Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 99
182@-
Một chồng đề thi ôn tập môn Văn chất đống ở góc bàn, bên cạnh còn đặt vài quyển sổ viết tay dày cộp.
Cô rất quen thuộc với những quyển sổ ấy. Bởi đó là ghi chép ôn tập môn Văn mà cô đã dốc hết tâm huyết, thức trắng bao đêm để viết. Trong đó tổng hợp toàn bộ các dạng đề trong ba năm cấp ba, mẹo ghi nhớ các bài thơ cổ cần thuộc lòng, và vô số đề tài viết văn có thể xuất hiện khi thi kèm theo những bài văn mẫu mà cô tự tay viết riêng cho từng chủ đề.
Cô đã đặc biệt lên kế hoạch ôn tập môn Văn cho Chu Thừa Quyết, vì nền tảng môn Văn của anh khá yếu. Cô định sẽ đưa cho anh trước khi rời đi, nhưng khi làm được một nửa mới phát hiện thì ra anh rất ghét mấy thứ này. Khi đó, cô đã do dự rất lâu, không biết có nên tiếp tục làm nữa hay không. Dù sao thì, anh không thích, cô cũng chẳng thể ép buộc.
Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, cô vẫn cắn răng hoàn thành nốt, thức trắng đêm gom hết bút lực, viết cho đến trang cuối cùng.
Chỉ là, sau đó cô vẫn không đưa nó cho anh, mà lặng lẽ để lại trên chiếc bàn dài trên sân thượng nhỏ.
Cô nhớ lúc mình rời đi, những quyển sổ ấy vẫn còn rất mới. Thế mà giờ đây, dấu vết thời gian đã hằn rõ trên từng trang giấy.
Nhưng không phải kiểu ố vàng bạc màu vì phơi năng phơi gió lâu ngày, mà là một loại dấu vết đặc biệt. Những trang giấy bị lật qua vô số lần, thậm chí còn có thêm nét bút lạ, không thuộc về cô.
Những nét chữ đó, cô cũng quen thuộc đến không thể quen hơn. Rõ ràng là của Chu Thừa Quyết.
“Những thứ này… anh đều đã xem qua rồi sao?” Cô khẽ hỏi, giọng run nhẹ, vừa kinh ngạc vừa không dám tin.
“Ừm.” Anh lười biếng đáp lại, rất nhẹ, nhưng rõ ràng.
“Anh… không phải rất ghét mấy thứ này à…”
“Tháng đầu tiên, điểm Văn của anh rớt thảm hại, nhưng cũng chẳng ai quay về kéo anh lên.” Chu Thừa Quyết nói.
Tháng đầu tiên ấy, chính là tháng đầu sau khi cô rời đi. Khi đó, anh còn trẻ con đến mức cố tình thi được 40 điểm, tưởng rằng cô sẽ quay về trách mắng anh, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy tin tức gì từ cô. Anh cười tự giễu, môi cong lên một nụ cười nhạt: “Muốn thi được điểm cao chút, cũng chỉ còn cách tự mình học thôi.”
“Nhưng… anh định vào đại học theo diện tuyển thẳng mà? Đâu cần điểm Văn phải cao đến thế…”
“ Có thể em không biết, trước đây ở lớp ban xã hội của trường Nam Gia, có một người từng nói trước mặt lão Diêu và hiệu trưởng, rằng cô ấy sẽ cho bọn họ hai thủ khoa.”
Anh cong môi cười, ra vẻ thản nhiên: “ Anh tin chắc cô ấy sẽ làm được nên anh cũng không thể kéo chân cô ấy… Nếu không, sợ là không xứng với cô ấy nữa.”
Nước mắt đã dâng đầy trong mắt cô, chỉ chực rơi xuống. Đúng lúc ấy, điện thoại Chu Thừa Quyết đổ chuông. Anh liếc nhìn màn hình hiển thị, thấy là Nghiêm Tự gọi đến, liền tiện tay nghe máy.
Đầu dây bên kia vô cùng náo nhiệt, nghe giọng thì chắc không chỉ có mình Nghiêm Tự.
Chu Thừa Quyết cau mày, đưa điện thoại ra xa một chút. Đợi bên kia bớt ồn ào, anh mới áp điện thoại vào tai nghe tiếp.
Trong lúc đó, có người nhắc đến cái tên "Sầm Tây", anh theo phản xạ quay đầu nhìn cô, rồi rất nhanh bước đến, khẽ đưa tay lau đi chút nước mắt dưới khoé mắt cô.
Chân mày anh hơi nhướng lên, đầu ngón tay chạm nhẹ rất dịu dàng, như đang an ủi không lời.
Dù điện thoại còn áp bên tai, nhưng ánh mắt anh lại luôn dõi theo cô gái trước mặt.
Một lúc sau, bên kia cuối cùng cũng nói đến chuyện chính, Chu Thừa Quyết cúi đầu, liếc nhìn cô một cái rồi hỏi: “Bọn họ nói muốn đến đây tụi tập.”
