Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 21: Liễu cát
A Thố thì dốc lòng trù tính, hai tỷ tỷ lại không có mặt. Thanh Lan đang bận hàn huyên cùng Hàn Nguyệt Khởi, phía Lăng Ba thì xảy ra một chuyện bất ngờ.
Trong đám gia đinh của Diệp gia, người thông minh lanh lẹ nhất là Liễu Cát. Khác với Dương Hoa do người hầu trong nhà sinh, cặp huynh muội Liễu Cát, Liễu Nhi được Diệp gia mua từ bên ngoài. Đó là những năm Diệp phu nhân còn sống, hàng năm bà phát cháo từ thiện vào mùa đông, cứu sống vô số dân nghèo, đến lúc ngã bệnh vẫn không ngừng. Huynh muội Liễu gia là dân chạy nạn sau trận hồng thủy năm Vĩnh Hi thứ ba. Cha mẹ họ đều mất trên đường. Khi đó, hai anh em mới bảy, tám tuổi, đến cháo cũng không tranh được, thật sự rất đáng thương. Diệp phu nhân nhìn thấy bèn thu nhận bọn họ.
Ngay từ khi đó, Liễu Cát đã lộ vẻ thông minh lanh lợi và cực kỳ có trách nhiệm. Một mình đứa nhỏ như gã bị mấy người xúm lại đánh cũng không chịu giao bánh màn thầu đang ôm trong lòng cho họ. Diệp phu nhân sai gia đinh chặn đám lưu dân lại, hỏi rõ ngọn ngành mới biết gã muốn mang bánh về cho muội muội ăn có thể thấy dù còn nhỏ tuổi đã có tính cách đáng quý.
Sau này, gã đến Diệp gia làm gia đinh. Diệp phu nhân trị gia nghiêm minh nhưng lại rất rộng lượng với người dưới, vì vậy đám người hầu kẻ hạ sống rất thân thiện với nhau. Liễu Cát sống ở đây được ăn no mặc ấm, còn học đánh xe, nuôi ngựa, còn học thêm các kỹ năng như sửa móng, cắt cỏ, chỉnh yên cương. Gã có chí tiến thủ, còn biết chữ, trở nên rất nổi bật trong đám gia đinh.
Trong khi các gia đinh bình thường tuy nghe lời nhưng lại có phần ma lanh, lười biếng và không có chí tiến thủ, thì Liễu Cát lại là người rất đáng tin cậy. Các tiểu thư Diệp gia rất trọng dụng gã. Việc khách vãng lai đưa thiếp mời và tặng quà đều do gã đảm nhiệm, chẳng khác nào gã đã là một nửa quản gia.
Lần này cũng không ngoại lệ, từ khi tam tiểu thư Diệp Lăng Ba giao cho gã nhiệm vụ theo dõi Bùi Chiếu, gã đã vô cùng chăm chú. Dù vẫn phải quản chuyện xe ngựa, nhưng hôm nay, sau khi đưa các tiểu thư đến nơi và bàn giao cẩn thận cho các gia đinh dưới sự chỉ huy của Dương thúc, gã liền rời phủ, một mình cưỡi ngựa đến ngõ Thanh Sao ở phường Bình An.
Ở đó đã có người chờ sẵn gã từ sớm: Dương Tiểu Lạt, đường đệ của Dương Hoa và là một kẻ cực kỳ ngưỡng mộ gã. Vừa thấy gã đến, hắn liền cầm dây cương ngựa, liên tục gọi:
– Liễu Cát ca ca.
Thật ra, Liễu Cát chưa từng được học cưỡi ngựa bài bản, vốn không phải thiếu gia kinh thành, làm sao biết cưỡi ngựa được. Chỉ nhờ đầu óc lanh lợi, quan sát những vương tôn công tử qua lại mà gã lén học được chút ít, đủ để không bị ngã. Vậy thôi đã là giỏi giang hơn người trong đám gia đinh rồi.
– Thế nào? Theo sát chứ? – Liễu Cát hỏi sang sảng.
– Vâng, theo sát ạ.
Dương Tiểu Lạt hồi nhỏ bị bệnh lở đầu, hiện tại dù đã khỏi nhưng cái biệt danh vẫn còn. Hắn liến thoắng nói:
– Gã họ Bùi kia rạng sáng nay đã vào con hẻm này, đến giờ còn chưa thấy ra.
– Chờ lâu như vậy sao… – Liễu Cát nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh. – Ta chưa từng nghe nói phường Bình An có sòng bạc. Nơi này toàn là dân thường sinh sống, nhưng đúng là có hai xưởng giặt.
– Chắc có ám hạng nào đó, bên trong đang mở sòng cũng nên, ạ. – Dương Tiểu Lạt vừa nghĩ vừa nói.
Liễu Cát gõ đầu hắn một cái.
– Đừng có nói bậy bạ, – Gã đáp, – Dù sao cũng là người của quân Trấn Bắc, không đến nỗi tệ lậu như vậy đâu.
