Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 17: Cố nhân
A Thố không chơi cùng Yến Yến.
Vừa tách khỏi Lăng Ba, cô liền đi xuyên qua đình viện, men theo sân cũ của Ngụy gia để ra ngoài. Dương Hoa thắc mắc hỏi:
– Biểu tiểu thư định đi tìm Tam tiểu thư sao?
– Ta định đi giải sầu, – A Thố chỉ đáp ngắn gọn.
Sao lại tản bộ lúc đến nhà người khác làm khách thế này? Dương Hoa không hiểu, nhưng tính cách cô trầm ổn chứ không hoạt bát như Liễu Nhi nên chỉ im lặng đi theo A Thố. Từ phía hai người, xa xa có thể nhìn thấy vú Phương, người truyền lệnh của Ngụy phu nhân, bước vào một tiểu viện. Bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.
A Thố không nói gì, dẫn Dương Hoa đi một vòng quanh tiểu viện đó, thấy vú Phương đi xa rồi mới lại gần, bỗng nghe thấy tiếng cãi vã từ trong vọng ra.
– Thiếu gia, người cứ nghe lão nô khuyên đi! Hôm nay cậu nhượng bộ với nguyên soái, chuyện cũng qua rồi…
Người nói chuyện là một người hầu già, đang khổ sở khuyên ngăn.
– Ta không đi thì đã sao! Quá lắm là ăn thêm một trận roi thôi!
Giọng này nghe khá quen tai, Dương Hoa còn chưa kịp nhớ là ai thì người bên trong viện đã vọt ra ngoài, đụng thẳng vào người cô và tiểu thư A Thố.
Dương Hoa vội vàng đứng chắn trước mặt A Thố. Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến hai người mặt đối mặt, người vừa nói dở câu nhất thời ngạc nhiên im bặt. Thì ra không phải ai xa lạ, mà chính là tiểu hầu gia luôn đối đầu với tỷ muội Diệp gia, Ngụy Vũ Sơn.
Trông hắn đúng như vừa bị đánh xong. Quần áo cũng chỉ tùy ý khoác lên, để lộ ra lớp trung y trắng mới thay, lấm tấm vết máu thấm qua lớp băng vải mới cuốn. Chỉ cần nhìn cũng biết Ngụy hầu gia kia đã ra tay nặng thế nào. Mặt hắn rách hai vết, gò má còn hằn rõ vết roi. Thiếu niên mà, bị đánh cũng không mất đi vẻ đẹp. Chiếc áo khoác hờ bên ngoài được thêu kín lông vũ bằng chỉ vàng trên gấm đỏ, quý phái tinh xảo vô cùng, như thể đồ trong cung vậy.
A Thố dường như cũng bị giật mình, cô mang chút không đành lòng liếc nhìn mặt hắn, rồi lại cụp mắt khẽ cắn môi.
Dương Hoa hơi ngạc nhiên. Vị biểu tiểu thư này dù là cô nhi nhưng luôn giữ lễ tiết nghiêm cẩn, sao hôm nay gặp khách nam lạ lại không tránh mặt?
Nhưng dù A Thố có làm gì, cô nha hoàn cũng phải tận trách.
– Tiểu hầu gia, – Cô nha hoàn đứng che trước mặt A Thố, lễ phép gọi một tiếng. Giọng nói cô ngoài cứng trong mềm, – Hầu gia phu nhân hiếu khách, mời tiểu thư nhà tôi đến chơi. Là nô tỳ không cẩn thận dẫn tiểu thư đi nhầm đường va phải tiểu hầu gia, mong tiểu hầu gia bỏ qua cho.
– Cô nương khách khí, – Lão hầu già kia cũng hiểu chuyện, lập tức đáp, – Tiểu hầu gia cũng vội vàng, va phải tiểu thư.
Tôi tớ hai bên đều nhận lỗi. Cũng may hai vị chủ nhân còn nhỏ tuổi, nói là người lớn cũng được, mà bảo trẻ con cũng chẳng sai, vẫn chưa đến tuổi kết hôn. Song phương nhận lỗi xong, ai đi đường nấy là được rồi.