“Ai…” Tim cô khẽ run, nhịp đập tăng nhanh theo phản xạ. Thực ra cô biết anh đang nói đến ai.
“Nghiêm Tự, Lý Giai Thư… tất cả đều muốn đến.” Chu Thừa Quyết hỏi, “Muốn gặp không?”
Anh biết rõ cô đang nghĩ gì.
Rõ ràng cô đã lặng lẽ quay về Nam Gia mấy tháng nay, vậy mà chưa từng chủ động liên lạc với bất kỳ người bạn cũ nào.
Nếu không phải tình cờ gặp lại trong bệnh viện hôm đó, rồi bị anh quấn lấy không buông, có lẽ bọn họ cũng chẳng thể cùng nhau đứng ở nơi đầy ắp kỷ niệm này nữa. Đây là nơi bọn họ từng cùng nhau ăn cơm, làm bài, nói cười mỗi ngày.
Dù cô đã dần dần mở lòng, cho phép anh bước từng bước đến gần, nhưng vẫn chưa một lần nhắc đến việc gặp lại nhóm bạn cũ kia.
Bốn năm… thật sự quá dài. Thời gian có thể xóa mờ mọi thứ.
Cô sợ mọi người không còn thân thiết như xưa, không còn nói chuyện thoải mái, không còn hiểu nhau như trước, sợ đến lúc gặp lại, chỉ còn là những người lạ từng quen khách sáo với nhau.
Nhưng cô cũng rất nhớ bọn họ.
Chu Thừa Quyết nhìn ra sự do dự trong mắt cô, sợ cô sẽ hối hận, bèn dịu giọng nói: “Bọn họ… cũng rất nhớ em.”
“…Được.”
Chưa nói thêm được mấy câu, điện thoại đã cúp máy.
“ Những người trong nhóm chuẩn bị giết qua đây rồi.” Chu Thừa Quyết nói, “Nghiêm Tự nói rằng bọn họ đang trên đường tới, chắc tầm mười phút nữa là đến. Cậu ấy kêu chúng ta cứ gọi vài món trước rồi bọn họ mang hai thùng rượu tới sau.”
“Có cần anh xuống nói với dì một tiếng không?” Anh khẽ hất cằm về phía cầu thang.
Sầm Tây nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại những người bạn đã xa cách nhiều năm, trong lòng vừa mong đợi vừa thấp thỏm. Giây phút ấy, cô cũng chẳng còn tâm trí để mà rơi nước mắt nữa, bèn rón rén tiến lại gần Chu Thừa Quyết thêm một chút, hiếm khi nhút nhát nói nhỏ: “Phải làm sao đây… em hồi hộp quá…”
“Hồi hộp gì chứ?” Chu Thừa Quyết nhéo nhẹ má cô, “Mỗi lần gặp anh đều chẳng thấy em hồi hộp chút nào, còn dữ dằn lắm cơ mà.”
Chỉ có anh, lần nào gặp cô… cũng hồi hộp muốn chết.
“Giờ thì anh hiểu rồi.” Chu Thừa Quyết bật cười khẽ, “Bao nhiêu năm rồi mà cái tính chỉ biết mạnh miệng với người thân của em vẫn không thay đổi chút nào.”
“Này…” Sầm Tây ngẩng đầu lườm anh một cái, nhưng lại chẳng phản bác gì với hai chữ “mạnh miệng”.
“Đừng căng thẳng.” Chu Thừa Quyết nắm lấy cổ tay cô, kéo người đi xuống lầu, “ Thủ khoa bạn xã hội THPT Trường An chịu gặp mặt bọn họ một lần. Mấy người đó phải đến quỳ xuống tạ ơn mới đúng.”
Sầm Tây: “…”
Nghiêm Tự nói mười phút nữa sẽ đến, nhưng thực tế chưa cần tới năm phút, xe đã dừng lại trước cửa quán cá nướng.
Chu Thừa Quyết còn đang gọi điện xác nhận lại thực đơn với dì út, định hỏi Sầm Tây có muốn thử món cá mú hấp sống mới ra của quán không, thì đã nghe thấy cô hỏi: “Sao em thấy cái xe kia trông quen thế nhỉ…?”
Chu Thừa Quyết hờ hững quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ. Xe của Nghiêm Tự đang đỗ chễm chệ dưới gốc cây đa trước cửa quán cá nướng.
Xui xẻo thay, hôm nay Nghiêm Tự lại lái đúng chiếc xe hôm đó đã bấm còi inh ỏi với Sầm Tây ở trạm xe buýt trước cổng bệnh viện.
