Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 93
209@-
Sau khi trở về ký túc xá của các nhân viên công tác xã hội, Sầm Tây đi gội đầu, tắm rửa trước.
Dù sao tối nay cũng phải đến nhà người khác ăn cơm, còn phải gặp khách mời mà Uông Nguyệt giới thiệu, cô không thể lôi thôi, đầu bù tóc rối được.
Tắm xong, vừa định sấy tóc thì thấy điện thoại đặt trên bàn sáng lên. Cô tưởng là Uông Nguyệt còn dặn dò gì thêm, ai ngờ vừa cầm lên nhìn, lại là tin nhắn của Chu Thừa Quyết.
Giao diện tin nhắn hiện lên, là cái tên từng vô cùng quen thuộc ấy, mà chớp mắt đã như cách cả một đời.
Cũng phải hơn bốn năm rồi nhỉ? Suốt hơn bốn năm qua, cô chưa từng thấy lại khung thông báo quen thuộc này. Rõ ràng bốn năm trước, hai người còn là kiểu bạn bè mà chuyện ăn uống, đi ngủ lúc nào, dậy khi nào, đi học ra sao cũng đều báo cho nhau biết không thiếu một lần.
Sầm Tây vừa sấy tóc bằng một tay, vừa tiện tay bấm vào trang cá nhân của Chu Thừa Quyết.
Trang cá nhân của anh không giới hạn thời gian hiển thị bài đăng, nên mấy dòng trạng thái vài năm trước vẫn còn nguyên.
Chỉ là, cũng chỉ có mấy năm trước.
Trang cá nhân của Chu Thừa Quyết dừng lại ở năm cô rời đi. Từ khi cô đi, anh không đăng thêm gì nữa.
Lướt sơ qua một cái là thấy ngay ảnh anh từng chụp cô trên đỉnh núi tuyết ở khu nghỉ dưỡng Kỳ Lưu, bữa sáng cô làm cho anh khi anh bị sốt ở Vọng Giang, hay là cái đêm nào đó anh không ngủ nổi vì quá phấn khích rồi thức trắng tới sáng đăng một trạng thái: “Ngày đầu tiên.”
Bài đăng gần nhất, là sau vụ tai nạn xe năm đó, khi cả ba bị thương, Sầm Tây trở về Gia Lâm, nhưng lại lừa anh nói rằng cô phải đi sang thành phố bên cạnh dự thi, không đến thăm anh được, cũng ít khi trả lời tin nhắn. Đêm ấy, Chu Thừa Quyết tỉnh dậy, vẫn gửi tin nhắn báo mình đã tỉnh, nhưng không nhận được hồi âm, đành đăng một dòng trạng thái mơ hồ mà đầy ẩn ý:
[Có người cứ mãi không trả lời tin nhắn thì phải làm sao?]
Tuy đăng lúc nửa đêm, nhưng không ít người phản ứng. Bởi vì chuyện Chu Thừa Quyết đăng gì đó vốn đã rất hiếm, mà mỗi lần đăng thì đều gây náo động. Dù danh sách bạn bè trên WeChat của anh chẳng có bao nhiêu, nhưng chỉ tính riêng đám bạn trong nhóm nhỏ kia thôi cũng đủ để bình luận ầm ầm như họp chợ.
Sầm Tây nhớ rõ mình đã thấy bài đăng này đêm hôm đó. Người đầu tiên bình luận là Lý Giai Thư.
Lý Giai Thư nói: “Không phải bản cô nương, tôi này toàn bị cậu chặn.”
Mao Lâm Hạo nói: “Cũng không phải em, em đang ăn bánh bao.”
Cậu ấy còn nói thêm: “ Em hỏi anh bài tập mà anh còn chưa trả lời đây này. Em cũng phải đi đăng một cái status: Có người cứ mãi không trả lời tin nhắn thì phải làm sao!”
Nghiêm Tự xuất hiện muộn hơn, nhưng liền bắt trúng trọng điểm: “Cậu bỏ chữ ‘có’ đi đi.” Sau đó còn thêm: “Cậu mà thi Ngữ văn được 143 điểm rồi xứng với người ta chút thì có khi người ta sẽ chịu trả lời cậu đó.”
Sau câu này của Nghiêm Tự, phía dưới bắt đầu loạn cả lên, ai nấy đều copy lại bình luận đó, hùa nhau lập thành đội hình chỉnh tề spam liên tục.
Phần bình luận náo nhiệt đến mức kéo mãi không thấy tận cùng.
Nhưng lúc này đây, phía dưới bài viết lại trống không, chẳng có ai cả. Sầm Tây chợt nhớ ra, tài khoản hiện tại của cô chưa từng kết bạn với ai ở Nam Gia, nên không thể xem được bất cứ bình luận nào từ những người đó.
Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, thoát khỏi trang cá nhân của Chu Thừa Quyết.
Tin nhắn của anh chắc được gửi ngay sau khi cô vừa xuống xe, hỏi cô đã về ký túc chưa.
Sau đó anh lại hỏi buổi tối cô định đi đâu, bảo cô nói một tiếng, anh có thể đến đón.
Ban đầu Sầm Tây định nhắn lại “không cần,” nghĩ một lúc, cô lại xóa đi hai chữ đã gõ, bấm vào ảnh đại diện của anh…
Cắn răng, thêm anh vào danh sách chặn.
Tiếng ù ù của máy sấy tóc lấn át tất cả những âm thanh mà cô không muốn ai nghe thấy.
Sấy tóc xong, Sầm Tây lại đi rửa mặt, nhân tiện dùng khăn lạnh đắp lên đôi mắt hơi đỏ và sưng.
Rồi rất hiếm khi cô không vội ngồi vào bàn viết bản thảo như mọi khi, mà mơ màng trèo lên chiếc giường nhỏ, ôm chăn ngẩn người.
Sau đó, Sầm Tây bị cuộc gọi video của Uông Nguyệt đánh thức.
Uông Nguyệt nói suýt chút nữa thì quên gửi địa chỉ nhà, vừa cúp máy liền nhắn định vị cho cô.
Trong cơn mơ màng, Sầm Tây mở định vị, vừa nhìn thấy ba chữ “Lục Cảnh Uyển”, cô liền run lên một cái, bật dậy khỏi giường như bị điện giật.
Uông Nguyệt là người rất giỏi làm việc, kiêm nhiệm rất nhiều vị trí, còn tích cực tham gia các hoạt động từ thiện, nên thường xuyên bay đi khắp nơi, hiếm khi ở lại Nam Gia lâu.
Mấy năm trước, bà ấy còn tham gia một dự án trọng điểm ở thành phố Trường An bên cạnh, quy mô rất lớn, thời gian kéo dài, nên phần lớn thời gian đều ở Trường An.
Cô ở lại Trường An cùng với bà ấy suốt bốn năm.
Trong suốt khoảng thời gian đó, cô chưa từng rời khỏi Trường An, càng chưa từng quay lại Nam Gia, vì vậy cũng không rõ nơi ở của Uông Nguyệt lại ở đó.
Lúc nhìn thấy định vị quen thuộc hiện lên là Lục Cảnh Uyển, rồi nghĩ đến những gì Uông Nguyệt nói trong cuộc gọi trước đó, trong lòng Sầm Tây bỗng dấy lên một linh cảm không ổn.
Tim cô đập nhanh hơn một nhịp, vô thức liếc nhìn đồng hồ, mới phát hiện mình vừa ngủ quên. Không còn thời gian suy nghĩ thêm, cô vội vàng nhảy xuống khỏi giường, thay nhanh quần áo, vén tạm mái tóc rối bù sang một bên, chưa kịp buộc lại đã xách túi chạy ra khỏi ký túc xá dành cho nhân viên công tác xã hội.
Cô không ngờ Chu Thừa Quyết vẫn chưa rời đi. Chiếc siêu xe màu đen nổi bật ấy vẫn đậu hiên ngang cách cổng côi nhi viện không xa, giống như vài tiếng trước.
Sầm Tây lập tức dừng bước, định quay đầu đi đường khác, nhưng Chu Thừa Quyết đã nhanh hơn cô một bước. Chưa kịp chạy xa, cô đã bị anh túm lấy kéo lại.
“Em định chạy đi đâu?” – Không nói không rằng, Chu Thừa Quyết đẩy cô vào xe – “Anh đã bảo rồi, em đi đâu thì nói một tiếng, anh chở em đi.”
Chớp mắt, Sầm Tây lại ngồi ở ghế sau xe anh. Tiếng khóa cửa quen thuộc vang lên, chặn đứng mọi ý định bỏ trốn của cô.
“ Không phải anh nói tối nay có việc sao…” – Cô cúi đầu, giọng nói có phần hơi mất tự nhiên.
“Trước hết là đưa em đi đã.” – Trong lòng anh, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn cô cả – “Chặn anh rồi đúng không?”
Chu Thừa Quyết khẽ hừ một tiếng, không chờ cô phản ứng, lại nói tiếp: “ Bỏ chặn đi, muốn đi đâu thì gửi định vị cho anh.”
Sầm Tây im lặng. Ngập ngừng một lát, cô chỉ khẽ nói: “Lục Cảnh Uyển...”
Tay Chu Thừa Quyết khựng lại, quay đầu nhìn cô, chân mày hơi nhướng lên, trong mắt thoáng hiện vẻ dò xét.
“Không phải...” – Sầm Tây dứt khoát đưa điện thoại ra trước mặt anh – “Không phải nhà anh...”