Nhưng Ngụy Vũ Sơn vẫn muốn nói thêm một câu.
– Cô quả nhiên là người của Diệp gia.
Lời này của hắn không có vẻ căm ghét, mà như đang giận hờn với ai vậy.
A Thố cụp mắt, lông mi vừa dày vừa đậm của cô tựa như cánh bướm xòe ra. Ngụy Vũ Sơn vừa nói xong, hàng mi của cô khẽ run lên.
Một động tác nhỏ như vậy, lại như muốn len lỏi vào đáy lòng người ta.
Ngụy Vũ Sơn không ngờ cô sẽ ngước mắt lên.
Đôi mắt xinh đẹp như dòng nước dịu mát của Giang Nam, lặng lẽ nhìn hắn.
– Liên lụy thiếu tướng quân bị phạt, trong lòng A Thố bất an.
Giọng nói của cô cũng thật dễ nghe.
– Vốn phải nói tiếng xin lỗi, nhưng người nhà họ Diệp nói xin lỗi, chỉ sợ thiếu tướng quân không muốn nghe thôi…
A Thố không nói hết, rồi rũ mắt liếc nhìn Dương Hoa. Cô nha hoàn vốn đã thấy cuộc đối thoại này hơi vượt quy củ, nhận ra ánh mắt của A Thố liền vội đỡ lấy tiểu thư nhà mình, nói một tiếng cáo từ rồi dẫn tiểu thư đi ngay.
Ngụy Vũ Sơn không ngờ cô đang nói lại bỏ lửng, vô thức muốn đuổi theo sau lại bị lão Ngô kéo lại. Lão hầu không biết chủ nhân nhà mình đang nghĩ gì, chỉ khuyên nhủ:
– Thiếu gia đừng chạy loạn nữa, mau theo tôi vào thay quần áo đi. Nguyên soái thấy cậu mặc thế này lại nổi giận nữa. Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, thiếu gia còn không thay quần áo sẽ không kịp.
– Yến tiệc? – Ngụy Vũ Sơn hỏi lại.
Cô là người của Diệp gia, đương nhiên sẽ xuất hiện trong yến tiệc.
– Vâng, là yến tiệc. Thiếu gia đừng lề mề nữa, dù có ghét Diệp gia kia thế nào cũng phải nhịn một chút đi. Ngụy tướng quân nhìn thấy sẽ lại nổi giận đấy.
Lão Ngô nói, bất chấp kéo Ngụy Vũ Sơn đang ngẩn người vào nhà. Cũng may Ngụy Vũ Sơn bị ngắt lời, cũng không cố chấp như trước nữa.
.
.
.
Nói đến việc Diệp gia đến nhà làm khách, người vui nhất hẳn là Ngụy Nhạc Thủy.
Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần phải lén làm bạn với Yến Yến, không ngờ mẫu thân lại khác ca ca, không hề ghét bỏ Diệp gia. Hai người lập tức tíu tít nắm tay nhau chạy ra hậu viện chơi. Cô vui vẻ dẫn Yến Yến tham quan phòng của mình, chia sẻ những món đồ thú vị mình mang về từ phương Bắc.
Ngụy phu nhân hồi kinh vội vàng, rất nhiều hòm đồ trong phòng của Ngụy Nhạc Thủy còn chưa mở ra. Tòa nhà này có hơi cũ kỹ, cũng may đồ trang trí của Ngụy Nhạc Thủy cũng mang phong cách thô sơ của biên cương, ngược lại cũng hài hòa.
– Muội xem, đây là ngựa gốm của tỷ, đều tìm được trong các chiến trường cổ đấy.
Ngụy Nhạc Thủy giảng giải cho Yến Yến nghe.
– Bùi ca ca kể rằng, binh sĩ tiền triều đều nằm xuống dưới núi Nhạn Đãng. Xuống mồ không ngựa, chẳng binh khí, làm sao đánh lại kẻ khác? Nhưng ngựa thật rất quý, không thể chôn theo được. Thế nên, Thác Bạt tướng quân đã sai thợ làm rất nhiều ngựa gốm để chôn cùng các binh sĩ. Binh sĩ cảm kích ngài thương lính như con, đã sát cánh cùng ngài đánh đến Trung Nguyên, khôi phục quốc gia. Sau trận chiến núi Nhạn Đãng, tiền triều nhờ đó mà kéo dài thêm cả trăm năm.