“…” Chu Thừa Quyết khựng lại nửa giây, mặt không đổi sắc bắt đầu bịa chuyện, “À… xe này cũng thuộc dạng đại trà ấy mà, mẫu nào nhìn chẳng giống nhau…”
Nếu anh không nói hai chữ “đại trà” thì chắc Sầm Tây vẫn còn chưa nhớ ra, nhưng một khi đã nhắc đến, cô lập tức nghĩ đến cái hôm anh bảo với mình: “Chắc em nhìn nhầm rồi, mặt Nghiêm Tự đại trà lắm.”
Sầm Tây ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, hừ hừ hai tiếng, cố tình bịa chuyện để lật tẩy: “Em đã từng nhìn thấy xe đại trà rồi. Xe của Giang Cách cũng là đại trà nhưng nhìn khác xa nhau hoàn toàn.”
Chu Thừa Quyết bị cô chọc cười. Biết cô đã hiểu hết, anh đành chấp nhận số phận, tiếp lời luôn: “ Đáng lẽ Giang Cách nên đổi cái xe đại trà đó từ lâu rồi.”
Sầm Tây: “…”
Anh còn chưa dứt lời thì Lý Giai Thư đã nhảy xuống từ chiếc xe đại trà rất bình thường kia rồi phi như bay vào trong quán.
Sầm Tây lo nghĩ đủ kiểu, nhưng cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lý Giai Thư tiện tay đẩy Chu Thừa Quyết sang một bên, lập tức nhào thẳng vào lòng Sầm Tây.
Cô ấy vừa nói ra câu “thời gian trôi nhanh như tên bắn”, Giang Kiều cũng đã lao đến ôm chặt lấy cô. Ba cô gái không gặp nhau hơn bốn năm, ôm nhau oà khóc, chẳng hề có chút ngượng ngập hay xa lạ nào.
Giang Kiều khóc đến khản cả giọng, lần đầu tiên tán đồng với câu cửa miệng của Lý Giai Thư: “Lần này đúng là thời gian trôi nhanh như tên bắn thật rồi.”
Mao Lâm Hạo vẫn giữ thân hình béo tròn hơn một trăm cân của mình, chạy lạch bạch theo sau, vừa thở hổn hển vừa hỏi Chu Thừa Quyết và dì út: “ Anh có gọi bánh bao cho em không đấy? Lần trước tới, Giai Thư không gọi cho em miếng nào!”
Một câu của Mao Lâm Hạo khiến ba cô gái đang khóc lập tức ngừng lại, giây trước còn rơi nước mắt, giây sau đã ôm nhau cười như điên.
Hơn bốn năm rồi, bọn họ đã rời xa nhau ngần ấy năm.
May mắn thay, tất cả vẫn như xưa.
Hiện tại quán cá nướng làm ăn phát đạt hơn trước. Dì út đã thuê luôn hai căn nhà bên cạnh, sửa sang lại thành phòng bao, nhưng mấy người vẫn chọn ngồi bàn tròn ngoài trời quen thuộc nhất.
Giờ quán đã thuê thêm nhiều nhân viên phục vụ chính thức, không cần dì út phải đích thân vắt kiệt sức mình như trước nữa. Bà ấy thường rảnh rỗi ngồi ở quầy tính tiền. Tối nay hiếm khi dì út tự mình đứng bếp, đặc biệt phục vụ riêng bàn của Sầm Tây. Vậy nên đồ ăn vừa gọi xong, từng đĩa thức ăn đã được mang lên nhanh chóng.
Lý Giai Thư thấy món mình thích vẫn chưa được bưng ra, bèn tranh thủ lúc dì út mang món tới, nũng nịu hỏi to: “Dì ơi, món mà con thích ấy—”
Cô ấy định hỏi Chu Thừa Quyết đã gọi giúp mình chưa, nhưng còn chưa kịp nói tên món, dì út đã cướp lời: “Gọi rồi gọi rồi. Món con thích sẽ lên ngay đây.”
Bà ấy vừa nói xong, Mao Lâm Hạo ngồi đối diện cũng không kìm nổi: “Còn món của con—”
“Bánh bao của con cũng sắp tới rồi!” Dì út đã thuộc hết khẩu vị của từng người, chỉ nghe bọn họ gọi thôi đã biết bọn họ muốn ăn gì, cười nói luôn, “Đừng sốt ruột, A Quyết gọi hẳn cho con năm mươi cái, để đầy bàn cũng không đủ chỗ. Lát nữa sẽ để bánh bao sang bàn bên cạnh.”
Giang Kiều cười bảo: “Lát nữa cậu dọn sang đó ngồi ăn luôn đi, đừng làm phiền bọn tôi.”
Sầm Tây mỉm cười nhìn mọi người, hỏi: “Các cậu hay tới đây lắm à?”
Xem ra không chỉ hay tới, mà còn quen thân đến mức ai cũng gọi dì út là “dì”, mà bà ấy cũng vui vẻ đáp lại.
“ Hầu như tuần nào cũng đến.” Giang Kiều nháy mắt với cô, “Dì cứ nhất quyết giảm giá cho bọn tớ.”
