Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 131: Tuyết lớn
Trong lúc Diệp gia nổi sóng ngầm mãnh liệt thì Thẩm gia cũng xảy ra chuyện.
Thẩm phu nhân ngã bệnh.
Các phu nhân trong kinh thành hiếm ai có sức khỏe tốt. Công việc quản lý một gia đình quan gia quá vất vả. Không chỉ có lễ tiết bốn mùa, còn có các dịp hỷ tang giao lưu, Hoa Tín yến độ đông xuân, tiệc nghỉ mát mùa hè, học sinh, bạn cũ đến thăm hỏi sau thi hương mùa thu, đến Tết lại thêm trăm đầu việc khác. Thường có một só phu nhân trẻ tuổi vì lao lực quá độ mà sảy cả thai, người có thể trụ được đến lúc con dâu vào cửa đã coi như có phúc.
Các phu nhân kinh thành lúc ốm yếu lại hướng về Phật pháp, thỉnh thoảng sẽ mời các ni cô đến giảng kinh, kể lại chút chuyện kỳ thú bên ngoài. Mười phu nhân ở kinh thành thì phải có đến sáu, bảy người là như vậy rồi.
Nhưng bệnh của Thẩm phu nhân quá nặng, không phải kiểu kéo dài dai dẳng như của các phu nhân khác. Sức khỏe của bà vốn cũng không bằng ai, là bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ mà ra, đến mùa xuân năm nay đã không chịu được nữa. Nửa tháng ốm đau, mới là lý do thật sự bà không tham dự hội xuân săn.
Thẩm Bích Vi vốn không biết. Thẩm phu nhân ốm đau quanh năm, cho nên có đau bệnh mấy ngày cũng là bình thường. Cô nàng vẫn cư xử như thường, sáng đến vấn an, tối về chào một câu, Thẩm phu nhân lúc đó hẳn đã ngủ rồi.
Gần đây, bệnh đau đầu của Dũng quốc công gia lại tái phát, Thẩm Bích Vi còn bận ra ngoài đi săn gõ kiến nên chẳng nghĩ gì đến việc ở nhà. Mãi có một buổi tối nọ, Thẩm Vân Trạch đột nhiên trở về trong đêm, cô nàng mới nhận ra có gì không ổn.
Đèn đuốc trong nhà được thắp sáng choang, các vú già bận rộn ra vào, Thẩm Bích Vi ngơ ngác bước vào Noãn Hương các của mẫu thân, mùi thuốc quen thuộc đập thẳng vào mũi. Hàn Nguyệt Khởi và Thẩm Vân Trạch đều hầu hạ bên giường, phụ thân Thẩm đại nhân của Thẩm Bích Vi cũng ở đó. Cô nàng đứng bên cửa sổ, nhìn gương mặt tiều tụy của Thẩm phu nhân mà thấy lòng hoảng hốt.
Một người không sợ trời không sợ đất như Thẩm Bích Vi, vào lúc ấy lại sợ hãi vô cùng.
Cũng may Thẩm phu nhân nhanh chóng mở mắt ra.
Bà như không còn chút sức lực nào, chỉ rũ mắt nhìn xung quanh một cái. Khi nhìn thấy Thẩm Bích Vi đứng ngơ ngác bên cửa sổ, bèn gọi:
– Bích Vi đến rồi ư?
Thẩm Bích Vi lại gần giường, nắm lấy tay bà. Hóa ra tay của Thẩm phu nhân đã gầy như một cành củi khô thế này, chiếc vòng tay Thẩm Bích Vi nhớ bà từng đeo đã không đeo vừa nữa.
Tim Thẩm Bích Vi rối bời.
