Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 126: Lồng sắt
Ngày thứ ba của hội xuân săn, Thôi Cảnh Dục săn được hổ dữ, quân Trấn Bắc ai nấy mừng rỡ, Ngụy Vũ Sơn lại nghĩ mà sợ.
Hắn ý thức được, Thôi Cảnh Dục đã có chút thay đổi. Họ đã theo dõi con hổ kia hai ngày. Chương Hải đi theo nói, đó là vua hổ của núi Bắc, rất giảo hoạt. Trên người nó vết thương chằng chịt nhưng vẫn chưa có ai bắt được nó. Bẫy, kẹp, thậm chí độc dược với nó đều vô dụng. Cung nỏ càng không, nó có thể đánh hơi người từ đầu gió, không ai có thể lần theo dấu vết của nó.
Nhưng lần này người đi săn hổ là Thôi Cảnh Dục.
Y dẫn theo những người tinh nhuệ nhất của quân Trấn Bắc mai phục trên con đường con hổ kia nhất sẽ đi qua. Họ giết một con dê và để mùi máu tanh lan tỏa khắp khu rừng làm mồi nhử. Chương Hải đã khuyên hết lời, rằng để dê sống làm mồi dụ hổ cũng không ăn, huống hồ là loại mồi đã chết này.
Nhưng con hổ kia vẫn đến. Nó tiếp cận đám người mai phục từ cuối hướng gió, cố gắng tấn công hai trong số đó. La Dũng bị vồ ngã nhào xuống đất, cũng may hắn mặc áo giáp, vậy mà giáp vai vẫn bị răng hổ căn xuyên qua, để lại một lỗ máu. Vị phó tướng còn lại thì không may mắn như vậy, bị hổ húc thẳng xuống khe núi. Cũng may lúc đó hắn mặc giáp mềm, chứ nếu là giáp sắt thì đã chết đuối rồi.
Con vua hổ này quá tinh ranh. Con người săn nó, nó cũng săn lại con người. Con dê chết kia không phải mồi nhử, mà là tín hiệu của Thôi Cảnh Dục, mời nó đến đánh một trận tử chiến.
Trong lúc con hổ cố gắng đang vồ giết những người khác, Thôi Cảnh Dục đã rình rập ở cách đó hai trăm bước. Y bắn liên tục ba mũi tên trúng con hổ, mũi tên tẩm thuốc mê phải mất nửa khắc đồng hồ mới ngấm. Trong khoảng thời gian này, mọi người thực sự nằm trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng quân Trấn Bắc ai chẳng quen đối mặt với nguy hiểm, mọi người săn được hổ dữ, ai nấy đều hào hứng.
– Không ngờ săn bắn lại vui như vậy, chẳng khác gì đánh trận. Chẳng trách đám vương tôn trong kinh thích chơi trò này. Ở kinh thành chẳng làm được gì, chỉ có thể chơi trò này giết thời gian.
Vua hổ bị nhốt vào lồng sắt để khiêng về, toàn bộ nơi đóng quân đều sôi sục. Bệ hạ càng vui mừng, lập tức ra lệnh trọng thưởng, còn cười hỏi riêng Thôi Cảnh Dục muốn được phần thưởng gì.
Khi đó đã là ngày thứ ba của hội săn, cơn ghiền của Bệ hạ cũng đã gần qua. Từ lúc làm thái tử, Người đã không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lại đã quen sống an nhàn suốt mấy chục năm, đâu có chịu được cái khổ này. Nên từ sáng ngày thứ ba, Bệ hạ đã chỉ ở trong lều trại uống rượu thiết yến, nghe Trần đại nhân và các nội thị vây quanh nịnh hót.
Bệ hạ thấy có một Thôi Cảnh Dục anh dũng như vậy, đương nhiên thấy vui mừng.
Thôi Cảnh Dục còn trẻ, Bệ hạ không cần kiêng kỵ. Hơn nữa bây giờ thấy Trưởng công chúa bao che con mình như vậy, về sau Bệ hạ còn mong Thôi Cảnh Dục có thể đối đầu với Hoắc Anh Trinh nữa kìa.
Vì vậy Bệ hạ có ý lôi kéo, vừa nâng chén rượu, vừa nói:
– Thôi ái khanh không cần vội, cứ từ từ nghĩ cho kỹ đi. Dù sao đất phong còn khanh còn chưa được định ra, đến lúc đó thưởng một thể cũng được.
