Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 20: Công chúa
Mồng 10 tháng 12, Minh Hoa trưởng công chúa phụng chỉ, giá lâm Sơn Trà yến.
Thật ra, việc bệ hạ hạ chỉ cho Minh Hoa trưởng công chúa chủ trì Hoa Tín yến đã sớm lan truyền khắp kinh đô. Ai cũng đồn rằng người sẽ xuất hiện tại Sơn Trà yến, chẳng trách các vị phu nhân lại sốt sắng đến vậy, tất cả là bởi thân phận đặc biệt của Minh Hoa trưởng công chúa.
Minh Hoa trưởng công chúa là đích nữ của tiên đế, thân phận cao quý không có gì để bàn cãi. Năm đó khi còn là thái tử, bệ hạ và công chúa đều lớn lên dưới gối thái hậu nên thân thiết như huynh muội ruột. Nhưng thân phận đặc biệt của người còn xuất phát từ một nguyên nhân khác.
Triều đại này ngoại trừ Dũng lão quốc công là ngoại tổ phụ của Thẩm Bích Vi thì không có quốc công nào khác. Bởi lẽ những nhà quốc công được phong khi lập quốc năm xưa đều đã suy tàn. Trong số đó, nhà có công lao hiển hách nhất, danh vọng cao nhất phải kể đến Anh quốc công, một danh tướng khai quốc, võ tướng đứng đầu Lăng Yên các, và cũng chính là gia tộc bên chồng của Minh Hoa trưởng công chúa.
Minh Hoa trưởng công chúa gả cho thế tử của Anh quốc công, là thời khắc huy hoàng duy nhất của phủ Anh quốc công. Chưa đầy mười năm sau, vật đổi sao dời, cả gia tộc bị chém đầu. Xem như tiên đế đã niệm tình con gái và cháu ngoại mà giữ lại một dòng dõi đích tôn của thế tử. Nhưng dân gian bàn tán xôn xao, khó tránh những lời đồn như “thỏ chết chó thịt, chim chết cung gãy”. Hơn nữa, vụ án tịch thu gia sản năm xưa lại do chính thái tử, tức đương kim hoàng thượng, xử lý. Giữa huynh muội thiên gia, lại là một chuyện khác nữa.
Giữa các thế gia trong kinh có lời đồn, cho rằng cũng chính vì chuyện này mà tình cảm của bệ hạ với vị muội muội này vô cùng phức tạp. Ngài vừa kính trọng, lại vừa day dứt. Tình huynh muội thuở ấu thơ nơi cung cấm vẫn còn đó, nhưng giờ đây lại trở nên khó xử đến mức khó lòng đối diện. Dưới những cảm xúc lẫn lộn đó, Minh Hoa trưởng công chúa trở thành nhân vật đặc biệt trong kinh thành, xét về sự cao quý, dù kinh thành có vô số công chúa, đế cơ, không một ai sánh bằng ngài.
Năm đó bệ hạ đăng cơ, đầu tiên truy phong cho thái hậu nương nương, thứ hai là sắc phong cho Minh Hoa trưởng công chúa. Thậm chí, phong hào của hoàng hậu lúc bấy giờ vẫn chưa được định. Về sau, mỗi khi có phiên bang triều cống hay đại lễ quốc gia, vị trí thứ hai trong cung, chỉ sau thái hậu và bệ hạ, luôn thuộc về ngài. Vô số kỳ trân dị bảo được ban thưởng cho phủ của ngài như nước chảy.
Nhớ có năm nọ, các nước Tây Vực tiến công một tòa Thất bảo Phật tháp được khảm nạm vô số đá quý. Công chúa Văn Trinh, cô con gái được bệ hạ sủng ái nhất vừa nhìn đã thích, mượn lời thái hậu nương nương xin bệ hạ ban cho. Họ nói là để ở cung Vĩnh Thọ lễ Phật cùng thái hậu, nhưng thực chất là chờ sau này Văn Trinh công chúa xuất giá sẽ lấy danh nghĩa của hồi môn mà ban tặng cho nàng. Hoàng hậu cũng chỉ có một đích nữ này, yêu thương như trân bảo nên cũng góp lời. Ba người quyền lực nhất hậu cung đã lên tiếng mà vẫn không lay chuyển được ý bệ hạ, ngài nhất quyết ban tặng bảo vật cho phủ của Minh Hoa trưởng công chúa. Điều đáng nói là, Minh Hoa trưởng công chúa sống ẩn dật, thậm chí còn không thiết tha việc lễ Phật.
Kể từ khi phủ Anh quốc công bị tịch thu gia sản, tiên đế liền hạ chỉ triệu Minh Hoa trưởng công chúa hồi cung bầu bạn với thái hậu, nhưng công chúa vẫn ở lại trong phủ Anh quốc công. Ngay cả khi bệ hạ đăng cơ cũng không thể lay chuyển được ý ngài, chỉ đành xây thêm phủ công chúa và ban thưởng hậu hĩnh. Từ đó, trưởng công chúa càng khép mình, hiếm khi xuất hiện trước mặt người đời. Trong số các tiểu bối, ngay cả người có gia thế như Hàn Nguyệt Khởi cũng không có cơ hội gặp mặt. Chỉ có Thẩm Bích Vi nhớ mang máng rằng, khi còn nhỏ, có lần theo gia đình Dũng quốc công vào hoàng cung dự tiệc và thoáng thấy ngài từ xa. Cô nàng kể rằng đó là một đại mỹ nhân vô cùng rạng rỡ, dù trang phục giản dị vẫn toát lên khí chất hơn người. Ngài không nói lời nào, tựa như một tảng băng giữa muôn hoa rực rỡ.
