Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 92
178@-
“ Em đang sống ở đâu?” – Chu Thừa Quyết vờ như vô tình hỏi.
Sầm Tây báo địa chỉ của côi nhi viện.
“ Anh đang hỏi chỗ ở của em.”
Chu Thừa Quyết đã thấy địa chỉ mà cô nói trong hồ sơ cá nhân của Tinh Tinh rồi.
“Giống nhau thôi.” – Sầm Tây cũng không định giấu giếm.
Dù sao người cũng đã ngồi lên xe, lát nữa đến nơi là rõ ngay.
Chu Thừa Quyết hơi nhíu mày, ngước lên nhìn cô gái ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu theo bản năng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Xe chạy được hơn nửa tiếng, Sầm Tây bắt đầu thấy có gì đó không đúng.
Dù chỉ mới trở về Nam Gia mấy tháng, Sầm Tây không quen thuộc với những thay đổi chóng mặt của nơi này suốt mấy năm qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ con đường từ côi nhi viện đến bệnh viện.
Có không ít trẻ nhỏ trong côi nhi viện. Cảm cúm hay té ngã là chuyện bình thường. côi nhi viện này là đơn vị được hỗ trợ của bệnh viện tư nhân Kỳ Thiên nên chỉ cần các bé có bệnh gì thì hầu như đều đưa đến đây.
Sầm Tây đã về đây mấy tháng, cũng từng đưa không ít trẻ con đến bệnh viện, nên cô nhớ rõ khung cảnh ven đường và thời gian di chuyển.
Thế nhưng xe của Chu Thừa Quyết chạy gần nửa tiếng rồi, ngay cả mấy công trình quen thuộc cách bệnh viện tầm ba phút cũng chưa thấy đâu.
“ Anh đi đường vòng sao?” – Sầm Tây hỏi thẳng.
“Đi rồi.” – Chu Thừa Quyết cũng trả lời thẳng, “Còn đi tận mấy vòng cơ.”
“Muốn ở bên em thêm chút nữa.”
Sầm Tây cúi đầu, không hỏi nữa. Dù sao cũng đâu phải xe taxi tính cước, muốn vòng thì cứ vòng.
“Có vội không? Nhóc con ngủ say lắm rồi.”
Không chỉ đi đường vòng, Chu Thừa Quyết còn cố ý giảm tốc độ. Chiếc xe thể thao thường ngày có thể tung hoành trên đường đua, giờ lại lặng lẽ lăn bánh chầm chậm trên phố.
Tinh Tinh chơi cả buổi sáng, lại bị thương ở mắt, khóc suốt một hồi vì sợ hãi. Sau khi vào bệnh viện thì được khám rồi nhỏ thuốc, bây giờ cô bé đã mệt rã rời. May mà mắt không bị gì nghiêm trọng, nhỏ thuốc xong là yên tâm. Bên trong xe mát mẻ, xe chạy cũng êm ái, rất thích hợp để ngủ. Lúc vừa mới lên xe, Tinh Tinh còn háo hức ngó đông ngó tây, nhưng chưa bao lâu sau đã thiếp đi.
Sầm Tây cúi đầu nhìn cô bé một cái, cũng không nói gì.
Chu Thừa Quyết thấy cô không trả lời, cũng không tỏ vẻ đang vội, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hơn, khóe môi vô thức cong lên, nói tiếp: “Dẫn em đi vòng quanh làm quen. Mấy năm nay Nam Gia đổi khác nhiều lắm.”
Sầm Tây vẫn không lên tiếng. Chu Thừa Quyết cũng chẳng để bụng. Chỉ cần nghĩ đến việc cô đang ngồi trong xe mình, yên ổn thế này, là đã thấy đủ lắm rồi.
Anh vừa lái xe vừa nói chuyện một mình, thỉnh thoảng cũng hỏi đôi câu, cô không trả lời cũng được, trả lời thì coi như anh được hời.
“Về được bao lâu rồi?” – Chu Thừa Quyết hỏi, tay xoay vô lăng, cũng chẳng trông mong gì câu trả lời. Lúc rẽ phải ở ngã tư, anh hất cằm về phía quán ăn dưới chân cầu vượt, nói: “Quán kia nấu ngon lắm, có mấy món chắc sẽ hợp khẩu vị của em. Nếu rảnh, anh dẫn em đi ăn thử.”
