Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 98
196@-
Sầm Tây là một người không thể ngồi yên, lúc nào cũng muốn tìm việc để làm, hiếm khi lại có thời gian ngồi yên một chỗ chờ đợi như thế này. Ban đầu cô định sẽ cùng với các dì khuân dọn đồ, nhưng lại bị Chu Thừa Quyết ngăn cản một cách bá đạo
Anh cười nói: “Đã nhờ ba người bọn họ rồi, tiền cũng đã tiêu hết, không còn thừa tiền để cho em kiếm đâu. Em đừng nghĩ nhiều nữa. Thật ra anh không muốn thấy em cứ mãi bận rộn, muốn em được nghỉ ngơi một chút.”
Chờ cho các dì quản lý ký túc xá chuyển hết hành lý lên, cuối cùng Chu Thừa Quyết mới đồng ý để Sầm Tây lên lầu dọn dẹp một chút, đồng thời gặp gỡ mấy người bạn mới cùng phòng.
“Vậy em lên trước đây. Anh mau lái xe đi đi.” Trước khi xuống xe, Sầm Tây vẫy tay tạm biệt anh.
Chiếc xe của bọn họ không phải loại xe bình thường. Sầm Tây cũng chú ý thấy, xe vừa mới dừng ở khu ký túc xá nữ chưa lâu, mà những người xung quanh đã bắt đầu tụ lại nhìn. Ban đầu có mấy người tình cờ đi qua, bọn họ nhìn thấy chiếc xe này thì cứ thế quay đầu lại nhìn, rồi đứng lại giơ điện thoại lên chụp hình. Sau đó là những người rõ ràng chỉ đến để hóng chuyện. Có vài sinh viên vừa đi qua cúi đầu nhìn điện thoại, không chú ý đến những gì xung quanh. Sau khi được bạn bè nhắc nhở, bọn họ liền quay lại, đi ngang qua chiếc xe một lần nữa, bước đi chậm lại, nhìn kỹ hơn.
Sầm Tây không biết rằng, ngoài chiếc xe nổi bật này ra thì người ngồi ở ghế lái mới là đối tượng để ý chính của đám người này.
Phải biết rằng ở Đại học Nam Gia, danh tiếng của Chu Thừa Quyết không hề kém cạnh gì so với thời anh còn học ở trường cấp 3 Nam Gia.
Hiện tại, khi xe của anh đỗ ngay dưới lầu ký túc xá nữ thì những bức ảnh và tin đồn về anh đã sắp lan truyền khắp nơi trong trường.
Chu Thừa Quyết đã quen với những ánh mắt xung quanh trong khuôn viên trường. Anh không thấy khó chịu như Sầm Tây, ngược lại, anh có chút buồn bực khi thấy cô vội vã đuổi anh đi. Anh quay sang nhìn cô, nhướng mày, giọng điệu trêu chọc: “Dùng xong rồi vứt hả? Thật quá vô tình.”
Sầm Tây hơi xấu hổ, giải thích: “Em còn phải lên dọn dẹp một chút...” Dù sao đó cũng là phòng ký túc xá của cô trong bốn năm tới. Có sự khác biệt lớn giữa việc người khác dọn và tự mình dọn.
“Anh đâu có nói không cho em dọn.” Chu Thừa Quyết trả lời, “Em cứ dọn đi, không cần vội. Dọn xong rồi xuống, buổi trưa đi ăn chung nhé.”
Chu Thừa Quyết hình như sợ cô từ chối, chưa để cô kịp trả lời, anh lại tiếp tục hỏi: “Sầm Tây, em tư vấn giúp anh một chút. Năm học lớp 10, có một cô gái từng hứa với anh rằng sẽ ăn cơm với anh mỗi ngày, nhưng cuối cùng chỉ ăn được mấy bữa, sau đó cô ấy bỏ đi. Em có thể phân tích giúp anh xem hành vi của cô ấy có vi phạm pháp luật không? Chắc là có thể cấu thành tội phạm lừa đảo nhỉ?”
Sầm Tây hơi dừng tay, quay lại nhìn anh: “…”
Chu Thừa Quyết tiếp tục hỏi: “Nếu là tội phạm thì có thể bắt cô ấy không?”
“…” Sầm Tây cảm thấy anh thật ấu trĩ chết đi được, muốn cười mà phải cố nhịn: “ Anh muốn bắt cô ấy làm gì?”
“Bắt về làm áp trại phu nhân.” Chu Thừa Quyết nói với vẻ đương nhiên.
“...Không vi phạm pháp luật đâu.” Sầm Tây trừng mắt nhìn anh, “Nhưng ý tưởng này của anh có chút vi phạm pháp luật rồi đấy.”
