Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 12: Bóng tuyết
Tiệc tối tan sớm, các phu nhân cũng không vội về mà đều vây quanh Ngụy Nhạc Thủy, vẻ ngoài thì quan tâm hỏi han, nhưng thực chất là tò mò muốn biết ai sẽ đến đón cô mà thôi.
Ngụy gia quả nhiên không làm mọi người thất vọng.
Tuyết lớn buổi chiều càng lộ vẻ hiên ngang của thiết kỵ quân Trấn Bắc. Các phu nhân ngồi trên lầu đánh bài, không biết ai nói một câu đến rồi mà mọi người đều bỏ bài ra hóng hớt, quả nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa từ đầu đường. Xa xa đều là cẩm bào đỏ thắm, chính là kỵ binh quân Trấn Bắc mới thụ phong hôm trước.
Người dẫn đầu là Ngụy Vũ Sơn.
Đoàn quân vẫn đi thẳng vào cổng trong, nhưng hắn mới mười tám tuổi, cũng chỉ trạc tuổi con trai của các phu nhân lớn tuổi, nên họ không cần phải tránh mặt. Chỉ có các tiểu thư núp ra sau rèm, để nha hoàn thay mình ngắm nghía vị tiểu hầu gia đang nổi danh khắp kinh thành này.
Lăng Ba cũng chờ sau màn, hậm hực nghiến răng.
– Ngụy Vũ Sơn chó má, lại là hắn, tỷ vẫn nhớ kỹ. Đến lúc ấy nhất định phải tính sổ.
A Thố nghe được mà buồn cười, lại nhớ đến sự đáng ghét của tiểu hầu gia vào buổi đêm muộn ngày đó, trong lòng cũng có chút thành kiến.
Quả nhiên giống như câu nói của Hàn Nguyệt Khởi, trên Hoa Tín yến, có phu nhân và không có phu nhân, những thủ đoạn có thể làm khác nhau một trời một vực.
Lư Văn Nhân lập tức cố gắng xuất thủ.
Nàng ta độc chiếm Ngụy Nhạc Thủy cả ngày chỉ để chờ giờ khắc này. Cậy mình là thiếu phu nhân, đích thân dẫn theo nương tử quản gia và nha hoàn, kéo tay Ngụy Nhạc Thủy dẫn ra cổng, niềm nở nói:
– Cuối cùng tiểu hầu gia đã đến rồi, Thôi hầu gia đích thân giao Ngụy tiểu thư cho ta, ta tài năng có hạn, xin giao lại cho tiểu hầu gia. Mong tiểu hầu gia thay ta bồi tội với phu nhân, nói Trần thiếu phu nhân chăm sóc bất chu, ngày khác sẽ tự đến tạ tội với phu nhân.
Dù sao Ngụy Vũ Sơn cũng là tiểu hầu gia từng diện thánh, bình thường hơi ương ngạnh, lúc phải giữ lễ vẫn coi như lễ tiết chu toàn. Hắn nhìn nàng ta một chút, thấy chỉ là một thiếu phu nhân xinh đẹp nên cũng không mấy để tâm, lạnh nhạt đáp:
– Trần thiếu phu nhân đa lễ. Làm phiền thiếu phu nhân đã chăm sóc muội muội ta, ngày khác ta nhất định sẽ đến phủ tạ ơn.
Hắn vừa nói, vừa tháo mũ giáp xuống, ôm gọn bên hông, vái chào Lư Văn Nhân một cái, để lộ gương mặt tuấn tú tiêu sái. Một thiếu niên trẻ trung tuấn lãng, lại có khí phách hiên ngang của quân gia, quả thực khiến người ta không khỏi say mê.
Lư Văn Nhân nhìn càng thấy hài lòng, chỉ là nghĩ tướng mạo hắn xuất sắc như vậy, e rằng cũng không quá coi trọng mỹ nhân mà hơi do dự.