“Tuần nào cũng…” Sầm Tây hơi ngạc nhiên, “ Các cậu đều ở Nam Gia à?”
“Đúng rồi.” Lý Giai Thư vừa bắt Nghiêm Tự bóc tôm cho mình vừa nói, “Nam Gia cũng khá phù hợp để định cư. Trong lớp chọn của bọn mình, ai đủ điểm vào Đại học Nam Gia thì kiểu gì cũng chọn vào đó .”
“Cậu đoán xem tụi này biết cậu ở đây bằng cách nào?” Lý Giai Thư liếc nhìn Chu Thừa Quyết một cái, rồi nói tiếp với Sầm Tây, “Lúc trước Nghiêm Tự bảo từng thấy cậu ở bệnh viện, tớ đòi tìm tới ngay. Nhưng cái tên Chu Thừa Quyết này lúc nào cũng trưng ra cái mặt như đưa đám, làm người ta chả dám hỏi. Tớ định liều tới trường đi dạo vài vòng, biết đâu may ra gặp được cậu, ai dè không thấy đâu. Nhưng mà! Nhưng mà!”
“Tớ biết ngay, nếu cậu mà quay về, thì Chu Thừa Quyết chắc chắn sẽ không ngồi yên. Với cái độ nổi tiếng của cậu ấy ở trường, có động tĩnh gì là chắc chắn sẽ bị đưa lên confession.” Lý Giai Thư nhướng mày với Sầm Tây, “Thế là dạo gần đây tớ liên tục lướt bài trên trang confession, cuối cùng hôm nay cũng bắt được hai người lén lút hẹn hò dưới ký túc xá nữ!”
Hiếm lắm mới thấy Chu Thừa Quyết giơ ngón cái tán thưởng câu nói của Lý Giai Thư, xem như công nhận cô ấy dùng từ chuẩn.
Sầm Tây: “……”
“À đúng rồi,” Giang Kiều nói tiếp, “Hôm nay Khúc Niên Niên với Lâm Thi Kỳ cũng xem được video đó. Bọn họ nhắn tin cho tớ điên cuồng luôn. Nếu không phải mấy hôm nay bọn họ được khoa cử đi thi, không có mặt ở Nam Gia, thì tối nay hai người đó chắc chắn cũng đã tới tụ họp rồi.”
“Hai cậu ấy cũng học ở Nam Gia à?” Sầm Tây tò mò hỏi. Cô rất thích nghe mấy người này kể chuyện xưa cũ, cảm giác giống như mình cũng được tham gia vào một phần quá khứ vậy.
“Ừ, cũng ở đây, nhưng không phải ở Đại học Nam Gia mà là Học viện Điện ảnh.” Giang Kiều cười gật đầu, “Sau này bọn họ định đi đóng phim làm ngôi sao đấy.”
Lý Giai Thư là fan cuồng đu idol nên phân tích rất sáng suốt: “Niên Niên có khả năng nổi tiếng cao hơn, đến giờ vẫn chưa từng yêu ai, sinh ra là để làm ngôi sao. Còn Thi Kỳ thì hơi nguy hiểm. Hai năm qua cậu ấy hẹn hò với tận 26 nam sinh viên bên trường thể thao. Kiểu này rất dễ sụp đổ hình tượng.”
Giang Kiều suýt thì cười nghẹt thở: “Nhưng không sao. Nhà cậu ấy có tiền, có thể đầu tư rồi tự mình đóng phim luôn.”
“Tới tận 26 nam sinh viên trường thể thao?!” Sầm Tây thật sự kinh ngạc. Hai mắt to tròn long lanh như mắt nai mở to hết cỡ.
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Chu Thừa Quyết, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: hai mắt sáng rực.
Anh bất ngờ hừ một tiếng, tháo găng tay dùng một lần dính đầy nước sốt tôm hùm cay ra, đưa tay nhéo má Sầm Tây: “Sao? Ghen tị lắm à?”
Sầm Tây có vẻ thấy kiểu giọng điệu nói chuyện chua ngoa này của anh cũng thú vị, cố tình trêu ngươi: “Hai mươi sáu anh chàng cơ mà, ai mà chẳng ghen tị…”
“Hừ, được lắm.” Chu Thừa Quyết lạnh mặt, đẩy đĩa thịt tôm hùm đầy ắp vừa bóc xong về phía cô, trong giọng nói không có chút dịu dàng nào: “Thích thì ăn, không thích thì thôi.”
“Hả?” Mao Lâm Hạo nghe vậy liền ngẩng đầu khỏi đống bánh bao, tưởng Chu Thừa Quyết không muốn chia tôm hùm cho Sầm Tây, bèn cắn răng nhường nhịn, “Chị Tây, ăn bánh bao không? Em chia cho chị hai cái.”
