyết nằm ngoài nhà kho nhỏ. Khi kiểm kê, chúng được xếp cùng với những hòm rau, trái cây, đủ loại ngũ cốc và thảo dược theo mùa, tạo thành một cảnh tượng tựa như phiên chợ lớn.
Phòng bếp làm điểm tâm, chiên các loại viên và đồ ăn vặt mùa Tết suốt cả đêm. Hương bơ thơm ngậy, đường đỏ ngọt ngào, mứt táo mật ong cùng với mùi bánh mới ra lò hòa quyện vào nhau, kết hợp cùng tuyết lớn bay lất phất trong đêm đen, tạo nên mùi hương đặc trưng của Tết.
Dương nương tử là người quản gia giỏi giang, vừa kiểm kê hàng Tết vừa bình thản hỏi chuyện bếp núc. Thấy nhà bếp vừa chiên xong món bánh hoa sen, bà liền sai người mang một đĩa đến noãn các. Bà vú đưa bánh cũng khéo ăn nói, bẩm:
– Thưa Nhị tiểu thư, Dương nương tử nói đây là đĩa bánh hoa sen đầu tiên trong năm. Người muốn Nhị tiểu thư nếm thử xem tay nghề nhà bếp có kém đi không, liệu có còn là hương vị do phu nhân làm năm đó hay không?
Lăng Ba đang kiểm kê sổ sách, nghe vậy không kìm được phải nếm thử một cái. Hai mắt cô cong lên, nói:
– Đúng hương vị này rồi, A Thố, muội cũng nếm thử đi.
Chẳng trách Dương nương tử phải đặc biệt đưa tới. Ngay cả A Thố, người vốn ở Dương Châu, cũng hiếm thấy điểm tâm tinh xảo đến vậy. Bên ngoài bánh có màu hồng tươi tắn, bên trong là nhị vàng. Những chiếc bánh được chiên thành hình hoa sen, từng tầng từng lớp đẹp mắt, mùi thơm ngọt sộc thẳng vào mũi. Bánh vừa rời chảo, vẫn còn nóng hổi. Mùi vị là một chuyện, nhưng vẻ ngoài của chúng quả thật vô cùng hấp dẫn.
– Biểu tiểu thư không biết, năm nào đến Thủy Tiên yến, phu nhân nào trong kinh cũng dặn nhà bếp học làm bánh hoa sen nhà chúng ta, nhưng không ai làm ra được mùi vị này… – Bà vú lại cố ý kể thêm cho A Thố.
A Thố nhìn về phía Lăng Ba. Cô chỉ khẽ cong mắt, mỉm cười.
– Ăn đi, bánh này rán bằng dầu thực vật, lại có hạt sen, ăn không sợ mập đâu. – Lăng Ba nói.
Thật ra A Thố từ nhỏ đã xinh đẹp, đâu quan tâm mấy chuyện này. Cô chỉ nhạy bén nhận ra sự u buồn của Lăng Ba mỗi khi cô chuẩn bị đón Tết.
Nếu không, Lăng Ba đã chẳng trọng thưởng cho bà vú này. Cô đặt miếng bánh hoa sen còn ăn dở xuống và nói:
– Mấy ngày nay mọi người cũng vất vả rồi, trời lạnh, hàng đêm phải thức khuya. Đi nói với Dương nương tử, bảo nhà bếp nấu thêm hai nồi thịt dê để mọi người ăn cho ấm. Tất cả mọi người đều được thưởng một tháng lương, riêng người trực đêm sẽ được thưởng thêm một trăm đồng. Số tiền này lấy từ tài khoản riêng của ta.
Bà vú nghe xong thì cảm ơn liên tục, rồi nói:
– Cảm ơn Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư thực sự nhân từ…
Bà vú lạy xong, Liễu Nhi đã cầm tiền đến đưa cho bà, cười nói:
– Thím cầm đi, ngày Tết phát tiền mừng tuổi cho bọn trẻ.