Chu Thừa Quyết liếc qua định vị, mắt hơi nheo lại ngạc nhiên không kém gì cô lúc nãy.
Địa chỉ hiện trên bản đồ đúng là không phải nhà anh, nhưng chỉ cách một con đường.
Ngay đối diện.
Thật sự là môn đăng hộ đối theo đúng nghĩa đen.
Tốt quá rồi, không cần định vị nữa. Chu Thừa Quyết quay đầu xe, cứ thế đưa cô thẳng về hướng nhà mình.
Sầm Tây nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua mỗi lúc một quen thuộc.
Cửa xe chầm chậm mở lên, Sầm Tây xách túi bước xuống, theo thói quen mà đi về phía nhà Chu Thừa Quyết.
Đi được hai bước, cô bỗng khựng lại.
Bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình cùng với nụ cười khẽ trên môi, cô lập tức đổi hướng, chạy vội về phía căn biệt thự là nhà của Uông Nguyệt.
Cấu trúc hai căn nhà khá giống nhau, phía trước đều có một khu vườn nhỏ. Chỉ khác là, vườn nhà Uông Nguyệt được trồng đầy cẩm tú cầu màu nhạt, đẹp đến nao lòng.
Sầm Tây đứng trước cổng sắt, ngẩn người một lúc. Cho đến khi Trình Khải Thiên ra mở cửa, cô vẫn còn sững sờ.
Suy đoán vớ vẩn lúc trước, hình như dần có căn cứ rồi.
“Cô gái nhỏ, đến tìm dì Uông à?” – Trình Khải Thiên mỉm cười chào cô. Phong thái nhã nhặn, vẫn y như mấy năm trước không thay đổi. Có điều, nghe giọng ông ấy, có vẻ là không nhận ra cô.
Sầm Tây thu lại tâm trí, lễ phép mỉm cười gật đầu: “Vâng, dì ấy về rồi ạ?”
“Đang ở trong bếp nấu ăn đó. Bảo hôm nay phải tự tay trổ tài cho mấy đứa nếm thử.” – Trình Khải Thiên vẫy tay gọi cô – “Vào đi cháu.”
Ông ấy mời cô ngồi ở phòng khách, mang ra vài đĩa trái cây rồi lại xắn tay áo quay vào bếp giúp vợ mình chuẩn bị bữa tối.
Sầm Tây ngồi thẳng tắp trên ghế sofa, không dám đưa mắt nhìn quanh. Cả đĩa trái cây trước mặt cũng không đụng tới, trông hơi căng thẳng.
Một lát sau, chiếc sofa bên cạnh bỗng lún xuống.
Sầm Tây nghiêng đầu nhìn sang. Chu Thừa Quyết đã ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào, thản nhiên đưa vài quả cherry vào tay cô.
“Anh sao lại—” – Cô còn chưa nói hết câu, thì tiếng Uông Nguyệt đã vọng ra từ bếp.
“Đến cả rồi hả?” – Trên người bà ấy vẫn còn mang tạp dề, huých nhẹ chồng – “ Ông đừng phá nữa, ra tiếp khách đi.”
“ Tôi phá sao?” – Trình Khải Thiên bật cười – “ Bà ra tiếp đi, chuyện bếp núc cứ để tôi lo, không khéo lại làm nổ tung cả bếp nhà chúng ta bây giờ.”
Uông Nguyệt trừng ông ấy một cái, rồi nhìn sang Sầm Tây, nháy mắt với cô, ý bảo người đang ngồi bên cạnh cô chính là “ vị cứu tinh” mà bà ấy chuẩn bị giới thiệu.
Sầm Tây lập tức hiểu ra, lúng túng liếc nhìn Chu Thừa Quyết, lại quay sang nhìn Uông Nguyệt.
Thật ra, cô đã sớm đoán ra được rồi. Người mà mấy anh chị trong tổ chương trình đài truyền hình hay nhắc đến, ngoài Chu Thừa Quyết ra thì còn ai vào đây?
Trình Khải Thiên từng nghe Uông Nguyệt nhắc đến chuyện muốn giới thiệu tài nguyên cho cô gái mới được đưa từ Thường An đến. Thấy hai đứa nhỏ ngồi trên sofa đều im thin thít, ông ấy đoán chắc giờ tụi trẻ không còn dễ bắt chuyện như xưa nữa, bèn chủ động lên tiếng để xoa dịu bầu không khí: “Chú với dì còn hai món nữa chưa làm xong, chắc tạm thời không nói chuyện với mấy đứa được. Hai đứa trông cũng tầm tuổi nhau. Thanh niên mà, nói vài câu là thân ngay thôi. Đừng có khách sáo thế. Hay là… kết bạn WeChat trước đi?”