Nay bệ hạ lại có một nước cờ mới. Quân Trấn Bắc hồi kinh, yến tiệc Hoa Tín trọng đại mười năm khó gặp, người tinh tường đều nhận ra bệ hạ muốn thao túng hôn nhân của đám tướng quân trẻ tuổi này. Một mặt, ngăn họ tự do kết thông gia với các thế gia, tránh hình thành thế lực lớn mạnh; mặt khác, lại dùng hôn nhân để lôi kéo, tốt nhất là thu phục được những trung thần tâm phúc như Thẩm gia. Về sau, nếu có thêm chiến sự, cũng có lớp tướng lĩnh trẻ kế cận để sử dụng.
Theo lời Thẩm Bích Vi, việc này chẳng khác nào các thế gia gả nha hoàn tâm phúc cho những tên hầu giỏi giang. Trị thiên hạ như quản một phủ, bách quan như gia nô, tâm thuật đế vương chẳng qua chỉ có thế. Lời này nghe có hơi ngông cuồng nhưng lại rất xác thực.
Nhưng một công việc quan trọng như vậy, bệ hạ vẫn giao cho Minh Hoa trưởng công chúa, khiến người đời không khỏi hoài nghi. Phải chăng bệ hạ làm vậy là để thông qua yến Hoa Tín thao túng hôn nhân của các tướng lĩnh quân Trấn Bắc, hay chỉ là muốn vị trưởng công chúa ẩn dật nhiều năm xuất hiện trước công chúng?
Trong kinh thành có biết bao quận vương phi, lão thái phi lão luyện, biết bao công chúa tôn thất mệnh phụ đã có phủ riêng. Vậy mà việc chủ trì yến Hoa Tín lại được giao cho một trưởng công chúa đã nhiều năm góa bụa, quả thực khiến người ta khó hiểu.
Nhưng khó hiểu đến đâu cũng phải hiểu. Diệp gia là thế gia tầm trung, hơn nữa bây giờ “Diệp phu nhân” và tỷ muội Thanh Lan lại ở thế nước sông không phạm nước giếng nên họ không mấy bận tâm. Nhưng những người như Hàn Nguyệt Khởi lại phải cân nhắc từng li từng tí. Ngay cả việc thứ tự một tiệc trong yến Hoa Tín bị thay đổi cũng khiến họ suy đoán, liệu đó có phải là ý của Trưởng công chúa muốn xuất hiện sớm hay không.
Hoa Tín yến vốn là dịp để khảo sát các tiểu thư, vương tôn của các gia tộc. Trưởng công chúa lại hạ mình đến dự, vậy thì chính các phu nhân thế gia đứng ra tổ chức hai mươi tư tiệc này mới là những người thực sự phải ‘thi’. Thẩm gia là một trong những thủ lĩnh của văn thần, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhánh Nhữ Dương vương, cùng dòng dõi với Hòa Bình quận vương, là bên đứng ra tổ chức Sơn Trà yến. Hiện họ đã mất tước vương, đang làm việc ở Hộ bộ. So với những tông thất đến việc quản lý phủ đệ còn khó khăn, thì họ được xem là có năng lực, được chọn để tổ chức Sơn Trà yến chính là bằng chứng rõ nhất.
Họ được các thế gia gọi là Nhữ Dương Triệu, và vẫn được các gia tộc khác kính trọng. Dù yến tiệc do họ tổ chức cũng giống như của các tông thất khác, vừa rườm rà vừa thiếu thực tế, một mâm cỗ quá nửa là những món đẹp mắt chứ không ngon miệng. Theo lời họ, đó là lệ cũ, dù đồ ăn vừa khó ăn vừa đắt đỏ, nhưng vì đã thành lệ thì cứ phải bày biện, nếu không sẽ không thành một mâm cỗ tươm tất.
So với sự đa dạng và luôn đổi mới trong cách bày tiệc của các phu nhân quản gia ở kinh thành – nơi những món ăn mới chỉ nửa năm đã bị coi là lỗi thời, các nhà tranh giành đầu bếp giỏi đến mức có thể xô xát – thì bữa tiệc này quả thực rất bình thường. Trang trọng thì có trang trọng, dù sao cũng được làm theo lệ cũ trong cung, lục súc đầy đủ, ngũ cốc theo mùa, khi mở tiệc thì đánh chuông khua đỉnh, người dâng món ăn dùng cả kẻng báo hiệu. Các phu nhân cũng mặc thường phục đẹp đẽ để dự yến.
Đương nhiên, cũng có những người không tinh tế, như mấy người thuộc tân quý Hà gia, đều diện lễ phục. Dù trước mặt không ai nói lời gì quá đáng, nhưng không ít phu nhân ngấm ngầm chế giễu sau lưng. Bản thân Hà phu nhân cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
– Nhìn Hà Thanh Nghi kìa, – Lăng Ba ngồi ở chỗ của mình, khẽ nói với Thanh Lan, – Tiếc thật, cô ấy cũng là người thông minh.
A Thố lập tức nhìn theo, quả nhiên thấy Hà Thanh Nghi ngồi ở vị trí dành cho các tiểu thư nhưng ánh mắt vẫn dõi theo những động tĩnh ở hàng ghế của các phu nhân. Thấy mẫu thân bị chế giễu, hai mắt cô ta đỏ hoe, bát cháo trước mặt cũng không buồn động đến.