Ngụy Nhạc Thủy cũng thoát khỏi tay nàng ta để bước tới bên cạnh Ngụy Vũ Sơn:
– Ca ca, mình về thôi.
Ngụy Vũ Sơn tính tình lạnh lùng, chẳng mảy may để ý đến tâm trạng của muội muội ra sao. Hắn xem việc đưa đón này như một nhiệm vụ mà cha mẹ giao phó. Với Lư Văn Nhân, hắn cũng không mấy hứng thú, chỉ lịch sự chào Hà lão thái quân một tiếng:
– Cáo từ.
Cáo từ thì cáo từ, nhưng kiệu của Ngụy Nhạc Thủy mãi vẫn chưa chuẩn bị xong, kiệu của các phu nhân tiểu thư khác đã nối đuôi ra khỏi cổng rồi rồi. Đến lúc kiệu của Ngụy Nhạc Thủy được nâng lên, trước sau đã bị kiệu của các tiểu thư phu nhân khác vây chặt.
Ngụy Vũ Sơn cũng chẳng thấy phiền, cứ thủng thẳng trèo lên ngựa, chậm rãi đi bên cạnh kiệu của muội muội mình.
Tuy Lăng Ba mắng hắn là đồ chó má, nhưng lúc cần phấn đấu thì tuyệt đối không từ bỏ. Vừa thấy các tiểu thư lên kiệu một cái, cũng hối thúc người nhà mình lên kiệu ngay.
Thanh Lan và Hàn Nguyệt Khởi đã có lời, cô không quản được, liền giục Yến Yến và A Thố lên kiệu trước, để kiệu của hai người chen được lên phía trên, còn bản thân lại bị kẹt ở xa tít phía sau.
A Thố và Yến Yến cùng ngồi trong kiệu, biết Yến Yến không dùng được, Lăng Ba không có bên cạnh, cô chỉ đành tự thân vận động. Lúc Ngụy Vũ Sơn ra cửa có ít nhất mười cỗ kiệu cùng đồng thời đi theo, ngõ nhỏ lại hẹp nên nhất thời không tiến lên được mà bị kẹt lại hết. A Thố đoán hẳn sẽ có người nhân cơ hội giở trò, quả nhiên nghe được giọng nói của Lư Văn Nhân.
– Chao ơi, không ổn!
Nàng ta ngồi trong kiệu của mình kêu lên, phu khiêng kiệu của Lư Uyển Dương lảo đảo làm chiếc kiệu lắc lư theo rồi xoay ngang ra giữa đường, hai kiệu phu ở phía trước trượt chân ngã nhào xuống đất.
– Sao kiệu lại đổ thế kia?
Lư Văn Nhân ỷ mình là thiếu phu nhân, bèn kéo màn kiệu lên, thò mặt ra ngoài lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Uyển Dương không sao chứ?
– Tiểu thư không sao, chỉ bị giật mình thôi ạ, – Nha hoàn của Lư Uyển Dương ngồi trong kiệu đáp, – Nhưng hình như hai kiệu phu bị đau chân, không đi tiếp được.
– Phải làm sao bây giờ? – Lư Văn Nhân làm như một vị tỷ tỷ đang lo lắng không yên, vén rèm cửa sổ của kiệu lên, gọi:
– Ngụy tiểu hầu gia, có thể phiền ngài một chút không?
Ngụy Vũ Sơn vừa được nàng ta giúp đỡ “chăm sóc” Ngụy Nhạc Thủy trong Mai Hoa yến, đương nhiên sẽ không từ chối.
– Trần thiếu phu nhân không cần khách khí, cứ nói là được.
