Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 3: Diệp gia
Quả nhiên, bữa tiệc thịnh soạn của Diệp Thanh Lan đã xua được bóng tối mang tên Thôi Cảnh Dục.
A Thố tuy mới vào kinh được bốn, năm tháng cũng được nghe nói qua. Năm ấy trong Hoa Tín yến, Diệp Thanh Lan là đại biểu quý nữ kinh thành. Bất kể về tướng mạo, nhân phẩm, tính tình đều không có chỗ nào chê. Hiếm nhất là nàng còn có tài, mẫu thân mất sớm, kế mẫu hà khắc, một mình nàng tay xách nách mang hai đứa em nhỏ tự lập môn hộ trong Diệp phủ.
Nàng không chỉ chăm lo mọi việc thỏa đáng, đến hai đứa em gái cũng được nuôi dưỡng khỏe mạnh. Nhiều vị thiếu phu nhân vừa thương nàng khổ cực, vừa thích tính cách của nàng nên tiếng lành đồn xa. Cho dù vật đổi sao dời đến hôm nay, vẫn thỉnh thoảng có một phu nhân nào đó nhắc lại.
Hai tháng này, A Thố trông coi bên giường bệnh của Mạnh phu nhân thường nghe các vị phu nhân đến thăm bệnh nói chuyện. Lúc họ nhắc đến Diệp Thanh Lan đều mang vẻ thương xót, nào ra trách vận mệnh trêu người, người có tài mạo nhân phẩm như vậy lại bị chậm trễ đến giờ.
Tuổi hai mươi ba là tuổi mọi thứ đều kết thúc, đến làm vợ kế, mẹ kế cũng khó. Cho dù có người vừa ý, cũng không khỏi nghi ngờ không biết nàng có vấn đề gì không mà đến giờ vẫn chưa cưới gả.
Nhưng trong lòng A Thố, Thanh Lan tỷ tỷ cái gì cũng tốt cả. Cô đã sống với ông nội ở Dương Châu mười năm, chưa từng gặp cô gái nào tốt hơn tỷ ấy. Tuy chưa từng gặp tiểu thư thế gia nào ở kinh thành, nhưng cô vẫn vững tin Diệp Thanh Lan chính là người tốt đẹp nhất.
Giờ tỵ rời khỏi Mạnh gia, xe ngựa còn chưa về đến nhà chỉ lệnh đã đi trước. Đến lúc A Thố và ba tỷ muội Diệp gia về đến nơi, bữa trưa đã sắp chuẩn bị xong rồi.
Chỉ một câu nói đã có thể lâm thời chuẩn bị được một bàn tiệc lục bát trân. Tuyết cáp cao, thịt gà lôi, thịt hươu, bướu lạc đà, còn có canh thịt dê, vừa thịnh soạn vừa ấm áp, có thể thấy tài năng quản gia của Diệp Thanh Lan, vừa thấy được tình hình thường ngày của gia đình nhỏ này. Chẳng trách Diệp Lăng Ba có thể hùng hồn nói:
– Yên tâm, nhà này nuôi thêm một cô bé như muội không hề khó, bây giờ không như bảy năm trước rồi.
Câu coi A Thố như em gái ruột của cô không phải nói suông. Diệp Lăng Ba vừa bắt A Thố rửa tay vào tiệc, vừa dặn dò các vú già chuyển hết rương hành lý của thiếu nữ vào phòng, gương lược nữ trang thì để tạm vào phòng Yến Yến. Ngay cả bà vú và nha hoàn của A Thố cũng được sắp xếp một bàn tiệc nhỏ, để Dương nương tử dẫn họ vào bàn, tiếp đón nồng hậu như người nhà.