Cũng may thái y đã kê rất nhiều phương thuốc, đám người hầu đương nhiên vội vàng đi sắc. Thẩm phu nhân bệnh lâu, còn tự nói đùa rằng Noãn Hương các này chi bằng hãy đổi tên thành Dược Hương các đi. Dược liệu chẳng thiếu thứ gì, nhưng dù đã uống hết một bát thuốc đen sì, bà vẫn có vẻ thôi tháp, chỉ có tinh thần khá hơn một chút, không còn tình trạng thở ra chứ không hít vào nữa.
Thẩm Vân Trạch đi thay quần áo, Hàn Nguyệt Khởi cũng phải phái người đến Hàn Lâm viện truyền tin, phải sắp xếp chỗ nghỉ cho Thẩm đại nhân trong Noãn Hương các, phải chuẩn bị thức ăn đêm và người hầu hầu hạ.
Nàng ấy còn phải phái người mời Liễu lão thái y đến. Liễu lão thái y đương nhiên có thể chữa bệnh, nhưng ông còn có một biệt danh khác là Liễu Nhất Châm. Bởi vì không phải người nào cũng có khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, có những bệnh nhân đã chìm vào hôn mê sâu phải dùng châm đâm cho tỉnh còn lưu lại di ngôn. Việc phân chia tài sản của mấy gia tộc lớn trong kinh phải nhờ Liễu lão thái y mới tránh được tranh đấu.
Thẩm Bích Vi thấy muốn người nhà muốn mời Liễu lão thái y đến, trong lòng đã lập tức hiểu rõ. Lúc trước ngoại tổ mẫu của cô nàng qua đời cũng do Liễu lão thái y thi châm. Lúc bà ấy tỉnh lại để lại di ngôn, nói đến mức khiến Dũng lão quốc công lão lệ tung hoành. Mẫu thân cô nàng kể, đó là lần đầu tiên bà ấy thấy cha mình khóc nhiều như thế.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bích Vi không khỏi nghẹn ngào nhắc nhở:
– Hàn tỷ tỷ, Dũng quốc công phủ cũng cần biết tin…
Hàn Nguyệt Khởi cũng đau xót khuyên nhủ:
– Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, chỉ sợ không ổn.
– Không được, – Thẩm Bích Vi vẫn kiên quyết. – Nhất định phải đi thông báo, không thể giấu, nếu không đến lúc ngoại tổ phụ biết được sẽ không chịu được đâu. Tỷ không đi thì muội đi.
Hàn Nguyệt Khởi bèn giữ Thẩm Bích Vi lại:
– Được được được, tỷ sai người đi báo, muội ở lại đây với phu nhân.
Hàn Nguyệt Khởi đi rồi, trong phòng dù có nhiều vú già cũng không ai dám thở mạnh một tiếng. Thẩm Bích Vi ngồi bên giường nắm tay Thẩm phu nhân, không biết đang nghĩ gì.
Mãi đến lúc Lăng Ba đến mới phá vỡ được sự yên tĩnh này.
– Sao rồi, phu nhân đã đỡ hơn chưa?
Lăng Ba vừa vào đã hỏi liên tục, tuy giọng không lớn nhưng lại như hòn đá rơi xuống mặt nước lặng. Thẩm Bích Vi giật mình tỉnh táo lại, đứng lên đón Lăng Ba. Cả người cô tỏa ra hơi lạnh, trên áo lông cáo còn dính hoa tuyết, mặt mũi bị lạnh đến đỏ bừng.
– Ta nhận được tin của Hàn tỷ tỷ nên tới ngay. – Lăng Ba đáp. – Bên ngoài còn đang tuyết lớn, sắp chặn cả đường, phu nhân sao rồi?
Cổ họng Thẩm Bích Vi nghẹn cứng, gắng gượng lắm mới nói ra được mấy câu. Cô nàng được hỏi như vậy bèn lùi ra cho Lăng Ba xem.
Lăng Ba cả người đầy hơi lạnh nên không dám đến quá gần, chỉ đứng ngó từ xa, dặn dò nha hoàn:
– Mang một bồn nước nóng đến đây.
