Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 128: Cầm sắt
A Thố và Ngụy Vũ Sơn cãi nhau đến nhất đao lưỡng đoạn, phía Hàn Nguyệt Khởi cũng thành ngọc nát châu sa.
Thật ra Hàn Nguyệt Khởi thích uống rượu cũng chẳng sao. Thiếu phu nhân trong kinh bận rộn, tranh thủ vài lúc thanh nhàn, ẩm chút rượu ngon cũng chẳng ai dị nghị. Chỉ là gần đây nàng ấy thường uống say, khiến cả người ngoài nhìn thấy nỗi lòng của mình.
Nàng bình tĩnh, danh giá, lại có thủ đoạn, có thể thu xếp trong phủ ngay ngắn gọn gàng, trở thành tấm gương của các thiếu phu nhân kinh thành. Các phu nhân sẽ dạy con gái, phải học hỏi Thẩm thiếu phu nhân, để về sau sang nhà chồng biết ứng đối. Các thiếu phu nhân khác lại dọa phu quân của mình: Chàng đứng ép ta vào đường cùng, ta sẽ học theo Thẩm thiếu phu nhân, đến lúc đó chàng đừng hòng lay động trái tim ta.
Hàn Nguyệt Khởi mới hai mươi tư tuổi, mới xuất ra từ Hoa Tín yến bốn năm trước. Cái tuổi thanh xuân tươi đẹp như thế, lại quyết tâm làm ngọc nát châu sa. Cuộc sống đơn độc sau này đã hiện rõ ngay trước mắt.
Nàng ấy yêu hoa mai, nhưng hoa quá lạnh lẽo. Lạnh là việc nhỏ, chỉ là quá cô đơn. Hoa mai nở một mình suốt mùa đông giá, bên cạnh chỉ có tuyết trắng mênh mông, hương thơm ngào ngạt đến đâu cũng chỉ để tự mình thưởng thức. Đến mùa xuân khi trăm hoa đua nở, hoa mai lại héo tàn.
Hoa mai đơn độc một mình, nhưng trồng đầy sân sẽ đỡ hơn đôi chút. Con người như vậy, có bạn bè vây quanh là tốt rồi. Dù cô đơn, chỉ cần có thể cùng bạn bè uống rượu trong gió xuân, tán chuyện đùa giỡn, vậy thì đã rất tốt.
Trong gió xuân, Hàn Nguyệt Khởi bất giác uống thêm vài chén. May mắn xung quanh đều là người quen, nàng ấy để Lục Ngạc ở lại giúp Lăng Ba và Thanh Lan đãi khách, còn mình dẫn theo Bạch Nhị đến nhà thủy tạ nghỉ ngơi.
Đới Ngọc Quyền nhắc đến trách nhiệm, nhưng người coi trọng trách nhiệm nhất trong bữa tiệc này ngoài Thanh Lan ra cũng chỉ có Thôi Cảnh Dục. Nếu không Sơn tự doanh đã chẳng được lòng người hay Ngụy Vũ Sơn lại sùng bái Thôi Cảnh Dục đến thế.
Người làm tướng lĩnh, trước giờ tai, mắt phải nhìn, nghe được bốn phương tám hướng. Thôi Cảnh Dục nhìn chòng chọc Đới Ngọc quyền như nhìn người chết, cũng không cản được y để ý động tĩnh ở nhà thủy tạ phía bên kia.
Thẩm Vân Trạch đến rồi.
Chuyện của Thẩm gia cả kinh thành đều biết. Thôi Cảnh Dục có vô tâm cũng nghe được ít nhiều. Y biết Thẩm Vân Trạch là kẻ không ra gì.
Tuy năm đó, chuyện đính hôn của Thẩm Vân Trạch và Hàn Nguyệt Khởi là nghe lệnh cha mẹ chứ không phải tự chủ đính ước như y và Thanh Lan. Dù sao gia đình môn đăng hộ đối với hai nhà này trong Hoa Tín yến cũng không nhiều, cha mẹ hai bên đã thống nhất, con cái lại gặp nhau trong Hoa Tín yến xong, mới định ra hôn sự.
Nhưng Thẩm Vân Trạch và Hàn Nguyệt Khởi cũng đã từng đi ngắm hoa đăng Tết Nguyên Tiêu, cùng nhau cầu nguyện trước Phật, cài khóa đồng tâm trong Hải Đường yến, đã cùng nhau lạy trăng trong Đồng Hoa yến. Chuyện tình của chính y và Thanh Lan còn không được tỏ rõ bằng họ nữa.
