Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 100

10@-

Nghiêm Tự ăn không nổi nữa rồi, nhìn Mao Lâm Hạo ăn một lúc hai chục cái bánh bao, không nhịn được trêu chọc: “Tôi thật sự phục luôn đấy. Cả đời này, ngoài cậu ra, tôi chưa từng thấy ai ăn bánh bao mà như hạm đội thế này đâu.”

 

“Cũng phải thôi.” Lý Giai Thư bắt đầu ép Nghiêm Tự bóc giúp mình đĩa tôm hùm thứ hai, “Gần đây tôi đọc được một bộ truyện trên mạng, trong đó có một nhân vật giống y Mao Lâm Hạo luôn.”

 

“Thật đấy.” Cô ấy càng nói càng hăng, “Mà tôi còn thấy mấy nhân vật khác trong truyện cũng giống hệt tụi mình.”

 

“Có một người giống như Mao Lâm Hạo, một lần ăn được tận hai chục cái bánh bao.”

 

Mao Lâm Hạo: “Hi hi.”

 

“Có một người giống hệt Giang Kiều, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể làm nũng với người khác.”

 

Giang Kiều nghe xong liền chớp mắt với cô ấy.

 

“Có một người cũng rất giống Chu Thừa Quyết, thi môn Văn lần nào cũng trượt, chuẩn mù chữ.”

 

Chu Thừa Quyết: “……”

 

“ Còn một người khác khá giống Nghiêm Tự, vừa xấu trai vừa độc mồm, suốt ngày kiếm chuyện cãi nhau.” Lý Giai Thư chống cằm, cười tới hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “ Một người nữa rất giống tôi, siêu cấp đáng yêu.”

 

Nghiêm Tự: “…… Làm ơn đừng khiến người khác buồn nôn nữa được không? Ngày nào cậu cũng đọc mấy thứ đó, não sắp nát như tương luôn rồi.”

 

Lý Giai Thư lườm anh ấy một cái, tiếp tục nói: “Thật đó, mỗi lần đọc là tôi lại thấy như đang xem lại hồi cấp ba của tụi mình vậy, càng đọc càng thấy muốn khóc.”

 

“À đúng rồi, ngay cả tên vừa ngu ngốc vừa xấu tính như Chu Tiệp Bình cũng có một phiên bản trong truyện.” Lý Giai Thư nói, “Chỉ là tác giả mới viết tới phần lớp 10. Tôi rất muốn biết tên nhân vật giống Chu Tiệp Bình kia sau này có thảm như cậu ta không. Nhưng không thấy tác giả viết tiếp, mấy ngày nay cũng không thấy cập nhật chương mới nữa… Chẳng lẽ là bỏ viết rồi?”

 

“Nhớ mấy hôm trước có thấy một nhà sản xuất bên hãng phim hoạt hình khá lớn đăng trạng thái nói muốn chuyển thể bộ truyện này thành phim hoạt hình mà vẫn chưa liên hệ được với tác giả.”

 

“ Mấy hôm rồi tác giả chưa đăng bài mới, không phải là định bỏ dở luôn đấy chứ? Tôi nhớ có lần dưới phần bình luận, có độc giả nhắn là mong được đọc đến đoạn bọn họ lên đại học, tác giả trả lời rằng chắc sẽ không viết tiếp phần sau nữa. Có người hỏi vì sao, cô ấy đáp: ‘Vì chính tôi cũng không biết sau này mọi người sẽ ra sao.’ Hừm…” – Lý Giai Thư vừa nói vừa bắt đầu liên tưởng linh tinh, “Không lẽ… đây là chuyện có thật ngoài đời à?”

 

“Gì cơ? Đăng ở đâu thế? Đưa tớ xem với!” – Giang Kiều lập tức bị câu chuyện này khơi dậy lòng hiếu kỳ.

 

“Chính là trong cái app Một Vòng Tròn mà công ty Chu Thừa Quyết phát triển đấy. Dạo gần đây ứng dụng này hot lắm. Đừng nói là cậu chưa tải nha? Lạc hậu quá!Ngay cả confession trường mình bây giờ cũng đã liên kết luôn với cái app đó rồi.”

 

“Tất nhiên là tớ tải rồi, bây giờ ai mà chẳng dùng…”

 

Một Vòng Tròn là một ứng dụng mạng xã hội mang tính cộng đồng, do Chu Thừa Quyết tự phát triển vào năm Sầm Tây chuyển trường. App này cho phép đăng trạng thái chia sẻ cảm xúc, sinh hoạt thường ngày, đặt câu hỏi để mọi người cùng đóng góp ý kiến. Mọi người có thể cùng nhau theo đuổi thần tượng, cùng nhau giải trí, và còn có thể kết nối với các ứng dụng luyện đề thi, game mô phỏng và confession của các trường đại học khác mà anh từng thiết kế trước đó. Vì những trang web này vốn đã rất phổ biến trong giới học sinh sinh viên, lại còn được liên kết với nhau, nên ứng dụng mới ra mắt không bao lâu đã nhanh chóng trở thành xu hướng trong giới trẻ.

