Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 9: Chim cưu
Ngọ yến quả thật rất thịnh soạn. Hà gia đang lúc hưng thịnh, ra tay hào phóng, bàn tiệc đủ thứ sơn trân hải vị, đến nước rửa tay cũng là trà bích loa xuân đựng trong bồn vàng. Món tráng miệng còn là khiếm thảo cao, vừa trái mùa vừa trái nơi, không biết Hà phu nhân tìm được ở đâu.
Chỉ là Diệp Lăng Ba chẳng có tâm trạng để tâm bánh ngọt bánh mặn gì.
Cô cũng có tài, không biết làm thế nào vừa ra ngoài một chuyến, chưa đến nửa canh giờ đã sắp xếp được cho mình một tiểu các trong nội viện của Hà gia. Đến Thẩm Bích Vi cũng khen ngợi:
– Mặt mũi cô lớn thật, ta cũng không có đãi ngộ này đâu.
Cô nàng vừa vào đã ngả người nằm lên trường kỷ, lấy một con dao nhỏ trong tay áo ra bắt đầu khắc gỗ.
Diệp Lăng Ba kiên trì được đến lúc cháu dâu Cố gia sai người đưa lò sưởi tay đến, phủ thêm lót bông, lại sắp xếp trà nước điểm tâm. Dương nương tử cảm ơn xong mới sai Tiểu Điệp và Tiểu Ngọc ra ngoài canh chừng, không cho người ngoài lại gần nghe ngóng, lúc này, sau cánh cửa đóng kín mới phát ra tiếng la lối.
Cô là người đầu tiên mắng Lư Văn Nhân.
– Ta biết ngay mà, Lư gia rặt một đám đê tiện!
Cô vừa mở miệng đã đi thẳng vào chuyện chính, sau đó không kiêng dè gì mà xả một tràng.
– Lư Văn Nhân là cái thá gì, gả cho cái thứ vô học như Trần Diệu Khanh đã vểnh đuôi lên trời. Tưởng chúng ta không biết nội tình hay sao? Chẳng phải ghi hận đến giờ vì năm đó Trần Diệu Khanh cũng muốn kết hôn với Thanh Lan à? Kém cỏi nhất trên đời chính là loại phụ nữ thế này, không làm gì được đàn ông nên kiếm chuyện với phụ nữ. Lư phu nhân cả đời đấu đá với đám tiểu thiếp, trên tay dính bao nhiêu máu nữ tử đáng thương, hai tỷ muội nhà đó cũng được chân truyền!
– Lăng Ba! – Thanh Lan phật lòng nhắc nhở, – Nói năng phải có lý lẽ. Lời như vậy đừng nói, dạy hư các muội muội.
– Muội nói năng phải có lý, sao họ không hành xử đúng mực vậy?
Đầu óc Lăng Ba vốn nhanh nhạy, mắng Lư Văn Nhân xong lập tức chuyển sang chất vấn.
– Nói cho cùng, vẫn do lão vương phi Bình quận vương hai năm nay sức khỏe không tốt, những lão thái quân trấn tràng còn lại không ai một ai đủ đức cao vọng trọng mới khiến không khí Hoa Tín yến trở nên thối nát thế này, chẳng khác gì một đấu trường đua sắc đẹp, để loại người như Lư Văn Nhân hô mưa gọi gió. Nhớ mấy năm trước, không khí Hoa Tín yến đâu có như vậy, Hàn tỷ tỷ và Thanh Lan thân nhau như tỷ muội ruột thịt. Bây giờ tình hữu nghị như thế đâu còn nữa? Các tiểu thư đấu đá nhau như gà chọi, đều do Lư Văn Nhân cầm đầu mà ra!
– Các lão thái quân cùng thế hệ với lão Vương phi đều lần lượt tạ thế, những người trẻ tuổi lại chưa có kinh nghiệm cũng là chuyện thường xảy ra, đợi thêm mấy năm nữa sẽ ổn thôi. – Thanh Lan nói.
– Chờ thêm mấy năm? Một đời người có thể có mấy lần Hoa Tín yến? Ai muốn chờ thì chờ, muội thì khác, chẳng phải đã nói Minh Hoa trưởng công chúa điện hạ sắp tới chủ trì đại cục sao? Hi vọng ngài ấy có thể chỉnh đốn lại không khí.