Ông ấy quay sang nói với Chu Thừa Quyết: “A Quyết này, con là con trai, phải chủ động một chút chứ.”
Trình Khải Thiên biết anh có tính tình cao ngạo, bình thường làm việc tốt chẳng ngại bỏ tiền bỏ sức, nhưng mà để anh xuất hiện trước công chúng hay lên mấy chương trình truyền hình thì lại là chuyện khác. Dù gì đi chăng nữa, kết thân được với Sầm Tây cũng không có gì là thiệt.
Chu Thừa Quyết đè nén khóe môi đang muốn cong lên, lẩm bẩm một tiếng: “Cũng không biết người ta có muốn hay không nữa.”
Nói rồi anh mở khung chat giữa hai người ra, đưa cho cô xem cái dấu chấm than đỏ hiện lên – bị chặn rồi.
“……”
Sầm Tây run run rút điện thoại ra trước mặt hai người lớn, lặng lẽ kéo Chu Thừa Quyết ra khỏi danh sách đen.
Lúc ấy hai người ngồi sát nhau, đầu kề đầu, vai kề vai cùng cúi xuống nhìn màn hình.
Trình Khải Thiên đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy, tự dưng thấy quen quen, như thể đã từng thấy ở đâu rồi.
“Được rồi.” Chu Thừa Quyết hài lòng nói, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Uông Nguyệt, “Mẹ nuôi, kết bạn rồi.”
Uông Nguyệt mỉm cười: “Chuyện mẹ nói lúc nãy, con nghĩ kỹ đi. Nếu tham gia được thì tham gia nhé. Cụ thể thế nào, Tây Tây, con nói với thằng bé nha.”
Thấy Chu Thừa Quyết chịu chủ động kết bạn WeChat, bà ấy đoán tám chín phần là thành công rồi, bèn quay về bếp tiếp tục làm nốt hai món còn đang dang dở.
Trước khi đi, thấy Trình Khải Thiên vẫn đứng ngẩn người ra đó, bà ấy huých nhẹ tay ông ấy: “Nhìn gì thế? Nồi sắp cháy rồi kìa.”
“À không có gì. Chỉ là thấy hai đứa nó như này, tự nhiên thấy quen mắt quá… Không nhớ nổi là thấy ở đâu.” Trình Khải Thiên như bừng tỉnh, vừa theo bà ấy quay lại phòng bếp vừa cười: “Không phải bảo bà đừng có lộn xộn nữa sao? Giờ nồi cháy lại đổ lên đầu tôi?”
Uông Nguyệt: “……”
Tối đó ăn xong, Uông Nguyệt bảo Chu Thừa Quyết đưa Sầm Tây về. Anh không từ chối, thậm chí còn có phần vui vẻ tự nguyện.
Sầm Tây cũng không tiện giở tính trẻ con trước mặt hai người lớn, ngoan ngoãn chào tạm biệt rồi lên xe.
Trước khi chiếc xe thể thao rời khỏi sân, Uông Nguyệt vẫn chưa yên tâm, bước ra dặn thêm một câu: “A Quyết, về nhà suy nghĩ cho kỹ. Nếu được thì đồng ý tham gia chương trình đi. Cô bé đó mời con rất chân thành đấy.”
“Dạ…” Chu Thừa Quyết đáp lưng chừng.
“Lái xe cẩn thận.” Bà ấy nhắc thêm một câu.
Lần này thì anh trả lời rõ ràng: “ Mẹ yên tâm đi.”
Sầm Tây còn đang ngồi trên xe, sao anh dám không cẩn thận cho được?
Xe chạy được một đoạn, rời khỏi khu biệt thự Lục Cảnh Uyển, Sầm Tây mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ ghế lái bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Quyết: “ Những chuyện như thế này, em có thể trực tiếp tìm anh mà.”
“Người khác không liên lạc được với em, nhưng anh thì không được sao?”
Trong giọng nói của anh mang chút uể oải, có gì đó như hụt hẫng.
Chỉ cần Sầm Tây chịu mở lời, không cần nói nhiều, chỉ khẽ nhấc tay gọi, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cô.
“Chẳng phải anh không muốn tham gia mấy chương trình lộ mặt sao?” Sầm Tây né tránh ánh mắt anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em từng hỏi anh chưa?” Chu Thừa Quyết nói, “Em tìm đến, so với người ngoài tìm đến, có thể giống nhau sao?”
“Không phải chỉ cần một câu đồng ý của anh thôi à?” Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Anh muốn tôi phải cầu xin anh à?” Sầm Tây rầu rĩ hỏi.
“Không phải cầu xin.” Chu Thừa Quyết khẽ cong môi, cười như không cười: “Chỉ cần em chịu mở miệng, nhờ một câu, thì chuyện gì anh cũng đồng ý.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Sau khi trở về ký túc xá của các nhân viên công tác xã hội, Sầm Tây đi gội đầu, tắm rửa trước.
