Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 16: Nhà bếp


Lăng Ba muốn giúp đỡ Phó Vân Nhị quản lý bếp núc thực sự không phải để nối tơ hồng, mà do thấy Ngụy phu nhân và Phó Vân Nhị đều không giỏi quán xuyến mà thôi. Ở thành Dương Lâm tuy đoàn kết nhưng dù sao cũng là nơi biên ải, cuộc sống giản dị, lập tức phải chuẩn bị yến tiệc kiểu kinh thành e rằng sẽ vất vả. Mà nói đến việc đảm việc nhà, khắp kinh thành này không ai giỏi hơn Thanh Lan.


Thanh Lan vốn không muốn vượt quyền làm thay, không ngờ Phó Vân Nhị vui vẻ đồng ý, kéo Thanh Lan đến hậu viện nói:


– Hôm nay chỉ sợ phải phiền tỷ tỷ, muội vừa mới về kinh, còn đang rầu rĩ vì không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng may có tỷ tỷ ở đây, muội yên tâm rồi.


Dù sao Phó Vân Nhị cũng là tiểu thư thế gia, bên cạnh cũng có quản gia nương tử hồi môn, đem tờ thực đơn đã chuẩn bị một nửa ra để Thanh Lan xem thử. Với Thanh Lan, chuẩn bị yến hội cũng đơn giản như ăn cơm uống nước thôi, nhìn sơ một cái liền cười nói:


– Đây hẳn là dùng lễ vật người khác tặng để chuẩn bị chứ?


Phó Vân Nhị cũng cười ngượng ngùng:


– Thật sự là không rảnh chuẩn bị. Mấy hôm nay đều bận rộn nào tiếp khách, nào là tạ ơn, nào là chuẩn bị điểm tâm đãi khách. Muội đành dùng tạm quà của Trương gia để tiếp Lý gia, hoặc sai người ra chợ mua. Chỉ là những thứ đó vừa thô kệch vừa không ngon, không thể đem ra đãi khách.


Thanh Lan chỉ cười nhạt không nói gì. Nàng dù là tấm gương cho các tiểu thư khuê các nhưng cũng không thích lên mặt dạy đời. Bốn năm sống ở biên ải, nàng không biết Phó Vân Nhị đã trải qua những gì, đương nhiên không thể trách cô kém việc quản gia.


Thanh Lan chỉ cầm bút, viết cho Phó Vân Nhị đọc.


– Đồ biếu trong kinh thành thường là gà, vịt phơi khô và thịt dê sấy. Nếu chỉ dùng một hai món thì không sao, nhưng cả yến tiệc toàn những thứ này thì khó tránh lộ vẻ quê mùa.


– Nhưng bọn muội vào kinh muộn, không có thời gian đi chọn mua. Người hầu không rành giá cả, môi giới bây giờ mới tìm. Phải ưu tiên mua gia cụ và xiêm y, đồ ăn thực sự lo không xuể. Mấy hôm nay phu nhân đều phải gọi tiệc bên ngoài để đãi khách, hôm nay cũng là để muội thể hiện, muốn chiêu đãi mọi người mà gọi tiệc đến thì quá thất lễ… – Phó Vân Nhị ngượng ngùng giải thích.


Trong lúc Phó Vân Nhị phân trần, Thanh Lan đã viết xong hai tờ giấy, chờ cô nói xong thì đưa cho Phó Vân Nhị xem.


– Thế gia trong kinh đãi khách đều dùng sản vật từ nông trang của mình, chỉ có số ít là mua ngoài nên chỉ chọn những món tươi ngon nhất. Muội và Ngụy phu nhân không có nông trang, đương nhiên phải dùng cách khác. Các thế gia đã chọn mua xong rồi, nhưng chợ tết của dân chúng kinh thành thì mới mở thôi, tờ này là mấy địa chỉ đáng tin cậy: Thịt dê bò ở Lý gia phường, sản vật rừng núi ở phường Bình An, còn có mấy hàng trái cây tươi ngon ở thành Nam, đều tốt cả. Các cửa hàng điểm tâm hai năm nay làm ăn kém, do chiến sự ở phương Bắc khiến hoa quả khô tăng giá nên đa số đều ăn bớt nguyên vật liệu. Các gia đình kha khá đều tự chuẩn bị nguyên liệu, mời thợ đến nhà làm. Tỷ giới thiệu cho muội hai thợ này. Muội cứ đưa danh sách này để họ tự đi mua nguyên liệu. Thợ làm điểm tâm tự biết chọn nguyên liệu tốt nhất, có ăn chút tiền hoa hồng thì muội coi như thưởng cho họ, đừng nhắc đến. Điểm tâm liền chọn mười món này, tên là Thập dạng cẩm, để đãi khách dịp cuối năm là tốt nhất, dù làm tiệc lớn cũng không ngại.