Lăng Ba nói một tràng rồi lại lườm Thẩm Bích Vi.
– Cô lườm ta làm gì?
Thẩm Bích Vi tuy đang mải khắc gỗ nhưng giác quan rất nhạy.
– Cô còn không ngại nói, có biết tiên hạ thủ vi cường là gì không? Tỷ tỷ đây đã an bài cho cô đến chùa Báo Đức sớm hẳn nửa tháng còn không biết tận dụng, lại để Lư Uyển Dương chiếm tiên cơ. Giờ thì hay rồi, Trưởng công chúa điện hạ chủ trì Hoa Tín yến, cô cứ để Lư Uyển Dương đè đầu cưỡi cổ cả đời đi. Nói trước cho cô biết, Lư Văn Nhân là loại nông cạn chỉ biết sủa càn, chó sủa là chó không cắn, Lư Uyển Dương kia mới đáng gờm. Năm nay tướng lĩnh của quân Trấn Bắc tuy đông, thật sự tốt cũng chỉ có mấy người. Bây giờ cô chẳng muốn gả, Lư Uyển Dương không thèm để ý, nhưng đến lúc ả thật sự coi cô là kẻ địch mà cắn một cái thì đừng trách tỷ tỷ đây không cảnh cáo từ trước.
Lăng Ba liến thoắng nói một hơi dài.
Thẩm Bích Vi chỉ cười khinh miệt.
– Lư Uyển Dương? Đè đầu cưỡi cổ ta? Trừ phi đi đầu thai lại.
Lăng Ba chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
– Cô thì biết gì. Tưởng giới tiểu thư cũng so phẩm cao phẩm thấp như quan trường hay sao? Thủ đoạn nham hiểm của các nàng nhiều lắm đấy. Nhìn con ngũ bộ xà nhà ta cô còn chưa hiểu à? Mấy người họ giỏi nhất là ám chiêu. Nói đến đây thì…
Cô nhìn A Thố một cái, A Thố hiểu ý, vừa định nói thì Lăng Ba lại thôi, bởi vì Yến Yến đã không chịu được nữa mà nhào lại đây, quấn quýt lấy Thẩm Bích Vi mà nũng nịu:
– Bích Vi tỷ tỷ, khắc cho muội một con ngựa đi, muội muốn con sẽ cử động được ấy.
– Không làm được rồi, hôm nay tỷ không mang theo dụng cụ, chỉ mang theo con dao thôi, – Thẩm Bích Vi chìa cho cô bé xem, – Tỷ làm cho muội một cái xe đẩy được không?
– Ta khắc cái đầu cô! – Lăng Ba gắt lên, – Còn khắc ngựa nữa, bao nhiêu tuổi rồi, Yến Yến cũng vậy, không chịu học hỏi gì cả. Buổi tiệc này vốn để thể hiện, hai người thì trốn ở đây chơi, còn ra thể thống gì nữa?
– Chẳng phải chính cô kéo bọn ta đến đây nghe cô mắng Lư Văn Nhân sao? – Thẩm Bích Vi đáp nhẹ bẫng.
Diệp Lăng Ba nguýt cô nàng một cái.
– Thôi, chẳng muốn để ý đến cô nữa. Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi, không nhắc Lư Văn Nhân nữa, mọi người cảnh giác một chút là được. Bên ngoài chắc lại sắp dâng thêm trà bánh, buổi chiều các phu nhân đều tụ họp ở Xuân Huy đường đánh bài, các tiểu thư đứng bên cạnh xem cho vui. A Thố, muội thêu đẹp, dẫn Yến Yến đi thêu. Yến Yến trông đáng yêu, rất nhiều phu nhân thích nó. Đáng tiếc dì không còn nữa, tỷ đã nhờ Vương phu nhân rồi, chính là vị phu nhân mặc áo gấm Tây Xuyên thêu hoa văn dây leo, dẫn theo bé gái ấy. Bà ấy tính tình hiền lành lại thân với dì, hai muội theo bà ấy chơi là được. Thẩm Bích Vi, cô có thể ra ngoài xem thế nào, hỏi rõ xem là ai ở quân Trấn Bắc đến, xem Thôi Cảnh Dục có ở đấy không…
– Thôi hầu gia đưa Ngụy tiểu thư đến rồi đi ngay. Muội nghe nói, buổi tối tan cuộc, là Ngụy tiểu hầu gia đến đón Ngụy tiểu thư, vậy Thôi hầu gia hẳn sẽ không đến. – A Thố vội nói.
