Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 97
158@-
Từ sau ngày hôm đó, chiếc xe của Giang Cách không còn xuất hiện trước cửa cô nhi viện nữa, trong khi Chu Thừa Quyết lại lái xe đến chờ đợi một cách kiên nhẫn đều đặn mỗi ngày, đúng giờ.
Hôm nay, anh đến để giúp Sầm Tây mang hành lý vào ký túc xá. Vì nghĩ rằng có thể sẽ có nhiều đồ cần chuyển, nên Chu Thừa Quyết đã đổi sang con xe lớn G đen Toyota.
Nhưng kết quả là anh đã lo lắng quá mức rồi, vì Sầm Tây gần như không có gì để mang theo.
Một chiếc laptop, vài bộ quần áo để thay, hai đôi giày thể thao và một đôi dép. Tất cả chỉ vỏn vẹn như vậy.
Dù có mang theo hai chai dầu gội và sữa tắm còn chưa dùng hết trong phòng tắm nữa cũng chẳng đủ để lấp đầy chiếc vali nhỏ xíu của cô.
Tuy nhiên, Chu Thừa Quyết bảo rằng đồ dùng sinh hoạt thì sẽ mua mới khi đến trường, những thứ còn lại sẽ để lại ở côi nhi viện, vì dù sao Sầm Tây cũng sẽ thỉnh thoảng quay lại đây, không cần thiết phải mang đi mang lại.
Khi mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng, Chu Thừa Quyết chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể nhấc được chiếc vali của cô.
“Chỉ có vậy thôi à?” Chu Thừa Quyết hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Anh suốt ngày nghe Nghiêm Tự ca thán bên tai rằng mỗi lần Lý Giai Thư đi du lịch ba ngày là có thể mang theo đến tám chiếc vali để một mình anh ấy vác.
“Ừ.” Sầm Tây gật đầu.
Cô mới trở về Nam Gia, thời gian ở đây thực sự không dài, nên đương nhiên không có nhiều đồ.
Nếu phải nói thì thói quen của Sầm Tây là như vậy.
Trước đây, khi cuộc sống quá chật vật, cô tuyệt đối không mua những thứ không cần thiết, thêm vào đó là từ nhỏ đến lớn cô không có một chỗ ở ổn định, thường xuyên bị đuổi đi, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, mang nhiều đồ theo sẽ rất bất tiện, vì thế cô không thể tích trữ quá nhiều thứ.
Đến bây giờ, dù điều kiện của cô đã tốt hơn nhiều, tài chính cũng dư dả hơn, việc mua những món đồ linh tinh không thành vấn đề, nhưng những thói quen lâu dài ấy không dễ gì thay đổi.
Chu Thừa Quyết ước lượng hành lý trong tay: “ Đàn em thật biết cách quan tâm. Sao lại biết cách giúp đàn anh tiết kiệm sức lực thế này?”
“…” Sầm Tây liếc anh, cuối cùng không nhịn được cười mắng, “Phiền phức.”
“Ít đồ cũng tiện.” Sầm Tây nhìn quanh một chút, rồi chú ý thấy trên ban công vẫn còn một chiếc áo chưa thu lại sau khi giặt xong tối qua, cô liền với lấy chiếc giá phơi gần tường rồi đưa tay thu lại áo, đồng thời nhón chân nói tiếp, “ Ra đi cũng nhẹ nhàng.”
Lời nói này không có ý gì khác, nhưng khi vào tai Chu Thừa Quyết lại khiến anh không khỏi bất an. Lúc này, anh đã bước đến phía sau cô, tự nhiên đưa tay nhận lấy chiếc giá phơi, nhẹ nhàng lấy chiếc áo trên cao xuống. Giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cô: “Vậy nên lúc trước em mới trốn nhanh như vậy?”
Nghe vậy, Sầm Tây lập tức im lặng, cô ngẩng đầu lên, đỉnh đầu chạm vào lồng ngực vững chắc của Chu Thừa Quyết, rồi không ngừng chớp đôi mắt vô tội nhìn anh.
Chu Thừa Quyết dừng lại, tay vẫn giữ áo ở giữa không trung.
Trong tư thế này, chỉ cần anh hơi cúi đầu là có thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Chu Thừa Quyết thực sự làm vậy, ánh mắt rơi vào đôi mắt cô đang chớp chớp nhìn mình, cổ họng anh khô nóng.