“Sẵn tiện gọi cả Nghiêm Tự, Lý Giai Thư đi chung.” – Anh sợ cô không muốn đi riêng với mình, nên cố ý nói thêm.
Có lẽ là vì bầu không khí trong xe quá yên bình, từng lời Chu Thừa Quyết nói, từng kỷ niệm đều khiến lòng Sầm Tây bất giác mềm đi.
Cô vốn không phải kiểu người lạnh nhạt, sự hờ hững ngoài mặt chỉ là do vừa rồi cố tình làm ra vẻ trước mặt anh.
“Giai Thư... các cậu ấy vẫn khỏe chứ?” – Giọng nói nhẹ như gió thoảng từ ghế sau truyền tới.
Chu Thừa Quyết còn tưởng mình nghe nhầm, tim đập nhanh, vẻ vui sướng trên mặt không thể giấu nổi: “Cũng... bình thường.”
Anh định nói là “ổn lắm”, nhưng đến miệng lại đổi ý.
Sầm Tây ngẩng đầu, ánh mắt nhuốm chút lo lắng: “Sao thế?”
“Cũng không có gì... chỉ là không còn sôi nổi như hồi em còn ở đây. Em đi đột ngột quá, Giai Thư lén khóc một thời gian dài. Sau đó lại lo ôn thi đại học, áp lực học hành lớn hơn trước, con người cậu ấy cũng trưởng thành hơn, nhưng lâu lâu vẫn hay nổi nóng.” – Chu Thừa Quyết cười khẽ: “Anh nhớ lúc em vừa đi không lâu, cậu ấy với Giang Kiều còn kéo nhau lên lớp ban xã hội tìm Tưởng Ý Thù kiếm chuyện.”
“ Tưởng Ý Thù?” – Sầm Tây ngạc nhiên:“Sao lại thế?”
Trong ấn tượng của cô, Tưởng Ý Thù luôn là một cô gái yên tĩnh, ít nói, không hề có chút nóng nảy nào. Lúc hai người ngồi cùng bàn, Tưởng Ý Thù chỉ toàn chia sẻ bài tập tiếng Anh với cô, gần như không nói chuyện gì khác.
Sầm Tây chưa từng thấy cô ấy xích mích với ai, mà Lý Giai Thư hay Giang Kiều cũng chẳng phải kiểu người thích gây chuyện. Mọi người vẫn luôn rất hòa thuận.
“Là vì cậu ấy dắt cún đến ‘giải quyết nỗi buồn’ trong vườn hoa nhỏ của em.” – Nhắc đến chuyện trẻ con này, Chu Thừa Quyết cũng bật cười, “Lúc đầu khi phát hiện ra, hai cậu ấy còn âm thầm dọn dẹp. Sau lại thấy ngày nào Tưởng Ý Thù cũng tới, liền nghi ngờ cậu ấy cố ý. Hai tiểu thư nổi đoá, trực tiếp kéo nhau đến lớp ban xã hội hỏi tội.”
“ Em từng là bạn cùng bàn của cậu ấy, cũng biết tính của Tưởng Ý Thù rồi. Thấy hai người kia khí thế hùng hổ kéo đến, cậu ấy chỉ bình tĩnh nói một câu: ‘ Sầm Tây tụt hạng tiếng Anh nhanh quá, cần phải nhắc nhở một chút.’” – Chu Thừa Quyết như nhớ đến những ngày cô mới rời đi, một cảm giác xót xa chậm rãi dâng lên trong lòng, giọng nói cũng chùng xuống.
“ Tôi hiểu.” – Sầm Tây gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, khẽ nói, “Tưởng Ý Thù đúng là như vậy. Hồi đó tôi tụt hạng, cậu ấy cũng tìm đến ngay. Nhờ có cậu ấy giám sát mà thành tích tiếng Anh của tôi mới vững được.”
“Chỉ là sau đó không đăng nhập được nữa...” – Giọng cô dần nhỏ lại. Hồi đó rời đi, cô trả lại cả điện thoại lẫn SIM cho Chu Thừa Quyết. Tất cả tài khoản đều liên kết với số điện thoại đó. Từ ấy, cô không còn đăng nhập được vào bất kỳ phần mềm nào, cũng cắt đứt luôn mọi liên lạc với Nam Gia và những người bạn cũ.