– Lăng Ba. – Thanh Lan nhíu mày Lăng Ba.
A Thố hiểu ý nàng, tiểu thư khuê các, sao lại nhớ hành tung của đàn ông lạ? Tự mình nhớ thì thôi, lại còn “dạy hư A Thố”.
– Thế nào? Chỉ cho phép Lư Văn Nhân tính toán, không cho phép muội mưu toan à? Tỷ không biết danh ngôn của Ngự Sử đài ư? Thanh quan gian hơn thanh quan, ma cao một thước đạo cao một trượng, nếu không làm sao chống chịu được sự đả kích ngầm lẫn công khai của họ chứ.
Lăng Ba không để tâm lắm, lại dặn dò:
– Tiểu Liễu Nhi, chẳng phải ca ca của em rất có tiếng nói trong đám sai vặt sao? Bảo cậu ta đi làm thân với phu xe, sai vặt của Ngụy gia, tìm hiểu tin tức, chỉ đừng nói mình đến từ Diệp gia, nếu bị hỏi cứ bảo mình đến từ Thẩm gia là được. Dù sao Thẩm gia cũng từng cho nhà mình mượn người hầu.
– Đã hiểu ạ, – Tiểu Liễu Nhi nhanh nhẹn đi ngay.
– Được rồi, mọi người đều có việc phải làm, tan đi thôi, – Lăng Ba vén tay áo lên nói, – Buổi chiều ta không đi đâu cả, chỉ theo Thanh Lan, để xem Lư Văn Nhân có dám đến kiếm chuyện không, ta không lột da nàng ta mới lạ!
Thẩm Bích Vi thấy cô như vậy liền bật cười:
– Diệp Nhị tiểu thư thật oai phong!
– Đương nhiên oai phong, chứ chẳng lẽ để bị Lư Uyển Dương đạp lên đầu như cô? Cô cũng đừng có thả lỏng, xong chuyện của Thanh Lan sẽ đến cô đấy, có ta ở đây, Lư Uyển Dương đừng hòng lấn lướt cô, chút thủ đoạn ấy mà đòi bắt nạt người của ta, chờ kiếp sau đi!
.
.
.
Quả nhiên Lăng Ba nói trúng phóc.
Chỉ thương cho công sức của Hà phu nhân, mất công bày năm, sáu bàn mạt chược ở Xuân Huy đường để các phu nhân uống rượu đánh bài. Lại chuẩn bị hai hàng ghế hoa hồng kèm một chiếc bàn tròn lớn, mang lên trà bánh để các tiểu thư làm nữ hồng, đánh song lục, cờ vây, vẽ hoa viết chữ. Đáng tiếc công lao bỏ ra lại thành làm nền cho Lư Văn Nhân hết.
Nàng ta ỷ mình được Hà lão thái quân quý mến, đổi khách làm chủ, thẳng thắn thay Hà phu nhân tiếp chuyện, hết nói lại cười. Lư Văn Nhân dung mạo xinh đẹp, phản ứng nhanh nhạy, nói chuyện dễ nghe, giao tiếp thông thạo như hồ điệp xuyên hoa. Lúc thì khen “hôm nay bài của lão thái quân đỏ quá, cháu ngồi cạnh hưởng chút may mắn”, lúc thì lại, “quả nhiên Thanh Nghi muội muội khéo tay, biết nhiều hoa văn đẹp, không như Uyển Dương nhà tỷ, chỉ biết thêu chữ thọ” khiến Hà Thanh Nghi đỏ cả mặt.
Tháng sau là mừng thọ của Hà lão thái quân, Lư Uyển Dương đã thêu bình phong vạn thọ, lòng hiếu thảo này trái lại làm hạ thấp đứa cháu gái ruột của bà.
Lư Văn Nhân thấy ám hại Hà Thanh Nghi còn chưa đủ, lại không buông tha cho mục tiêu hàng đâu hôm nay: Ngụy Nhạc Thủy.
