Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 11: Yến Yến


Bên các phu nhân và tiểu thư lớn tuổi tụ tập ồn ào, bên các thiếu nữ lại tự do tự tại hơn nhiều.


Thẩm Bích Vi thật tốt bụng, trước mặt Diệp Lăng Ba khó nói, vừa quay lưng đã lén đưa cho Yến Yến một chú ngựa nhỏ, Cô bé vui mừng như nhận được bảo bối liền khoe với A Thố.


– Tỷ xem, muội lại có thêm một chú ngựa nhỏ, chờ có thêm hai con nữa là đủ rồi, đến lúc đó sẽ cho tỷ chiêm ngưỡng kho báu của muội…


A Thố chẳng mấy hứng thú với chú ngựa gỗ kia, không chỉ vậy, cô còn hơi không vừa lòng với Yến Yến. Dù biết Yến Yến vô tư hồn nhiên, A Thố vẫn cảm thấy cô bé có phần thờ ơ với những khó khăn của cuộc đời. Hai vị tỷ tỷ che chở cô bé như vậy, cô bé còn có tâm trạng chơi đùa.


Chính vì điều này, A Thố không chơi với Yến Yến mà dồn tâm trí vào tình hình của Hoa Tín yến, hoặc đi theo Dương Hoa làm quen với các phu nhân tiểu thư.


Yến Yến rộng lượng, chẳng để bụng chuyện A Thố không chơi với mình, cô bé vẫn vui vẻ gọi ba người bạn thân đến khoe chú ngựa gỗ mới.


Noãn các nhà Hà gia có ba gian liền kề, bố trí hai gian sáng, một gian tối. Các phu nhân tụ tập đánh bài ở gian ngoài, các tiểu thư lớn tuổi thì thêu thùa ở gian giữa, còn Yến Yến và các thiếu nữ lại vui chơi ở gian trong cùng. Nền nhà được trải một lớp thảm lông cừu dày dặn, nghe nói là vật phẩm do người Hồ tiến cống, ấm áp lạ thường. Yến Yến cùng ba người bạn thân ngồi quây quần trên thảm, mỗi người lấy ra những món đồ riêng, nào là đồ ăn, nào là đồ chơi, tất cả đều đủ cả.


Dù sao, họ cũng là các tiểu thư bị gia đình quản lý nghiêm khắc. Đồ chơi họ mang ra thường là những món tinh xảo như ngọc linh lung, cửu liên hoàn, khác hẳn con ngựa gỗ mộc mạc với vết dao khắc, thứ tràn đầy hơi thở thế giới bên ngoài do Thẩm Bích Vi làm. Các thiếu nữ đều hiếu kỳ, Yến Yến chăm chú giảng giải:


– Nó được gọi là ngựa Yên Chi, cũng là danh mã, cái tên nghe hay nhỉ.


– Hay thì có hay, nhưng sao lại gọi là ngựa Yên Chi? – Các thiếu nữ không hiểu, – Là màu son hả?


– Nhưng đây là màu đen mà.


– Ta nghe nói vì các cô gái thích cưỡi loại ngựa này nên mới gọi là ngựa Yên Chi.


– Không đúng, chắc chắn là do màu son, giống như hãn huyết bảo mã vậy.


Các thiếu nữ tranh cãi không thôi, một giọng nói phía sau vang liên giải thích.


– Là bởi vì đất Hồ có ngọn núi tên là Yên Chi, ngựa xuất ra từ nơi đó mới gọi là ngựa Yên Chi.


Các thiếu nữ đồng loạt ngoái lại nhìn, người vừa lên tiếng là khách quý của Mai Hoa yến hôm nay, Ngụy Nhạc Thủy. Cô bé thấy mọi người đều nhìn mình thì ngượng nghịu muốn bỏ đi, Yến Yến mừng rỡ kéo tay cô bé.


– Muội cũng hiểu ngựa sao? Giỏi như vậy?


Yến Yến luôn tận tình khích lệ người khác. Ngụy Nhạc Thủy ngại ngùng xua tay lắc đầu, Yến Yến lại hỏi:


– Tại sao ngọn núi kia lại tên là núi Yên Chi vậy?


– Nhất định vì trong núi sản xuất son.


– Đào Lê Nhi chính là như vậy, cả ngày chỉ biết son son phấn phấn.


Yến Yến trề môi, các thiếu nữ khác bật cười. Đào Lê Nhi không phục, chun mũi. Yến Yến không để ý, kéo tay Ngụy Nhạc Thủy.