“Làm sao mà vi phạm pháp luật được?” Chu Thừa Quyết từng tự hào rằng mình là người mù chữ, bây giờ vẫn tự tin như vậy khi trở thành người ‘mù pháp luật’:“Anh độc thân, chưa kết hôn, có nhà có xe, tài chính ổn định, hơn hai mươi năm giữ mình trong sạch, còn không thể có vợ sao? Anh có muốn nhiều vợ đâu, chỉ cần một người thôi, thế cũng không được sao? Ai đặt ra quy định đó?”
“Nhưng…” Sầm Tây tiếp tục, “Anh không thể đi ngược lại với ý muốn của người khác. Chuyện này không phải anh muốn bắt là bắt được đâu. Phải xem cô ấy có đồng ý hay không…”
Sầm Tây vừa nói đến đây thì bỗng nhận ra mình đã bị anh dắt vào cái bẫy rồi.
Quả nhiên, ngay khi cô nói xong, Chu Thừa Quyết đã nhanh chóng tiếp lời: “Vậy cô ấy có đồng ý không?”
Sầm Tây cảm thấy tim mình đập nhanh nhiều nai chạy. Nhìn ánh mắt chăm chú của anh, cô liền lúng túng quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “ Làm sao em biết được? Vụ này không phải do em chịu trách nhiệm mà…”
“Em không định chịu trách nhiệm à?” Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng hỏi lại.
Sầm Tây: “…”
Lúc này Sầm Tây mới thật sự hiểu rõ câu nói của Giang Cách.
Một người có thể một mình dẫn dắt cả một đội ngũ, trở thành người có tên tuổi trong ngành ở tuổi hai mươi, chắc chắn không phải là người tầm thường. Anh chỉ cần nói mấy câu thôi đã có thể dễ dàng đạt được mục đích mình muốn.
Nhưng rõ ràng Sầm Tây vẫn chưa nhận thức được hết sự quan trọng của mình trong lòng anh.
Chu Thừa Quyết thật ra chẳng muốn chơi trò mưu mô gì với cô. Chỉ cần cô hơi nũng nịu một chút, hoặc chuyển chủ đề sang hướng khác, anh cũng không thể làm gì được. Mọi chuyện cứ tự nhiên diễn ra, không có gì phức tạp, chỉ là anh đang bày tỏ một cách chân thành.
Cũng đúng như những gì anh suy đoán, cô không tiếp tục trò chuyện nữa, mở cửa xe rồi xuống xe một cách nhanh chóng.
Người đàn ông lười biếng tựa người lên cửa sổ xe, một tay khoác hờ trên khung cửa, khẽ lắc đầu cười bất lực. Anh với tay cầm lấy bốn hộp quà tinh xảo trên ghế phụ, đưa cho cô.
Thấy Sầm Tây vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, anh bật cười khẽ, giải thích: “Đem lên chia cho mấy bạn cùng phòng đi, tạo quan hệ tốt một chút.”
Dù gì cô cũng là người chuyển vào sau, không tranh thủ làm quen từ sớm thì anh lo cô sẽ chịu thiệt thòi.
Nhưng Sầm Tây lại không nghĩ xa như anh, phản ứng một lúc mới hiểu ra. Dù thấy cách nghĩ của anh rất chu đáo, nhưng cô vẫn có chút do dự, chưa vội đưa tay nhận lấy.
“Cầm đi,” Chu Thừa Quyết không cho cô thêm thời gian do dự, “Mỗi người một phần, em cũng có.”
Sầm Tây mím môi cười khẽ: “Em cũng phải làm quen với chính mình sao?”
“Là anh muốn làm quen với em.” Chu Thừa Quyết nói thẳng.
“…Ờ.”
Sầm Tây cảm thấy má mình hơi nóng lên, lúng túng nhận lấy đồ từ tay anh, không nói thêm gì nữa mà quay người chạy vụt đi như bay.
Chu Thừa Quyết vẫn lười biếng ngồi dựa vào ghế lái, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô chạy một mạch vào trong ký túc xá, mãi đến khi bóng lưng cô hoàn toàn khuất sau cánh cửa thang máy. Thế nhưng anh cũng không có ý rời đi, chỉ lặng lẽ kiên nhẫn ngồi đợi bên dưới ký túc xá của cô.
Sầm Tây làm thủ tục nhập học trễ, nên không được sắp xếp ở cùng phòng với các bạn cùng chuyên ngành.
Ký túc xá bốn người, nhưng bốn cô gái lại đến từ bốn khoa khác nhau.
Điều khiến cô bất ngờ là cô lại được xếp ở chung phòng với Tưởng Ý Thù.
Lúc Sầm Tây bước vào phòng, hai bạn cùng phòng khác vừa khéo đều có tiết học nên không có ở đó. Trong phòng chỉ có Tưởng Ý Thù đang ngồi trước bàn dưới giường, chăm chú viết bài.
Ban đầu, Sầm Tây còn chưa nhận ra cô ấy. Vừa mở cửa bước vào, cô lịch sự lên tiếng xin lỗi vì mang theo quá nhiều hành lý, sợ làm phiền đến bạn đang học.
