Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 18: Nhục nhã
Yến tiệc Ngụy gia vốn là thời cơ tốt để nối tơ hồng, đáng tiếc lại thừa ra một Lư Văn Nhân. Hôm nay nàng ta không dẫn theo đám tùy tùng mà chỉ có một mình Lư Uyển Dương đi theo. Hiển nhiên là nhắm vào Thôi Cảnh Dục và Ngụy Vũ Sơn mà đến.
Món bánh nếp nhân táo tàu hạt thông không chỉ Yến Yến thích ăn, mà cả Lăng Ba nhìn một cái là nhận ra ngay. Tiệc của Ngụy phủ vẫn được bày biện theo phong cách ở thành Dương Lâm. Tuy nam nữ không ngồi cùng bàn nhưng cũng không chia nội viện và ngoại viện như ở Hoa Tín yến mà đều ngồi ở trong sảnh, chỉ cách nhau một bức rèm trúc, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ.
Nên điểm tâm vừa được bày lên, Lăng Ba liền mỉm cười, cố ý hỏi:
– Phó tỷ tỷ, đã mấy năm tỷ không về kinh, còn nhớ vị món bánh nếp nhân táo tàu hạt thông này không?
Phó Vân Nhị chỉ cười đáp:
– Tỷ đến bánh ngọt còn không nhớ rõ mấy món, huống hồ là món ăn tinh xảo như vậy.
– Đây là món điểm tâm sở trường của tỷ tỷ muội đấy! Đáng tiếc làm quá mất công, đã mấy năm không làm. Lần cuối được thưởng thức đã là bốn năm trước..
Lăng Ba không chỉ mải khoe điểm tâm, còn đưa cho A Thố ăn:
– A Thố, muội cũng ăn thử đi, năm đó dì cũng khen không dứt miệng!
– Ta thấy cũng bình thường thôi, – Lư Văn Nhân không hiểu lắm, chỉ coi thường theo thói quen, – Nói đến điểm tâm, vẫn phải chọn nguyên liệu tốt mới được. Một năm chỉ có bấy nhiêu loại quả khô thượng hạng, không giành được thì điểm tâm cả năm cũng kém đi. Năm nay nhờ phúc của Ngụy hầu gia, đường thông thương đến phương Bắc thông suốt, quả khô trong kinh vẫn đủ dùng.
– Chỉ là không biết bây giờ mới mua liệu có kịp không? – Phó Vân Nhị hỏi.
– Bây giờ mới mua sợ không kịp, nhưng nhà ta năm chuẩn bị rất nhiều cho Hoa Tín yến. Nếu Doãn phu nhân muốn, lát trở về ta sẽ sai người đưa sang. – Lư Văn Nhân cười đáp.
– Ta thì không sao, vốn ít khi mở tiệc, chỉ e không đủ cho phu nhân dùng.
Các nàng ngồi gian trong tán gẫu, gian ngoài Ngụy Vũ Sơn đứng ngồi không yên.
Ngụy hầu gia vắng mặt, hắn vốn coi trời bằng vung. Thêm vào đó, vết thương trên người nhức nhối, vừa nhìn thấy đĩa bánh nếp nhân táo tàu hạt thông được bưng lên, hắn liền nổi nóng hất mạnh ra:
– Bỏ ra chỗ khác đi, nhìn là ngứa mắt.
Hắn vốn không cố ý làm đổ đĩa, nhưng cách bày biện điểm tâm hôm nay theo đúng lễ nghi của các thế gia vọng tộc ở kinh thành lại quá cầu kỳ. Chiếc đĩa chân cao, bánh xếp thành hình tháp, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đổ. Những chiếc bánh ngon lành lăn lóc đầy đất, đám người hầu hớt hải chạy đi nhặt.
Người dự tiệc đều là quan tướng, không câu nệ tiểu tiết. Thôi Cảnh Dục không nói gì, chỉ có Bùi Chiếu là cười.
Chàng vốn là người Hỏa tự doanh, đối xử với người của Sơn tự doanh lúc gần lúc xa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây. Ngược lại chàng lại tỏ ra tự nhiên như ở nhà, thấy cảnh tượng này liền mỉm cười nói:
– Xem ra trận đòn này vẫn còn nhẹ lắm.
Tiếng cười ồ vang lên khắp bàn tiệc, Ngụy Vũ Sơn càng thêm lúng túng. Nhớ lại những lần chịu thua thiệt dưới tay Bùi Chiếu, hắn không dám nổi giận, chỉ có thể buông một câu:
– Ngươi bớt hả hê đi, đừng tưởng ta không biết chuyện của ngươi nhé!
– Ồ? Ta có nhược điểm gì trong tay ngươi, sao ta không biết nhỉ?
Nhân duyên của Bùi Chiếu tốt, mọi người đều nghĩ Ngụy Vũ Sơn mượn rượu gây sự nên đều tiến lên khuyên bảo, đến khi rượu và thức ăn được bày lên, câu chuyện cũng chuyển sang hướng khác.
