Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 130: Tám năm
Hội xuân săn ngày thứ năm, thiên tử hồi cung.
Những quý nhân còn lại phải đi tiễn giá nên cũng về gần hết, chỉ còn lại một số người thực sự thích săn bắn ở lại.
Thiên tử hồi cung không có con hổ kia mà chỉ có vài con gấu. Đáng tiếc chúng đều chết cả, xác được chất đầy mấy xe để mang về, cũng coi như náo nhiệt. Tuyệt nhiên không có ai hó hé hỏi con vua hổ Hầu gia săn được đã biến đâu rồi.
Nói ra thì, việc không có ai bị xử phạt khiến Lăng Ba rất kinh ngạc. Cô cứ ngỡ ít nhất cũng phải bị trách mắng vài câu, để Bùi Chiếu đến ngự tiền nhận lỗi. Nếu như không bị phạt ngay, lại như đang bị ghi sổ chờ tính sau vậy.
Nhưng sau khi biết nguyên do, cô lại không sợ nữa. Hóa ra Trưởng công chúa đã đích thân đến gặp Bệ hạ để giải thích, Ngài nói rằng:
– Mấy hôm nay Anh Trinh hơi buồn chán mới dẫn cô gái Diệp gia kia đến ngắm hổ, không cẩn thận mới thả nó chạy may mà không làm ai bị thương. Ta đã phạt nó rồi.
Bệ hạ đương nhiên cũng có tật giật mình. Trưởng công chúa nói đến phiền muộn, Người tự biết những ngày qua mình đã âm thầm chèn ép Hoắc Anh Trinh thế nào. Hơn nữa Trưởng công chúa đích thân đến xin lỗi là chuyện chưa từng có, Bệ hạ tất nhiên phải cười tủm tỉm mà đáp:
– Không sao, dù sao cũng đã bắt được rồi, cũng không nhất thiết phải nuôi trong ngự uyển.
Hai tỷ đệ hoàng gia đánh qua lại xong thì vạn sự thái bình. Trưởng công chúa thay quần áo cưỡi ngựa, đích thân đưa Bệ hạ hồi cung. Bùi Chiếu hợp mặc màu lục, Trưởng công chúa lại hợp màu đỏ, Lăng Ba cứ tưởng Thẩm Bích Vi đã là người mặc đồ đỏ đẹp nhất rồi, hóa ra còn có một Trưởng công chúa nữa.
Trưởng công chúa mặc hồ phục màu đỏ son thêu rồng bạc. Những đường chỉ bạc sáng lóa như tuyết càng là nổi bật sắc đỏ chu sa. Tóc mai như mực, sắc da sương tuyết đặc trưng của Triệu gia, lông mày dài chạm thái dương, mắt phượng hẹp dài, môi như ngậm châu. Một gương mặt mỹ lệ như vậy, nếu mặc áo dài rộng đương nhiên có vẻ ung dung quý khí. Bộ hồ phục bó sát lại tôn lên vóc dáng thon gọn như trăng khuyết, khi Ngài giục ngựa lướt qua lại như một cơn gió, khiến toàn bộ đội ngũ tiễn giá phải thất thần.
Bệ hạ cũng không thể ngồi yên, phải liên tục dặn nội thị nói “Đầu xuân gió lạnh, Hoàng tỷ đừng để bị nhiễm lạnh”. Họ như đã quay lại hai mươi năm trước, Bệ hạ vẫn là vị thái tử u ám, ỷ lại trong vòng tay che chở của người đại tỷ cương liệt, nhìn nàng xông pha, trong lòng lại ngấm ngầm muốn cản trở.
Nhưng Trưởng công chúa lại chẳng để tâm. Tính cách của Ngài giống thái tổ, nên đến tiên đế cũng ca ngợi Ngài, vì Tiên đế không làm được. Không phải Trưởng công chúa không biết những thứ sâu xa, rối rắm kia, mà biết rồi cũng chẳng để tâm. Ngài có thể chém đứt những thứ có thể chém đứt, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén. Nếu không thể cắt đứt, Ngài sẽ thu lại quang mang, để bản thân chìm xuống đáy sông. Người ngoài nhìn thấy hào quang của Ngài đều sẽ sinh lòng thương tiếc, chỉ có Ngài chẳng để ý, cứ thể bản thân chìm đắm suốt hai mươi năm.
