Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 4: Tỷ tỷ


Lúc A Thố thức giấc ở viện Ngô Đồng, trời đã sáng choang.


Không chỉ Lâm nương tử, đến bản thân cô cũng hơi kinh ngạc. Từ lúc vào kinh đến nay, dù ở bên cạnh Mạnh phu nhân, cô cũng chưa từng ngủ ngon giấc đến vậy. Có thể là trong lòng mơ hồ biết, người trong Mạnh phủ đang nhìn chằm chằm, sức khỏe Mạnh phu nhân lại không tốt, nhìn như có nơi đặt chân, thực chất chỉ là lục bình chìm nổi, không biết nay mai.


Còn ngoại viện này của Diệp gia là địa bàn của ba tỷ muội kia, dù tâm cơ của Phan di nương có sâu thế nào, phía trước có Thanh Lan, phía sau có Lăng Ba, phong ba không lọt vào nổi.


Nếu không, Yến Yến sẽ không thể yên tâm ngủ thẳng cẳng.


Tuy Yến Yến chưa dậy, A Thố vẫn hơi ngại ngùng vội rời giường rửa mặt trang điểm. Nha hoàn Liễu Nhi của Lăng Ba chỉ cười nói:


– Biểu tiểu thư dậy sớm thế ạ? Tiểu thư nhà tôi đã dặn, ăn sáng xong rồi trang điểm cũng được.


Lăng Ba bảo Bát trân yến hôm qua chuẩn bị vội nên còn chưa đủ, quả nhiên bữa sáng hôm nay càng đặc sắc hơn. Bàn tròn nhỏ, bên dưới đặt lồng hun khói, phòng nhỏ kín gió nhìn đã thấy đầm ấm.


Giữa bàn đặt một chiếc nồi đồng đang ninh canh gà sôi sùng sục, bên dưới là mỳ ngân ti, trên bàn bày đầy thức ăn kèm, chân giò hun khói, chả cá viên, lòng heo, hiếm thấy nhất là một đĩa rau xanh, nhìn vô cùng quen mắt.


– Tới đây đi, – Diệp Lăng Ba kéo cô ngồi xuống, – Thanh Lan tỷ bảo rồi, tiệc hôm qua bày vội quá, không kịp làm mấy món muội thích ăn. Hôm nay đặc biệt chiêu đã muội, nghe nói buổi sáng Dương Châu hay ăn mỳ, hơn nữa nhất định phải có loại rau này, gọi là thảo đầu gì đó, ăn với canh gà là ngon nhất.


A Thố kinh ngạc trợn tròn mắt.


– Thật sự là thảo đầu, sao Thanh Lan tỷ tỷ tìm được vậy?


– Còn sao nữa, Dương nương tử đã đi hỏi mấy hàng rau liền đều không có loại rau Giang Nam. Cũng may nhà Vũ An hầu thân thiết với Thẩm gia có một nông trang, lão thái thái theo lão thái gia lên kinh thành nhận chức là người Giang Nam, thích ăn món này nên nông trang đó có. Họ đi bất kể đêm ngày đưa tới, mới kịp bữa điểm tâm đấy.


Lăng Ba vừa nói vừa gắp một đũa rau bỏ nhúng vào nồi canh gà, cười nói:


– Muội nếm thử xem, có phải hương vị này không?


A Thố vội lấy bát đũa, tự mình gắp ra cho Lăng Ba. Cô lại múc một bát canh gà đưa trước cho Thanh Lan.


– Thảo đầu không được nấu lâu, nhúng vào phải vớt ra ngay, – Cô múc cho Thanh Lan, lại gắp cho Lăng Ba, – Tỷ tỷ ăn trứng gà không?


Thanh Lan nhoẻn cười:



– Vốn là chuẩn bị cho muội, sao lại thành muội hầu hạ bọn tỷ thế này?


A Thố cũng mỉm cười.


– Tỷ tỷ có điều không biết, mỳ ngân ti là món ăn gia đình, để cả nhà quây quần cùng thưởng thức. Không chỉ ngon còn rất vui, cách làm cũng thú vị. Lúc mẹ muội còn sống vẫn thường nấu cho muội ăn. Mẹ thường cấm muội đến gần nồi sợ làm muội bị bỏng. Lúc muội chơi với bạn bè, còn nặn bùn giả làm mỳ cơ.