Bữa tiệc hôm nay không tầm thường, không chỉ thịnh soạn mà còn hợp khẩu vị các tướng quân, không chú trọng vào tinh tế mà tập trung vào số lượng lớn, lại thích hợp để uống rượu.
Thịt dê luộc, cắt thành miếng to bằng lòng bàn tay, chỉ nêm một chút muối thô mà không có mùi hôi, kèm với một đĩa gia vị khô để riêng. Thịt bò và thịt dê được thái lát, ướp với hương liệu và gia vị, xiên lẫn nạc mỡ trên xiên sắt nướng đến khi thơm lừng, được bày trên từng chiếc mâm gỗ lớn. Gà vịt thịt cá đều được nấu theo cách làm trong kinh, chiên hầm nấu hấp, hương vị phong phú, vừa vặn để nhắm rượu.
Đợi đến khi rượu quá ba vòng, canh thịt dê được bưng tới. Canh được hầm đến trắng như sữa, bên trên được rắc thêm hành lá và rau mùi, bên ngoài đang có tuyết rơi, vừa lúc để xua tan cái lạnh.
Điểm tâm là hoa quả tươi, quả khô, các loại rau trộn và dưa muối lạnh, món nào món nấy đều tinh xảo. Các tướng quân bên ngoài ăn uống no say, mặt mày hồng hào, ai nấy đều hài lòng. Đến khi tàn tiệc, các tướng quân dường như quên hết mọi lễ nghi, ai nấy đều đích thân đến cáo biệt Ngụy phu nhân:
– Quả nhiên phu nhân biết cách tổ chức, bữa tiệc này còn thịnh soạn hơn cả yến tiệc mừng công của chúng ta lần trước!
Ngụy phu nhân cũng tươi cười, đẩy Phó Vân Nhị ra ngoài, nói:
– Không cần cảm ơn ta, đây đều là công lao của A Nhị.
Các tướng sĩ lập tức ồn ào, đẩy Doãn Hồng Huyên lên trước:
– Vậy thì phải cảm ơn lão Doãn rồi!
Doãn Hồng Huyên lúng túng, Phó Vân Nhị cũng ngượng ngùng nói:
– Ta chỉ đứng tên thôi, người bỏ công thật sự là Diệp tỷ tỷ…
Phó Vân Nhị chợt nhớ lại chuyện cũ giữa Diệp Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, cố ý để nàng ra mặt nhận lời cảm ơn của y. Cô nghĩ một cuộc gặp gỡ sẽ tốt cho cả hai, nhưng khi quay lại tìm thì nào thấy bóng dáng tỷ muội Diệp gia đâu. Hóa ra, tất cả đã nép mình sau rèm trúc, cố ý tránh mặt những nam giới xa lạ.
Phó Vân Nhị mải mê đề cao Diệp Thanh Lan mà lại quên mất, đa số khách nữ là các phu nhân từ thành Dương Lâm theo về kinh. Mấy ngày nay, nhóm nữ quyến thành Dương Lâm này đã đụng độ mấy lần với các phu nhân, tiểu thư trong kinh thành, ấn tượng về nhau đều không tốt. Đã thế hôm nay lại có Lư Văn Nhân ở giữa khích bác. Nàng ta vừa đến đã nhiệt tình tặng quà khắp nơi, làm bộ lấy lễ đãi người hiền, sau lại ra vẻ phóng khoáng không câu nệ, khiến mọi người thấy khác hẳn với các phu nhân tiểu thư trong kinh.
Những lúc thế này, Lư Văn Nhân sẽ lập tức cười duyên nói:
– Phó tỷ tỷ hồ đồ rồi, Diệp tỷ tỷ là tiểu thư khuê các, thư hương môn đệ, quy củ sâm nghiêm, làm sao xuất đầu lộ diện như đám thô kệch chúng ta được. Đừng gọi tỷ ấy nữa.
Thật ra Diệp Thanh Lan tránh mặt vì nàng là tiểu thư chưa gả, còn Lư Văn Nhân là phu nhân đã kết hôn, muội muội Lư Uyển Dương của nàng ta cũng tránh né như vậy. Nhưng nàng ta biết chọn chỗ mà nói, khiến các nữ quyến cùng bàn cười gằn không thôi.
Có người ngay lập tức lên tiếng:
– Phải phải, Diệp tiểu thư là thư hương môn đệ, là chúng ta không quy củ.
– Lời này không đúng rồi, Nhạc Thủy của chúng ta là tiểu thư Hầu phủ vẫn thoải mái như thường đấy thôi. Theo ta thấy, là trong kinh có quá nhiều quy củ vô dụng…
– Thôi đừng nói nữa, chúng ta là hạng đàn bà thôn dã, làm sao so sánh được với tiểu thư khuê các cao quý, – Một phu nhân tướng quân khác cười khẩy.