Nói khó nghe một chút, nếu Ngụy Nhạc Thủy không phải con gái của Ngụy nguyên soái, muội muội của Tiểu hầu gia, lấy thân hình đầy đặn cùng tính cách ngốc nghếch của cô bé, đã sớm bị Lư Văn Nhân biến thành đá kê chân cho muội muội mình rồi.
Nhưng Ngụy Nhạc Thủy lại là Ngụy tiểu thư, nên Lư Văn Nhân lập tức ra vẻ vừa gặp như đã quen, vừa chân thành vừa nhiệt tình. Đến đám tùy tùng Tôn Mẫn Văn và Dương Xảo Trân của nàng ta cũng ra vẻ xởi lởi với Ngụy Nhạc Thủy.
Tôn Mẫn Văn cũng còn tốt, dù sao cũng là thư hương môn đệ, còn để ý mặt mũi. Dương Xảo Trân xuất thân giàu xổi, mồm miệng chua ngoa, lại ỷ có Lư Văn Nhân làm chỗ dựa nên hăng hái làm tay chân cho nàng ta. Nín nhịn suốt một năm nay, vốn định phô trương thanh thế ở tiệc đầu của Hoa Tín yến thì giữa đường lại xuất hiện một Ngụy Nhạc Thủy.
Ả giả vờ đoan trang trước mặt Ngụy Nhạc Thủy suốt nửa ngày trời, thực sự không chịu nổi nữa.
Cũng phải, đã hơn một năm trôi qua, ả đã sớm quên thủ đoạn của Diệp Lăng Ba. Cứ tưởng Diệp Lăng Ba vẫn không có mặt như lúc sáng, thấy Diệp Thanh Lan đang ngồi yên tĩnh thêu thùa, ả không nhịn được lại gần liếc nhìn, cười mỉa mai:
– Diệp Đại tiểu thư thật có hứng thú, có phải là uyên ương không?
Diệp Thanh Lan hiểu rõ tính ả nên không để ý, chỉ mải miết thêu.
Dương Xảo Trân vẫn giả như không biết, vờ vịt nắm lấy khung thêu của Diệp Thanh Lan, cười nói:
– Ai cũng bảo Diệp Đại tiểu thư thêu đẹp, mọi người còn chưa được chiêm ngưỡng, bức tranh uyên ương này quả thật tình ý nồng đượm, mọi người đều đến nhìn xem…
Ả vừa đùa cợt, vừa giơ cao khung thêu của Diệp Thanh Lan lên để mọi người truyền xem, nhất thời khiến cả sảnh cười vang. Ai cũng hiểu ả ám chỉ điều gì, gái quá lứa lỡ thì không ai thèm lấy còn thêu uyên ương, không phải thèm được gả thì là gì?
Ả đang đắc ý, một bóng người bỗng lao ra từ đám đông giật lại khung thêu trên tay ả, thân hình nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú, không phải Diệp Lăng Ba thì là ai.
Lúc nghe Diệp Lăng Ba nói chuyện, không ai nghĩ ánh mắt cô luôn mang ý cười, cho dù cực kỳ tức giận cũng là tiếu lý tàng đao.
Giống như bây giờ vậy, cô vẫn đang cười, tay cầm khung thêu, nhẹ nhàng đứng chắn giữa tỷ tỷ mình và Dương Xảo Trân, hỏi:
– Dương tỷ tỷ hào hứng như vậy, sao không đi đánh bài, lại đứng ở đây dạy người khác thêu? Chẳng lẽ không mang tiền?
Thật ra Dương Xảo Trân có hơi sợ cô, dù sao bên ngoài Lăng Ba cực kỳ nổi tiếng, nghe đồn đến kế mẫu của cô cũng cực kỳ sợ cô, có thể thấy thủ đoạn hơn người. Nhưng trước mặt bao người, ả lại tự nhận mình là phu nhân cao hơn một bậc, không thể để mất mặt. Ả liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn hiểu ý, lập tức nói:
– Sao Diệp Nhị tiểu thư lại gọi phu nhân nhà chúng tôi là tỷ tỷ? Phải gọi là thiếu phu nhân mới đúng!
