Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 35: Tận hứng
Chuyện Thôi Cảnh Dục muốn tổ chức phong Hầu yến, phải đến đêm Hàn Nguyệt Khởi mới nhận được tin tức.
Hoa Tín yến dù quan trọng, nhưng thân phận lớn nhất hiện tại của nàng ấy là thiếu phu nhân của Thẩm gia, phu thê thiếu niên, đã nửa tháng không gặp. Tuy tính cách Hàn Nguyệt Khởi đoan trang tỉ mỉ, nhưng dù sao cũng còn trẻ.
Nàng ấy vừa chỉ huy nha hoàn thu dọn noãn các, để tiện cho ‘Thẩm đại nhân’ uống trà đọc sách ngày đông, lại vừa bất giác mỉm cười. Bà vú Lý liền cười đùa:
– Cô gia nhà ta đúng là có phúc.
– Vú Lý lại không đứng đắn rồi.
Hàn Nguyệt Khởi sẵng giọng, khiến các nương tử quản gia đều bật cười. Các nha hoàn tuy đỏ mặt, cũng lén lút cười khúc khích.
Tiểu thư nhà họ được gả cho Thám hoa lang, tướng mạo nhân phẩm đều hơn người, quan lộ thuận lợi, quả thật là trai tài gái sắc. Họ kết hôn đã ba năm, tuy đã có một tiểu thư nhỏ, nhưng vẫn mặn nồng như lúc tân hôn, họ nghĩ mà thấy thỏa mãn thay.
Ai ngờ niềm vui của họ lại bị uổng. Chờ từ giờ tuất đến giờ hợi vẫn không thấy Thẩm Vân Trạch trở về, Hàn Nguyệt Khởi cũng cau mày, phái người hầu nam đi hỏi thăm chứ không hối thúc.
Nàng còn dặn phải lấy danh nghĩa Thẩm phu nhân, sợ lỡ có công việc bận rộn, đồng liêu thấy thiếu phu nhân sai người đến hỏi, sẽ cười hắn sợ vợ.
Không lâu sau, hầu nam trở về, truyền tin cho bà vú mang vào báo tin. Hóa ra chiều nay, sau khi rời Hàn Lâm viện, Thẩm Vân Trạch liền được đồng liêu mời đi uống rượu làm thơ, chuẩn bị cho yến tiệc Khúc Thủy Lưu Thương sau Tết.
Lúc này, Hàn Nguyệt Khởi mới yên tâm hỏi:
– Là tiệc của đại nhân nhà ai tổ chức?
– Nghe nói là Ngũ thiếu gia thuộc chi thứ hai của Cao gia, – Bà vú đáp. – Chính là cháu trai của Lễ bộ Hữu thị lang Cao đại nhân, huynh trưởng của Bình quận vương.
– Ta biết rồi, – Hàn Nguyệt Khởi phân phó. – Cứ phái người đưa áo hồ cừu đến, chuẩn bị xe ngựa và canh giải rượu. Đừng giục, cứ để đại nhân tận hứng rồi về cũng được.
Biết trượng phu đang dự tiệc, nhưng vẫn sai người mang xe ngựa và áo choàng đến, đó chính là khí chất của một thiếu phu nhân mẫu mực. Thẩm Vân Trạch còn trẻ, dung mạo anh tuấn, tài hoa xuất chúng, cả đời trôi chảy nên khó tránh khỏi chút kiêu ngạo của con cháu thế gia. Hàn Nguyệt Khởi cũng đồng ý giữ mặt mũi cho hắn. Từ năm mười bốn tuổi, mẫu thân Hàn Nguyệt Khởi đã dạy nàng ấy cách trở thành đương gia chủ mẫu, luôn hiểu rằng hai vợ chồng là một thể, phải nâng đỡ lẫn nhau. Lư Văn Nhân có được trượng phu tướng mạo bình thường như Trần Diệu Khanh nhưng vẫn coi như bảo bối, luôn chiều chuộng bất chấp quy tắc. Hàn Nguyệt Khởi tuy không nịnh nọt đến vậy, nhưng cũng muốn làm một thiếu phu nhân đúng chuẩn.