Anh hơi không được tự nhiên l**m môi, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Sáng sớm ngày ra, em đừng quyến rũ người khác có được không?”
Sầm Tây: “?”
“Em mà cứ như vậy, sẽ nguy hiểm lắm, dễ dàng phá hủy mối quan hệ bạn học cấp 3 bình thường trong sáng của chúng ta.” Chu Thừa Quyết thấy cô chưa hiểu, liền thẳng thắn nói tiếp, “Mối quan hệ bạn học bình thường không còn, chỉ còn lại... tình yêu nam nữ không thể nhìn thẳng vào.”
Sầm Tây: “……”
Chu Thừa Quyết nhìn vào ánh mắt vô tội của cô, khẽ cười và nói: “ Anh đã nói rồi, anh không phải người tốt.”
Anh nói mấy câu này khiến Sầm Tây vừa nãy còn ngái ngủ đã không còn buồn ngủ nữa, lúc này cô rất tỉnh táo. Cô im lặng trong vài giây, rồi cúi người xuống, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, không quay đầu lại mà lao vào trong phòng.
Ở bên ngoài ban công, Chu Thừa Quyết cười khẽ: “Chạy cái gì? Cũng đâu phải chưa từng hôn qua.”
“……”
Ra khỏi côi nhi viện, Sầm Tây tự giác lên xe của anh. Sau khi Chu Thừa Quyết xếp chiếc vali nhẹ bẫng vào chỗ, anh cũng quay lại xe.
Khi xe bắt đầu chạy, Sầm Tây nhìn sang khu vực đỗ xe bên cạnh, chỗ trước đây Giang Cách vẫn hay đậu xe khi chưa biết chuyện cô và Chu Thừa Quyết đã từng có một đoạn tình bạn.
Những ngày đó, Sầm Tây đều mặc kệ Chu Thừa Quyết đứng đó đợi, cố tình ngồi xe của Giang Cách mà đi.
Giờ nhìn về phía đó, cô lại nhớ tới, liền thuận miệng hỏi anh: “Nghe Giang Cách nói, anh cho cậu ấy vào công ty của mình rồi à?”
“Ừ.” Chu Thừa Quyết giả vờ không quan tâm khi nghe thấy tên của một người đàn ông khác từ miệng của cô, nhẹ nhàng nói: “ Anh xem qua hồ sơ của cậu ấy, thấy trình độ cũng ổn, làm việc tích cực và hiệu quả. Anh chỉ nói qua với cậu ấy một câu, bảo cậu ấy gửi hồ sơ qua WeChat. Không ngờ chưa đầy một tiếng sau, hồ sơ đã gửi tới.”
“ Công ty mạng như của bọn anh vốn dĩ cần liên tục thu nhận những người có năng lực và trình độ, sao lại không chấp nhận?” Nói đến công việc, giọng anh không còn chút nghịch ngợm nào của thời học sinh, mà đầy sự trầm ổn, lý trí, và mưu tính sâu xa.
Việc cần người là một lý do, còn một lý do khác nữa chính là Chu Thừa Quyết rất hiểu Sầm Tây.
Mặc dù vẻ ngoài của cô dịu dàng, dễ tính, nhưng rõ ràng rất có chính kiến, biết nhìn người. Những người có thể thân thiết với cô suốt bao nhiêu năm qua, trước hết chắc chắn phải có nhân phẩm tốt, sau đó là đối xử chân thành với cô.
Dù mỗi lần nghĩ đến, anh không thể không ghen tị, nhưng không thể không thừa nhận rằng thay vì ghen tị thì anh lại cảm thấy may mắn nhiều hơn.
May mắn là trong những năm qua, dù cô đã rời khỏi Nam Gia, rời khỏi nơi mà cô luôn nói không nỡ rời xa, nhưng vẫn có những người bạn mới đối xử tốt với cô.
Điều này khiến anh cảm thấy biết ơn Giang Cách.
Tuy nhiên, Giang Cách cũng rất có năng lực, chăm chỉ tiến bộ. Chỉ sau mấy ngày vào công ty của Chu Thừa Quyết, anh ấy đã gia nhập vào một nhóm dự án triển vọng, rồi cứ suốt ngày gọi anh là “anh Quyết”, suốt ngày khen ngợi anh, khen đến nỗi trời đất cũng phải ngả mũ.