Thiếu niên lang ngồi trên lưng ngựa oai hùng tuấn tú, đối đáp lại nho nhã lễ độ, cho dù không có danh hiệu tiểu hầu gia, Lư Văn Nhân cũng thấy hài lòng, huống hồ hắn còn là một trong ba người đứng đầu trong Hoa Tín yến năm nay. Nàng ta dùng hết thủ đoạn, ra vẻ lo lắng nói:
– Trời đổ tuyết lớn như vậy, kiệu phu của xá muội lại bị thương, xá muội hiếu tâm thành kính, luôn nhớ mẫu thân trong nhà không được khỏe vội vã muốn trở về, không biết tiểu hầu gia có thể…
Các tiểu thư, phu nhân ngồi trong những chiếc kiệu xung quanh đều âm thầm nghiến răng. Kiệu phu của nàng ta bị thương ngay trước mặt Ngụy Vũ Sơn? Trần đời có chuyện trùng hợp vậy sao?
Nếu Ngụy Vũ Sơn cả chuyện này cũng không giải quyết được, thì không xứng là một trong ba người đứng đầu Hoa Tín yến.
– Lão Ngũ, lại đây. – Hắn lập tức gọi thủ hạ, – Dặn dò hai binh lính thay kiệu phu của Lư tiểu thư đưa nàng ấy về.
– Sao vậy được! – Lư Văn Nhân ra vẻ vui mừng, liên tục nói cảm ơn.
Trong kiệu cũng truyền ra tiếng nói.
– Tiểu Huyên, thay ta cảm tạ tiểu hầu gia.
Giọng nói của Lư Uyển Dương rất êm ái, nha hoàn cũng cực kỳ khôn khéo, lập tức vén màn kiệu bước ra thi lễ với Ngụy Vũ Sơn một cái. Hắn ngồi trên lưng ngựa đáp lại, lúc nha hoàn vén màn kiệu lên nhìn thấy vị tiểu thư ngồi ngay ngắn bên trong tựa như nhành hoa lan mềm mại, gương mặt tuyệt sắc, khẽ gật đầu với hắn.
– Không cần đa lễ.
– Sao thế được, hôm nay đã muộn, tiểu hầu gia hộ tống Nhạc Thủy về trước đi, hôm khác ta nhất định dẫn xá muội đến tận cửa nói cám ơn, cũng bái kiến hầu gia phu nhân tử tế.
Ngụy Vũ Sơn chỉ thờ ơ gật đầu, ném một chiếc lệnh bài cho thuộc hạ được gọi là lão Ngũ kia.
– Đã muộn rồi, sợ tuần đêm dông dài, cầm lệnh bài của ta hộ tống tiểu thư về đi.
Lư Văn Nhân biết hắn đã có ấn tượng với Lư Uyển Dương nên chỉ khẽ mỉm cười mà không nói thêm nữa, dặn dò mọi người lên kiệu. Trong các chiếc kiệu bên cạnh, các tiểu thư phu nhân có tiếc nuối thế nào cũng đành chịu, đã chậm chân rồi.
Hơn mười cỗ kiệu đều chứng kiến câu chuyện ly kỳ chẳng khác kịch bản hát tuồng này. Y hệt lần đầu tài tử gia nhân gặp gỡ, anh hùng cứu mỹ nhân, các phu nhân chỉ tự trách chính mình không có thủ đoạn như Lư Văn Nhân, họ đều bị kiềm chế. Còn các tiểu thư không thể gặp đàn ông lạ cũng chỉ thở dài, trách mình không có vị tỷ tỷ tài ba như Lư Uyển Dương thôi.
Nhưng A Thố không phục.
Diệp gia không có phu nhân là chuyện cô đã biết từ lâu, hôm nay trên Mai Hoa yến, Lư Văn Nhân ỷ vào thân phận thiếu phu nhân của mình mà cố tình làm khó cũng chứng minh điểm này.
Nhưng làm tiểu thư, là thật sự phải bó tay sao?
Nếu Lăng Ba ở đây, nhất định sẽ không thúc thủ vô sách như mình, để mặc tỷ muội Lư gia chiếm mất tiên cơ.