Sầm Tây cười khoát tay, không chút khách sáo từ chối.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Một chồng đề thi ôn tập môn Văn chất đống ở góc bàn, bên cạnh còn đặt vài quyển sổ viết tay dày cộp.
Cô rất quen thuộc với những quyển sổ ấy. Bởi đó là ghi chép ôn tập môn Văn mà cô đã dốc hết tâm huyết, thức trắng bao đêm để viết. Trong đó tổng hợp toàn bộ các dạng đề trong ba năm cấp ba, mẹo ghi nhớ các bài thơ cổ cần thuộc lòng, và vô số đề tài viết văn có thể xuất hiện khi thi kèm theo những bài văn mẫu mà cô tự tay viết riêng cho từng chủ đề.
Cô đã đặc biệt lên kế hoạch ôn tập môn Văn cho Chu Thừa Quyết, vì nền tảng môn Văn của anh khá yếu. Cô định sẽ đưa cho anh trước khi rời đi, nhưng khi làm được một nửa mới phát hiện thì ra anh rất ghét mấy thứ này. Khi đó, cô đã do dự rất lâu, không biết có nên tiếp tục làm nữa hay không. Dù sao thì, anh không thích, cô cũng chẳng thể ép buộc.
Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, cô vẫn cắn răng hoàn thành nốt, thức trắng đêm gom hết bút lực, viết cho đến trang cuối cùng.
Chỉ là, sau đó cô vẫn không đưa nó cho anh, mà lặng lẽ để lại trên chiếc bàn dài trên sân thượng nhỏ.
Cô nhớ lúc mình rời đi, những quyển sổ ấy vẫn còn rất mới. Thế mà giờ đây, dấu vết thời gian đã hằn rõ trên từng trang giấy.
Nhưng không phải kiểu ố vàng bạc màu vì phơi năng phơi gió lâu ngày, mà là một loại dấu vết đặc biệt. Những trang giấy bị lật qua vô số lần, thậm chí còn có thêm nét bút lạ, không thuộc về cô.
Những nét chữ đó, cô cũng quen thuộc đến không thể quen hơn. Rõ ràng là của Chu Thừa Quyết.
“Những thứ này… anh đều đã xem qua rồi sao?” Cô khẽ hỏi, giọng run nhẹ, vừa kinh ngạc vừa không dám tin.
“Ừm.” Anh lười biếng đáp lại, rất nhẹ, nhưng rõ ràng.
“Anh… không phải rất ghét mấy thứ này à…”
“Tháng đầu tiên, điểm Văn của anh rớt thảm hại, nhưng cũng chẳng ai quay về kéo anh lên.” Chu Thừa Quyết nói.
Tháng đầu tiên ấy, chính là tháng đầu sau khi cô rời đi. Khi đó, anh còn trẻ con đến mức cố tình thi được 40 điểm, tưởng rằng cô sẽ quay về trách mắng anh, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy tin tức gì từ cô. Anh cười tự giễu, môi cong lên một nụ cười nhạt: “Muốn thi được điểm cao chút, cũng chỉ còn cách tự mình học thôi.”
“Nhưng… anh định vào đại học theo diện tuyển thẳng mà? Đâu cần điểm Văn phải cao đến thế…”
“ Có thể em không biết, trước đây ở lớp ban xã hội của trường Nam Gia, có một người từng nói trước mặt lão Diêu và hiệu trưởng, rằng cô ấy sẽ cho bọn họ hai thủ khoa.”
Anh cong môi cười, ra vẻ thản nhiên: “ Anh tin chắc cô ấy sẽ làm được nên anh cũng không thể kéo chân cô ấy… Nếu không, sợ là không xứng với cô ấy nữa.”
Nước mắt đã dâng đầy trong mắt cô, chỉ chực rơi xuống. Đúng lúc ấy, điện thoại Chu Thừa Quyết đổ chuông. Anh liếc nhìn màn hình hiển thị, thấy là Nghiêm Tự gọi đến, liền tiện tay nghe máy.
Đầu dây bên kia vô cùng náo nhiệt, nghe giọng thì chắc không chỉ có mình Nghiêm Tự.
Chu Thừa Quyết cau mày, đưa điện thoại ra xa một chút. Đợi bên kia bớt ồn ào, anh mới áp điện thoại vào tai nghe tiếp.
Trong lúc đó, có người nhắc đến cái tên "Sầm Tây", anh theo phản xạ quay đầu nhìn cô, rồi rất nhanh bước đến, khẽ đưa tay lau đi chút nước mắt dưới khoé mắt cô.
Chân mày anh hơi nhướng lên, đầu ngón tay chạm nhẹ rất dịu dàng, như đang an ủi không lời.
Dù điện thoại còn áp bên tai, nhưng ánh mắt anh lại luôn dõi theo cô gái trước mặt.
Một lúc sau, bên kia cuối cùng cũng nói đến chuyện chính, Chu Thừa Quyết cúi đầu, liếc nhìn cô một cái rồi hỏi: “Bọn họ nói muốn đến đây tụi tập.”
