Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 19: Quá trớn


Xe ngựa của A Thố không phải bị tụt lại phía sau, mà ngay từ đầu đã xuất phát muộn. Ngụy phu nhân đã sắp xếp ổn thỏa, sợ họ bị gió tuyết cản trở. Để xin lỗi việc cậu quý tử nhà bà chặn xe ngựa của Diệp gia trong giờ giới nghiêm lần trước, Ngụy phu nhân đã đặc biệt phái một đội hộ tống riêng, cầm theo thủ lệnh của Ngụy hầu gia, để họ có thể thông hành không gặp trở ngại.


Xe ngựa của A Thố đã đi trước lúc Phó Vân Nhị kéo Thanh Lan lại trò chuyện. Lúc đó A Thố không nói gì, chờ xe ngựa đi qua hai con đường, ra khỏi phạm vi của Hầu phủ mới kêu lên:


– Dương Hoa tỷ tỷ, bảo họ dừng xe lại.


Xe ngựa dừng lại, Dương Hoa cười hỏi:


– Biểu tiểu thư, cô sao vậy?


A Thố mím môi, mặt lạnh tanh, nói:


– Xin nói với tiểu hầu gia, chúng ta là người của Diệp gia, không cần ngài ấy hộ tống. Vốn dĩ Ngụy phu nhân cũng không sắp xếp ngài ấy đi cùng, càng không nên làm phiền.


Thật ra lúc ra cửa Dương Hoa cũng thấy người dẫn đầu tiểu đội hộ tống họ là một quan tướng khoảng ba mươi tuổi. Nhưng ngay trước khi ra cửa, Ngụy Vũ Sơn lại xuất hiện với bộ cẩm bào hoa lệ kia, không nói lời nào mà vươn mình nhảy lên ngựa. Lão bộc đi theo đã khuyên “thiếu gia còn bị thương, không thể cưỡi ngựa” mà hắn không nghe. Tiểu đội chỉ nghe theo hắn, Ngụy Vũ Sơn ra lệnh một tiếng, liền dẫn cả đoàn lên đường.


Bây giờ A Thố đã lên tiếng, Dương Hoa cũng nhận ra chút manh mối. Dù sao hôm nay họ là khách của Ngụy phu nhân, chẳng có gì phải sợ, hơn nữa bên cạnh còn có Liễu Cát. Gã là người lanh lợi, còn nhanh nhạy hơn quản gia bình thường. Nên Dương Hoa cũng cười dặn:


– Liễu Cát, cậu đi nói với tiểu hầu gia một tiếng đi.


Liễu Cát gan dạ, thật sự xuống xe để nói chuyện với Ngụy Vũ Sơn. Thật ra hai bên cách nhau không quá xa, tuyết lại không lớn, Ngụy Vũ Sơn đã nghe thấy từ lâu.


Cậu thiếu niên lớn lên ở biên cương, mới mười bảy mười tám tuổi, chỉ quen với việc xông pha trận mạc chứ chẳng hiểu gì đến những thủ đoạn mềm mỏng của nữ nhi. Xét về lý, hắn sai, huống hồ đối phương cũng giữ lễ, chỉ xin hắn rời đi một cách đàng hoàng.


Nhưng hắn lại không muốn đi.



Nhượng bộ lại càng không. Ngụy Vũ Sơn bị đánh cho bầm dập còn không mở miệng xin tha, huống hồ bây giờ còn đứng trước mặt thuộc hạ. Vả lại, dù muốn nhượng bộ, hắn cũng chẳng biết phải làm sao. Nhất thời cảm thấy khó xử, Ngụy Vũ Sơn liền thúc ngựa muốn tiến đến bên cửa sổ xe.


– Tiểu hầu gia, không được đâu.


Liễu Cát vội vàng giang tay ngăn lại. Vốn là một tay hầu lanh lợi, gã vừa tươi cười vừa nói lý lẽ.