Lâm nương tử là quản gia của Mạnh phu nhân, tuy Mạnh phu nhân vì ngã bệnh mà mấy năm không coi sóc nhà cửa nhưng Diệp Lăng Ba vẫn dùng lễ tiếp đón, nhất định kéo bà ngồi cùng bàn các tiểu thư lại kính một chén rượu:
– Lâm nương tử, chén rượu này bà không uống không được. Không được khách khí đâu nhé, Hoa Tín yến sắp bắt đầu rồi, hai mươi tư buổi tiệc liên tục, vất vả vô cùng, các phu nhân tiểu thư cũng mệt rã cả người. Huống gì bà còn là quản gia, phải thủ vững mới được. Bà vú của A Thố là người Dương Châu, ngôn ngữ không thông, càng không hiểu quy củ của Hoa Tín yến, nha hoàn thì còn nhỏ. Hoa Tín yến lần này, A Thố phải nhờ cả vào bà. Chén rượu này mang ý nhờ vả, bà không thể không nhận.
Tính tình của Diệp Lăng Ba dứt khoát, lúc cứng thì sắc bén như đao, lúc mềm mỏng thì câu chữ thấm thía, lời nào lời nấy đều chạm đến lòng người.
Mạnh phu nhân vừa qua đời, Mạnh gia bạc bẽo, Lâm nương tử vốn đang rối bời, nghe xong hai mắt đỏ hoe. Bà là người mạnh mẽ, chỉ nghẹn ngào đáp:
– Nhị tiểu thư yên tâm, phu nhân cũng đã phó thác tiểu thư cho tôi rồi. Chỉ là vất vả cho Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, chén rượu này tôi kính hai người đã nghĩa hiệp cứu chúng tôi lúc nước sôi lửa bỏng. Đại ân đại đức này, tôi vĩnh viễn không quên.
Lâm nương tử nói liền ngửa đầu uống cạn chén rượu, bị sặc ho ra nước mắt.
– Không cần khách sáo như vậy, về sau đều là người một nhà.
Diệp Lăng Ba cười nói, cũng nâng chén kính bà một ly. Diệp Thanh Lan chờ cô uống mới nhoẻn cười:
– Được rồi, nên uống cũng uống rồi, mau dùng cơm đi. Bây giờ là giữa trưa, có ý là được, hôm nay A Thố vừa đến chỉ sợ bên nội viện muốn hỏi chuyện, người mang mùi rượu đến thì không hay.
Nàng vừa nhắc đến “nội viện”, ánh mắt của Diệp Lăng Ba đã lạnh đi, nhưng chỉ chớp mắt đã thành ý cười ngọt ngào, thâm thúy nói:
– Vậy thì tốt, đang lo có vài việc khó mở miệng, nếu họ chủ động đến tìm thì càng tốt, muội đỡ phải tìm cớ làm khó dễ.
Cô vừa nói xong, thấy A Thố ngơ ngác nhìn mình, bèn mỉm cười trấn an:
– Yên tâm, trong phủ dù hơi bẩn thỉu nhưng các tỷ tỷ đã thu dọn xong hết rồi, muội chỉ cần yên tâm ở lại, vạn sự đã có bọn tỷ.
Quả nhiên vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, tiệc mới ăn được một nửa, A Thố vừa thấy được sức ăn của Yến Yến thì thấy Dương nương tử dẫn theo một nha hoàn vào bẩm:
– Oanh Nhi nói, lão gia phu nhân đang dùng cơm trưa, nghe nói đến chuyện của tiểu thư Mạnh gia nên mời Đại tiểu thư sau bữa trưa dẫn Mạnh tiểu thư qua, kể lại rõ ràng.
– Phan di nương cũng thật lịch sự, – Diệp Lăng Ba cười lạnh, – Có khách đến không chủ động đến đón, lại để khách phải tự đến gặp mình. Ta càng ngày càng không hiểu quy củ trong viện mấy người.
Một câu nói làm Oanh Nhi đỏ cả mặt, vội nhìn ra ngoài cầu viện, như vậy bên ngoài còn một bà vú già nữa, chỉ là bị Dương nương tử chặn lại.