Lời này vừa dứt, các tướng quân trong sảnh đồng loạt cười ồ lên. Bọn họ đều đã ngà ngà say, cảm xúc chỉ cần khơi gợi sẽ đẩy lên cao, lập tức có người reo lên:
– Người ta là thiên kim tiểu thư, sao chịu ra nhận lời cám ơn của đám đàn ông thô lỗ chúng ta. Chỉ sợ chúng ta làm hỏng danh tiếng của người ta thôi!
Sau rèm, ánh mắt Lăng Ba lạnh như băng, cô đã nhẫn nại đến cực điểm, vẫn chờ đợi Ngụy phu nhân lên tiếng can ngăn.
Nhưng Ngụy phu nhân không nói một lời.
– Quy củ trong kinh đương nhiên không lớn bằng quy của trong quân Trấn Bắc. Ăn no xong mắng người chủ trì yến tiệc, quy củ trong quân thật nghiêm ngặt, hôm nay xem như ta được mở mang rồi!
Lăng Ba vừa lên tiếng, bên ngoài lập tức yên lặng như tờ. Lời nói này vừa sắc bén lại vừa khiêu khích lại thấu tim gan, nhất thời không ai đáp lại.
– Tiểu thư đã có lời, sao còn giấu giấu diếm diếm…
Đó là La Dũng, phó tướng của Thôi Cảnh Dục, biệt hiệu La Tam. Hình như gã biết chuyện gì đó từ trước, đang bất bình thay Thôi Cảnh Dục.
Nhưng gã còn chưa dứt lời thì cả người đã bay ra ngoài, lăn lông lốc trên mặt tuyết của đình viện. Thì ra Thôi Cảnh Dục vừa rời khỏi bàn tiệc, nghe thấy tiếng của La Dũng liền không do dự đạp gã một cước.
– Cút ra ngoài.
Thôi Cảnh Dục là thượng tướng quân của Sơn tự doanh, vừa mở miệng thì chúng tướng quân phải khoanh tay lắng nghe. Tướng quân trải qua chiến trường, dạy dỗ thuộc hạ chẳng khác gì đang dạy con cái:
– Mới uống chút nước đái ngựa đã nổi điên, cút hết ra thao trường vác đá cho ta, vác xong mới được về doanh trại.
– Tuân lệnh.
Các tướng quân đành tuân lệnh rời đi. Các nữ quyến, dù không thuộc quyền quản lý của Thôi Cảnh Dục, nhưng thấy phu quân bị phạt vì sự nhanh lời của mình, cũng lập tức im lặng.
Nữ quyến trong quân cũng coi quân lệnh là tối cao, bình thường đôi co chịu thiệt cũng chẳng sao, gặp chiến sự phải toàn lực phối hợp làm tốt công tác hậu cần. Đa số đều xuất thân không cao, chỉ có số ít giống Phó Vân Nhị là người từng tham dự Hoa Tín yến, những người còn lại đến tư cách tham dự cũng không có. Họ đều là dân chúng bình thường, thậm chí có người xuất thân tầng chót ở biên cương, đương nhiên lòng mang địch ý với các tiểu thư thế gia.
Tuy tranh chấp đã kết thúc, nhưng bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo. Đến khi các tướng quân đều rời đi hết, món tráng miệng được dọn lên, là bánh trứng sữa anh đào vô cùng tinh xảo. Phần khuôn bánh do Diệp gia đem tới, có thể thấy Diệp Thanh Lan tận tâm với yến tiệc này thế nào, nhưng lại không ai động đến.
Phó Vân Nhị thấy vậy, tự trách mình lỡ lời, cố gắng gượng cười khuyên nhủ:
– Mọi người nhìn món bánh trứng sữa này ngon miệng làm sao, trong kinh không nhiều nhà làm được đâu, Diệp tỷ tỷ rất có lòng đấy.
Các nữ quyến cực kỳ đoàn kết, không một ai cử động, còn có người cười mỉa:
– Chúng ta không phải trẻ con ba tuổi, không tham ăn.
– Bánh trứng sữa này không chỉ một nhà biết làm, đầu bếp nhà ta cũng làm rất ngon, mấy hôm nữa ta hết bận, sẽ mời các phu nhân đến nhà ta nếm thử… – Lư Văn Nhân lập tức cất giọng khoe khoang.
Phó Vân Nhị còn muốn khuyên tiếp, lại bị Lăng Ba níu lại.
– Thật ra tỷ tỷ làm món bánh trứng sữa này, còn có nguyên nhân khác, – Lăng Ba không nhìn ánh mắt của người xung quanh, chỉ nhìn thẳng vào Ngụy phu nhân, – Năm đó Ngụy phu nhân đến phủ nhà cháu làm khách, thích nhất chính làm món bánh trứng sữa anh đào này, tỷ tỷ đã nhớ đến hôm nay. Người khác ăn hay không không quan trọng, dù sao phu nhân cũng nên nếm thử đi.
Ngụy phu nhân ngồi ngay ngắn trong sảnh, không nhìn ra cảm xúc, tựa như một phán quan.