Cô ta còn chưa nói, mặt đã ăn ngay hai cái tát, hóa ra là Dương nương tử đi theo sau Lăng Ba. Bà là người đứng đầu trong các quản gia nương tử, trước giờ uy nghiêm, nha hoàn bị đánh đau cũng chỉ dám hỏi:
– Sao bà lại đánh người?
– Tiểu thư phu nhân đang nói chuyện, có chỗ cho ngươi chõ miệng vào không?
Dương nương tử lạnh lùng hỏi:
– Tiểu thư nhà ta gọi phu nhân nhà ngươi là tỷ tỷ, tự có đạo lý. Lão thái quân nhà ta họ Dương, đồng tông với nhà mẹ phu nhân của ngươi, chiếu theo vai vế, ngươi phải gọi ta là biểu tiểu thư mới đúng. Chính mình vô tri lại dám chất vấn tiểu thư, ta thay phu nhân nhà ngươi dạy dỗ ngươi, là việc phải làm.
Dương Xảo Trân chịu thiệt, vừa định nổi giận lại thấy Lăng Ba đang cười:
– Dương nương tử dù là người nhà chúng ta, nhưng quản giáo nha hoàn của Dương tỷ tỷ vẫn là vượt quyền, ta thay bà ấy tạ lỗi vậy.
Cô vừa cười, vừa ung dung hành lễ. Dương Xảo Trân bó tay, chỉ đành đáp:
– Ta không trách muội tay dài, chỉ là đây không phải nhà chúng ta mà là Hoa Tín yến, chẳng may đánh người bị chủ nhà nhìn thấy, sẽ tưởng chúng ta không biết quy củ.
Ả vừa nói xong, nha hoàn đang ôm mặt rơi nước mắt lập tức sụt sùi ra tiếng, hiển nhiên muốn trận cãi vã này lan truyền, Hà phu nhân thấy vậy vội chạy tới.
– Thì ra Tiết thiếu phu nhân cũng biết đây là Hoa Tín yến? – Diệp Thanh Lan gọi thẳng họ chồng ả, khẽ nói, – Chúng ta đều là tiểu thư chưa gả, làm nữ hồng cũng để giết thời gian mà thôi, Tiết thiếu phu nhân đột nhiên lại đây, vừa vừa nói ‘thêu uyên ương’ lại ‘tình ý nồng đượm’ không biết là có ý gì?
Chỉ mấy câu nói mà khiến mặt Dương Xảo Trân đỏ lựng, cãi không lại, lại nghe thấy có người cười nói:
– Diệp tỷ tỷ dù sao cũng là tiểu thư khuê các, quy củ nghiêm, các phu nhân chỉ nói đùa mà thôi, hà tất coi là thật?
Người lên tiếng là Lư Văn Nhân, mưu trí của nàng ta hơn hẳn Dương Xảo Trân, vừa cười vừa đi vào đám đông, tự có các tiểu thư phu nhân nhường đường. Nàng ta liếc nhìn Diệp Thanh Lan, đặt tay lên người Dương Xảo Trân, cằm cũng tựa lên vai ả, nói:
– Diệp tỷ tỷ đừng hiểu lầm Tiết thiếu phu nhân, trong các tỷ muội chúng ta chỉ có tỷ vẫn chưa có kết quả, muội ấy cũng chỉ sốt ruột thay tỷ mà thôi. Mong tỷ sớm ngày thành đôi, gia nhập với chúng ta, cũng vì tốt cho tỷ mà.
– Phải phải, – Dương Xảo Trân thấy có người nói giúp lập tức phản ứng lại, không nhắc chuyện nha hoàn bị đánh nữa mà tiếp tục câu chuyện ban nãy, – Muội thấy Diệp tỷ tỷ thêu uyên ương, hiển nhiên muốn làm uyên ương, một lòng muốn tỷ tỷ đạt thành tâm nguyện. Chỉ trách muội nhanh mồm nhanh miệng…
– Tiết thiếu phu nhân cũng chỉ muốn tốt cho tỷ tỷ, muội ấy không nói, bọn muội thực sự tưởng tỷ tỷ đến Hoa Tín yến chăm sóc các muội muội, nào biết tỷ tỷ còn muốn xuất giá… – Lư Văn Nhân lập tức thêm vào.