Diệp Thanh Lan dễ tính hơn Lăng Ba nhiều, chỉ đáp:
– Biết rồi, ngươi về báo với lão gia, bọn ta cơm nước xong sẽ qua ngay.
Bấy giờ Oanh Nhi mới thở phào rời đi.
Lăng Ba hung hăng với người ở nội viện, với A Thố lại hết sức nhẹ nhàng.
– Muội yên tâm, lát nữa tỷ đi với muội, Thanh Lan tỷ tỷ dễ tính chứ tỷ thì không đâu, tỷ chưa tìm bọn họ phiền phức, bọn họ lại dám làm phiền muội. Muội cứ yên tâm ăn cơm đi, dưỡng sức cho tốt, Hoa Tín yến chỉ còn hai ngày nữa mới là chính sự năm nay.
A Thố nặng lòng, không muốn lộ ra khiến các nàng lo lắng chỉ yên tĩnh dùng xong bữa cơm thì theo Thanh Lan, Lăng Ba đến gặp Diệp đại nhân và “Diệp phu nhân”.
Cô cũng biết mẫu thân của ba tỷ muội Diệp gia mới là nguyên phối của Diệp đại nhân, cũng là biểu tỷ của Mạnh phu nhân. Diệp phu nhân hiện tại họ Phan, vốn là nha hoàn của Diệp phu nhân được nâng lên thành di nương thôi. Vất vả cả đời mới bò lên được vị trí này nên chỉ hận không phủi sạch quá khứ.
Diệp phu nhân mất sớm để lại ba tỷ muội, chị cả như mẹ, Mạnh phu nhân cũng nhiều lần cảm khái, cũng may Thanh Lan cứng cỏi, tựa như cây cao xòe bóng bảo vệ hai đứa muội muội. Bằng không, e là cả ba tỷ muội đều bị bốn bức tường của Diệp gia đè nát.
Để Mạnh phu nhân thốt ra lời này có thể thấy được “Diệp phu nhân” thứ hai này chẳng phải người tốt đẹp. Như Lăng Ba đã nói:
– Tô di nương nhà muội chỉ hám lợi thế thôi chứ chẳng có thủ đoạn gì, so với các di nương khác trong kinh thành cũng là dạng hiền lành.
Là có thể thấy Phan di nương này của Diệp gia có bao nhiêu thủ đoạn.
A Thố cũng chẳng sợ, chỉ là cô cẩn thận đã quen nên làm gì cũng ngó trước ngó sau. Tính cách của Yến Yến ngược hẳn với cô, vừa l* m*ng vừa tình cảm, nghe A Thố bảo muốn đi cũng lập tức chạy đến vỗ ngực:
– Muội cũng thường gặp rắc rối, tỷ đừng sợ, có việc gì cứ để muội, có muội đây rồi.
Cô bé này tính ra còn nhỏ hơn A Thố năm tháng, thốt ra lời này khiến cô không khỏi cảm động.
A Thố theo Thanh Lan và Lăng Ba đi qua hơn nửa Diệp phủ mới tới chính viện. Thật ra lúc đến đây cô đã nhận ra, viện Ngô Đồng ba tỷ muội ở thật ra chỉ là viện ngoài, cách cửa chính xa không nói, vị trí cũng xấu, chỉ là Thanh Lan khéo xử lý thôi. Hoa cỏ, trang trí lẫn người hầu hạ trong viện đầy đủ nhưng nhìn kỹ một cái là thấy được sự xa lánh.
Chính viện quả nhiên có khí thế hơn, chức quan của Diệp đại nhân không nhỏ, mới khoảng bốn mươi tuổi đã là tòng tam phẩm, dù chỉ là chức nhàn nhưng tiền đồ vô lượng.
Theo lý thuyết, nữ quyến tới làm khách thì không cần gặp Diệp đại nhân, nhưng Lăng Ba tính mạnh, “Diệp phu nhân” không có ông ấy ở cạnh, chỉ sợ không dám gặp ba tỷ muội.