Lời hứa quân tử đáng giá ngàn vàng, Thẩm Vân Trạch nói nuốt lời và nuốt lời ngay được, còn khiến Hàn Nguyệt Khởi khó xử trong Nghênh Xuân yến, thực sự chẳng ra thể thống gì.
Thôi Cảnh Dục thấy Hàn Nguyệt Khởi đã say, bên cạnh lại chỉ có một nha hoàn. Y lo lắng nàng ấy bị Thẩm Vân Trạch làm phiền bèn nháy mắt ra hiệu cho Doãn Hồng Huyên trông nom các nữ quyến, để mình tiện sang bên kia giúp đỡ.
Hàn Nguyệt Khởi tuy đã say nhưng ý thức vẫn tỉnh táo. Những vật dụng trong lầu thủy tạ này đều do nàng ấy giúp Lăng Ba sắp xếp, tất cả đều là đồ mới, để các phu nhân tiểu thư đi dạo có chỗ nghỉ ngơi. Ai ngờ Bạch Nhị vừa đỡ Hàn Nguyệt Khởi ngồi xuống trường kỷ, Thẩm Vân Trạch đã đi vào.
Hắn đi vào, Hàn Nguyệt Khởi liền đứng lên, hỏi:
– Nơi này là Hoa Tín yến, lang quân tới làm gì?
Nàng vẫn luôn có thể tìm được lý do chính đáng để đuổi Thâm Vân Trạch đi. Đáng tiếng hôm nay không có vú già bên cạnh, chỉ Bạch Nhị tính tình hiền hòa. Thẩm Vân Trạch cũng biết điểm ấy, nên ra lệnh:
– Bạch Nhị, ngươi lui đi.
Bạch Nhị tuy thiền lành nhưng rất trung thành, tuy ra vẻ khó xử nhưng vẫn nhìn Hàn Nguyệt Khởi chờ chỉ thị trước.
– Em không cần đi. – Hàn Nguyệt Khởi lạnh lùng nhìn Thẩm Vân Trạch. – Lang quân có gì thì nói đi, không có thì đi đi. Hội xuân săn sắp kết thúc rồi, Hàn Lâm viện lại bận bịu. Lang quân vẫn nên về sớm thì hơn.
Thẩm Vân Trạch cay đắng bước lên trước, hỏi:
– Nguyệt Khởi, nàng cũng biết ngày mai ta phải về Hàn Lâm viện, sẽ không được gặp nhau cả tháng trời, tại sao còn phải lạnh lùng như vậy?
– Tại sao ta lạnh lùng, lang quân phải rõ hơn ai hết chứ. – Hàn Nguyệt Khởi vừa uống rượu, nên lời lẽ thẳng thắn hơn ngày thường nhiều. – Hôm nay vừa lúc là Hải Đường yến, lang quân vừa hỏi, chi bằng ta cứ nói rõ vậy. Về sau chúng ta đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, giống như cha mẹ vậy.
Thẩm Vân Trạch đời nào chịu, lo lắng nói:
– Vì sao phải như vậy? Chúng ta là phu thê, lại còn trẻ thế này, tại sao phải đến nông nỗi ấy?
Hàn Nguyệt Khởi nhất thời nổi giận.
– Là lang quân đẩy chúng ta đến nước này, không phải ta! – Nàng ấy quát lên, rồi lại nhận ra mình vừa thất thố. – Hôm nay ta đã uống rượu, không muốn nhiều lời với lang quân, lang quân về đi.
Hàn Nguyệt Khởi dẫn theo Bạch Nhị, muốn bỏ ra ngoài, Thẩm Vân Trạch lại cố tình cản đường. Hàn Nguyệt Khởi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, lập tức hiểu rõ.
– Ta biết là vì chuyện Yên Liễu, bây giờ ta đã tỉnh ngộ rồi! Cô ta khóc lóc cầu xin ta, ta cũng không ở lại trong phòng cô ta nữa. Ta biết mọi tình ý trước đây đều là giả, huệ chất lan tâm kia cũng là giả, cô ta không phải cô gái tốt đẹp gì. Ta đã tỉnh ngộ rồi, Nguyệt Khởi, về sau nàng muốn xử lý Yên Liễu thế nào cũng được. Ta sẽ không bao giờ làm thế nữa.
Hắn tự thấy mình đã rất thành khẩn, ai ngờ Hàn Nguyệt Khởi chẳng hề bị lay động, trái lại còn cười khinh bỉ.