Nhờ có Thẩm Bích Vi, Lăng Ba rất dễ hòa hợp với những loại người thế này. Về đến phủ, cô tự giác mang bánh tử đằng đến làm hòa, Trưởng công chúa đương nhiên cũng ăn. Tần nữ quan nhìn mà buồn cười, bà mang trà đến, hỏi riêng:
– Sau cùng chỉ có Diệp tiểu thư là giỏi, thả hổ về rừng, Điện hạ cũng không tức giận.
– Giữa hai mẹ con, đâu có chuyện giận nhau chứ. – Lăng Ba cười tủm tỉm.
Lăng Ba nhìn một cái là biết vấn đề giữa hai mẹ con này nằm ở đâu. Đối xử với những người như Thẩm Bích Vi và Trưởng công chúa thì phải mềm mỏng, phải dai dẳng. Chỉ cần tránh được điểm gây tức giận của họ, cuộc sống sau này sẽ dễ chịu hơn nhiều. Người đời đều bị vẻ ngoài lạnh lùng của họ dọa cho lùi bước mà không biết, chỉ cần vượt qua được lớp tường băng kia, phía sau chính là mùa xuân bất tận.
Nhưng Bùi Chiếu không muốn thử, chàng thà tin rằng mẫu thân chỉ là công chúa của Triệu gia chứ không phải mẫu thân của chàng.
Nếu không thử thì làm sao biết Trưởng công chúa có thể vì chàng mà làm đến mức nào chứ? Không được voi đòi tiên, thử hết lần này đến lần khác, thì tình cảm lại đến từ đâu?
Đừng nói chàng thả hổ về rừng, dù Bùi Chiếu lại rời kinh chạy đến biên cương mấy năm, Trưởng công chúa cũng sẽ giúp chàng xoay sở.
Có điều, Lăng Ba không muốn chàng rời kinh. Ở kinh thành ngoài việc thỉnh thoảng bị Bệ hạ làm khó, còn lại mọi chuyện đều suôn sẻ. Bên ngoài kinh thành có quá nhiều bất trắc, hơn nữa, cô cũng không muốn rời khỏi nơi mình đã lớn lên, càng không muốn rời khỏi Thanh Lan và Yến Yến.
Cùng chàng thả hổ về rừng thì được, thậm chí về sau, lưu lạc thiên nhai cũng chẳng sao, còn lúc này cô chưa thể đi được.
Cô còn có việc chưa xong nữa mà.
Hội xuân săn kết thúc, sính lễ của phủ Quốc công cũng được đưa đến. Trưởng công chúa bây giờ có lẽ chính là hình ảnh Thẩm Bích Vi của hai mươi năm sau, bề ngoài lạnh như băng nhưng làm việc lại cực kỳ hào phóng.
Tuy là phủ Quốc công cầu hôn, nhưng quy cách lại không thua gì hoàng cung. Các loại gấm khắc cũ mới, gấm Tống, gấm Thục, gấm bát trọng Tứ Xuyên, gấm hoa, gấm dệt vàng đều có đủ. Quý nhất là các loại bảo thạch, nghe nói đây là số bảo thạch đầu tiên được Tây Vực tiến cống sau đại chiến với Tây Nhung, cộng thêm những thứ Nội Vụ phủ đưa tới từ trước, phong phú rực rỡ.
Thái giám truyền chỉ cũng biết cách giữ thể diện cho Diệp gia, kéo dài quá trình này cực kỳ lâu, kinh động hơn nửa cái thành Nam này đến xem trò vui, không ít phu nhân thế gia tụ tập đến Diệp gia để chúc mừng.
Thái giám truyền chỉ Vương Thường Trung cũng có ý khoe khoang, nên đã đọc to từng mục sính lễ, nhất là mấy tráp đá quý đều được mở ra kiểm nghiệm. Hôm nay lại đúng ngày đẹp trời, trên nền gấm lót màu vàng nhạt là đủ loại bảo thạch nhiều sắc màu, từ hồng ngọc đến phỉ thúy, cẩm thạch xanh, bích tỳ mã não, lại thêm một tráp đầy dương chi bạch ngọc. Trân châu lại được xếp đầy một tráp khác, vàng ròng lại càng nhiều vô số kể. Xa hoa nhất phải kể đến một cây san hô cao bằng một người, đỏ thắm như máu, rực rỡ trong ánh nắng vàng. Các phu nhân xung quanh khen ngợi không ngừng, Diệp lão thái quân cũng được người hầu khiêng ra để tạ ơn.
