Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 129: Vua hổ
Lăng Ba vốn không đi ngắm hoa mà định đến thăm rừng tử đằng, dù sao cô cũng đã hứa sẽ làm bánh tử đằng mời Trưởng công chúa. Cô nào ngờ vừa mới đến nơi đã thấy có phu nhân tôn thất dẫn tiểu thư nhà mình đến để “chào quốc công gia”, còn đứng lại nói vài câu vu vơ. Ánh mắt của vị tiểu thư kia cứ dán chặt vào người Bùi Chiếu, thực sự khiến người ta bực bội.
Lăng Ba cũng chẳng phát cáu với họ, chỉ quay lưng bỏ đi, Bùi Chiếu lập tức đuổi theo. Chàng nhìn cô, đôi mắt hoa đào cong lên.
– Chua quá, – Chàng đúng là không sợ chết, đến lúc này còn chọc ghẹo cô. – Dấm nhà ai ủ đấy?
Lăng Ba nguýt chàng một cái.
– Ta thấy chàng muốn chết rồi! – Cô mắng. – Chàng còn dám liếc ngang liếc dọc, xem ta có biến chàng thành người câm không!
Bùi Chiếu bật cười to.
– Diệp tiểu thư hung dữ quá, – Chàng cười xong mới cẩn thận giải thích với cô, ghé sát lại tươi cười. – Ai bảo hôm nay Lăng Ba mời cả Đới đại nhân đến, ta còn chưa tính sổ với nàng đâu.
Bùi Chiếu nhắc đến Đới Ngọc Quyền khiến Lăng Ba không khỏi chột dạ.
– Đâu phải ta mời, là Thanh Lan nhất quyết đòi mời đấy chứ. Ta cũng thấy không tiện nên mới mời hắn một chén, dù sao chuyện đính hôn là ta có lỗi…
– Đính hôn?
– Được rồi, không phải đính hôn. Vì không thành nên không tính là đính hôn. – Lăng Ba dỗ dành đến phát bực, bén túm một nắm tử đằng ném vào chàng. – Chàng thôi được chưa, còn xụ cái mặt xuống thử xem!
Bùi Chiếu cười khanh khách tránh đi, còn nghiêng người kéo Lăng Ba theo.
Lăng Ba vội chạy trốn, thật ra Bùi Chiếu cũng cố ý để cô chạy, giả bộ không đuổi kịp. Chàng chờ Lăng Ba chạy mệt mới nhào lên, đè cô lên phía sau bụi hoa, cười nói:
– Diệp tiểu thư đã rơi vào tay ta rồi.
Rừng hoa tử đằng này tuy mọc hoang nhưng um tùm tươi tốt hơn hẳn loại trồng nhà, những chùm hoa dày đặc xếp chồng lên nhau tựa như những thước lụa tím hảo hạng. Đứng dưới gốc cây nhìn lên, từng chùm hoa dày đặc như những chùm nho, trên nhạt dưới đậm, tầng tầng lớp tỏa ra hương thơm, thu hút ong bướm vây quanh, quả là mỹ cảnh.
Lăng Ba ngắm hoa, Bùi Chiếu ngắm cô. Đôi mắt hoa đào của chàng nhìn người khác đẩy vẻ phong lưu thì thật đáng ghét, nhưng khi chỉ nhìn một người, giống như cả rừng hoa tử đằng đầy tình ý chỉ nở vì người đó, thật sự khiến người ta không nhịn được.
Những lúc chỉ có hai người, Lăng Ba luôn thấy hoảng hốt. Như thể cô chính là chiếc bánh tử đằng thơm ngon, sớm muộn cũng bị người ta ăn mất.
Cô vội đánh trống lảng:
– Được rồi, chúng ta đừng lề mề ở đây nữa, mấy con ong mật làm ta sợ quá…
Bùi Chiếu chỉ lười biếng dựa vào người cô, hít hà hương tử đằng vương trên tóc cô.
– Vậy chúng ta đi đâu? Ở đâu cũng có người, chán lắm.
Lăng Ba đẩy mặt chàng ra, ra vẻ muốn đánh, Bùi Chiếu lập tức bật cười tránh đi. Chàng rất kiên nhẫn, thể lực cũng tốt, thường coi Lăng Ba thành món đồ chơi mà chàng yêu quý, quấn quýt cả ngày không rời tay.
– Yên tâm, ta dẫn chàng đến một nơi, nhất định sẽ rất vui.
.
.
.
Lăng Ba dẫn theo Bùi Chiếu lặng lẽ đi xuyên qua khu doanh trại của hội xuân săn.