Lư Văn Nhân vẫn không bỏ được thói khoe khoang, tươi cười tiến đến bàn của các tiểu thư mời thức ăn:
– Đây là gà ác đưa từ nông trang nhà ta đến, vốn là được trong cung ban thưởng. Năm xưa do Nam Dương tiến cống, nuôi lớn bằng dược liệu. Nếu không phải nể giao tình với Triệu phu nhân, ta cũng chẳng nỡ đưa đâu… Các tiểu thư mau nếm thử đi, canh gà này bổ dưỡng lắm đấy.
Triệu phu nhân chủ nhà cũng cười nói:
– Ta biết ngay mà, tuy mẹ chồng cháu đồng ý, cháu vẫn thấy tiếc.
– Nghe kìa, chẳng phải phu nhân đang xỉa xói cháu sao? Canh đã nấu xong xuôi rồi, giờ còn hỏi cháu có nỡ không! – Lư Văn Nhân vừa nói vừa kéo Triệu phu nhân ngồi xuống. – Triệu phu nhân cũng đừng bận tâm nữa, để cháu thu xếp cho. Phu nhân ngồi xuống dùng chút gì đi, kẻo mẹ chồng cháu thấy lại trách cháu không chu đáo.
Các phu nhân đều tươi cười, nói những lời xã giao như: “Quả nhiên Triệu phu nhân và Trần phu nhân là bạn thân, tình cảm thật tốt!”, hoặc “Ăn lộc của người ta thì phải mềm giọng, Trần phu nhân uống bát canh này rồi, sau này khó mà nói Trần thiếu phu nhân không phải nữa”
Sau khi thu xếp xong cho các phu nhân, Lư Văn Nhân lại niềm nở mời mọc các tiểu thư. Hà Thanh Nghi cố gắng nhẫn nhịn. Dù Lư Văn Nhân cố tình nói móc: “Chỉ có Triệu phu nhân thôi đấy, lần trước Hà phu nhân hỏi xin, phu nhân nhà ta chỉ đưa đúng một suất”, cô ta vẫn bình tĩnh uống canh và nói lời cảm ơn. Lư Văn Nhân lập tức lấy cô ta ra làm trò, vuốt bả vai cô ta, nói:
– Nếu Thanh Nghi thích, nhà ta vẫn còn. Dù sao cũng không đủ làm Hoa Tín yến, chi bằng chia nhau đi.
Lư Văn Nhân đã có Dương Xảo Trân và Tôn Mẫn Văn làm vây cánh, giờ lại dùng Hà gia như dao mổ trâu, nắm chặt Hà gia trong tay, khiến những tiểu thư ngồi cùng dãy quả thật không ai dám đụng đến cô ta.
Chỉ có Thẩm Bích Vi, với địa vị hơn hẳn, khi Lư Văn Nhân đến mời, cô nàng chỉ liếc mắt một cái rồi cau mày chê bai:
– Ta không thích mùi thuốc.
Mặt Lư Văn Nhân không hề biến sắc, vẫn xởi lởi giải thích: “Bởi vì gà ăn dược liệu mà lớn lên…”. Triệu phu nhân lập tức lên tiếng giải vây:
– Vị giác của Bích Vi quả thật rất nhạy bén. Lúc trước trong cung có yến tiệc thưởng hoa, lớp hoa quế nghiền trong bánh được đổi từ trạng nguyên hồng sang quế chu sa, bao nhiêu quý nhân đều không nhận ra, chỉ có Bích Vi nếm thử một miếng là phát hiện ra ngay. Đến cả hoàng hậu cũng kinh ngạc, hỏi ra mới biết quả nhiên là thật. Đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc của phủ Quốc công…
Nghe xong, Lăng Ba chỉ khẽ cười nhạt, liếc nhìn Lâm nương tử đang hầu hạ rồi nhỏ giọng dạy bảo A Thố:
– Thấy không, đúng như tỷ nói, chỉ cần muội là quý nhân, kiêu căng một tý thì đã sao, tự có người giải thích thay muội.
Nhưng Hàn Nguyệt Khởi không muốn Thẩm Bích Vi bị mang tiếng kiêu căng. Thẩm phu nhân cao quý nên giữ im lặng, còn Hàn Nguyệt Khởi, với tư cách là trưởng tẩu và cùng thế hệ với Lư Văn Nhân, liền tiến lại gần nói:
– Đâu đến mức ấy. Lần yến tiệc trong cung đó cháu cũng có mặt, Bích Vi còn nhỏ, chỉ ăn một miếng rồi đặt xuống. Hoàng hậu nương nương hỏi han, muội ấy mới dám nói, còn xin nương nương đừng trách tội các cung nhân trong ngự thiện phòng. Nương nương còn khen Bích Vi nhân hậu, vị giác nhạy bén chỉ là chuyện nhỏ.
Triệu phu nhân và Lư Văn Nhân so chiêu là việc của họ, nhưng nếu kéo Thẩm Bích Vi vào, Hàn Nguyệt Khởi tuyệt đối không cho phép.
Lúc bấy giờ mọi người mới coi như bỏ qua, tiếp tục yến tiệc. Màn phối hợp tung hứng ăn ý này càng làm nổi bật vẻ cô đơn đáng thương của Hà Thanh Nghi. Đáng tiếc là Hà phu nhân không giỏi giao tiếp, lại hai lần bị chế giễu trong yến tiệc, thật sự khó xử.