Dù sao tối nay cũng phải đến nhà người khác ăn cơm, còn phải gặp khách mời mà Uông Nguyệt giới thiệu, cô không thể lôi thôi, đầu bù tóc rối được.
Tắm xong, vừa định sấy tóc thì thấy điện thoại đặt trên bàn sáng lên. Cô tưởng là Uông Nguyệt còn dặn dò gì thêm, ai ngờ vừa cầm lên nhìn, lại là tin nhắn của Chu Thừa Quyết.
Giao diện tin nhắn hiện lên, là cái tên từng vô cùng quen thuộc ấy, mà chớp mắt đã như cách cả một đời.
Cũng phải hơn bốn năm rồi nhỉ? Suốt hơn bốn năm qua, cô chưa từng thấy lại khung thông báo quen thuộc này. Rõ ràng bốn năm trước, hai người còn là kiểu bạn bè mà chuyện ăn uống, đi ngủ lúc nào, dậy khi nào, đi học ra sao cũng đều báo cho nhau biết không thiếu một lần.
Sầm Tây vừa sấy tóc bằng một tay, vừa tiện tay bấm vào trang cá nhân của Chu Thừa Quyết.
Trang cá nhân của anh không giới hạn thời gian hiển thị bài đăng, nên mấy dòng trạng thái vài năm trước vẫn còn nguyên.
Chỉ là, cũng chỉ có mấy năm trước.
Trang cá nhân của Chu Thừa Quyết dừng lại ở năm cô rời đi. Từ khi cô đi, anh không đăng thêm gì nữa.
Lướt sơ qua một cái là thấy ngay ảnh anh từng chụp cô trên đỉnh núi tuyết ở khu nghỉ dưỡng Kỳ Lưu, bữa sáng cô làm cho anh khi anh bị sốt ở Vọng Giang, hay là cái đêm nào đó anh không ngủ nổi vì quá phấn khích rồi thức trắng tới sáng đăng một trạng thái: “Ngày đầu tiên.”
Bài đăng gần nhất, là sau vụ tai nạn xe năm đó, khi cả ba bị thương, Sầm Tây trở về Gia Lâm, nhưng lại lừa anh nói rằng cô phải đi sang thành phố bên cạnh dự thi, không đến thăm anh được, cũng ít khi trả lời tin nhắn. Đêm ấy, Chu Thừa Quyết tỉnh dậy, vẫn gửi tin nhắn báo mình đã tỉnh, nhưng không nhận được hồi âm, đành đăng một dòng trạng thái mơ hồ mà đầy ẩn ý:
[Có người cứ mãi không trả lời tin nhắn thì phải làm sao?]
Tuy đăng lúc nửa đêm, nhưng không ít người phản ứng. Bởi vì chuyện Chu Thừa Quyết đăng gì đó vốn đã rất hiếm, mà mỗi lần đăng thì đều gây náo động. Dù danh sách bạn bè trên WeChat của anh chẳng có bao nhiêu, nhưng chỉ tính riêng đám bạn trong nhóm nhỏ kia thôi cũng đủ để bình luận ầm ầm như họp chợ.
Sầm Tây nhớ rõ mình đã thấy bài đăng này đêm hôm đó. Người đầu tiên bình luận là Lý Giai Thư.
Lý Giai Thư nói: “Không phải bản cô nương, tôi này toàn bị cậu chặn.”
Mao Lâm Hạo nói: “Cũng không phải em, em đang ăn bánh bao.”
Cậu ấy còn nói thêm: “ Em hỏi anh bài tập mà anh còn chưa trả lời đây này. Em cũng phải đi đăng một cái status: Có người cứ mãi không trả lời tin nhắn thì phải làm sao!”
Nghiêm Tự xuất hiện muộn hơn, nhưng liền bắt trúng trọng điểm: “Cậu bỏ chữ ‘có’ đi đi.” Sau đó còn thêm: “Cậu mà thi Ngữ văn được 143 điểm rồi xứng với người ta chút thì có khi người ta sẽ chịu trả lời cậu đó.”
Sau câu này của Nghiêm Tự, phía dưới bắt đầu loạn cả lên, ai nấy đều copy lại bình luận đó, hùa nhau lập thành đội hình chỉnh tề spam liên tục.
Phần bình luận náo nhiệt đến mức kéo mãi không thấy tận cùng.
Nhưng lúc này đây, phía dưới bài viết lại trống không, chẳng có ai cả. Sầm Tây chợt nhớ ra, tài khoản hiện tại của cô chưa từng kết bạn với ai ở Nam Gia, nên không thể xem được bất cứ bình luận nào từ những người đó.
Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, thoát khỏi trang cá nhân của Chu Thừa Quyết.