Bây giờ đang lúc sáng, doanh trại yên tĩnh không tiếng đội. Nhóm đi săn thì đi săn, người ở lại cũng vì Bệ hạ mời tiệc suốt đêm mà say rượu đến giờ chưa tỉnh, đến chính Bệ hạ cũng chưa ngủ dậy. Chỉ có các cung nhân, nội thị đi qua lại chuẩn bị ngọ yến. Người trong cung đều được huấn luyện để bước đi không ra tiếng, vô tình nhìn thấy hai vị “quý nhân” đi qua cũng phải giả bộ không thấy.
Mặt trời đã lên đến nửa bầu trời, sương sớm đã tan, Lăng ba dẫn Bùi Chiếu đến mép đồng cỏ. Nơi này địa thế cao, từ đó nhìn ra có thể nhìn thấy một nửa bãi săn. Lăng Ba nhìn lướt qua một vòng mới thấy thứ mình muốn tìm.
Cô dắt Bùi Chiếu qua, hóa ra là cũi nhốt con vua hổ Thôi Cảnh Dục bắt được. Thuốc mê đã tan gần hết, nó đang nằm mơ màng trong lồng, do hai thị vệ đứng cách đó không xa canh gác.
– Quốc công gia…
Thị vệ định hành lễ, Bùi Chiếu chỉ vung tay ra hiệu, họ bèn hiểu ý mà không quỳ xuống nữa. Thấy Lăng Ba đến gần lồng sắt, một trong số đó vội lên tiếng ngăn cản:
– Diệp tiểu thư cẩn thận, con hổ này dữ lắm đây. Nhìn có vẻ yếu ớt chứ cứ thấy người đến gần là cắn. Có thị vệ suýt bị nó cắn bị thương rồi, cũng may được Nguyên đại nhân nhanh tay kéo lại.
Lăng Ba đứng lại, nghiêm túc quan sát con hổ trong xe lồng. Con hổ kia bình tĩnh lạ thường, bộ lông vằn vện lộng lẫy, móng vuốt to bằng một đầu người. Đôi mắt màu vàng xanh, đồng tử thu hẹp. Lăng Ba nhìn nó, nó cũng bình tĩnh nhìn cô, nhưng hai người đang đánh giá lẫn nhau vậy.
Lăng Ba mỉm cười.
– Bùi Chiếu, chàng thấy con hổ này có thú vị không?
Bùi Chiếu chẳng hứng thú mấy, chỉ đứng bên cạnh cô, chỉ chờ lúc để kéo cô đi.
– Chẳng có gì hay. – Chàng quay sang hỏi thị vệ. – Trong cung định làm gì con hổ này?
– Tiểu nhân nghe nói sẽ nuôi dưỡng trong ngự uyển, – Thị vệ này cũng nhanh nhẹn, nghe hiểu được ý của quý nhân mà đáp. – Quả thật đáng tiếc, tiểu nhân đã ở bãi săn mấy năm, xưa nay chưa từng thấy con hổ nào có linh tính như nó, giống như đã thành tinh rồi vậy.
– Nghe nói nó là vua hổ đấy, – Người thị vệ bên cạnh cũng nói. – Năm đó thánh thượng đi săn hổ, đã giết sạch vua hổ trong núi, chỉ còn duy nhất một con này. Về sau trong núi đầy hươu nai, chỉ đành để quan ngoại tiến cống vài con hổ khác vào. Nhưng cũng chỉ có con này là lợi hại nhất, nghe quân tuần bãi săn nói, những ngọn núi cao nhất kia đều thuộc về nó, những con hổ khác cũng không dám lại gần.
– Thì cũng có ích gì đâu, về sau nó vẫn bị nhốt trong ngự uyển. Rất nhiều mãnh thú trong ngự uyển đã tuyệt thực mà chết, chết rồi xương còn bị mang đi ngâm rượu.
Hai cái thị vệ đối đáp qua lại, ra sức thể hiện trước mặt vị quốc công gia tiền đồ vô lượng này, còn hứng thú của Lăng Ba vẫn chỉ hướng vào bãi săn.
– Những ngọn núi nào là lãnh địa của nó? – Cô tò mò hỏi.
Thị vệ bèn chỉ cho cô xem. Lăng Ba cố tình đứng cùng phía với con hổ, ngón tay chỉ đi đâu, ánh mắt nó theo đến đấy. Chẳng trách người ta bảo con hổ này đã thành tinh, nó còn hiểu những con người bên cạnh đang nói gì.
Lăng Ba liếc nhìn con hổ, rồi lại nhìn Bùi Chiếu.
– Bùi Chiếu, – Cô cười hỏi. – Chàng nói xem, con hổ này phải mất bao lâu mới về được lãnh địa?
Nụ cười lập tức nở rộ trên mặt Bùi Chiếu. Rất nhiều người thích vẻ lười biếng tươi cười của chàng, cảm thấy vừa tuấn tú vừa phong lưu chứ không biết lúc chàng cười thật lòng lại đẹp như trăng sáng thoát khỏi biển mây mù. Ánh trăng kia chiếu xuống, soi rọi cả lòng người.