Thật ra, thời điểm thích hợp nhất để chế giễu lẫn nhau phải là lúc tan tiệc, khi mọi người vào noãn các uống trà ngắm hoa.Cũng may hôm nay vận may của Triệu gia không tệ. Tiệc vừa tàn, các phu nhân đang rửa tay, súc miệng, uống trà và chuẩn bị vào phòng trong trang điểm lại, thay quần áo, thì bất ngờ nghe thấy tiếng thanh la truyền lệnh vang lên dồn dập. Quản gia nương tử của Triệu gia lập tức hớt hải chạy vào báo tin, giọng điệu hốt hoảng như tiếng sấm giữa ban ngày: Minh Hoa trưởng công chúa điện hạ giá lâm, loan giá đã tiến vào phố Vọng Nguyệt rồi.
Triệu phu nhân vội vã thay lễ phục, đội mũ phượng khăn quàng, trang điểm chỉnh tề theo phẩm hàm cáo mệnh, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài nghênh giá. Bà là chủ nhà, đương nhiên phải mặc lễ phục nghênh đón, còn các phu nhân chỉ là khách nên mặc thường phục cũng không bị xem là thất lễ. Hà phu nhân dù mặc lễ phục có vẻ cung kính, nhưng lại có vẻ muốn dò xét quân tâm.
May mắn là các phu nhân đều có cáo mệnh. Những người trẻ tuổi, ngoài Hàn Nguyệt Khởi và một vài người có cáo mệnh, còn lại đều là các tiểu thư thế gia, vốn đã quen với những cảnh tượng lộng lẫy, lại được các trưởng bối dẫn dắt nên không hề hoảng hốt.
Tất cả vội vã xếp hàng nghênh giá tận cửa thứ hai, còn các tiểu thư thì ở lại nội viện chờ lệnh triệu kiến. Phủ đệ của Nhữ Dương Triệu dù sao cũng là vương phủ cũ nên được bày biện rất rộng rãi.
Đây là lần đầu A Thố thấy cảnh này.
Chỉ nghe tiếng chiêng trống uy nghiêm vọng lại từ xa, rồi đến tiếng nhạc cổ trang, tiếng roi quất vang, tiếng nội thị hô dẹp đường, sau đó mới thấy đoàn nghi trượng mở đường và loan giá lộng lẫy. Nghe nói bệ hạ vừa kính trọng vừa day dứt với vị muội muội này, nên loan giá cũng được chế tác theo đúng nghi lễ trong cung, quả thật vô cùng hoa lệ.
– Minh Hoa trưởng công chúa điện hạ giá lâm, truyền chỉ ngoại mệnh phụ tam phẩm Triệu Thục Nhân tiếp giá!
Giọng the thé của thái giám truyền chỉ vang lên.
Các phu nhân đều quỳ xuống tiếp giá, các tiểu thư cũng quỳ xuống. Từ xa, Triệu phu nhân đứng dậy, khom người tiến lên, nhận lấy chỉ dụ từ tay nữ quan. Bà còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì đã nghe thấy nữ quan chậm rãi cất lời:
– Miễn lễ.
Lọng vàng thêu lục khẽ lay động, đoàn nghi trượng của các cung nữ uyển chuyển tách ra như cánh nhạn. Nữ quan đỡ một vị phụ nhân mặc cung trang quý phái bước xuống loan giá, đặt bàn tay ngài vào tay Triệu phu nhân.
Vẻ mặt Triệu phu nhân như thể đó không phải một bàn tay, mà là một chiếc ly lưu ly mỏng manh dễ vỡ, ngay cả giọng nói cũng vô cùng cẩn trọng.
– Điện hạ thánh gia quang lâm, phủ đệ của thần phụ như được thêm ánh sáng. Thần phụ sợ hãi, mời điện hạ hạ cố, di giá đến chính đường, tiếp nhận bái lễ của thần phụ và chư vị phu nhân, tiểu thư.
Trưởng công chúa điện hạ không nói gì, chỉ nhìn nữ quan một cái.
– Chuẩn. – Nữ quan truyền lệnh.
Triệu phu nhân đỡ trưởng công chúa điện hạ tiến vào chính đường Triệu gia. Trưởng công chúa điện ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, rèm châu rủ xuống, các mệnh phụ lần lượt bái lễ theo phẩm hàm. Lúc này, nữ quan mới truyền khẩu dụ của công chúa, triệu các tiểu thư thế gia tham dự yến Sơn Trà vào hành lễ.
Các tiểu thư do Thẩm Bích Vi dẫn đầu là nhóm bước ra đầu tiên. Ban đầu A Thố còn ngạc nhiên khi không thấy tỷ muội Diệp gia ở nhóm đầu. Dù sao Diệp đại nhân cũng là quan tam phẩm, các nàng lại là tiểu thư đích xuất. Đến khi Lăng Ba mỉm cười kéo tay cô, Thanh Lan đi trước dẫn đường, Yến Yến đi bên cạnh, A Thố mới hiểu ra, ba tỷ muội Diệp gia cố ý ở lại nhóm thứ hai cùng cô.
Trong lòng A Thố cảm động, đi theo sau tỷ muội Diệp gia. Thảm đỏ trên bậc thềm còn mới tinh, dệt hoa văn cát tường màu vàng kim, xem ra Triệu gia đã chuẩn bị từ trước, bằng không đã không thể bày trí trang nghiêm đến vậy. Ngay chính giữa, ở vị trí chủ tọa là chiếc ghế dựa màu vàng mơ, trên đó cung nữ đã cẩn thận trải đệm thêu đồ án bách điểu triều phượng.