Quả nhiên Yến Yến vô cùng thích thú, còn lấy ra một con ngựa gỗ ra so sánh, cười hì hì nói:
– Ha ha, nó bị lép vế rồi.
– Ngựa gỗ của muội cũng rất đẹp, không hề lép vế đâu! – Ngụy Nhạc Thủy vội đáp. Tính cách cô rất tốt, sợ Yến Yến không vui còn bày hết ngựa gốm của mình ra: – Đây đây, muội thích con nào, tỷ tặng muội hết.
– Muội không lấy đâu, hẳn tỷ phải sưu tầm rất lâu, – Yến Yến cũng không tham lam.
– Không sao đâu, tỷ có nhiều lắm! – Ngụy Nhạc Thủy đáp. – Ở thành Dương Lâm, trẻ con hay đi tìm ngựa gốm, nhưng tìm được lại vứt đi. Nhà tỷ may mắn đều mặc kệ tỷ, nên tỷ lén sưu tầm được rất nhiều. Đây là những con tỷ thích nhất, nhưng nhà tỷ ở Dương Lâm còn nhiều nữa, muội cứ lấy đi.
Bây giờ, Yến Yến mới chọn một con ngựa gốm màu vàng, cô bé cầm nó trong tay rồi hỏi:
– Binh sĩ kia chỉ có ngựa, không có binh khí, xuống đất cũng không đánh lại kẻ địch mà?
– Có cả binh khí đấy, nhưng chúng nhỏ lắm, đa số đều bị vỡ, tỷ cũng chẳng nhặt được cái nào hoàn chỉnh, – Ngụy Nhạc Thủy giải thích, – Nhưng nhà tỷ thì có thao trường, loại binh khí nào cũng có, tỷ không thích nhặt binh khí, chỉ thích nhặt ngựa thôi.
– Binh khí nào cũng có? – Yến Yến vừa nghe, hai mắt lập tức sáng bừng lên, – Thập bát ban binh khí trong thoại bản cũng có sao?
Ngụy Nhạc Thủy cười rạng rỡ.
– Thập bát ban binh khí trong truyện kể ấy, thật ra chỉ có vài loại binh khí được dùng trong thực chiến thôi. Binh khí dài, binh khí ngắn, ngoài ra còn có binh khí tù. Binh khí dài dùng thương, binh khí ngắn dùng kiếm, binh khí tù dùng chùy. Quân Trấn Bắc chúng ta giỏi nhất là mấy loại này.
– Còn cung tên thì sao? – Yến Yến cũng biết rất nhiều.
– Cung tên là chuyên môn của Hỏa tự doanh, nhưng họ không theo phụ thân tỷ từ lâu rồi, sau khi vào kinh càng tách biệt hơn, – Ngụy Nhạc Thủy đáp, – Bùi ca ca cũng thuộc Hỏa tự doanh, hôm nay nhà tỷ làm yến tiệc cũng không gọi huynh ấy.
Yến Yến cũng kệ Bùi ca ca kia, chỉ nói:
– Đúng rồi, chúng ta đi xem bắn cung được không, Bích Vi tỷ tỷ thường bảo cung tiễn thủ giỏi nhất đều ở trong quân đội, muội cũng muốn mở mang kiến thức.
Ngụy Nhạc Thủy có vẻ rất khó xử.
– Mẫu thân dặn ca ca và tỷ không nên lui tới với Hỏa tự doanh, tỷ không muốn bị mắng.
– Vậy thì thôi, – Yến Yến cũng nghĩ thoáng, không gượng ép, – Không sao hết, chúng ta chơi ngựa gốm cũng được, lại đây nào, xem quà muội mang cho tỷ này.
Cô bé lấy ra một cây kiếm gỗ nhỏ xinh xắn:
– Muội nhờ Bích Vi tỷ tỷ làm cho tỷ đấy, là một đôi với muội.