Trông cô có vẻ mảnh mai rụt rè chứ thật ra là người thông minh linh hoạt lại có chí khí, ân đền oán trả. Thanh Lan dạy Lăng Ba không phải không có lý, Lăng Ba phấn đấu là một chuyện, nàng là người trưởng thành ắt có chừng mực. A Thố có thông minh cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi không biết nặng nhẹ. Cái tuổi này lúc quyết tâm làm gì thường dễ để tâm vào những chuyện vặt vãnh.
Lăng Ba có thể không mong cô tranh cường háo thắng, nhưng A Thố mang tâm lý thiếu nữ, cảm thấy nhiệt huyết dâng trào không thể lãng phí cơ hội Lăng Ba đã cố tranh thủ cho họ.
Cứ phải là Lư Văn Nhân lúc nãy khiến Thanh Lan lúng túng.
Dưới hai lần giáp công, lòng A Thố như được thắp một ngọn lửa, nghe Lư Văn Nhân đang thoải mái cười nói ở ngoài, sắp thu Ngụy Vũ Sơn vào túi của Lư Uyển Dương, càng khiến A Thố sốt ruột.
– Tỷ chơi không? – Yến Yến bỗng chìa tay ra.
Cô đang cân nhắc phải đấu tranh thế nào, Yến Yến lại chỉ biết chơi. Lúc A Thố đang vò khăn suy nghĩ, cô bé đang nắm tuyết đọng trên cửa sổ kiệu vo thành bóng tuyết, không chỉ một quả mà là một đống, tự mình chơi còn không đủ còn đưa một quả cho A Thố.
A Thố giận dữ muốn lườm cô bé một cái, nghĩ đến Lăng Ba lại nhịn xuống, cô nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài kiệu, từ khe hở của rèm kiệu liền nhìn thấy thằng ngốc Ngụy Vũ Sơn kia bị Lư Văn Nhân dùng lời lẽ lung lạc.
Hôm trước, lúc bị vây trên đường ban đêm, cô cũng chỉ kịp thoáng nhìn thấy Ngụy Vũ Sơn, chỉ nhớ mang máng đó là một tiểu hầu gia vô cùng kiêu căng ngạo mạn, tràn ngập địch ý với Diệp gia, còn vì thế mà bị Thôi Cảnh Dục dạy dỗ một phen. Bây giờ muốn nhìn kỹ lại chỉ thấy một bóng lưng.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, bên trái là kiệu của Ngụy Nhạc Thủy, bên phải là Lư Văn Nhân, đối diện là Lư Uyển Dương.
Tiếc cho Lăng Ba đã tranh thủ cho cô và Yến Yến vị trí rất tốt, cách Ngụy Vũ Sơn rất gần nhưng không có phu nhân đỡ lời cho, hai người là tiểu thư khuê các bị kẹt ở trong kiệu thì lại có ích gì?
Vẫn do bản thân quá vô năng…
A Thố đang tự trách, bỗng thoáng thấy quả bóng tuyết trong tay Yến Yến, tâm tư thoáng lay động.
– Yến Yến, muội biết quăng bóng tuyết không?
.
.
.
Ngụy Vũ Sơn thờ ơ, qua loa đáp lại Lư Văn Nhân.
Vị Lư tiểu thư ngồi trong kiệu kia khí chất thoát tục, dung mạo tựa thiên tiên, Ngụy Vũ Sơn tuy không phải người háo sắc nhưng cũng không ghét như vậy.
Trước giờ phụ thân không quan tâm những việc này, lúc sáng mẫu thân có dặn dò hai câu, nói Hoa Tín yến trong kinh tốt, có ý để huynh muội họ đính hôn. Ngụy Vũ Sơn không phục, cho rằng các tiểu thư trong Hoa Tín yến quá giả tạo, vì thế suýt nữa lại bị Thôi Cảnh Dục đánh cho một trận.