Sau một vinh quang lớn như vậy, khu trại lại tổ chức yến tiệc linh đình. Thứ khiến Ngụy Vũ Sơn cảnh giác không phải chuyện này, mà là vào buổi tối, Thôi Cảnh Dục đứng bên cạnh lồng sắt quan sát con vua hổ kia.
Thuốc mê đã tan gần hết, vua hổ đang từ từ tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh. Nó hẳn chưa biết đời này của mình đã không thể trở về nơi rừng sâu núi thẳm, chỉ có thể thành trò mua vui của người khác trong ngự uyển.
– Thật ra cũng đáng tiếc. – Ngụy Vũ Sơn không nhịn được nói. – Về sau nó sẽ không còn tự do nữa.
Nhưng hắn lại không ngờ được câu trả lời của Thôi Cảnh Dục.
– Sống ở rừng núi cũng khó được chết tử tế, ở ngự uyển chí ít có thể sống thọ. – Y bình tĩnh đáp. – Cuộc đời này vốn khó song toàn, không phải ư?
Ngụy Vũ Sơn lập tức căng thẳng. Suy đoán của hắn nhắm thẳng về phía Lăng Ba, khẳng định con nhỏ này lại bày trò gì đó. Lúc trước Thôi Cảnh Dục đâu có thế này.
Cũng vì chuyện này, đến ngày thứ tư là Hải Đường yến, Ngụy Vũ Sơn đến với lòng cảnh giác, đề phòng Lăng Ba lại bày trò quái quỷ gì đó. Hắn không ngờ Diệp Lăng Ba lại chẳng làm gì cả, chỉ tập trung chuẩn bị yến hội. Hơn nữa lần này cô còn đạt trình độ cao hơn trước, thậm chí còn phát biểu trước mặt mọi người.
Bây giờ cô là Anh Quốc công phu nhân tương lai, đương nhiên ai nấy đều kính phục, chịu dừng mọi hoạt động để nghe cô trình bày.
Lăng Ba nói:
– Chư vị tiểu thư, phu nhân đều là khách quý, ta là vãn bối, không đưa ra được ý tưởng gì hay. Nhưng mấy hôm trước trong Đào Hoa yến của Hàn tỷ tỷ, có người nhắc rằng các Hoa Tín yến trước đều chơi rút thẻ hoa, vừa vui vẻ vừa thú vị. Vậy mà không biết tại sao mấy năm qua lại không ai chơi nữa. Nên hôm nay Tô tỷ tỷ đã chuẩn bị thẻ hoa để mọi người cùng chơi. Chúng ta vừa ngắm hoa, vừa rút thẻ hoa, ta đã chuẩn bị tiệc rượu bên bờ suối, mời mọi người an tọa.
Thanh Lan chỉ mỉm cười nhìn Lăng Ba, chờ cô nói xong thì vuốt lưng cô động viên, khích lệ:
– Lăng Ba nói hay lắm.
Sau đó, Thanh Lan bổ sung:
– Ai cũng khen tiệc Khúc Thủy Lưu của nam giới thú vị, nhưng thật ra phụ nữ chúng ta cũng có cách chơi, vừa tao nhã vừa thú vị. Đa tạ Tô nữ quan đã nhọc lòng.
Mắt quan khách đã sáng trưng từ lúc Lăng Ba nhắc đến thẻ hoa. Độ thú vị, mới mẻ thì không phải bàn, ai mà không thích rút được một thẻ có thể bói được vận mệnh của mình cơ chứ. Trên thẻ còn mang tên hoa, tao nhã đến nhường nào, lại rất hợp với chủ đề của Hoa Tín yến. Cho dù không tin cũng cảm thấy chơi đùa một chút cũng không sao, lại vui. Nhưng cách nói của Thanh Lan lại khiến trò chơi này được đẩy lên một tầm cao nữa. Không chỉ là trò vui giải trí, còn là một chuyện vô cùng nhã nhặn.
Nên đến cả các phu nhân cứng đầu nhất cũng không phản đối, các tiểu thư thì càng rộn ràng, lập tức tụ tập thành từng nhóm để ngồi xuống chơi. Có người còn lên tiếng khen ngợi Tô nữ quan:
– Cách của Tô thượng cung thật hay, một yến này chơi thật vui vẻ.
Tô nữ quan chỉ cười nhẹ. Thật ra cô nữ quan đang cảm thán Lăng Ba tốt số, có một vị tỷ tỷ tốt, lên kế hoạch và chuẩn bị cho cô thật chu toàn. Điều này cũng gián tiếp khiến Tô nữ quan coi Lăng Ba như muội muội, dễ dàng bỏ qua những hành động hám lợi trước mắt của cô.