Quả nhiên bên Diệp phu nhân đã bày trận sẵn, nha hoàn bà vú đứng đầy hai bên như tả hữu hộ pháp. Mặt ngoài bà ta vẫn ôn hòa như gió xuân, thậm chí còn nhiệt tình thái quá, vừa thấy A Thố không đợi cô hành lý đã tự mình đứng dậy đỡ lấy tay A Thố, mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.
– Thật là một cô gái xinh đẹp, chẳng trách được Mạnh phu nhân yêu thương. Ta vừa gặp đã thích, cô bé ngoan, mấy tuổi rồi? Tên là gì? Mau tới chào lão gia đi.
A Thố lặng lẽ rụt tay lại, lùi lại phía sau một bước, nhìn bề ngoài vẫn có vẻ ý nhị, vừa hành lễ vừa nói:
– Tham kiếp dượng Diệp.
Theo lý lẽ đúng là phải hành lễ với Diệp đại nhân trước, thuận tiện chào Diệp phu nhân cũng không sai. A Thố lại không làm thế khiến nụ cười trên mặt Diệp phu nhân cứng đờ, Diệp đại nhân thấy tình thế như vậy bèn ho khẽ:
– Không cần đa lễ, Diệp phu nhân cũng như Mạnh phu nhân, chỗ này của ta cũng là nhà của cháu.
Ông ta vừa thốt ra lời này, A Thố đã hiểu, cũng biết thường ngày Diệp đại nhân hẳn cũng thiên vị “Diệp phu nhân” mới này, bèn thi lễ:
– Tham khiến phu nhân.
Bây giờ, sắc mặt Diệp phu nhân mới khá hơn chút, mỉm cười nhìn về phía sau A Thố:
– Thanh Lan và Lăng Ba cũng đến rồi à? Sao không thấy Yến Yến vậy?
A Thố lạnh lùng quan sát, Diệp đại nhân và bà ta quả thật có chút tướng phu thê. “Diệp phu nhân” có gương mặt trái xoan hơi nhọn, ngũ quan xinh xắn, chỉ là nhìn hơi nhỏ nhen, khoảng ba mươi tuổi. Ăn mặc cũng có quá mức phô trương, khí chất còn chẳng bằng Tô di nương.
Diệp đại nhân trông đỡ hơn chút, nhưng cũng có hạn. Ông ta hẳn xuất thân văn nhân, trên người vẫn còn khí chất thanh cao của thư sinh viện Hàn Lâm năm xưa, chỉ là bị thời gian bào mòn đi. Bây giờ ông ta mang vẻ mệt mỏi của tuổi trung niên, bọng mắt sưng, đuôi mắt nhiều nếp nhăn, xem ra cũng là kẻ đa tình thiếu quyết đoán, lúc nào cũng để ý “Diệp phu nhân”.
Quả nhiên, ông ta lập tức cau mày, nạt Diệp Lăng Ba:
– Sao lại vậy? Càng lớn càng không có quy củ. Thấy mẫu thân cũng không vấn an là kiểu gì?
A Thố nhạy bén nhận ra ông ta có vẻ e ngại Diệp Thanh Lan. Từ lúc tỷ ấy bước vào đã hơi hồi hộp, lúc răn dạy cũng chỉ dám hướng về Lăng Ba.
Nhưng Diệp Lăng Ba chẳng dễ chọc, nghe xong bèn cười lạnh:
– Ồ, mẫu thân con đã qua đời từ bảy năm trước, ở đâu ra một mẫu thân nữa thế?
Diệp đại nhân bị cô chọc tức, lông mày dựng ngược lên, chỉ tay vào cô:
– Con, con, con…
Còn chưa kịp nói xong, “Diệp phu nhân” đã níu lấy tay ông ta, khuyên nhủ:
– Xin lão gia bớt giận, Nhị tiểu thư còn nhỏ, không hiểu chuyện, lão gia đừng tính toán với nó. Trẻ con phải từ từ uốn nắn, quá lắm Hoa Tín yến năm nay không để nó đi, giữ ở nhà dạy dỗ thêm một năm, sang năm đi cũng được.