A Thố theo sau Lăng Ba và Thanh Lan, cùng Yến Yến sóng vai quỳ xuống. Cô học theo Thanh Lan, đặt hai tay lên trán, khấu đầu trang trọng, lúc này mới nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nữ quan:
– Hưng!
A Thố biết đây là ý cho họ đứng dậy, quả nhiên Thanh Lan đứng dậy. Theo quan sát của A Thố, cũng có rất nhiều tiểu thư đang lén quan sát phản ứng của Diệp Thanh Lan, thấy nàng đứng dậy, họ mới yên tâm đứng dậy lùi sang một bên.
Nhưng A Thố vẫn không dám nhìn trưởng công chúa điện hạ, biết đây là thất lễ, đến nữ quan cô cũng không dám nhìn lung tung. Chỉ nghe trưởng công công chúa điện hạ hỏi:
– Tại sao không thấy các cháu gái?
Bình quận vương phi và hai Quận vương phi khác lập tức hiểu ý ngìa muốn tỏ ý thân cận. Bình quận vương phi vội bước tới đáp:
– Thần thiếp Bình quận vương phi Cao thị, bẩm điện hạ, không dám làm phiền điện hạ nên các tiểu nữ đều cùng thỉnh an với các tiểu thư khác rồi. Văn Nhàn, Văn Du, mau đến thỉnh an điện hạ.
Trưởng công chúa điện hạ cũng chỉ thuận miệng hỏi han, ý muốn tỏ vẻ thân thiện. Thấy hai vị huyện chủ đến hành lễ, ngài lại khẽ liếc nhìn nữ quan. Nữ quan lập tức truyền lệnh ban thưởng, mỗi người một chiếc vòng tay vàng. Dù phần thưởng giống nhau, nhưng việc được trưởng công chúa đích thân hỏi han đầu tiên đã là một vinh dự lớn lao.
– Tiểu thư của Ngụy hầu phủ và tiểu thư của Thẩm phủ đâu? – Trưởng công chúa điện hạ lại hỏi.
Các phu nhân đều hiểu ý trưởng công chúa muốn nhìn mặt mọi người. Việc Bình quận vương phi chủ động giới thiệu con gái đã ngầm làm mẫu cho họ. Trưởng công chúa điện hạ lần đầu chủ trì Hoa Tín yến, đương nhiên muốn tỏ ra bình dị, gần gũi, không muốn trực tiếp triệu kiến các mệnh phụ đến để ra mắt. Dù sao, trong số các phu nhân có cả người mang nhị phẩm cáo mệnh như Thẩm phu nhân, lại có những vị lão thái quân cao tuổi. Việc gọi từng người đến ra mắt có vẻ quá đường đột, nên trưởng công chúa chỉ hỏi đến các tiểu thư.
Bình quận vương phi quả là người tinh tường, chỉ thoáng nhìn đã hiểu ý. Trưởng công chúa điện hạ nhận ra bà, việc bà chủ động giới thiệu con gái thực ra là để làm mẫu cho các phu nhân. Tâm tư nhanh nhạy đến vậy, chẳng trách bà từng được giao chủ trì Hoa Tín yến một lần.
Đã có tấm gương đi trước của Bình quận vương phi, các phu nhân sao có thể không hiểu.Ngụy phu nhân có lẽ vẫn chưa hiểu, nhưng Thẩm phu nhân đã hiểu rõ, lập tức dẫn theo Hàn Nguyệt Khởi, Thẩm Bích Vi và Thẩm Lộ Vi tiến lên hành lễ. Bình quận vương phi nhận được cái gật đầu của trưởng công chúa, lập tức đứng bên cạnh ngài giải thích:
– Thưa điện hạ, đây là phu nhân của Thẩm thượng thư, đây là Thẩm thiếu phu nhân, đây là đại tiểu thư và nhị tiểu thư của Thẩm gia.
– Thần thiếp Thẩm gia Lư thị, con dâu Hàn thị, dẫn con gái Bích Vi, Lộ Vi đến thỉnh an điện hạ.
Thẩm phu nhân hành lễ, trưởng công chúa khẽ mỉm cười, nữ quan hiểu ý liền nói:
– Miễn.
– Quốc công gia có mạnh khỏe không? – Trưởng công chúa cười hỏi.
– Bẩm điện hạ, nhờ hồng phúc của thánh thượng và điện hạ, phụ thân vẫn mạnh khỏe, ngày đêm cảm tạ thánh ân. – Thẩm phu nhân quy củ đáp.
– Lần trước vừa gặp ở chùa Báo Đức, Bích Vi có khỏe không? – Trưởng công chúa quay sang hỏi Thẩm Bích Vi.
Ngay cả người như Thẩm Bích Vi cũng có khoảnh khắc ngượng ngùng hiếm thấy, cô nàng khẽ cười thẹn thùng với trưởng công chúa:
– Tạ điện hạ nhớ tới, nhờ phúc của điện hạ, Bích Vi rất khỏe.
Nữ quan ở trên giải thích, Lăng Ba ở dưới khẽ nói thầm giải thích cho A Thố nghe:
– Ngoại tổ phụ của Thẩm Bích Vi là Dũng lão quốc công gia. Xét về vai vế, ngay cả Thẩm đại nhân cũng phải nhường một bước, chỉ có ông ấy mới thực sự xứng đáng để điện hạ hỏi han.
Thanh Lan khẽ cau mày nhìn Lăng Ba, ý muốn nhắc nhở. Lăng Ba im lặng, nhưng lời của cô quả nhiên không sai, bởi trưởng công chúa không hề hỏi đến Thẩm đại nhân mà hướng mắt về phía Ngụy phu nhân.