Đây là món quà đầu tiên Ngụy Nhạc Thủy nhận được sau khi vào kinh, nhất thời càng thêm hổ thẹn. Yến Yến không buồn để ý, đã quỳ gối ở bên giường, hai tay cầm hai chú ngựa để chơi. Ngụy Nhạc Thủy suy nghĩ một lúc, hai mắt chợt sáng lên.
– Đúng rồi, – Cô vui vẻ nói với Yến Yến, – Tuy không đến được Hỏa tự doanh, nhưng thao trường nhà tỷ cũng có bia tập bắn, Sơn tự doanh cũng có một đội kỵ binh bắn cung rất giỏi…
– Thật không? – Yến Yến lập tức bừng bừng hứng thú.
– Thật, – Ngụy Nhạc Thủy nghiêm túc đáp, – Thủ hạ của Thôi ca ca có một nhóm tinh binh tài ba nhất, mỗi lần xông trận đều do họ ra vào giữa quân địch như chốn không người. Lần này chém tướng đoạt cờ cũng là công lao của họ. Ca ca bảo, đáng tiếc họ chỉ có 800 người, nếu như có 8000 người, đã đánh trận xong từ lâu rồi.
Yến Yến nghe xong, hai mắt cũng lấp la lấp lánh.
– Thật sao, vậy chúng ta đi xem đi, – Yến Yến cũng không quên khoe khoang, – Thật ra Bích Vi tỷ tỷ bắn cung cũng rất giỏi, lần sau muội dẫn tỷ đi xem, để coi bên nào giỏi hơn!
.
.
.
Thanh Lan không ngờ trước yến hội lại có bất ngờ như vậy.
Nàng cùng Phó Vân Nhị chuẩn bị thực đơn xong, có ý muốn nhường công nên đã sớm rời khỏi hậu viện. Miễn để người ta nghị luận Phó Vân Nhị chủ trì yến tiệc còn cần người ngoài hỗ trợ. Đang chuẩn bị đi tìm Lăng Ba và A Thố, không ngờ lại thấy vú Phương bên cạnh Ngụy phu nhân đang tiến về phía mình, hành lễ:
– Diệp đại tiểu thư.
– Chào vú Phương, – Thanh Lan biết hẳn bà ấy có việc, – Vú Phương có việc gì sao?
Đôi mắt của vú Phương mang ý cười.
– Có vị đại nhân mời tiểu thư ra cổng gặp mặt.
Thanh Lan hơi kinh ngạc, lập tức nghĩ đó là Ngụy Vũ Sơn. Bởi vì chuyện cũ, vị Tiểu hầu gia này luôn đối địch với nàng. Thật ra nàng không thấy lạ, chỉ là nhớ đến thiếu niên lúc trước thường ngoan ngoãn gọi mình là “Diệp tỷ tỷ” mà thấy vật đổi sao dời thôi.
Nhưng nếu là Ngụy Vũ Sơn, sao vú Phương lại xưng là “đại nhân” nhỉ?
Thanh Lan nghi hoặc đi ra cửa viện. Nàng là một tiểu thư đã hai mươi tư tuổi, tuy vẫn chưa gả nhưng đã có tư cách xử lý rất nhiều chuyện. Dù sao trong mắt thế nhân nàng cũng là người “không ai thèm lấy”, nên trái lại không cần nghiêm phòng cẩn mật như các tiểu thư khuê các khác.
Xuân Minh và Dương nương tử đều đi theo nàng nên cũng không sao. Thanh Lan ra hiệu Dương nương tử mở cửa viện ra.
Không ngờ lại là Thôi Cảnh Dục.
Y cũng không thay quần áo dự tiệc, nói vậy y cũng không định tham gia yến tiệc của Ngụy gia. Nguyên nhân y xuất hiện ở đây cũng rất đơn giản, Yến Yến đang trốn ngay sau Thôi Cảnh Dục, nhìn thấy Thanh Lan bèn trưng ra nụ cười ngoan ngoãn. Ngụy Nhạc Thủy cũng lộ vẻ vừa bị túm lại.