Phong cách hành xử của Lăng Ba, ngay lần đầu gặp A Thố cô đã từng nói. Thế giới của cô phân định rạch ròi giữa người mình và người khác. Việc Ngụy phu nhân không hề can thiệp vào cuộc tranh cãi trước đó, không giữ gìn công bằng, cũng không ngăn cản những nữ quyến kia đã khiến Lăng Ba sinh lòng ác cảm. Nhưng cô vẫn quyết định cho Ngụy phu nhân thêm một cơ hội cuối cùng.
Nhưng những nữ quyến kia nào để Ngụy phu nhân có cơ hội tỏ thái độ.
Ngụy San Hô, phu nhân của La Dũng là cháu gái của Ngụy hầu gia xông thẳng lên trước, đè lên nắp chiếc bát lưu ly trước mặt Ngụy phu nhân, sẵng giọng:
– Diệp tiểu thư có điều không biết. Mấy năm qua sức khỏe phu nhân không tốt, bánh trứng sữa tính lạnh, chỉ sợ không ăn được. Diệp tiểu thư là người tỉ mỉ, sao lại không nghĩ đến điểm này vậy?
– Bánh trứng sữa vốn tính lạnh, nhưng nhà chúng ta dùng phương pháp ngâm nước, không hề ướp lạnh. Hơn nữa, sau khi dùng thịt dê bò, một chút bánh trứng sữa sẽ giúp hạ hỏa rất tốt. – Lăng Ba không hề nao núng, – Nếu La phu nhân không thích thì thôi, cớ gì lại quản chuyện của Hầu phu nhân?
– Bốn năm ở thành Dương Lâm, đều do chúng ta ở bên phu nhân, sức khỏe của phu nhân đương nhiên bọn ta hiểu rõ nhất, – La phu nhân cũng không nhún nhường, – Tiểu thư bày biện rau dưa giỏi, nấu nướng bếp núc cũng khéo tay, chỉ sợ không giỏi y thuật chứ?
Lời cô ta như châm chọc, Lăng Ba đời nào chịu thua, lập tức muốn vặc lại. Thấy hai người lời qua tiếng lại gay gắt, Phó Vân Nhị lo sợ Lăng Ba sẽ gặp bất lợi, vội vàng nở nụ cười hòa giải, chen ngang vào giữa:
– Bánh trứng sữa do Diệp tỷ tỷ làm ngon như vậy, phu nhân không có lộc ăn chứ ta thì không nhịn được, chi bằng cứ nhường cho ta đi. Mọi người đều là phu nhân với nhau, đừng làm tổn thương hòa khí.
Lăng Ba vốn chẳng hề sợ hãi bọn họ. Lời lẽ của cô sắc bén, đến cả tỷ muội họ Lư cô còn không đặt vào mắt, thừa sức đáp trả. Nếu không có sự tin tưởng đó, Thanh Lan cũng không thể đứng yên lặng quan sát.
Yến hội hôm nay thật ra là sự qua lại giữa hai nhà Ngụy Diệp, Ngụy phu nhân là nữ chủ nhân lại không nói một lời, Thanh Lan dù chưa gả nhưng cũng là người đứng đầu nữ quyến của Diệp gia, tự nhiên cũng khó mở lời.
Phó Vân Nhị có lòng tốt muốn hòa giải, Lăng Ba cũng hiểu cô ấy bị kẹt giữa nên khó xử, liền kìm nén lại sự sắc bén trong lời nói. Ai ngờ Lư Văn Nhân lại không chịu bỏ qua, còn đổ thêm dầu vào lửa.
– Vân Nhị cũng là xuất thân từ Hoa Tín yến, tình cảm với Diệp tỷ tỷ thật tốt.
– Phải phải, chúng ta là người đến sau, làm bạn bốn năm ở thành Dương Lâm cũng không bằng tình nghĩa ở Hoa Tín yến. Thế nên mới không sợ lạnh mà cướp bánh trứng sữa của người ta. – La phu nhân lập tức ra vẻ chua xót.
Phó Vân Nhị là người trung hậu, chỉ có thể cuống cuồng giải thích:
– Không phải như vậy, tỷ muội đâu có chia mới cũ…
Đúng lúc trăm miệng khó bào chữa, giọng nói lạnh lùng của Diệp Lăng Ba vang lên:
– Tình cảm của tỷ muội Hoa Tín yến đương nhiên tốt nhất, trong đó cũng khó tránh cảnh con sâu làm rầu nồi canh, một mực giẫm đạp người khác để tạo danh tiếng cho bản thân. Các vị phu nhân mới từ biên cương trở về, đương nhiên không hiểu rõ việc trong kinh, không phân biệt được cũng phải.
Một câu khó nghe của Lăng Ba vừa nói xong, không chờ Lư Văn Nhân và các tướng lĩnh phu nhân kia phản bác liền trực tiếp đứng dậy, nói với Ngụy phu nhân:
– Yến hội hôm nay vốn do cháu cầu khẩn tỷ tỷ giúp Phó tỷ tỷ chuẩn bị, nếu có gì không hợp ý, cũng mong phu nhân khoan dung bỏ qua cho.
