Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 132: Giao tâm
Lúc Thanh Lan xuất phát trời chỉ mới vừa tối, trong thành đã có lệnh cấm đi lại. Nàng dẫn theo Liễu Cát, Dương Phúc và Xuân Minh, ngồi xe ngựa hòa vào con phố kinh thành trong đêm. Hai lần bị Kim Ngô vệ cản đường, đều nhờ vào lệnh bài của Trưởng công chúa điện hạ mà được tha.
Giờ Tuất nàng mới đến được nha môn của phủ Nội Vụ.
Cái gọi là nha môn của phủ Nội Vụ là sáng kiến mới trong mấy năm gần đây, để tiết kiệm chi tiêu trong quốc khố, tăng thêm nguồn thu trong cung, nên Nội vụ phủ đem một ít cống phẩm tồn kho ra đổi mới. Tuy nói là đổi mới, chứ thật ra đa số bán thành tiền. Trong sổ sách của Nội Vụ phủ vẫn ghi là “bù tiền cho một trăm cuộn gấm của phủ Nội Vụ”. Những chuyện mờ ám bên trong còn nhiều lắm.
Nha môn Nội vụ phủ trong bán đồ cho cá nhân mà chỉ bán cho hoàng thương, hơn nữa còn có hạn ngạch. Đến khéo léo như Lăng Ba cũng không chen chân vào được, nên cô định bụng sẽ trao đổi với Đới Ngọc Quyền.
Nhưng Thanh Lan chạy đến đây không vì gì khác, mà vì hai vị thuốc.
Tuyết càng rơi càng lớn, cũng may lúc nàng sai người đi thì tuyết mới bắt đầu rơi thôi. Người được phái đi là Dương Phúc, hắn cưỡi ngựa chạy đến nha môn trước để tìm Đới Ngọc Quyền, nhờ gã kiểm tra danh sách hàng hóa trong nha môn Nội Vụ phủ có hai vị thuốc kia không.
Dương Phúc đến trước, nàng đến sau, Đới Ngọc Quyền đã chờ sẵn ở cửa, bên cạnh còn có tiểu lại của nha môn nội phủ và tùy tùng đang che dù, ôm một quyển sổ chờ sẵn ở cửa.
Thanh Lan vội vàng đến quên cả lễ nghi mà cứ nhảy thẳng xuống xe ngựa. Nàng mặc chiếc áo choàng lông cáo trắng, đội chiêu quân bộ, nhìn chẳng khác gì tiên tử giáng phàm khiến tiểu lại cũng ngẩn người.
– Đới đại nhân, – Nàng hành lễ, lo lắng hỏi. – Sao rồi, có tìm được hai vị thuốc đó không?
– Tây hồng hoa đã tìm được rồi, là hàng tồn từ hai năm trước, một số bị mốc hỏng, sợ sẽ ảnh hưởng đến dược liệu. – Đới Ngọc Quyền làm việc luôn cực kỳ cẩn thận. – Ta lại tìm thêm số hàng tồn từ ba năm trước, đống này thì còn tốt, chỉ hơi bị mất mùi. Ta còn tìm được một tráp thạch hộc, thạch hộc có thể dùng làm tá dược, bỏ sẵn ra để tiểu thư dùng.
Tâm trạng Thanh Lan chìm xuống.
– Còn Hắc ty mệnh thì sao? Có tìm được không?
Đới Ngọc Quyền lắc đầu.
– Trên danh sách của ta đã viết rõ rồi.
Lúc này Thanh Lan thực sự không bận tâm đến những kiêng dè nữa.
– Nó chính là nhục thung dung, loại thường được tiến cống chung với nhiều loại dược liệu khác trước khi chiến tranh Bắc Cương nổ ra. Là loại trong bụi liễu đỏ và bãi cỏ, khi bổ ra bên trong đều có màu vàng, loại này thì phổ biến. Nhưng thỉnh thoảng có loại lõi bên trong màu đen và bóng dầu, trong danh sách tiến cung gọi là Thạch Hà Nhục thung dung, đó chính là loại ta cần tìm.
– Nhục thung dung thì có nhưng thạch hà thì không. Ta đã kiểm tra lại rồi, thạch hà nhục thung dung đều bị cho là chỉ gom vào cho đủ số nên lúc vận chuyển thường bị xếp vào đống tạp dược, chỉ sợ đã mất hết rồi.
Thanh Lan tái mặt, bên ngoài tuyết rơi ngợp trời, nàng đứng dưới tán ô, thực sự có cảm giác không biết đi đâu về đâu.