“Ai…” Tim cô khẽ run, nhịp đập tăng nhanh theo phản xạ. Thực ra cô biết anh đang nói đến ai.
“Nghiêm Tự, Lý Giai Thư… tất cả đều muốn đến.” Chu Thừa Quyết hỏi, “Muốn gặp không?”
Anh biết rõ cô đang nghĩ gì.
Rõ ràng cô đã lặng lẽ quay về Nam Gia mấy tháng nay, vậy mà chưa từng chủ động liên lạc với bất kỳ người bạn cũ nào.
Nếu không phải tình cờ gặp lại trong bệnh viện hôm đó, rồi bị anh quấn lấy không buông, có lẽ bọn họ cũng chẳng thể cùng nhau đứng ở nơi đầy ắp kỷ niệm này nữa. Đây là nơi bọn họ từng cùng nhau ăn cơm, làm bài, nói cười mỗi ngày.
Dù cô đã dần dần mở lòng, cho phép anh bước từng bước đến gần, nhưng vẫn chưa một lần nhắc đến việc gặp lại nhóm bạn cũ kia.
Bốn năm… thật sự quá dài. Thời gian có thể xóa mờ mọi thứ.
Cô sợ mọi người không còn thân thiết như xưa, không còn nói chuyện thoải mái, không còn hiểu nhau như trước, sợ đến lúc gặp lại, chỉ còn là những người lạ từng quen khách sáo với nhau.
Nhưng cô cũng rất nhớ bọn họ.
Chu Thừa Quyết nhìn ra sự do dự trong mắt cô, sợ cô sẽ hối hận, bèn dịu giọng nói: “Bọn họ… cũng rất nhớ em.”
“…Được.”
Chưa nói thêm được mấy câu, điện thoại đã cúp máy.
“ Những người trong nhóm chuẩn bị giết qua đây rồi.” Chu Thừa Quyết nói, “Nghiêm Tự nói rằng bọn họ đang trên đường tới, chắc tầm mười phút nữa là đến. Cậu ấy kêu chúng ta cứ gọi vài món trước rồi bọn họ mang hai thùng rượu tới sau.”
“Có cần anh xuống nói với dì một tiếng không?” Anh khẽ hất cằm về phía cầu thang.
Sầm Tây nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại những người bạn đã xa cách nhiều năm, trong lòng vừa mong đợi vừa thấp thỏm. Giây phút ấy, cô cũng chẳng còn tâm trí để mà rơi nước mắt nữa, bèn rón rén tiến lại gần Chu Thừa Quyết thêm một chút, hiếm khi nhút nhát nói nhỏ: “Phải làm sao đây… em hồi hộp quá…”
“Hồi hộp gì chứ?” Chu Thừa Quyết nhéo nhẹ má cô, “Mỗi lần gặp anh đều chẳng thấy em hồi hộp chút nào, còn dữ dằn lắm cơ mà.”
Chỉ có anh, lần nào gặp cô… cũng hồi hộp muốn chết.
“Giờ thì anh hiểu rồi.” Chu Thừa Quyết bật cười khẽ, “Bao nhiêu năm rồi mà cái tính chỉ biết mạnh miệng với người thân của em vẫn không thay đổi chút nào.”
“Này…” Sầm Tây ngẩng đầu lườm anh một cái, nhưng lại chẳng phản bác gì với hai chữ “mạnh miệng”.
“Đừng căng thẳng.” Chu Thừa Quyết nắm lấy cổ tay cô, kéo người đi xuống lầu, “ Thủ khoa bạn xã hội THPT Trường An chịu gặp mặt bọn họ một lần. Mấy người đó phải đến quỳ xuống tạ ơn mới đúng.”
Sầm Tây: “…”
Nghiêm Tự nói mười phút nữa sẽ đến, nhưng thực tế chưa cần tới năm phút, xe đã dừng lại trước cửa quán cá nướng.
Chu Thừa Quyết còn đang gọi điện xác nhận lại thực đơn với dì út, định hỏi Sầm Tây có muốn thử món cá mú hấp sống mới ra của quán không, thì đã nghe thấy cô hỏi: “Sao em thấy cái xe kia trông quen thế nhỉ…?”
Chu Thừa Quyết hờ hững quay đầu nhìn theo hướng cô chỉ. Xe của Nghiêm Tự đang đỗ chễm chệ dưới gốc cây đa trước cửa quán cá nướng.
Xui xẻo thay, hôm nay Nghiêm Tự lại lái đúng chiếc xe hôm đó đã bấm còi inh ỏi với Sầm Tây ở trạm xe buýt trước cổng bệnh viện.
