Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 2: Chuyện cũ


Tuy của hồi môn đã được chia xong nhưng còn phải viết công văn nên lại mất thêm nửa canh giờ nữa. Trong suốt thời gian đó, Tô di nương liên tục quấy rầy, lúc lại đòi nói rõ xem bộ trang sức bằng ngọc của Mạnh phu nhân là của riêng hay của chung, lúc lại muốn lấy hết đồ trong hòm ra để kiểm tra. Cứ quay quắt liên tục mãi, đến khi Mạnh lão thái quân phải gắt lên mới bàn giao xong.


Diệp Thanh Lan sai nha hoàn Xuân Minh cất công văn cẩn thận, dẫn theo hai bà vú vào phòng bên để gặp đám Lăng Ba, A Thố và Yến Yến. Chẳng ngờ nàng vừa bước vào, Lâm nương tử đã kéo A Thố quỳ xuống.


– Khấu tạ tiểu thư, – Lâm nương tử rơi nước mắt hành lễ, – Đa tạ biểu tiểu thư cứu mạng tiểu thư nhà ta, phu nhân trên trời có linh nhất định sẽ phù hộ biểu tiểu thư được nhiều phúc nhiều thọ.


– Mau đứng dậy đi.


Diệp Thanh Lan vội đỡ hai người dậy, nàng thấy mắt A Thố cũng đỏ hoe bèn mỉm cười xoa mặt cô bé, cài tóc cô ra sau tai nói:


– Muội sợ lắm hả? Không sao rồi, mọi việc đã được giải quyết xong, đừng khóc nữa.


Lâm nương tử vẫn cứ khóc.


– Lúc sắp quy thiên, phu nhân vẫn bận lòng chuyện này, nắm tay tôi nói, nếu bảo vệ được một nửa đã tạ ơn trời đất lắm rồi. Không ngờ biểu tiểu thư lại bảo vệ được đến bảy phần, chẳng trách lúc sinh tiền phu nhân luôn khen ngợi các tiểu thư khuê các ở kinh thành dù luận tướng mạo tài học hay nhân phẩm lễ tiết đều không sánh bằng biểu tiểu thư, xứng đáng là người đứng đầu Hoa Tín yến. Nếu không vì vận mệnh trêu người, sao lại bị trì hoãn đến giờ chứ…


Bà vẫn níu chặt tay Diệp Thanh Lan mà khóc, khó tránh khỏi thất lễ, cũng may Lăng Ba phản ứng nhanh đến tách hai người ra, khinh miệt nói:


– Cái Mạnh gia này có một di nương còn bỉ ổi hơn đám ăn vạ ngoài chợ, còn tự xưng là thế gia cơ đấy.


– Trên đầu bà ta có lão thái quân, Mạnh đại nhân thì bạc nhược nên mới phải suy tính cho con cái của mình. Sống nơi hào môn thế gia mà thân cô thế cô khó tránh bị lợi ích làm mờ mắt. Chẳng qua chỉ là một thiếp thất vật lộn cầu sinh, cũng là người đáng thương.


Diệp Thanh Lan nhẹ nhàng giải thích.


Tính tình Diệp Thanh Lan vốn đôn hậu, có phong thái của bậc quân tử, làm gì cũng có phần thấu hiểu bao dung. Diệp Lăng Ba thì khác, là một cô gái tính tình sắc sảo, nghe xong cũng không tin, chỉ chê bai:


– Muội mặc kệ nguyên nhân là gì, dù sao cũng quá chướng mắt rồi. Thôi, chúng ta về đi, đã dọn xong đồ đạc chưa, đừng nấn ná nữa. Vì chút của hồi môn cãi nhau ầm ỹ như đám chọi gà, còn thư hương môn đệ cái mốc xì.


Yến Yến vốn đang gà gật, nghe đến đây mới mơ màng ngồi dậy:


– Vè chưa ạ? Đã có cơm chưa? Muội chờ đói meo cả bụng rồi này.