Chàng biết Lăng Ba vẫn nhớ.
Con chim cắt chàng tặng Lăng Ba. Chim cắt từng bị Bệ hạ khâm điểm, chỉ tốn một đêm có thể bay về biên quan nhưng lại không thoát được sự lùng bắt của Thiên gia, cuối cùng vẫn trở về tay thánh thượng.
Nhưng cô biết, cô biết tất cả.
Đến chim cắt còn không thích bị bắt, huống hồ là con vua hổ này.
Lăng Ba khẽ cười, giơ lệnh bài ra trước mặt thị vệ.
– Minh Hoa trưởng công chúa điện hạ có lệnh, – Cô thản nhiên nói láo, – Gọi một đội nhân mã đến, chuyển xe lồng đến biên giới khu rừng. Phải, chính là biên giới mảnh rừng rậm kia, ta muốn nhìn con vua hổ này thấy rừng núi của nó sẽ ra sao.
.
.
.
Vọng lâu này là vị trí cao nhất của bãi săn, có thể nhìn thấy toàn cảnh vùng rừng núi này. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy những thị vệ kia dời xe lồng đến vị trí chỉ định, sau đó về doanh theo lệnh của Lăng Ba.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào lồng sắt, không biết con hổ kia đang nghĩ g ì? Có phải nó đang nhớ lại những ngày tháng đi lại tự do trong rừng rậm, nghĩ đến những cây đại thụ xum xuê, những con nai nhanh nhẹn, những ngày tháng đi săn đầy mùi máu tanh, những ngày đông tuyết lạnh và gió to, những ngày mùa hè uống nước bên suối, nhìn thấy cái bóng của mình dưới làn nước…
Nó có biết, những thứ này về sau đều vô duyên với nó không?
Bùi Chiếu tựa vào trước cửa sổ vọng lâu, miệng ngậm hờ một chiếc lá. Mà có lẽ là hai chiếc, vì chàng chỉ khẽ động, chiếc lá kia liền phát ra một tiếng còi.
Chàng biết rất nhiều trò chơi nhỏ nhưng thú vị như vậy. Lăng Ba cũng rất hiếu kỳ, nhưng cô biết nếu mình hỏi, chàng nhất định sẽ trêu chọc cô. Chờ cô đến gần, sẽ đột nhiên hôn cô một cái.
– Chàng nói xem, con hổ kia có thể nghe thấy tiếng còi của chàng không? – Lăng Ba hỏi.
Bùi Chiếu mỉm cười lắc đầu.
– Vọng lâu cách lồng sắt hơn hai trăm bước, tính cả chiều cao lại càng xa hơn. – Chàng lười biếng tựa vào song cửa vọng lâu, hỏi ngược lại Lăng Ba. – Diệp tiểu thư đoán xem, mũi tên này của ta có bắn đến đó không?
Chàng như trút đi lớp áo “quốc công gia” phải mang suốt mấy ngày qua, trở lại làm một vị du hiệp phóng khoáng vô tư. Áo mãng bào ngự tứ không thể sửa được thiên tính của chàng, lúc chàng cười lên, đôi mắt vẫn mang theo cả rừng hoa đào.
Lăng Ba cũng đóng vai người tình của chàng, hoặc cũng có thể là một cô ca nữ nhỏ nhắn tinh nghịch, mỗi đêm ngồi bên cửa sổ chờ chàng đi qua, một lòng muốn cùng chàng đi đến nơi chân trời góc bể.
– Ta biết chàng có thể bắn trúng. – Cô cũng nhìn chàng thật kỹ.
Bùi Chiếu lập tức bật cười, lúc này mới với tay cầm cung Họa Vực lên. Cánh cung bằng gỗ đàn đen nhánh, nặng trịch, qua nhiều năm được sử dụng đã trở nên bóng nhẵn, kề bên mạnh còn phả hơi lạnh buốt. Dây cung làm từ gân của con hươu lớn Anh Quốc công từng săn ở núi Xạ Vực, được luộc qua dầu nóng, làm mềm bằng sinh tiêu, để trăm năm cũng không hỏng.
Đây là cây cung do tổ phụ chàng làm ra, từng nằm trong Lăng Yên các, cũng ứng với điển tích về cung đàn trong Lễ Ký, cuối cùng lại chết trong tay con cháu đế vương.
Thật ra Bùi Chiếu không giống tổ phụ, đôi mắt hoa đào và vẻ ngoài tuấn tú của chàng cũng không giống Hoắc An Quốc, cũng không hoàn toàn giống Trưởng công chúa. Cho nên chàng là Bùi Chiếu chứ không chỉ là Hoắc Anh Trinh. Trước giờ Lăng Ba chỉ nhận cái tên này, bởi vì cô yêu chàng, giống như cô cũng là người trong lòng chàng vậy.