Vì đã rời tiệc rồi không tiện quay lại nữa, Hàn Nguyệt Khởi bèn bảo vú Lý đi pha trà, còn mình chong đèn đọc sổ sách trong phủ để chờ Thẩm Vân Trạch về. Khi hắn về giữa đêm khuya, đang say khướt mà thấy thê tử đang chờ, tóc buông xõa, gương mặt không trang điểm có vẻ điềm đạm đáng yêu, đến người tâm địa sắt đá cũng phải cảm động.
Thật ra Hàn Nguyệt Khởi không thực sự chờ hắn, mà chỉ sai người đi hỏi chuyện trong yến tiệc: Lư Văn Nhân có gây chuyện gì không, và Thanh Lan có ổn không.
Khi tin Thôi Cảnh Dục tổ chức phong Hầu yến truyền đến, Hàn Nguyệt Khởi tức giận bật cười, lập tức sai người đến Diệp gia hỏi. Nàng ấy thực sự sốt ruột, khi nàng có mặt thì chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa rời đi đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Lúc đó đêm đã khuya, tiệc cũng tan, nàng ấy sốt ruột đi hỏi thăm lại có vẻ buồn cười. Thanh Lan sai người mang đến một phong thư. Mở ra, đó là một câu thơ: Khởi vô tước bình tuyển, khả tích trừu thê hội. (*)
(*) Dịch sơ là: Há chẳng có tuyển chọn kén rể, tiếc thay lại gặp cuộc rút thang.
Hàn Nguyệt Khởi cười tức tưởi vì lúc này Thanh Lan còn chơi trò đánh đố. Là khuê mật mười mấy năm, không ai hiểu rõ Thanh Lan hơn nàng ấy. Cô nàng này rất giống nàng ấy, bề ngoài đoan trang dịu dàng, thật ra tính cách lại khác nhau. Thanh Lan không trầm tính như Hàn Nguyệt Khởi, nhưng có lẽ do đã quen làm tỷ tỷ, nên thỉnh thoảng còn thích nói đùa. Hàn Nguyệt Khởi càng sốt ruột, Thanh Lan càng thích đánh đố, điều này thật sự khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, người khiến Hàn Nguyệt Khởi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không còn là Thanh Lan nữa.
Trà trong noãn các được thay liên tục đến tận canh ba, cuối cùng vú Lý phải khuyên Hàn Nguyệt Khởi đi ngủ.
Còn Thẩm Vân Trạch, trắng đêm không về.
.
.
.
Lăng Ba lập tức biết được tin tức này.
Trước mặt hai đứa nhỏ A Thố và Yến Yến, cô khó mở lời. Chờ đến khi hai đứa trẻ ăn điểm tâm xong và đi ra gian ngoài chơi, Lăng Ba mới lập tức lao đến ghé tai Thanh Lan mà mách:
Thanh Lan cũng hơi kinh ngạc. Nàng khẽ nhíu mày, lộ rõ vẻ ghét bỏ.
Quan chức sao lại đến thanh lâu? Lại còn là thiên tử môn sinh, tu dưỡng kém cỏi đến vậy sao?
– Nghe nói không phải đến thanh lâu, mà là đến biệt uyển của đồng liêu uống rượu và gọi người đến đó, – Lăng Ba giải thích rõ ràng. – Tỷ yên tâm, tin này vẫn chưa truyền ra ngoài, chỉ những người trong tiệc biết thôi. Hơn nữa, đó lại là thân nhân của Bình quận vương, nên Ngự Sử đài hẳn cũng không dám nói gì.
– Phía Nguyệt Khởi… – Thanh Lan nói một nửa rồi dừng lại, nhấp một ngụm trà mới rồi nói tiếp. – Xuân Minh, bảo bên ngoài chuẩn bị xe ngựa, ta đến Thẩm gia một chuyến.
– Muội cũng đi! – Lăng Ba cũng lập tức chuẩn bị khoác thêm áo
– Không được. Tâm tính Nguyệt Khởi cao, nếu muội cũng đi, muội ấy sẽ thấy mất mặt lắm, – Thanh Lan vừa thay y phục, vừa phân phó. – Muội cũng đừng để ai biết tin tức này, hiểu chưa?
– Muội biết rồi.
Thanh Lan vội vã đến Thẩm gia.