Diệp Lăng Ba búng trán cô bé, khinh khỉnh nói:


– Muội nghĩ hay nhỉ, đám kẹt xỉ họ Mạnh này chưa bắt muội mời cơm là may, còn mong họ chiêu đãi muội nữa. Được rồi mau đi thôi, A Thố, đừng bảo muội tiếc chỗ này đấy nhé? Tiếc thì để muội lại.


– Lăng Ba, – Diệp Thanh Lan phật ý cảnh cáo, – A Thố nhút nhát, muội đừng dọa muội ấy.



Tuy hai mắt A Thố vẫn đỏ ngầu nhưng cô bé rất kiên quyết:


– Muội không sợ, muội theo Thanh Lan tỷ tỷ.


Lăng Ba toét miệng cười:


– Cũng coi như biết tốt xấu, thôi dẹp cái vẻ muốn khóc ấy đi, chỉnh trang lại rồi chúng ta về, vừa kịp giờ cơm trưa đấy.


Cô nói là làm ngay, bắt đầu chỉ huy nha hoàn bà vú thu dọn các hòm hành lý. Những thứ này vốn đã được nhà họ Mạnh thu xếp xong xuôi vì sợ Lâm nương tử lén giấu đồ cho A Thố, đồ đạc cũng không nhiều, chỉ xếp đầy hai chiếc xe, thêm chiếc xe ngựa của Diệp gia là vừa đủ.


Mãi đến lúc mấy tỷ muội lên xe, Mạnh lão thái quân mới thể hiện khí độ của thế gia sai một bà vú già đến giữ lại, bà lễ độ nói:


– Lão tổ tông đã dặn dò nhà bếp thiết yến, mời các vị cô nương ở lại dùng cơm trưa.


Bà vú đã nói khách sáo, Diệp Thanh Lan cũng lịch sự đáp lại:


– Lão phu nhân hiếu khách, chỉ là trong nhà có việc phải lo không dám quấy rầy nữa. Chờ ngày khác tiểu nữ sẽ dẫn A Thố đến dập đầu cảm tạ lão thái quân.


Hôm khác quay lại dập đầu, hôm nay đương nhiên không phải dập đầu. Nàng là quý nữ thế gia chính hiệu, lễ tiết chu toàn, cực kỳ kín kẽ.


Diệp Thanh Lan đang bận khách khí, Diệp Lăng Ba đỡ A Thố lên xe, thúc giục:


– Tỷ tỷ, đi thôi, mấy chuyện thăm hỏi này để sau rồi nói, chúng ta về ăn cơm đã.


Hai tỷ muội một cứng rắn một mềm mỏng đã thu xếp dứt điểm chuyện ở Mạnh Gia. Xe ngựa đi ra ba lớp cổng, từ lúc vào kinh, đây là lần đầu A Thố rời khỏi Mạnh gia, khó tránh cảm thấy hồi hộp mà siết chặt lấy khăn tay. Diệp Lăng Ba nhìn mà buồn cười, ra hiệu cho Diệp Thanh Lan nhìn xem, nàng ném cho Lăng Ba một ánh nhìn trách cứ rồi nắm tay A Thố, mỉm cười an ủi.


– Yên tâm đi.


Bây giờ Diệp Lăng Ba mới mở miệng an ủi A Thố:


– Lần này muội thoát khỏi hố lửa là vào nơi có phúc rồi, về sau không cần lo gì cả, chỉ cần tập trung chuẩn bị tham gia Hoa Tín yến năm nay thôi. Đã là ủy thác của dì lúc lâm chung, bọn tỷ đương nhiên sẽ đối xử với muội như với Yến Yến vậy. Nhưng tỷ cũng phải nói câu thật lòng, coi như mất lòng trước được lòng sau, tỷ muội nhà mình phải thành thật với nhau. Diệp gia không phải nơi tốt đẹp gì, mẫu thân bọn tỷ qua đời, trong nhà do kế mẫu quản gia. Ba tỷ muội bọn tỷ trước giờ tự chia ra một nhà, nương tựa lẫn nhau. Muội đã muốn gia nhập cũng phải thành tâm cho tỷ. Đừng đến lúc lên Hoa Tín yến thấy cái bộ tranh đấu lẫn nhau ở đó mà học hư làm nội bộ lục đục thì tỷ không tha cho muội đâu.