Lăng Ba đã nói thẳng mặt, Ngụy phu nhân cũng đành cười gượng:
– Nào có…
Nhưng Diệp Lăng Ba vẫn không cho bà cơ hội giải thích, mà quay ngoắt sang nói với hạ nhân:
– Bánh trứng sữa này tuy ngon nhưng không hợp khẩu vị khách mời cũng vô dụng. Nếu phần còn lại không ai ăn, thì cứ đổ cho chó ăn đi!
Tuy dung nhan Lăng Ba bình thường, cũng mới mười chín tuổi nhưng quanh năm tự tay tiếp quản việc ở Diệp gia, quản thúc bà vú nha hoàn, còn chưởng quản cả sổ sách cửa hàng. Nếu có sai sót, đến chưởng quỹ năm mươi tuổi cũng bị cô chỉ trích không tiếc lời. Nên khi cô vừa đứng lên, khí thế còn mạnh hơn các phu nhân tướng lĩnh mấy phần. Các phu nhân nhất thời kinh ngạc, không ai kịp tiếp lời.
– Lăng Ba, – Thanh Lan lập tức lên tiếng trách cứ, – Còn không mau ngồi xuống, chín người mười ý là chuyện thường, sao lại nói như vậy?
Tuy vẫn chưa phải một phu nhân, nhưng khả năng lấy nhu khắc cương của Thanh Lan chỉ có hơn Lư Văn Nhân chứ không hề kém. Nàng dạy dỗ Lăng Ba một câu không nặng không nhẹ, không để cho người khác có cơ hội trách móc muội muội, rồi lập tức đứng dậy hành lễ với Ngụy phu nhân:
– Xin phu nhân tha thứ cho sự vô lễ của Lăng Ba. Nó vẫn còn nhỏ, nói chuyện không biết nặng nhẹ, phu nhân từ ái, chỉ coi như nó nổi tính ấu trĩ thôi vậy.
Thanh Lan đã nói như vậy, Ngụy phu nhân cũng đành đáp:
– Nào có, là do San Hô quá lời…
Diệp Thanh Lan cũng không để Ngụy phu nhân cho Ngụy San Hô xin lỗi, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái. Nàng chỉ đứng dậy, dẫn theo Diệp Lăng Ba mà lên tiếng cáo từ:
– Cũng đã muộn rồi, cháu thấy các muội muội đều buồn ngủ, xin phép không quấy rầy nữa. Xuân Minh, em đi lấy áo choàng cho A Thố đi, Dương nương tử, đi gọi Yến Yến, bảo nó tạm biệt Ngụy tiểu thư còn về.
Chủ khách cáo từ, Ngụy phu nhân đương nhiên phải đứng dậy ra tiễn. Chỉ là lúc nãy tỷ muội Diệp gia không có vẻ hòa nhã khi mới đến nữa, Ngụy phu nhân đích thân tiễn ra cổng, bốn tỷ muội không ai nói một lời. Ngụy phu nhân lại gần bắt chuyện một câu “sắp đổ tuyết lớn rồi”, Diệp Lăng Ba cũng không tiếp lời, chỉ nghiêng đầu bảo A Thố rằng bộ lông bạc của chiếc áo hồ cừu này mọc không đẹp.
Ngụy phu nhân cũng nhận ra tình thế. Bà vốn là người bệnh, lại là Hầu phu nhân đang được săn đón, việc đích thân tiễn khách đã là vô cùng thành ý. Nếu không có sự bất mãn, phu nhân La Dũng đi ra cùng đã không nhìn Lăng Ba với ánh mắt giận dữ như vậy.
Nhưng Ngụy phu nhân không phải phu nhân kinh thành, tự nhiên không thể nói một lời hai ý, chỉ có thể ý nhị nói:
– Hôm nay là ta thất lễ…
– Phu nhân quá lời, – Thanh Lan lạnh nhạt đáp, – Chuyện thiếu tướng quân chỉ là người trẻ tranh chấp qua lại với nhau. Phu nhân không cần để trong lòng, cháu đã quên rồi, xin phu nhân cũng quên đi.
Ngụy phu nhân muốn chuyển sang chuyện yến tiệc, Thanh Lan lại cố tình nhắc đến Ngụy Vũ Sơn, lời lẽ đầy ẩn ý. Ngụy phu nhân không nhận ra nàng đang ám chỉ chuyện năm xưa, còn tưởng Thanh Lan thật sự không hiểu, nên nhấn mạnh lại:
– Chuyện yến tiệc là ta có lỗi, chẳng trách Lăng Ba tức giận.
Lăng Ba bị điểm đích danh, tự nhiên không thể tiếp tục làm bộ săm soi áo choàng nữa, chỉ lạnh nhạt đáp:
– Phu nhân không cần áy náy, lòng người như nước, thế sự thay đổi. Năm đó phu nhân thích bánh trứng sữa, bây giờ không thích nữa cũng là chuyện thường.