Đương nhiên Thanh Lan không hoảng hốt, đã gặp bao nhiêu tình cảnh rồi. Năm đó vì chuyện phân viện, Phan Ngọc Dung làm ầm ỹ đến nỗi kinh động cả các trưởng lão trong tộc, chẳng phải cũng vượt qua rồi sao.
Giờ khắc này, chẳng qua là chuyện mũi tên b*n r* bốn năm trước đã rơi xuống, họ là những người trong chuyện cũ, dựa vào đường tên bay để chọn lối đi, mỗi người một ngả cũng là kết cục đã thấy trước.
Nên Thanh Lan chỉ ôn tồn hành lễ:
– Tham kiến Hầu gia, xá muội lại gặp rắc rối?
Trong nháy mắt đó, dường như Thôi Cảnh Dục sẽ không đáp lễ.
Nhưng cuối cùng y vẫn đáp lại bằng lễ nghi thường dùng của con cháu kinh thành, y xuất thân từ gia đình công huân, lễ tiết vẫn chu toàn.
Hai người bèo nước gặp nhau, cũng chỉ hành lễ qua lại như vậy.
– Không tính là gặp rắc rối, có điều là theo Nhạc Thủy đi nhầm vào thao trường, đao kiếm không có mắt, Diệp tiểu thư biết rồi là được.
Thôi Cảnh Dục đẩy Yến Yến đến trước mặt Thanh Lan, Yến Yến nghịch ngợm tinh quái, vào lúc đó chỉ có thể cam chịu bị đẩy về.
– Đa tạ Hầu gia, – Thanh Lan nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chính mình, – Là ta quản giáo không nghiêm, quấy rầy Hầu gia luyện binh.
– Khách khí.
Câu chuyện đến đây như đã kết thúc. Lần đầu gặp lại sau bốn năm, bình thản hơn hai quân đối đầu, lại xa lạ hơn cả bạn cũ. Là khoảng cách an toàn nhất, cũng xa cách nhất.
Giống như lễ nghi của họ, ban đầu là lễ nghi của những người cùng trang lứa, về sau là nụ cười hiểu ý, về sau chỉ thoáng thấy nhau từ xa cũng thấy mặt đỏ tai hồng. Đào Hoa yến rực rỡ phồn hoa, Đồng Hoa yến nắm tay du ngoạn, bốn năm trôi qua, ánh trăng trên núi Nam Kha vẫn sáng trong như trước ư? Lúc cánh chim bay lướt qua, một buổi tối lại dài như cả vạn năm.
Thế mà vẫn cứ đến hôm nay.
Đương nhiên Thanh Lan không đau lòng, nàng chỉ như người đứng trên bãi biển, bình tĩnh chờ từng đợt thủy triều dâng cao, nhấn chìm mình xuống đáy sâu vô tận.
Nhưng Thanh Lan chưa từng nhìn thấy biển, cũng chưa từng thấy núi non phương Bắc. Sơn thủy thiên hạ trong ấn tượng của nàng đều đọc từ miêu tả trong Phong Cảnh chí. Nàng là Diệp Thanh Lan của Diệp gia, là tiểu thư khuê các tiêu biểu nhất, lớn lên ở kinh thành, về sau cũng sẽ chết ở kinh thành.
Nhưng Thanh Lan cũng từng muốn cùng một người chu du sông núi thiên hạ, muốn tận mắt nhìn thấy biển cả, cùng y nhìn thấy cảnh mặt trời mọc trên đỉnh núi, hào quang vạn trượng như trong sách miêu tả.
Càng vào lúc như vậy, càng phải thẳng lưng. Đau cũng không sao, tích góp từng chút sức lực, như nắm chặt cành cây mọc chìa ra trên vách núi, từ từ trèo lên, cuối cùng có thể nói ra lời.
– Nghe nói ít này nữa sẽ hạ chỉ phong Hầu, đã quên chúc mừng Hầu gia.
Thanh Lan nghe thấy chính giọng mình nói.
Có thể chúc mừng Ngụy phu nhân, đương nhiên có thể chúc mừng y, nàng là Diệp Thanh Lan, tóm lại lễ tiết chu toàn.
Y liền không nói lời nào.