 

Điểm khác biệt là dưới mỗi bài đăng trên app này, đều sẽ hiện ra một đoạn thông báo tìm người thân ngẫu nhiên. Tất cả các bức ảnh được đăng công khai trên nền tảng đều sẽ được ứng dụng công nghệ nhận diện khuôn mặt và quét võng mạc trong hệ thống dữ liệu lớn.

 

Chính nhờ sự kết hợp giữa kỹ thuật và ứng dụng này mà ngay từ giai đoạn đầu vận hành, app đã giúp cho không ít gia đình đoàn tụ với người thân thất lạc từ lâu.

 

Lý Giai Thư càng kể, tim Sầm Tây đập càng nhanh. Quả thật dạo gần đây cô có đăng tải một hồi ký với đề tài thanh xuân vườn trường trên Một Vòng Tròn, chỉ là mấy hôm nay cô mải viết bản thảo cho đài truyền hình nên chưa kịp cập nhật.

 

Lúc đầu cô chọn đăng lên nền tảng này chính là vì tính cộng đồng đặc biệt của nó. Nhưng cô không ngờ… ứng dụng này lại là do Chu Thừa Quyết làm ra.

 

Thực ra, cô nên sớm nhận ra rồi mới phải.

 

Rõ ràng, mỗi lần mở app ra, ngay trên màn hình chờ luôn xuất hiện câu nói năm xưa cô từng an ủi anh:

 

“Quanh đi quẩn lại một vòng tròn, cuối cùng rồi chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.”

 

Chỉ là… lúc đầu khi thấy câu này trên giao diện mở app, cô chỉ cho rằng đó là một câu khẩu hiệu liên quan đến chiến dịch tìm người thân, hoàn toàn không nghĩ hóa ra chính là do anh viết.

 

Cô vô thức nhìn sang người bên cạnh là Chu Thừa Quyết. Bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, cô lập tức né tránh, chột dạ quay đi chỗ khác rồi vội vàng nhìn Lý Giai Thư, thuận miệng chuyển chủ đề: “Ờm, mà… Chu Tiệp Bình sao rồi? Sau này cậu ta thi vào trường nào vậy?”

 

“ Cậu ta ấy hả, vẫn đang học lại.” – Lý Giai Thư nhún vai.

 

“Học lại?” – Tính ra thì đây cũng là năm thứ ba rồi, Sầm Tây có hơi bất ngờ.

 

“Cậu ta một lòng muốn vào Đại học Nam Gia. Năm tụi mình thi đại học, cậu ta thiếu khoảng ba mươi điểm mới đủ điểm chuẩn để đỗ vào trường. Vốn dĩ với số điểm đó thì cũng đủ để vào Đại học Khoa học và Công nghệ tử tế. Nhưng vì trước đó cậu ta khinh thường vài người, ai ngờ bọn họ đều đỗ vào Đại học Nam Gia hết. Thế là cậu ta tức điên lên, quyết định học lại. Ai ngờ năm sau thi còn tệ hơn năm trước, thiếu tận một trăm tám mươi điểm. Không những không đậu nổi Đại học Khoa học và Công nghệ, mà còn không đủ điểm sàn. Cậu ta làm sao chịu nổi? Tất nhiên là không rồi. Vậy nên năm nay Chu Tiệp Bình vẫn tiếp tục học lại.” – Lý Giai Thư nói tiếp, “Tự học ở nhà luôn, lão Diêu không cho cậu ta vào lớp học lại của Nam Gia.”

 

“Ủa? Giờ lão Diêu nắm quyền lớn như vậy rồi à?” – Tin này đúng là mới tinh, ngay cả Mao Lâm Hạo cũng chỉ vừa mới nghe nói.

 

“ Giờ lão Diêu đã lên làm phó hiệu trưởng rồi.” – Lý Giai Thư nói, “Nhưng không phải lão Diêu lạm quyền đâu. Lớp học lại của Nam Gia chỉ nhận những học sinh có điểm số cao hơn điểm sàn ba mươi điểm. Cậu ta kém quá xa.”