Lăng Ba dù nói thản nhiên nhưng cũng gai góc hơn Thanh Lan gấp mười, chẳng trách Ngụy phu nhân chịu không nổi.
Chuyện năm đó, mấy người đều hiểu rõ trong lòng, Lăng Ba chỉ trích Ngụy phu nhân thay đổi, bà làm sao chịu nổi lời nói nặng nề như vậy.
– Cảnh Dục bây giờ đã phong Hầu, là người lớn rồi, việc này không nên do ta nói, – Bà cũng nhìn Thanh Lan, – Nghe nói các cháu trên Hoa Tín yến cũng so sánh trạng nguyên, thám hoa. Kỳ thi hương chấm bài, nếu ai không nộp bài, người ta cũng không để tâm cháu có bụng đầy tài hoa hay không, sẽ không cho cháu thi lại. Chuyện này với người đã nộp bài không công bằng, không phải sao?
Một câu này của Ngụy phu nhân khiến Lăng Ba siết nắm tay suốt dọc đường. Mãi đến lúc xe ngựa đi vào cổng, cô vẫn ngồi lỳ trong xe không nói một lời.
Thanh Lan lại thấy vừa buồn cười vừa trìu mến. Thật ra nàng không sao cả, bốn năm nay bao lời trèo cao đạp thấp đều nghe cả nữa là bây giờ. Lời của Ngụy phu nhân tuy nặng nhưng nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu không sẽ không nhận thiếp bái phỏng.
Nhưng Lăng Ba thì khác, Ngụy phu nhân là sư mẫu của Thôi Cảnh Dục, trước kia đính hôn chẳng khác gì người một nhà. Cô đã sớm coi Ngụy phu nhân như trưởng bối, Mạnh phu nhân vừa qua đời, cô ít nhiều cũng hơi đồng cảm.
Lăng Ba cứ tưởng, chỉ cần cô bày tỏ thiện ý, lấy lễ trọng lẫn lòng thành để kết giao, Ngụy phu nhân sẽ chịu thân cận, bằng không sẽ không thúc đẩy Thanh Lan đi hỗ trợ tổ chức yến hội. Cô thực sự tôn kính Ngụy phu nhân như trưởng bối, Hoa Tín yến trong kinh một tiệc tiếp một tiệc, Ngụy gia phong Hầu, Ngụy phu nhân không tránh được phải chủ trì một yến. Bà không xuất thân từ thế gia, bây giờ học cũng không kịp, có sự trợ giúp của tỷ muội Diệp gia, yến tiệc làm ra vừa trang trọng vừa hãnh diện. Tỷ muội Diệp gia ở Hoa Tín yến cũng có phu nhân để dựa vào, là việc hai bên đều có lợi.
Đáng tiếc lại thất bại.
Lăng Ba thông minh chỉ hiểu nhân tính lại không hiểu chính sự, là do ít đọc sách mà ra.
Xe ngựa đến nhà, Thanh Lan thấy Lăng Ba không xuống xe, chỉ mím môi ngồi im trong góc tối là biết cô vẫn đang để bụng chuyện lúc nãy. Tính cách tỷ muội bổ trợ cho nhau, Thanh Lan điềm đạm, Lăng Ba cố chấp, tính tình quá ương ngạnh, làm gì cũng phải hoàn hảo mới chịu, dễ dàng không buông tha người khác, cũng không buông tha chính mình.
Nên Thanh Lan quay lại, khẽ trêu ghẹo:
– Sao vậy? Một mình xông vào sào huyệt địch vẫn không được đúng không?
Lăng Ba hoàn toàn không có tâm trạng đùa giỡn, chỉ cắn răng đáp:
– Do muội khư khư cố chấp, để tỷ tỷ chịu nhục.
Thanh Lan mỉm cười, cũng ngồi xuống nắm tay Lăng Ba. Tay cô siết thành hai nắm đấm chặt, liền biết cô lại để tâm mấy chuyện vặt, bèn khuyên nhủ:
– Đừng nói vậy, mặc dù là ý của muội, nhưng là do tỷ cũng muốn xem xét tình huống, nếu không dù muội ép tỷ cũng không đi. Huống hồ chỉ là tranh chấp bằng miệng thôi, chịu nhục gì chứ? Nhóm La phu nhân cũng không có ý đắc tội chúng ta, chỉ là ở biên cương đã lâu nói chuyện không biết nặng nhẹ thôi. Muội chăm chăm ghi hận, trái lại có hơi hẹp hòi.
Lăng Ba cũng biết “nữ quyến thành Dương Lâm” kia chẳng qua bị Lư Văn Nhân lợi dụng, nói lời khó nghe cũng vì ghen ghét Ngụy phu nhân. Thấy Ngụy phu nhân không để bụng chuyện Thanh Lan từ hôn năm xưa còn chiêu đãi tỷ muội Diệp gia, lại chịu ấm ức từ tiểu thư phu nhân trong kinh thanh nên trút hết thù mới hận cũ lên người họ. Nếu thật sự kết thù, ngược lại đúng ý Lư Văn Nhân.