– Trong xe là tiểu thư khuê các, sao có thể gặp tiểu hầu gia.


Ngụy Vũ Sơn muốn nói một câu, “lúc trưa đã gặp rồi”, lại sợ chọc giận nàng. Mà làm vậy cũng không tốt cho thanh danh của nàng.


Vậy ra buổi trưa hẳn là nàng chủ động đến tìm mình? Thậm chí mạo hiểm cả thanh danh.
Nghĩ đến đây, Ngụy Vũ Sơn không khỏi thấy động lòng. Nhớ đến mấy câu nói khó nghe của mình, liền hiểu ngay cơn giận của nàng đến từ đâu.


Nhất định nàng giận, nên mới không chịu để mình tiễn.


Thật đáng chết mà.


Gặp cũng không được gặp, chỉ có thể cách cửa xe ngựa nói chuyện với nhau. Ngụy Vũ Sơn tự tưởng tượng ra gương mặt tức giận của nàng, lại càng không biết phải mở lời thế nào.


– Ta… – Ngụy Vũ Sơn lưỡng lự hồi lâu mà không nghĩ ra lời nào thích hợp, đành nói, – Tuyết mỗi lúc một lớn, ta cứ đưa tiểu thư về trước đã, tránh bị cảm lạnh.


– Nói với tiểu hầu gia, – Giọng nói lạnh lùng của nàng truyền ra từ trong xe ngựa, – Có lạnh chết cũng không cần ngài ấy quan tâm.


Nếu thuộc hạ dám ăn nói như vậy, chỉ sợ đã bị Ngụy Vũ Sơn vặn đầu. Nhưng nàng nói như vậy, Ngụy Vũ Sơn nghe xong lại chẳng tức giận chút nào.


Hắn sợ nàng.


Ngụy Vũ Sơn bỗng nhiên bừng tỉnh, chợt hiểu ra vì sao trước đây Thôi Cảnh Dục tài giỏi trong mắt hắn lại đỏ bừng hai tai chỉ vì một chữ “Diệp”



Tuyết mỗi lúc một dày. Trời đổ tuyết lớn kèm theo gió mạnh thế này, chắc chắn trong xe ngựa rất lạnh. Lúc trước trên đường Trường An, tại sao Thôi Cảnh Dục lại đá hắn xuống ngựa, giờ hắn đã hiểu rồi.


Nhưng dù sao hắn cũng là Ngụy Vũ Sơn, tuy động lòng nhưng vẫn có tính khí của mình. Không ép được người ngồi trong xe, người ngồi ngoài xe liền gặp xui xẻo. Phu xe của Diệp gia còn nhận ra Ngụy Vũ Sơn, vừa gặp phải ánh mắt của hắn đã lập tức rụt người lại.


– Đánh xe, – Hắn ra lệnh.


– Không được, – Người trong xe lập tức nói vọng ra.


Một bên là Ngụy tiểu hầu gia ngông cuồng, một bên là biểu tiểu thư được tiểu thư yêu quý hết mực, phu xe vô cùng khó xử. Đến cả Liễu Cát cũng phải nhăn mặt.


Ngồi im trong xe ngựa ngoài A Thố ra còn một người nữa.


– Hai người làm gì vậy? – Yến Yến ngồi cùng A Thố cuối cùng cũng lên tiếng, – Có gì thì từ từ nói chuyện, các tỷ tỷ không có ở đây, muội cũng không mách lẻo đâu. Rốt cuộc là đi hay không, lạnh chết muội mất!


Dù sao A Thố tuổi còn trẻ, chưa hiểu đạo lý mềm nắn rắn buông, còn trách Yến Yến không nên xen vào. Nàng như đứa trẻ lần đầu có được cung tên, chỉ nóng lòng muốn thử uy lực của món đồ chơi mới lạ. A Thố một lòng muốn thuần phục Ngụy Vũ Sơn, chẳng để ý trời lạnh giá ra sao.