 

“Trời ơi, nhớ hồi năm lớp 10, cậu ta còn là học sinh lớp chọn cùng bọn mình cơ mà…”

 

“Thôi đừng nhắc nữa, nhắc tới là thấy phiền.” – Lý Giai Thư nhìn sang Sầm Tây, “Tây, sau khi cậu chuyển trường thì học ở đâu thế?”

 

“Trường THPT Trường An.” – Sầm Tây trả lời thật.

 

Giang Kiều chớp mắt nhìn cô đầy tò mò:
“Trường cậu có nhiều trai đẹp không?”

 

Giang Kiều vừa dứt lời, ánh mắt Chu Thừa Quyết đã lập tức liếc sang cô gái đang ngồi bên cạnh mình. Rõ ràng là đang nhìn chằm chằm người ta nhưng anh vẫn cố tỏ ra như không thèm để ý, chỉ là nhìn thoáng qua cho có, chứ không hề quan tâm.

 

Sầm Tây đón nhận ánh mắt không thân thiện kia, khẽ mím môi cười nhẹ: “Nhiều lắm, nhìn mãi không hết.”

 

“…Cũng được đấy nhỉ?” – Chu Thừa Quyết lạnh nhạt xác nhận lại lần nữa, giọng điệu ghen tuông thấy rõ.

 

Lúc này Lý Giai Thư đang phát cáu vì Nghiêm Tự bóc tôm quá chậm, nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt, bèn quay sang Sầm Tây hỏi: “Vậy trong trường của cậu có ai còn xấu hơn Nghiêm Tự không?”

 

Động tác bóc tôm của Nghiêm Tự hơi khựng lại: “…?”

 

Sầm Tây đưa tay che miệng cười. Câu hỏi này đúng là khó trả lời. Nói “có” thì hóa ra lại thừa nhận Nghiêm Tự xấu, mà nói “không” thì lại thành ra bảo Nghiêm Tự là xấu nhất, thế nào cũng đắc tội người ta.

 

Cô còn đang định tìm cách đánh trống lảng, thì Chu Thừa Quyết đã đẩy đĩa tôm đã bóc xong tới trước mặt cô, mặt không đổi sắc, chậm rãi thay cô trả lời Lý Giai Thư: “Có.”

 

Lý Giai Thư ngạc nhiên: “ Hả? Sao cậu biết?”

 

“Tôi vừa tình cờ gặp được một người.” – Chu Thừa Quyết thản nhiên nói, giọng nói vẫn đầy vẻ ghen tuông: “Giang Cách, khá xấu.”

 

Sầm Tây: “…”

 

Một nhóm bạn đã bốn, năm năm không gặp, nhưng khi gặp lại thì chẳng có chút lúng túng hay ngượng ngập nào. Câu chuyện nối tiếp câu chuyện, tiếng cười không dứt, thân thiết một cách tự nhiên. Giữa bọn họ cứ như thể bốn năm xa cách kia chưa từng tồn tại.

 

Ban đầu, mọi người còn đang kể cho nhau nghe về tình hình hiện tại và những đổi thay trong cuộc sống nhưng đến khi rượu qua ba lượt, trời cũng dần về khuya, cảm xúc bắt đầu trào dâng, ai nấy đều lần lượt nhắc lại chuyện xưa. Bầu không khí cũng theo đó trở nên lắng xuống đôi chút.

 

Lý Giai Thư ngà ngà say, lần lượt nói ra những lời bình thường không dám nói, quay sang nhìn Sầm Tây: “Cậu đi rồi, nhưng chẳng ai trong tụi tớ dám nói với Chu Thừa Quyết là cậu đã rời đi cả. Cậu ấy nói rằng cậu chỉ xin nghỉ dài một chút thôi. Chu Thừa Quyết kiểm tra thì lấy hai tờ đề, đi ăn cơm cũng lấy hai phần, còn thường xuyên chạy xuống dưới tầng lớp ban xã hội lấy nước nóng như trước kia, cả ngày chẳng nói với ai một câu nào, cứ thế lặp lại những chuyện giống nhau mỗi ngày. Kỳ quặc đến mức tớ còn sợ cậu ấy bị hỏng mất dây thần kinh nào.”

 

Nghiêm Tự bật cười, cũng bắt đầu kể tội Chu Thừa Quyết: “ Người anh em này đúng thật là đáng sợ. Cậu từng thấy ai rảnh rỗi lại móc sổ ghi chép môn văn từ túi đồng phục ra để học thuộc chưa? Chu Thừa Quyết đấy. Gần như ngày nào cậu ta cũng mang theo mấy quyển sổ đó bên người.”

 

“Sau đó không hiểu sao đùng một cái người này thi được 143 điểm, làm tôi giật cả mình.”


