Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 125: Đồng hoa
Thôi Cảnh Dục tìm thấy Diệp Thanh Lan ở hạ du suối hoa.
Nàng đang dẫn theo hai thị nữ dọn dẹp cửa đập nước nơi suối hoa chảy ra, tránh cho hoa đăng dồn lại đây gây cháy, gây nguy hiểm cho rừng cây trên bờ. Thanh Lan luôn là vị tỷ tỷ đáng tin cậy nhất, có thể tìm ra những nguy hiểm tiềm tàng, lặng lẽ thu dọn tàn cục đằng sau hai vị muội muội.
Hoa rơi phủ kín mặt nước, mặt hồ phẳng lặng sóng sánh bên miệng cống tựa như một tấm gấm thêu. Thanh Lan đứng bên bờ nước, dùng một chiếc vợt dài vớt những chiếc hoa đăng đang trôi dập dềnh, cẩn thận đặt chúng lên tảng đá ven bờ cho cháy hết. Ánh lửa chiếu lên vạt váy nàng, khiến cả người nàng tựa như bức tranh mỹ nhân.
– Tại sao không để hoa đăng chìm xuống nước?
– Hoa đăng chìm xuống, tâm nguyện không đến được tai thần linh, để cháy hết sẽ tốt hơn.
Thanh Lan không ngoái lại, chỉ nhẹ nhàng đáp. Đến lúc nàng kịp nhận ra thì cổ tay đã bị bắt lấy.
Thôi Cảnh Dục bắt lấy cổ tay nàng, ấn chặt nàng vào thân cây phía sau, tựa như đang bẫy một con nai vô giá.
Cây đào cao lớn này bị dây hoa tử đằng quấn quanh đã gần như khô héo, chỉ có hoa tử đằng vẫn mọc sum suê bao trùm toàn bộ tán cây, nhưng bông hoa màu tím phủ xuống tầng tầng lớp lớp như rèm gấm, hương thơm say lòng người.
Bởi vì cú bắt giữ này, cành cây rung lắc, cánh hoa rơi xuống như mưa, dính đầy lên người họ.
Thôi Cảnh Dục nhìn Thanh Lan trong mưa hoa, ánh mắt tựa như một con sói bị thương.
– Ta biết lý do nàng từ hôn. – Y nói, ánh mắt sắc bén hung hăng. – Nàng lừa ta, Hàn Nguyệt Khởi nói vì nàng không muốn gả, nàng lừa ta bốn năm.
Nàng hại chúng ta lãng phí bốn năm, Thanh Lan tưởng như có thể nghe nói y nói vậy: Nàng vô duyên vô cớ khiến chúng ta phí hoài bốn năm. Nàng hại chúng ta gần như gang tấc mà xa tận chân trời. Nàng tự tay tạo nên dòng sông băng, vây nhốt chúng ta bên trong, ngày đêm phải chịu giày vò.
Nhưng Thanh Lan chỉ bình tĩnh nhìn Thôi Cảnh Dục.
– Ta không lừa huynh, ta thật sự không muốn gả.
Vẻ mặt của Thôi Cảnh Dục khi đó làm nàng nghĩ y muốn nàng nuốt lại câu này.
– Tại sao? – Y cười gằn. – Vì ta cản nàng hi sinh cả đời cho muội muội à?
Bốn năm trước, Thôi Cảnh Dục sẽ không nói như vậy. Y muốn gì, sẽ công khai theo đuổi mãnh liệt, dù phải san núi lấp biển cũng phải có được. Y chưa bao giờ thấy vận mệnh tàn khốc, chưa từng trải qua nỗi đau bị người yêu nhất đâm dao vào lòng.
Thanh Lan tự thấy mình vô liêm sỉ. Chính nàng đã biến y thành ra thế này, rồi lại hoài niệm y của bốn năm trước.
Nhưng Thanh Lan vẫn phải nói.
– Thật ra huynh cũng đoán được ta vì muội muội mới không lấy chồng, chẳng qua không biết được nguyên nhân cụ thể thôi, không phải ư? – Nàng vẫn bình tĩnh nói. – Hay huynh thật sư cho rằng, ta sợ huynh chết trận nên mới từ hôn? Là thứ tiểu nhân lâm trận phản bội?
Nếu là lý do trước, từ lúc về kinh đến giờ, chẳng qua là hành hạ để chuộc tội. Nếu là lý do phía sau, thì rõ ràng trước giờ họ vẫn chưa hiểu rõ nhau.