Nhớ lại chuyện này, Sầm Tây mỉm cười, rồi nói với Chu Thừa Quyết: “Cậu ấy vui sướng phải biết, ngày nào cũng cố gắng hết sức, nói là nếu làm thêm một tháng nữa, chắc chắn có thể đổi xe mới.”
“Thì đổi đi.” Chu Thừa Quyết lười biếng cong môi, lại chuyển về vẻ mặt vô cùng không đứng đắn khi nhìn cô, “Từ lâu đã không ưa chiếc xe đó rồi.”
Đã bao nhiêu lần, nó đã phải đưa cô rời khỏi tầm mắt của anh.
Sầm Tây: "……"
"Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu ấy." Sầm Tây dịu dàng nói.
Dù sao, cô cũng đã từng lo lắng rằng chính mình sẽ vô tình làm liên lụy đến Giang Cách, nhưng không ngờ Chu Thừa Quyết lại không tính toán, còn cho anh ấy một cơ hội tốt như vậy.
Nghĩ lại, Chu Thừa Quyết luôn là một người tốt như thế, làm bất cứ việc gì cũng có nguyên tắc và chừng mực của riêng mình.
Ngoại trừ… trong những trường hợp rất hiếm thấy, anh mới nói ra những lời không được dễ nghe, nhưng có thể bỏ qua.
Câu nói của cô lại làm cho Chu Thừa Quyết bật cười: " Em và Giang Cách có quan hệ gì mà phải cảm ơn anh thay cho cậu ấy?"
Sầm Tây trả lời rất nhanh: "Chỉ là tình bạn trong sáng giữa bạn học cấp ba bình thường."
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng: "Yên tâm, ngày mai anh sẽ đuổi cậu ấy ngay lập tức."
Sầm Tây: "……"
Có lẽ vì trước đó khi đang dọn hành lý, Sầm Tây vô tình nói câu " Ra đi cũng nhẹ nhàng", nên trước khi đưa cô về ký túc, Chu Thừa Quyết đã đặc biệt dẫn cô đến siêu thị.
Từ bốn bộ đồ giường, chiếu, màn, rèm đến các đồ vệ sinh cá nhân, anh đều mua hết. Lo lắng còn thiếu sót thứ gì, anh còn lên mạng tìm danh sách đồ dùng dành cho nữ sinh viên năm nhất, rồi theo đó mà mua thêm.
Chiếc xe mới mua cuối cùng cũng có tác dụng. Chiếc G đen Toyota được Chu Thừa Quyết nhét đầy đồ mới mua.
Sau khi lên xe, anh còn nghiêm túc lấy ra một tờ giấy trắng, viết vội mấy dòng, rồi đưa cả giấy lẫn bút cho Sầm Tây: "Ký vào."
Sầm Tây nhìn sơ qua nội dung, thấy dòng chữ "Thỏa thuận tặng quà tự nguyện" trên đầu mà không nhịn được cười.
Ý chính trong đó là, những thứ này đều là do Chu Thừa Quyết tự nguyện mua. Từ tận đáy lòng, anh muốn tặng chúng cho cô, không hy vọng cũng không cho phép cô trả lại. Nếu cô cố tình trả lại, anh sẽ tặng tiếp gấp mười lần.
" Em xin tốt bụng nhắc nhở anh rằng đây là hợp đồng dân sự vô hiệu, ký vào cũng không có giá trị pháp lý đâu." Sầm Tây vừa nhịn cười vừa nghiêm túc nói.
"Thật sao? Vậy thì luật sư Sầm đúng là rất chuyên nghiệp." Chu Thừa Quyết vừa lái xe, vừa trêu cô, "Vậy luật sư Sầm, em giúp anh viết lại một bản mới đi?"
"Có gì phải ngại? Nhưng mà nhờ người ngoài cũng không bằng nhờ em." Chu Thừa Quyết không phải người coi trọng tiền bạc, anh chỉ muốn tìm cách khiến cô vui, "Em ra giá đi, luật sư Sầm."
Hai người trò chuyện một lúc, xe nhanh chóng tới dưới ký túc xá nữ.
Lúc này không phải lúc vừa mới khai giảng, tất cả mọi người đều đã dọn vào ký túc. Chu Thừa Quyết là sinh viên nam, không tiện vào ký túc xá nữ với Sầm Tây. Anh nhìn đống hành lý chất đầy xe, rồi quay lại đi thẳng đến phòng quản lý ký túc xá, rút điện thoại đút lót cho mấy dì quản lý ký túc xá mỗi người hai nghìn tệ, nhờ bọn họ giúp một tay mang đồ lên, đồng thời sắp xếp đồ giúp cho cô.