Lăng Ba khinh bỉ cười lạnh một tiếng vì sự chậm chạp của Ngụy phu nhân.
Thấy Ngụy phu nhân chậm hiểu ý, Bình quận vương phi vội lên tiếng:
– Ngụy phu nhân, sao không thấy Nhạc Thủy vậy?
Thật ra, Ngụy Nhạc Thủy đứng ngay cạnh nhóm của Ngụy phu nhân. Bình quận vương phi phải hỏi thẳng như vậy, Ngụy phu nhân mới sực tỉnh, vội vã dẫn Ngụy Nhạc Thủy tiến lên thỉnh an. Nhưng không chờ hai người họ tự giới thiệu, nữ quan đã truyền lệnh:
– Miễn.
Ngụy phu nhân vội vàng nói:
– Thần phụ Miêu thị, tạ ơn điện hạ.
– Không cần khách khí, – Trưởng công chúa vẫn giữ nguyên nụ cười, – Bình Viễn hầu bình định Bắc Cương, lập được đại công, là ta phải cảm ơn Ngụy phu nhân mới đúng.
Ngụy phu nhân còn đang ngẩn ra, Bình quận vương phi đã phản ứng lại ngay.
– Ngụy phu nhân, còn không mau tạ ơn.
Bình quận vương phi lập tức bước tới đỡ Ngụy phu nhân để bà tạ ơn trưởng công chúa điện hạ, nói:
– Phong hào của Hầu gia cuối cùng đã được định ra rồi, Bình Viễn hầu. Nói vậy thánh chỉ đã đến quý phủ, điện hạ đang chúc mừng bà đấy, còn không mau cảm tạ điện hạ đi.
Lúc này, Ngụy phu nhân mới bừng tỉnh, vẻ mặt đầy vui mừng, kéo Ngụy Nhạc Thủy quỳ xuống tạ ơn, nhưng lại được nữ quan đỡ dậy. Nhất thời, các phu nhân đổ dồn lên chúc mừng bà ấy như nước thủy triều. Trong đó, Lư Văn Nhân phản ứng nhanh nhạy nhất. Bình quận vương phi và nàng ta mỗi người nắm một tay Ngụy phu nhân, tỏ vẻ vô cùng thân mật, nói đủ chuyện vui đùa, còn muốn Ngụy phu nhân nhất định phải nhận một suất yến ở Hoa Tín yến, song hỷ lâm môn, để chúc mừng Hầu gia được phong Bình Viễn hầu và khao thưởng quân sĩ.
– Thật là giỏi đốt bếp mà, – Lăng Ba thù dai nói.
– Sao cô không qua chúc mừng bà ấy một tiếng? – Thẩm Bích Vi không biết đã lui ra từ lúc nào, biết rõ còn hỏi.
Lăng Ba liếc xéo Thẩm Bích Vi, không rảnh đôi co, liền thấp giọng nói:
– Cô đừng có đứng đây cười nữa, giờ không phải lúc đùa đâu. Điện hạ coi trọng cô như vậy, còn không mau lên đó hầu hạ, đừng để kẻ có lòng khác chiếm mất tiên cơ.
Tâm cư Lăng ba nặng nề, bây giờ nói năng cẩn thận nên cũng mất đi một phần sức mạnh thành ra Thẩm Bích Vi chẳng e dè, còn cười hì hì trêu chọc Yến Yến ở bên cạnh.
A Thố thấy mà sốt ruột thay Lăng Ba. Bây giờ cô là tùy tùng trung thành nhất của Lăng Ba, cảm thấy chẳng ai đáng tin cậy. Thanh Lan tỷ tỷ tốt bụng nhưng quá điềm đạm, chẳng có chút ý chí tiến thủ nào. Yến Yến thì khỏi bàn, đúng là ngốc nghếch. Hàn tỷ tỷ thân phận cao quý nhưng lại quá bận rộn. Huống hồ, Thẩm thiếu phu nhân cũng không thể toàn tâm toàn ý lo liệu cho Diệp gia. Thẩm Bích Vi thân phận cao quý, nhàn rỗi nhưng chẳng màng cầu tiến, thậm chí còn khiến người khác bực bội hơn cả Yến Yến.
Thật ra, Thẩm Bích Vi là người tốt bụng, thường vừa trêu Yến Yến vừa trêu ghẹo cô chứ không hề ngó lơ. Nhưng A Thố chỉ biết lo lắng, chẳng còn tâm trạng nào để đùa nghịch.
Trong khi đó, trưởng công chúa đang lắng nghe các vị quận vương phi bàn bạc, hiến kế tổ chức tiệc mừng phong tước Hầu cho Ngụy phu nhân. Chỉ những phu nhân và tiểu thư thuộc hàng thế gia vọng tộc nhất kinh thành mới được phép hầu chuyện trước mặt trưởng công chúa điện hạ. Những người có địa vị thấp hơn một chút, chí ít phải là tân quý quyền thần như Hà phu nhân, đều thức thời lui ra.
Xét về địa vị, Thẩm Bích Vi mới là người nên ở vị trí hàng đầu. Dù sao, trong số các tiểu thư không thuộc hàng tôn thất, trưởng công chúa chỉ hỏi chuyện cô nàng và Ngụy Nhạc Thủy. Nhưng Thẩm Bích Vi lại chủ động lui ra ngoài, dẫn Yến Yến và A Thố đến noãn các chơi, nhường vị trí trước mặt trưởng công chúa cho Lư Văn Nhân có cơ hội dẫn Lư Uyển Dương đến.