Trưởng công chúa điện hạ cũng cực kỳ coi trọng, ý chỉ này vừa đọc là biết là ý của Ngài do hoàng cung truyền đạt lại, nói rằng:
– Cửu vấn cửu định là lễ cổ của tôn thất, nhưng Diệp Nhị tiểu thư hãy còn nhỏ, không cần giữ lễ tiết, chọn một ngày đẹp tiến cung tạ ơn là được.
Cái gọi là cửu vấn cửu định chính là cách đính hôn của vương tôn tôn thất thân phận cao. Phải qua ba cửa Thái hậu, Bệ hạ, Trung cung cùng với ba phủ và ba miếu mới được định ra, vô cùng rườm rà. Trưởng công chúa điện hạ miễn trừ khoản này để bớt phiền phức cho Lăng Ba nhưng sính lễ vẫn làm theo quy cách trong cung, không hề thua kém một vị Vương phi nào, có thể thấy Ngài thích Lăng Ba thế nào.
Trưởng công chúa đã ra thái độ như vậy, con đường tiếp theo của Lăng Ba đương nhiên suôn sẻ. Các phu nhân đến chúc mừng đã có Thanh Lan tiếp đón, Lăng Ba chỉ cần nhàn nhã mà hưởng thụ thôi. Cô từ tốn hướng ánh mắt về phía Phan di nương và Diệp đại nhân lòng đầy ý xấu đang đứng sau đám đông mà cười lạnh.
Trong ba đứa con gái, đứa nào lên cao cũng được nhưng cứ phải là Diệp Lăng Ba tính tình ác liệt nhất. Trải qua một chuyện bại lộ thân thế kia, Diệp đại nhân bề ngoài gượng cười trong những lời chúc tụng, chứ trong lòng đang run như cầy sấy.
Quả nhiên, buổi tối Diệp lão thái quân truyền lời đến, mời Diệp Lăng Ba, Thanh Lan và Yến Yến sang dùng cơm, dẫn cả A Thố theo cũng được.
Lăng Ba đã đến từ sớm, nhưng cô không uống trà, chỉ vào bái tiến tổ mẫu. Cô ngồi bên giường, hàn huyên lòng vòng mãi không thấy Diệp lão thái quân nói vào vấn đề chính mà không khỏi mỉm cười.
– Nếu lão thái quân muốn ra mặt hòa giải cho viện bên kia thì không cần. – Cô lạnh nhạt nói. – Đến chuyện của lão thái quân ta còn chưa bỏ qua, huống hồ là họ.
Một câu khiến lão thái quân nghẹn họng, phải làm bộ ho khan để giấu sự ngượng ngùng. Không thuận theo thì đã sao, đây là Quốc công phu nhân tương lai, con dâu của Trưởng công chúa điện hạ, mười Diệp gia gộp lại cũng không bằng. Là đứa con gái nghèo được nhận nuôi thì đã sao, về sau chính đứa con gái mới là vương tôn quý nữ danh giá nhất kinh thành.
Như chính Lăng Ba năm đó đã khóc bên giường của mâu thân mà hạ quyết tâm: Cuộc đời còn dài lắm, cứ chờ mà xem!
Bây giờ đến lúc phải trả nợ, lão thái quân cũng thấy bó tay.
Vú Ngô vội đến điều đình, cười làm lành nói:
– Nhị tiểu thư đừng giận, người một nhà nào có ôm thù qua đêm. Dù năm đó có bất hòa thì chuyện cũng qua rồi. Hàm răng còn có lúc cắn nhầm đầu lưỡi, tiểu thư giờ đã là quý nhân, đâu thể thù hằn với người nhà được? Truyền đi sẽ khiến người ta chế giễu đấy.
Lăng Ba chỉ ngồi trên ghế thái sư, cười gằn.