Lần đầu tiên thấy có người đưa tiền hào phóng như vậy, các dì ấy vui vẻ nhận lời, nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Sầm Tây bị Chu Thừa Quyết giữ lại trong xe không cho tự mình làm, chỉ đành nhìn đống đồ bị mấy dì quản lý nhanh chóng khiêng đi.
" Em nghe các bạn học nói, các dì quản lý ký túc xá rất dữ…" Lúc trước Sầm Tây không xuống xe, không biết Chu Thừa Quyết làm gì, đoán một lúc rồi hỏi anh, "Anh xuống đưa tiền hả?"
"Ừm…" Chu Thừa Quyết lười biếng nhìn cô.
"Anh làm vậy, trước mặt người học luật, là công khai vi phạm quy chế của trường đấy." Sầm Tây nói đùa.
Chu Thừa Quyết bật cười: "Vậy anh có nên mua chuộc em, khiến cho em giữ im lặng không?"
"Anh vừa mới đưa bao nhiêu?" Sầm Tây hỏi.
"Mỗi người hai nghìn tệ."
"Bao nhiêu?!" Sầm Tây đau lòng vô cùng, "Thà để em kiếm số tiền này còn hơn."
Chỉ là chuyển đồ thôi mà, có gì mà cô không vác nổi?
Chu Thừa Quyết quay đầu nhìn cô, thật sự cười không nổi nữa: " Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Đừng lúc nào cũng lo sợ tốn tiền, phải biết thả dây dài câu cá lớn, biết không?"
Sầm Tây trừng mắt nhìn anh: "Đó là sáu nghìn tệ đấy!"
" Gấp gáp muốn quản tiền của anh như vậy à?" Chu Thừa Quyết nhướn mày nhìn cô, "Thực ra cũng có một số cách hợp pháp để em có thể quản đấy. Luật sự Sầm, em hẳn biết rõ phương diện này hơn anh nhỉ? Hay là anh nhờ em tư vấn một chút, có trả phí?"
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Từ sau ngày hôm đó, chiếc xe của Giang Cách không còn xuất hiện trước cửa cô nhi viện nữa, trong khi Chu Thừa Quyết lại lái xe đến chờ đợi một cách kiên nhẫn đều đặn mỗi ngày, đúng giờ.
Hôm nay, anh đến để giúp Sầm Tây mang hành lý vào ký túc xá. Vì nghĩ rằng có thể sẽ có nhiều đồ cần chuyển, nên Chu Thừa Quyết đã đổi sang con xe lớn G đen Toyota.
Nhưng kết quả là anh đã lo lắng quá mức rồi, vì Sầm Tây gần như không có gì để mang theo.
Một chiếc laptop, vài bộ quần áo để thay, hai đôi giày thể thao và một đôi dép. Tất cả chỉ vỏn vẹn như vậy.
Dù có mang theo hai chai dầu gội và sữa tắm còn chưa dùng hết trong phòng tắm nữa cũng chẳng đủ để lấp đầy chiếc vali nhỏ xíu của cô.
Tuy nhiên, Chu Thừa Quyết bảo rằng đồ dùng sinh hoạt thì sẽ mua mới khi đến trường, những thứ còn lại sẽ để lại ở côi nhi viện, vì dù sao Sầm Tây cũng sẽ thỉnh thoảng quay lại đây, không cần thiết phải mang đi mang lại.
Khi mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng, Chu Thừa Quyết chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể nhấc được chiếc vali của cô.
“Chỉ có vậy thôi à?” Chu Thừa Quyết hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Anh suốt ngày nghe Nghiêm Tự ca thán bên tai rằng mỗi lần Lý Giai Thư đi du lịch ba ngày là có thể mang theo đến tám chiếc vali để một mình anh ấy vác.
“Ừ.” Sầm Tây gật đầu.
Cô mới trở về Nam Gia, thời gian ở đây thực sự không dài, nên đương nhiên không có nhiều đồ.
Nếu phải nói thì thói quen của Sầm Tây là như vậy.
Trước đây, khi cuộc sống quá chật vật, cô tuyệt đối không mua những thứ không cần thiết, thêm vào đó là từ nhỏ đến lớn cô không có một chỗ ở ổn định, thường xuyên bị đuổi đi, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, mang nhiều đồ theo sẽ rất bất tiện, vì thế cô không thể tích trữ quá nhiều thứ.
