Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 10: Lăng ba
– Sao lại gọi là uy h**p.
Giọng nói mang ý cười của Hàn Nguyệt Khởi vang lên từ phía sau Diệp Lăng Ba.
– Lời Lăng Ba ta hiểu, muội ấy là tiểu thư khuê các nên khó nói, để ta nói thay muội ấy. Xảo Trân bây giờ đang độ tân hôn lại phải tới Hoa Tín yến, hẳn là nhớ phu quân, khóc đến mờ cả mắt nên nhìn nhầm chim cưu thành uyên ương, mọi người thấy có đúng không?
Hàn Nguyệt Khởi hiện đang đứng đầu giới Thiếu phu nhân ở kinh thành. Thẩm đại nhân là Lễ bộ Thượng thư đứng đầu Lục bộ, quyền cao chức trọng. Thẩm thiếu gia thi đậu thám hoa, là môn sinh thiên tử, tiền đồ vô lượng.
Nhà mẹ đẻ Hàn Nguyệt Khởi cũng thanh quý, phu gia quyền trọng, bên cạnh có đủ trai đủ gái, vừa xuất hiện ở Hoa Tín yến, Lư Văn Nhân lập tức phải nhường vị trí đứng đầu cho nàng ấy.
Cũng vì vậy, Hàn Nguyệt Khởi vừa cất tiếng, chuyện không buồn cười thì tất cả mọi người cũng phải cười ra tiếng. Các thiếu phu nhân trẻ tuổi người nhường vị trí, người hành lễ, Hà phu nhân cũng phải đích thân đến nghênh tiếp:
– Thẩm thiếu phu nhân đại giá quang lâm, thực sự là rồng đến nhà tôm.
– Nào dám, – Hàn Nguyệt Khởi cười híp mắt kéo tay bà ấy, đáp, – Hà phu nhân đa lễ, Nguyệt Khởi nên tạ lỗi với lão thái quân mới phải. Lẽ ra đã đến từ sáng sớm, nhưng trong nhà nhiều việc nên không đi được. Bận rộn đến tận trưa, nghe nói Hoa Tín yến năm nay đặc sắc, lại có Thanh Lan tham dự, ta không nhịn được nên bỏ hết việc trong nhà đến tìm Thanh Lan chơi.
Nàng ấy vừa nói xong liền nắm tay Lăng Ba, mỉm cười Diệp Thanh Lan, nàng chỉ cười bất đắc dĩ:
– Trong nhà bận rộn như thế, còn chạy đến đây làm chi?
– Ta nghe nha hoàn của Bích Vi truyền tin, nói Hoa Tín yến năm nay rất đông vui nên mới đến, – Nàng ấy nhoẻn cười, ngoái lại nhìn Lư Văn Nhân, – Chỉ có Trần thiếu phu nhân thật rảnh rỗi, đến từ sáng sớm, nghe nói rất thân thiết với Thanh Lan nhà ta?
– Thì ra là ghen, – Có vị phu nhân bật cười, – Ai mà không biết Thẩm thiếu phu nhân thân với Diệp Đại tiểu thư nhất, Trần thiếu phu nhân cũng chỉ đứng thứ hai thôi.
– Phải đấy, – Hàn Nguyệt Khởi cười đầy thâm ý với Lư Văn Nhân, – Mọi người thân với ai cũng được, nhưng thân với Thanh Lan, Lăng Ba nhà ta, dù bận đến đâu ta cũng phải đến, khiến nội bộ tỷ muội ta mâu thuẫn, ta sẽ không nhượng bộ đâu.
Nàng ấy nói đùa, tất nhiên mọi người đều cười, vô cùng vui vẻ. Lư Văn Nhiên cũng chỉ đành ngừng giao tranh, kéo Dương Xảo Trân cười theo, không nói gì nữa.
.
.
.
Vì có Hàn Nguyệt Khởi đến, Hà lão thái quân phải đích thân đón khách. Nàng ấy là người có lễ tiết, liên tục nói không dám.