Ngay câu đầu tiên bà ta đã muốn tước đi tư cách đến Hoa Tín yến của Lăng Ba. A Thố nghe mà âm thầm hoảng sợ, không khỏi lo âu nhìn về phía cô, Lăng Ba chỉ nháy mắt với cô, như muốn nói.
“Thấy không, tỷ nói có sai đâu, bà ta không có ý tốt.”
A Thố lập tức hiểu được sự thong dong của Lăng Ba đến từ đâu.
Bởi vì Diệp Thanh Lan đã mở miệng.
– Thưa phụ thân.
Nàng ung dung hành lễ sau đó mới ngẩng đầu lên, biểu cảm bình tĩnh.
Thực ra A Thố đã sớm nhận ra, trên người Diệp Thanh Lan có khí chất hòa nhã, không chỉ nữ quyến, thậm chí các đại nhân trong triều ở trước mặt nàng cũng vô thức bình tĩnh lại. Là một vãn bối, trên người nàng bẩm sinh có thứ khí chất khiến người ta phải thận trọng cư xử, lại thêm diện mạo tiêu chuẩn của một quý nữ thế gia khiến người lớn không thể không làm một trưởng bối tiêu chuẩn.
Đến Diệp đại nhân, phụ thân của nàng cũng không ngoại lệ.
– Phụ thân dạy rất phải, nhưng Lăng Ba vốn không cố ý. Bảy năm trước nó nhiễm hàn khí, con chăm sóc không chu đáo, trì hoãn điều trị nên bây giờ để lại hỏa chứng, bản thân khó tự kiểm soát, không có ý chọc giận phụ thân. Mong phụ thân thông cảm.
Sự hổ thẹn lướt qua mặt Diệp đại nhân, nhưng “Diệp phu nhân” đang giữ tay ông ta định mở miệng, Thanh Lan thấy vậy bèn từ tốn giãi bày.
– Hoa Tín yến là sự kiện lớn trong năm, Lăng Ba đã mười chín tuổi rồi, không thể bị lỡ dở. Huống hồ năm nay thời tiết tốt đẹp, phụ thân luôn lo lắng phải vun vén cho tỷ muội chúng con thế nào, không bằng nhân dịp Hoa Tín yến năm nay định thân cho Lăng Ba, cũng coi như giải quyết một nỗi lo.
Nàng chậm rãi nhìn Diệp đại nhân, hỏi:
– Không biết ý phụ thân thế nào?
Cũng khó trách các vị đại nhân sợ nàng, từng câu của nàng dường như đã bít hết đường thoát của Diệp đại nhân. Huống hồ trong lời nói còn mang thâm ý, y như trong sách mô tả, bi mà không oán, giận mà không trách, đúng mực lại giữ thể diện, thực sự khiến Diệp đại nhân chịu không nổi.
So ra, “Diệp phu nhân” thì thầm bên tai lại có vẻ không ra gì. Đúng như lời mắng của các phu nhân kinh thành với các thiếp thất, chỉ giỏi quyến rũ, thổi gió bên tai.
Diệp đại nhân cũng vội đáp:
– Con nói cũng có lý.
– Cảm ơn phụ thân, – Diệp Thanh Lan không cho ông ta cơ hội đổi giọng, cúi người hành lễ, coi như xác nhận xong.
Mắt “Diệp phu nhân” lóe lên một tia oán độc, trên mặt vẫn cười nhiệt tình:
– Lẽ ra phải thế, cha con ruột thịt, có gì mà không nói được với nhau? Vẫn là Thanh Lan chu đáo, chẳng trách lão gia thương con. Lăng Ba còn nóng tính quá, con phải học hỏi tỷ tỷ của con nhiều.