Nghiêm Tự cũng đã có chút say, nhắc đến con số đó liền chợt nhớ tới một bài đăng cách đây mấy năm trên vòng bạn bè của Chu Thừa Quyết.


Anh ấy “hừ” nhẹ một tiếng, quay sang nhìn Chu Thừa Quyết: “A Quyết, tôi nhớ lúc đó cậu có đăng một status, hỏi là nếu người ta mãi không trả lời tin nhắn thì phải làm sao. Hình như lúc ấy tôi có thuận miệng nói một câu cho vui, bảo cậu thi được 143 điểm đi, biết đâu người ta thấy xứng rồi sẽ hồi đáp thì sao. Không lẽ… cậu tin thật đấy à?”

 

“ Tôi cứ thắc mắc vì sao điểm môn Văn của cậu lại đột nhiên tăng vọt như thế…”
Nghiêm Tự nói tới đây thì bắt đầu thấy choáng, giọng nói cũng dần nhỏ lại.

 

Ban đầu Sầm Tây vẫn còn cười đùa cùng Lý Giai Thư và mấy người kia, nhưng về sau cô lại uống rượu càng lúc càng nhanh, như thể đang cố ý chuốc say chính mình, uống hết ly này đến ly khác, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

 

Chu Thừa Quyết vốn cũng nghĩ rằng mọi người đều trưởng thành cả rồi, nên không can thiệp, để cô uống tùy ý. Rượu cũng không mạnh lắm, say một chút cũng chẳng sao.

 

Nhưng sau đó thấy trạng thái của cô không ổn, anh lập tức đưa tay chặn lấy ly rượu cô đang cầm.

 

Chẳng bao lâu sau, nụ cười nhàn nhạt trên môi cô gái nhỏ dần biến thành tiếng nức nở khẽ khàng.

 

Cả bàn toàn là mấy người ngà ngà say, chỉ còn mình Chu Thừa Quyết là chưa đụng vào giọt rượu nào, vẫn giữ được tỉnh táo.

 

Từ đầu đến cuối ánh mắt anh không rời khỏi Sầm Tây, thấy vậy liền dứt khoát kéo ghế sang ngồi đối diện cô, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô đang rũ đầu, nước mắt rơi lã chã đầy buồn tủi, anh dịu giọng hỏi:
“Sao thế?”

 

Sầm Tây lắc đầu, không nói gì.

 

Chu Thừa Quyết đưa tay vỗ nhẹ hai cái lên má cô, sau đó đứng dậy, kéo cô vào lòng, một tay nhẹ nhàng xoa đầu cô như đang dỗ dành, tay kia cầm điện thoại gọi mấy chiếc xe taxi, đưa lần lượt từng người say rượu về.

 

Xong xuôi mọi việc, anh quay lại nhìn người phụ nữ đang dọn dẹp bàn ăn, nói với giọng áy náy: “Dì à, chắc là tối nay con không giúp dì dọn dẹp được rồi.”

 

“Không sao, đây vốn dĩ cũng là việc của dì mà.”


Dì út khoát tay, nhìn về phía Sầm Tây đang dụi đầu vào trong ngực anh làm nũng, lo lắng nói: “Sao lại uống nhiều như vậy…”

 

“Do con không trông chừng cô ấy.”
Chu Thừa Quyết nhận lỗi về mình.

 

“Vậy để con bé lên lầu ngủ đi. Giường chiếu đều đã thay sạch sẽ rồi.” - Dì út nói.

 

Chu Thừa Quyết hiếm khi không đáp lại ngay, mà cúi người, ghé sát vào tai cô, dịu dàng hỏi: “ Có muốn về Vọng Giang với anh không?”

 

“Ưm…” Sầm Tây mơ màng cọ nhẹ vào ngực anh.

 

“ Lại Đây cũng đang ở Vọng Giang. Nó cũng rất nhớ em. Cùng về xem nó nhé?”

 

Sầm Tây say lắm rồi, phản ứng chậm hẳn, một lúc sau mới gật đầu khe khẽ: “ Ừm…”

 

Chu Thừa Quyết đặt gọn cô gái nhỏ lên lưng, chào dì út một tiếng, rồi đưa cô rời khỏi quán.

 

Sau hơn bốn năm, hai người lại một lần nữa xuất hiện trên cây cầu quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể bước đi được. Đây là nơi nối liền giữa Vọng Giang và quán cá nướng.

 

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bóng hai người đan xen vào nhau.

 

Chu Thừa Quyết cố ý đi thật chậm. Một đoạn đường chỉ cần đi bộ chưa đầy mười phút nhưng anh lại cõng cô đi mất hơn nửa tiếng.