Ngụy Vũ Sơn lại phản ứng.


Phụ thân chỉ quen chinh chiến, mẫu thân bệnh tật quanh năm, nên hắn đã sớm trưởng thành, nếu không đã chẳng quyết đoán đến vậy. Bởi vậy so với A Thố, hắn hiểu rõ nặng nhẹ hơn, thấy Yến Yến kêu lạnh, hắn liền nói:


– Hai người lui đi.


Liễu Cát hiểu ý, dẫn phu xe cùng lui xuống, binh sĩ cũng lùi ra xa, dành ra một khoảng trống để họ nói chuyện. Yến Yến lại kêu lên:


– Ta không xuống, lỡ chết rét thì sao?


Ngụy Vũ Sơn bị cô bé chọc cười.



Cuối cùng Ngụy Vũ Sơn cũng nói ra một câu bốn năm trước hắn sẽ nói.


Yến Yến đương nhiên không chịu thua.


– Hừ, ngươi thì hay rồi, hơn nửa đêm dẫn người chặn bọn ta trên đường, muốn hại bọn ta chết cóng à? Chẳng trách Ngụy thúc thúc đánh ngươi, mẫu thân ngươi cũng chẳng bênh vực, ngươi dựa vào đâu mà bắt nạt bọn ta? Bọn ta là kẻ thù của ngươi chắc?


Cô bé nói liến thoắng khiến Ngụy Vũ Sơn không chen vào được, chỉ nói:


– Ta không thèm nói chuyện với ngươi.


– Ngươi không thèm nói với ta, nhưng lại muốn nói với A Thố tỷ tỷ? – Yến Yến càng nói càng huyên thuyên, – Tỷ ấy chọc giận ngươi sao? Mười ngày trước tỷ ấy mới đến nhà ta thôi mà! Ngươi dựa vào cái gì mà trút giận lên đầu tỷ ấy?


Thật ra Ngụy Vũ Sơn cũng đã hỏi thăm, biết A Thố họ Ngu chứ không phải họ Diệp, bị Yến Yến hỏi như vậy nhất thời không biết phải trả lời thế nào.


Nhưng hắn không ngờ A Thố cứng cỏi như vậy.


– Mười ngày trước tỷ mới đến đây không sai, nhưng ai dám bắt nạt Thanh Lan tỷ tỷ và Lăng Ba tỷ tỷ thì cũng như đụng đến tỷ. Kẻ thù của họ là kẻ thù của tỷ, tỷ tuyệt đối không tha thứ. – Giọng A Thố vẫn lạnh băng, – Yến Yến, muội có gì muốn nói với ngài ấy thì cứ nói, tỷ không có gì cả. Tiểu hầu gia, xin ngài hồi phủ, ta không cần ngài tiễn, về sau cũng không muốn gặp lại ngài.


Lời lẽ của A Thố khiến Yến Yến không còn cơ hội hòa giải. Thực ra, nếu cứ theo cách của Yến Yến, với tính khí của Ngụy Vũ Sơn, có lẽ mọi chuyện đã dịu xuống. Từ trước đến nay, những người xung quanh hắn đều nhún nhường hắn như vậy, ngay cả Ngụy nguyên soái cũng không ngoại lệ.


Hôm nay, dù bị Ngụy nguyên soái cho một trận nên thân, Ngụy Vũ Sơn vẫn không hề cầu xin. Vừa đứng dậy được, hắn đã khoác lên mình bộ cẩm bào này, chiếc áo do bệ hạ ban thưởng trong tiệc khải hoàn. Ý hắn rất rõ ràng: ta là thiếu tướng quân của bệ hạ, không chỉ là con trai của Ngụy Hãn Hải, ông không có quyền đánh ta! Điều này khiến Ngụy nguyên soái giận dữ đến mức bỏ cả yến hội. Đương nhiên, Ngụy phu nhân cũng nhận ra sự ương ngạnh này của con trai, bà đã khuyên Ngụy nguyên soái bỏ qua, tránh để hai cha con cãi vã, thực sự làm hắn bị thương.