– Không ngờ trong muội điềm đạm như vậy, lại giống như Yến Yến vậy, là cao thủ nghịch bùn, – Lăng Ba đùa giỡn, – Mấy hôm trước nó còn chơi, con gái con đứa mười bốn tuổi rồi còn thích nghịch bùn, nói ra không ai tin.


– Ai đang nói xấu muội vậy!


Yến Yến duỗi eo đi ra, thấy trên bàn đầy món ăn mới thì vô cùng háo hức.


– Nào nào, múc cho muội một bát với, muội muốn thêm thịt yến. Hai hôm trước Hàn tỷ tỷ tặng thịt yến rất ngon. Một ngày muội ăn đến hai, ba cân, nhị tỷ lại hẹp hòi tịch thu lại hết.


Lăng Ba lập tức mắng yêu:


– Muội còn không biết ngượng mà kể. Đó là quà người ta tặng ăn tết, đặc biệt mời ngự trù trong cung làm, cũng chẳng được bao nhiêu. Muội thì hay rồi, như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, ăn ừng ực như cơm trắng, phụ cả lòng tốt của Hàn tỷ tỷ.


– Không sao, Hàn tỷ tỷ bảo rồi, ăn hết thì gọi tỷ ấy là được, – Yến Yến cười hì hì, – Dù sao với giao tình của nhà mình và Hàn tỷ tỷ, thiếu của ai cũng không thiếu của chúng ta, cứ thoải mái mà ăn thôi.


A Thố rũ mắt tập trung ăn, cũng không khỏi thấy hiếu kỳ với vị Hàn tỷ tỷ kia. Cô trời sinh đã thông minh lanh lợi, dung mạo xinh xắn, lúc ở Dương Châu cũng là một cô gái xuất sắc. Mãi đến lúc vào kinh mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.


Diệp Thanh Lan xuất sắc, gặp trưởng bối biết lễ nghĩa, khéo giao tiếp, vừa biết lên phòng khách vừa biết quản lý việc nhà. Chi phí ăn mặc, chấp chưởng bếp núc chỗ nào cũng chu đáo, chuyện nào cũng là chuyện dù có chuyên tâm mấy năm cũng chưa chắc học được.


Vị Hàn tỷ tỷ kia tuy cô chưa gặp mặt, nhưng từ những thông tin nho nhỏ này đã đoán hẳn cũng là người đứng ngang hàng với Diệp Thanh Lan. Tiểu thư khuê các do thế gia trong kinh bồi dưỡng ra đều có bản lĩnh vững chắc, không phải thứ chút thông minh của cô so sánh được.


Vị Hàn tỷ tỷ được nhắc đến thực ra được gả tới Thẩm gia ở kinh thành.


Thẩm gia tuy không có hầu tước nhưng là nhà quan cao có thực quyền. Thẩm thượng thư nhận chức ở Lễ bộ đang ở tuổi tráng niên, dưới gối có hai trai hai gái. Hai nữ nhi của chính thất lẫn hai nữ nhi của tiểu thiếp đều là nhân tài xuất sắc, vô cùng mỹ mãn.


Trưởng tử của Thẩm gia là Thẩm Vân Trạch thành thân với trưởng nữ của Hàn thị lang, Hàn Nguyệt Khởi, cũng chính là Hàn tỷ tỷ trong miệng ba tỷ muội Diệp gia. Hai người thành hôn đã hơn ba năm, sinh được một đứa con gái, phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh.


A Thố cũng từng nghe Mạnh phu nhân kể, mấy năm qua, Hoa Tín yến có hơi đìu hiu, bốn năm trước mới là muôn hoa khoe sắc, ba tiểu thư của Diệp, Hàn, Lư gia đều tham dự, khó phân cao thấp.


Dù trong lòng mọi người đã nhận định Diệp Thanh Lan là hoa khôi, nhưng Hoa Tín yến kết thúc, việc kết hôn của nàng vẫn dang dở, ánh hào quang này liền nhạt đi. Còn hai cô gái nhà Hàn và Lư gia đều có nơi quy tụ tốt. Nhất là Hàn Nguyệt Khởi, được gả vào nhà quyền quý, phu quân tuổi trẻ tài cao, năm sau thi đã đậu thám hoa lại thêm một đứa con gái, song hỷ lâm môn, vô cùng vinh hiển.