Tin nhắn của anh chắc được gửi ngay sau khi cô vừa xuống xe, hỏi cô đã về ký túc chưa.
Sau đó anh lại hỏi buổi tối cô định đi đâu, bảo cô nói một tiếng, anh có thể đến đón.
Ban đầu Sầm Tây định nhắn lại “không cần,” nghĩ một lúc, cô lại xóa đi hai chữ đã gõ, bấm vào ảnh đại diện của anh…
Cắn răng, thêm anh vào danh sách chặn.
Tiếng ù ù của máy sấy tóc lấn át tất cả những âm thanh mà cô không muốn ai nghe thấy.
Sấy tóc xong, Sầm Tây lại đi rửa mặt, nhân tiện dùng khăn lạnh đắp lên đôi mắt hơi đỏ và sưng.
Rồi rất hiếm khi cô không vội ngồi vào bàn viết bản thảo như mọi khi, mà mơ màng trèo lên chiếc giường nhỏ, ôm chăn ngẩn người.
Sau đó, Sầm Tây bị cuộc gọi video của Uông Nguyệt đánh thức.
Uông Nguyệt nói suýt chút nữa thì quên gửi địa chỉ nhà, vừa cúp máy liền nhắn định vị cho cô.
Trong cơn mơ màng, Sầm Tây mở định vị, vừa nhìn thấy ba chữ “Lục Cảnh Uyển”, cô liền run lên một cái, bật dậy khỏi giường như bị điện giật.
Uông Nguyệt là người rất giỏi làm việc, kiêm nhiệm rất nhiều vị trí, còn tích cực tham gia các hoạt động từ thiện, nên thường xuyên bay đi khắp nơi, hiếm khi ở lại Nam Gia lâu.
Mấy năm trước, bà ấy còn tham gia một dự án trọng điểm ở thành phố Trường An bên cạnh, quy mô rất lớn, thời gian kéo dài, nên phần lớn thời gian đều ở Trường An.
Cô ở lại Trường An cùng với bà ấy suốt bốn năm.
Trong suốt khoảng thời gian đó, cô chưa từng rời khỏi Trường An, càng chưa từng quay lại Nam Gia, vì vậy cũng không rõ nơi ở của Uông Nguyệt lại ở đó.
Lúc nhìn thấy định vị quen thuộc hiện lên là Lục Cảnh Uyển, rồi nghĩ đến những gì Uông Nguyệt nói trong cuộc gọi trước đó, trong lòng Sầm Tây bỗng dấy lên một linh cảm không ổn.
Tim cô đập nhanh hơn một nhịp, vô thức liếc nhìn đồng hồ, mới phát hiện mình vừa ngủ quên. Không còn thời gian suy nghĩ thêm, cô vội vàng nhảy xuống khỏi giường, thay nhanh quần áo, vén tạm mái tóc rối bù sang một bên, chưa kịp buộc lại đã xách túi chạy ra khỏi ký túc xá dành cho nhân viên công tác xã hội.
Cô không ngờ Chu Thừa Quyết vẫn chưa rời đi. Chiếc siêu xe màu đen nổi bật ấy vẫn đậu hiên ngang cách cổng côi nhi viện không xa, giống như vài tiếng trước.
Sầm Tây lập tức dừng bước, định quay đầu đi đường khác, nhưng Chu Thừa Quyết đã nhanh hơn cô một bước. Chưa kịp chạy xa, cô đã bị anh túm lấy kéo lại.
“Em định chạy đi đâu?” – Không nói không rằng, Chu Thừa Quyết đẩy cô vào xe – “Anh đã bảo rồi, em đi đâu thì nói một tiếng, anh chở em đi.”
Chớp mắt, Sầm Tây lại ngồi ở ghế sau xe anh. Tiếng khóa cửa quen thuộc vang lên, chặn đứng mọi ý định bỏ trốn của cô.
“ Không phải anh nói tối nay có việc sao…” – Cô cúi đầu, giọng nói có phần hơi mất tự nhiên.
“Trước hết là đưa em đi đã.” – Trong lòng anh, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn cô cả – “Chặn anh rồi đúng không?”
Chu Thừa Quyết khẽ hừ một tiếng, không chờ cô phản ứng, lại nói tiếp: “ Bỏ chặn đi, muốn đi đâu thì gửi định vị cho anh.”
Sầm Tây im lặng. Ngập ngừng một lát, cô chỉ khẽ nói: “Lục Cảnh Uyển...”
Tay Chu Thừa Quyết khựng lại, quay đầu nhìn cô, chân mày hơi nhướng lên, trong mắt thoáng hiện vẻ dò xét.
“Không phải...” – Sầm Tây dứt khoát đưa điện thoại ra trước mặt anh – “Không phải nhà anh...”