Bà vú cảm ơn không ngừng, ra ngoài báo lại với Dương nương tử. Ngay lập tức, tiếng reo hò vang lên. Các nha hoàn và bà vú khác đều đồng loạt cảm ơn. Trong không khí náo nhiệt ấy, Lăng Ba chỉ khẽ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Người tinh ý chắc chắn sẽ nhận ra Lăng Ba không thật lòng vui mừng. Thế nhưng, vú Ngô – người được lão phu nhân sai đưa Yến Yến trở về – hiển nhiên không hiểu Lăng Ba. Bà ấy còn tưởng đây là thời cơ tốt, bèn cười nói:
– Khả năng quản gia của Nhị tiểu thư quả nhiên không chê vào đâu được, còn chu đáo hơn cả phu nhân lúc sinh thời, lão thân thật khâm phục. Thật khéo, hôm trước lão phu nhân vừa nhắc đến món bánh hoa sen này, khen chỉ có phu nhân làm mới ngon, sau đó ăn bao nhiêu cũng không tìm được hương vị như vậy. Vừa hay, phiền họ chiên thêm một chút, lão thân sẽ mang đến cho lão phu nhân, cũng là tấm lòng hiếu thảo của tiểu thư đó thôi…
Lăng Ba chỉ khẽ cười nhạt đáp:
– Vậy thì tốt quá, tiếc là năm nay ta mới thử làm, gom góp chút nguyên liệu cũng chỉ chiên được một đĩa này, lại còn ăn dở rồi, e là không tiện mang sang cho lão phu nhân, có vẻ không tôn kính. Muốn làm thêm phải chờ mua hạt sen, củ sen nữa; chờ mấy hôm nữa làm xong, ta sẽ đích thân đưa qua cho lão phu nhân. Cũng may hôm nay không chỉ có một món điểm tâm đó, Liễu Nhi, bảo nhà bếp gói hai hộp bánh hoa đào với bánh trứng muối để vú Ngô mang về đi.
Cao thủ so chiêu, đến điểm là dừng. Diệp lão phu nhân bị liệt, đương nhiên sẽ không ăn được những món điểm tâm chiên rán. Việc bà nói nhớ bánh hoa sen do Diệp phu nhân làm hiển nhiên là muốn lấy lòng Lăng Ba. Thế nhưng, Lăng Ba không hề nhận thiện ý này, và cô đáp trả cũng vô cùng khéo léo.
Lăng Ba từng kể rằng, sau khi Diệp phu nhân tạ thế, họ sống ở Ngô Đồng viện vô cùng khổ sở. Lúc ấy, Diệp lão phu nhân thân là ‘lão tổ tông’ của Diệp gia, là chủ nhân thực sự của phủ, vậy sao có thể vô tội?
Lăng Ba không nói gì cả, nhưng lại như đã nói lên tất cả. Giống như cô rõ ràng đang cười, nhưng niềm đau trong mắt lại man mác như sắc xanh biếc trong chén trà uống dở, khi ẩn khi hiện.
A Thố đứng bên cạnh Lăng Ba, chỉ hận chính mình còn quá nhỏ tuổi. Giá như nàng có thể vào kinh sớm vài năm, có thể làm bạn bên cô thì tốt biết mấy.
Bởi vì chuyện này, buổi tối A Thố cũng không được vui. Lăng Ba chỉ nghĩ nàng đang ngóng Thanh Lan trở về, nên trước khi ngủ còn đến thăm. Thấy A Thố ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, Lăng Ba bèn cười nói:
– Đừng đợi nữa, Thanh Lan và Hàn tỷ tỷ nói không hết chuyện, không đến canh hai sẽ không về đâu.
A Thố chỉ ậm ừ hai tiếng, Lăng Ba nghe cô lẩm bẩm lại tưởng cô bị cảm lạnh nên không khỏe, bèn sờ trán cô mà hỏi:
– Hay là bị cảm lạnh rồi? Bưởi tuy ngon miệng nhưng lại gây lạnh đấy.
Hàn tỷ tỷ gửi đến mấy giỏ trái cây lớn, đều là những loại quả không có ở kinh thành. Tuy Diệp gia cũng có nông trang, đều là của hồi môn của Diệp phu nhân, nhưng vì giờ do hai cô con gái quản lý, nên những nông trang ở xa kinh thành đều đã bị bán đi, chỉ chừa lại vài chỗ ở ngoại thành do người hầu nam quản lý thay.
Hàn tỷ tỷ lại không lo chuyện này, vì các nông trang hồi môn của nàng đều ở xa kinh thành và hàng năm vẫn đều đặn gửi hàng Tết về. Trái cây cũng rất xuất sắc: một giống cam cống, hai giống bưởi một loại vỏ mỏng ngọt lịm, một loại tròn dùng để xông nhà, thơm hơn cả phật thủ. Lần đầu A Thố được ăn, thấy lạ miệng nên đã ăn nhiều hơn một chút.