Đến bây giờ, dù điều kiện của cô đã tốt hơn nhiều, tài chính cũng dư dả hơn, việc mua những món đồ linh tinh không thành vấn đề, nhưng những thói quen lâu dài ấy không dễ gì thay đổi.
Chu Thừa Quyết ước lượng hành lý trong tay: “ Đàn em thật biết cách quan tâm. Sao lại biết cách giúp đàn anh tiết kiệm sức lực thế này?”
“…” Sầm Tây liếc anh, cuối cùng không nhịn được cười mắng, “Phiền phức.”
“Ít đồ cũng tiện.” Sầm Tây nhìn quanh một chút, rồi chú ý thấy trên ban công vẫn còn một chiếc áo chưa thu lại sau khi giặt xong tối qua, cô liền với lấy chiếc giá phơi gần tường rồi đưa tay thu lại áo, đồng thời nhón chân nói tiếp, “ Ra đi cũng nhẹ nhàng.”
Lời nói này không có ý gì khác, nhưng khi vào tai Chu Thừa Quyết lại khiến anh không khỏi bất an. Lúc này, anh đã bước đến phía sau cô, tự nhiên đưa tay nhận lấy chiếc giá phơi, nhẹ nhàng lấy chiếc áo trên cao xuống. Giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cô: “Vậy nên lúc trước em mới trốn nhanh như vậy?”
Nghe vậy, Sầm Tây lập tức im lặng, cô ngẩng đầu lên, đỉnh đầu chạm vào lồng ngực vững chắc của Chu Thừa Quyết, rồi không ngừng chớp đôi mắt vô tội nhìn anh.
Chu Thừa Quyết dừng lại, tay vẫn giữ áo ở giữa không trung.
Trong tư thế này, chỉ cần anh hơi cúi đầu là có thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Chu Thừa Quyết thực sự làm vậy, ánh mắt rơi vào đôi mắt cô đang chớp chớp nhìn mình, cổ họng anh khô nóng.
Anh hơi không được tự nhiên l**m môi, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Sáng sớm ngày ra, em đừng quyến rũ người khác có được không?”
Sầm Tây: “?”
“Em mà cứ như vậy, sẽ nguy hiểm lắm, dễ dàng phá hủy mối quan hệ bạn học cấp 3 bình thường trong sáng của chúng ta.” Chu Thừa Quyết thấy cô chưa hiểu, liền thẳng thắn nói tiếp, “Mối quan hệ bạn học bình thường không còn, chỉ còn lại... tình yêu nam nữ không thể nhìn thẳng vào.”
Sầm Tây: “……”
Chu Thừa Quyết nhìn vào ánh mắt vô tội của cô, khẽ cười và nói: “ Anh đã nói rồi, anh không phải người tốt.”
Anh nói mấy câu này khiến Sầm Tây vừa nãy còn ngái ngủ đã không còn buồn ngủ nữa, lúc này cô rất tỉnh táo. Cô im lặng trong vài giây, rồi cúi người xuống, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, không quay đầu lại mà lao vào trong phòng.
Ở bên ngoài ban công, Chu Thừa Quyết cười khẽ: “Chạy cái gì? Cũng đâu phải chưa từng hôn qua.”
“……”
Ra khỏi côi nhi viện, Sầm Tây tự giác lên xe của anh. Sau khi Chu Thừa Quyết xếp chiếc vali nhẹ bẫng vào chỗ, anh cũng quay lại xe.
Khi xe bắt đầu chạy, Sầm Tây nhìn sang khu vực đỗ xe bên cạnh, chỗ trước đây Giang Cách vẫn hay đậu xe khi chưa biết chuyện cô và Chu Thừa Quyết đã từng có một đoạn tình bạn.
Những ngày đó, Sầm Tây đều mặc kệ Chu Thừa Quyết đứng đó đợi, cố tình ngồi xe của Giang Cách mà đi.
Giờ nhìn về phía đó, cô lại nhớ tới, liền thuận miệng hỏi anh: “Nghe Giang Cách nói, anh cho cậu ấy vào công ty của mình rồi à?”