“…” Chu Thừa Quyết khựng lại nửa giây, mặt không đổi sắc bắt đầu bịa chuyện, “À… xe này cũng thuộc dạng đại trà ấy mà, mẫu nào nhìn chẳng giống nhau…”
Nếu anh không nói hai chữ “đại trà” thì chắc Sầm Tây vẫn còn chưa nhớ ra, nhưng một khi đã nhắc đến, cô lập tức nghĩ đến cái hôm anh bảo với mình: “Chắc em nhìn nhầm rồi, mặt Nghiêm Tự đại trà lắm.”
Sầm Tây ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, hừ hừ hai tiếng, cố tình bịa chuyện để lật tẩy: “Em đã từng nhìn thấy xe đại trà rồi. Xe của Giang Cách cũng là đại trà nhưng nhìn khác xa nhau hoàn toàn.”
Chu Thừa Quyết bị cô chọc cười. Biết cô đã hiểu hết, anh đành chấp nhận số phận, tiếp lời luôn: “ Đáng lẽ Giang Cách nên đổi cái xe đại trà đó từ lâu rồi.”
Sầm Tây: “…”
Anh còn chưa dứt lời thì Lý Giai Thư đã nhảy xuống từ chiếc xe đại trà rất bình thường kia rồi phi như bay vào trong quán.
Sầm Tây lo nghĩ đủ kiểu, nhưng cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lý Giai Thư tiện tay đẩy Chu Thừa Quyết sang một bên, lập tức nhào thẳng vào lòng Sầm Tây.
Cô ấy vừa nói ra câu “thời gian trôi nhanh như tên bắn”, Giang Kiều cũng đã lao đến ôm chặt lấy cô. Ba cô gái không gặp nhau hơn bốn năm, ôm nhau oà khóc, chẳng hề có chút ngượng ngập hay xa lạ nào.
Giang Kiều khóc đến khản cả giọng, lần đầu tiên tán đồng với câu cửa miệng của Lý Giai Thư: “Lần này đúng là thời gian trôi nhanh như tên bắn thật rồi.”
Mao Lâm Hạo vẫn giữ thân hình béo tròn hơn một trăm cân của mình, chạy lạch bạch theo sau, vừa thở hổn hển vừa hỏi Chu Thừa Quyết và dì út: “ Anh có gọi bánh bao cho em không đấy? Lần trước tới, Giai Thư không gọi cho em miếng nào!”
Một câu của Mao Lâm Hạo khiến ba cô gái đang khóc lập tức ngừng lại, giây trước còn rơi nước mắt, giây sau đã ôm nhau cười như điên.
Hơn bốn năm rồi, bọn họ đã rời xa nhau ngần ấy năm.
May mắn thay, tất cả vẫn như xưa.
Hiện tại quán cá nướng làm ăn phát đạt hơn trước. Dì út đã thuê luôn hai căn nhà bên cạnh, sửa sang lại thành phòng bao, nhưng mấy người vẫn chọn ngồi bàn tròn ngoài trời quen thuộc nhất.
Giờ quán đã thuê thêm nhiều nhân viên phục vụ chính thức, không cần dì út phải đích thân vắt kiệt sức mình như trước nữa. Bà ấy thường rảnh rỗi ngồi ở quầy tính tiền. Tối nay hiếm khi dì út tự mình đứng bếp, đặc biệt phục vụ riêng bàn của Sầm Tây. Vậy nên đồ ăn vừa gọi xong, từng đĩa thức ăn đã được mang lên nhanh chóng.
Lý Giai Thư thấy món mình thích vẫn chưa được bưng ra, bèn tranh thủ lúc dì út mang món tới, nũng nịu hỏi to: “Dì ơi, món mà con thích ấy—”
Cô ấy định hỏi Chu Thừa Quyết đã gọi giúp mình chưa, nhưng còn chưa kịp nói tên món, dì út đã cướp lời: “Gọi rồi gọi rồi. Món con thích sẽ lên ngay đây.”
Bà ấy vừa nói xong, Mao Lâm Hạo ngồi đối diện cũng không kìm nổi: “Còn món của con—”
“Bánh bao của con cũng sắp tới rồi!” Dì út đã thuộc hết khẩu vị của từng người, chỉ nghe bọn họ gọi thôi đã biết bọn họ muốn ăn gì, cười nói luôn, “Đừng sốt ruột, A Quyết gọi hẳn cho con năm mươi cái, để đầy bàn cũng không đủ chỗ. Lát nữa sẽ để bánh bao sang bàn bên cạnh.”
Giang Kiều cười bảo: “Lát nữa cậu dọn sang đó ngồi ăn luôn đi, đừng làm phiền bọn tôi.”
Sầm Tây mỉm cười nhìn mọi người, hỏi: “Các cậu hay tới đây lắm à?”
Xem ra không chỉ hay tới, mà còn quen thân đến mức ai cũng gọi dì út là “dì”, mà bà ấy cũng vui vẻ đáp lại.
“ Hầu như tuần nào cũng đến.” Giang Kiều nháy mắt với cô, “Dì cứ nhất quyết giảm giá cho bọn tớ.”