Nhưng nàng là Diệp Thanh Lan, nàng nói ra những lời này không phải để chỉ trích bất cứu ai, mà chỉ đang giải bày quan điểm của nàng.
– Nên đây là lý do nàng không chịu giải thích? – Thôi Cảnh Dục lập tức hiểu ý nàng, y cười lạnh. – Hoặc là ta biết ẩn tình nhưng không muốn ở bên nàng. Hoặc là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nên chúng ta càng không nên bên nhau. Nên nàng trực tiếp định tội quan hệ của chúng ta?
Thanh Lan cũng cười khổ.
Nàng tựa vào gốc cây, giống như một con bướm bị đóng đinh. Một sợi tóc tuột khỏi tóc mai, cánh hoa tử đằng dính trên gương mặt. Nàng dù gặp cảnh khó khăn cũng xinh đẹp như vậy, tựa như một bài thơ.
– Chẳng qua ta cảm thấy vô nghĩa thôi Cảnh Dục à. – Nàng cụp mắt, như thể đã chấp nhận vận mệnh. – Trước giờ vẫn do ta có lỗi với huynh. Nhưng nếu huynh còn quan tâm đến chúng ta, nếu huynh còn quyến luyến thời gian xưa cũ, chi bằng cứ tách nhau ra. Dằn vặt suốt mùa xuân này nên kết thúc. Ta nghĩ chúng ta đều không thể quay lại nữa, chi bằng hãy quên đi.
Ánh mắt Thôi Cảnh Dục bốc hỏa.
– Tại sao phải quên đi? – Y vẫn giữ chặt nàng trên gốc cây, gặng hỏi. – Lúc bắt đầu là do nàng, kết thúc cũng do nàng, vậy bốn năm dằn vặt này là gì chứ?
Diệp Thanh Lan, cuối cùng có thể nói ra câu nói kia.
– Coi như sai lầm lúc còn trẻ vô tri đi.
Coi như do ta không thể khống chế tình cảm, biết rõ bản thân phải gánh vác trách nhiệm to lớn, không có quyền tùy ý yêu chàng nhưng vẫn không nhịn được bị chàng hấp dẫn, chìm đắm trong sự theo đuổi của chàng, chống lại vận mệnh như thiêu thân lao đầu vào lửa. Coi như ta còn trẻ vô tri, cho rằng bản thân có thể khiêu chiến vận mệnh, trong mùa đồng hoa nở rộ đã âm thầm hứa hẹn, tựa như một bí mật to lớn. Bí mật cứ lớn dần lên, cuối cùng kéo sụp cả ta và chàng.
Thôi Cảnh Dục quả nhiên bị chọc giận. Nhưng dù y tức giận cũng không tổn thương nàng. Y đấm mạnh lên thân cây, hoa tử đằng rụng xuống ào ào, vừa lúc nhấn mạnh lần cáo biệt này.
Thôi Cảnh Dục như con thú bị giam cầm, bị nhốt trong mùa xuân bốn năm trước. Cho dù hôm nay hai người đã thay đổi nhưng vẫn không nỡ buông tay.
– Là ta có lỗi với huynh. – Thanh Lan đã nhận lỗi như vậy.
– Ta không cần nàng xin lỗi!
Thôi Cảnh Dục vẫn đang nhìn nàng. Đây là thiếu niên nàng từng yêu, bây giờ vẫn còn yêu say đắm.
Nhưng nàng cũng chỉ làm được đến vậy.
Nàng là Diệp Thanh Lan, trước giờ giỏi nhất là khiến người mình chịu thiệt thòi.
– Vậy huynh muốn gì đây hả, Cảnh Dục? – Nàng hỏi. – Ta đã là người như vậy, chỉ biết đến muội muội, không bao giờ để huynh vào vị trí ưu tiên. Ta đã hi sinh huynh một lần, đương nhiên có thể làm vậy lần hai. Người như ta, vốn không xứng được yêu. Bốn năm trước khi gặp được huynh, ta đã biết rồi.
Nhưng nàng vẫn buông thả, cho rằng mình có thể thoát khỏi sự trừng phạt của vận mệnh, ngỡ rằng nhân gian có cách để mọi thứ song toàn. Nàng tựa như một đứa trẻ con tham lam, lén trốn ánh mắt người lớn, ăn vụng viên kẹo vốn không thuộc về mình.