– Lúc Diệp đại nhân sủng thiếp diệt thê thì không sợ người khác chê cười, lúc Phan di nương cắt xén chi tiêu, ngược đãi bọn ta cũng không sợ người ngoài chế nhạo, bây giờ đến lượt ta lại phải sợ ư? Vậy thì ta quá nhu nhược rồi.
Cô chỉ khẽ nhíu mày cười khẩy.
– Huống hồ vú nói cũng hay nhỉ, quý nhân cũng sợ người khác cười chê ư? Nói khó nghe thì, dù bỗng nhiên ta không còn phụ thân, cũng có rất nhiều phu nhân trong kinh thành này giải thích giúp ta, nếu không thì đâu còn là quý nhân nữa.
Lăng Ba chỉ nói một câu đã phơi bày được sự thật của thế giới nâng cao đạp thấp này, đây cũng chính là kinh nghiệm xương máu của tỷ muội cô. Trên đời này làm gì có chính đạo, chỉ có quyền thế mới là chân lý. Cho dù họ không học được ở nhà, cũng bị Lư Văn Nhân đích thân dạy cho.
Vú Ngô cũng biết mối thù này khó giải, nhưng cũng phải gượng cười hiền lành mà khuyên nhủ:
– Tiểu thư là người thông minh nhất. Tục ngữ có câu, đại nhân không chấp tiểu nhân, hơn nữa còn là người nhà mình. Đời người thân thiết nhất chỉ có cha mẹ huynh muội tỷ đệ, lão gia cũng chỉ bị Phan di nương lừa dối, bây giờ đã tỉnh ngộ rồi…
– Thân thiết nhất là cha mẹ đương nhiên không sai, nhưng nếu phụ thân có lỗi với mẫu thân thì sao? – Lăng ba chỉ lạnh lùng hỏi ngược lại. – Vậy ta chỉ có thể chọn nghiêng về một bên thôi. Không có chuyện kể cả phụ thân nghe lời người khác mà bức tử mẫu thân, con cái vẫn phải coi phụ thân là trời chứ? Vậy mẫu thân ta để đi đâu? Huống hồ ta nhớ không nhầm, chính Diệp đại nhân cũng không nhận đứa con là ta. Ta vì một Diệp đại nhân không coi ta ra gì mà bỏ qua nỗi oan khuất của mẫu thân, chẳng phải còn không bằng cầm thú ư?
Nếu nói đến tranh biện, e rằng Diệp gia không ai có thể hơn được Lăng Ba, thậm chí trong kinh cũng khó có người ngang hàng. Cô trước giờ đánh đâu thắng đó như xắt đậu hũ, vú Ngô là người lõi đời cũng không thể phản bác được.
Diệp lão thái quân cũng đành vờ ho khan, mở miệng.
– Lúc đầu đúng là do Trọng Khanh đã sai, ta cũng có lỗi vì không chịu chủ trì công đạo. Nhưng giờ nó cũng đã ăn năn, xử lý Phan di nương rồi. Bây giờ ả vẫn chỉ là một tiểu thiếp, viện bên kia không ai dám gọi là phu nhân nữa, cũng đã phải đến quỳ dập đầu sám hối trước linh cữu của mẫu thân cháu…
Đừng nói Lăng Ba, chính Liễu Nhi và Dương Hoa đứng phía sau cô cũng không khỏi bĩu môi khinh bỉ. Dương nương tử vẫn bình tĩnh, La nương tử đã nhịn không được muốn lên tiếng. Nhưng Lăng Ba chỉ khoát tay, chị ta đành im lặng.
Lăng Ba từ tốn ngắt lời tổ mẫu của mình.
– Lão thái quân không cần mặc cả, nghe buồn cười lắm, chúng ta có phải đang đi chợ đâu.
Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào Diệp lão thái quân:
– Chủ nhân trong cái nhà này xưa nay chính là Diệp đại nhân, Phan di nương chẳng qua lưỡi kiếm trong tay ông ta thôi. Không có Phan di nương thì cũng có Trương di nương, Vương di nương. Có trách thì trách ông bà ngoại của ta mắc bẫy của bà mối, không nhận ra bản tính lang sói của Diệp đại nhân mà gả mẫu thân ta đến cái nhà này. Nói lý thì, Diệp đại nhân là thám hoa, năm đó vì chức vị của ông ta, mẫu thân phải lấy ra trong của hồi môn hơn ngàn lạng bạc để bôi trơn trên dưới cho ông ta. Chưa kể đến mỗi lần thăng chức phải làm tiệc mời đồng liêu, bái tạ ân sư thủ trưởng… Chỉ thương cho mẫu thân ta, vất vả hơn mười năm lại nuôi ra loại người lấy oán trả ơn như Diệp Trọng Khanh. Mẫu thân ta mệnh khổ, ta không trách các người, chỉ có thể trách sức khỏe con gái Lâm gia không tốt, mắc phải cái bẫy của nhà các ngươi, sinh con dưỡng cái cho các ngươi. Ta chỉ cần Diệp đại nhân trả lại hai mươi năm vinh hoa phú quý này là được.
Dù giọng cô rất bình tĩnh, nhưng chỉ nhắc đến mẫu thân hai mắt đã đỏ hoe, tay cũng không nhịn được mà run rẩy. Người tinh tường đều hiểu đây đã là chuyện không thể cứu vãn được nữa.
Vú Ngô còn đang vắt óc tìm lời giải thích, mặt lão thái quân đã xám ngoét, ngồi thừ ra không nói một lời.
Diệp Lăng Ba thấy bà ấy như vậy lại cho rằng bà vẫn muốn bảo vệ Diệp đại nhân đến cùng. Cô cười lạnh, kéo váy đứng dậy chuẩn bị bỏ đi thì lại nghe thấy tiếng Diệp lão thái quân nói:
– Cháu quyết tâm muốn phạt nhưng lại không có đền bù, cũng không phải cách dùng người.
Các vú già đã hiểu ý của lão thái quân, chỉ có ánh mắt của Diệp Lăng Ba vẫn bất động.
Diệp lão thái quân không nói rõ, cô cũng chẳng nói toẹt ra mà chỉ cười nhạt:
– Ta cũng biết, thứ lão thái quân muốn chỉ là vinh quang gia tộc. Diệp gia tuy không có con nối dõi nhưng có ta, về sau Yến Yến có thể kén rể, tìm người tài giỏi về bảo vệ dòng dõi Diệp gia cũng chẳng sao. Nhưng nếu để Diệp đại nhân an ổn ở lại đây, hưởng thụ vinh hoa mẫu thân ta không được hưởng, về sau làm lão thái công thì ta không chịu được. Chi bằng Diệp gia cứ kết thúc ở đời này của ta, bán hết gia nghiệp, các tỷ muội hồi môn của ai người nấy lấy, đồ của Lâm gia thì trả về Lâm gia. Cũng coi như ta trả ơn mẫu thân đã nuôi dưỡng ta đi.
Diệp lão thái quân dạy cô cách dùng người, cô lập tức học được ngay, thưởng phạt phân minh. Diệp đại nhân không có con trai, đương nhiên phải nhận con nuôi trong dòng họ. Nhưng bây giờ cô là phu nhân phủ Quốc công, lại có Trưởng công chúa điện hạ hậu thuẫn, chỉ cần mở lời một cái là có thể khiến Diệp gia không được nhận con nuôi luôn, phải mất hết gia nghiệp. Thậm chí cô còn chẳng cần nói rõ, chỉ cần bóng gió vài câu tức khắc trong nha môn có người đi làm giúp cô.
So ra, chỉ có để Yến Yến kén rể kế thừa môn hộ là khả năng duy nhất.
Lời nói đã đến mức này, Diệp lão thái nhân cũng không thể dị nghị nữa, chỉ đành thỏa hiệp:
– Cách của Nhị cô nương đương nhiên ổn thỏa, nhưng chưa chắc Thanh Lan và Yến Yến đã đồng tình.
– Lão thái quân không cần lo lắng, Ngô Đồng viện của chúng ta sẽ tự thương lượng, lão thái quân chỉ cần làm tốt vai trò của mình là được.
Vú Ngô vẫn chưa hiểu nội tình lại ra kính trà, cười làm lành nói:
– Tiểu thư uống chén trà rồi đi.