Chẳng trách Yến Yến lén đặt cho bà ta biệt danh là rắn hổ lục. Nhìn bà ta xem, từ lúc vào cửa đến giờ câu nào câu nấy đều mang độc, không hại người không bỏ qua. Quả thật tàn nhẫn như như rắn hổ lục lấy mạng người trong năm bước mà.
So với bà ta, vị di nương của Mạnh gia quả thật còn hiền lành chán.
Cũng may rắn hổ lục dù độc cũng có người trị được.
– Di nương đừng ở đây nói lời ly gián, dùng cái tài năng đó trên người bọn tôi thì phí lắm, chi bằng tập trung dạy dỗ Dẫn Chương của bà đi. Mấy ngày nữa là Hoa Tín yến rồi, Dẫn Chương sắp đính hôn, một thân tài nghệ của bà bị thất truyền, cũng thật đáng tiếc.
Cô vừa nói xong, không để Diệp đại nhân kịp tức giận đã nói thẳng:
– Mọi người cũng biết, tôi bị hỏa chứng không khống chế được, nói chuyện hơi bỗ bã, mọi người đừng tính toán.
– Trước mặt khách mời mà ầm ỹ như vậy còn ra thể thống gì.
Diệp đại nhân ghét bỏ nói.
“Diệp phu nhân” biết nghe lời hay, kéo A Thố ngồi xuống, cười nói:
– Phải đấy, khách mời của chúng ta xinh xắn thế này, phải chiêu đãi tử tế mới được. Nghe nói con tên A Thố hả, tướng mạo thế này đến Hoa Tín yến cũng được hoa khôi…
Bà ta vừa nói vừa khoác tay lên vai A Thố, cô chỉ thấy lông tóc cả người dựng đứng lên như bị mãng xà cuốn lấy. Cánh tay của bà ta cũng vừa láng vừa lạnh như thân rắn, chỉ thiếu ít vảy thôi.
Có bàn tay đặt lên đầu vai còn lại, A Thố ngẩng lên nhìn, là Thanh Lan. Nàng dịu dàng mà kiên quyết kéo A Thố qua, nói với “Diệp phu nhân”:
– Hoa Tín yến không chỉ xét dung mạo, mà lấy nhân phẩm tâm tính làm đầu. A Thố mới mười lăm tuổi, năm nay chỉ đi tham dự cho vui, học thêm kiến thức thôi.
– Lời này của Thanh Lan thật đúng, không hổ là người suýt đứng đầu Hoa Tín yến năm đó, đáng tiếc, – “Diệp phu nhân” ra vẻ đáng tiếc, trong mắt bỗng tràn đầy ý cười quay sang nói với Diệp đại nhân, – Lão gia, thiếp có ý này, hay năm nay cũng để Thanh Lan tham gia Hoa Tín yến. Tuy nó hơi lớn tuổi nhưng cũng có thể chăm nom các muội muội, các muội muội tìm được nơi tốt, cũng như nó tìm được chốn gửi gắm vậy.
Bà ta vừa nói xong, mắt Diệp Lăng Ba đã lóe lên sát khí.
Tuy “Diệp phu nhân” là rắn độc, thủ đoạn của Lăng Ba cũng không kém chút nào.
– Di nương nói cũng có lý, tỷ tỷ đã gánh nhiều trách nhiệm như vậy, làm nhiều hưởng nhiều, xin di nương đưa gấm lụa mới của năm nay đưa tới chỗ chúng tôi, để tỷ tỷ còn may quần áo mới cho Hoa Tín yến. Mấy món trang sức của mẹ tôi năm đó di nương giữ lại cũng trả về luôn đi, tuy Dẫn Chương muội muội muốn dùng nhưng dù sao cũng là đồ mẫu thân bọn tôi để lại, mượn hoài không trả cũng không phải phép đâu.