Giờ khắc này, Bùi Chiếu giương cung, cánh cung căng như trăng tròn, mỉm cười ghẹo:
– Lăng Ba hôn ta một cái, ta nhất định sẽ bắn trúng.
Nếu bình thường Bùi tướng quân đùa giỡn như vậy sẽ không tránh khỏi một trận đánh.
Nhưng hôm nay thì không.
Hôm nay, Lăng Ba muốn chiều cho chàng vui, giống như mỗi lần chàng dỗ cô vậy. Bởi vì mấy ngày hội xuân săn, Bệ hạ liên tục làm khó dễ chàng, bởi vì bây giờ chàng bị vây trong phú quý danh lợi ở kinh thành, giống như con hổ trong lồng kia không thể quay về núi rừng của mình được nữa.
Bởi vì, chàng vì cô mà tình nguyện quay về.
Cho nên Lăng Ba nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên má chàng một cái. Trong quy củ thế gia, dù là nam nữ đã đính hôn cũng không được làm vậy. Nhưng cô dám làm, bởi vì cô là Diệp Lăng Ba. Vận mệnh của cô phải do chính tay cô viết, quy củ trên đời này cô có thể nghe theo, có thể không nghe theo, tất cả chỉ nghe tâm ý mà thôi.
Trong mắt Bùi Chiếu ánh lên kinh ngạc.
Nhưng chàng nhanh chóng mỉm cười.
Chàng buông dây cung, thuật thiện xạ của Hoắc gia chính là cách bắn cung thời Đường, gọi là thao chỉ, có thể kéo được cây cung mạnh sáu thạch. Dây cung do tổ phụ chàng làm ra tựa như cung thần, mũi tên lông vũ xé gió mà đi. Trong truyện diễn nghĩa tả rằng, đây chính là âm thanh có thể vang động núi sông.
Mũi tên của chàng bắn trúng vào khóa sắt của chiếc lồng kia từ khoảng cách hai trăm bước. Mũi tên thép mang theo vạn quân lực, khiến chiếc khóa sắt kia nát tan, những mảnh sắt văng vào trong lồng, rạch ra một vết máu trên người mãnh hổ.
Con hổ kia yên tĩnh trong chốc lát.
Sau đó nó lao mình vào lồng sắt, khóa sắt bị phá hỏng lập tức bung ra. Một cú đâm nữa, cửa sắt tung ra, nó nhảy vọt ra ngoài, rũ mạnh bộ lông. Cơ thể vốn cuộn tròn trong lồng duỗi thẳng ra, bộ lông vằn như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Gió thổi từ phương bắc đến, v**t v* bộ lông của nó. Vua hổ bình tĩnh đứng bên cạnh rừng rập, nhìn về phía doanh trại hội xuân săn.
Bùi Chiếu bình tĩnh đối diện với nó, cánh cung lại giương ra. Từ bìa rừng đến doanh trại là hai trăm bước, chỉ sợ dù có ba con hổ, cũng chưa chắc sống sót được dưới cánh cung này của chàng.
Con hổ kia như hiểu được ánh mắt của Bùi Chiếu. Nó chợt gầm lên một tiếng. Trong sách viết tiếng gầm của hổ có thể rung chuyển rừng nói, hóa ra thực sự không nói ngoa. Ngọn gió thổi đến kịp kia khiến tiếng gầm truyền đi khắp núi rừng, giống như quần sơn đang hành lễ với quân vương của nó.
Con hổ nhảy một bước dài, biến mất vào rừng rậm.
Lớp lông sặc sỡ kia nhấp nhoáng mấy cái đã không thấy đâu nữa, nhưng Lăng Ba biết chắc nó sẽ trở về lãnh địa của mình.
– Đi thôi, – Lăng Ba khẽ nói. – Về sau đừng để bị bắt nữa.
Nó là vua hổ thành tinh, nhất định sẽ học được bài học. Về sau, con người khó mà thấy được hình bóng nó trong rừng rậm nữa.
Cô đang nhìn con hổ, lại bị người khác ôm chặt vào lòng. Bùi Chiếu cúi đầu, tựa đầu bên bả vai cô, cười hỏi:
– Lăng Ba hại ta để xổng con hổ rồi, phải bồi thường ta thế nào đây?
Lăng Ba mỉm cười với chàng:
– Chàng muốn bồi thường thế nào?
– Ta muốn Lăng Ba bầu bạn với ta đến hết đời, thật dài thật lâu, thiếu một ngày cũng không được.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 129: Vua hổ
10.0/10 từ 18 lượt.