 

Sầm Tây ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, đôi tay chẳng còn bao nhiêu sức nhưng vẫn vòng qua cổ anh, hơi thở ấm áp thi thoảng lại phả vào chóp mũi anh.

 

Không biết qua bao lâu, cô gái nhỏ đột nhiên mơ hồ lên tiếng, trong giọng nói còn pha chút nghẹn ngào: “Chu Thừa Quyết…”

 

“Hửm?” Mỗi lần cô gọi tên anh đều luôn có hồi đáp.

 

“Tại sao anh lại muốn thi điểm cao môn Văn? Tại sao… lại là đúng một trăm bốn mươi ba điểm…”


Lúc này Sầm Tây đã ngà ngà say, lá gan cũng lớn hơn không ít. Câu hỏi vẫn giấu trong lòng bấy lâu nay lại được thốt ra đầy thẳng thắn


“Có phải… anh thật sự tin rồi không…”

 

Tin vào câu nói bâng quơ của Nghiêm Tự năm ấy.

 

“Anh tin thật.” Anh bật cười bất đắc dĩ, giọng nói nhẹ tựa gió đêm thoảng qua, “Anh tìm mãi vẫn không thấy em. Cho đến khi thật sự không còn cách nào khác, anh cũng chỉ có thể liều mình thử một lần xem sao. Anh muốn xem xem nếu anh thi được số điểm cao như thế, liệu em có nhắn cho anh một câu không... Lỡ đâu có cơ hội thì sao? Không thử thì làm sao biết được?”

 

Anh đã thử qua tất cả mọi cách rồi, cuối cùng chỉ đành giả ngốc, biến một câu nói đùa thành niềm hy vọng duy nhất.

 

“Nhưng em đâu có biết… Em đã không trả lời anh…” Dưới tác dụng của cồn, mọi cảm xúc như bị phóng đại lên gấp bội giữa đêm khuya. Nước mắt của Sầm Tây không ngừng rơi lên vai anh, từng giọt từng giọt: “…Xin lỗi anh… Chu Thừa Quyết… Em từng nghĩ, nếu em rời đi, anh sẽ sống tốt hơn…”

 

“Nhưng hình như… anh sống không được tốt lắm…” Sầm Tây nghẹn ngào, giọng run rẩy, “Lúc đó em còn quá nhỏ. Em thật sự không biết đâu mới là đúng… Em cứ luôn xui xẻo như vậy, hình như chọn gì cũng sai cả… Chẳng ai từng dạy em, Chu Thừa Quyết, em không biết…”

 

Cô từng lạnh lùng với anh đến thế, từng không cho anh lấy một ánh mắt dịu dàng, từng lờ đi những lần anh lái xe đến trước mặt mình, thậm chí còn cố ý chọc giận anh bằng sự xa cách lạnh nhạt.

 

Anh hoàn toàn có thể không cần phải chịu đựng tất cả những điều đó, có thể không cần đứng trước mặt cô hết lần này đến lần khác, có thể xoay người bỏ đi mà không hề do dự. Nhưng tại sao… tại sao anh vẫn cứ mãi kiên trì đến gần?

 

“Chu Thừa Quyết… xin lỗi anh…” Cô gái thì thầm, giọng nghẹn ngào như thể sắp tan vỡ.

 

“Sầm Tây.” Chu Thừa Quyết gọi tên cô, cắt ngang lời xin lỗi đang nghẹn lại nơi cổ họng, “Em nghe cho kỹ… Đối với anh, Sầm Tây vĩnh viễn không bao giờ sai cả.”

 

“Là anh không tốt. Là anh đã không tìm thấy em sớm hơn.” Giọng anh dịu dàng đến mức khiến người ta muốn bật khóc, như đang dỗ dành: “Sau này em có thể chạy chậm một chút… Cho anh chút thời gian đuổi theo, được không?”

 

“Xin lỗi…” Sầm Tây say đến mơ hồ, trong miệng chỉ còn sót lại mỗi câu ấy.

 

“Không cần xin lỗi nữa. Nếu thật sự muốn đền bù… thì hôn anh một cái đi.” Anh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, sợ cô ngã.

 

Ngay giây sau, một nụ hôn mềm mại và ấm nóng bất ngờ chạm lên cổ anh, khiến Chu Thừa Quyết khựng người lại, ngay cả hô hấp cũng ngừng mất một nhịp.

 

Anh không ngờ cô lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

 

Lại càng không ngờ… sau cái hôn đầu tiên bất ngờ ấy… còn có cái thứ hai.

 

Rồi cái thứ ba.

 

Rồi…


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 100
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...