– Để tỷ giới thiệu nhé, đây là Đào Lê Nhi, còn kia là Quách Nguyệt Nô. Người đang ăn kia là Nghê Sương Sương, đều là bạn tỷ cả. Tỷ mười bốn, muội bao nhiêu tuổi?


– Tỷ mười lăm. – Ngụy Nhạc Thủy ngượng ngập đáp.


– Vậy tại sao ngọn núi kia lại tên là Yên Chi, tỷ vẫn chưa nói? – Đào Lê Nhi kiên nhẫn hỏi.


– Cha tỷ nói với tỷ, không phải núi Son, mà là Yên Chi (*).



[(*) Hai chữ “Yên Chi” mang nghĩa son, và Yên Chi mà được đề cập trong cả đoạn này này đều được đọc là Yên Chi nhưng viết khác nhau, chung chung là đồng âm khác nghĩa như chữ Cưu và chữ Cửu trong chương 9.


Yên chi trong son phấn viết là đọc là yan zhi
Yên chi trong núi Yên Chi viết là cũng đọc là yan zhi]


Ngụy Nhạc Thủy muốn viết cho các thiếu nữ xem mà khổ nỗi không tìm thấy giấy bút, Yến Yến vô cùng hào phóng chìa tay cho cô viết, Ngụy Nhạc Thủy vừa viết vừa giải thích:


– Năm đó Hoắc Khứ Bệnh đại phá Hung Nô ở núi Yên Chi. Hung Nô đau đớn khóc rằng: “Mất núi Yên Chi, phụ nữ ta không còn tươi tắn. Mất núi Kỳ Liên, gia súc của ta không thể sinh sôi.”


– Vậy thì đúng là son để trang điểm rồi, nếu không vì sao phụ nữ lại không còn tươi tắn… – Đào Lê Nhi cố chấp nói.


Tất cả mọi người đều bật cười, Ngụy Nhạc Thủy cũng không nhịn được mà cười. Dù sao cô cũng còn nhỏ, ở gần bạn cũng lứa tuổi mới được thoải mái.


Nhưng Lư Văn Nhân quyết tâm lôi kéo cô, một lúc sau lại sai nha hoàn đến tìm kiếm, thấy thiếu nữ đang ngồi chơi với đám Yến Yến liền cười nói:


– Ngụy tiểu thư, thì ra tiểu thư ở đây, phu nhân chúng tôi tìm tiểu thư đã lâu…


– Ngươi về trước đi, nói với phu nhân nhà ngươi, lát nữa chúng ta tự qua.


Yến Yến thấy Ngụy Nhạc Thủy khó xử liền thay cô đáp lại.


Nha hoàn chần chừ rồi đi trước, Đào Lê Nhi lém lỉnh nói:


– Hãy chờ xem, lát nữa thế nào Trần thiếu phu nhân cũng tự mình qua đây, nhanh cất đồ vào đi, cẩn thận cô ấy mách với mẫu thân chúng ta đấy.


Ngụy Nhạc Thủy thấy mình làm phiền họ mà bất an, co mình lại nói:


– Vậy để tỷ qua đó ngay, vậy thì cô ấy sẽ không qua đây nữa.


– Tỷ có muốn qua đó không? – Yến Yến hỏi, – Cô ấy gọi tỷ qua cũng để tỷ nhìn cô ấy đánh bài thôi, chẳng có gì vui cả.


Ngụy Nhạc Thủy chần chừ, cuối cùng vẫn lắc đầu.


– Tỷ không muốn đi, vậy còn nói làm gì, – Yến Yến vỗ ngực, – Không sao cứ giao cho muội, tỷ đi theo bọn muội, đảm bảo họ không tìm được được tỷ.


Cô bé cùng mấy thiếu nữ khác dẫn Ngụy Nhạc Thủy đi sâu vào hậu viện của Hà gia, mấy cô bé đều đã chơi quen, một người nói “Đi bên này, đừng để người hầu của Hà gia nhìn thấy, họ sẽ nói cho Hà phu nhân đấy”, một lại nói “Chúng ta vào thư phòng nhỏ đi, chỗ đó kín đáo…”, mỗi người đều có chủ ý, cuối cùng dẫn Ngụy Nhạc Thủy trốn vào một góc nhỏ hoa cỏ tươi tốt trong khu vườn của Hà gia, ngồi bên bàn đá nói chuyện, lấy điểm tâm ra chia nhau ăn.