Thẩm gia tuy chưa chia nhà, nhưng lại có phân viện ở riêng. Hai phu thê trẻ ở Trầm Hương các. Những cây lục mai mỏng manh, chóng tàn, đảo mắt chỉ thấy tuyết đọng trên cành. Lúc trước, Thanh Lan cũng từng khuyên Hàn Nguyệt Khởi không nên chỉ trồng một loài hoa, bởi đến lúc chuyển mùa sẽ không có hoa để ngắm. Nhưng Hàn Nguyệt Khởi lại nói nàng chỉ thích cả vườn trồng đầy hoa mai, bởi trên đời có nhiều loài hoa, nhưng với nàng, chúng đều vô nghĩa.
Có thể vì là bạn thân nên cốt cách cũng giống nhau. Hàn Nguyệt Khởi cũng là người tính tình cương liệt, nhưng sau khi làm Thẩm thiếu phu nhân, nàng mới thu liễm lại. Giống như việc nàng thích nhất là hoa mai, nhưng hằng năm vẫn tổ chức tiệc nghênh xuân hoặc Đồng Hoa yến. Mục đích là để sau Tết, khi quan lại trong triều đình được bổ nhiệm hoặc thuyên chuyển, nàng có thể tiện bề quan sát tình hình sau đầu xuân, nhằm hỗ trợ phụ tử Thẩm gia ở quan trường.
Đáng tiếc, Thẩm Vân Trạch lại không quý trọng tâm ý của nàng ấy.
Thẩm Vân Trạch trắng đêm không về, sau khi về hẳn sẽ ngủ trong phòng chính của Trầm Hương các. Hàn Nguyệt Khởi giỏi quản lý hạ nhân. Suốt đường đi, vú Lý và Hàn nương tử cũng không tỏ ra tức giận. Chỉ có nha hoàn còn trẻ tuổi, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng, khi nhìn thấy Thanh Lan thì như thấy người nhà, hai mắt đỏ hoe.
Hàn Nguyệt Khởi vẫn ổn, đang ngồi cạnh lò xông hương trong Lưu Ly các để thêu thùa. Thấy Thanh Lan đến, nàng ấy mới đứng dậy đón tiếp. Thanh Lan tiến lên vài bước, hai người nắm tay, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt nhau một lúc lâu mà không nói gì.
Năm ấy, họ chơi đố đèn vào dịp Tết Nguyên Tiêu. Lăng Ba đã ra một câu đố vui cũ: ‘Ở nhà nghìn ngày tốt, ra ngoài một lúc khó’. Mặc dù Lăng Ba vẫn là tiểu thư chưa xuất giá nhưng cũng đã hiểu sự đời. Đó là năm đầu tiên Hàn Nguyệt Khởi gả đi. Diệp gia có bốn tỷ muội, tính cả nàng ấy. Hàn Nguyệt Khởi là người đầu tiên lấy chồng, nên ai nấy đều lo lắng bất an. Huống hồ có vết xe đổ của Diệp phu nhân, ba tỷ muội Diệp gia cực kỳ cảnh giác với chuyện lập gia đình.
Nhưng Thanh Lan không ngờ, ba năm trước mọi người lo lắng đề phòng thì mọi thứ lại trôi chảy. Thế mà bây giờ, khi vừa yên lòng, lại bỗng nhiên gặp phải chuyện thế này.
Dù Thanh Lan đọc nhiều sách thánh hiền, nhưng lúc này nàng cũng không nói được một câu an ủi.
Hàn Nguyệt Khởi cũng không cần nàng an ủi, trái lại, nàng còn mỉm cười hỏi:
– Tuyết đang rơi dày lắm, sao tỷ còn vội vã đến đây? Tỷ không lạnh sao?
– Lạnh cũng được.
Bấy giờ, Thanh Lan mới cởi áo choàng. Xuân Minh hầu hạ, đưa áo choàng cho nha hoàn Hàn gia.
Lạnh cũng được, chỉ sợ tỷ đau lòng. Nếu là Lăng Ba, cô nhất định sẽ nói như vậy.
Nhưng Hàn Nguyệt Khởi không nói. Đương nhiên, nàng ấy thấy khó mở lời, chỉ nắm chặt tay Thanh Lan. Hai người ngồi cạnh lò xông hương, vẫn lặng lẽ nhìn nhau, không nói một lời. Vú Lý bưng trà đến, gượng cười nói:
– Sao hai tiểu thư không nói gì vậy?