Lúc làm bài, Tưởng Ý Thù vô cùng tập trung, hầu như không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh. Sầm Tây nói chuyện với cô ấy mà chẳng nhận được chút phản ứng nào. Ngay cả mấy dì quản lý ký túc vừa nãy đi qua đi lại mấy lần, cô ấy cũng chẳng hề ngẩng đầu lên.
Thấy đối phương không có ý trò chuyện, Sầm Tây cũng không miễn cưỡng. Nói lời xin lỗi xong, cô làm theo lời Chu Thừa Quyết, lần lượt đặt những hộp quà lên bàn của từng người trong phòng.
Khi cô chuẩn bị mang chậu đi lấy nước để rửa mặt, cuối cùng Tưởng Ý Thù cũng viết xong câu hỏi cuối, buông bút xuống rồi nhìn sang phía cô.
“Sầm Tây?”
Giọng nói bình thản từ xưa đến nay của Tưởng Ý Thù bỗng có chút gợn sóng.
Sầm Tây thấy giọng nói này quen quen, bước chân lập tức khựng lại.
Khi quay đầu lại nhìn rõ khuôn mặt đối phương, mắt cô cũng theo bản năng mở to hơn mấy phần.
Cô không ngờ trong ký túc mới lại gặp lại người quen cũ, càng không ngờ sau khi nhận ra cô, Tưởng Ý Thù liền không vòng vo, thẳng thắn nói: “ Thứ hạng luyện đề của cậu tụt nhiều lắm đấy.”
Sầm Tây há miệng, trong chốc lát còn chưa biết phải phản ứng thế nào.
Tưởng Ý Thù không để ý cô có trả lời hay không, tiếp tục hỏi: “Những bài tập và bản tin tôi gửi cho cậu, cậu có xem hết không?”
Sầm Tây siết chặt tay.
“Bây giờ còn xem được không?” Tưởng Ý Thù như thể cái gì cũng hiểu, nhưng lại chẳng nói rõ ràng, “Sau này nếu có thời gian thì xem lại đi. Thứ hạng của cậu chạm lõi trái đất rồi, tranh thủ làm nhanh lên.”
Sầm Tây mãi mới nghẹn ra được một chữ:
“Ừ.”
Tưởng Ý Thù nói xong thì không tiếp tục trò chuyện thêm, thái độ với cô chẳng khác gì lúc hai người còn ngồi cùng bàn trước đây, lạnh nhạt, nghiêm túc, thẳng thắn.
Sầm Tây cũng không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu. Lâu đến mức cô đã đi lấy nước về, lau dọn bàn ghế kỹ càng, sắp xếp từng món đồ Chu Thừa Quyết mua vào chỗ hợp lý, gọn gàng, sau đó lại cầm đồ đi tắm rửa. Khi cô trở lại, mặt trời bên ngoài cũng đã dần khuất sau tòa nhà, lúc ấy, phía bên Tưởng Ý Thù mới lại vang lên tiếng động.
Cô ấy khẽ nói: “Cậu xin nghỉ lâu lắm rồi…”
“…Gì cơ?” Sầm Tây dừng tay, như thể đã mơ hồ đoán được điều cô ấy sắp nói.
“ Cậu làm bù hết tập đề bỏ lỡ đó chưa?” Tưởng Ý Thù lại hỏi tiếp.
“Tập đề nào cơ?” Tim Sầm Tây bất chợt đập nhanh hơn.
“Chu Thừa Quyết nói cậu chỉ xin nghỉ tạm thời. Cậu ấy nhờ bọn tôi giữ lại mỗi bài tập và đề thi được phát cho cậu. Bọn tôi thường sẽ để sẵn trong ngăn bàn của cậu, đến chiều muộn thì cậu ấy sẽ đến lớp lấy mang về cho cậu.” – Tưởng Ý Thù kể, “Bạn trực nhật trong lớp nói, ngày nào tan học, cậu ấy cũng ngồi vào bàn của cậu, làm xong một đề thi rồi mới về nhà.”
“Cậu ấy có đưa đề cho cậu không?” Giọng Tưởng Ý Thù bình thản, không hề gợn sóng.
Sầm Tây cảm thấy khóe mắt mình nóng ran, cổ họng nghẹn lại, chẳng nói nên lời.
Tưởng Ý Thù nghiêng đầu, có chút kinh ngạc hỏi tiếp: “Cả trường đều đồn là ngày nào cậu ấy cũng mang đề lên sân thượng nhỏ của quán cá nướng để làm bài cùng cậu…”
Sầm Tây không nhớ rõ lúc ấy mình đã đáp lại Tưởng Ý Thù như thế nào, chỉ nhớ rằng khi lao vụt từ ký túc xá xuống sân trường, tim cô đập loạn lên, hai mắt cũng cay đến mức như muốn trào lệ. Dù không tự nhìn thấy, nhưng cô chắc chắn rằng mắt mình lúc ấy đỏ hoe.
