Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 13: A Thố


Vào ngày đầu tiên của Hoa Tín yến, Thanh Lan lại là người về nhà muộn nhất. Sau khi tiễn Hàn Nguyệt Khởi, nàng lại bị Diệp đại nhân gọi đến hỏi chuyện. Lúc về đến tiểu viện của mình thì Lăng Ba đã dẫn Yến Yến và A Thố tắm rửa tẩy trang xong xuôi, đang vây quanh lò sưởi chơi đùa.


Nhà bếp bày bữa khuya, là cháo tổ yến hầm nhừ, bên trong còn bỏ thêm dược liệu khư hàn bổ dưỡng. Mọi người ăn xong bữa khuya, Lăng Ba lại múc cho bản thân riêng một bát, vừa ăn vừa nghe Liễu Nhi đọc sổ sách, thêm Dương nương tử đứng bên cạnh sẵn sàng báo cáo thêm bất cứ lúc nào.


Yến Yến thấy A Thố hiếu kỳ bèn giải thích:


– Không sao đâu, mỗi mồng một, mồng ba, mồng năm tỷ ấy đều phải kiểm tra sổ sách trước khi ngủ như vậy, đây là tả hữu hổ pháp, nếu là ngày rằm còn khủng khiếp hơn, phải có tứ đại thiên vương.


Tuy đang rũ mắt như đang mải ăn cháo, thật ra Lăng Ba nghe được hết, thấy Yến Yến chọc ghẹo mình, cô lập tức lườm cô bé một cái. Yến Yến mặt dày cười hì hì rồi chạy biến.


Thật ra Lăng Ba không chỉ kiểm tra sổ sách trước khi ngủ, còn nghe ngóng tin tức nữa. Liễu Nhi ghé vào tai cô thì thầm gì đó, rồi Lăng Ba hỏi Thanh Lan:


– Viện bên kia tìm tỷ làm gì?


– Phan di nương muốn tổ chức một tiệc Hoa Tín yến, khổ nỗi không tranh nổi, phụ thân bảo tỷ giúp đỡ. – Thanh Lan đáp.


– Chắc bà ta thèm đến phát điên rồi. Đừng nói tỷ không giúp, dù tỷ ngốc nghếch muốn giúp thật, một nha hoàn trèo lên ghế di nương, còn là hạng sủng thiếp diệt thê để thượng vị dù có trầy da tróc vảy cũng không chen được vào vòng tròn của các phu nhân đâu. Còn muốn tổ chức Hoa Tín yến? Nằm mơ! – Lăng Ba lập tức truy hỏi, – Tỷ không đồng ý đấy chứ?


– Tỷ đáp mình tài hèn sức mọn, không giúp được, để họ tìm cao nhân khác.


Nhìn Thanh Lan ôn hòa công chính, chứ thật ra là ngoài mềm trong cứng, không phải dạng mù quáng dễ lợi dụng, huống hồ đối phương còn là cặp “phu thê ân ái” đã hại mẫu thân nàng mất sớm.


Nhưng Lăng Ba vẫn chưa hết giận.


– Còn có mặt mũi mà hỏi, không đâm chọc ông ta hai câu đã giữ thể diện cho ông ta rồi. Nếu là muội thì đã hỏi thẳng, sao lúc mẫu thân còn sống, hằng năm tổ chức Tường Vi yến cực kỳ xuất sắc thì không thấy Diệp đại nhân để ý. Bây giờ vừa đổi một “Diệp phu nhân” khác thì đến một suất tổ chức cũng không giành được? Mấy thủ đoạn “sủng thiếp diệt thê” của bà ta vứt đi đâu cả rồi?



Đầu óc của Lăng Ba vốn vận chuyển nhanh, bỗng cô híp mắt cười.


– Nếu muội nói, nếu để bà ta cướp được một tiệc, đến lúc đó mới mất mặt thì sao, cái loại đến quản gia cũng không biết. Cái viện bên kia suốt ngày ăn bớt công quỹ, Tết Trung thu đến một cái bánh trung thu tử tế cũng không có, còn muốn tổ chức Hoa Tín yến… Có lẽ phải ngã ngựa một lần họ mới biết đau. – Lăng Ba suy tính.