Đến cuối cùng, nàng bị dồn đến vách núi, liền không do dự đẩy Thôi Cảnh Dục xuống, thậm chí còn không chịu cho y một lời giải thích. Nàng là người vừa nhu nhược vừa ích kỷ như vậy, xưa nay vốn không xứng có một tình yêu thật lòng.
– Ta không quan tâm những chuyện đó. – Y vẫn cố chấp cầu xin thứ nàng không thể cho, thậm chí còn ghìm chặt lấy mặt nàng. – Ta cũng không quan tâm.
Thanh Lan ngửi thấy mùi rượu trên người Thôi Cảnh Dục. Lăng Ba đã nói, Bệ hạ tuy lớn tuổi nhưng lại thích đùa dai, rõ ràng là dạ yến hội xuân săn lại sử dụng rượu mạnh. Đó còn là loại rượu ngâm hoa hợp hoan, ngọt ngào dễ uống, đến mức say lúc nào không hay. Ngụy Vũ Sơn mấy chỉ uống mấy chén, hôm sau đã đau đầu đến mức không dậy nổi.
– Cảnh Dục, huynh uống say rồi. – Nàng khuyên nhủ. – Ta sai người đưa huynh về.
Y không bị lay động, chỉ cố chấp nhìn nàng, hỏi ngựa lại:
– Con đường kia có thể quay lại mùa đồng hoa không?
Nước mắt nàng rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên Thanh Lan khóc trước mặt Thôi Cảnh Dục. Nước mắt rơi trên mu bàn tay y nóng ran, tựa như nỗi đau luôn âm ỷ từ vết thương cũ.
Thôi Cảnh Dục chẳng thể làm gì Thanh Lan. Rõ ràng nàng mới là người sai, người khóc cũng là nàng. Nhưng chỉ cần nàng rơi nước mắt, y sẽ biến thành người thanh niên tuổi hai mươi luống cuống trước mặt cô gái mình thích. Chỉ cần nàng nín khóc, y có thể làm bất cứ điều gì.
Mà chính Thanh Lan cũng biết điểm ấy.
Giống như ở Đào Hoa yến, chỉ cần nàng ở bên cạnh Thôi Cảnh Dục, nàng sẽ cảm thấy cực kỳ an toàn. Bởi vì Thanh Lan biết, chỉ cần y ở đó, nàng sẽ không bị tổn thương mảy may. Bởi vì y là Thôi Cảnh Dục, bởi vì y đã yêu nàng đến không thể cứu vãn. Nàng chưa từng nghi ngờ điểm ấy.
Nàng chỉ là, không thể ở bên y.
– Không có đường nào trở về mùa đồng hoa. – Thanh Lan nghe thấy mình nói. – Cảnh Dục, buông tha ta đi, cũng buông tha cho chính mình.
Thanh Lan không cần kết cục trong hi vọng xa vời kia, nàng chỉ cần làm tỷ tỷ của Diệp Lăng Ba và Yến Yến, bây giờ có cả A Thố nữa. Nàng buông tay y, để y đi đến một tương lai rực rỡ hơn, trong tương lai đó không cần có nàng. Thôi Cảnh Dục sẽ gặp được một người khác, trong mắt trong lòng chỉ có y. Người đó sẽ không tổn thương y, sẽ không có lưỡi kiếm luôn lơ lửng trên đầu, không có thêm đau khổ, không có thêm nước mắt…
Nàng vẫn chưa buông tha cho chính mình, không thể tha thứ cho chính mình.
Nàng chỉ biết Thôi Cảnh Dục không chịu được nàng cầu xin.
Quả nhiên, y buông tay, ngơ ngác đứng ở đó. Xuân Minh bây giờ mới dám lại gần, Thanh Lan chìa tay cho Xuân Minh, vội vàng dẫn cô hầu gái bỏ đi, như đang trốn thoát khỏi vận mệnh.
Xuân Minh không nhịn được ngoái đầu lại nhìn, Thôi Cảnh Dục đứng giữa mặt đất đầy hoa rơi, tựa như một tướng quân bại trận.
Y đã đánh thắng trận chiến khó nhất đời người, nhưng lại không thể đánh thắng trận này.
Y thậm chí còn không biết làm thế nào mới thắng được, bởi vì phía bên kia là Diệp Thanh Lan. Chỉ cần là nàng, y chẳng thể làm gì nữa, chỉ có thể biến thành một con thú bị giam cầm, chờ đợi kết cục khả dĩ giáng xuống.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 125: Đồng hoa
10.0/10 từ 18 lượt.
