Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 127: Nước mắt
Thẩm Bích Vi vẫn đang kể về phong tục ở Giang Nam. Cô nàng kể chuyện tao nhã của người Giang Nam, cảnh du ngoạn tươi đẹp, có thể ngắm núi sống suốt cả ngày, chuyện pha trà trên thuyền, ngắm hoàng hôn đến quên lối về, khiến A Thố và Yến Yến nghe đến mê mẩn. Cô nàng kết luận:
– Nên Giang Nam có nhiều thơ từ hay, những nơi có cảnh sắc núi non đẹp sẽ có nhiều văn nhân.
– Vậy cũng khó trách nhân tính Giang Nam như nước chảy. – Thôi Cảnh Dục lạnh lùng cắt ngang. – đ*ng t*nh nhưng không nặng tình, chẳng trách thơ từ nhiều.
Một câu của y đã chửi hết cả người Giang Nam. Đới Ngọc Quyền có khoan dung đến đâu cũng không thể nén giận.
– Thôi Hầu gia hiểu tình ư? – Lời của Đới Ngọc Quyền mang thâm ý, ngữ điệu từ tốn. – Vậy Hầu gia cảm thấy, một đoạn tình phải mất bao lâu để biến mất, mới không coi như lạm tình?
– Duyên tụ duyên tan là chuyện thường tình, tình sinh tình diệt cũng vậy… – Hàn Nguyệt Khởi tuy đã say nhưng tiếp lời rất nhanh, giống như đang đọc một câu kinh.
– Tình nếu không bị khống chế thì ngắn dàn đều có, nào có thứ gì là có hay không? – Thẩm Bích Vi tưởng họ vẫn đang luận đạo, liền nói tiếp.
– Ta không đồng ý. – Bùi Chiếu cười nói.
– Ta cũng không đồng ý. – Lăng Ba cũng nói. – Dựa vào đâu mà nhớ đến liền nhớ, muốn hủy thì hủy, ta lại muốn thật dài thật lâu…
Hàn Nguyệt Khởi lập tức mỉm cười.
Nếu không uống rượu, có lẽ nàng ấy sẽ không bất cẩn như vậy. Nhưng bây giờ Hàn Nguyệt Khởi mặc kệ, không cần biết nếu mình lỡ lời sẽ bị Diệp Nhị tiểu thư trả đũa về sau.
– Sao Lăng Ba lại thay đổi vậy? – Nàng ấy cười nói. – Hồi trước ai nói với ta, trong hôn nhân cũng chẳng có tình cảm, chỉ cần bảo vệ bản thân là được. Dù sao tình cảm chỉ ba năm rưỡi sẽ phai nhạt, chi bằng không có tình còn thoải mái hơn…
Mặt Bùi Chiếu lập tức sầm xuống.
– Hừ, chỉ ba năm rưỡi sẽ phai nhạt?
Chàng hỏi Diệp Lăng Ba ngồi bên cạnh, tuy mặt nhìn như đang cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Lăng Ba lập tức vỗ về chàng.
– Suy nghĩ đều sẽ thay đổi mà. – Cô chống chế. – Chỉ cho phép mấy người thay đổi, còn ta thì không à? Không tin đi hỏi mà xem, bốn năm trước sẽ nghĩ như bốn năm sau sao? Hàn tỷ tỷ chẳng lẽ vẫn còn như bốn năm trước? Thôi Hầu gia thì sao?
Lăng Ba biết mình đang gắp lửa bỏ tay người, để Hàn Nguyệt Khởi tiếp tục nối tơ hồng mà bỏ qua cô.
Mọi người quay sang nhìn Thôi Cảnh Dục, y chỉ bình tĩnh uống rượu.
– Suy nghĩ của ta bây giờ và bốn năm trước chưa từng thay đổi. – Y nhướn mày, bình tĩnh nhìn Thanh Lan ở đối diện. – Một đời người có một đoạn tình cảm là đủ, đã có thì không cần thay đổi. Điểm ấy hẳn không bằng thủy tính của người Giang Nam rồi.