Hai người một xướng một họa, đóng đinh Diệp Thanh Lan ở vị trí gái lỡ thì, các tiểu thư xung quanh đều viện cớ rời đi không nghe, các phu nhân cũng có người không nhịn được mỉm cười. Người có lòng cũng thấy tiếc thay Diệp Thanh Lan.
Mặt Diệp Lăng Ba lạnh băng, vừa định mở miệng lại bị Diệp Thanh Lan kéo tay.
Nàng đứng dậy, che trước mặt Diệp Lăng Ba.
– Tấm lòng của Tiết thiếu phu nhân đương nhiên là tốt, nhưng mắt hình như không tốt lắm, – Nàng bình tĩnh lấy lại khung thêm kia, từ tốn giải thích, – Ta không thêu uyên ương, mà là chim cưu, chữ “Cưu (1)” đọc giống chữ “Cửu”, có ý trường thọ. Lúc nãy ta nghe các phu nhân tán gẫu, nhắc rằng tiệc mừng thọ Hà lão thái quân sắp đến, lão thái quân chiêu đã chúng ta, xem như ở nhà, ta không có gì báo đáp nên thêu bức tranh chim cưu này để lão thái quân thượng thọ.
Nàng chỉ nói mấy câu mà khiến ai cũng ngạc nhiên, Lăng Ba phản xạ nhanh, lập tức cười hỏi:
– Tỷ tỷ, chữ “cưu” này viết thế nào? Có phải chữ “cưu” trong “tu hú chiếm tổ chim khách” không?
Các phu nhân ở đây ai không phải người tinh tường, đương nhiên nhìn rõ hành vi ỷ vào sủng ái của Hà lão thái quân mà chen chân vào chỗ của Hà phu nhân của hai tỷ muội Lư Văn Nhân. Câu tu hú chiếm tổ chim khách của Diệp Lăng Ba, ai nghe mà không hiểu? Nhất thời ai nấy cười thầm, có mấy người hợp ý với Hà phu nhân còn bật cười thành tiếng.
Diệp Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn Lăng Ba, Lăng Ba chỉ le lưỡi, ra vẻ vô tội.
– Trong “Hậu Hán Thư – Lễ Nghi Chí” có viết: “Vương trượng trường cửu xích, đoan dĩ cưu điểu vi sức. Cưu giả, bất ế chi điểu dã. Dục lão nhân bất ế.(2)” Chim cưu tượng trưng cho lão nhân trường thọ có đức, người già Hán triều có đức qua bảy mươi tuổi được ban cưu trượng, tự do ra vào quan phủ, con trai con gái kính trọng hiếu thuận. Đây mới là điển cố để đáp lại đại thọ bảy mươi năm nay của lão thái quân, không phải ý như muội nói. – Diệp Thanh Lan không nhanh không chậm giảng giải.
– Ồ, hóa ra là như vậy, – Diệp Lăng Ba dài giọng như chợt hiểu ra, nhìn về phía Dương Xảo Trân, – Xem ra muội phải đọc thêm nhiều sách, không để như Dương tỷ tỷ, nhìn chim cưu lại tưởng uyên ương…
Hà phu nhân còn đang ngây ra, Hà Thanh Nghi đã hành lễ với Diệp Thanh Lan:
– Tỷ tỷ thật có tâm, muội thay tổ mẫu tạ ơn tỷ tỷ.
Bấy giờ Hà phu nhân mới phản ứng lại, vội vàng nói cảm ơn không ngừng.
Hai người cảm ơn không phải quà thêu, mà câu “tu hú chiếm tổ chim khách” của Diệp Lăng Ba, thẳng thắn chỉ ra hành vi của Lư Văn Nhân trước mặt mọi người.
Lư Văn Nhân và Dương Xảo Trân ăn thiệt lớn đâu chịu bỏ qua, nhưng hai người không có học vấn như Diệp Thanh Lan, nhất thời không biết phản kích thế nào. Không biết Lư Uyển Dương lại gần từ bao giờ, mỉm cười nói:
– Dương tỷ tỷ cũng chỉ là quan tâm quá nên loạn thôi, tấm lòng lương thiện của Thanh Lan tỷ tỷ, lão thái quân đã biết rồi, cũng phải để ý thay tỷ tỷ…
Nàng ta là tiểu thư chưa gả, không thể nói trắng ra, nhưng nói như vậy đủ cho Dương Xảo Trân hiểu ra rồi. Là chim cưu hay uyên ương có quan trọng đâu? Ả là phu nhân, bên Diệp gia chỉ là tiểu thư, phu nhân trời sinh đã có quyền lực dù có đàm luận chuyện kết hôn hay chế nhạo nhân duyên đều “xuất phát từ ý tốt, quan tâm bị loạn”. Diệp Thanh Lan hai mươi tư tuổi vẫn chưa gả, lại tham gia Hoa Tín yến, phu nhân như bọn ả chỉ cần lấy danh nghĩa quan tâm chuyện kết hôn của nàng thì vẫn có thể nói tiếp.