Cô vừa nói, vừa cởi áo khoác và găng tay ra. Mặc dù là găng tay bằng lông ấm áp nhưng trong tiết trời rét tháng ba cũng chẳng có tác dụng mấy. Thẩm Bích Vi nhìn tay Lăng Ba đỏ bừng vì lạnh, biết cô muốn ngâm nước làm ấm tay bèn nói:
– Để ta.
Thẩm Bích Vi nắm tay Lăng Ba ủ vào lòng mình, hai bàn tay nhỏ nhanh chóng ấm lên. Lăng Ba thấy hai hàng lông mi rũ xuống của Thẩm Bích Vi đang run lên liền biết trong lòng cô nàng đang sóng to gió lớn lắm.
Trên đời này có đứa con gái nào sắp mất mẫu thân mà không sợ hãi đâu.
Tay ấm lên, Lăng Ba mới dám đặt lên trán Thẩm phu nhân, lại hỏi nha hoàn thiếp thân thêm mấy câu, nhìn đọc đơn thuốc, vẻ mặt mới dịu đi.
– Không sao, – Lăng Ba an ủi Thẩm Bích Vi. – Ta thấy bệnh này khá giống bệnh của mẫu thân ta, đến phương thuốc cũng giống. Lúc trước Thanh Lan tìm được một đơn thuốc, còn thiếu hai vị thuốc nữa, Bắc Cương đánh trận nên chặn đường vận chuyển mấy năm. Tỷ ấy vốn định chờ lô thuốc năm nay đến rồi phối, nhưng nghe nói phu nhân bệnh nặng, triệu chứng lại giống mẫu thân ta nên đang đi tìm hết các nơi trữ thuốc đấy.
Thẩm Bích Vi biết Lăng Ba đang an ủi nên nhưng vẫn cứ hỏi:
– Cô và Thanh Lan tỷ tỷ đều ra ngoài, vậy hai đứa Yến Yến thì sao?
– Đã có Dương nương tử trông nom. Huống hồ hai đứa nó cũng mười lăm, mười sáu tuổi. Ở tuổi đó chúng ta đã tự lập môn hộ rồi.
Thẩm phu nhân vẫn yên tĩnh nằm trên giường, hình như người bị bệnh nặng đã lâu đều có gương mặt vàng vọt, vừa gầy vừa sưng phù như vậy. Lăng Ba nhìn Thẩm phu nhân lại càng nhớ đến mẫu thân quá cố nên có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Bích Vi.
Cô nắm chặt tay Thẩm Bích Vi như đang an ủi.
Bên ngoài trời tuyết rơi ngày một dày, ép gãy cả những cành trúc bên ngoài cửa sổ, vang lên những rắc rắc giữa trời đông. Những âm thanh này tựa như tiếng trống đòi mạng, khiến người ta càng nóng ruột.
– Tuyết lớn thế này không biết Thanh Lan tỷ tỷ sao rồi? – Thẩm Bích Vi bắt đầu thấy lo lắng cho Thanh Lan.
Lăng Ba đã từng trải qua khoảnh khắc này nên biết, trong lòng thì tĩnh mịch chứ đầu óc không khỏi suy nghĩ lung tung nên mở lời an ủi.
– Không sao đâu, Thanh Lan có chừng mực mà. Hôm nay Bùi Chiếu phải vào cung tế tổ, nếu không ta đã gọi chàng đến rồi.
Đáng tiếc chỗ kia không gần nơi đóng quân của quân Trấn Bắc, nếu không đã có thể nhờ Thôi Cảnh Dục giúp đỡ rồi.
Lăng Ba nghĩ chuyện này không phải vì muốn nối tơ hồng mà vì dù bốn năm đã qua, cô vẫn luôn ghi nhớ dù là lúc nào, dù là khốn cảnh gì, Thôi Cảnh Dục vẫn luôn là vị huynh trưởng đáng tin cậy nhất.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 131: Tuyết lớn
10.0/10 từ 18 lượt.