“Ừ.” Chu Thừa Quyết giả vờ không quan tâm khi nghe thấy tên của một người đàn ông khác từ miệng của cô, nhẹ nhàng nói: “ Anh xem qua hồ sơ của cậu ấy, thấy trình độ cũng ổn, làm việc tích cực và hiệu quả. Anh chỉ nói qua với cậu ấy một câu, bảo cậu ấy gửi hồ sơ qua WeChat. Không ngờ chưa đầy một tiếng sau, hồ sơ đã gửi tới.”
“ Công ty mạng như của bọn anh vốn dĩ cần liên tục thu nhận những người có năng lực và trình độ, sao lại không chấp nhận?” Nói đến công việc, giọng anh không còn chút nghịch ngợm nào của thời học sinh, mà đầy sự trầm ổn, lý trí, và mưu tính sâu xa.
Việc cần người là một lý do, còn một lý do khác nữa chính là Chu Thừa Quyết rất hiểu Sầm Tây.
Mặc dù vẻ ngoài của cô dịu dàng, dễ tính, nhưng rõ ràng rất có chính kiến, biết nhìn người. Những người có thể thân thiết với cô suốt bao nhiêu năm qua, trước hết chắc chắn phải có nhân phẩm tốt, sau đó là đối xử chân thành với cô.
Dù mỗi lần nghĩ đến, anh không thể không ghen tị, nhưng không thể không thừa nhận rằng thay vì ghen tị thì anh lại cảm thấy may mắn nhiều hơn.
May mắn là trong những năm qua, dù cô đã rời khỏi Nam Gia, rời khỏi nơi mà cô luôn nói không nỡ rời xa, nhưng vẫn có những người bạn mới đối xử tốt với cô.
Điều này khiến anh cảm thấy biết ơn Giang Cách.
Tuy nhiên, Giang Cách cũng rất có năng lực, chăm chỉ tiến bộ. Chỉ sau mấy ngày vào công ty của Chu Thừa Quyết, anh ấy đã gia nhập vào một nhóm dự án triển vọng, rồi cứ suốt ngày gọi anh là “anh Quyết”, suốt ngày khen ngợi anh, khen đến nỗi trời đất cũng phải ngả mũ.
Nhớ lại chuyện này, Sầm Tây mỉm cười, rồi nói với Chu Thừa Quyết: “Cậu ấy vui sướng phải biết, ngày nào cũng cố gắng hết sức, nói là nếu làm thêm một tháng nữa, chắc chắn có thể đổi xe mới.”
“Thì đổi đi.” Chu Thừa Quyết lười biếng cong môi, lại chuyển về vẻ mặt vô cùng không đứng đắn khi nhìn cô, “Từ lâu đã không ưa chiếc xe đó rồi.”
Đã bao nhiêu lần, nó đã phải đưa cô rời khỏi tầm mắt của anh.
Sầm Tây: "……"
"Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu ấy." Sầm Tây dịu dàng nói.
Dù sao, cô cũng đã từng lo lắng rằng chính mình sẽ vô tình làm liên lụy đến Giang Cách, nhưng không ngờ Chu Thừa Quyết lại không tính toán, còn cho anh ấy một cơ hội tốt như vậy.
Nghĩ lại, Chu Thừa Quyết luôn là một người tốt như thế, làm bất cứ việc gì cũng có nguyên tắc và chừng mực của riêng mình.
Ngoại trừ… trong những trường hợp rất hiếm thấy, anh mới nói ra những lời không được dễ nghe, nhưng có thể bỏ qua.
Câu nói của cô lại làm cho Chu Thừa Quyết bật cười: " Em và Giang Cách có quan hệ gì mà phải cảm ơn anh thay cho cậu ấy?"
Sầm Tây trả lời rất nhanh: "Chỉ là tình bạn trong sáng giữa bạn học cấp ba bình thường."
Chu Thừa Quyết hừ một tiếng: "Yên tâm, ngày mai anh sẽ đuổi cậu ấy ngay lập tức."
Sầm Tây: "……"
Có lẽ vì trước đó khi đang dọn hành lý, Sầm Tây vô tình nói câu " Ra đi cũng nhẹ nhàng", nên trước khi đưa cô về ký túc, Chu Thừa Quyết đã đặc biệt dẫn cô đến siêu thị.
Từ bốn bộ đồ giường, chiếu, màn, rèm đến các đồ vệ sinh cá nhân, anh đều mua hết. Lo lắng còn thiếu sót thứ gì, anh còn lên mạng tìm danh sách đồ dùng dành cho nữ sinh viên năm nhất, rồi theo đó mà mua thêm.