Cô định ra khỏi cổng trường bắt xe đến quán cá nướng, nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi ký túc, đã thấy xe của Chu Thừa Quyết vẫn đỗ nguyên tại chỗ cũ, chưa hề rời đi.
Rõ ràng lúc nãy cô đã bảo anh đi trước, không biết mình sẽ phải thu dọn bao lâu nên không muốn để anh chờ. Vậy mà đến giờ đã lâu như vậy, anh vẫn ngốc nghếch đợi cô ở đây.
Ngay khi Sầm Tây chạy ra, người ngồi trên ghế lái lập tức chú ý đến cô.
Khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa, Chu Thừa Quyết liền nháy đèn xe hai lần, ra hiệu cô đi về phía mình.
Và rồi, anh nhanh chóng nhận ra trạng thái của cô không ổn.
Chu Thừa Quyết cau mày, định xuống xe thì Sầm Tây đã chạy tới bên cạnh.
Anh lập tức mở cửa xe cho cô: “Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?”
“Không…” Cô khẽ lắc đầu, giọng nghẹn lại: “Chiều nay anh có tiết nào không?”
“Không có.” Chu Thừa Quyết vươn tay nhéo nhẹ má cô: “ Em không quan tâm gì đến anh cả. Còn anh lại thuộc hết thời khóa biểu của em rồi đó.”
“ Anh lấy thời khóa biểu của em ở đâu?” Sầm Tây lỡ bị cuốn theo mạch nói chuyện của anh.
“Quà tặng siêu to từ Giang Cách.”
Sầm Tây: “…”
“ Em muốn quay lại quán cá nướng một chuyến, được không?” Thật ra, cô đã muốn trở lại từ lâu, nhưng vẫn luôn không đủ can đảm.
“Được.” Từ này đã rất lâu rồi không xuất hiện giữa hai người. Chu Thừa Quyết không thể nào từ chối được.
Trên đường chở cô quay lại, anh tranh thủ nhắn tin trước cho dì út.
Khi cả hai đến quán, dì út đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy ắp đồ ăn ngon.
Bà ấy trông trẻ hơn trước rất nhiều, biết ăn diện hơn, gương mặt cũng không còn dáng vẻ sợ sệt hay lo lắng năm xưa.
Trước đây, Sầm Tây từng gọi video với dì út một lần. Đêm hôm đó, cả hai đều lén lau nước mắt sau màn hình. Giờ gặp lại, cả hai đều cố nén không khóc.
Hai người đều là kiểu người kín đáo, quý trọng tình nghĩa nhưng vẫn luôn giữ trong lòng. Gặp lại vẫn giống như năm xưa, cả hai ít lời để nói nhưng vẫn đầy ấm áp.
Dì út chỉ mỉm cười dẫn cô vào bàn, bảo cô cứ từ từ ăn, ăn nhiều một chút.
Ngày xưa khi còn sống trong quán, hai dì cháu rất hiếm khi có cơ hội cùng ngồi ăn cơm đàng hoàng. Phần lớn thời gian, cả hai đều tranh thủ ăn vội mấy món cơm thừa canh cặn còn lại sau khi bán hàng.
Thế nhưng hôm nay, mọi món ăn trên bàn đều là những món Sầm Tây thích.
Cô vừa lặng lẽ ăn, vừa ngắm nhìn không gian quen thuộc mà xa lạ xung quanh mình.
Quán đã được tu sửa lại, sáng sủa hơn hẳn, nhưng cách bài trí vẫn giữ nguyên như trước, giống hệt bốn năm về trước.
Dì út dường như hiểu cô trở lại lần này là vì điều gì. Sau bữa cơm, bà ấy để cho Chu Thừa Quyết đưa cô lên sân thượng nhỏ dạo một vòng, không đi theo quấy rầy.
Sân thượng nhỏ không thay đổi nhiều, chỉ là đã được xây thêm thành một tầng hai vững chãi, không gian rộng rãi hơn, bố trí cũng ấm cúng đẹp đẽ hơn xưa.
Chiếc bàn dài được bao quanh bởi đình hóng gió tinh xảo thay vì lều vải. Trên tường thấp quanh sân, phủ kín hoa cẩm tú cầu màu nhạt mà Sầm Tây yêu thích nhất.
Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn như xưa, chỉ là giờ đây thứ gì cũng đều đẹp đẽ hơn.
Và trên chiếc bàn dài ấy, xếp chồng mấy tập đề thi và bài kiểm tra dày cộp.
Từ lớp 10 đến lớp 12, đều đủ cả.