– Tỷ đừng kể chuyện hôm nay cho các phu nhân đấy nhé, hôm nay ấy, muội thấy tỷ nghe lời họ lắm.


Đào Lê Nhi dặn dò Ngụy Nhạc Thủy. Cô bé này là người yểu điệu nhất trong các thiếu nữ lại có vẻ kiêu ngạo nhất, nói gì cũng thẳng thắn, Ngụy Nhạc Thủy nghe xong mà đỏ cả mặt.


Cô cũng biết hôm nay mình bị các phu nhân vây quanh, trông giống mấy đại nhân hay theo đuôi mà ca ca ghét bỏ. Tuy tính cách cô thành thật nhưng trước mặt bạn bè cùng tuổi vẫn hơi sĩ diện, không muốn thua kém.


– Tỷ biết họ tốt với tỷ đều vì ca ca, – Ngụy Nhạc Thủy khẳng định, – Họ đều đang hỏi chuyện nhà của tỷ, hỏi nhiều nhất đều là ca ca.


– Tỷ biết là tốt, – Đào Lê Nhi nói, – Lư Văn Nhân xấu tính nhất, lúc nào cũng bắt nạt Yến Yến tỷ, tỷ cũng đừng tin họ.


Cô bé còn định nói tiếp lại bị Yến Yến ngăn cản.


Cũng khó trách A Thố chê bai cô bé, đến cả Ngụy Nhạc Thủy cũng thấy cô bé quá vô tư. Phu nhân tiểu thư trong Hoa Tín yến chẳng khác nào tướng lĩnh vào chiến trường, ai cũng vội khoe khoang điểm tốt của mình trước mặt Ngụy Nhạc Thủy, nói xấu người khác, khiến cô hoa mắt váng đầu.


Chỉ có Yến Yến trong lòng chỉ biết ăn với chơi, Đào Lê Nhi nói giúp mình mà cô bé cũng không biết.


– Được rồi, đừng nhắc những chuyện không vui này nữa, chúng ta ra ngoài chơi đi, – Yến Yến hớn hở nói, – Muội dẫn tỷ đến chỗ này vui lắm, tỷ muốn ăn kẹo mễ hoa không?



– Lại là kẹo mễ hoa, muội không đi, mẫu thân sẽ lại mắng muội, – Đào Lê Nhi là người đầu tiên rút lui, hai cô bé còn lại một người không muốn ăn, người còn lại muốn về sưởi ấm.


– Chán vậy.


Yến Yến ủ rũ, Ngụy Nhạc Thủy không đành lòng, do dự đề nghị:


– Hay tỷ đưa muội đi nhé?


– Thật vậy chăng? – Yến Yến mừng rỡ nhìn cô.


Ngụy Nhạc Thủy vốn tính thận trọng, đây cũng là lý do mẫu thân dám để nàng tham dự Hoa Tín yến một mình, nhưng khi bị đôi mắt đen láy của Yến Yến nhìn chằm chằm, cô không tự chủ được mà đồng ý.


– Thật, tỷ đi cùng muội.


Yến Yến vô cùng quý trọng người bạn duy nhất đồng ý cùng mình ra ngoài tìm kẹo mễ hoa này, lặng lẽ dẫn cô đến tiền viện, gọi nha hoàn của mình ra dặn dò người đó đi chuẩn bị kiệu.


– Chúng ta ngồi kiệu đi à? – Ngụy Nhạc Thủy kinh ngạc hỏi.


– Đương nhiên rồi, phải tuân thủ quy củ của Hoa Tín yến chứ, không thể trèo tường trốn đi được, quay về sẽ bị mắng đấy.


Yến Yến ra vẻ rất tuân thủ quy củ.


Ngụy Nhạc Thủy thấy an tâm một chút, cô đã sớm nghe nói quy của của Hoa Tín yến rất nhiều, các tiểu thư không dễ ra khỏi cửa, mẫu thân cũng dạy dỗ cô rất nhiều. Cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu chuyện Yến Yến cần làm quá khác người, cô sẽ không đi, hóa ra quy củ của Yến Yến còn nghiêm hơn cả cô.


Hai người ngồi kiệu, ban đầu Ngụy Nhạc Thủy còn tưởng sẽ tìm hàng bán kẹo mễ hoa trên đường, giống như lúc ở thành Dương Lâm. Nhưng kiệu lại đi vào trong ngõ nhỏ, đến cuối ngõ thì dừng trước một cổng phủ. Xuống kiệu, ở cổng trong đã có một quản gia nương tử bước tới bung dù, gọi Yến Yến:


– Tứ tiểu thư đến rồi? Đại tiểu thư và Tam tiểu thư đâu ạ?