– Nếu không lang quân nghĩ cô ta là thứ gì? – Nàng hỏi ngược lại Thẩm Vân Trạch. – Lang quân cũng không cần lấy Yên Liễu ra hòng chống chế. Cô ta chẳng qua cũng chỉ là một cô gái đáng thương, bị người ta mua qua bán lại, bị dạy cách làm thiếp thất lấy lòng người khác, cầu xin chút thương hại dưới tay đàn ông. Cô ta đương nhiên chỉ biết cúi đầu tùy cơ ứng biến để cầu sinh. Cô ta chỉ sai vì nhận nhầm chủ nhân, cho rằng có thể dựa vào chút tình ý mỏng manh của lang quân để khiêu khích ta. Lang quân vừa hưởng thụ được cô ta lấy lòng, lại vừa phỉ nhổ thân phận của cô ta, trên đời e rằng không có chuyện như vậy!
– Nói cách khác, nếu cô ta thực sự là một mỹ nhân huệ chất lan tâm, có thể hồng tụ thiêm hương, hôm nay lang quân đã chẳng ở đây để nói với ta những lời này. – Hàn Nguyệt Khởi mỉa mai. – Về sau nếu thực sự có một cô gái tốt như vậy, lang quân cứ yên tâm rước về đi, không sợ bị lừa.
Nói Lăng Ba giống Hàn Nguyệt Khởi cũng chẳng sai. Hai người đều có một cái miệng sắc sảo, những lời nói ra tựa như kéo sắc xé toạc mọi lời biện bạch của Thẩm Vân Trạch
Thẩm Vân Trạch đâu có cãi lại được.
– Ý ta không phải như vậy…
– Ý của lang quân là gì, cũng không liên quan đến ta, – Nụ cười của Hàn Nguyệt Khởi đã nhuốm màu mệt mỏi. – Ta không được đọc nhiều sách như lang quân, thứ ta giỏi nhất là thêu thùa, cũng chính thêu thùa đã dạy ta đạo lý này. Lang quân có biết đồ thêu luận tốt xấu thế nào không?
Nàng ấy nhìn thẳng vào Thẩm Vân Trạch, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
– Đồ thêu tốn càng nhiều thời gian thì càng quý giá. Tâm tư càng thành kính, đồ thêu càng quý. Nếu đó là thiên hạ độc nhất, thì lại càng quý. Uổng cho lang quân đã đọc sách hai mươi năm cũng không hiểu chữ tình, lang quân không chung thủy, đứng núi này trông núi nọ, còn dám nói chuyện tình cảm vợ chồng với ta, đúng là nực cười.
– Không phải như vậy, – Thẩm Vân Trạch vội bao biện. – Chúng ta cũng từng có thời gian tốt đẹp, lúc tân hôn, chúng ta cũng từng cầm sắt hòa minh, Hải Đường yến bốn năm trước, chúng ta từng thề nguyện trước…
– Kẻ đã chà đạp lời thề thì không có quyền lên tiếng. – Hàn Nguyệt Khởi chỉ thờ ơ đáp. – Thiếp thất cũng được, thông phòng cũng được, đều là nô tỳ thôi. Tình ái là chuyện giữa người và người, nô tỳ vốn không được tự do, làm sao sinh tình? Lang quân cũng không cần cho rằng do Yên Liễu hại chúng ta, là chính lang quân không hiểu chân tình, không thể đổ tội cho Yên Liễu được.
– Vậy chúng ta thì sao? – Thẩm Vân Trạch sốt ruột nói, – Chẳng lẽ chúng ta chưa từng có tình, cho dù ta trót vi phạm lời thề, không lẽ cũng không có cơ hội quay đầu hối cải?
Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười nhạt.
– Lang quân, ta đã nói rồi, tình là thứ chỉ có con người mới bàn luận.
Hàn Nguyệt Khởi dùng thái độ bình tĩnh nhất, để mắng ra những lời sâu cay nhất.
– Kẻ vì một đoạn tình cảm thoáng qua mà nhục mạ vợ cả như ngươi sao xứng bàn chữ tình với ta. Ta cũng trưởng thành trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Lúc sinh A Hạnh, ta đã đau đớn suốt một đêm, đi dạo hết một vòng Quỷ Môn quan. Còn ngươi vì không giữ được thể diện mà uy h**p muốn hưu người thê tử đã sinh con dưỡng cái cho mình. Kẻ như ngươi có thể coi là người ư? Chẳng qua là thứ mặt người dạ thú thôi. Hôm nay ta còn đứng vững ở đây, không phải nhờ ngươi thương hại, mà nhờ chính ta có thủ đoạn, có sức mạnh, bằng không ta đã bị ngươi đuổi ra khỏi cửa. Đời này ngươi có tư cách gì để bàn luận chữ tình với ta nữa?