Suốt hơn bốn năm trời, Chu Thừa Quyết chưa từng ngừng tìm kiếm cô, nhưng lại luôn giả vờ như cô chưa bao giờ rời đi.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Sầm Tây là một người không thể ngồi yên, lúc nào cũng muốn tìm việc để làm, hiếm khi lại có thời gian ngồi yên một chỗ chờ đợi như thế này. Ban đầu cô định sẽ cùng với các dì khuân dọn đồ, nhưng lại bị Chu Thừa Quyết ngăn cản một cách bá đạo
Anh cười nói: “Đã nhờ ba người bọn họ rồi, tiền cũng đã tiêu hết, không còn thừa tiền để cho em kiếm đâu. Em đừng nghĩ nhiều nữa. Thật ra anh không muốn thấy em cứ mãi bận rộn, muốn em được nghỉ ngơi một chút.”
Chờ cho các dì quản lý ký túc xá chuyển hết hành lý lên, cuối cùng Chu Thừa Quyết mới đồng ý để Sầm Tây lên lầu dọn dẹp một chút, đồng thời gặp gỡ mấy người bạn mới cùng phòng.
“Vậy em lên trước đây. Anh mau lái xe đi đi.” Trước khi xuống xe, Sầm Tây vẫy tay tạm biệt anh.
Chiếc xe của bọn họ không phải loại xe bình thường. Sầm Tây cũng chú ý thấy, xe vừa mới dừng ở khu ký túc xá nữ chưa lâu, mà những người xung quanh đã bắt đầu tụ lại nhìn. Ban đầu có mấy người tình cờ đi qua, bọn họ nhìn thấy chiếc xe này thì cứ thế quay đầu lại nhìn, rồi đứng lại giơ điện thoại lên chụp hình. Sau đó là những người rõ ràng chỉ đến để hóng chuyện. Có vài sinh viên vừa đi qua cúi đầu nhìn điện thoại, không chú ý đến những gì xung quanh. Sau khi được bạn bè nhắc nhở, bọn họ liền quay lại, đi ngang qua chiếc xe một lần nữa, bước đi chậm lại, nhìn kỹ hơn.
Sầm Tây không biết rằng, ngoài chiếc xe nổi bật này ra thì người ngồi ở ghế lái mới là đối tượng để ý chính của đám người này.
Phải biết rằng ở Đại học Nam Gia, danh tiếng của Chu Thừa Quyết không hề kém cạnh gì so với thời anh còn học ở trường cấp 3 Nam Gia.
Hiện tại, khi xe của anh đỗ ngay dưới lầu ký túc xá nữ thì những bức ảnh và tin đồn về anh đã sắp lan truyền khắp nơi trong trường.
Chu Thừa Quyết đã quen với những ánh mắt xung quanh trong khuôn viên trường. Anh không thấy khó chịu như Sầm Tây, ngược lại, anh có chút buồn bực khi thấy cô vội vã đuổi anh đi. Anh quay sang nhìn cô, nhướng mày, giọng điệu trêu chọc: “Dùng xong rồi vứt hả? Thật quá vô tình.”
Sầm Tây hơi xấu hổ, giải thích: “Em còn phải lên dọn dẹp một chút...” Dù sao đó cũng là phòng ký túc xá của cô trong bốn năm tới. Có sự khác biệt lớn giữa việc người khác dọn và tự mình dọn.
“Anh đâu có nói không cho em dọn.” Chu Thừa Quyết trả lời, “Em cứ dọn đi, không cần vội. Dọn xong rồi xuống, buổi trưa đi ăn chung nhé.”
Chu Thừa Quyết hình như sợ cô từ chối, chưa để cô kịp trả lời, anh lại tiếp tục hỏi: “Sầm Tây, em tư vấn giúp anh một chút. Năm học lớp 10, có một cô gái từng hứa với anh rằng sẽ ăn cơm với anh mỗi ngày, nhưng cuối cùng chỉ ăn được mấy bữa, sau đó cô ấy bỏ đi. Em có thể phân tích giúp anh xem hành vi của cô ấy có vi phạm pháp luật không? Chắc là có thể cấu thành tội phạm lừa đảo nhỉ?”
Sầm Tây hơi dừng tay, quay lại nhìn anh: “…”
Chu Thừa Quyết tiếp tục hỏi: “Nếu là tội phạm thì có thể bắt cô ấy không?”
“…” Sầm Tây cảm thấy anh thật ấu trĩ chết đi được, muốn cười mà phải cố nhịn: “ Anh muốn bắt cô ấy làm gì?”
“Bắt về làm áp trại phu nhân.” Chu Thừa Quyết nói với vẻ đương nhiên.
“...Không vi phạm pháp luật đâu.” Sầm Tây trừng mắt nhìn anh, “Nhưng ý tưởng này của anh có chút vi phạm pháp luật rồi đấy.”
“Làm sao mà vi phạm pháp luật được?” Chu Thừa Quyết từng tự hào rằng mình là người mù chữ, bây giờ vẫn tự tin như vậy khi trở thành người ‘mù pháp luật’:“Anh độc thân, chưa kết hôn, có nhà có xe, tài chính ổn định, hơn hai mươi năm giữ mình trong sạch, còn không thể có vợ sao? Anh có muốn nhiều vợ đâu, chỉ cần một người thôi, thế cũng không được sao? Ai đặt ra quy định đó?”