– Lăng Ba, – Diệp Thanh Lan thấy nhị muội càng nói càng khó nghe, vội cắt lời, – Hôm nay A Thố lần đầu về nhà mình, muội đừng nói vậy, làm con bé sợ.


Diệp Lăng Ba trước giờ quen coi trời bằng vung, huống hồ xưa nay Diệp Thanh Lan quen chiều hai muội muội, tính khí hiền hòa nên cô nghe xong cũng chẳng sợ, còn nói tiếp:


– Muội đang lập quy củ trước thôi, tránh về sau xảy ra chuyện gì lại sứt mẻ tình cảm. A Thố thông minh sẽ hiểu được.


A Thố thật sự rất thông minh, dù nhỏ yếu nhưng cũng thì thào:



Lúc này Lăng Ba mới cười xoa đầu cô bé:


– Vậy mới ngoan. Tỷ vừa gặp đã biết muội thông minh, chỉ sợ muội nặng lòng có chuyện không nói thôi. Tỷ nói trước với muội, muội nghe xong đã hiểu rồi. Được rồi hôm nay không dọa muội nữa. Qua đây, gặp nha hoàn của tỷ đi, đây là Liễu Nhi, kia là Dương Hoa. Liễu Nhi theo tỷ, Dương Hoa là quản gia, mẹ em ấy là Dương nương tử, quản gia nhà mình. Muội cần gì cứ nói với bà ấy là được.


A Thố là đứa sáng dạ, tính khí cũng dễ chịu, lập tức chào:


– Liễu tỷ tỷ, Dương tỷ tỷ.


Cô bé đã gặp nha hoàn Xuân Minh của Diệp Thanh Lan nhưng không thấy cô ấy trên xe ngựa, trong xe chỉ có hai người Dương, Liễu, có thể thấy địa vị của cô ấy. Ai cũng biết Thanh Lan đôn hậu, Lăng Ba tài giỏi, chẳng trách nha hoàn cũng khéo léo.


Quả nhiên hai nha hoàn đều là người khôn khéo, Dương Hoa không tỏ vẻ gì, chỉ đáp một câu:


– Tiểu thư đa lễ.


Liễu Nhi lại giống Lăng Ba, là người linh hoạt, cười nói:


– Không dám nhận ạ, biểu tiểu thư cứ như tiểu thư, gọi em là Liễu Nhi là được.


Liễu Nhi đáp xong A Thố, còn bình phẩm Mạnh gia một câu:


– Đại tiểu thư, hôm nay Mạnh gia cũng dễ nói chuyện, tiểu thư nhà em còn nói, nếu họ quyết đòi hồi môn của di thái thì phải dùng thủ đoạn phi thường đấy! Cũng may không phải dùng, coi như họ thức thời.


Diệp Thanh Lan mỉm cười:


– Thủ đoạn phi thường gì cơ?


Lăng Ba không cho Liễu Nhi nói tiếp mà lảng sang chuyện khác:


– Bọn họ đương nhiên dễ nói chuyện, họ sợ làm lỡ Hoa Tín yến năm nay của Mạnh Vân Thúy nên không dám giữ người. Mọi người chắc còn chưa biết, Hoa Tín yến năm nay có nhiều khách quý lắm.


Lời nói của cô úp úp mở mở nhưng sinh động như thật, nói một nửa giấu một nửa, A Thố lanh lẹ nhận ra lúc Lăng Ba nhắc đến khách quý có đánh mắt quan sát biểu cảm của Diệp Thanh Lan, nhưng có lẽ là ảo giác thôi.