A Thố thấy ngạc nhiên lắm.


Vào đông trời giá rét, Hàn Nguyệt Khởi vẫn sắp xếp sẵn người chờ ở cửa hông. Nữ quyến đến thăm đều lại là những tiểu thư vẫn chưa xuất giá, đương nhiên phải vào từ cửa hông. Ngoại viện lại có quản gia tự mình nghênh tiếp, nội viện có quản gia nương tử chờ đợi. Bà là một phụ nhân trung niên mặt dài, ăn mặc sang trọng hơn Dương nương tử nhiều, mặt mang ý cười hòa nhã, tự mình đỡ các tiểu thư xuống xe, từ đó thấy được sự coi trọng của gia chủ.


– Mấy ngày trước phu nhân đã nói mãi, tết nhất bận bịu, tiểu thư còn không đến, làm gì có thời gian mà tụ tập? Cũng may hôm nay tiểu thư chịu tới, nếu không phu nhân sẽ bảo tôi đi giục mất.


Quản gia nương tử, Hàn nương tử cười nói, lại sẵng giọng với Dương nương tử:


– Dương tỷ tỷ cũng thật là, biết phu nhân nhà tôi ngóng trông mà không chịu nhắc nhở tiểu thư. Lại còn không ngại nhờ tôi đi tìm món ăn Dương Châu. Thế nào rồi? Mấy món ấy có được không? Tôi phải tốn nhiều sức lắm đấy.


Mọi người cười rộn ràng, Thanh Lan đáp:


– Ta cũng chỉ vừa hết bận chuyện của dì thôi, biết Nguyệt Khởi nhớ ta mà.


Dương nương tử cũng nói:


– Đồ ăn ngon lắm, tiểu thư ăn khen không ngớt miệng, biểu tiểu thư cũng nhờ tôi cảm ơn tấm lòng của tỷ đấy.


Hàn nương tử cũng là người cơ trí, vừa đỡ Thanh Lan vừa tỉ mỉ nhìn A Thố, thở dài nói:


– Đây hẳn là biểu tiểu thư Mạnh gia nhỉ, quả nhiên là tướng mạo xinh đẹp, chậc, không hổ danh là mỹ nhân Dương Châu.


– Nương tử quá khen, – A Thố rũ mắt, lễ phép đáp.


Lăng Ba sợ cô ngại ngùng nên tiếp nối câu chuyện:


– Hàn nương tử, ta thấy không phải Hàn tỷ tỷ nhớ tỷ tỷ bọn ta, mà là nhớ rượu hoa hồng nhà chúng tôi đấy chứ?


Mọi người cười rộ lên, Hàn nương tử đáp:


– Không chỉ phu nhân nhớ, cả tôi cũng nhớ. Nói trước, Dương tỷ tỷ hôm nay không được khách khí, chúng ta uống không say không về. Phu nhân đã chuẩn bị sẵn cả phòng khách rồi, còn muốn hàn huyên với Đại tiểu thư đấy. Nhị tiểu thư cũng đừng từ chối, vị kia cũng về rồi, tiểu thư chờ tính sổ với người ta đi kìa.


Mọi người vui vẻ hòa thuận, cười cười nói nói đi vào nội viện. Gia nghiệp Thẩm gia lớn, tuy vẫn chưa tách hộ ở riêng nhưng cũng phân viện đâu ra đó.


Lão phu nhân ở chính viện, thiếu gia, thiếu phu nhân ở đình viện ở bên cạnh, Hàn nương tử thấy A Thố lần đầu đến, còn giới thiệu:



Tuy chị ta luôn miệng gọi Hàn Nguyệt Khởi là phu nhân nhưng lại mang họ Hàn, luôn miệng xưng chúng tôi, A Thố lập tức đoán được đây hẳn là quản gia nương tử hồi môn của Hàn Nguyệt Khởi. Có thể làm việc lanh lẹ chu toàn thế này, chắc chắn do Hàn gia đã bồi dưỡng thay Hàn Nguyệt Khởi từ sớm, để gả theo cô đến nhà chồng giúp quản gia.