Lăng Ba chỉ nhìn chén trà mà không nói gì, Liễu Nhi bên cạnh cô đáp:
– Quốc công gia bình tình hình nhà ta, đã dặn tiểu thư không được uống trà từ bên ngoài.
Thật ra Bùi Chiếu không hề dặn kỹ như vậy. Trong cung đình chuyện thế này xảy ra như cơm bữa, chứ ở nhà thần tử lại chẳng có bao nhiêu, nhưng đem ra đe dọa họ một chút thì được. Dù sao lão thái quân vẫn chưa nói hết, nếu quyết tâm hạ độc giết Lăng Ba cũng không phải không có khả năng.
Diệp lão thái quân cười ảm đạm:
– Nhị cô nương quá cảnh giác rồi.
Lăng Ba cũng cười:
– Thật ra cũng chẳng cảnh giác gì lắm, ta không ăn uống bên ngoài cũng vì mọi người thôi. Nếu chẳng may ta xảy ra chuyện gì, liên lụy cả phủ bị tra xét mới thật sự mất mặt.
Một câu khiến mặt Diệp lão thái quân trắng bệch. Mọi người bảo Lăng Ba không giống Thanh Lan, quả thật không giống chút nào vì Thanh Lan sẽ chẳng bao giờ uy h**p trắng trợn như vậy. Lăng Ba nói không uống, chứ ý thật ra là: Nếu cô đột nhiên hứng lên uống một chén trà, quay về lại ốm liệt giường mấy ngày, không sợ phủ Quốc công không lật tung phủ Diệp gia lên. Đến lúc đó Diệp đại nhân hay Phan di nương không có tội cũng thành có tội.
Đây mới thực sự là uy h**p.
Lăng Ba nói chuyện với Diệp lão thái quân xong mới gọi Yến Yến và Thanh Lan đến, cả A Thố cũng có mặt. Bốn tỷ muội ngồi quanh lồng sưởi, Lăng Ba kể lại đầu đuôi cuộc đối thoại giữa cô và Diệp lão thái quân rồi kết luận:
– Hiện theo ý muội là, Diệp lão thái quân tự mình ra tay. Muội muốn thương lượng với mọi người xem nên thu xếp thế nào? Thanh Lan có chịu không? Yến Yến có muốn tự kén rể không? Thật ra cũng chỉ thuận miệng đồng ý với lão thái quân, về sau có kén người ở rể không thì là chuyện của chúng ta. Nhà bọn họ lật lọng với mẫu thân, chúng ta lật lọng lại cũng chẳng sao.
Yến Yến lập tức hăng hái reo lên:
– Vậy muội muốn thừa tự, muội muốn ở lại Ngô Đồng viện, không bảo bối muội chôn ở đây bị người ta đào đi mất thì sao?
Lăng Ba chỉ bĩu môi khinh bỉ, rồi lại quay sang nhìn Thanh Lan.
Thanh Lan mỉm cười.
– Như vậy cũng được, – Nàng kéo tay Lăng Ba, nói. – Có điều cứ chờ sau đại hôn rồi hẵng làm, nếu không tỷ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của muội. Cứ ỷ vào điện hạ mãi cũng không tốt.
Lăng Ba chỉ phóng khoáng vung tay.
– Không đợi nữa, mối thù này đã nhịn suốt tám năm, một ngày muội cũng không muốn chờ nữa. Chút danh tiếng đó thì đã sao, danh tiếng của Bùi Chiếu thì tốt lắm sao? Đến bản án của phủ Anh Quốc công còn lật lại được thì nhà chúng ta tính là gì? Ân tình Trưởng công chúa nợ tỷ còn dùng chưa hết kia mà. Bây giờ muội muốn báo thù, vừa khéo nhìn được kết cục của Diệp đại nhân và Phan di nương, sau đó là lễ thành hôn của muội, đó mới là song hỷ lâm môn.
Mọi người bị chọc cho bật cười, Thanh Lan cũng thấy bất lực.
– Vậy cũng được, ngày mai tỷ lên chùa thắp hương cho mẫu thân, thuật lại tin tốt này cho người.