– Đây là Tống gia. Là mẫu gia của tổ mẫu của muội, – Yến Yến nói nhỏ, – Ngay ở cuối ngõ thôi. Chúng ta ngồi ở đây một chút, lát nữa quay lại Hoa Tín yến, cũng không ai biết.


Cô bé nói với Ngụy Nhạc Thủy xong thì nói dõng dạc với nương tử quản gia:


– Đây là bạn mới của ta, ta dẫn tỷ ấy đến ăn kẹo, là khách quý.


Vị nương tử quản gia kia cũng là người hòa nhã, cười híp mắt đánh giá Ngụy Nhạc Thủy, lại dỗ dành Yến Yến:


– Được được được, là khách quý, tiểu thư và khách quý vào trong ngồi đi, tôi sai người đi mua kẹo mễ hoa. Đào Hoa, mau dâng trà.


Yến Yến đắc ý dẫn Ngụy Nhạc Thủy vào nhà họ Tống, quả nhiên chỉ chốc lát sau có bà vú mua kẹo đến. Hóa ra chỉ là những thanh kẹo cắm trên que tre, trông như những cây nến nhỏ, thơm mùi gạo, ăn cùng với trà nóng, cũng không tệ.


– Tỷ không có nha hoàn à? – Yến Yến hỏi Ngụy Nhạc Thủy.


Ngụy Nhạc Thủy không hiểu sao bỗng nhiên cô bé lại hỏi chuyện này, bèn giải thích:


– Vốn là có một đứa nha hoàn, nhưng em ấy đang học quy củ nên tỷ đi một mình.


Yến Yến cũng không hỏi kỹ, bèn gọi nha hoàn Phục Linh của mình đến. Phục Linh vô cùng thành thạo, lấy trong túi tiền mấy thỏi bạc nhỏ đưa quản gia nương tử của Tống gia:


– Ngụy tiểu thư ban thưởng, chia cho mọi người mua trà uống.


Vị quản gia nương tử kia vội nói cảm ơn, nha hoàn Tống gia cũng vội hành lễ:


– Tạ ơn Ngụy tiểu thư.



Bây giờ Ngụy Nhạc Thủy mới hiểu, cô bé thay mình ban thưởng. Khách mời lần đầu đến nhà phải thưởng cho hạ nhân, vội thì thầm:


– Sau khi về nhà, tỷ sẽ xin tiền mẫu thân, ngày mai trả cho muội.


– Hì, chuyện nhỏ thôi, – Yến Yến hào phóng cười to, – Không cần tỷ trả đâu, bạn bè với nhau đòi qua đòi lại quá hẹp hòi. Thẩm tỷ tỷ dạy muội, không trọng tiền bạc mới là bạn bè tốt.


Ngụy Nhạc Thủy nghe mà mỉm cười, chỉ cảm thấy tính cách cô bé này giống người cha cứ hai, ba ngày lại xách roi rượt đánh ca ca mình. Không biết Thẩm tỷ tỷ mà cô bé nói là thần thánh phương nói, nhưng nghe có vẻ là người tốt.


Yến Yến này khác hẳn với các phu nhân, tiểu thư trong Hoa Tín yến. Nói chuyện là nói chuyện, xưa nay không có ẩn ý gì, không nói xấu những người khác trong Hoa Tín yến, càng không tìm cách bám víu quan hệ với cô, chỉ giục cô ăn kẹo:


– Tỷ mau ăn đi, loại kẹo này không biết đắc tội tỷ tỷ muội chỗ nào mà cấm muội ăn, cứ bảo ăn xong miệng lem nhem như ăn mày, muội chỉ dám trốn ra ăn thôi đấy.


Ngụy Nhạc Thủy biết, kẹo mễ hoa này chỉ có thể cầm ăn, dễ làm bẩn tay với quần áo. Điểm tâm trong Hoa Tín yến đều tinh xảo như hoa, phải cầm khăn tay cầm, cắn từng miếng nhỏ, đâu giống kẹo mễ hoa này, dài dài như thịt nướng bị cắm trên đống lửa khi đi săn ở biên ải vậy, chẳng trách tỷ tỷ cô bé không cho ăn.