Thanh Lan chỉ cười bất đắc dĩ.


– Muội đừng lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện đó, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được, không cần để ý đến họ.


Nàng nghiêm túc dạy dỗ Lăng Ba.


Lăng Ba dù là người nói là làm chứ thật ra vẫn tôn kính tỷ tỷ của mình, nếu không sẽ không luôn đợi Thanh Lan trở về lúc xử lý đại sự trong nhà.


Đến câu hỏi này cũng vậy, thấy Thanh Lan phủ định “ý đồ xấu” của mình, Lăng Ba cũng không xoắn xuýt thêm nữa mà quay sang hỏi A Thố.


– A Thố qua đây. – Cô vẫy gọi A Thố, chờ cô bé lại gần mới kéo để thiếu nữ ngồi lên đùi mình, nghiêm túc hỏi, – Nghe các kiệu phu nói, tên khốn Ngụy Vũ Sơn có xung đột với các muội, có phải không?


A Thố còn chưa biết trả lời thế nào, Yến Yến đã vô cùng nghĩa khí thừa nhận:


– Đúng, là muội ném bóng tuyết phá hắn đấy!


A Thố sợ Yến Yến bị mắt, cũng vội đáp:


– Là muội bảo muội ấy ném.


Lăng Ba thấy hai đứa bao che cho nhau thì mỉm cười.


– Được rồi, ném hắn cũng không sai, nhưng không nên làm ầm ỹ như vậy, còn bị vén màn kiệu lên. Tên khốn kia hơi không biết chừng mực, chỉ sợ các muội bị hỏng danh tiếng thôi.



A Thố nghe xong chỉ ngoan ngoãn cúi thấp đầu. Yến Yến còn chưa biết sợ nói:


– Chờ xem, đến lúc ấy muội mách Cảnh Dục ca ca, lại đánh cho hắn một trận.


Nhắc tới Thôi Cảnh Dục, A Thố tự nhiên lén nhìn phản ứng của Thanh Lan, Lăng Ba đương nhiên cũng làm theo, nhưng thấy vẻ mặt đại tỷ của mình vẫn bình thản không lay động thì đáp:


– Muội đừng mong chờ vào Cảnh Dục ca ca nữa, nhìn cái điệu rũ sạch của y làm như không quen biết chúng ta vậy, khiến người ta tức chết đi được. Mặc kệ hắn, phải đến lúc bị tỷ muội Lư Văn Nhân tính kế mới biết lợi hại.


Lăng Ba đã nói vậy, A Thố cũng không nói được chuyện khác, mọi người ngồi quanh lò sưởi, sưởi ấm cơ thể, rửa sạch mặt mũi rồi đi ngủ mà không nói thêm gì nữa.


Hoa Tín yến năm ngày tổ chức một lần, tính ra chỉ có ba ngày để nghỉ ngơi nên sinh hoạt điều độ là việc rất quan trọng. Sau Mai Hoa yến, mọi người ngủ hết nửa buổi sáng, chỉ có Thanh Lan vẫn giữ thói quen dậy vào giờ Mão, Lăng Ba vẫn nằm trên giường cười nàng:


– Đáng tiếc không có chức quan nào cho tỷ làm, chứ chẳng ai điểm danh được đúng giờ như tỷ cả.


Thanh Lan cũng không giục các muội muội, chỉ dẫn nha hoàn cùng quản gia nương tử đi quét dọn đình viện. Tuyết rơi lớn, chim sẽ không tìm được cái ăn, nàng treo những chiếc rổ trúc dưới mái hiên, bên trong đổ đầy lương thực cho chim ăn.