Liễu Nhi lại không hiểu cái này, lập tức nói tiếp:


– Cái tiểu thư nói hẳn là việc Trấn Bắc quân về kinh nhận phong thưởng rồi. Nghe nói gần đây có một nhóm tướng lĩnh trẻ cầm quân công trở về, trong đó có người được phong Hầu đấy. Hoa Tín yến lần này có thể nói nhân tài đông đảo, mười năm khó gặp một lần, nên Mạnh gia mới sợ bỏ lỡ…


Cô nha hoàn còn chưa nói dứt lời đã bị Lăng Ba nhéo một cái, bấy giờ mới phản ứng kịp mà im bặt không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại lén lút đánh sang Diệp Thanh Lan.


A Thố không hiểu nguyên nhân sâu xa, nhưng thấy Liễu Nhi lấm lét như vậy thì hẳn có ẩn tình, cũng lặng lẽ quay sang nhìn Diệp Thanh Lan.



Diệp Thanh Lan vẫn bình thản như thường, chỉ im lặng nhìn về phía cửa sổ xe, ánh mặt trời buông lơi trên gương mặt trơn bóng như ngọc của nàng, mặc dù nàng đã hai mươi ba, là tiểu thư lớn tuổi hiếm hoi trong quý nữ chưa gả của kinh thành nhưng lại không có vẻ sốt ruột, mà ung dung thản nhiên như Bồ Tát trong miếu, chẳng coi trọng thứ gì.


Đang độ tuổi hoa rực rỡ mà hờ hững như vậy thật sự khiến người ta khó hiểu. A Thố từng nhìn thấy khoảnh khắc cuối đời của mẹ nuôi, đã hiểu thấu triệt như vậy chưa chắc là chuyện tốt.


Tiếng xôn xao trong xe ngựa nhất thời lắng xuống. A Thố không dám quấy nhiễu sự tĩnh lặng này, đúng như Lăng Ba nói, tâm cô quá nặng, sự dửng dưng của Thanh Lan, lo lắng của Lăng Ba, cô đều thu cả vào mắt.


Nhưng cô bé đã quên, trong xe ngựa còn có một tiểu thư khác của Diệp gia.


Cô bé còn nói chưa xong đã bị Lăng Ba nhéo cho một cái. Có thể thấy Yến Yến được hai tỷ tỷ bảo bọc rất kỹ, ngây thơ vô cùng, bị nhéo đau còn chưa hiểu mà tả oán:


– Sao lại nhéo muội vậy? Muội nói thật mà, sao không để muội nói?


Diệp Lăng Ba phát cáu, chỉ nhéo thêm mấy cái nữa, Yến Yến bị đau vội rúc sang bên Thanh Lan để trốn:


– Đại tỷ, tỷ nhìn tỷ ấy kìa, lại bắt nạt muội rồi…


– Tỷ phải đánh chết muội, đúng là ngốc như heo mà! – Lăng Ba tức giận muốn vòng qua Thanh Lan để đánh tiếp.


– Được rồi, – Thanh Lan cười nhạt ngăn cản, – Đánh nữa muội ấy cũng không hiểu, bỏ đi.


Nàng vừa lên tiếng đã khiến Lăng Ba dừng tay, cô nhụt chí ngồi lại chỗ cũ, lầu bầu:


– Đúng là ngốc không chịu nổi mà.


Thanh Lan an ủi xoa đầu Yến Yến, cô bé chỉ cho nàng chỗ bị nhéo đến đỏ lên, Diệp Thanh Lan nhẹ nhàng thổi lên vết đau, thấy A Thố đang theo dõi cũng chỉ cười:


– Không sao, hai đứa nó hay đùa nhau như vậy, Lăng Ba tuy nóng tính nhưng không hay đánh người đâu.