Mà từ việc bây giờ bà đã thành quản gia nương tử của Thẩm gia cũng thấy cuộc đời của Hàn Nguyệt Khởi đã theo đúng sắp xếp này. Cao môn quý nữ, được dạy dỗ từ nhỏ, cập kê đến Hoa Tín yến, đính hôn thành hôn, vị hôn phu xuất sắc, hiếu thuận cha mẹ chồng, quán xuyến việc nhà, sinh con dưỡng cái sau đó nhận quyền quản gia. Quả thật là cuộc đời tiêu biểu của một nữ nhi danh môn.


Nếu không có bất ngờ gì, một đời của Thanh Lan tỷ tỷ, hẳn cũng như vậy chứ?


Những cảm xúc phức tạp của A Thố càng trào dâng mạnh mẽ khi gặp Hàn Nguyệt Khởi.


Phu nhân đang chờ ở hoa các chỉ khoảng hai mươi tuổi, gương mặt trứng ngỗng mịn màng mang nét cười dịu dàng, mi mục như họa, tóc đen vấn cao cài đầy châu ngọc, mặc gấm màu nhạt không giấu được vẻ đoan trang cao quý. Trong mắt A Thố, nàng ấy trông giống hệt Diệp Thanh Lan nhưng dù là khí độ hay cốt cách vẫn siêu phàm hơn Thanh Lan tỷ tỷ nhiều.


Đương nhiên, bạn thân chốn khuê phòng chẳng so đo cái này.


Đã là bạn thân, dù một người đã thành phu nhân của người ta, tâm tính vẫn như lúc còn là khuê nữ. Vừa thấy mặt bạn thân là đã ríu rít. Hàn Nguyệt Khởi nhấc váy bước xuống thềm đá, tự mình đến tiếp đón.


– Cuối cùng cũng đến rồi, còn không chịu đến, chắc ta phải bảo quản gia qua bắt người mất.


– Làm gì đến mức ấy.


Thanh Lan lúc nào cũng đoan trang ôn hòa, đối với ai cũng hơi xa cách nên càng nổi bật tình cảm hiếm có với Hàn Nguyệt Khởi. Nàng đưa tay đỡ lấy tay bạn thân, cùng nhau bước lên thềm đá.


– Sức khỏe của muội sao rồi, thuốc mỡ ta đưa tặng đã dùng chưa?


– Dùng rồi, cũng khỏi rồi, – Hàn Nguyệt Khởi cười híp mắt, – Chỉ là bị trẹo eo, đúng lúc trong nhà có tiệc thọ nên kéo dài nửa tháng, nếu không đã khỏi từ lâu. Cơ thể ta khỏe mạnh hơn tỷ nhiều, còn tỷ đấy, sao lại gầy đi thế này, do bận việc của Mạnh gia hả?


– Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là trời lạnh nên gầy đi thôi.


Hai người nắm tay tiến vào trong, thật ra Hàn Nguyệt Khởi đã lén nhìn A Thố mấy lần. Thấy Thanh Lan che chở cô bé, lại thấy cô bé không vì lời của mình mà mất vẻ điềm tĩnh nên có thêm mấy phần quý mến.


– Cô bé này hẳn là Mạnh gia muội muội hả? Thật là xinh xắn.


– Thưa tỷ tỷ, muội họ Ngu, tên là Dao Khanh, tỷ tỷ cứ gọi nhũ danh A Thố của muội là được. Đại tỷ và Nhị tỷ đều gọi muội như vậy.


A Thố ngoan ngoãn đáp lại.


Thế gia trong kinh không có bí mật, huống hồ trước mặt người đã làm đương gia chủ mẫu như Hàn Nguyệt Khởi. Dù chủ nhân gia tộc muốn giữ kín cũng khó phòng được các hạ nhân lui tới bàn tán với nhau. Cứ nhìn Dương nương tử và Hàn nương tử là biết, quan hệ của các quản gia nương tử có khi còn chặt chẽ hơn các phu nhân tiểu thư, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường, tin tức cũng lanh lẹ.



Trong mắt Hàn Nguyệt Khởi, đấy là chuyện khác.


– Tính cách cũng đáng yêu, không uổng công tỷ gánh bêu danh vì nó, – Nàng ấy cười với A Thố, – Nếu Thanh Lan đã nhận giúp đỡ muội, về sau muội cũng là muội muội của ta, chút quà ra mắt này không đáng gì, để muội thiêm trang cho Hoa Tín Yến.