Thanh Lan đưa cho Phó Vân Nhị tờ giấy còn lại, nói:


– Rau dưa và hoa quả tươi ở kinh thành thật sự khó mua, chủ yếu là do các nông trang của thế gia tự cung cấp hoặc biếu tặng nhau. Muội mới về kinh, bạn bè cũ bốn năm chưa gặp, vừa gặp đã hỏi xin rau quả thì thật vô duyên. Đây là sản vật từ nông trang của tỷ và Nguyệt Khởi. Hồng và lê trắng ở nhà mẹ của Nguyệt Khởi là loại cực phẩm. Vì lão thái quân và Thẩm phu nhân thường ăn chay nên Thẩm gia có rất nhiều rau dưa, đậu hũ lại càng tuyệt vời. Ruộng nước nhà tỷ thì nổi tiếng với gạo son và nếp tẻ xanh, nấu cháo là ngon nhất. Đáng tiếc là năm nay dì đã mất, không còn được thưởng thức bưởi mật và táo sấy của Mạnh gia nữa.


Thanh Lan nói một tràng dài như vậy, đừng nói Phó Vân Nhị, đến Phó nương tử bên cạnh cũng ngây người, hai nữ đầu bếp há hốc miệng không khép lại được.


– Ôi trời, tiểu thư không chỉ xinh đẹp như bồ tát mà còn tài giỏi đến vậy sao? Chẳng trách người ta nói kinh thành là nơi hội tụ nhân tài, tôi sống bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp được người phi thường như tiểu thư, thật là mở mang tầm mắt.



Nữ đầu bếp này đương nhiên cũng được mang về từ biên cương, không hiểu quy củ lắm, cũng may Thanh Lan dễ tính nên không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ cười đáp:


– Chẳng qua là chuyện tiểu thư trong kinh đều làm được.


– Không phải ai cũng làm được, – Phó Vân Nhị phản bác, – Tỷ thấy đấy, muội có làm được đâu. Lúc trước ai cũng bảo tỷ tỷ là người đứng đầu Hoa Tín yến, trời sinh làm nương tử trạng nguyên, sổ sách nằm lòng, quản cả phủ Tể tướng cũng chẳng vấn đề gì. Bọn muội không có được bản lĩnh như vậy, ngay cả Hàn tỷ tỷ và Lư tỷ tỷ năm đó cũng không sánh được với Thanh Lan tỷ tỷ.”


Phó Vân Nhị thật lòng hâm mộ Thanh Lan, vẫn chưa ý thức được lời này đối lập với tình cảnh hiện tại của nàng. Người đứng đầu Hoa Tín yến, đến giờ vẫn phòng không gối chiếc. Còn đang được Phó Vân Nhị, một vị phu nhân tướng quân đã có con gái gọi là tỷ tỷ.


Thanh Lan cũng không ngại Phó Vân Nhị đề cập đến Hoa Tín yến, vẫn chỉ vừa mỉm cười vừa thoăn thoắt sửa thực đơn, đáp:


– Muội nói quá rồi, bản lĩnh quản gia của Nguyệt Khởi và Lư Văn Nhân không kém tỷ, muội chỉ chưa chứng kiến thôi.


.
.
.


Diệp Lăng Ba đẩy Thanh Lan ra giúp Phó Vân Nhị, bản thân thì âm thầm mưu tính chuyện khác. Dù đây là lần đầu cô tới Ngụy gia, nhưng cô đã rải sẵn tai mắt dò la từ trước, đã nắm được vài thông tin rồi. Lăng Ba làm bộ tản bộ khắp nơi, quả nhiên nhìn thấy con ngựa gầy ốm của Bùi Chiếu trong chuồng ngựa.


– Được rồi, ngươi ra ngoài trông chừng đi.


Dặn dò xong Liễu Cát, Lăng Ba dẫn Liễu Nhi đến xác nhận xem có phải đúng con ngựa đó không. Không ngờ còn chưa kịp tới gần, bỗng phía sau có giọng đàn ông trưởng thành hắng giọng “này” một tiếng, làm cô và Liễu Nhi giật nảy mình.