Chu Thừa Quyết liếc qua định vị, mắt hơi nheo lại ngạc nhiên không kém gì cô lúc nãy.
Địa chỉ hiện trên bản đồ đúng là không phải nhà anh, nhưng chỉ cách một con đường.
Ngay đối diện.
Thật sự là môn đăng hộ đối theo đúng nghĩa đen.
Tốt quá rồi, không cần định vị nữa. Chu Thừa Quyết quay đầu xe, cứ thế đưa cô thẳng về hướng nhà mình.
Sầm Tây nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua mỗi lúc một quen thuộc.
Cửa xe chầm chậm mở lên, Sầm Tây xách túi bước xuống, theo thói quen mà đi về phía nhà Chu Thừa Quyết.
Đi được hai bước, cô bỗng khựng lại.
Bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình cùng với nụ cười khẽ trên môi, cô lập tức đổi hướng, chạy vội về phía căn biệt thự là nhà của Uông Nguyệt.
Cấu trúc hai căn nhà khá giống nhau, phía trước đều có một khu vườn nhỏ. Chỉ khác là, vườn nhà Uông Nguyệt được trồng đầy cẩm tú cầu màu nhạt, đẹp đến nao lòng.
Sầm Tây đứng trước cổng sắt, ngẩn người một lúc. Cho đến khi Trình Khải Thiên ra mở cửa, cô vẫn còn sững sờ.
Suy đoán vớ vẩn lúc trước, hình như dần có căn cứ rồi.
“Cô gái nhỏ, đến tìm dì Uông à?” – Trình Khải Thiên mỉm cười chào cô. Phong thái nhã nhặn, vẫn y như mấy năm trước không thay đổi. Có điều, nghe giọng ông ấy, có vẻ là không nhận ra cô.
Sầm Tây thu lại tâm trí, lễ phép mỉm cười gật đầu: “Vâng, dì ấy về rồi ạ?”
“Đang ở trong bếp nấu ăn đó. Bảo hôm nay phải tự tay trổ tài cho mấy đứa nếm thử.” – Trình Khải Thiên vẫy tay gọi cô – “Vào đi cháu.”
Ông ấy mời cô ngồi ở phòng khách, mang ra vài đĩa trái cây rồi lại xắn tay áo quay vào bếp giúp vợ mình chuẩn bị bữa tối.
Sầm Tây ngồi thẳng tắp trên ghế sofa, không dám đưa mắt nhìn quanh. Cả đĩa trái cây trước mặt cũng không đụng tới, trông hơi căng thẳng.
Một lát sau, chiếc sofa bên cạnh bỗng lún xuống.
Sầm Tây nghiêng đầu nhìn sang. Chu Thừa Quyết đã ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào, thản nhiên đưa vài quả cherry vào tay cô.
“Anh sao lại—” – Cô còn chưa nói hết câu, thì tiếng Uông Nguyệt đã vọng ra từ bếp.
“Đến cả rồi hả?” – Trên người bà ấy vẫn còn mang tạp dề, huých nhẹ chồng – “ Ông đừng phá nữa, ra tiếp khách đi.”
“ Tôi phá sao?” – Trình Khải Thiên bật cười – “ Bà ra tiếp đi, chuyện bếp núc cứ để tôi lo, không khéo lại làm nổ tung cả bếp nhà chúng ta bây giờ.”
Uông Nguyệt trừng ông ấy một cái, rồi nhìn sang Sầm Tây, nháy mắt với cô, ý bảo người đang ngồi bên cạnh cô chính là “ vị cứu tinh” mà bà ấy chuẩn bị giới thiệu.
Sầm Tây lập tức hiểu ra, lúng túng liếc nhìn Chu Thừa Quyết, lại quay sang nhìn Uông Nguyệt.
Thật ra, cô đã sớm đoán ra được rồi. Người mà mấy anh chị trong tổ chương trình đài truyền hình hay nhắc đến, ngoài Chu Thừa Quyết ra thì còn ai vào đây?
Trình Khải Thiên từng nghe Uông Nguyệt nhắc đến chuyện muốn giới thiệu tài nguyên cho cô gái mới được đưa từ Thường An đến. Thấy hai đứa nhỏ ngồi trên sofa đều im thin thít, ông ấy đoán chắc giờ tụi trẻ không còn dễ bắt chuyện như xưa nữa, bèn chủ động lên tiếng để xoa dịu bầu không khí: “Chú với dì còn hai món nữa chưa làm xong, chắc tạm thời không nói chuyện với mấy đứa được. Hai đứa trông cũng tầm tuổi nhau. Thanh niên mà, nói vài câu là thân ngay thôi. Đừng có khách sáo thế. Hay là… kết bạn WeChat trước đi?”