Cũng phải khen nàng ấy quản gia có cách. Vừa khoát tay một cái, Hàn nương tử đã bưng một cái khay lên, trên tấm lụa tím thêu hoa cỏ là một đôi vòng ngọc, chất ngọc cực kỳ tốt, tựa như một vũng nước xanh biếc.


Của hồi môn của Mạnh phu nhân tuy đẹp nhưng cũng là đồ của hai mươi năm trước, kiểu dáng trang sức đều lỗi thời, vàng thì dễ sửa chứ ngọc thì khó. Bây giờ lại đang lưu hành kiểu tay áo hẹp, ở Hoa Tín yến, uống trà gảy đàn cài hoa đều cần một đôi vòng ngọc tinh xảo thế này. Tay áo vén lên, để lộ vòng trên cổ tay, tôn lên mười ngón tay thon dài, vừa đẹp vừa quý phái lại không quá phô trương.


A Thố không dám nhận, đành đánh mắt sang Thanh Lan, thấy nàng mỉm cười gật đầu bảo mình nhận lấy. Nhưng cô vẫn hơi do dự.


– Còn nói muội ghen, – Lăng Ba bật cười, – Còn Hàn tỷ tỷ ấy, vừa vào cửa đã tặng quà, chỉ lo A Thố thân với tỷ tỷ hơn đúng không?


Hàn Nguyệt Khởi cũng cười:


– Muội đúng là lém lỉnh.


– Được rồi, A Thố ngại nhận thì để muội nhận thay.


Lăng Ba tuy cười nhận lễ nhưng vẫn đưa cho Lâm nương tử. Thật ra các tiểu thư đều do nha hoàn hầu hạ, các nương tử đều bận chuyện khác, họ tụ tập nói chuyện với nhau lại là quang cảnh khác. Chỉ là A Thố vừa đến, vẫn chưa có đại nha hoàn hợp ý nên đành để Lâm nương tử thay vào.


Hàn Nguyệt Khởi cũng không quá để tâm đến A Thố. Nàng ấy và Thanh Lan đã lâu không gặp, nha hoàn dâng trà bánh lên, hai người hàn huyên với nhau. Chủ yếu là Hàn Nguyệt Khởi nói, Diệp Thanh Lan chỉ ngồi nghe.


Đừng thấy vẻ ngoài thiếu phu nhân đoan trang quý phái của Hàn Nguyệt Khởi mà lầm, đến trước mặt Thanh Lan, nàng ấy vẫn là một cô gái ngây thơ. Nhắc đến sự vụ trong hai tháng này, biểu cảm vô cùng sinh động, lúc thì chun mũi, lúc lại cười khinh bỉ giống như đang mách với nàng, đến giọng nói cũng là:


– Lúc ấy ta liền bảo Hàn nương tử lôi đám đầu sỏ đến mắng một trận. Phu nhân nhà ta dễ tính, lão gia lại chỉ thích nghỉ ở viện bên kia nên quen thói. Cái con người đã mấy chục tuổi đầu, con gái sắp tham dự Hoa Tín yến còn dùng cái trò này, khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười.


Thanh Lan chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa một câu nghĩ cách thay nàng ấy, hoặc vỗ về:


– Thẩm phu nhân không tiện nói, chỉ có muội chịu khó chu toàn thôi. Thật ra có mấy lời muội là vãn bối cũng khó nói, không biết Nhị tiểu thư cư xử thế nào? Mẹ ruột dù sao cũng dễ khuyên hơn.


– Làm gì có, nó giống hệt mẹ nó ấy chứ. Cũng may đại tiểu thư nhà này rộng lượng, không chấp nhặt…


Nói tới đây, Hàn Nguyệt Khởi mỉm cười liếc nhìn Lăng Ba, giọng nói cũng dần nhỏ đi, A Thố chỉ làm như không nghe thấy.


Quả nhiên Lăng Ba gọi cô đi.


– Đi, chúng ta vào trong sưởi ấm. Tay nghề thêu của Hàn tỷ tỷ còn đẹp hơn của Thanh Lan tỷ, dẫn muội đi ngắm. Tỷ và Yến Yến đều không thích thêu thùa, tỷ ấy cũng chẳng biết dạy ai.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 4: Tỷ tỷ
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...