Bởi vì Phan di nương làm ầm ỹ, không để Diệp phu nhân được hợp táng với Diệp đại nhân vì về sau mụ cũng muốn hợp tác, không muốn bị chủ mẫu chèn ép. Thế là Diệp phu nhân được an táng trong một nghĩa địa khác của Diệp gia, Thanh Lan lại thắp đèn trường minh cho bà ở chùa, hàng năm nhờ ni cô chép kinh làm lễ. Các tỷ muội khi nhớ mẫu thân đều lên chùa tế bái.
– Vậy muốn cũng đi. – Lăng Ba nói rồi hỏi Yến Yến. – Muội có đi không? A Thố thì sao? Muội vẫn chưa nhìn thấy chân dung mẫu thân của tỷ phải không?
– Yến Yến cho muội xem một tấm rồi, trông giống cô của muội lắm.
– Phải, con gái Lâm gia đều là mỹ nhân, chỉ có điều sức khỏe yếu quá. Mẫu thân của tỷ sinh ba người con nếu mới đi sớm hơn dì… – Lăng Ba nghẹn ngào, nên càng muốn trêu Thanh Lan. – Sao hôm nay tỷ tỷ lại dứt khoát như vậy, muội còn tưởng tỷ muốn bỏ qua cho Diệp đại nhân cơ.
– Lấy đức báo oán thì lấy gì trả ơn? – Thanh Lan hễ nói đến chuyện nghiêm túc là nghiêm mặt. – Huống hồ lần trước ông ấy còn uy h**p đòi đuổi muội đi, coi như không còn là phụ thân của chúng ta nữa. Cho dù mẫu thân còn ở đây cũng sẽ không tha thứ đâu.
Lăng Ba tựa đầu lên người Thanh lan.
– Nếu mẫu thân còn sống thì tốt quá. – Cô luôn mạnh mẽ, đến bây giờ cũng phải buông mắt. – Mẫu thân gặp Bùi Chiếu nhất định sẽ thích, mẫu thân còn thích trêu người khác…
– Không sao đâu, mẫu thân sẽ biết mà. – Thanh Lan một bên nắm tay Lăng Ba, một bên nắm tay Yến Yến. – Muội xem, hôm nay chúng ta có được lúc bình an đoàn tụ, nhất định do được mẫu thân ở trên trời phù hộ đấy.
– Có cả dì nữa! – Yến Yến thấy A Thố im lặng bèn nắm tay cô bé.
A Thố không khỏi mỉm cười.
– Vâng, cả cô nữa.
Cô bé vốn mau nước mắt, vừa nói xong nước mắt đã rơi lã chã, hai mắt Thanh Lan cũng đỏ hoe.
Tuy mắt Lăng Ba cũng đỏ, nhưng càng lúc đau buồn như vậy càng phải mau tỉnh lại. Cô lập tức nói:
– Được rồi, đừng ủ ê mãi nữa, bây giờ đang là thời điểm tốt, muội còn định làm một vố lớn đấy! Chờ muội và điện hạ bàn bạc xong xuôi, sẽ xin cho mẫu thân một tam phẩm cáo mệnh, bắt Diệp đại nhân và Phan di nương phải dập đầu mấy trăm cái mới gọi là hả hê đây!
Quý nhân có quý ngôn, Lăng Ba nói câu này xong quả nhiên ứng nghiệm.
Ngày hai mươi bảy tháng hai, một ngày trước Lê Hoa yến, Diệp lão thái quân kiện Diệp Trọng Khanh, đứa con trai duy nhất của mình tội ngỗ nghịch, kiện con dâu Phan Ngọc Dung đưa canh gà có chứa thuốc độc xung khắc với bệnh tình của bà. Đã thế còn chồng thêm tội bức tử vợ cả, độc chiếm của hồi môn, ngược đãi con gái, sủng thiếp diệt thê.
Bởi vì Lăng Ba đã sớm đánh tiếng với Tần nữ quan, chuyện này lập tức bị ém xuống chứ không lan truyền khắp kinh thành. Vụ án lập tức được đưa lên Đại Lý tự, đi qua ba lần xét xử, định ra tội danh. Phan Ngọc Dung trọng hình xăm chữ, sung làm quan nô, lưu đày đến Bắc Cương. Diệp đại nhân bị tước đi chức quan, đày đến Lĩnh Nam làm tội lại, cả đời không được về kinh.