Ông ấy quay sang nói với Chu Thừa Quyết: “A Quyết này, con là con trai, phải chủ động một chút chứ.”
Trình Khải Thiên biết anh có tính tình cao ngạo, bình thường làm việc tốt chẳng ngại bỏ tiền bỏ sức, nhưng mà để anh xuất hiện trước công chúng hay lên mấy chương trình truyền hình thì lại là chuyện khác. Dù gì đi chăng nữa, kết thân được với Sầm Tây cũng không có gì là thiệt.
Chu Thừa Quyết đè nén khóe môi đang muốn cong lên, lẩm bẩm một tiếng: “Cũng không biết người ta có muốn hay không nữa.”
Nói rồi anh mở khung chat giữa hai người ra, đưa cho cô xem cái dấu chấm than đỏ hiện lên – bị chặn rồi.
“……”
Sầm Tây run run rút điện thoại ra trước mặt hai người lớn, lặng lẽ kéo Chu Thừa Quyết ra khỏi danh sách đen.
Lúc ấy hai người ngồi sát nhau, đầu kề đầu, vai kề vai cùng cúi xuống nhìn màn hình.
Trình Khải Thiên đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy, tự dưng thấy quen quen, như thể đã từng thấy ở đâu rồi.
“Được rồi.” Chu Thừa Quyết hài lòng nói, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Uông Nguyệt, “Mẹ nuôi, kết bạn rồi.”
Uông Nguyệt mỉm cười: “Chuyện mẹ nói lúc nãy, con nghĩ kỹ đi. Nếu tham gia được thì tham gia nhé. Cụ thể thế nào, Tây Tây, con nói với thằng bé nha.”
Thấy Chu Thừa Quyết chịu chủ động kết bạn WeChat, bà ấy đoán tám chín phần là thành công rồi, bèn quay về bếp tiếp tục làm nốt hai món còn đang dang dở.
Trước khi đi, thấy Trình Khải Thiên vẫn đứng ngẩn người ra đó, bà ấy huých nhẹ tay ông ấy: “Nhìn gì thế? Nồi sắp cháy rồi kìa.”
“À không có gì. Chỉ là thấy hai đứa nó như này, tự nhiên thấy quen mắt quá… Không nhớ nổi là thấy ở đâu.” Trình Khải Thiên như bừng tỉnh, vừa theo bà ấy quay lại phòng bếp vừa cười: “Không phải bảo bà đừng có lộn xộn nữa sao? Giờ nồi cháy lại đổ lên đầu tôi?”
Uông Nguyệt: “……”
Tối đó ăn xong, Uông Nguyệt bảo Chu Thừa Quyết đưa Sầm Tây về. Anh không từ chối, thậm chí còn có phần vui vẻ tự nguyện.
Sầm Tây cũng không tiện giở tính trẻ con trước mặt hai người lớn, ngoan ngoãn chào tạm biệt rồi lên xe.
Trước khi chiếc xe thể thao rời khỏi sân, Uông Nguyệt vẫn chưa yên tâm, bước ra dặn thêm một câu: “A Quyết, về nhà suy nghĩ cho kỹ. Nếu được thì đồng ý tham gia chương trình đi. Cô bé đó mời con rất chân thành đấy.”
“Dạ…” Chu Thừa Quyết đáp lưng chừng.
“Lái xe cẩn thận.” Bà ấy nhắc thêm một câu.
Lần này thì anh trả lời rõ ràng: “ Mẹ yên tâm đi.”
Sầm Tây còn đang ngồi trên xe, sao anh dám không cẩn thận cho được?
Xe chạy được một đoạn, rời khỏi khu biệt thự Lục Cảnh Uyển, Sầm Tây mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ ghế lái bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Chu Thừa Quyết: “ Những chuyện như thế này, em có thể trực tiếp tìm anh mà.”
“Người khác không liên lạc được với em, nhưng anh thì không được sao?”
Trong giọng nói của anh mang chút uể oải, có gì đó như hụt hẫng.
Chỉ cần Sầm Tây chịu mở lời, không cần nói nhiều, chỉ khẽ nhấc tay gọi, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cô.
“Chẳng phải anh không muốn tham gia mấy chương trình lộ mặt sao?” Sầm Tây né tránh ánh mắt anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em từng hỏi anh chưa?” Chu Thừa Quyết nói, “Em tìm đến, so với người ngoài tìm đến, có thể giống nhau sao?”
“Không phải chỉ cần một câu đồng ý của anh thôi à?” Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“Anh muốn tôi phải cầu xin anh à?” Sầm Tây rầu rĩ hỏi.
“Không phải cầu xin.” Chu Thừa Quyết khẽ cong môi, cười như không cười: “Chỉ cần em chịu mở miệng, nhờ một câu, thì chuyện gì anh cũng đồng ý.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 93
10.0/10 từ 44 lượt.