Chiếc xe mới mua cuối cùng cũng có tác dụng. Chiếc G đen Toyota được Chu Thừa Quyết nhét đầy đồ mới mua.
Sau khi lên xe, anh còn nghiêm túc lấy ra một tờ giấy trắng, viết vội mấy dòng, rồi đưa cả giấy lẫn bút cho Sầm Tây: "Ký vào."
Sầm Tây nhìn sơ qua nội dung, thấy dòng chữ "Thỏa thuận tặng quà tự nguyện" trên đầu mà không nhịn được cười.
Ý chính trong đó là, những thứ này đều là do Chu Thừa Quyết tự nguyện mua. Từ tận đáy lòng, anh muốn tặng chúng cho cô, không hy vọng cũng không cho phép cô trả lại. Nếu cô cố tình trả lại, anh sẽ tặng tiếp gấp mười lần.
" Em xin tốt bụng nhắc nhở anh rằng đây là hợp đồng dân sự vô hiệu, ký vào cũng không có giá trị pháp lý đâu." Sầm Tây vừa nhịn cười vừa nghiêm túc nói.
"Thật sao? Vậy thì luật sư Sầm đúng là rất chuyên nghiệp." Chu Thừa Quyết vừa lái xe, vừa trêu cô, "Vậy luật sư Sầm, em giúp anh viết lại một bản mới đi?"
"Có gì phải ngại? Nhưng mà nhờ người ngoài cũng không bằng nhờ em." Chu Thừa Quyết không phải người coi trọng tiền bạc, anh chỉ muốn tìm cách khiến cô vui, "Em ra giá đi, luật sư Sầm."
Hai người trò chuyện một lúc, xe nhanh chóng tới dưới ký túc xá nữ.
Lúc này không phải lúc vừa mới khai giảng, tất cả mọi người đều đã dọn vào ký túc. Chu Thừa Quyết là sinh viên nam, không tiện vào ký túc xá nữ với Sầm Tây. Anh nhìn đống hành lý chất đầy xe, rồi quay lại đi thẳng đến phòng quản lý ký túc xá, rút điện thoại đút lót cho mấy dì quản lý ký túc xá mỗi người hai nghìn tệ, nhờ bọn họ giúp một tay mang đồ lên, đồng thời sắp xếp đồ giúp cho cô.
Lần đầu tiên thấy có người đưa tiền hào phóng như vậy, các dì ấy vui vẻ nhận lời, nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Sầm Tây bị Chu Thừa Quyết giữ lại trong xe không cho tự mình làm, chỉ đành nhìn đống đồ bị mấy dì quản lý nhanh chóng khiêng đi.
" Em nghe các bạn học nói, các dì quản lý ký túc xá rất dữ…" Lúc trước Sầm Tây không xuống xe, không biết Chu Thừa Quyết làm gì, đoán một lúc rồi hỏi anh, "Anh xuống đưa tiền hả?"
"Ừm…" Chu Thừa Quyết lười biếng nhìn cô.
"Anh làm vậy, trước mặt người học luật, là công khai vi phạm quy chế của trường đấy." Sầm Tây nói đùa.
Chu Thừa Quyết bật cười: "Vậy anh có nên mua chuộc em, khiến cho em giữ im lặng không?"
"Anh vừa mới đưa bao nhiêu?" Sầm Tây hỏi.
"Mỗi người hai nghìn tệ."
"Bao nhiêu?!" Sầm Tây đau lòng vô cùng, "Thà để em kiếm số tiền này còn hơn."
Chỉ là chuyển đồ thôi mà, có gì mà cô không vác nổi?
Chu Thừa Quyết quay đầu nhìn cô, thật sự cười không nổi nữa: " Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Đừng lúc nào cũng lo sợ tốn tiền, phải biết thả dây dài câu cá lớn, biết không?"
Sầm Tây trừng mắt nhìn anh: "Đó là sáu nghìn tệ đấy!"
" Gấp gáp muốn quản tiền của anh như vậy à?" Chu Thừa Quyết nhướn mày nhìn cô, "Thực ra cũng có một số cách hợp pháp để em có thể quản đấy. Luật sự Sầm, em hẳn biết rõ phương diện này hơn anh nhỉ? Hay là anh nhờ em tư vấn một chút, có trả phí?"
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 97
10.0/10 từ 44 lượt.