Cái từ “thủy tính (*)” này vừa là khen, vừa là châm chọc.
(*) Từ “thủy tính” này có hai nghĩa, vừa là kỹ năng bơi, vừa là lẳng lơ.
Thanh Lan lập tức nhíu mày cảnh cáo.
– Thôi Hầu gia!
Tuy rằng không đến nỗi tự nhiên như ở nhà, nhưng khiến khách khó xử không phải đạo làm chủ nhà.
Nhưng Đới Ngọc quyền nghe hiểu, chỉ cười tự giễu.
– Tình trường ý trường, song tâm bất biến đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng cõi đời này ngoài tình ý còn có rất nhiều thứ quan trọng. Chẳng hạn như trách nhiệm, chẳng hạn như phẩm hạnh.
Lời này đã chạm đúng chỗ yếu của Thanh Lan, nhưng cho dù không chạm đúng, nàng vẫn sẽ giảng hòa.
– Đới đại nhân nói rất hay, – Nàng chỉ cụp mắt, chuyện để tài. – Dù sao cũng là Hoa Tín yến, không thích hợp nói chuyện tình ý, chi bằng mọi người tiếp tục bàn thơ từ đi.
Nàng đã đứng ra cắt đứt đề tài, mọi người cũng không có cách nào khác, đành đổi chuyện khác tán gẫu. Cũng may trong hội còn có Thẩm Bích Vi, tinh thông thơ từ, võ nghệ. Cô nàng vừa có thể bàn luận chuyện đánh trận với Ngụy Vũ Sơn, vừa có thể bàn thơ từ với Thanh Lan cả buổi, nên bữa tiệc cũng coi như náo nhiệt.
Vị trí nhà thủy tạ này rất đẹp, ở ngay sát bờ suối, cảnh sắc trong vườn ngự uyển của Hoàng gia đương nhiên không có gì để chê, chỉ một cây hải đường cũng là hàng hiếm có trong kinh thành. Trên cây nở đầy những bông hoa tinh xảo mang màu hồng, trắng, rủ xuống sát mặt nước như một tán ô đẹp mắt. Trên mặt nước có hành lang chính khúc, đi lại cũng rất thú vị.
A Thố cũng đã sớm nhìn thấy hắn nhưng làm bộ không để ý. Lúc đang cắt hoa hải đường thì cành cây bỗng sà xuống, hóa ra là Ngụy Vũ Sơn ỷ mình cao mà kéo hẳn một cành hải đường lớn xuống. Chàng trai khôi ngô đứng bên cành hoa nở đầy, cười tủm tỉm với cô.
A Thố thu lại cây kéo.
– Hải đường này không đẹp, chúng ta ra chỗ khác. – A Thố nói với nha hoàn Tiểu Nguyệt.
Ngụy Vũ Sơn vội vàng theo sau.
– Sao nàng lại giận thế? – Hắn lẽo đeo theo phía sau, hỏi. – Ta còn chưa nói gì mà.
Hai người đi tới trên hành lang, từ xa có thể nhìn thấy các tiểu thư đang vui vẻ chơi rút thẻ hoa, tiếng cười nói không dứt, còn có người đùa giỡn đuổi bắt lẫn nhau. Thật sự là những cô bé còn vô tư.
– Hoa Tín yến vốn phải vui vẻ, nàng cả ngày cứ giận dỗi, không tốt cho sức khỏe đâu. – Ngụy Vũ Sơn còn khuyên nhủ.
– Ta chẳng có lòng dạ đó đâu, nhìn Diệp tỷ tỷ và Thôi Hầu gia như vậy, sao có thể vui cho được.
Thật ra A Thố nổi giận cũng có nguyên nhân cả.