Đang lúc tuyệt vọng, thì tiểu lại bên cạnh Đới Ngọc Quyền chợt kinh ngạc thốt lên.
– Đới đại nhân, tiểu nhân vừa nhớ ra. – Tiểu lại nói. – Tháng trước, lúc nha môn nội phủ chuyển đi, tiểu nhân quả thật có nhìn thấy một hộp nhục thung dung gì đó trong đống tạp dược. Lúc đó tiểu nhân còn thấy lạ, sao thuốc quý như nhục thung dung lại bị lẫn trong đống tạp dược. Ngô lão tam nhìn thấy bèn bỏ nó vào số dược liệu gửi đến Thanh Vân quan rồi.
– Thanh Vân quan? – Hai mắt Thanh Lan sáng lên, rồi lại tối sầm xuống. – Thanh Vân quan cũng là miếu hoàng gia, chỉ sợ đã dùng để luyện đan rồi.
– Không đâu. – Đới Ngọc Quyền đáp. – Thanh Vân quan đã sửa chữa được ba tháng, đạo sĩ đều chuyển đến chùa Bạch Vân rồi, chỉ để lại hai lão đạo trông chừng. Chúng ta đôi khi dùng nó làm nhà kho, bởi vì nơi đó gần với quan đạo Thông Châu. Hộp nhục thung dung kia quá nửa vẫn nằm trong Thanh Vân quan!
.
.
.
Giờ khắc này, Thẩm gia chìm trong không khí tối tăm mù mịt.
Lăng Ba biết đây là thời khắc khó khăn nhất với Thẩm Bích Vi nên càng muốn ở bên cạnh bầu bạn. Bản thân cô mười hai tuổi đã mất mẫu thân nên biết cảm giác đó đau đớn ra sao, không ai khuyên được, cũng không ai thay thế được.
Bên ngoài, tuyết rơi ngày một dày, thậm chí còn có tiếng mưa đá lách cách khiến lòng người càng thêm đau xót. Lăng Ba ngồi bên cạnh Thẩm Bích Vi bên lồng sưởi, cảm nhận bàn tay của cô nàng run rẩy trong tay mình.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trên người Thẩm Bích Vi. Vụ ong vò vẽ ở Đào Hoa yến hung hiểm thế nào, cô nàng vẫn có thể ung dung xử lý gọn gàng hơn cả đàn ông. Thẩm Bích Vi có tâm tính của người làm tướng, cưỡi ngựa bắn cung, chơi mã cầu, làm gì cũng giỏi…
Nhưng cô nàng cũng chỉ có một mẫu thân thôi…
– Hai hôm trước ta còn nổi giận với bà ấy…
Không biết qua bao lâu, Thẩm Bích Vi bỗng thì thào.
– Ta trách bà ấy cứ nhắc chuyện Dĩnh vương phi, muốn sắp xếp ta là vương phi cho Triệu Nhan. Kết quả hôm xuân săn, Triệu Nhan dẫn người xông vào ổ gấu, suýt nữa hại chết bao người, là một tên đần độn. Nên ta giận, sáng nay thỉnh an, bà ấy nói gì ta cũng không nghe rõ.
Lăng Ba nghe xong cũng mủi lòng, khuyên nhủ:
– Không sao, bá mẫu nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được tính cô. Sẽ không để trong lòng đâu.
Thẩm Bích Vi chỉ lắc đầu nói:
– Không phải.
Không phải cái gì? Thật ra cô nàng hiểu, Lăng Ba cũng hiểu. Quan hệ giữa Thẩm Bích Vi và Thẩm phu nhân không thân thiết như Diệp phu nhân và ba cô con gái. Từ năm Thẩm Bích Vi mười hai tuổi, giữa hai người đã có khúc mắc. Tuy Thẩm phu nhân vẫn trù tính cho tương lai của Thẩm Bích Vi, cô nàng vẫn hay săn chồn về để Thẩm phu nhân làm tay áo, nhưng vẫn không thân mật. Lăng Ba không phải người ngốc, đương nhiên đã nhận ra từ sớm.
Nhưng dù cô có biết đi nữa, cũng chỉ có thể khuyên nhủ:
– Không sao, trên đời này có ai thân hơn mẹ con đâu, cho dù bên ngoài hơi xa cách, trong lòng cũng gần gũi. Chỉ là hai người đều không giỏi giao tiếp thôi.
Những lời an ủi sáo rỗng này Thẩm Bích Vi đương nhiên không nghe, bởi vì cô nàng vẫn ngơ ngác nhìn qua giường Thẩm phu nhân, không nói một lời.