A Thố và Yến Yến đều dậy muộn, nằm nhoài trên giường sưởi ngắm chim sẻ mổ thóc qua cửa sổ lưu ly. Yến Yến giảng giải cho A Thố nghe con nào là chim sẻ, con nào là chim c*, chim nhỏ màu đen trắng là hỉ thước, chim nào ăn hạt thóc, chim nào ăn sâu, chim yến đến tết sẽ bay đến phương Nam, đầu xuân mới trẻ về. Cô bé nói rất rõ ràng mạch lạc, nghe cũng rất thú vị.


Lăng Ba xõa tóc, khoác áo lông cáo nghe cô bé kể đến đây thì mỉm cười, vỗ bốp một cái vào mông của Yến Yến, trêu ghẹo:


– Nhóc con này, hóa ra tốn hết đầu óc vào mấy chuyện này rồi. Nếu chịu bỏ một nửa tâm sức vào Hoa Tín yến, tỷ đã không cần lo cho muội rồi.


Yến Yến thấy cô mang theo bánh hoa quế, biết hôm qua cô nghe thấy mình muốn ăn bèn bảo nhà bếp làm suốt đêm thì bật cười hì hì chuồn đi ăn. Trong phòng ngủ chỉ còn A Thố và Lăng Ba, cô bưng một đĩa nhỏ, đút cho A Thố một miếng gừng tím rồi cũng ngồi lên giường, nghiêng người ngắm chim sẻ bên ngoài.


A Thố ngước đầu nhìn cô một lúc.


Có thể do hâm mộ Lăng Ba, cô hoàn toàn không thấy Lăng Ba bình thường. Giống như điểm tâm vậy, liên hoa tô tinh xảo đương nhiên rất ngon, nhưng bạch mễ cao đơn giản cũng có sức hút riêng.



– Nhị tỷ tỷ, làm sao để khiến đàn ông nghe lời mình nhỉ?


Lăng Ba đang uống trà thì suýt sặc, nhưng cô là người mạnh mẽ tuyệt đối không thể tỏ ra hoang mang, cô hắng giọng:


– A Thố hỏi chuyện tìm được một con cháu vương tôn thích hợp ở Hoa Tín yên à?


A Thố không biết mình đã chạm vào điểm yếu của Lăng Ba, còn thật thà giải thích:


– Không phải, tỷ đã dạy muội cách chọn con cháu vương tôn rồi, ba người đứng đầu Hoa Tín yến là Thôi hầu gia, Ngụy tiểu hầu gia, người cuối cùng phải đợi tới kỳ thi hương tổ chức vào mùa xuân năm nay mới biết được. Ý muội hỏi là, sau khi tìm được con cháu vương tôn hợp ý, phải làm sao để khiến họ nghe lời muội? Nếu không gả cho họ có ích gì?


Dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, tuy ra ngoài quy củ nghiêm ngặt, lúc ở nhà vẫn dễ dàng hỏi loại câu hỏi khiến Lăng Ba cũng run cả tay.


Vẻ mặt Lăng Ba vẫn không rung động, còn sửa lời cô bé:


– Ý A Thố là phải làm phu nhân thế nào đúng không?


A Thố suy nghĩ một lát, miễn cưỡng đáp:


– Cũng có thể nói vậy.


Thật ra câu hỏi đúng của cô là, khiến họ cũng nghe lời cô ở Hoa Tín yến, chứ không chỉ sau khi trở thành phu nhân.


Bây giờ cô bé đã muốn giúp đỡ cho hai tỷ tỷ.


Lăng Ba khó khăn lắm mới kéo được câu chuyện trở về, liền đáp:


– Làm phu nhân ấy mà, có hai cách, một là như tỷ đã nói hôm trước, giống Thanh Lan và Hàn tỷ tỷ, cũng giống mẫu thân và dì, là làm một thiếu phu nhân hợp quy củ. Chỉ cần trong tay nắm chặt quyền quản gia, giúp chồng dạy con, chỉ cần muội làm đủ tốt thì dù là trưởng bối cũng sẽ nể muội ba phần. Giống như người ở viện bên kia kiêng kỵ Thanh Lan vậy, cho dù Diệp đại nhân là phụ thân của bọn tỷ, cũng phải theo quy củ phụ từ nữ hiếu. Phu thê cũng vậy, cho dù tình cảm không tốt, chỉ cần chính thất có uy có thủ đoạn, dù thiếp thất có được sủng ái cũng không lật được trời.