Nhưng cô không cam tâm.
– Họ ngu ngốc, Miêu Khởi Vân kia cũng ngu theo sao? – Cô nghiến răng.
– Lăng Ba, – Thanh Lan vội ngắt lời, vừa giận vừa buồn cười, lên giọng trách, – Cho dù ầm ỹ không vui cũng không thể gọi thẳng tên Ngụy phu nhân như vậy, dù sao cũng là trưởng bối.
– Trưởng bối, bà ấy cũng xứng sao?
Không biết Lăng Ba đang nghĩ gì, hai mắt lập lòe, như là nước mắt. Nhưng cô không phải người dễ khóc, lập tức nhìn thấu quan hệ phía sau:
– Hoa Tín yến sắp tới, một Hầu phu nhân như bà ấy một cái yến tiệc cũng không làm nổi, đến lúc đó không biết sẽ mất mặt đến mức nào. Còn La phu nhân kia còn cười nhạo chúng ta giỏi nhóm bếp, giỏi nhóm bếp còn có người khác đấy. Bốn năm trước có giao tình thì không nhận, lại đi thân thiết với Lư Văn Nhân, đúng mà mắt mù!
Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, Thanh Lan thậm chí có tâm trạng nghe tiếng tiếng rơi xào xạc, thản nhiên nói:
– Ngụy phu nhân và Ngụy hầu gia trong ngoài một thể, nhiều nữ quyến đều coi bà ấy là người dẫn đầu. Ngụy phu nhân cũng là người cầm quân, cầm quân quan trọng nhất là thưởng phạt phân minh. Bà ấy và nhóm La phu nhân ở thành Dương Lâm đã có tình nghĩa sinh tử, còn tỷ là người “không nộp bài thi”. Bên nào nặng bên nào nhẹ, bà ấy tự phân rõ được. Cho dù La phu nhân vô lễ, bà ấy cũng đành bao che thôi.
– Bao che thì bao che, sao lại như đám gà chọi vậy. Họ là phu nhân, chúng ta là tiểu thư, cứ đuổi theo mổ không tha, không mất mặt sao? – Lăng Ba mắng vô cùng gay gắt
Thanh Lan bình tĩnh nhìn ánh tuyết bên song cửa, đáp:
– Trong này cũng có lý do. Lúc chúng ta về, Vân Nhị cũng rất áy náy, khi tiễn ra xe ngựa còn kéo tỷ lại nói một tràng dài. Cô ấy không nói hết, nhưng ta hiểu rất rõ. Quân Trấn Bắc bây giờ nóng bỏng tay, từ lúc vào kinh đến nay có quá nhiều người muốn lôi kéo. Đừng nói đám Thôi Cảnh Dục, Ngụy Vũ Sơn, đến cả La Dũng, Trịnh Trung Quốc cũng tiệc tùng liên miên, cờ bạc, rượu chè, ca kỹ vũ cơ làm lóa mắt, có người còn tặng cả cơ thiếp. Thậm chí có lời đồn, Hoa Tín yến này không chỉ se tơ hồng cho các tướng quân chưa vợ, mà người có vợ rồi cũng phải chia rẽ để tái giá. Các phu nhân đều là thê tử tào khang, đi theo họ chịu khổ bao nhiêu năm. Nghèo khó đổi bạn, giàu sang đổi vợ, khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc. Trước nguy cơ như vậy, Ngụy phu nhân càng phải ổn định quân tâm.
Lăng Ba nghe xong thì giật mình hiểu ra, rồi phì cười ra tiếng.
– Họ nói nghe hay thật. Đàn ông đánh trận tiền tuyến, phụ nữ đánh trận hậu phương, nói nghe rất hào hùng, như thể ai cũng là Hoa Mộc Lan vậy. Thì ra gặp phải chuyện như vậy không dám ầm ỹ với trượng phu, chỉ dám coi các tiểu thư trong Hoa Tín yến là kẻ thù tưởng tượng, đúng là kém cỏi.
Lời nói của Lăng Ba trước giờ sắc nhọn, đầy mỉa mai.
– Thì ra Ngụy phu nhân cũng chỉ muốn giúp Ngụy hầu gia dập lửa? Nếu thực sự để ý những nữ quyến này, sao dám bắt Ngụy hầu gia quản thúc tốt các tướng lĩnh dưới quyền đi? Chỉ dám bắt chúng ta đến làm bia đỡ. Cái gì mà tình nghĩa sinh tử thành Dương Lâm, còn không bằng cái gót Hoa Tín yến của chúng ta.
Thanh Lan thấy cô đanh đá như thế, cũng chỉ đành nhắc nhở:
– Muội đừng cay nghiệt như vậy, danh tiếng Hoa Tín yến dù tốt đẹp thật ra đã vào thời kỳ rối loạn. Muội và A Thố phải cẩn thận, không nên dính vào vũng nước đục này.