Diệp Thanh Lan phải dùng rất nhiều sức, mới có thể nhìn vào mặt Thôi Cảnh Dục.
Đã gầy đi rồi, Thôi Cảnh Dục của bốn năm trước, thiếu niên tiên y nộ mã, thiên tư trác tuyệt, tự tin đến ngông cuồng, đến nỗi Thanh Lan phải khuyên y phải thu liễm lại, cuối cùng đã thu lại vẻ sắc bén của mình. Gió cát nơi biên ải đã mài mòn góc cạnh phù hoa của y, để lộ ra vẻ rắn rỏi như đá vàng.
Năm đó ở tiệc đua ngựa, bài thơ của Lý Bạch đó đọc thế nào nhỉ? “Ngũ Lăng niên thiếu Kim thị đông. Ngân yên bạch mã độ xuân phong (1)”. Thanh Lan trẻ tuổi năm ấy cũng như vậy, vì một câu “Tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung” mà giận dỗi không để ý đến y mấy ngày liền.
Khi ấy luôn như vậy, thường cảm thấy họ còn nhiều ngày tháng để lãng phí. Nếu Thôi Cảnh Dục không đến xin lỗi, có ngó lơ y một tháng cũng được.
Thôi Cảnh Dục không bao giờ tự xưng “ngũ lăng niên thiếu”, Thanh Lan cũng không còn tư cách là “hồ cơ” trong thơ để giận dỗi với y nữa.
Nhưng vết sẹo năm xưa y chịu vì giành hoa cho nàng ở tiệc mã cầu, vẫn còn ở chỗ cũ chứ?
Cũng may Ngụy Nhạc Thủy còn nhỏ, không biết chuyện giữa hai người năm đó nên đã phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Vô cùng mong đợi hỏi:
– Thôi ca ca, lát nữa huynh sẽ đến dự tiệc chứ? Muội nghe nói có dê nướng đấy.
– Huynh phải đi tuần doanh, không đi được.
Thôi Cảnh Dục chưa dứt lời, Yến Yến đã kéo tay Thanh Lan, lớn tiếng hỏi:
– Tỷ tỷ, lúc nãy tỷ giúp Ngụy phu nhân chuẩn bị thực đơn, chẳng phải đã bảo sẽ làm bánh nếp nhân táo tàu và hạt thông sao? Đã hấp xong chưa ạ, muội thèm lắm rồi, không chờ được nữa.
Cô bé nói xong còn chưa đủ, còn quay sang Ngụy Nhạc Thủy tíu tít khoe:
– Bánh này cả kinh thành chỉ có tỷ tỷ muội biết làm thôi, ngon cực kỳ luôn, lát nữa tỷ ăn là biết.
Cô bé kéo tay Ngụy Nhạc Thủy muốn vào bên trong, Ngụy Nhạc Thủy còn do dự Thôi Cảnh Dục nói:
– Thôi ca ca…
Hiển nhiên Ngụy Nhạc Thủy vẫn muốn mời Thôi Cảnh Dục đến dự tiệc, ánh mắt đầy chờ mong, lại không hướng ngoại như Yến Yến có thể lớn tiếng nói thẳng ra. Thôi Cảnh Dục cũng như bị đánh động.
– Vậy huynh tuần doanh xong sẽ vào ngồi một lát.
Y nói, tuy vẫn là điệu độ lạnh lùng cầm bội kiếm, nhưng bên môi tựa hồ như đang nhếch lên, dường như chỉ là ảo giác của người khác.
.
.
(1) Trích trong bài Thiếu niên hành kỳ 2 của Lý Bạch.
Nguyên văn là:
Ngũ Lăng niên thiếu Kim thị đông.
Ngân yên bạch mã độ xuân phong.
Lạc hoa đạp tận du hà xứ ?
Tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung.
Bản dịch thơ của Lê Nguyễn Lưu trên thivien:
Ngũ Lăng bạn trẻ chợ Kim gần
Ngựa trắng yên vàng lướt gió xuân
Giẫm nát hoa rơi đâu chỗ tới ?
Cười đùa vào quán rượu giai nhân.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