“Nhưng…” Sầm Tây tiếp tục, “Anh không thể đi ngược lại với ý muốn của người khác. Chuyện này không phải anh muốn bắt là bắt được đâu. Phải xem cô ấy có đồng ý hay không…”
Sầm Tây vừa nói đến đây thì bỗng nhận ra mình đã bị anh dắt vào cái bẫy rồi.
Quả nhiên, ngay khi cô nói xong, Chu Thừa Quyết đã nhanh chóng tiếp lời: “Vậy cô ấy có đồng ý không?”
Sầm Tây cảm thấy tim mình đập nhanh nhiều nai chạy. Nhìn ánh mắt chăm chú của anh, cô liền lúng túng quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “ Làm sao em biết được? Vụ này không phải do em chịu trách nhiệm mà…”
“Em không định chịu trách nhiệm à?” Chu Thừa Quyết nhẹ nhàng hỏi lại.
Sầm Tây: “…”
Lúc này Sầm Tây mới thật sự hiểu rõ câu nói của Giang Cách.
Một người có thể một mình dẫn dắt cả một đội ngũ, trở thành người có tên tuổi trong ngành ở tuổi hai mươi, chắc chắn không phải là người tầm thường. Anh chỉ cần nói mấy câu thôi đã có thể dễ dàng đạt được mục đích mình muốn.
Nhưng rõ ràng Sầm Tây vẫn chưa nhận thức được hết sự quan trọng của mình trong lòng anh.
Chu Thừa Quyết thật ra chẳng muốn chơi trò mưu mô gì với cô. Chỉ cần cô hơi nũng nịu một chút, hoặc chuyển chủ đề sang hướng khác, anh cũng không thể làm gì được. Mọi chuyện cứ tự nhiên diễn ra, không có gì phức tạp, chỉ là anh đang bày tỏ một cách chân thành.
Cũng đúng như những gì anh suy đoán, cô không tiếp tục trò chuyện nữa, mở cửa xe rồi xuống xe một cách nhanh chóng.
Người đàn ông lười biếng tựa người lên cửa sổ xe, một tay khoác hờ trên khung cửa, khẽ lắc đầu cười bất lực. Anh với tay cầm lấy bốn hộp quà tinh xảo trên ghế phụ, đưa cho cô.
Thấy Sầm Tây vẫn còn ngơ ngác nhìn mình, anh bật cười khẽ, giải thích: “Đem lên chia cho mấy bạn cùng phòng đi, tạo quan hệ tốt một chút.”
Dù gì cô cũng là người chuyển vào sau, không tranh thủ làm quen từ sớm thì anh lo cô sẽ chịu thiệt thòi.
Nhưng Sầm Tây lại không nghĩ xa như anh, phản ứng một lúc mới hiểu ra. Dù thấy cách nghĩ của anh rất chu đáo, nhưng cô vẫn có chút do dự, chưa vội đưa tay nhận lấy.
“Cầm đi,” Chu Thừa Quyết không cho cô thêm thời gian do dự, “Mỗi người một phần, em cũng có.”
Sầm Tây mím môi cười khẽ: “Em cũng phải làm quen với chính mình sao?”
“Là anh muốn làm quen với em.” Chu Thừa Quyết nói thẳng.
“…Ờ.”
Sầm Tây cảm thấy má mình hơi nóng lên, lúng túng nhận lấy đồ từ tay anh, không nói thêm gì nữa mà quay người chạy vụt đi như bay.
Chu Thừa Quyết vẫn lười biếng ngồi dựa vào ghế lái, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô chạy một mạch vào trong ký túc xá, mãi đến khi bóng lưng cô hoàn toàn khuất sau cánh cửa thang máy. Thế nhưng anh cũng không có ý rời đi, chỉ lặng lẽ kiên nhẫn ngồi đợi bên dưới ký túc xá của cô.
Sầm Tây làm thủ tục nhập học trễ, nên không được sắp xếp ở cùng phòng với các bạn cùng chuyên ngành.
Ký túc xá bốn người, nhưng bốn cô gái lại đến từ bốn khoa khác nhau.
Điều khiến cô bất ngờ là cô lại được xếp ở chung phòng với Tưởng Ý Thù.
Lúc Sầm Tây bước vào phòng, hai bạn cùng phòng khác vừa khéo đều có tiết học nên không có ở đó. Trong phòng chỉ có Tưởng Ý Thù đang ngồi trước bàn dưới giường, chăm chú viết bài.
Ban đầu, Sầm Tây còn chưa nhận ra cô ấy. Vừa mở cửa bước vào, cô lịch sự lên tiếng xin lỗi vì mang theo quá nhiều hành lý, sợ làm phiền đến bạn đang học.