Nhưng nàng ấy vừa nói “Không dám”, “Lão thái quân làm cháu ngại quá”, vừa mỉm cười kể lại chuyện Dương Xảo Trân, Lư Văn Nhân nhìn nhầm tranh chim cưu của Diệp Thanh Lan thành uyên ương, còn chế nhạo Diệp Thanh, kể liên tục. Khiến Hà lão thái quân không thể không dạy dỗ Lư Văn Nhân một câu “Đã làm thiếu phu nhân rồi, sao lại chế nhạo tiểu thư khuê các nhà người ta, đối đãi khách mời như vậy, về sau ai dám đến nhà chúng ta nữa?”
Tiết phu nhân, mẹ chồng của Dương Xảo Trân, cũng phải tự mình đến nhận lỗi với Diệp Thanh Lan.
Tất nhiên thân phận cao cũng có cái buồn của thân phận cao, từ lúc Hàn Nguyệt Khởi xuất hiện trong Hoa Tín yến, các phu nhân cứ vây xung quanh miết. Người quen đương nhiên phải đến chào hỏi, không quen phải đến làm quen. Các tiểu thư cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ, “Hàn tỷ tỷ là đại biểu cho khuê các bọn muội”, bị xoay mòng mòng suốt ba canh giờ mới tìm được khoảng trống để tụ tập với tỷ muội Diệp gia.
Đã quá ngọ, bầu trời xám xịt, tuyết ngừng rơi, dưới đất phủ một lớp tuyết mỏng. Nương tử quản gia của Hàn Nguyệt Khởi che dù, nha hoàn chen chúc đứng che cùng hai người Thanh Lan, Lăng Ba đứng trong khoảng sân vắng ngắm hoa mai.
Bây giờ mới có thể tâm sự đây.
– Lăng Ba lại đây.
Hàn Nguyệt Khởi bằng tuổi Thanh Lan, nhưng tuổi trẻ thích nghe mấy tin đồn thú vị, không nén được tò mò hỏi.
– Dương gia đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Dương Xảo Trân lại sợ muội nói ra thế?
– Cũng không phải chuyện gì to tát, Tiết thiếu gia nhà ả bài bạc bên ngoài thiếu nợ, Tiết phu nhân giấu Tiết đại nhân, mẹ chồng con dâu cùng cầm tiền lén đi trả thôi. Mẹ chồng ả, bởi vì chính biểu cả của ả dẫn chồng ả đi đánh bạc, nghi bị người khác gài bẫy. Mẹ chồng nàng dâu cũng vì chuyện này lúc ra ngoài còn không ngồi chung kiệu. – Diệp Lăng Ba hờ hững đáp.
Hàn Nguyệt Khởi nghe xong mà không nhịn được cười.
– Nha đầu này, tin tức linh thông thật đấy, – Hàn Nguyệt Khởi có lòng khen Lăng Ba mấy câu lại thấy Thanh Lan cau mày, đành đổi giọng dạy dỗ, – Muội đó, lời này lén nói thì thôi, sao lại nói thẳng trên Hoa Tín yên được, hạ địch một ngàn tự tổn tám trăm. Muội là tiểu thư khuê các, nói chuyện riêng của người khác sao được? Chẳng phải tâm tư thâm trầm lắm ư?
– Dương Xảo Trân bắt nạt nhà muội quen rồi, không cho một đòn nặng ả không biết sợ đâu.
– Ả là tiểu nhân, muội là thiên kim tiểu thư, cần gì để ý đến ả, – Thanh Lan chỉ bảo, – Coi như là vì tỷ cũng không đáng. Hoa Tín yến năm nay là vì muội và A Thố, phải để ý bản thân chứ, không cần lo cho tỷ.
Lăng Ba ra ngoài đều nghe tỷ tỷ, cũng không phản bác. Hàn Nguyệt Khởi hiểu rõ tâm tư của cô cũng không nói ra, chỉ khẽ cười, âm thầm thở dài.
Chờ đến lúc phải đi vào, Thanh Lan đi trước, Hàn Nguyệt Khởi đi sau, lúc bước lên bậc thềm, Lăng Ba đỡ lấy nàng ấy, vị thiếu phu nhân khẽ mỉm cười.