Hai người vừa ăn kẹo vừa uống trà, Ngụy Nhạc Thủy đang định hỏi Yến Yến lúc nào thì quay lại, nhưng thấy bên ngoài có một cỗ kiệu đang đến, còn tưởng tỷ tỷ của Yến Yến đến bắt về. Ai ngờ người xuống kiệu là một lão thái thái do nha hoàn đỡ, có vẻ già yếu lắm. Ngụy Nhạc Thủy còn tưởng chủ nhân Tống gia quay về, bèn đứng dậy muốn hành lễ.


– Đây là bà Hà Ngũ, ở Hà phủ bên cạnh, – Yến Yến giới thiệu, cũng đứng dậy hành lễ, – Cháu chào bà.


– Là Yến Yến đây mà.


Lão thái thái tóc trắng phau, trông như một mệnh phụ quyền quý nhưng quần áo trang sức lại không phô trương bằng Hà lão thái quân ở Mai Hoa yến. Đôi mắt bà dường như đã mù, phủ một lớp màng trắng, hai vươn về phía Yến Yến s* s**ng, cười nói:


– Cháu lại ăn kẹo mễ hoa đấy à?


Yến Yến xấu hổ mỉm cười, tiến lên đỡ bà ấy.


– Sao bà lại biết vậy ạ?


– Bà vừa nghe thấy nhà cháu phái người đi mua kẹo nên biết ngay là cháu đến, – Bà cụ vuốt mặt Yến Yến, nói – Yến Yến càng ngày càng xinh đẹp, đúng rồi, hôm nay là Mai Hoa yến phải không?


Ngụy Nhạc Thủy cũng tôn kính người già, vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi, nhìn Yến Yến đỡ bà cụ ngồi bên bàn.


– Vâng. – Yến Yến đáp.


– Cháu có thấy Văn Nhân với Uyển Dương nhà bà không? – Bà cụ tràn đầy hi vọng hỏi, – Hai đứa nó có nói lúc nào tan tiệc không? Bà phái người đi hỏi, dặn hai đứa nó lúc nào tan tiệc thì tới nhà bà đi dạo, hai đứa nó lại bảo không rảnh…


Ngụy Nhạc Thủy thấy hơi hồi hộp, chỉ sợ Yến Yến trả lời không hay. Cũng may Yến Yến nhanh nhẹn đáp:


– Hai người họ bận lắm ạ. Hình như Hà lão thái quân nhờ họ hỗ trợ chăm nom Mai Hoa yến nên không về sớm được.


– Thì ra là vậy.


Bà cụ tin lời Yến Yến, vẫy gọi nha hoàn. Cô nha hoàn lấy ra hai hầu bao, bà cụ kiên trì giải thích với Yến Yến, rằng trong túi để hai chiếc bùa bình an bà đã thắp nén hương đầu trên chùa Phổ Chiếu để xin hồi đầu năm, rất linh nghiệm, nhờ cô bé nhất định phải cho hai tỷ muội kia.


Yến Yến không nói gì, chỉ nhận lấy. Bà cụ không nhìn thấy, Ngụy Nhạc Thủy lại nhìn thấy rõ vẻ mặt cô bé không vui, đang mím chặt môi.


Bà Hà Ngũ còn đang dặn dò mãi mấy việc lặt vặt, hỏi thăm tỷ muội Lư Văn Nhân thế nào rồi, nhất là Lư Uyển Dương, nghe nói hồi năm mới bị bệnh, chúc tết cũng không thấy đến không biết thế nào rồi đã khỏe chưa, có phải đã gầy đi không.


– Lão thái quân đã lâu không gặp tỷ muội họ sao? – Ngụy Nhạc Thủy không nhịn được hỏi.


Vẻ mặt bà cụ hơi cứng lại, nhưng rồi lại cười:


– Đây là tiểu thư nhà nào, giọng nói nghe lạ tai quá?



– Tỷ ấy là bạn cháu ạ, – Yến Yến nói, – Tỷ ấy rất giống Lư Uyển Dương tỷ tỷ, bà sờ mặt tỷ ấy, sẽ biết Lư Uyển Dương tỷ tỷ bây giờ trông thế nào.


Bà cụ hơi do dự, Ngụy Nhạc Thủy im lặng, chủ động ghé sát mặt lại gần.


Tay của bà cụ gầy gò như cành củi, rất lạnh, động tác rất nhẹ nhàng, giống như thật sự coi cô thành cháu gái ngoại đã lâu không gặp của mình. Bà cụ cẩn thận v**t v* mặt cô, sau khi xong, còn vui vẻ mỉm cười.