“Ừ.” – Chu Thừa Quyết chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó thở dài, “Sau đó ngày nào Tưởng Ý Thù cũng dẫn chó đến ‘phá’ vườn hoa của em, còn Giai Thư với Giang Kiều thì lúc nào rảnh cũng đến dọn dẹp. Mấy người đó cứ vậy kiên trì suốt bốn, năm năm.”
“ Ngày nào anh cũng ghé qua, hay gặp mấy người bọn họ lắm.” – Như đoán được cô đang thắc mắc, Chu Thừa Quyết không đợi cô hỏi, nói luôn: “Mấy chậu hoa cẩm tú cầu trong sân nhỏ nhà em đều là do anh chăm cả.”
Cô đã rời đi suốt bốn, năm năm, trò chơi đó cũng chẳng đăng nhập lại lần nào, vậy mà khu vườn nhỏ của cô vẫn là nơi náo nhiệt nhất trong game. Nhóm bạn ở Nam Gia ngày nào cũng đến thăm.
Chu Thừa Quyết nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói với cô: “Mọi người... vẫn luôn rất nhớ em.”
Lông mi Sầm Tây khẽ run, không đáp lại.
Chu Thừa Quyết lái xe chở cô vòng quanh nội thành mấy lượt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đưa cô trở lại côi nhi viện.
Ngay lúc sắp xuống xe, Tinh Tinh chợt tỉnh giấc. Trẻ con mà, chỉ cần ngủ một giấc là lại hoạt bát như thường. Cô bé tung tăng nhảy ra khỏi xe trước cô, chạy ào vào trong sân tìm mấy bạn nhỏ chơi cùng.
Sầm Tây còn ngồi trên xe, vội vàng nói theo bóng lưng cô bé: “Chạy từ từ thôi. Mắt con mới bị thương mà quên rồi à?”
Tinh Tinh đã chạy xa tít tắp, cô cũng không biết phải nói gì thêm. Dù sao ở trong côi nhi viện, có biết bao cô chú nhân viên công tác xã hội trông chừng, chắc cũng sẽ không có chuyện gì lớn.
Cô thu lại ánh mắt, đang định xuống xe thì chợt nhớ ra khi nãy để Tinh Tinh ngủ cho thoải mái, chính mình đã tháo ba lô nhỏ đeo bên người rồi tiện tay đặt nó ở đâu đó. Giờ tìm hoài không thấy, cô cúi người xuống định nhìn thử có rơi dưới ghế không thì chợt nghe thấy tiếng cửa xe từ từ đóng lại, tiếp theo là âm thanh khóa cửa vang lên.
Sầm Tây nghe thấy tiếng, sống lưng bất giác căng cứng. Cô ngồi thẳng dậy, quay ra nhìn cửa xe rồi lại nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, giọng nói bất giác mang chút nũng nịu mà chính cô cũng không nhận ra:
“Anh làm gì vậy!”
“Số điện thoại này của em phải không?” Chu Thừa Quyết đang cầm ba lô nhỏ của cô, lấy điện thoại từ trong đó ra gọi vào máy anh.
Tiếng chuông vang lên từ trong túi, anh khẽ bật cười, ngón tay tiếp tục thao tác trên màn hình: “Vẫn là số này à? Được đấy, anh gửi lời mời kết bạn rồi, em đồng ý đi.”
Nói xong, anh đưa lại ba lô cho cô, nhướng mày ra hiệu: thao tác ngay tại chỗ.
Sầm Tây vốn không định đồng ý, vừa nhận lại túi đã toan mở cửa xe đi xuống.
Nhưng ngay sau đó cô phát hiện — không có anh mở thì cửa xe căn bản không mở được.
Bất đắc dĩ, cô ngồi trở lại, mặt xụ xuống, hơi mím môi nhìn người đang lười nhác dựa vào ghế trước.
Chu Thừa Quyết biết cô đang yên lặng “biểu tình”. Nhưng cô vốn không hay giận dỗi, nên càng không nhận ra dáng vẻ giận dỗi của mình có bao nhiêu đáng yêu.
“Anh đừng có chơi xấu.” Cuối cùng, Sầm Tây nghẹn ra một câu. Nghe có vẻ trẻ con, nhưng lại khiến lòng Chu Thừa Quyết chợt chùng xuống.