Lúc làm bài, Tưởng Ý Thù vô cùng tập trung, hầu như không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh. Sầm Tây nói chuyện với cô ấy mà chẳng nhận được chút phản ứng nào. Ngay cả mấy dì quản lý ký túc vừa nãy đi qua đi lại mấy lần, cô ấy cũng chẳng hề ngẩng đầu lên.
Thấy đối phương không có ý trò chuyện, Sầm Tây cũng không miễn cưỡng. Nói lời xin lỗi xong, cô làm theo lời Chu Thừa Quyết, lần lượt đặt những hộp quà lên bàn của từng người trong phòng.
Khi cô chuẩn bị mang chậu đi lấy nước để rửa mặt, cuối cùng Tưởng Ý Thù cũng viết xong câu hỏi cuối, buông bút xuống rồi nhìn sang phía cô.
“Sầm Tây?”
Giọng nói bình thản từ xưa đến nay của Tưởng Ý Thù bỗng có chút gợn sóng.
Sầm Tây thấy giọng nói này quen quen, bước chân lập tức khựng lại.
Khi quay đầu lại nhìn rõ khuôn mặt đối phương, mắt cô cũng theo bản năng mở to hơn mấy phần.
Cô không ngờ trong ký túc mới lại gặp lại người quen cũ, càng không ngờ sau khi nhận ra cô, Tưởng Ý Thù liền không vòng vo, thẳng thắn nói: “ Thứ hạng luyện đề của cậu tụt nhiều lắm đấy.”
Sầm Tây há miệng, trong chốc lát còn chưa biết phải phản ứng thế nào.
Tưởng Ý Thù không để ý cô có trả lời hay không, tiếp tục hỏi: “Những bài tập và bản tin tôi gửi cho cậu, cậu có xem hết không?”
Sầm Tây siết chặt tay.
“Bây giờ còn xem được không?” Tưởng Ý Thù như thể cái gì cũng hiểu, nhưng lại chẳng nói rõ ràng, “Sau này nếu có thời gian thì xem lại đi. Thứ hạng của cậu chạm lõi trái đất rồi, tranh thủ làm nhanh lên.”
Sầm Tây mãi mới nghẹn ra được một chữ:
“Ừ.”
Tưởng Ý Thù nói xong thì không tiếp tục trò chuyện thêm, thái độ với cô chẳng khác gì lúc hai người còn ngồi cùng bàn trước đây, lạnh nhạt, nghiêm túc, thẳng thắn.
Sầm Tây cũng không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu. Lâu đến mức cô đã đi lấy nước về, lau dọn bàn ghế kỹ càng, sắp xếp từng món đồ Chu Thừa Quyết mua vào chỗ hợp lý, gọn gàng, sau đó lại cầm đồ đi tắm rửa. Khi cô trở lại, mặt trời bên ngoài cũng đã dần khuất sau tòa nhà, lúc ấy, phía bên Tưởng Ý Thù mới lại vang lên tiếng động.
Cô ấy khẽ nói: “Cậu xin nghỉ lâu lắm rồi…”
“…Gì cơ?” Sầm Tây dừng tay, như thể đã mơ hồ đoán được điều cô ấy sắp nói.
“ Cậu làm bù hết tập đề bỏ lỡ đó chưa?” Tưởng Ý Thù lại hỏi tiếp.
“Tập đề nào cơ?” Tim Sầm Tây bất chợt đập nhanh hơn.
“Chu Thừa Quyết nói cậu chỉ xin nghỉ tạm thời. Cậu ấy nhờ bọn tôi giữ lại mỗi bài tập và đề thi được phát cho cậu. Bọn tôi thường sẽ để sẵn trong ngăn bàn của cậu, đến chiều muộn thì cậu ấy sẽ đến lớp lấy mang về cho cậu.” – Tưởng Ý Thù kể, “Bạn trực nhật trong lớp nói, ngày nào tan học, cậu ấy cũng ngồi vào bàn của cậu, làm xong một đề thi rồi mới về nhà.”
“Cậu ấy có đưa đề cho cậu không?” Giọng Tưởng Ý Thù bình thản, không hề gợn sóng.
Sầm Tây cảm thấy khóe mắt mình nóng ran, cổ họng nghẹn lại, chẳng nói nên lời.
Tưởng Ý Thù nghiêng đầu, có chút kinh ngạc hỏi tiếp: “Cả trường đều đồn là ngày nào cậu ấy cũng mang đề lên sân thượng nhỏ của quán cá nướng để làm bài cùng cậu…”
Sầm Tây không nhớ rõ lúc ấy mình đã đáp lại Tưởng Ý Thù như thế nào, chỉ nhớ rằng khi lao vụt từ ký túc xá xuống sân trường, tim cô đập loạn lên, hai mắt cũng cay đến mức như muốn trào lệ. Dù không tự nhìn thấy, nhưng cô chắc chắn rằng mắt mình lúc ấy đỏ hoe.