Thật ra, chính Lư Văn Nhân lại là nguyên nhân quan trọng khiến Hoa Tín yến mấy năm trước không có trò rút thẻ hoa. Phe phái của nàng ta hoành hành trong Hoa Tín yến, chia người tham dự thành ba, bảy loại. Thẻ hoa cũng chỉ có ngần ấy, ai dám trùng với nàng ta cơ chứ. Cứ ầm ỹ mấy lần nên chẳng ai muốn chơi nữa.
Bây giờ Lư Văn Nhân đã ngã ngựa, thẻ hoa không bị cấm, tính tình những người còn lại cực kỳ dễ chịu. Đến Diệp Lăng Ba có tư cách chèn ép người khác nhất cũng không kết bè kết đảng, không bắt nạt ai, thì còn ai có tư cách lên mặt nữa?
Chính vì vậy mấy kẻ muốn quậy phá cũng phải cụp đuôi làm người. Dù có người vô tình rút trùng thẻ, họ cũng xem đó là điềm tốt, không chỉ không tranh giành mà còn khích lệ lẫn nhau.
Một Hoa Tín yến sạch sẽ, đây mới là điều Trưởng công chúa muốn.
Đáng tiếc Lăng Ba thực sự là kiểu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tô nữ quan vừa khen ngợi cô được một lát, cô đã lập tức có ý tưởng mới, nói:
– Mọi người đã lâu không chơi thẻ hoa, đương nhiên thấy vui. Bọn ta mấy hôm trước đã chơi thẻ hoa ở Đào Hoa yến rồi, chi bằng mở một tiệc khác, đến nhà thủy tạ ngắm hoa đi, vừa khéo bù đắp tiếc nuối trong Đào Hoa yến.
Hàn Nguyệt Khởi hiểu ý cô nên cũng không ngạc nhiên, còn mỉm cười phối hợp:
– Đúng đúng, vậy ta sẽ dẫn nữ khách, muội đi gọi nam khách nhé.
Diệp Lăng lại lôi kéo mười người trong Đào Hoa yến tụ tập, bây giờ còn có thêm một Bùi Chiếu, một Đới Ngọc quyền. Ngụy San Hô lần này lại không đến kịp, thực sự khiến người ta buồn cười.
Lúc trước đều là Thôi Cảnh Dục khó mời, lần nào cũng thêm chút tâm cơ mới được. Ai biết lần này Thôi Cảnh Dục gọi là đến, Thanh Lan lại khó mời.
Lăng Ba đâu có biết chuyện xảy ra bên rừng hoa tử đằng. Cô tưởng Thanh Lan biết mình đang cố nối tơ hồng nên mới chống cự ra mặt. Nhưng cuối cùng Hàn Nguyệt Khởi vẫn kéo được nàng đến, kéo vào chỗ ngồi.
Bởi vì nam nữ ngồi tách nhau nên họ đành phải tận dụng kẽ hở.
Họ vẫn ngồi dưới đất như trong Đào Hoa yến, dùng lò than nhỏ để nấu rượu, nước nóng thì để thả mỳ vằn thắn, nên coi như không ngồi chung bàn. Hơn nữa ở đây còn có một phu nhân là Hàn Nguyệt khởi, nên được coi là buổi tụ hội giao lưu, không tính là nam nữ chưa kết hôn gặp nhau.
Nhưng hai người “nam nữ chưa kết hôn” này chẳng có tâm trạng để ý. Chẳng ai trong bữa tiệc biết sau cuộc nói chuyện đã diễn ra bên con đập ở rừng tử đằng, Thanh Lan đã mất ngủ suốt đêm. Bây giờ hai người ngồi đối diện, trong lòng ngầm hiểu mọi chuyện. Cảm giác này giống hệt bốn năm về trước.
Thật ra tối qua sau khi bộc bạch mọi chuyện, Thanh Lan đã chuẩn bị tinh thần từ nay hai bên không qua lại nữa. Ai ngờ hôm nay lại gặp mặt, Thôi Cảnh Dục lại không có vẻ muốn đoạn tuyệt, trái lại còn đến sớm hơn cả nàng, không khỏi khiến nàng hoảng hốt.
Hàn Nguyệt Khởi truyền rượu đến, là rượu hoa mai ngọt, tiểu thư cũng uống được. Nàng ấy để Lục Ngạc đi châm rượu, vừa đến Thôi Cảnh Dục, y nhẹ nhàng che miệng chén, nói:
– Hôm nay ta không uống rượu.
Thanh Lan đỏ mặt, cũng may ở đây đông người, không ai để ý.