Lăng Ba nói đến đây, “Diệp phu nhân” đã cứng họng, chỉ có Diệp đại nhân có vẻ giận dữ. Lăng Ba nhìn, nhất thời bật cười.
– Được rồi, biết chỗ này của mấy người là miệng Tỳ Hưu, chỉ vào chứ không ra. Tôi đây nào dám mong di nương cho chúng tôi đồ, không cướp thêm đã may lắm rồi. A Thố là khách của chúng tôi, không phải của di nương, không cần phát tiền tháng tự chúng tôi lo được, chỉ cần mấy người đừng quấy rầy.
Lăng Ba nói với giọng điệu vô cùng phóng khoáng.
Dù có lấy hỏa chứng làm cớ, cũng khiến Diệp đại nhân tức giận.
– Con tự nghe lời con nói xem có ra gì không. Có vài đồng tiền tháng cũng chi li trước mặt khách mời, không giống đại gia khuê tú chút nào.
– Tiền tháng chẳng có bao nhiêu nhưng di nương giữ nguyên nửa tháng không đưa, không biết là có ý gì, – Diệp Lăng Ba cười khẩy, – Tuy chúng tôi chẳng cần chút tiền ấy, chờ thì chắc chết đói mất. Nhưng đồ của chúng tôi, di nương vẫn nên đưa qua sớm đi, ồn ào đến trước mặt lão thái quân thì chẳng còn thể diện gì đâu.
Lời nói của cô còn mang uy h**p, khiến Diệp đại nhân giận run cả người, liền lên giọng răn dạy:
– Phụ nữ quan trọng nhất là phải dịu dàng ôn hòa, cái bộ dạng này của con, đến Hoa Tín yến cũng mất mặt.
Diệp Lăng Ba không đáp, cũng không nhận lỗi, cười híp mắt kéo A Thố dậy:
– Diệp đại nhân dạy phải, ra mắt cũng xong rồi, chúng con xin dẫn A Thố về. Không có chuyện gì thì mong Diệp đại nhân và di nương đừng đến quấy rối, sai người truyền lời qua là được, xin cáo lui.
Diệp Thanh Lan còn định nói thêm hai câu, kiểu “tỷ muội chúng con phải về chuẩn bị cho Hoa Tín yến, xin phụ thân thông cảm”. Diệp Lăng Ba thì chẳng quan tâm, đã sớm kéo cả nàng theo.
Vừa ra khỏi chủ viện đã thấy Yến Yến đang cầm hộp gấm đứng nói chuyện với một bà vú, cười hì hì.
– Đứng lại, – Diệp Lăng Ba lập tức gọi cô bé lại, – Muội định đi đâu? Đã bảo bao lần bên này không phải chỗ tốt lành gì. Chạy lung tung khắp nơi bị người ta hại cũng không biết, tỷ thấy muội lại ngứa da phải không, về phải cho muội một trận.
– Muội qua gặp lão thái quân mà.
Yến Yến ấm ức đáp.
– Ai chẳng biết muội đi gặp lão thái quân, – Diệp Lăng Ba kéo cô bé lại, khẽ nói, – Lão thái quân giờ nằm liệt giường, tuy có hiếu đạo đè nặng nhưng phải sống dưới tay con dâu, muội tưởng dễ dàng lắm sao? Khó khăn lắm mới cho muội được ít đồ, muội còn khoe khoang khắp nơi sợ Phan di nương không biết. Còn không mau theo tỷ về.
A Thố cũng từng nghe nói, sau khi bị trúng gió, Diệp lão thái quân vẫn nằm liệt giường. Năm đó tuy cũng là người quản gia rõ ràng nhanh nhạy nhưng gặp phải đứa con sủng thiếp diệt thê chung lòng với thiếp thất, ép ba đứa cháu gái ra tận biệt viện bà cũng chẳng có cách nào, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 3: Diệp gia
10.0/10 từ 18 lượt.