Bên ngoài trống đánh canh một, trời tối đen. Ngay lúc Lăng Ba tưởng đêm nay sẽ trôi qua trong lo lắng hãi hùng như vậy, Thẩm phu nhân trên giường chợt rên khẽ, từ từ tỉnh lại.
Thẩm Bích Vi vốn nhanh nhẹn, lập tức đứng bật dậy.
– Lục Thiền, mau đi gọi thái y đến. – Cô nàng vừa dặn dò nha hoàn, vừa tiến đến quỳ bên giường bệnh hỏi Thẩm phu nhân. – Mẫu thân, người thấy sao rồi, còn đau không?
– Đau thì đỡ rồi, chỉ là cả người nhức mỏi. – Thẩm phu nhân ngăn cản Lục Thiền, cười nói. – Không cần gọi thái y, chẳng phải ta vừa uống thuốc đó ư? Cơ thể của ta ta hiểu, không trị hết được đâu.
– Phu nhân không nên nói như vậy. – Lăng Ba cũng khuyên. – Thái y y thuật tinh xảo, nhất định có thể trị khỏi cho phu nhân.
Thẩm phu nhân chỉ cười khổ, nhẹ nhàng khoát tay áo. Bà muốn ngồi dậy, Thẩm Bích Vi vội đỡ bà dậy, kê thêm gối mềm lót sau lưng. Thẩm phu nhân dù sao cũng là con gái của phủ quốc công, ốm đau mà lễ tiết vẫn chu toàn.
– Làm phiền Lăng Ba đến thăm ta, cháu bỏ qua việc ta tiếp đãi không chu toàn nhé.
– Kìa, phu nhân nói gì vậy. – Lăng Ba cũng thấy xót lòng, khẽ khàng an ủi. – Phu nhân yên tâm, bệnh của phu nhân cháu biết mà, chỉ cần hạ sốt là được, tỷ tỷ cháu đã đi tìm thuốc cho phu nhân rồi.
– Mấy cô bé như cháu thì sao biết được. – Thẩm phu nhân chỉ nghĩ Lăng Ba đã vỗ về mình nên không để trong lòng mà dặn dò nha hoàn và các vú già. – Các ngươi lui đi, để ta trò chuyện riêng với Bích Vi.
Mọi người chỉ đành lui xuống. Lăng Ba lại càng thấy hoảng, Thẩm phu nhân như vậy lại có vẻ như đang để lại di ngôn. Cô muốn đi tìm Hàn Nguyệt Khởi lại sợ quấy rầy hai mẹ con tâm sự, thực sự do dự vô cùng.
Mọi người dều lui ra hết, chỉ còn Thẩm phu nhân và Thẩm Bích Vi. Cô nàng sao lại không hiểu tâm tư của Thẩm phu nhân, Thẩm Bích Vi quỳ bên giường, nắm chặt lấy tay bà mà không nói gì.
Thật ra cô nàng cũng chỉ mới mười chín tuổi thôi, cái tuổi chưa trót đời, đã biết được mấy lần sinh tử phân ly đâu. Đã thế lần này còn là người thân nhất của mình, trong lòng chỉ thấy trống rỗng, chơi vơi không có nơi đặt chân.
Thẩm phu nhân lại mỉm cười.
– Lúc đó ta đang nửa mơ nửa tỉnh thì nghe thấy con và Lăng Ba nói chuyện.
Bà tựa bên gối, yếu đuối như ngọn đèn sắp cạn dầu, mỉm cười tự giễu.
– Ta cũng không biết từ lúc nào con bắt đầu xa cách ta. Rõ ràng khi còn nhỏ con rất bám ta, lúc đó Chu di nương đấu với chúng ta, phụ thân con tin lời dối trá của ả mà muốn lục đồ đạc của ta. Chính con là người đã rút kiếm che chắn trước mặt ta. Khi đó con mới mấy tuổi nhỉ? Hình như là mười…
Thẩm Bích Vi chỉ rũ mắt đáp:
– Con đã quên rồi.
– Đó là lời nói dối. – Thẩm phu nhân nhìn ánh mắt Thẩm Bích Vi là hiểu, là sự thấu hiểu của một người mẹ dành cho con gái. – Từ lúc nào con đã không muốn nói thật với ta nữa? Không phải nói dối, cũng không phải giấu diếm, chỉ không muốn mở lòng?
Thẩm Bích Vi im lặng hồi lâu như đang suy nghĩ, khi Thẩm phu nhân cho rằng cô nàng không muốn mở miệng, Thẩm Bích Vi bỗng lên tiếng:
– Là năm mười ba tuổi.