Lư Uyển Dương cũng ra vẻ huệ chất lan tâm, trước tiên cất tiếng:
– Uyển Dương thỉnh an trưởng công chúa điện hạ, điện hạ phúc họ an khang, thiện duyên lâu dài.
Bình quận vương phi nghe xong liền cười nói:
– Uyển Dương, sao cháu biết điện hạ cung Phật?
Lư Uyển Dương chỉ khẽ cười, ra vẻ kín đáo không đáp. A Thố vừa nhìn đã biết nàng ta đang cố lấy lòng trưởng công chúa điện hạ, Thanh Lan tỷ tỷ đã dạy, người trong cung coi trọng nhất là nói năng cẩn thận, những lời không chắc chắn tốt nhất phải giữ trong lòng. Nếu Lư Uyển Dương nói ra chuyện gặp trưởng công chúa ở chùa Báo Đức ngược lại sẽ lộ vẻ kém cỏi, có phần nông nổi.
Quả nhiên trưởng công chúa điện hạ nghe xong liền gật đầu với nàng ta, hơi hé miệng cười:
– Uyển Dương từng gặp ta một lần ở chùa Báo Đức.
ình quận vương phi đương nhiên lại tiếp tục hỏi cặn kẽ, đó là chuyện ngày nào, tại sao Lư Uyển Dương lại đến chùa Báo Đức. Lư Uyển Dương liền thuận lý thành chương kể chuyện đến chùa cầu phúc cho mẫu thân, lại có Lư Văn Nhân ở bên cạnh phụ họa thêm rất nhiều bằng chứng về sự hiếu thảo thường ngày của nàng ta, khiến các phu nhân không ngớt lời khen ngợi, tạo nên một bầu không khí vui vẻ, hòa thuận.
A Thố nhìn mà thấu hiểu nỗi thất vọng của Lăng Ba tỷ tỷ ngày hôm đó. Tất cả là do Thẩm Bích Vi nhường vị trí của mình, nếu không Lư Uyển Dương làm sao có cơ hội hưởng lợi như vậy. Đúng vào lúc này, cô nàng lại dẫn mình và Yến Yến ra ngoài chơi, ngay cả việc ra mắt trưởng công chúa điện hạ cũng không muốn.
A Thố tiến vào noãn các, còn tiếc nuối ngoái đầu lại xem, chỉ cảm thấy tổn thất to lớn. Thẩm Bích Vi còn trêu cô:
– Được rồi, hai tỷ tỷ của muội đều đi rồi, đi theo tỷ đi. Yến Yến, ngựa nhỏ tỷ làm cho muội lần trước có còn không? Hai muội chơi ở đây đi.
Yến Yến lập tức lấy ra máy con, đưa cho A Thố, A Thố cũng không nhận, chính ngồi ra một góc giận dỗi.
Cô vốn đang tự giận mình không thể giúp tỷ muội Diệp gia, một câu cũng không nói được, Yến Yến còn đến chọc cô, còn kéo cô:
– Chúng ta ra ngoài chơi đi?
– Đi ra ngoài làm gì? Muội không nghe nhị tỷ dặn sao, Hoa Tín yến là chuyện chính, không được chạy lung tung, – Giọng A Thố cực kỳ giống Lăng Ba.
Yến Yến chỉ cười khúc khích:
– Chính nhị tỷ còn chạy mất rồi còn gì, được rồi, tỷ đừng giận mà, muội dẫn tỷ ra ngoài mua đồ ăn nhé.
Cô bé vừa nói, vừa kéo tay A Thố, lại A Thố hất ra.
– Ai thèm ăn chứ, có phải trẻ con ba tuổi đâu, – A Thố chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn cô bé, – Tỷ lại không phải Ngụy Nhạc Thủy, lại nói, không phải muội quen Ngụy Nhạc Thủy hả? Tại sao trước mặt người khác lại không nói chuyện với cô ấy?
– Không phải chúng ta không chơi với Ngụy gia sao? – Yến Yến hùng hồn hỏi lại.
A Thố giận đến nhức cả đầu.
– Muội ngốc vậy? – Cô nghiêm túc dạy dỗ Yến Yến, – Không chơi với Ngụy gia, vì Ngụy gia vô lễ với tỷ tỷ, chúng ta phải biểu thị thái đọ. Nhưng bây giờ Ngụy gia được chào đón, Lư Văn Nhân với Ngụy gia chẳng thân quen gì cũng xúm xít lại kìa. Hai nhà chúng ta vốn có giao tình, tại sao không lại gần?
– Tỷ còn mắng đến nỗi Ngụy Vũ Sơn chạy mất còn gì, – Yến Yến cũng đáp lại.
– Muội thì biết gì, tỷ tự có dự định, – A Thố giục, – Nếu muội hiểu chuyện, cũng nên đi theo Ngụy Nhạc Thủy, coi như đến trước mặt trưởng công chúa điện hạ để người biết mặt cũng được.
– Muội không đi, – Yến Yến cứng đầu đáp.
A Thố cau mày, trừng mắt nhìn cô bé.
– Bình thường các tỷ tỷ tốt với muội đúng là uổng phí, – A Thố tức giận nạt Yến Yến, – Suốt ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, không biết suy nghĩ cho các tỷ tỷ chút nào…
Cô chưa nói xong, phía sau liền vang lên tiếng vỗ tay. Ngoái lại liền nhìn thấy Thẩm Bích Vi đang tựa vào cửa, nửa cười nửa không nhìn mình.