Bởi khi cô rời đi năm đó, cả hai cũng chỉ vừa ở cái tuổi dễ giận hờn trẻ con như vậy.
Chu Thừa Quyết dịu giọng: “Không chơi xấu thì anh phải làm sao?”
Anh không thể lại giống như năm ấy, chỉ biết mở mắt nhìn cô lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời mình.
Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ trong túi, Sầm Tây ngẩng đầu nhìn anh: “Anh gọi à?”
“Không.”
Cô lục tìm điện thoại, nhìn màn hình hiển thị số gọi đến, nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng nói lập tức mềm mỏng hơn hẳn so với lúc nói chuyện với Chu Thừa Quyết: “Dạ, dì ạ?”
Đầu dây bên kia là Uông Nguyệt: “Dì vừa nghe Đỗ Vi bên đài truyền hình nói là trong côi nhi viện có một bé gái bị thương ở mắt phải không? Tình hình sao rồi?”
“À, vâng, không có chuyện gì nghiêm trọng. Tụi nhỏ nghịch quá, không cẩn thận văng trúng đồ chơi thôi. Cũng may lực văng không mạnh nên chỉ hơi đau. Chủ yếu là bé bị hoảng nên sợ, nên bác sĩ có cho thuốc nhỏ mắt. Nhỏ xong là lại chạy nhảy tung tăng rồi.” – Sầm Tây đáp.
“Vậy là tốt rồi.” – Dì Uông thở phào – “Giờ con đang ở côi nhi viện hay ở đài truyền hình? Bên cạnh có ai không?”
“Con đang ở côi nhi viện, vừa tới thôi ạ.” – Sầm Tây nói, ánh mắt khẽ liếc về phía Chu Thừa Quyết, ngập ngừng – “Không có ai khác…”
Người đàn ông phía trước khẽ bật cười.
Sầm Tây chột dạ, che điện thoại, lườm anh một cái.
Sầm Tây cũng bật cười: “Dạ, mấy kỳ vừa rồi toàn dựa vào mấy bản thảo con với dì viết sẵn mà gồng gánh thôi.”
Mấy bản thảo ấy đều do Sầm Tây viết, sau đó Uông Nguyệt xem lại và chỉnh sửa. Nội dung rất chất lượng, nhưng khách mời thì không mấy ai mặn mà với chương trình xã hội này, kể chuyện theo bản thảo mà còn gượng gạo hơn cả máy móc, không có hồn, sao mà bằng Uông Nguyệt được.
“Dì hiểu rồi, Đỗ Vi đã nói hết cho dì nghe rồi. Nhưng dì thật sự cũng không sắp xếp được thời gian để thu tiếp. Nhân dịp này dì về, tiện giới thiệu một người có thể cứu nguy. Tối con tới, dì mời cậu ấy luôn.” Uông Nguyệt hạ giọng: “Nếu thuyết phục được cậu ấy, tỷ lệ người xem của kỳ sau chắc chắn còn cao hơn cả mời ngôi sao. Chỉ là… dì chỉ giúp con mở đường thôi, thành công hay không thì còn tùy vào may mắn. Con cũng đừng nói gì với những người khác trong đài nhé, kẻo lại bảo dì thiên vị con.”
“Dạ, con hiểu.” – Sầm Tây gật đầu.
Cúp máy xong, cô tiện nhìn đồng hồ, thấy cũng gần tối rồi, đành quay sang người phía trước: “Tối nay tôi có việc, cho tôi xuống đi.”
“Anh cũng có việc tối nay. Em đồng ý kết bạn đi, anh thả em liền.” – Chu Thừa Quyết kiên quyết.
Sầm Tây “hừ” nhẹ, miễn cưỡng ấn vào dấu chấm đỏ trên WeChat, chấp nhận lời mời.
Số điện thoại của Chu Thừa Quyết vẫn là số cũ, bao nhiêu năm qua chưa từng thay.
Sầm Tây nhìn thấy ảnh đại diện và cái tên quen thuộc ấy, lòng cũng chợt nhói lên.
Còn Chu Thừa Quyết, ngay lập tức vào xem vòng bạn bè của cô nhưng chẳng khác gì không xem. Sầm Tây vẫn như trước, rất ít khi đăng gì.
Phần lớn chỉ là thông tin về các hoạt động công ích.
Dù vậy, Chu Thừa Quyết vẫn kiên nhẫn đọc từng bài một.