Bữa tiệc này với nàng quá gian nan, bởi vì dù biết mọi chuyện đã vô vọng, muội muội và bạn thân của nàng vẫn phải bôn ba, thực sự đau lòng.
May mắn thay, bên cạnh nàng, cách cặp vợ chồng Phó Vân Nhị là Đới Ngọc Quyền. Bởi vì Phó Vân Nhị uống một chén rượu đã hơi váng đầu, nên Doãn Hồng Huyên đã dẫn cô ấy ra ngoài một chút. Như vậy nàng và Đới Ngọc Quyền liền ngồi gần nhau, thỉnh thoảng gã hỏi nàng mấy câu, nhờ vậy mà tình huống bớt lúng túng.
Thanh Lan ngồi với Đới Ngọc Quyền, vừa cung kính vừa áy náy. Dù xuất phát từ suy nghĩ gì, bây giờ gã có thể bình tĩnh ngồi chung với người nhà của nàng đã là người lòng dạ bao dung lắm rồi.
Huống hồ, ngoại trừ khoảng thời gian này, về sau nàng sẽ không có cơ hội bù đắp cho gã nữa. Bây giờ Đới Ngọc Quyền vẫn chưa vững chân ở kinh thành, nên dùng tình cảm và hổ thẹn để giao lưu với gã vẫn kịp. Nếu về sau gã lên chức quan tra muối, vậy thì chỉ sợ hai nhà khó hàn gắn.
Thanh Lan quan tâm đến Đới Ngọc Quyền, cũng đến từ tâm lý muốn khắc phục hậu quả thay muội muội.
Lăng Ba cực kỳ thoải mái. Lục Ngạc châm rượu đến chỗ cô, cô không nói nhiều, nâng chén rượu lên, cười nói:
– Đới đại nhân, ta mời huynh một chén. Ngàn lời vạn tiếng, đều ẩn trong chén rượu này.
Đới Ngọc Quyền cũng cười, đáp:
– Nhị tiểu thư khách khí, về sau gặp lại trên thương trường, ta sẽ không lưu tình.
Tính tình gã thật tốt, còn cho Lăng Ba đường lui. Bùi Chiếu có vậy cũng ghen, nói:
– Vậy ta cũng kính Đới đại nhân một chén.
Đới Ngọc Quyền vẫn lễ độ đáp:
– Quốc công gia đa lễ.
Sau đó, gã đứng dậy uống cạn chén rượu.
– Hai người đó, mới khai tiệc đừng uống quá nhiều, lát nữa say thì không hay đâu.
Thanh Lan lập tức nhắc nhở. Có thể ý bênh vực quá rõ ràng, Hàn Nguyệt Khởi ngồi bên cạnh bèn cười nói:
– Chỉ có Thanh Lan của chúng ta là công bằng nhất.
Hàn Nguyệt Khởi đang nhắc nhở Thanh Lan đừng quá che chở Đới Ngọc quyền, phải biết, đối diện có một vị sát thần vừa săn hổ về đấy.
Khổ nỗi Thanh Lan lại nghe không hiểu. Nàng sợ Đới Ngọc Quyền ngồi chung bàn tiệc với Lăng Ba sẽ thấy lúng túng nên còn khơi chuyện để nói với gã. Nàng hỏi:
– Đới đại nhân vào kinh đã lâu, có ấn tượng gì với Hoa Tín yến kinh thành? Ta nhớ người Giang Nam cũng có phong tục ngắm hoa.
Đới Ngọc Quyền chỉ cười nhẹ, đáp:
– Ở Giang Nam, ta đã được nghe danh tiếng của Hoa Tín yến, mong ngóng được tham dự đã lâu. Nay được tự mình tham gia mới biết, quả thật là chuyện tao nhã. Ngắm hoa theo tiết, quả thật thú vị, chỉ là quá vội vàng. Huống hồ chỉ thưởng hoa nửa mùa xuân, bỏ qua rất nhiều hoa mùa hè, thu, có chút đáng tiếc.
Thanh Lan lập tức hiểu rõ ý của gã. Nàng nói:
– Đúng rồi, Giang Nam là vùng sông nước, có nhiều loài hoa nở mùa hè. Lúc tiên mẫu còn sông, ta và các muội muội đến Giang Nam du ngoạn, đi thuyền ngắm hoa sen, đúng là chuyện tao nhã hiếm thấy.
Hàn Nguyệt Khởi thấy họ trao đổi hăng say, bèn vội vàng ngắt lời:
– Nhắc đến hoa sen, lần trước ta thấy một bài từ, rất hợp với Thanh Lan. Chẳng phải thẻ hoa của Thanh Lan là hoa sen ư? Tỷ mà biết nhất định sẽ thích.