Người hầu hồi môn là vậy, bình thường sẽ gọi thiếu phu nhân, nhưng khi gặp chuyện lại gọi ‘tiểu thư nhà ta’. Trong tay người biết quản gia, quản người hầu như Hàn Nguyệt Khởi, họ còn đáng tin hơn đồ cưới.
Thanh Lan giỏi sách vở chứ không nhanh trí. Huống hồ, nàng cũng là tiểu thư khuê các chưa lập gia đình, nên khi quan tâm nhiều chuyện, nhất thời không biết mở lời thế nào. Hàn Nguyệt Khởi là người nhoẻn cười trước, nói:
– Sao hôm nay ra câu đố hay vậy, bây giờ lại không nói lời nào?
– Không phải câu đố,” – Thanh Lan nói. – “Chỉ là ta nghĩ đến một chuyện, nên muốn nhắc nhở muội mà thôi.
– Chuyện gì? – Hàn Nguyệt Khởi truy hỏi.
Hàn Nguyệt Khởi đặt tay lên tay nàng, nhìn vào mắt nàng mà cười.
– Yên tâm, trong lòng ta nắm chắc, – Hàn Nguyệt Khởi đáp. Thanh Lan hiểu ý nàng, rằng nàng không muốn mình can dự quá sâu.
Chuyện phu thê, đến người nhà còn khó nói, huống hồ Thanh Lan là tiểu thư chưa gả, can dự vào thì làm gì cũng sai. Hàn Nguyệt Khởi đương nhiên sẽ không để Thanh Lan bị cuốn vào. Thanh Lan lập tức đến an ủi Hàn Nguyệt Khởi, là tình cảm thân thiết; hai người nhìn nhau không nói gì, cũng là tình cảm của nàng ấy với Thanh Lan.
Thanh Lan biết Hàn Nguyệt Khởi đã quyết định thì không ai thay đổi được, đành cho người hầu lui ra, cười gượng nói:
– Hôm qua, ta nghe Trưởng công chúa điện hạ nhắc đến Anh quốc công. Ta thấy Thẩm phu nhân có vẻ muốn trù tính cho Bích Vi, nhưng e rằng sẽ thất bại.
Hàn Nguyệt Khởi ngẫm nghĩ rồi chợt hiểu ra.
– Ta đang nghĩ ‘Tước bình tuyển’ có ý gì, hóa ra tỷ nói chuyện Bích Vi.
Nàng ấy cũng là người thông minh nhanh trí nên lập tức hiểu ra ngay.
– Trừu thê vấn kế’ – là chuyện Lưu Kỳ không được lòng mẹ kế ở thời Tam Quốc. Ý tỷ là mối quan hệ giữa mẫu tử của họ không tốt?
Thanh Lan gật đầu.
Thanh Lan là người hơi cổ hủ, dù nói chuyện sau lưng cũng không để lộ chuyện mình đã gặp Trưởng công chúa. Huống hồ, phỏng đoán của nàng còn liên quan đến quan hệ mẫu tử giữa Hoắc Anh Trinh và Trưởng công chúa. Tuy nhiên, Bích Vi cũng như muội muội của nàng, nên thấy có vấn đề thì Thanh Lan không thể không nhắc nhở.
– Chỗ này nước sâu, tình huống phức tạp, – nàng khuyên Hàn Nguyệt Khởi. – Bích Vi vẫn còn ổn, chỉ là Thẩm phu nhân không nên quá để tâm, cứ yên lặng xem xét tình thế thì hơn.
– Biết rồi, ta sẽ khuyên bà ấy.
Hàn Nguyệt Khởi đáp. Dù sao nàng ấy cũng mới hai mươi ba tuổi, tuy bề ngoài trưởng thành nhưng thật ra vẫn chưa trải qua những bất hạnh trong hôn nhân. Nàng ấy đã cố gắng không để Thanh Lan thăm hỏi sâu hơn mà chuyển sang chuyện khác, nhưng sau khi nói xong vẫn thấy thất vọng lẫn mất mát đến nỗi không nhận ra mình đã ngẩn người ra. Chỉ đến khi Thanh Lan đặt tay lên tay mình, Hàn Nguyệt Khởi mới phản ứng lại.
Càng những lúc này, thì càng không cần nói gì cả. Hàn Nguyệt Khởi cũng nắm tay nàng, tựa đầu lên vai Thanh Lan, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 35: Tận hứng
10.0/10 từ 18 lượt.