Chẳng mấy chốc xem hết, anh vẫn chưa thấy đủ.
Bao năm nay, anh vẫn như vậy, mỗi khi rảnh lại mở vòng bạn bè cũ của cô ra đọc đi đọc lại. Dù chẳng có bao nhiêu, nhưng cứ hết một lượt lại quay lại từ đầu.
Vẫn luôn kiên trì như thế, trong một không gian ảo chỉ có mình cô.
“Em không đăng gì à?” – Xem xong, anh buột miệng hỏi.
“Ừm, cũng chẳng có gì đáng để đăng cả.”
“Sau này đăng nhiều lên.” – Chu Thừa Quyết khẽ cười tự giễu – “Để cả vòng bạn bè và cuộc sống của anh có thêm chút sinh khí…”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
“ Em đang sống ở đâu?” – Chu Thừa Quyết vờ như vô tình hỏi.
Sầm Tây báo địa chỉ của côi nhi viện.
“ Anh đang hỏi chỗ ở của em.”
Chu Thừa Quyết đã thấy địa chỉ mà cô nói trong hồ sơ cá nhân của Tinh Tinh rồi.
“Giống nhau thôi.” – Sầm Tây cũng không định giấu giếm.
Dù sao người cũng đã ngồi lên xe, lát nữa đến nơi là rõ ngay.
Chu Thừa Quyết hơi nhíu mày, ngước lên nhìn cô gái ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu theo bản năng, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Xe chạy được hơn nửa tiếng, Sầm Tây bắt đầu thấy có gì đó không đúng.
Dù chỉ mới trở về Nam Gia mấy tháng, Sầm Tây không quen thuộc với những thay đổi chóng mặt của nơi này suốt mấy năm qua, nhưng cô vẫn nhớ rõ con đường từ côi nhi viện đến bệnh viện.
Có không ít trẻ nhỏ trong côi nhi viện. Cảm cúm hay té ngã là chuyện bình thường. côi nhi viện này là đơn vị được hỗ trợ của bệnh viện tư nhân Kỳ Thiên nên chỉ cần các bé có bệnh gì thì hầu như đều đưa đến đây.
Sầm Tây đã về đây mấy tháng, cũng từng đưa không ít trẻ con đến bệnh viện, nên cô nhớ rõ khung cảnh ven đường và thời gian di chuyển.
Thế nhưng xe của Chu Thừa Quyết chạy gần nửa tiếng rồi, ngay cả mấy công trình quen thuộc cách bệnh viện tầm ba phút cũng chưa thấy đâu.
“ Anh đi đường vòng sao?” – Sầm Tây hỏi thẳng.
“Đi rồi.” – Chu Thừa Quyết cũng trả lời thẳng, “Còn đi tận mấy vòng cơ.”
“Muốn ở bên em thêm chút nữa.”
Sầm Tây cúi đầu, không hỏi nữa. Dù sao cũng đâu phải xe taxi tính cước, muốn vòng thì cứ vòng.
“Có vội không? Nhóc con ngủ say lắm rồi.”
Không chỉ đi đường vòng, Chu Thừa Quyết còn cố ý giảm tốc độ. Chiếc xe thể thao thường ngày có thể tung hoành trên đường đua, giờ lại lặng lẽ lăn bánh chầm chậm trên phố.
Tinh Tinh chơi cả buổi sáng, lại bị thương ở mắt, khóc suốt một hồi vì sợ hãi. Sau khi vào bệnh viện thì được khám rồi nhỏ thuốc, bây giờ cô bé đã mệt rã rời. May mà mắt không bị gì nghiêm trọng, nhỏ thuốc xong là yên tâm. Bên trong xe mát mẻ, xe chạy cũng êm ái, rất thích hợp để ngủ. Lúc vừa mới lên xe, Tinh Tinh còn háo hức ngó đông ngó tây, nhưng chưa bao lâu sau đã thiếp đi.
Sầm Tây cúi đầu nhìn cô bé một cái, cũng không nói gì.
Chu Thừa Quyết thấy cô không trả lời, cũng không tỏ vẻ đang vội, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hơn, khóe môi vô thức cong lên, nói tiếp: “Dẫn em đi vòng quanh làm quen. Mấy năm nay Nam Gia đổi khác nhiều lắm.”