Thẩm phu nhân không giận, chỉ uể oải nhìn cô nàng.
– Tại sao vậy? Nhất định do ta đã làm sai điều gì phải không?
Nếu bà không hỏi như vậy, nước mắt của Thẩm Bích Vi đã không rơi xuống.
Nhưng cô nàng là Thẩm Bích Vi. Cô nàng đã từng chạy vào rừng rậm suốt một đêm chỉ để đuổi theo một con chim sẻ, cho dù rơi nước mắt cũng nhanh chóng gạt đi.
– Mẫu thân, người có nhớ khi ấy con rút kiếm chĩa về phía cha, ca ca đang làm gì không?
Thẩm phu nhân ngơ ngác, phải đấy, Thẩm Bích Vi mười tuổi rút kiếm chĩa về phía phụ thân để bảo vệ mẫu thân, Thẩm Vân Trạch mười lăm tuổi đang làm gì?
– Hẳn nó đang đi học…
– Không phải, huynh ấy cũng ở nhà.
Thẩm Bích Vi còn nhớ rất rõ.
– Mùa hè năm ấy, huynh ấy theo Thang tiên sinh, bắt đầu học Ngũ kinh tập chú nên càng ngày càng gàn bướng. Chuyện hậu viện, huynh ấy không tham dự, cho dù nguyên nhân là Chu di nương vu cáo huynh ấy, khiến huynh ấy bị Thẩm đại đánh cho một trận. Mẫu thân vì huynh ấy mới tranh chấp với Thẩm đại nhân. Đến lúc hai người cãi nhau, huynh ấy đang ở ngay gian ngoài, chỉ không chịu vào giúp đỡ. Huynh ấy chứng kiến Chu di nương khích bác Thẩm đại nhân lục đồ của mẫu thân, sau đó còn khuyên con đừng cãi lại Thẩm đại nhân.
Thẩm phu nhân từ đang nhớ lại dần dần chuyển thành tỉnh ngộ, có vẻ đã nhớ ra hẳn rồi.
– Mẫu thân hỏi con bắt đầu xa cách người từ lúc nào, thì đó là chuyện mấy năm sau đó. Chuyện lần này chỉ là một góc nhỏ, phía sau còn nhiều lắm. Trong chuyện giữa mẫu thân và Thẩm đại nhân, ca ca đều không đứng về phía mẫu thân, thậm chí còn chẳng đứng về bên đúng, chỉ biết ba phải. Nhưng chẳng sao, chỉ cần con đứng bên cạnh mẫu thân là được. Khi đó con rút kiếm đã nói, huynh ấy là con trai của Thẩm đại nhân, còn con là con gái của mẫu thân.
Thẩm Bích Vi nhìn Thẩm phu nhân, cuối cùng nói ra những nỗi lòng sâu xa nhất.
– Nhưng điều làm con khó chịu nhất, là mẫu thân luôn tô hồng việc làm của ca ca. Giống như ngày đó mẫu thân không nhìn thấy thái độ của huynh ấy với việc làm của Thẩm đại nhân và Chu di nương. Trong trí nhớ của mẫu thân, huynh ấy luôn đang ở thư viện học tập chứ chẳng có ở nhà. Cùng một chuyện, con làm thì đó là việc con phải làm, huynh ấy mà làm thì huynh ấy là đứa con trai tài giỏi nhất. Cho dù huynh ấy không làm, mẫu thân cũng nhớ là do huynh ấy làm, hoặc huynh ấy có tâm làm nhưng bị trở ngại. Chuyện như vậy xảy ra nhiều lắm, con tặng quà cho mẫu thân, đổ tâm trí vào mẫu thân đến đâu cũng không sánh bằng Thẩm Vân Trạch. Huynh ấy chẳng cần làm gì cả, chỉ cần có mặt là đủ.
Thẩm phu nhân kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thẩm Bích Vi thật ra rất giống bà, chỉ là có thêm vài thứ thôi. Lông mày anh khí phối hợp với đôi mắt phượng xinh đẹp, trông còn giống tướng môn hổ nữ hơn bà. Giờ khắc này cô nàng quỳ bên giường của bà, nói ra những lời thật lòng đã dồn nén nhiều năm, mỗi lời nói đều sắc bén đến nỗi bà không thể nhìn thẳng.