Ven đường bỗng hiện ra một bóng người, chính là Bùi Chiếu. Không biết chàng trốn kiểu gì mà không phát ra chút tiếng động nào, Lăng Ba bị giật mình, tim đập lệch vài nhịp, sau khi phản ứng lại liền trợn mắt lườm chàng.


Liễu Nhi lanh lẹ, sau khi tỉnh táo lại lập tức mắng người.


– Làm càn!


Phàm là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư thế gia đều có mấy phần cứng rắn ngang ngược, cốt để giữ gìn tôn nghiêm cho tiểu thư, nên cô nha hoàn lớn giọng quát mắng Bùi Chiếu:


– Chúng ta là khách của Ngụy nguyên soái! Ngươi là ai? Dám mạo phạm đến tiểu thư? Chẳng lẽ không muốn sống nữa à?


Bùi Chiếu trời sinh là kẻ phong lưu phóng khoáng, co được giãn được, hơi nhún nhường cũng không lộ vẻ chật vật, đôi mắt hoa đào cười cong cong, khiến Liễu Nhi nhìn cũng phải né tránh.


– Cô nương thứ tội, ta tới cho ngựa ăn, không cố ý mạo phạm tiểu thư, – Chàng vừa nói vừa cúi người, nhưng đôi mắt hoa đào vẫn ánh lên ý cười, giọng điệu thong thả,- Vậy để ta lui xuống, nhường chuồng ngựa cho tiểu thư nghỉ ngơi.


– Ngươi!



Liễu Nhi bị chàng chọc giận đến đỏ cả mặt, lại không nghĩ ra câu nào để cãi lại. Bởi vì đúng là Lăng Ba hành động vô cớ, một tiểu thư khuê các lại chạy đến chuồng ngựa nhà người ta. Tuy có thể nói là cảm thấy hứng thú với ngựa, nhưng trách mắng người khác thì quả thật danh không chính ngôn không thuận.


Nên Lăng Ba cũng không khiến cô nha hoàn khó xử, chỉ nói:


– Lui xuống đi.


Liễu Nhi có hơi do dự, nhưng tiểu thư nhà cô trước giờ nói một là một, cô nha hoàn chỉ đành lùi ra phía sau.


Lăng Ba hoàn toàn không e lệ trước khách nam như các tiểu thư khuê các khác mà bình tĩnh đánh giá Bùi Chiếu. Chàng vẫn mặc áo xanh, trên đời hiếm có người hợp mặc đồ xanh đến vậy. Trong sách viết áo xanh phóng khoáng, chàng mặc màu xanh tự mang nét phong lưu. Trên người không đeo chút trang sức, có thể đều bị thua sạch rồi cũng nên, nhưng tự thân toát lên vẻ hào hoa phú quý. Gương mặt tuấn mỹ của chàng càng khiến người ta tò mò liệu nó lấm bụi trần sẽ ra sao.


Cảm giác bất lực của các thiếu nữ khi thấy A Thố trong Hoa Tín yến, giờ Lăng Ba có thể hiểu đôi chút.


Cô đánh giá Bùi Chiếu, và ngược lại, chàng cũng đang quan sát cô. Lăng Ba hiểu rõ mình không phải là kiểu mỹ nhân khiến các công tử thế gia say đắm, huống chi đang đứng trước một ‘mỹ nhân’ đích thực như Bùi Chiếu, nên cô càng thêm phần thản nhiên.


Việc Lăng Ba định nhờ Bùi Chiếu đã vượt ra ngoài khuôn phép của một tiểu thư khuê các. Vượt rào có lẽ chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, thời điểm này lại vô cùng an toàn: bên ngoài có Liễu Cát canh giữ, bên trong có Liễu Nhi làm chứng. Bùi Chiếu lại là một kẻ cờ bạc đang sa cơ. Dù chàng có dám vu oan cho cô, chỉ cần cô nhắc đến khoản nợ, chắc chắn chàng sẽ bị coi là kẻ vô lại mà bị đánh cho bầm dập.


Cho nên Lăng Ba kiêu căng mở miệng hỏi:


– Bùi tướng quân còn cho ngựa ăn? Ta còn tưởng Bùi tướng quân ăn gió uống sương đấy.


Bùi Chiếu lập tức mỉm cười.