“Tuần nào cũng…” Sầm Tây hơi ngạc nhiên, “ Các cậu đều ở Nam Gia à?”
“Đúng rồi.” Lý Giai Thư vừa bắt Nghiêm Tự bóc tôm cho mình vừa nói, “Nam Gia cũng khá phù hợp để định cư. Trong lớp chọn của bọn mình, ai đủ điểm vào Đại học Nam Gia thì kiểu gì cũng chọn vào đó .”
“Cậu đoán xem tụi này biết cậu ở đây bằng cách nào?” Lý Giai Thư liếc nhìn Chu Thừa Quyết một cái, rồi nói tiếp với Sầm Tây, “Lúc trước Nghiêm Tự bảo từng thấy cậu ở bệnh viện, tớ đòi tìm tới ngay. Nhưng cái tên Chu Thừa Quyết này lúc nào cũng trưng ra cái mặt như đưa đám, làm người ta chả dám hỏi. Tớ định liều tới trường đi dạo vài vòng, biết đâu may ra gặp được cậu, ai dè không thấy đâu. Nhưng mà! Nhưng mà!”
“Tớ biết ngay, nếu cậu mà quay về, thì Chu Thừa Quyết chắc chắn sẽ không ngồi yên. Với cái độ nổi tiếng của cậu ấy ở trường, có động tĩnh gì là chắc chắn sẽ bị đưa lên confession.” Lý Giai Thư nhướng mày với Sầm Tây, “Thế là dạo gần đây tớ liên tục lướt bài trên trang confession, cuối cùng hôm nay cũng bắt được hai người lén lút hẹn hò dưới ký túc xá nữ!”
Hiếm lắm mới thấy Chu Thừa Quyết giơ ngón cái tán thưởng câu nói của Lý Giai Thư, xem như công nhận cô ấy dùng từ chuẩn.
Sầm Tây: “……”
“À đúng rồi,” Giang Kiều nói tiếp, “Hôm nay Khúc Niên Niên với Lâm Thi Kỳ cũng xem được video đó. Bọn họ nhắn tin cho tớ điên cuồng luôn. Nếu không phải mấy hôm nay bọn họ được khoa cử đi thi, không có mặt ở Nam Gia, thì tối nay hai người đó chắc chắn cũng đã tới tụ họp rồi.”
“Hai cậu ấy cũng học ở Nam Gia à?” Sầm Tây tò mò hỏi. Cô rất thích nghe mấy người này kể chuyện xưa cũ, cảm giác giống như mình cũng được tham gia vào một phần quá khứ vậy.
“Ừ, cũng ở đây, nhưng không phải ở Đại học Nam Gia mà là Học viện Điện ảnh.” Giang Kiều cười gật đầu, “Sau này bọn họ định đi đóng phim làm ngôi sao đấy.”
Lý Giai Thư là fan cuồng đu idol nên phân tích rất sáng suốt: “Niên Niên có khả năng nổi tiếng cao hơn, đến giờ vẫn chưa từng yêu ai, sinh ra là để làm ngôi sao. Còn Thi Kỳ thì hơi nguy hiểm. Hai năm qua cậu ấy hẹn hò với tận 26 nam sinh viên bên trường thể thao. Kiểu này rất dễ sụp đổ hình tượng.”
Giang Kiều suýt thì cười nghẹt thở: “Nhưng không sao. Nhà cậu ấy có tiền, có thể đầu tư rồi tự mình đóng phim luôn.”
“Tới tận 26 nam sinh viên trường thể thao?!” Sầm Tây thật sự kinh ngạc. Hai mắt to tròn long lanh như mắt nai mở to hết cỡ.
Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Chu Thừa Quyết, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: hai mắt sáng rực.
Anh bất ngờ hừ một tiếng, tháo găng tay dùng một lần dính đầy nước sốt tôm hùm cay ra, đưa tay nhéo má Sầm Tây: “Sao? Ghen tị lắm à?”
Sầm Tây có vẻ thấy kiểu giọng điệu nói chuyện chua ngoa này của anh cũng thú vị, cố tình trêu ngươi: “Hai mươi sáu anh chàng cơ mà, ai mà chẳng ghen tị…”
“Hừ, được lắm.” Chu Thừa Quyết lạnh mặt, đẩy đĩa thịt tôm hùm đầy ắp vừa bóc xong về phía cô, trong giọng nói không có chút dịu dàng nào: “Thích thì ăn, không thích thì thôi.”
“Hả?” Mao Lâm Hạo nghe vậy liền ngẩng đầu khỏi đống bánh bao, tưởng Chu Thừa Quyết không muốn chia tôm hùm cho Sầm Tây, bèn cắn răng nhường nhịn, “Chị Tây, ăn bánh bao không? Em chia cho chị hai cái.”
Sầm Tây cười khoát tay, không chút khách sáo từ chối.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 99
10.0/10 từ 44 lượt.