Nhưng thiếu nữ xinh đẹp trong xe ngựa kia còn cứng đầu cố chấp hơn cả Ngụy Vũ Sơn. Trời đông giá rét, nàng lại nóng rực như lửa, quyết không để lại chút đường lui nào.


Ngụy Vũ Sơn siết chặt dây cương, con ngựa vàng đốm trắng dưới thân cũng bất an thở ra làn hơi trắng xóa.


– Quan hệ giữa ta và Diệp gia, không như nàng nghĩ đâu.



Hắn suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra câu này.
Lời của Ngụy Vũ Sơn khiến Yến Yến cũng ngạc nhiên. Bốn năm trước, họ là cặp đôi suốt ngày cãi vã. Cái tính ương bướng của Ngụy Vũ Sơn cô đã quá rõ, đây là lần hiếm hoi thấy hắn chịu nhượng bộ.


Nhưng A Thố không chịu thua.


– Tiểu hầu gia không cần giải thích với ta, ta cũng không muốn nghe ngài giải thích, – Nàng ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói, hệt như Diệp Lăng Ba, – Chẳng qua ta nghĩ, nếu đã là kẻ địch thì không cần bắt đầu. Tiểu hầu gia không cần phí thời gian tiễn chúng ta, đến Hoa Tín yến gặp lại, đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau.


Không cần thiết bắt đầu, nghĩa là đã bắt đầu rồi.


Ngụy Vũ Sơn hiểu ý nàng, ngực nóng như nuốt lửa, không biết là cảm giác gì. Yến Yến nghịch ngợm mở hé song cửa nhìn phản ứng của hắn. A Thố dù nói rất dứt khoát nhưng cũng không nhịn được mà lén nhìn vẻ mặt hắn.


Trời còn chưa tối, nàng ngồi trong bóng tối, hắn ngoài ánh sáng, bên ngoài ánh tuyết lấp lánh lướt qua cẩm bào càng tôn lên gương mặt tuấn tú của hắn. Cặp lông mày dài níu chặt, rõ ràng thanh niên còn chưa ph*t d*c hết, cả người đã tỏa ra sát khí.


Ngụy gia là người Tần, Ngụy Vũ Sơn có gương mặt thon dài đặc trưng của người xứ này, đường quai hàm sắc sảo, khi nghiến chặt càng thêm sắc nét.


Không biết qua bao lâu, đến lúc A Thố cho rằng hắn đã bỏ cuộc, Ngụy Vũ Sơn giơ tay lên.


– Hà Cửu, ngươi đưa các tiểu thư về phủ đi.


Thủ lệnh của Ngụy nguyên soái hóa ra là một tấm lệnh bài màu đen, vẽ ra một đường cong trên không trung, rơi vào lồng ngực của một vị quan tướng tên Hà Cửu.


Ngụy Vũ Sơn bàn giao xong lập tức thúc ngựa bỏ đi, không ngoái lại lấy một lần.


Yến Yến cũng không ngạc nhiên khi A Thố làm quá như thế nên không lo lắng gì, chỉ cười hì hì ngoái lại nhìn nàng.


– Nhị tỷ bảo rồi, tên Ngụy Vũ Sơn này giống con lừa, dắt thì không đi, đánh thì lùi lại.


A Thố hiểu ý cô bé, nên càng kiêu căng ngẩng đầu lên.


– Ai quan tâm hắn giống cái gì, – Bây giờ nàng quả thật là Diệp Lăng Ba thứ hai, đến thói quen ăn nói đanh đá cũng y hệt, – Hoa Tín yến có hai mươi tư yến, ngày sau còn dài lắm. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 19: Quá trớn
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...