– Không như huynh, cả ngày chỉ biết cười cười nói nói, ta thấy huynh và Lư Uyển Dương nói chuyện rất vui, còn đến tìm ta làm gì?
Ngụy Vũ Sơn dù sao cũng còn trẻ con, chưa từng biết yêu nên không hiểu ẩn ý sau câu nói của A Thố, còn cố gắng giải thích:
– Ta nói chuyện với Lư Uyển Dương bao giờ? Chẳng qua cô ấy hỏi đường nên ta mới dừng lại nói đôi lời thôi. Cô ấy cũng rất đáng thương, tỷ tỷ vừa ngã ngựa, đám tùy tùng lập tức tản đi, còn có người bắt nạt cô ấy đấy.
Hắn còn chưa dứt câu, A Thố đã giận dữ quát lên.
– Hay lắm, huynh tội nghiệp cô ta thì cứ theo cô ta luôn đi, đúng lúc người ta còn đang thiếu một lang quân như ý đấy! – A Thố mỉa mai. – Ta không phải người độ lượng. Lúc trước tỷ tỷ cô ta chèn ép Diệp tỷ tỷ thế nào, ta không thể quên được. Huynh thương hại cô ta thì về sau đừng gặp ta nữa, dù sao huynh cũng không cần, lần trước huynh còn hung dữ với Nhị tỷ.
Ngụy Vũ Sơn đầy vẻ bất lực.
– Nàng mắng thì cứ mắng, việc gì phải ra vẻ kéo bè kéo cánh như thế. Ta không đối xử tốt với mọi người khi nào? Từ sau chuyện của chúng ta, ta rất khách khí với Diệp tỷ tỷ đấy thôi, Diệp Lăng Ba gây sự với ta trước, ta cũng không thể để cô ấy nói ta mãi được…
– Ừ đấy, Nhị tỷ mới nói huynh mấy câu, huynh đã không nhịn được. Tỷ muội Lư Văn Nhân làm nhiều chuyện xấu, huynh lại quên rõ nhanh, thế thì huynh còn đến gặp ta làm gì? Cứ đi chơi với cô ta đi! Ta chẳng cần huynh, là tự huynh đến tìm ta…
Ngụy Vũ Sơn bị A Thố mắng xa xả, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:
– Chẳng phải trên bàn tiệc chúng ta đã bàn đến chuyện tình cảm ư? Ta thấy nàng ở đây nên mới tìm nàng nói chuyện. Hôm nay trời đẹp thế này, nàng không muốn đi dạo cùng ta một lát ư?
A Thố vẫn còn vướng mắc chuyện với Lư Uyển Dương nên không tiêu cơn giận.
– Ta đâu có thanh nhàn như huynh, – Mặt A Thố đỏ bừng vì giận, cô mắng. – Huynh không thấy Diệp tỷ tỷ và Thôi Hầu gia trong bàn tiệc kia ư? Diệp tỷ tỷ gầy đi nhiều như vậy, ta lấy đâu ra lòng dạ vui chơi…
– Khúc mắc của hai người họ kéo dài đã lâu, đâu phải ngày một ngày hai là có thể tháo gỡ… – Ngụy Vũ Sơn lại vô cùng tự tin. – Huống hồ Thôi ca ca giỏi nhất, nếu như đến huynh ấy cũng không giải quyết được vấn đề, chúng ta sốt ruột cũng có ích gì. Nàng đừng để ý đến họ nữa…
A Thố lại không nghe.
– Ta cứ muốn để ý đấy, Nhị tỷ còn quan tâm, sao ta có thể mặc kệ được. Các tỷ ấy đối xử tốt với ta như vậy, ta vì báo đáp cũng nên phụ giúp chứ. Nếu huynh quan tâm đến ta, thì hãy giúp ta hoàn thành chuyện này, những chuyện khác ta đều không cần.
Ngụy Vũ Sơn vốn không phải người dễ tính, nghe xong lời này, hắn vốn muốn cãi lại, cuối cùng vẫn nhịn.