Cô định ra khỏi cổng trường bắt xe đến quán cá nướng, nhưng không ngờ vừa bước ra khỏi ký túc, đã thấy xe của Chu Thừa Quyết vẫn đỗ nguyên tại chỗ cũ, chưa hề rời đi.
Rõ ràng lúc nãy cô đã bảo anh đi trước, không biết mình sẽ phải thu dọn bao lâu nên không muốn để anh chờ. Vậy mà đến giờ đã lâu như vậy, anh vẫn ngốc nghếch đợi cô ở đây.
Ngay khi Sầm Tây chạy ra, người ngồi trên ghế lái lập tức chú ý đến cô.
Khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa, Chu Thừa Quyết liền nháy đèn xe hai lần, ra hiệu cô đi về phía mình.
Và rồi, anh nhanh chóng nhận ra trạng thái của cô không ổn.
Chu Thừa Quyết cau mày, định xuống xe thì Sầm Tây đã chạy tới bên cạnh.
Anh lập tức mở cửa xe cho cô: “Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?”
“Không…” Cô khẽ lắc đầu, giọng nghẹn lại: “Chiều nay anh có tiết nào không?”
“Không có.” Chu Thừa Quyết vươn tay nhéo nhẹ má cô: “ Em không quan tâm gì đến anh cả. Còn anh lại thuộc hết thời khóa biểu của em rồi đó.”
“ Anh lấy thời khóa biểu của em ở đâu?” Sầm Tây lỡ bị cuốn theo mạch nói chuyện của anh.
“Quà tặng siêu to từ Giang Cách.”
Sầm Tây: “…”
“ Em muốn quay lại quán cá nướng một chuyến, được không?” Thật ra, cô đã muốn trở lại từ lâu, nhưng vẫn luôn không đủ can đảm.
“Được.” Từ này đã rất lâu rồi không xuất hiện giữa hai người. Chu Thừa Quyết không thể nào từ chối được.
Trên đường chở cô quay lại, anh tranh thủ nhắn tin trước cho dì út.
Khi cả hai đến quán, dì út đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy ắp đồ ăn ngon.
Bà ấy trông trẻ hơn trước rất nhiều, biết ăn diện hơn, gương mặt cũng không còn dáng vẻ sợ sệt hay lo lắng năm xưa.
Trước đây, Sầm Tây từng gọi video với dì út một lần. Đêm hôm đó, cả hai đều lén lau nước mắt sau màn hình. Giờ gặp lại, cả hai đều cố nén không khóc.
Hai người đều là kiểu người kín đáo, quý trọng tình nghĩa nhưng vẫn luôn giữ trong lòng. Gặp lại vẫn giống như năm xưa, cả hai ít lời để nói nhưng vẫn đầy ấm áp.
Dì út chỉ mỉm cười dẫn cô vào bàn, bảo cô cứ từ từ ăn, ăn nhiều một chút.
Ngày xưa khi còn sống trong quán, hai dì cháu rất hiếm khi có cơ hội cùng ngồi ăn cơm đàng hoàng. Phần lớn thời gian, cả hai đều tranh thủ ăn vội mấy món cơm thừa canh cặn còn lại sau khi bán hàng.
Thế nhưng hôm nay, mọi món ăn trên bàn đều là những món Sầm Tây thích.
Cô vừa lặng lẽ ăn, vừa ngắm nhìn không gian quen thuộc mà xa lạ xung quanh mình.
Quán đã được tu sửa lại, sáng sủa hơn hẳn, nhưng cách bài trí vẫn giữ nguyên như trước, giống hệt bốn năm về trước.
Dì út dường như hiểu cô trở lại lần này là vì điều gì. Sau bữa cơm, bà ấy để cho Chu Thừa Quyết đưa cô lên sân thượng nhỏ dạo một vòng, không đi theo quấy rầy.
Sân thượng nhỏ không thay đổi nhiều, chỉ là đã được xây thêm thành một tầng hai vững chãi, không gian rộng rãi hơn, bố trí cũng ấm cúng đẹp đẽ hơn xưa.
Chiếc bàn dài được bao quanh bởi đình hóng gió tinh xảo thay vì lều vải. Trên tường thấp quanh sân, phủ kín hoa cẩm tú cầu màu nhạt mà Sầm Tây yêu thích nhất.
Mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn như xưa, chỉ là giờ đây thứ gì cũng đều đẹp đẽ hơn.
Và trên chiếc bàn dài ấy, xếp chồng mấy tập đề thi và bài kiểm tra dày cộp.
Từ lớp 10 đến lớp 12, đều đủ cả.
Suốt hơn bốn năm trời, Chu Thừa Quyết chưa từng ngừng tìm kiếm cô, nhưng lại luôn giả vờ như cô chưa bao giờ rời đi.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 98
10.0/10 từ 44 lượt.