Từng câu chửi nghe nhẹ bẫng của Hàn Nguyệt Khởi lại nặng nề đến nỗi Thẩm Vân Trạch không dám nhìn thẳng vào nàng ấy nữa. Hắn vừa thẹn vừa xấu hổ, còn Hàn Nguyệt Khởi mắng xong đã toan dẫn Bạch Nhị bỏ đi, Thẩm Vân Trạch thấy vậy bèn cuống lên nắm chặt lấy tay cổ tay nàng ấy.
– Nguyệt Khởi, ta biết mình có lỗi với nàng. Xin nàng cho ta cơ hội bù đắp… – Lời nói của hắn mềm mỏng, nhưng tay vẫn giữ chặt Hàn Nguyệt Khởi không buông. – Xin cho ta một cơ hội để chứng minh, chúng ta nhất định sẽ quay lại như lúc đầu.
– Lang quân xin tự trọng!
Hàn Nguyệt Khởi vùng vẫy, Bạch Nhị cũng đến giúp đỡ, van nài:
– Thiếu gia, mau buông tay ra!
– Ta không buông! – Thẩm Vân Trạch cố chấp rít lên. – Nàng là thê tử của ta, cớ sao ta phải buông tay…
Hắn thậm chí còn ôm eo Hàn Nguyệt Khởi, muốn tiến thêm một bước nữa. Bạch Nhị vội vàng nói:
– Thiếu gia, không được. Ở đây đông người nhiều tai mắt…
Cô hầu bị Thẩm Vân Trạch đẩy ra đâm sầm vào chiếc bàn cao, hét lên đau đớn. Hàn Nguyệt Khởi vừa sốt ruột vừa tức giận, cơn say đã tỉnh hơn nửa. Đúng lúc nàng ấy đang tuyệt vọng vùng vẫy thì trên người bỗng nhẹ bẫng đi, Thẩm Vân Trạch bị người ta xách lên như gà, ném thẳng lên trường kỷ trong thủy tạ. Hắn ngã chổng vó, giãy dụa thế nào cũng không đứng lên được.
Bấy giờ, Hàn Nguyệt Khởi mới nhận ra người đến là Thôi Cảnh Dục.
– Ta thấy hắn theo cô đến đây liền biết hắn muốn gây chuyện. – Thôi Cảnh Dục vẫn thủ lễ không nhìn thẳng vào Hàn Nguyệt Khởi. – Cô không sao chứ?
Hàn Nguyệt Khởi đứng dậy, chỉnh lại tóc tai và xiêm y.
– Ta không sao, đa tạ huynh để ý.
Nàng ấy từ năm đó đã khen ngợi ánh mắt của Thanh Lan, biết người bạn thân mình chọn là một thiếu niên lang đầy trách nhiệm. Ngày ấy ở mùa đồng hoa, xe ngựa của hai người bị kẹt vào vũng bùn, cũng nhờ Thôi Cảnh Dục lội nước, dùng ngựa đưa họ lên. Hàn Nguyệt Khởi còn từng dùng chuyện này trêu chọc Thanh Lan.
Nếu như được lựa chọn, ở nơi kinh thành đầy rẫy sóng ngầm này, trước vận mệnh vô thường, cô gái nào không muốn được gả cho một lang quân như ý đáng tin cậy cơ chứ. Cho dù không giúp được gì, chỉ cần chung thủy dịu dàng, như phẩm chất một lòng một dạ của loài chim nhạn trong sính lễ, thì dù giữa mùa đông giá lạnh, có người ấy bên cạnh, chắp cánh cùng bay, cũng không cảm thấy khổ cực nữa.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Hàn Nguyệt Khởi là hoa mai. Hàn mai ngông nghênh kiêu ngạo, thà đơn độc vượt qua mùa đông lạnh lẽo, cũng không muốn chịu thiệt ở bên kẻ không xứng đáng.
Thôi Cảnh Dục nhìn thấu nỗi niềm của Hàn Nguyệt Khởi. Dù sao họ cũng đã làm bạn nhiều năm, nàng ấy còn là bạn thân nhất của Thanh Lan. Nên đến người lạnh lùng như y cũng chịu mở miệng nói đùa:
– Có muốn ta ném hắn xuống nước không?
Người y nói là Thẩm Vân Trạch vẫn đang chật vật đứng dậy khỏi chiếc trường kỷ.
Hàn Nguyệt Khởi chỉ mỉm cười ảm đạm.
– Không cần. – Nàng ấy hờ hững đáp. – Dù có ném thì người mất mặt vẫn là ta, không cần, chúng ta đi thôi.