Nàng sợ như A Thố hiểu lầm, vừa cười vừa giải thích.


– Hôm nay tỷ ấy đánh muội, – Yến Yến lập tức mách, – Không biết nổi điên cái gì, ra tay mạnh thế.


Diệp Lăng Ba bị chọc tức muốn đánh tiếp, Yến Yến vội rụt người lại.


– Muội ấy đánh muội đương nhiên có lý do, – Diệp Thanh Lan đáp, liếc mắt nhìn A Thố, cười điềm nhiên, – A Thố muốn biết không?


A Thố lắc đầu.


Cô bé biết đó hẳn không phải chuyện dễ nghe gì, nếu không Diệp Thanh Lan đã chẳng lộ ra cái biểu cảm này.



– Muội đâu có ngốc, – Yến Yến không phục trả treo, – Chẳng phải Cảnh Dục ca ca sao?


– Còn nói nữa!


Lông mày Diệp Lăng Ba dựng ngược lên, Diệp Thanh Lan che miệng cười.


– Thôi, – Nàng lạnh nhạt nói, – Nói đến đây rồi thì che giấu làm gì nữa, dù sao A Thố cũng không phải người ngoài. Dì không kể A Thố biết cũng vì lo tỷ khó xử.


Diệp Lăng Ba tròn mắt kinh ngạc, vừa định ngăn cản, Diệp Thanh Lan đã ung dung nói:


– Trong tướng lĩnh của Trấn Bắc quân có một vị công tử từng có hôn ước với tỷ, chỉ sau đó bị tỷ thoái hôn, hai nhà từ đó không qua lại nữa. Cũng bốn năm rồi, lần này huynh ấy trở về…


– Huynh ấy được phong hầu. – Diệp Lăng Ba nói.


Diệp Thanh Lan không nói, không cho phép bất cứ ai nói, nhưng Diệp Thanh Lan tự mình nói ra, dù ánh mắt lạnh như băng nhưng cũng không quên bổ sung chi tiết then chốt này.


Mặt Diệp Thanh Lan khẽ giật.


– Thật à, – Giọng nàng rất nhẹ, tựa như đang nhắc lại giấc mơ cũ, – Đó là chuyện tốt.


Diệp Lăng Ba mím môi, như vừa muốn nuốt xuống vừa muốn phun ra một lời bén ngót.


– Trấn Bắc quân sắp có đến ba vị Hầu gia mới, huynh ấy là người duy nhất chưa kết hôn. Mạnh Vân Thúy của Mạnh gia, Lư gia Lư Uyển Dương, Trần gia Trần Mộng Liễu, còn có cả mấy vị quý nữ tôn thất năm nay đến Hoa Tín yến đều vì huynh ấy.


Cô bình tĩnh trần thuật.


– Năm nay Thôi Cảnh Dục sẽ thành người đứng đầu Hoa Tín yến.


Diệp Thanh Lan có vẻ muốn cười, cuối cùng lại thôi.


– Nếu đã vậy, – Nghe Diệp Lăng Ba nói xong, nàng yên tĩnh hồi lâu rồi bỗng thốt lên, – Chúng ta ăn bát trân yến đi.


– Dạ? – Diệp Lăng Ba không hiểu, đến A Thố cũng không hiểu.


Diệp Thanh Lan mỉm cười, như thể đoạn đối thoại trước đó chưa từng xảy ra.


– Tỷ nói là, hai hôm nay trong nhà đúng lúc có măng mùa đông tươi với nấm. Măng vốn thanh đạm không hợp với cá, chúng ta làm lục bát trân yến đi, tên vừa may mắn vừa hợp với măng và nấm. Cả nhà vui vẻ ăn một bữa, vừa lúc đón gió tẩy trần cho A Thố luôn, không được sao?


Diệp Lăng Ba muốn nói lại thôi, chỉ vươn tay nắm chặt tay Diệp Thanh Lan:


– Được ạ.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 2: Chuyện cũ
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...