Người đẹp cười đương nhiên càng đẹp, tựa như tượng thần dát vàng trong chùa được ánh nến chiếu rọi, tỏa ra hào quang rực rỡ.


– Thì ra tiểu thư cho ta tiền nuôi ngựa, – Chàng cười, rút trong ngực áo ra một túi gấm, – Vậy coi như châu về Hợp Phố đi.


Điều này nằm ngoài dự liệu của Lăng Ba, có điều cô cũng nhanh chóng phản ứng lại.


– Bùi tướng quân lại thắng tiền? – Cô nhạy bén hỏi.


Dân cờ bạc đương nhiên có thắng có thua, lúc thua phải trèo cây trốn nợ, lúc thắng ưỡn ngực khoe khoang cũng là chuyện thường.


Bùi Chiếu chỉ cười hỏi ngược lại:


– Chẳng lẽ tiểu thư muốn góp vốn?



– Ngài nằm mơ à! – Liễu Nhi chớp lấy cơ hội ra oai, giọng đầy vẻ khinh thường, – Biết bao nhiêu phú thương giàu có cầu xin tiểu thư nhà ta góp vốn còn chẳng được! Tiểu thư thèm vào cái loại cờ bạc thua đến trắng tay như ngài chắc?


Bùi Chiếu nghe xong cũng không buồn bực, vẫn cười đầy ẩn ý:


– Ồ, tiểu thư tài ba như vậy?


Liễu Nhi lập tức quay phắt sang nhìn Lăng Ba. Dù sao cô nha hoàn mới mười lăm tuổi, kinh nghiệm sống còn non nớt, nhưng vẫn cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của Bùi Chiếu. Phản ứng đầu tiên của cô đương nhiên là tìm kiếm sự chỉ dẫn từ chủ nhân.


Lăng Ba từng trải qua nhiều sóng gió, nào có dễ dàng sợ hãi. Cô không phải là kiểu tiểu thư nhà giàu bị nuông chiều quá mức trong mấy vở tuồng, chỉ cần thấy người đẹp như Phan An là quên hết người ta là kẻ cờ bạc hay nghiện rượu. Đến mức một lòng một dạ đòi gả, khiến cha mẹ hết cách đành phải chấp nhận gả đi với của hồi môn kếch xù.


Nên cô cũng không động dung, chỉ thản nhiên đáp:


– Ta cũng không tài giỏi, trong Hoa Tín yến rất nhiều tiểu thư tài mạo song toàn…


Cô nói một nửa, thấy Bùi Chiếu lộ ra vẻ mặt đã hiểu, lập tức ngạo mạn ngẩng đầu lên.


– Yên tâm, ta không định mua chuộc huynh gieo vạ tiểu thư nhà khác đâu, ta không bỉ ổi như Lư Văn Nhân, – Lăng Ba giữ nguyên vẻ mặt kênh kiệu nói với Bùi Chiếu, – Chẳng qua thấy tướng quân lập công vì nước, lại bị người đòi nợ, không đành lòng nên giúp đỡ thôi…


– Nếu tiểu thư đã hào phóng giúp tiền, chiêu hiền đãi sĩ, vậy Bùi Chiếu đây xin đáp lại tấm lòng, sẵn lòng giúp đỡ.


Lăng Ba thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che giấu.


Không ngờ là một người thông minh.


Một người thông minh như vậy quả thật dễ làm việc cùng. Nhiều chuyện không cần nói rõ ràng mà vẫn hiểu ý nhau, càng dễ giữ thể diện đôi bên. Nghe giọng điệu của chàng, dường như xuất thân không tầm thường, ít nhất cái tài ứng đối khéo léo này không hề thua kém con cháu vương tôn.


Bùi Chiếu nói Lăng Ba trọng người tài, lý do chính là cách cô đối xử với chàng không hề khách khí, thậm chí có phần kiêu ngạo. Chàng nói ‘tùy tiểu thư sai khiến’, nhưng lại không trực tiếp bày tỏ sự phục tùng, mà chỉ ngầm cho Lăng Ba hiểu rằng chàng đã hiểu ý cô.


Lời nói đến đây, Lăng Ba cũng thấy không cần vòng vo nữa.


– Tướng quân khách khí…


– Thiếu tướng quân, – Bùi Chiếu mỉm cười sửa lời.