Thẩm Vân Trạch vẫn còn đang tức giận la hét “sao nàng lại đi cùng hắn, các người đã làm gì trong tiệc hả?”. Hàn Nguyệt Khởi dẫn Bạch Nhị đi, còn dừng lại trước nhà thủy tạ một lát, Thôi Cảnh Dục lập tức hiểu ngay.
– Chuyện hôm nay, ngoài ta và cô sẽ không có ai biết.
Dù sao đều là con cháu thế giá.
Hàn Nguyệt Khởi không khỏi thấy tiếc.
– Huynh biết không? Cả đời này Thẩm Vân Trạch cũng không thể với tới chữ tình. – Nàng thở dài, nhìn mặt nước phủ kín cánh hoa rơi bên bờ thủy tạ. – Thật ra cũng chẳng có gì lạ, người trên đời này phần lớn chẳng gặp được chân tình, vậy thì đã sao, một đời trôi qua cũng nhanh thôi. Nhưng huynh và Thanh Lan thì khác…
Thôi Cảnh Dục đã tự hiểu nửa câu sau của nàng ấy là gì.
– Ta biết, phải quý trọng thanh xuân.
Y chỉ vào tai, ra hiệu lỗ tai mình nghe nhiều đến mọc kén.
Hàn Nguyệt Khởi không khỏi mỉm cười.
Người có tình, cả ngày treo chữ tình bên mép, sớm thành hôn cũng sớm ly tâm. Người thực sự có tình, lại không dám nói chữ tình. Bởi vì trong một chữ “tình” còn nhiều ngập ngừng suy tư, bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy… Đúng là thế sự trêu người.
– Được rồi, ta còn một lỗ tai phải nói cho mọc kén đấy. Chúng ta về thôi.
.
.
.
Thật ra Hàn Nguyệt Khởi cũng có nhiều lời phải nói với Thanh Lan, bởi vì trong lòng nàng hẳn có nhiều tâm sự.
– Lăng Ba đâu rồi? – Hàn Nguyệt Khởi nhìn quanh, hỏi. – Muội ấy chạy theo Hoắc Anh Trinh rồi à?
– Nguyệt Khởi. – Thanh Lan vội nhắc nhở. – Về sau muội đừng trêu Lăng Ba như vậy nữa.
– Ồ? Muội ấy gả, chúng ta lại không được trêu. – Hàn Nguyệt Khởi cười khúc khích. – Thế mà lúc ta mới kết hôn, cả ngày muội ấy chỉ biết dạy Bích Vi gọi ta là tẩu tẩu.
– Không phải vì chuyện này. – Thanh Lan kéo Hàn Nguyệt Khởi tới một gốc cây yên tĩnh rồi mới mở miệng nói. – Ta bảo muội đừng nói, bởi vì Lăng Ba vốn đang sốt ruột vì ta. Muội ấy tự thấy hổ thẹn với ta, chuyện của ta chưa xong, muội ấy nhất quyết không chịu lập gia đình, muội nhận ra chưa?
– Lăng Ba lúc cứng đầu lên quả thật ương bướng. – Hàn Nguyệt Khởi cảm khái. – Vậy tỷ định làm gì? Hai tỷ muội định dồn nén lẫn nhau như vậy mai sao? Chi bằng cứ nghe muội nói, gả quách cho Thôi Cảnh Dục đi.
Thanh Lan lắc đầu, Hàn Nguyệt Khởi chỉ thở dài.
– Tỷ đừng làm chuyện ngốc nghếch. Ta biết Trưởng công chúa điện hạ thích tỷ nhưng tỷ không làm được nữ quan đâu, nếu không Ngài đã chẳng chọn tỷ và Thôi Cảnh Dục chủ trì Hoa Tín yến.
– Quá lắm thì đi làm ni cô thôi.
Hàn Nguyệt Khởi bị Thanh Lan chọc cười, nhưng vẻ mặt nàng không giống đang kể chuyện cười cho lắm. Hàn Nguyệt Khởi vội nói:
– Tỷ đừng vội, để muội đi khuyên Lăng Ba đã. Ai cũng bảo Lăng Ba giống muội, hẳn sẽ không ngốc như vậy. Muội ấy không chịu gả thì chúng ta và Hoắc Anh Trinh cũng không nhịn được. Hơn nữa thân phận của Hoắc Anh Trinh như vậy, trong cung có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, đính hôn rồi còn có người muốn cướp đó, cứ để chậm sẽ sinh biến. Chúng ta cứ phải làm xong đại sự trước. Đúng rồi, muội ấy đâu?
– Hình như chạy ra ngoài rồi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 128: Cầm sắt
10.0/10 từ 18 lượt.