– Muốn nối tơ hồng thật à? – Hàn Nguyệt Khởi hỏi.
Nối tơ hồng là một vở kịch, kể chuyện Hồng Tuyến, nha hoàn của tiểu thư Vương gia thông minh nhạy bén, dùng diệu kế để hóa giải hiểu lầm giữa tiểu thư nhà mình và Dương công tử, nổi lại nhân duyên đứt đoạn, giúp tiểu thư trở thành phu nhân trạng nguyên.
Lăng Ba cũng cười:
– Giai ngẫu hiếm thấy, đương nhiên phải đoàn viên.
Trai tài gái sắc, một cặp bích nhân, ai lại không tiếc, chính Hàn Nguyệt Khởi cũng tiếc nên không khuyên, chỉ thở dài.
– Đáng tiếc năm nay Mạnh phu nhân không còn, các muội lại là tiểu thư, rất nhiều lời không thể nói, nhiều chuyện không thể làm, gặp nhiều cản trở, coi như có thủ đoạn uy h**p cũng mang tiếng chèn ép người khác. Ta biết muội mạnh mẽ, nhưng bây giờ chỉ có thể một phu nhân đến nói chuyện, muội dù có thủ đoạn thông thiên cũng nên nhượng bộ mới phải…
Lăng Ba không đáp, Hàn Nguyệt Khởi biết bên ngoài cô nghe theo chứ trong lòng vẫn muốn làm theo ý mình nên dừng lại, không thuyết phục nữa.
Tuy Thanh Lan mới là tỷ tỷ của Lăng Ba, nhưng Hàn Nguyệt Khởi đã lớn lên cùng Thanh Lan, cũng coi Lăng Ba và Yến Yến là muội muội của mình nếu không đã không lo lắng vì cô như vậy.
– Ta biết muội vì tốt cho Thanh Lan, nhưng thế sự như nước, lòng người dễ đổi, Thôi Cảnh Dục cũng chưa chắc còn là Thôi Cảnh Dục năm đó, muội cần gì chấp nhất?
Diệp Lăng Ba không lên tiếng, bậc thang các nàng đứng có cây bạch mai đang nở hoa, không biết trên đầu cành là tuyết hay hoa chỉ nghe thấy mùi hương thoang thoảng. Ánh tuyết chiếu lên mặt cô, dù trang điểm cũng chỉ coi như thanh tú, trong Hoa Tín yến rực rỡ xác thực quá mức bình thường.
Cũng may cô không quá để ý Hoa Tín yến.
– Đương nhiên muội biết bây giờ vật đổi sao dời, bây giờ y là Hầu gia, vở kịch này khéo không phải nối tơ hồng mà là hắt nước trước xe ngựa, nhưng cũng phải thử xem, – Cô đứng dưới tán cây, chầm chậm nói, – Lúc mẫu thân còn sống từng bảo, “Phượng hoàng đậu gốc ngô đồng, xưa nay vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Nếu đến Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục không thành, trên đời này còn gì để muội tin nữa?
Một câu nói khiến Hàn Nguyệt Khởi thở dài, không khuyên được nữa.
Lăng Ba xách váy tiến lên, đang đi dọc theo bậc thềm thì nghe Hàn Nguyệt Khởi hỏi với từ sau lưng:
– Vậy muội thì sao? Muội muốn đến nơi nào?
Phượng hoàng như Diệp Thanh Lan tự có Thôi Cảnh Dục đến làm ngô đồng để nàng neo đậu, dù cuối cùng trâm vỡ gương tan cũng không phụ lòng một lần Hoa Tín yến. Nhưng Diệp Lăng Ba thì sao? Năm nay không phải lần đầu cô tham dự Hoa Tín yến, con gái kinh thành như hoa như ngọc, thiếu niên như cây xanh vững vàng, cành nào là nơi cô đậu lại?
Lăng Ba không ngoái lại, chỉ mỉm cười.
– Nơi đây tuy tốt, nhưng không phải nơi muội thuộc về, cứ tùy duyên đi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 10: Lăng ba
10.0/10 từ 18 lượt.