– Lần làm con hết hy vọng là năm mười ba tuổi. Năm ấy Thẩm Vân Trạch vào học, học vấn của con cũng rất tốt, Thang tiên sinh cũng khen con. Ông ấy nói con học hành chăm chỉ, có thể làm trạng nguyên. Mẫu thân có nhớ khi ấy người đã nói gì không?
Thẩm phu nhân chỉ chần chừ lắc đầu, nhưng vẻ mặt như đã đoán được rồi.
– Mẫu thân nói “Đáng tiếc Bích Vi chỉ là con gái, là người ngoài, phải gả đi. Sự thông tuệ này, nếu chuyển cho Vân Trạch thì tôt.”
Thẩm Bích Vi lặp lại xong lại mỉm cười tự giễu.
– Tuy trong lòng con đã sớm chuẩn bị nhưng không biết tại sao nghe được câu này vẫn rất đau xót. Đồng thời cũng có một loại cảm giác như được giải thoát, giống như đã đi hết một con đường, dù nó là ngõ cụt, nhưng con không cần đi nữa.
Thẩm Bích Vi nói:
– Từ đó về sau, con cũng chỉ cần làm Thẩm Bích Vi, không làm con gái của ai nữa. Cô độc như vậy cũng rất tốt, mẫu thân thường nói con thân với Hàn tỷ tỷ chứ không thân với người nhà. Thật ra bởi vì ở chỗ Hàn tỷ tỷ, con có thể làm chính mình, không cần chỉ vì là con gái mà kém người khác một bậc. Gia đình này với con từ đó đã chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Thẩm phu nhân kinh ngạc nhìn Thẩm Bích Vi.
Bản thân bà cũng cảm thấy lời biện giải của mình vô ích, nhưng vẫn cứ cố gắng giải thích:
– Nhưng trong kinh đều là như vậy, con gái vốn phải lập gia đình…
– Vậy Ngoại tổ phụ có từng nói với mẫu thân như vậy không?
Cô nàng thậm chí còn thấy câu này quá đáng, nên nói:
– Không, chuyện này cũng chẳng liên quan đến Ngoại tổ phụ. Con chỉ hỏi mẫu thân câu này.
Thẩm Bích Vi nửa quỳ bên giường, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Thẩm phu nhân:
– Mẫu thân có nhớ lúc nhỏ, Thẩm đại nhân rất thương con không? Vậy từ bao giờ ông ấy lại xa cách con?
Mặt Thẩm phu nhân trắng bệch, dường như không thể nói ra đáp án kia.
– Có phải từ năm con rút kiếm chĩa về ông ấy? – Thẩm Bích Vi hỏi. – Mẫu thân nói quy củ trong kinh, nói quan niệm thế tục. Vậy theo quan niệm thế tục, Thẩm đại nhân mới là chủ gia đình, con hà tất phải vì mẫu thân mà chống đối ông ấy? Con chỉ cần đứng ở giữa ba phải như Thẩm Vân Trạch là đủ. Con đã đứng về phía mẫu thân, ủng hộ mẫu thân vô điều kiện, vậy mẫu thân có thể ủng hộ con vô điều kiện không?
– Người ta nói tình nghĩa vô giá. Vậy mẫu thân đã bao giờ thật lòng nói chuyện tình cảm với con, dù chỉ là chuyện quá qua có lại chưa?
Thẩm phu nhân bị hỏi dồn đến tái mặt, chẳng thể nói ra được câu nào.
Mà Thẩm Bích Vi cũng chẳng mong bà trả lời.
– Con vốn chẳng định nói những câu này, nhưng là mẫu thân chủ động hỏi. Con cũng rất sợ, hôm nay không nói, về sau sẽ không có cơ hội nói nữa. – Cô nàng bình tĩnh kéo lại chăn cho Thẩm phu nhân, đáp. – Mẫu thân yên tâm, con đã hết giận từ lâu rồi, cho dù có nói những lời này tâm ý của con với mẫu thân vẫn như trước thôi.
Giống như trước đây, chẳng phải bảy năm qua đều là bằng mặt không bằng lòng ư?
Lòng Thẩm phu nhân đắng ngắt, bà đưa tay muốn giữ Thẩm Bích Vi lại, yêu ớt gọi:
– Bích Vi…
Thẩm Bích Vi lại bình tĩnh hơn nhiều.
– Con không đi, con chỉ đi gọi thái y thôi. – Cô nàng thậm chí còn trấn an Thẩm phu nhân. – Mẫu thân yên tâm, Thanh Lan tỷ tỷ làm việc đáng tin. Nếu tỷ ấy cảm thấy
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 132: Giao tâm
10.0/10 từ 18 lượt.