– Bỏ đi.
A Thố nhạy bén cảm giác được.
– Huynh muốn nói gì thì nói, – Cô cả giận nói. – Dù sao ta cũng biết, huynh vốn không muốn giúp ta. Mỗi lần ta hỏi huynh đều cố ý thoái thác.
Nói đến đây, Ngụy Vũ Sơn cũng đã nổi nóng không thèm nhường nhịn nữa.
– Tại sao mỗi lần nàng đến gặp ta, đều như chỉ muốn tác hợp cho Diệp tỷ tỷ và Thôi ca ca vậy? Chúng ta không có chuyện khác để nói ư?
Lời này vừa đúng chạm vào điểm yếu của A Thố, làm cô phát hoảng, nên càng phải lên mặt cậy mạnh.
– Thì sao? – Cô hỏi ngược lại Ngụy Vũ Sơn. – Nếu như ta chỉ vì tác hợp bọn họ thì sao? Huynh định làm gì ta?
Hắn vốn không phải người ngu, cũng đã nhận ra rồi.
– Nàng nói thật hay giả?
– Thật thì sao? Mà giả thì sao?
Tính tình của A Thố cũng cực kỳ giống Lăng Ba, càng bị ép vào đường cùng lại càng nóng nảy. Cô nói thẳng:
– Ngay từ đầu, ta tiếp cận huynh cũng vì Diệp tỷ tỷ thôi. Ai bảo huynh suốt ngày sinh sự với nhà ta…
Nếu như Ngụy Vũ Sơn không còn quá trẻ, hắn sẽ nhận ra, A Thố nói là lúc mới đầu mà không phải hiện tại.
Dù sao cô còn vừa nổi giận với hắn vì chuyện Lư Uyển Dương, nếu như chỉ vì nối tơ hồng thì ai mà rảnh rỗi như vậy? Lỡ buột miệng nói ra sự thật cũng chỉ vì quá tức giận thôi.
Nhưng cả hai vẫn còn trẻ quá.
Ngụy Vũ Sơn chỉ cảm thấy tim mình bị đâm một dao. Bây giờ hắn mơi hiểu, cơn giận và sự lạnh lùng khó hiểu của Thôi Cảnh Dục mỗi lần đối diện với những cô gái của Diệp gia đến từ đâu.
– Được, hay lắm!
Đến lúc này, đến cả cách tức giận của hắn cũng giống hệt Thôi Cảnh Dục. Ngọn lửa phẫn nộ biến thành cơn giận băng giá tột cùng.
– Cảm ơn nàng đã nói cho ta biết, đỡ cho ta khỏi bị lừa dối lâu như vậy.
Hắn nói xong thì quay lưng bỏ đi. A Thố lần đầu thấy Ngụy Vũ Sơn lạnh lùng với mình lại thấy hoảng loạn, vội gọi với theo nhưng hắn chẳng quay đầu lại.
Nha hoàn Tiểu Ngọc đứng bên cạnh, tay vẫn cầm một bông hoa hải đường, sợ hãi nhìn cơn tức giận của tiểu thư nhà mình tan biến, hai mắt đẫm lệ.
– Tiểu thư, – Cô hầu lập tức khuyên nhủ. – Chúng ta đi giải thích với Tiểu Hầu gia đi. Rõ ràng tiểu thư không hề thao túng ngài ấy mà, đừng khiến ngài ấy hiểu lầm.
A Thố chỉ giận hờn, mím môi dùng tay áo lau nước mắt.
– Cứ để hắn hiểu lầm đi! – Cô cũng học theo tính ngang bướng của Lăng Ba. – Cho hắn tức chết luôn. Hắn cứ việc song túc song phi với Lư Uyển Dương đi, tốt nhất cả đời đừng ló mặt đến gặp ta nữa!
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 127: Nước mắt
10.0/10 từ 18 lượt.