Ngày Diệp đại nhân đi đày, trong kinh vào đợt rét tháng ba, trời đổ tuyết lên. Ba tỷ muội đều ăn ý không đến nhìn Phan di nương bị lưu đày mà đến xem kết cục của Diệp đại nhân. Họ nhìn ông ta bị xích cùng một hàng tội phạm, khoác gông đeo khóa, phải chịu roi vọt và tiếng quát mắng của công sai. Ông ta mặc tù phục mỏng manh, rê từ bước trong tuyết lạnh đến Lĩnh Nam xa xôi. Trên tường thành cao vút, trời đất chìm trong sắc trắng tinh khiết, tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, như lời hồi âm của người quá cố dành cho các tỷ muội Diệp gia.
Từ lúc Diệp phu nhân tạ thế đến nay đã là tám năm dài ròng rã.
Các tỷ muội từng được nuôi dưỡng trong tổ giờ đã trưởng thành cứng cáp, những bàn tay ẩn dưới chiếc áo choàng đáng giá ngàn vàng nắm chặt lấy nhau. Gió bắc gào thét lạnh lẽo, chỉ có nước mắt là nóng bỏng, dù là Thanh Lan trầm tĩnh nhất cũng không khỏi run tay.
– Mẫu thân, người nhìn thấy không?
Lăng Ba hỏi thầm trong lòng. Cô như quay lại vùng trời trong ký ức kia, khi còn ngồi trên giường mẫu thân, rụt rè vươn tay chạm lên trán bà. Mẫu thân từng dạy, đừng chỉ tham lợi trước mắt, đừng kích động, phải đợi, phải kiên trì, phải khắc khổ tiến lên từng ngày, kết quả mà con muốn rồi sẽ đến.
Diệp Lăng Ba mười hai tuổi từng khóc lóc vì những đĩa đồ ăn thiu thối trong Ngô Đồng viện vì bị Phan di nương cắt xén.
Diệp Lăng Ba từng đỏ mắt vì khói do thứ than kém chất lượng Phan di nương mang đến.
Diệp Lăng Ba hổ thẹn vì muội muội sốt cao mà không thể ăn được một hộp điểm tâm.
Diệp Lăng Ba từng quỳ rạp trên đất, cầu xin thần Phật vì tỷ tỷ đang liều lĩnh bôn ba bên ngoài tuyết lớn.
Cô từng nghiến chặt hàm răng, nuốt hết cay đắng mà sống qua ngày suốt tám năm trời, cuối cùng đã chờ đến được ngày xử lý được hết kẻ thù, kết thúc mọi thù oán. Lăng Ba không phụ lòng mẫu thân đã nuôi lớn mình, cũng không phụ lòng những luống cuống đau xót năm mười hai tuổi.
Mẫu thân, người có thấy không? Có tự hào về con không?
Ngày hai mươi chín tháng hai, sau Lê Hoa yến, các phu nhân biết được tin tức, đang hoài nghi không biết Diệp đại nhân đột nhiên bị đày đi Lĩnh Nam có phải do Diệp Lăng Ba nhúng tay không thì Diệp gia lại truyền đến tin vui.
Trưởng công chúa điện hạ vì công lao nuôi dưỡng con gái của Diệp lão thái quân và Diệp phu nhân nên đã truy phong Diệp phu nhân quá cố làm nhị phẩm cáo mệnh, lại chiếu theo chức quan của Diệp lão thái gia mà phong Diệp lão thái quân làm tam phẩm cáo mệnh, ban cưu trượng, được hưởng đãi ngộ như các ngoại mệnh phụ, lại ngự tứ biển hiện “phúc trạch hoa đường”, có thể tham dự yến tiệc trong cung.
Diệp gia vì vậy mà đại tu phủ đệ, mua lại dân cư sát vách, sát nhập lại với Ngô Đồng viện. Bốn cổng được mở ra, có thể cho xe ngựa ra vào, đón kiệu tám người khiêng để chuẩn bị cho chuyện kết hôn giữa Diệp nhị tiểu thư Anh Quốc công Hoắc Anh Trinh.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 130: Tám năm
10.0/10 từ 18 lượt.