A Thố hỏi phải làm sao để lôi kéo lòng người, khiến người ta yêu thích mình. Lăng Ba không dạy được cô bé, thật ra bây giờ phải để A Thố đến học. Bùi Chiếu là kiểu biết đùa giỡn lòng người.



Dù là mạo phạm hay sửa lời, chàng đều nói khi đang cười, nói vào lúc bầu không khí đang tốt nhất. Như những cây gai nhỏ ẩn dưới khóm hoa rực rỡ, nhẹ nhàng găm nhẹ vào da thịt. Nếu nhìn chàng, chàng sẽ cười, khiến người ta tự thấy mình đa tâm, trái lại vì vậy mà bị dung mạo của chàng mê hoặc.


Chỉ xinh đẹp mà không biết buông thả đúng lúc, thì chỉ là một mỹ nhân gỗ vô hồn. Buông thả đến độ nào thì phải dày công suy nghĩ. Tư duy là thứ khó vẽ ra được, A Thố còn phải học nhiều lắm.


Nhưng Lăng Ba không bị lay chuyển, chỉ lạnh lùng đổi giọng theo lời chàng:


– Thiếu tướng quân khách khí, chỉ là giao tình chúng ta nông cạn, sao dám phiền thiếu tướng quân…


– Vậy không biết lúc nào mới có thể khiến “giao tình sâu đậm dây?” – Bùi Chiếu cười hỏi.


Câu này có chút vượt giới hạn, mặt Lăng Ba lập tức sầm xuống.


– Ta thấy vận may của thiếu tướng quân dạo này khá tốt đấy. – Giọng cô lạnh lùng, – Cứ đợi đến khi nào thiếu tướng quân túng thiếu thì tìm ta. Số tiền này coi như ta tặng cho thiếu tướng quân mua chút cỏ khô. Người ta nói tấc cỏ chém ba đao, không cỏ cũng béo, còn ngựa của thiếu tướng quân thì gầy đến trơ xương, chăm sóc nó cho tử tế vào.


Lăng Ba vốn là người nhanh gọn dứt khoát. Mặt cô vừa sầm xuống, Liễu Nhi đã hiểu ngay mà tách tiểu thư nhà mình và Bùi Chiếu ra, cũng lạnh giọng nói:


– Tiểu thư nhà tôi muốn về rồi, xin thiếu tướng quân tránh đường!


Liễu Cát cũng vội đi vào, còn dẫn theo một nha hoàn khác, bao bọc lấy Lăng Ba mà dẫn cô đi. Đi ra được một đoạn, Liễu Nhi ngoái lại thấy Bùi Chiếu vẫn đi đến chuồng ngựa, tựa hồ không quan tâm đến cuộc hội ngộ bất ngờ này, cũng thật hào hiệp.


– Tiểu thư, em thấy điệu bộ của hắn có vẻ muốn hợp tác với chúng ta, hay chúng ta cứ đồng ý trước… – Liễu Nhi chần chừ nói.


– Dùng hắn thì đương nhiên phải dùng, nhưng không phải hợp tác, – Vẻ mặt Lăng Ba không thay đổi, – Hắn nhàn nhã như vậy, sao chịu nghe lời chúng ta. Đợi đến lúc hắn thiếu tiền đến tìm ta cũng không muộn.


– Nhưng tỷ muội Lư gia mỗi ngày bắt nạt người…


Liễu Nhi vừa mở lời đã bị Lăng Ba cắt ngang.


– Liễu Cát, ngươi tiếp tục theo dõi hắn, xem hắn đi đánh bạc ở đâu. Tốt nhất có thể giữ lại chứng cứ như giấy nợ. Bên trong là nội viện, ngươi không cần đi theo.


– Vâng, – Liễu Cát nghe lời rời đi.


Lúc này Lăng Ba mới dạy dỗ Liễu Nhi.


– Càng vào lúc này thì càng phải bình tĩnh ứng phó. Tỷ muội Lư gia thì đã sao, ngày sau của chúng ta còn dài. Đi gọi A Thố về đi, ta thấy mấy ngày gần đây Mạnh gia lại rục rịch, có khi lại nhắc lại chuyện của hồi môn cũng nên. Dẫn nó đến trước mặt Ngụy phu nhân, để lại ấn tượng tốt. Trong quân Trấn Bắc có nhiều tướng lĩnh trẻ tuổi, tìm một người để qua mắt Mạnh gia cũng được. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 16: Nhà bếp
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...