Dương Xảo Trân nhận ra, đương nhiên Diệp Lăng Ba cũng nhận ra.
Cô cũng hiểu đạo lý này, đơn giản tiên hạ thủ vi cường, b*p ch*t ý đồ của Dương Xảo Trân từ trong trứng nước.
– Dương tỷ tỷ buồn bực mất tập trung cũng phải, – Cô bật cười, – Dù sao trong nhà xảy ra chuyện như vậy cũng khó trách. Cổ ngữ có câu “ông mất cân giò, bà thò chai rượu”, Dương tỷ tỷ có lòng suy nghĩ cho tỷ muội chúng ta, chúng ta cũng nên nói chuyện phiền lòng của tỷ ấy ra, thay tỷ ấy phân ưu mới đúng.
Cô vừa thốt ra lời này, mặt Dương Xảo Trân lập tức biến sắc, không nhớ được Lư Uyển Dương nhắc nhở mình phải xoáy tiếp vào việc kết hôn của Diệp Thanh Lan, lập tức nói:
– Cô có ý gì? Đừng có nói hưu nói vượn, ai muốn quản chuyện của tỷ muội các cô…
Diệp Lăng Ba cười hai mắt cong cong, ý tứ trong mắt lại rất rõ. Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Thủ đoạn của cô Dương Xảo Trân đã nghe qua, biết Dương nương tử bên cạnh cô tin tức nhanh nhạy, chỉ sợ uy h**p này không phải đùa.
Dương Xảo Trân muốn nhân nhượng cho yên chuyện, Lư Văn Nhân lại không chịu.
– Đã như vậy chi bằng muội cứ nói ra, người biết còn thấy muội phân ưu thay Xảo Trân, không biết lại tưởng muội đang uy h**p muội ấy.
Nàng ta lập tức tiến lên một bước, tỏ rõ ý muốn kéo Diệp Lăng Ba lại gần.
Nói chuyện bí mật của Dương gia trước mặt mọi người đương nhiên khiến Dương Xảo Trân mất mặt, nhưng Diệp Lăng Ba thân là tiểu thư khuê các lại hung hăng như vậy trong Hoa Tín yến cũng vô cùng đáng lo. Lư Văn Nhân định phải hi sinh Dương Xảo Trân cũng phải chặt đứt một tay của Diệp gia.
Đúng lúc thế cục đang giằng co, đột nhiên có tiếng cười truyền đến từ sau lưng mọi người.
.
.
.
(1) Chữ “Cưu” và chữ “Cửu” đều đọc là “jiū”. Thanh Lan đang có ý dùng từ đồng âm khác nghĩa để chúc thọ. Lăng Ba dùng đồng âm khác nghĩa để cà khịa.
(2) “Hậu Hán Thư – Lễ Nghi Chí Vương trượng trường cửu xích, đoan dĩ cưu điểu vi sức. Cưu giả, bất ế chi điểu dã. Dục lão nhân bất ế”: Ý đại khái là vương trượng dài chín thước, đầu trang trí chim cưu. Chim cưu là loài chim ăn mà không nôn, giống như người già ăn không nghẹn.
Người xưa quan sát thấy chim cưu ăn uống một cách tự nhiên, không bao giờ bị nghẹn, nên đã dùng hình ảnh này với mong muốn những người cao tuổi khi sử dụng vương trượng cũng sẽ được khỏe mạnh, ăn uống không bị nghẹn, sống lâu. Chi tiết này thể hiện sự quan tâm và hiếu kính của triều đình Hậu Hán đối với người già trong xã hội.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 9: Chim cưu
10.0/10 từ 18 lượt.