Nên hắn tới đón người vốn đã mang ba phần tức giận, vừa qua loa với Lư Văn Nhân xong vốn chuẩn bị trở về, không ngờ trên lưng bị đập một cái.
Là một quả bóng tuyết.
Hắn mặc giáp mỏng, khoác áo gấm, tuy là thiếu niên nhưng lớn lên ở biên cương, là tướng quân chém giết trên chiến trường mà ra đã có vẻ lưng ong vai rộng. Cẩm bào đỏ thắm thêu lông chim, trúng vài quả bóng tuyết cũng chẳng hề hấn gì.
Nhưng bóng tuyết liên tục bay tới, quả nào quả nấy đều chuẩn xác đập thẳng lên lưng hắn.
Ngụy Vũ Sơn cau mày, ngồi trên ngựa xoay người lại nhìn liền thấy kiệu của Diệp gia, dưới màn kiệu còn có một bàn tay đang lén rụt vào, không phải họ thì là ai.
– Diệp Yến Yến!
Ngụy Vũ Sơn biết ngay là ai đang giở trò, hắn quay đầu ngựa, đi về phía kiệu của Diệp gia hai bước, lật tung màn kiệu lên.
– Thiếu tướng quân!
Tùy tùng bên cạnh vội ngăn cản. Trong kinh khác biên quan, huống hồ đây còn là Hoa Tín yên quy của sâm nghiêm, trong kiệu là tiểu thư khuê các chưa gả, dù sao cũng là tiểu hầu gia nhà mình thất lễ.
Nhưng Ngụy Vũ Sơn chẳng để tâm.
Hắn cực kỳ căm ghét nhà họ Diệp, không ngờ Diệp Yến Yến còn dám chủ động khiêu khích, một lòng muốn lôi con bé ra dạy dỗ một trận chứ không hề nghĩ đến trong kiệu còn có người khác.
Màn kiệu bị lật lên, sắc trời đã tối, ánh tuyết cũng bị người lẫn ngựa Ngụy Vũ Sơn chặn hơn nửa. Hắn lật tấm màn, người đầu tiên nhìn thấy không phải Diệp Yến Yến chọc người tức giận, mà là cô.
Trong chiếc kiệu tối tăm, chỉ có một nha hoàn vội nâng chiếc đèn lưu ly lên, ánh đèn chiếu vào gương mặt cô. Là dung nhan xinh đẹp tựa tranh vẽ, cô có vẻ trạc tuổi Nhạc Thủy, hốt hoảng ngẩng đầu lên lên, hoảng loạn như nai con bỗng gặp phải người trong rừng, lại tựa như viên ngọc lưu ly rơi xuống vỡ vụn, bị dọa sợ rồi sao?
– Ngài làm càn!
Nha hoàn đi theo tức giận trách cứ, vội vàng chặn lại ánh mắt của Ngụy Vũ Sơn, giật lại màn kiệu rồi buông xuống.
Màn kiệu thêu hoa rủ xuống, hằn lên từng nếp trúc tương phi chặn rèm. Bóng dáng thoáng qua đã biến mất, tuyết lớn hình như cũng vì cô mà ngừng rơi, giữa trời tuyết trắng, Ngụy Vũ Sơn lại chỉ nghe thấy tiếng tim mình xốn xang.
Nha hoàn Diệp gia bảo kiệu phu nhấc kiệu, vội vã đi ngay.
Tình cảnh đó hình như chỉ là giấc mơ của hắn.
Hắn thậm chí còn chẳng nhớ Diệp Yến Yến có trong kiệu không, hình như là có, nhưng mặc quần áo gì, trông như thế nào, hắn đều quên mất rồi.
Hắn chỉ nhớ một phút kinh diễm kia mà thôi.
– Ca ca, ca ca?
Ngụy Vũ Sơn vội vã hồi thần, nhìn thấy muội muội của mình đang thò mặt ra từ cửa sổ kiệu, ngơ ngác nhìn mình.
– Chuyện gì? – Hắn nghe thấy giọng mình hỏi.