– Không sao, có tỷ tỷ ở Hoa Tín yến chăm sóc bọn muội mà, sợ gì chứ.
Lăng Ba thấy Thanh Lan tỏ ra nghiêm túc, lập tức cười híp mắt tỏ ra ngoan ngoãn.
– Muội hiểu vậy là được rồi, – Thanh Lan xoa tóc Lăng Ba, thấy tâm trạng cô đã khá hơn mới đứng dậy xuống xe ngựa, – Trong xe rất lạnh, muội cũng đừng ngồi lỳ trong đó nữa. Có chuyện gì vào nhà sưởi ấm rồi xử lý sau cũng được, tỷ vào trước pha trà cho muội, muội cũng mau vào đi.
– Muội biết rồi, – Lăng Ba nghe lời, giải thích, – Mỗi lần về nhà là có một đống việc chờ làm, muội đã quen ngồi trong xe sắp xếp trước, có Dương nương tử ngồi cùng muội mà, sẽ vào ngay đây.
Lúc này Thanh Lan mới xuống xe ngựa, dẫn theo đám Xuân Minh vào nhà. Lăng Ba kiên trì chờ nàng đi xa, lập tức gọi:
– Dương nương tử, đi đưa giúp ta phong thư.
Dương nương tử nào không nhận ra Nhị tiểu thư nhà mình đang tức giận, nhất thời cười bất lực.
– Nhị tiểu thư, – Bà đã nhìn Lăng Ba trưởng thành, cũng coi như một nửa Diệp phu nhân, khuyên cũng rất chân thành, – Tục ngữ có câu “Pháp bất khinh truyện, đạo bất tiện mại; sư bất thuận lộ, y bất khấu môn”, coi như thật sự có tình ý, cũng phải để người ta biểu lộ trước mới được, xông xáo lên trước không phải ý hay. Bài học hôm nay còn chưa đủ sao? Tiểu thư cứ cố gắng trù tính trước cho đại tiểu thư như vậy, về sau lại gặp chuyện khó xử nữa thì sao?
Lăng Ba đương nhiên nghe không lọt những lời này, chỉ vung tay lên đáp:
– Bà đừng khuyên, bà không hiểu đâu.
– Vâng vâng vâng, tôi không hiểu.
Dương nương tử chỉ đành xoa tay nghe lệnh.
– Xưa nay thắng làm vua, thua làm giặc, ai quan tâm bà đã thắng thế nào đâu? Sở bá vương oai phong lẫm liệt đã sao, cuối cùng người đoạt được thiên hạ lại là Lưu Bang còn gì. Chỉ cần bà thành công, tự sẽ có người tìm cho bà một cái cớ êm tai. Trong kịch cũng vậy, chỉ cần trúng trạng nguyên, chuyện cũ tự sẽ được gấm vóc che đậy, mọi người đều vui vẻ.
Vẻ mặt Lăng Ba vẫn đầy cố chấp.
– Thôi Cảnh Dục hai mươi tư tuổi được phong Hầu, nhiều thiếu phu nhân, tiểu thư trong kinh vì y cũng tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, không màng thể diện, bà còn quan tâm chúng ta có đường hoàng hay không. Cho dù không đường hoàng đi nữa cũng tự ta gánh chịu, không ảnh hưởng đến tỷ tỷ. Bà đừng xía vào, chỉ cần thay ta gửi thư là được.
Lời nói của Lăng Ba bừng bừng dã tâm nhưng cũng có lý. Dương nương tử nghe xong cũng đổi sắc mặt, ngữ khí cũng mềm đi:
– Là đưa thư cho Thẩm tiểu thư?
– Không, đưa thư cho Thẩm thiếu phu nhân, – Lăng Ba nhìn ánh tuyết, mắt sáng như lưỡi kiếm vừa ra khỏi vỏ, – Cứ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, để mai tỷ ấy gửi bái thiếp đến, mời ta và A Thố sang uống trà.
Những nữ quyến thành Dương Lâm kia hung dữ là hung dữ, ngốc cũng ngốc không ai bằng. Cho dù Hoa Tín yến thật sự muốn chia rẽ nguyên phối để ban cho các tiểu thư trong kinh cũng phải có ý của bệ hạ mới được. Các tiểu thư thế gia đàng hoàng ai sẽ tự hạ mình đi giật đàn ông với họ chứ.
Họ không biết kẻ thù thật sự của mình là ai, thì về sau còn gặp nhiều chuyện hay ho lắm. Hai tư buổi Hoa Tín yến với các thế gia tiểu thư được ăn học đàng hoàng cũng chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, huống gì với những người như họ.
Dù sao cũng phải giết heo, không thể để Lư Văn Nhân hưởng hết lợi được.
– Đúng rồi, bà ra ngoài thì tiện đường xem xe ngựa của đám A Thố đi đến đâu rồi, cùng nhau quay về mà, sau lại tụt xa như vậy.
– Vâng.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 18: Nhục nhã
10.0/10 từ 18 lượt.