– Bài từ nào? – Thanh Lan hỏi.
Hàn Nguyệt Khởi không nói, mà Thẩm Bích Vi đã đoán được ngay:
– Có phải bài do cô gái viết không?
– Là bài đó đấy, – Hàn Nguyệt Khởi cười nói. – Cũng do ta đêm khuya thấy chán, lật sách đọc mà tìm được, thật sự viết rất hay. Thơ hay đã ít, thơ hay do phụ nữ viết lại càng ít, bởi vì họ đều lên tiếng cho chúng ta…
Bản thân Hàn Nguyệt Khởi không thấy gì, Thanh Lan lại nhận ra ngay. Rõ ràng một Thiếu phu nhân quản gia, cả ngày bận rộn mà đêm khuya lại khó ngủ, có thể thấy gần đây nàng ấy lo lắng thật nhiều.
– Thẩm Vân Trạch lại làm phiền muội ư?
Thanh Lan lập tức bỏ qua bài từ, chỉ nhỏ giọng hỏi. Hàn Nguyệt Khởi cười không đáp, mà đánh trống lảng:
– Không sao.
Tửu lượng của Hàn Nguyệt Khởi vốn kém, gần đây lại uống nhiều rượu, mặt đã hơi đỏ lên. Nàng ấy tựa đầu lên bả vai Thanh Lan, có vẻ rất yên ắng.
Thanh Lan cũng dựa sát vào Hàn Nguyệt Khởi, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy nhau. Hai người chỉ dựa vào nhau, không nói lời nào, nhìn Ngụy Vũ Sơn đứng thay Thôi Cảnh Dục kể lại chuyện săn hổ.
Hải đường chập chờn trong gió, yên tĩnh nhẹ nhàng.
Thẩm Bích Vi thấy vậy, liền bật cười nói:
– Ta lại nghĩ đến một bài thơ “Tịnh ỷ xuân phong ánh họa đường, tương ôi ứng thuyết dạ lai trường. Đồng chi đồng diệp duyến hà sự, mạch mạch phương tâm các tự hương.”. Lời thơ tuy hơi tục, nhưng lại ứng cảnh
– Là bài thơ vịnh mẫu đơn của Gia Luật Chú ư? – Thanh Lan vẫn để Hàn Nguyệt Khởi dựa vào, nhẹ nhàng v**t v* mặt nàng ấy, khẽ mỉm cười với Thẩm Bích Vi.
– Biết ngay cô vẫn chưa chán thẻ hoa mà. – Lăng Ba suốt ngày đấu võ mồm với Thẩm Bích Vi lại cảm khái. – Nếu như ngày đó rút trúng bài thơ này cũng được, rất may mắn.
– Ta lại thích hoa mai hơn. – Hàn Nguyệt Khởi tuy đã làm thiếu phu nhân bốn năm, con nhỏ đã ba tuổi nhưng vẫn thích làm nũng trước mặt Thanh Lan. – Thanh Lan làm mẫu đơn chung cành với ta được không?
– Nguyệt Khởi uống say rồi, – Thanh Lan nhẹ nhàng vỗ về. – Được được được, tỷ là mẫu đơn chung cành với muội.
Hàn Nguyệt Khởi tựa lên người Thanh Lan, những người còn lại trong tiệc đang tán gẫu. Thanh Lan chỉ tập chung chăm sóc Hàn Nguyệt Khởi, dặn Lục Ngạc đi mang canh giải rượu đến, tỉ mỉ đút cho nàng ấy.
Thanh Lan luôn như vậy, khi tập trung chăm sóc một người sẽ không để tâm đến người khác. Thời tiết như thế này, nàng vẫn đeo một chiếc vòng ngọc, giấu chiếc khăn tay trong vòng. Mỗi lần giơ tay lên sẽ lộ ra cổ tay, chiếc vòng ngọc kia gần như hòa với da thịt của nàng.
Nàng gầy hơn bốn năm trước rất nhiều.
Thôi Cảnh Dục nhìn Thanh Lan, lại nhạy bén nhận ra có ánh mắt khác cũng đang nhìn nàng, ánh mắt mang theo sự thưởng thức.
Hừ, nếu không phải do Thanh Lan che chở tên Đới Ngọc Quyền từ trên trời rơi xuống này, Thôi Cảnh Dục đã ném gã vào miệng hổ rồi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 126: Lồng sắt
10.0/10 từ 18 lượt.