– Chúng mau về thôi, mẫu thân đang chờ.
– Ừ, ừ.
Bấy giờ Ngụy Vũ Sơn mới nhớ đến chuyện chính, vỗ vỗ đỉnh kiệu ra hiệu kiệu phu nhấc kiệu lên. Ra khỏi cửa nhà Hà gia một lúc lâu, trên đường cái hoàn toàn yên tĩnh, các kiệu ở phía sau đều nhường hắn đi trước mà hắn không nhận ra.
Không biết kiệu của cô là cái nào nhỉ?
Ngụy Vũ Sơn nhìn ngõ phố phủ đầy tuyết rơi, không khỏi nghĩ đến chuyện này.
– Thiếu tướng quân, trước đó là kiệu của Diệp gia chứ? – Lão Ngũ hỏi.
– Cái gì? – Ngụy Vũ Sơn sửng sốt, phản ứng lại mới nhớ trên chiếc đèn lồng treo trước kiệu viết chữ Diệp, ánh mắt liền tối sầm – Đương nhiên.
– Đó là kiệu của tứ tiểu thư Diệp gia. – Ngụy Nhạc Thủy nghe họ đề cập vội nói.
– Muội biết họ à? – Ngụy Vũ Sơn lập tức cảnh giác.
Lúc đó họ đã vào trong hẻm, Ngụy Nhạc Thủy không sợ lạnh mà vén rèm lên nói chuyện với ca ca của mình, nghe nói như vậy tự nhiên không dám trả lời, chỉ đành buông rèm xuống.
Cô hiểu rõ ca ca mình ghét bỏ Diệp gia đến nhường nào.
Người trong kinh không rõ ràng chuyện hôn sự kia, nhưng Ngụy Vũ Sơn thì có. Hồi đó Ngụy nguyên soái vẫn chưa lên chức nguyên soái, mới chỉ là một tướng quân bình thường, Thôi Cảnh Dục cũng chỉ là một giáo úy dưới trướng ông mà thôi. Được cái võ công y giỏi nhất, tuổi trẻ, tính tình hào sảng, cái gì cũng xuất sắc. Ngụy Vũ Sơn mới mười ba, mười bốn tuổi, không phục ai cả, chỉ phục mình y, sùng bái Thôi Cảnh Dục như mọi thiếu niên sùng bái huynh trưởng của mình.
Cho nên với việc Diệp gia từ hôn, hảo cảm của hắn gần như bằng không. Từ nhỏ hắn đã theo bên cạnh Thôi Cảnh Dục, tự nhiên biết rõ việc đó tổn thương y đến mức nào.
Những việc này Ngụy Nhạc Thủy cũng biết từ lâu, ca ca của mình lại cùng Diệp gia không đội trời chung.
Quả nhiên Ngụy Vũ Sơn gõ l*n đ*nh kiệu:
– Không được chơi với người nhà Diệp gia, nghe chưa?
Ngụy Nhạc Thủy ngồi trong kiệu không muốn trả lời chút nào, Ngụy Vũ Sơn lại gõ hai lần, cô mới đáp:
– Biết rồi.
Lúc này Ngụy Vũ Sơn mới chịu buông tha cô, quay sang nói mấy chuyện lặt vặt trong quân doanh với lão Ngũ.
Ngụy Nhạc Thủy ngồi trong kiệu, không giấu được nụ cười trên mặt.
Muội chỉ nói biết rồi chứ không đồng ý nhé. Cô tự nói thầm như thế, đồng thời cảm thấy mình rất thông minh.
Với lại ca ca chỉ nói vậy thôi, mình và Yến Yến đã ngoéo tay rồi, đương nhiên ngoéo tay hứa hẹn phải hơn. Không vi phạm lời dạy “nói là làm” của mẫu thân mới là đúng chứ.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 12: Bóng tuyết
10.0/10 từ 18 lượt.