– Thật vậy đó, làm ở xưởng giặt khổ cực lắm. Gia đinh Lý Tiểu Bát ở phủ Hà gia ấy, cả nhà hắn kiếm sống ở đó. Cha mất sớm, mẹ hắn phải giặt thuê quần áo nuôi hắn, tay ngâm nước đến nứt nẻ, ngón tay cóng đen lại mà vẫn không đủ ăn, đành phải bán hắn vào Hà gia làm gia đinh, nếu không bà ấy suýt nữa phải vào ám hạng bán thân. Bây giờ nhắc lại chuyện đó hắn vẫn khóc.
– Còn nói nữa, – Liễu Cát trừng mắt nhìn Dương Tiễu Lạt, vẻ mặt thất vọng khiến hắn không dám nói thêm lời nào nữa.
– Chúng ta là gia đinh, ra ngoài là đại diện cho tiểu thư, đừng có chuyện gì cũng bô bô. Ám hạng là kỹ nữ trá hình, không thể tùy tiện nói xấu người ta như vậy. Hoa Tín yến đang lúc quan trọng, cậu liệu lời mà nói, chưa có chứng cứ đừng ăn nói lung tung.
Dạy dỗ xong, Liễu Cát liền thoăn thoắt nhảy xuống ngựa. Dương Tiểu Lạt không dám hó hé, vội vàng đỡ chân giúp gã, ngưỡng mộ thốt lên:
– Liễu ca ca giỏi thật, đến ngựa cũng biết cưỡi!
– Cậu tập một chút cũng làm được thôi, không phải việc khó.
– Không được đâu, đệ sợ bị ngựa đá lắm.
Liễu Cát im lặng, mắt chăm chú nhìn vào con ngõ.
– Hắn đi vào nhà ai?
– Đệ không biết ạ, – Dương Tiểu Lạt thật thà đáp, – Đệ không dám theo vào, sợ bị lộ.
– Phát hiện thì sao, chẳng lẽ đánh cậu một trận?
– Người của quân Trấn Bắc ai nấy võ nghệ đầy mình, lỡ bị ăn đòn một trận thì đau lắm chứ bộ.
Liễu Cát liếc nhìn hắn với vẻ chê bai, rồi suy nghĩ một lát, đưa dây cương ngựa.
– Ta vào xem sao, cậu trông ngựa giúp tôi nhé.
Dương Tiểu Lạt mừng rỡ, nhưng lát sau lại nhăn nhó.
– Lỡ đệ không trông được thì sao?
– Bình thường cậu chẳng vẫn theo Dương thúc đi đánh xe đó sao? Bao nhiêu ngựa xe còn trông được, con ngựa này thì có gì mà không?
– Ngựa xe thì đã đóng ách cả rồi, có chạy được đâu. Đây là con ngựa tốt nhất nhà, Nhị tiểu thư đặc biệt thưởng cho huynh cưỡi, còn quý hơn cả xe ngựa ấy chứ. Nhỡ bị người ta bắt mất thì sao? Cái thằng Lý Tiểu Bát còn trộm của đệ cái khuy áo bạc, đến giờ vẫn chưa trả kia kìa. – Dương Tiểu Lạt ỉu xìu đáp.
Liễu Cát bật cười, kéo nhẹ dây cương, buộc vào gốc cây ở đầu hẻm.
– Được rồi, ta buộc ngựa ở đây, cậu chỉ cần canh chừng, đừng để ai tháo ra là được, rõ chưa?
– Rõ rồi ạ.
Buộc ngựa xong, Liễu Cát chỉnh tề lại mũ áo rồi bước vào ngõ Thanh Sao. Gã liếc nhìn những câu đối phai màu dán trên cửa các nhà, cuối cùng dừng chân trước ngôi nhà có buộc dải vải dài và gõ cửa.
– Tới đây.
Cánh cửa lập tức mở ra, một cái đầu nhỏ thò ra. Đó là một cô bé chừng mười tuổi, nhìn Liễu Cát dò xét rồi nói:
– Áo khoác giặt một văn một chiếc, đồ lót một văn ba chiếc, còn may vá thì tính giá riêng.
– Ta không đến giặt quần áo, – Liễu Cát nói, – Ta muốn hỏi chuyện này, sáng sớm có một quân gia đến tìm người, muội có nhìn thấy không?
– Không thấy.
Cô bé định sập cửa lại ngay, Liễu Cát vội đưa chân chặn lại, mỉm cười rút xâu tiền ra chìa cho nó.
Cô bé liền mở toang cửa.
– Quân gia thì muội không thấy, nhưng bà muội chắc chắn nhìn thấy. Chuyện gì trên đường này bà muội cũng biết.
Liễu Cát vào trong hỏi thăm tin tức, Dương Tiểu Lạt ngán ngẩm đứng đợi ở đầu ngõ. Hắn vốn quen sống trong phủ Diệp giàu có, ít khi đặt chân đến những ngõ nhỏ nghèo nàn như Thanh Sao này. So với dân thường, gia đinh Diệp gia sống sung túc hơn nhiều, chẳng phải lo cơm áo, bởi vậy những cảnh tượng nơi đây mới lạ lẫm và thú vị với hắn.