Đương nhiên A Thố biết mình không làm được.


– Vậy còn loại thứ hai ạ? – Cô nghiêm túc hỏi Lăng Ba.


– Loại thứ hai đương nhiên là phu thê cầm sắt hòa minh, đóng kín cửa tự sống cuộc sống của mình rồi, – Lăng Ba thản nhiên thừa nhận. – Thật ra còn một đường khác tỷ không rõ lắm, nhưng tỷ biết là có. Dù nghe như đạo lý của thiếp thất, sắc tàn thì tình phai, nhưng cõi đời này cũng có tình yêu chân thành. Có lúc, đàn ông cũng thật lòng yêu một cô gái, yêu đến nỗi không màng tính mạng của mình, cho dù lớn tuổi tàn sắc cũng không thay lòng, đến cả đế vương cũng có lúc như vậy.


Chẳng trách lời giải thích của cô lại hơi thiếu tự tin, mẫu thân của cô, dì của cô ai mà không phải cao môn quý nữ huệ chất lan tâm, cuối cùng ai có được tình yêu chân thành cơ chứ? Hồng nhan chưa tàn ân trên đã đoạn, huống hồ hồng gia đã già cơ chứ?


A Thố cũng do dự:


– Hàn tỷ tỷ có được vậy không?


– Còn kém xa lắm, – Lăng Ba đáp, – Thanh Lan năm đó cũng khá giống… Có điều đều là chuyện đã qua rồi.


Dường như cô không muốn nói tiếp đề tài này nữa, nhéo má A Thố mà nói:


– Nhóc con, muội cũng tò mò thật đấy. Tỷ cho muội biết, tình yêu đều là hư ảo, chỉ có thể ngộ không thẻ cầu, nếu muội không làm được như Thanh Lan cũng có thể tìm đường tắt giống tỷ, nắm hết của hồi môn lẫn tiền tài trong tay lại bồi dưỡng vài cánh tay đắc lực. Chỉ cần Lâm nương tử, Tiểu Ngọc về sau đủ tài ba phụ tá muội cũng đủ để tự vệ rồi.


A Thố thấy Lăng Ba vẫn lo nghĩ cho chuyện chung thân của mình bèn gật đầu.


Nhưng thắc mắc của cô vẫn không được giải đáp.


Nước xa không cứu được lửa gần, huống hồ dù cô tìm được chỗ tốt có thể bắt bí được hôn phu, ngày sau hỗ trợ được các tỷ tỷ, thì cũng chỉ làm được đến như Hàn tỷ tỷ thôi.


Cô muốn nguồn sức mạnh có thể sử dụng được ngay bây giờ, có thể hỗ trợ Lăng Ba và Thanh Lan ở Hoa Tín yến. Tuy cô không có tài năng gì, nhưng cũng ý thức được mình xinh đẹp, lờ mờ cảm nhận được sức mạnh to lớn đằng sau dung nhan đó, nếu không lúc trong kiệu sẽ không bí quá hóa liều như vậy.


Thôi vẫn chưa nói cho Lăng Ba tỷ tỷ vội vậy, cô không biết tại sao, nhưng bản năng quyết định hành động độc lập. Như hổ con lén tập săn lần đầu, săn được mồi thì tốt, nếu không được cũng đỡ khiến các tỷ tỷ lo lắng.


Đã vậy liền lấy Ngụy Vũ Sơn làm con mồi đi. Ai bảo tối hôm ấy hắn nhắm vào Thanh Lan tỷ tỷ, là tên khốn do Lăng Ba tỷ tỷ nhận định, bị làm mồi cũng không đáng tiếc. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 13: A Thố
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...