– Chậc, giỏi thật đấy, đúng là đệ tử đích truyền của Lăng Ba mà!
Thật ra A Thố cũng trẻ con, sở dĩ to tiếng với Yến Yến cũng vì suy nghĩ ấu trĩ, thấy Yến Yến không hiểu nỗi vất vả của các tỷ tỷ mà tức giận. Nhưng Thẩm Bích Vi dù sao cũng là tỷ tỷ, bị cô nàng bắt được lại là chuyện khác, nên A Thố chỉ ngoảnh mặt đi không đáp lại.
Thẩm Bích Vi mỉm cười nhìn A Thố.
– Sao vậy, giận cả tỷ à?
A Thố chỉ nghểnh đầu, đến hành động cũng cực kỳ giống Lăng Ba, lạnh lùng thốt:
– Muội không dám.
– Tại sao không dám? – Thẩm Bích ngồi xuống ghế, cười trêu cô.
Những đãi ngộ mà Lăng Ba phải cố gắng lắm mới có được, như việc chủ nhà chuẩn bị một noãn các riêng, thì Thẩm Bích Vi không cần dặn dò cũng nghiễm nhiên có. A Thố dạy Yến Yến thế nào cũng không thể có được sự ưu ái của trưởng công chúa, điều mà cô nàng bẩm sinh đã có. Gia thế cao quý, số phận yêu chuộng, gương mặt xinh đẹp, cô nàng có hết.
Nhưng Thẩm Bích Vi lại cứ lười biếng ở chỗ này, nhàn nhã chơi với hai đứa nhỏ.
Trong lòng A Thố giận dữ, đến nỗi không kịp nhớ Thẩm Bích Vi là tỷ tỷ lớn hơn mình, chỉ lạnh nhạt nhìn cô nàng rồi đáp:
– Ngay cả trưởng công chúa cũng nhận ra Thẩm tỷ tỷ. Thẩm tỷ tỷ cao quý như vậy mà phải đi theo bọn muội thì thật lãng phí, muội nào dám giận.
Thẩm Bích Vi phì cười.
Vốn là người thông minh, chỉ là Thẩm Bích Vi không thích phô bày, nên sao có thể không hiểu ý A Thố. Huống hồ cái giọng móc mỉa trong lời có thâm ý chẳng khác nào Lăng Ba, Thẩm Bích Vi đã nghe đến chai cả tai rồi.
– Vậy theo ý muội, bây giờ tỷ phải đến trước mặt trưởng công chúa, mới là không lãng phí hả?
Thẩm Bích V i cũng không tức giận, chỉ cười hỏi ngược lại.
A Thố không ngốc, đương nhiên hiểu rõ, một người kiêu ngạo như Thẩm Bích Vi, ngay cả trưởng công chúa chưa chắc đã nể nang, đời nào lại vui vẻ nghe lời dạy dỗ của cô. Hơn nữa, A Thố vốn là người học hỏi nhanh. Lần trước thất bại trong việc bắt bí Ngụy Vũ Sơn đã cho cô thấy, có những người chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Nên A Thố không dám dạy dỗ Thẩm Bích Vi thật, sợ sẽ chọc giận cô nàng. Hơn nữa, cũng không rõ tại sao, vừa bị đôi mắt tựa sao trời của Thẩm Bích Vi nhìn cho một cái, cô lại thấy chột dạ, giọng nói cũng rũ xuống:
– Ai cũng bảo Thẩm tỷ tỷ và Lăng Ba tỷ tỷ thân nhất, chẳng qua muội thấy, hào phóng về vật chất tuy khó có được, nhưng bạn tốt thật sự phải lo lắng cho đối phương. Giống Hàn tỷ tỷ và Thanh Lan tỷ tỷ vậy, Lăng Ba tỷ tỷ coi trọng Hoa Tín yến như vậy, cho dù Thẩm tỷ tỷ không muốn tranh vị trí đầu, cũng nên vì tỷ ấy mà để ý một chút.
Thẩm Bích Vi nghe xong lời này, chỉ chăm chú đánh giá cô một hồi rồi bật cười.
– Đúng là đồ đệ giỏi của Lăng Ba, – Cô nàng nói đầy ẩn ý, – Tỷ hiểu rồi.
Cô nàng nói xong, bèn quay sang bảo Yến Yến:
– Hai muội cứ ngồi đây chơi đi, tỷ ra ngoài trước. Đừng chạy lung tung, có việc gì sai người tìm tỷ là được.
Cô nàng vừa đi khỏi, A Thố lập tức đi theo, quay lại liền thấy Yến Yến đang cười híp mắt nhìn mình, ra vẻ biết ngay mình định làm gì, nhất thời thấy hơi chột dạ.
– Muội thì biết gì, tỷ đang xem xem Thẩm tỷ tỷ biểu hiện trước mặt điện hạ thế nào, có cần tỷ hỗ trợ hay không…
A Thố giải thích được một nửa cũng tự thấy nực cười. Yến Yến chỉ là đứa nhóc chẳng hiểu gì, cô phân trần làm gì cơ chứ, cô bé nghe cũng chẳng hiểu. Nghĩ vậy, A Thố bèn ra vẻ bà cụ non, nói với Yến Yến rằng:
– Muội chờ ở đây, đừng có chạy lung tung, bọn tỷ sẽ quay lại tìm muội, hiểu không?
Cô dặn dò Yến Yến xong vội đuổi theo Thẩm Bích Vi, sợ bị bỏ lại.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 20: Công chúa
10.0/10 từ 18 lượt.