Lăng Ba chu đáo, biết quan tâm người khác, nhưng điều đó lại khiến A Thố thấy lòng vừa đau vừa nặng trĩu. Cô không kìm được dụi mặt vào tay Lăng Ba, một phần vì bản thân không giúp được gì, phần khác là do chuyện mình đang giấu diếm.
A Thố tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng ít khi chịu ỷ lại vào người khác. Lăng Ba nhạy cảm nên nhận ra ngay, thuận thế ngồi xuống, ôm lấy bả vai cô và cười hỏi:
– Sao vậy? Muội không khỏe thật à?
A Thố lắc đầu, rồi vùi mặt vào lòng Lăng Ba.
Nhưng A Thố vẫn không nói ra chuyện Ngụy Vũ Sơn. Cô chỉ vùi đầu trong lòng Lăng Ba, ủ rũ hỏi:
– Nhị tỷ tỷ, có mẫu thân là cảm giác thế nào?
A Thố từ nhỏ cũng mất đi cha mẹ, được ông nội già cả nuôi lớn. Lăng Ba không khỏi cảm thấy trìu mến, nhẹ nhàng xoa đầu A Thố. Trong ánh mắt cô cũng ánh lên một nỗi buồn man mác.
Có mẫu thân là cảm giác thế nào? Cô cũng sắp quên mất rồi.
Đại khái là, dù có đi đến đâu, xa xôi cách mấy, vẫn sẽ luôn biết ở nhà có mẫu thân đợi. Dù về muộn đến đâu, dù trời lạnh đến mấy, chỉ cần có mẫu thân, trong nhà sẽ có bếp lửa ấm cúng và bát canh nóng hổi. Mùa đông có chăn đệm ấm áp, mùa hè có dưa hấu mát lạnh; đồ trong nhà mẫu thân biết để ở đâu, hỏi chuyện gì mẫu thân cũng biết.
Dù là những chuyện ai cũng làm được – quản gia nương tử cũng được, tỷ tỷ cũng được – nhưng có mẫu thân ở bên thì khác lắm, đến cả mùi hương trong nhà cũng khác biệt. Như lúc ốm có mẫu thân sờ trán, đút cho mình bát thuốc đắng nghét. Mình mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng vẫn có thể yên tâm nhắm mắt, bởi vì biết tỉnh lại mẫu thân sẽ ở ngay đó, vẫn luôn ở đó đợi mình.
Lăng Ba cụp mắt, nhẹ nhàng xoa đầu A Thố.
– Đại khái là… cảm giác khi ngủ gật bên lò xông hương ấm áp, nửa ngủ nửa tỉnh, như trở lại lúc ấu thơ vậy…
Lăng Ba cũng biết dù nói thế nào, tất cả cũng chỉ là ảo ảnh xa vời. Vì vậy, dù A Thố nhìn cô đầy mong đợi, nàng cũng không nói thêm gì nữa, sợ khiến cô bé càng thêm nuối tiếc và buồn bã:
– Nhưng không sao, bốn người chúng ta sống cùng nhau, cũng là một gia đình. Đặc biệt là Thanh Lan, hai năm qua càng ngày càng có khí thế ‘trưởng tỷ như mẹ’. Muội đừng nghĩ tỷ ấy đã đến Thẩm gia rồi mà lơ là, hôm nay nếu không ngủ đúng giờ, để tỷ ấy biết sẽ lại mắng chúng ta đấy.
A Thố cũng tỏ ra nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống, tùy ý để Lăng Ba đắp chăn cho. Lăng Ba lại nhìn Yến Yến đang ngủ ở giường ngoài, phát hiện con bé giấu dao khắc gỗ dưới gầm giường, và còn để vụn gỗ rơi vãi đầy trên sàn. Sau khi dặn dò thêm vài việc cho đại nha hoàn của Yến Yến, Lăng Ba mới về đi ngủ.
Dương Hoa nhẫn nhịn rất lâu. Đến khi mọi người tản đi hết, cô mới thì thầm hỏi A Thố:
– Sao tiểu thư không nói thật với Nhị tiểu thư? Ngày kia là yến tiệc phong Hầu rồi, đến lúc đó Thẩm tiểu thư mà phát hiện Nhị tiểu thư vẫn chưa hay biết, nhất định sẽ nói cho cô ấy đấy.
– Yên tâm, ta tự biết đúng mực, – A Thố bình thản đáp.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 37: Đúng mực
10.0/10 từ 18 lượt.