– Cảm ơn cháu, cô gái ngoan. – Bà gọi nha hoàn, – Lần đầu gặp gỡ, không có gì tặng cháu. Chiếc vòng vàng này từng được cung phụng trước Phật, bà tặng cháu vậy, không phải vật gì quý giá, giữ bên người cho vui đi.


Ngụy Nhạc Thủy không chịu nhận, cứ từ chối mãi, Yến Yến nháy mắt với cô, cô đành đành nhận lấy. Thấy bà cụ vì vậy mà cười hài lòng, càng thấy xót lòng.


Bởi vì chuyện này, trên đường trở về, cả hai im lặng không nói gì. Về đến Hà phủ, lúc xuống kiệu, Yến Yến lại giao hai túi bùa bình an kia cho Ngụy Nhạc Thủy.


– Nhờ tỷ giao cho hai người họ nhé.


– Tại sao?


Hỏi vậy thôi, chứ cô đã mơ hồ đoán ra rồi.


– Năm ngoái muội cũng cầm cho họ hai cái, Lư Văn Nhân không nhận, – Yến Yến đáp, – Tỷ là khách quý, họ sẽ nhận.


Ngụy Nhạc Thủy giận đến nỗi siết chặt nắm tay.


– Sao họ không chịu đến gặp ngoại tổ mẫu của mình? Có thù oán gì sao?


– Không nghe nói có thù oán gì. Có lẽ không hợp với bà cụ thôi. – Yến Yến cũng không nói xấu hai người họ.


– Họ đối xử tối với Hà lão thái quân như vậy, nhưng đến thời gian đi gặp ngoại tổ mẫu của mình cũng không có sao? – Ngụy Nhạc Thủy tính tình cứng cỏi, lại nhét bùa hộ mệnh vào tay Yến Yến, nói. – Muội đưa đi, tỷ muốn thử nhìn xem, họ có chịu nhận hay không.


Yến Yến không tranh cãi với cô mà cầm bùa hộ mệnh đi vào. Ngụy Nhạc Thủy bí mật đi theo phía sau, các phu nhân đang ngắm hoa trong đình, Yến Yến đi tới, nói gì đó với Lư Văn Nhân, đưa bùa hộ mệnh cho nàng ta xong rồi lui xuống.


Lư Văn Nhân lạnh mặt đứng một lúc. Ngụy Nhạc Thủy không buông tha, vẫn đứng trong bóng tối theo dõi, chỉ thấy lúc nàng đi ngang qua hành lang uốn khúc, đã tiện tay ném túi bùa vào lư đồng rồi đi thẳng vào giữa các phu nhân bắt chuyện nói giỡn như thường mà không buồn nhìn lại lấy một lần.


Ngụy Nhạc Thủy từ nhỏ đã theo cha mẹ ở biên cương, phụ thân muốn đánh trận, mẫu thân nhiều bệnh, từ nhỏ cô được ngoại tổ mẫu nuôi lớn.


Sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, cô đã khóc đến ngất đi, lần đầu nhìn thấy chuyện như vậy đã tức đến run cả người. Ngẩng đầu thấy Yến Yến không biết đã quay lại từ bao giờ, đang nhìn mình với ánh mắt thấu hiểu.


– Tỷ không thích Hoa Tín yến, – Cô nghiến răng nói với Yến Yến.


– Muội cũng không thích, – Yến Yến đáp, – Nhị tỷ của muội cứ muốn muội cố gắng, nhưng muội thấy Hoa Tín yến chẳng có ý nghĩa gì, ai cũng đeo một cái mặt nạ. Nhưng những lời này muội chẳng nói được với ai cả.


– Muội có thể nói với tỷ, – Ngụy Nhạc Thủy lập tức hứa với người bạn mới của mình.


Yến Yến mỉm cười.


– Được, vậy muội cũng hứa với tỷ, mỗi Hoa Tín yến sau, tỷ có thể tìm muội chơi, không cần ngồi một chỗ. Chúng ta ra ngoài chơi đi, chúng ta luôn là đồng minh nhé.


– Được.


Yến Yến chìa tay ra.


– Ngoéo tay nào.


Ngụy Nhạc Thủy chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, cảm thấy việc này chẳng vi phạm quy củ nào mẫu thân đã dạy cả.


– Ngoéo tay.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 11: Yến Yến
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...