Bỗng một người bán lê đẩy xe đến, cất tiếng rao lảnh lót. Lập tức, mười mấy đứa trẻ quần áo rách rưới ùa ra vây quanh xe, nhao nhao hỏi giá. Mãi một lúc sau mới có một đứa mua được. Ai ngờ quả lê vừa đến tay đã bị một người đi ngang va phải rơi xuống đất. Cả đám trẻ xúm lại nhặt. Đến khi đứa bé giành lại được thì quả lê đã bị gặm mất mấy miếng lớn. Đứa bé oà khóc, túm chặt lấy người kia đòi đền. Đứa trẻ bị túm cũng chẳng vừa, lập tức xông vào đánh trả. Thế là cả đám trẻ lao vào vật lộn. Dương Tiểu Lạt thấy thú vị, đứng ngoài hò reo:
– Đánh đi, đánh đi! Tao thấy hết rồi, chính nó ăn đấy!
Thấy cảnh tượng náo nhiệt, hắn bật cười ha hả. Cười chán chê, hắn mới quơ tay định vị, rồi quay sang nhìn… cả người chợt lạnh toát: ngựa của Liễu Cát biến đâu mất rồi!
– Được rồi, cảm ơn đại nương, – Liễu Cát nói, vừa bước ra cửa. Đứa trẻ tên Nhị Nha vẫn níu lấy vạt áo gã, giọng mè nheo, – Liễu ca ca, huynh hứa mua lê cho muội rồi mà.
– Được được được, mua cho muội.
Liễu Cát xong việc, trong lòng thầm vui, đang định dắt Nhị Nha đi mua lê. Nào ngờ, một bóng áo xanh vụt qua, Liễu Cát giật mình khựng lại. Nhị Nha thì reo lên, chỉ tay vào người kia:
– Liễu ca ca, hắn chính là người huynh tìm đó!
Liễu Cát vội bịt miệng cô bé, nhưng Bùi Chiếu đã nghe rõ, lập tức quay lại cười hỏi gã:
– Ngươi tìm ta sao?
– Không phải, không phải, – Liễu Cát vội xua tay cười gượng, – Tiểu nhân chỉ ghé thăm dì thôi, nhà bà ở trong ngõ này, đây là biểu muội của tiểu nhân.
– Thật sao? – Bùi Chiếu nhếch mép cười.
– Thật ạ.
– Vậy ta đi đây, – Bùi Chiếu nói, giọng đầy ẩn ý, – Nếu muốn tìm ta, bảo tiểu thư nhà ngươi đến đây.
– Tướng quân nói đùa rồi, – Liễu Cát vội vàng chối, trong lòng thầm kêu khổ, – Tiểu nhân chỉ đi thăm người thân, nào dám có ý tìm đến tướng quân.
Bùi Chiếu cất bước đi, Liễu Cát thở phào nhẹ nhõm vì thoát được một phen. Ai ngờ, Bùi Chiếu còn chưa ra đến đầu ngõ, Dương Tiểu Lạt đã hớt hải chạy vào, mặt mày tái mét như vừa mất sổ gạo. Thấy Liễu Cát, hắn mừng rỡ như vớ được cọc, nhưng vừa nhớ đến chuyện vừa xảy ra lại như gặp phải tai ương, chỉ dám đứng im một chỗ nhìn gã bằng ánh mắt van lơn.
Liễu Cát không cần hỏi cũng đoán ra cơ sự, chỉ cần nhìn vẻ mặt thảm hại của hắn rồi liếc nhanh về phía gốc cây đầu ngõ là hiểu mọi chuyện.
Dương Tiểu Lạt thấy gã đã hiểu, vội phân bua:
– Liễu ca ca, việc này không thể trách đệ, không biết từ đâu chạy đến một đám nhóc…
Lời hắn chưa dứt, đám trẻ con kia đã ùa tới, thấy Bùi Chiếu liền xúm xít vây quanh, đứa gọi “Bùi ca ca”, đứa níu áo xin kẹo. Bùi Chiếu cũng chẳng tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn bế bổng một đứa lên, chính là thằng bé đã mua lê ban nãy.
Liễu Cát thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu ra cơ sự? Gã chỉ hận mình cả ngày giăng bẫy chim ưng, cuối cùng lại bị chính ưng mổ mắt.
Người của quân Trấn Bắc, ai không có chút bản lĩnh.
Gã nhắm mắt, cố gắng nở nụ cười hòa giải, tiến về phía Bùi Chiếu đang bị lũ trẻ vây quanh:
– Bùi tướng quân, trước đây tiểu nhân có điều mạo phạm, xin ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho. Tiểu nhân chỉ nghe lệnh chủ nhân, con ngựa kia là do…
Bùi Chiếu thậm chí không liếc nhìn gã, chỉ cúi xuống cười đùa với đứa bé.
– Không phải ta đã nói rõ rồi sao?
Chàng tuấn tú lạ thường, đến nụ cười cũng đẹp đến mức khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa căm giận.
– Ngươi muốn tìm ta, phải gọi tiểu thư nhà ngươi đến.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 21: Liễu cát
10.0/10 từ 18 lượt.