Sầm Tây vẫn không lên tiếng. Chu Thừa Quyết cũng chẳng để bụng. Chỉ cần nghĩ đến việc cô đang ngồi trong xe mình, yên ổn thế này, là đã thấy đủ lắm rồi.
Anh vừa lái xe vừa nói chuyện một mình, thỉnh thoảng cũng hỏi đôi câu, cô không trả lời cũng được, trả lời thì coi như anh được hời.
“Về được bao lâu rồi?” – Chu Thừa Quyết hỏi, tay xoay vô lăng, cũng chẳng trông mong gì câu trả lời. Lúc rẽ phải ở ngã tư, anh hất cằm về phía quán ăn dưới chân cầu vượt, nói: “Quán kia nấu ngon lắm, có mấy món chắc sẽ hợp khẩu vị của em. Nếu rảnh, anh dẫn em đi ăn thử.”
“Sẵn tiện gọi cả Nghiêm Tự, Lý Giai Thư đi chung.” – Anh sợ cô không muốn đi riêng với mình, nên cố ý nói thêm.
Có lẽ là vì bầu không khí trong xe quá yên bình, từng lời Chu Thừa Quyết nói, từng kỷ niệm đều khiến lòng Sầm Tây bất giác mềm đi.
Cô vốn không phải kiểu người lạnh nhạt, sự hờ hững ngoài mặt chỉ là do vừa rồi cố tình làm ra vẻ trước mặt anh.
“Giai Thư... các cậu ấy vẫn khỏe chứ?” – Giọng nói nhẹ như gió thoảng từ ghế sau truyền tới.
Chu Thừa Quyết còn tưởng mình nghe nhầm, tim đập nhanh, vẻ vui sướng trên mặt không thể giấu nổi: “Cũng... bình thường.”
Anh định nói là “ổn lắm”, nhưng đến miệng lại đổi ý.
Sầm Tây ngẩng đầu, ánh mắt nhuốm chút lo lắng: “Sao thế?”
“Cũng không có gì... chỉ là không còn sôi nổi như hồi em còn ở đây. Em đi đột ngột quá, Giai Thư lén khóc một thời gian dài. Sau đó lại lo ôn thi đại học, áp lực học hành lớn hơn trước, con người cậu ấy cũng trưởng thành hơn, nhưng lâu lâu vẫn hay nổi nóng.” – Chu Thừa Quyết cười khẽ: “Anh nhớ lúc em vừa đi không lâu, cậu ấy với Giang Kiều còn kéo nhau lên lớp ban xã hội tìm Tưởng Ý Thù kiếm chuyện.”
“ Tưởng Ý Thù?” – Sầm Tây ngạc nhiên:“Sao lại thế?”
Trong ấn tượng của cô, Tưởng Ý Thù luôn là một cô gái yên tĩnh, ít nói, không hề có chút nóng nảy nào. Lúc hai người ngồi cùng bàn, Tưởng Ý Thù chỉ toàn chia sẻ bài tập tiếng Anh với cô, gần như không nói chuyện gì khác.
Sầm Tây chưa từng thấy cô ấy xích mích với ai, mà Lý Giai Thư hay Giang Kiều cũng chẳng phải kiểu người thích gây chuyện. Mọi người vẫn luôn rất hòa thuận.
“Là vì cậu ấy dắt cún đến ‘giải quyết nỗi buồn’ trong vườn hoa nhỏ của em.” – Nhắc đến chuyện trẻ con này, Chu Thừa Quyết cũng bật cười, “Lúc đầu khi phát hiện ra, hai cậu ấy còn âm thầm dọn dẹp. Sau lại thấy ngày nào Tưởng Ý Thù cũng tới, liền nghi ngờ cậu ấy cố ý. Hai tiểu thư nổi đoá, trực tiếp kéo nhau đến lớp ban xã hội hỏi tội.”
“ Em từng là bạn cùng bàn của cậu ấy, cũng biết tính của Tưởng Ý Thù rồi. Thấy hai người kia khí thế hùng hổ kéo đến, cậu ấy chỉ bình tĩnh nói một câu: ‘ Sầm Tây tụt hạng tiếng Anh nhanh quá, cần phải nhắc nhở một chút.’” – Chu Thừa Quyết như nhớ đến những ngày cô mới rời đi, một cảm giác xót xa chậm rãi dâng lên trong lòng, giọng nói cũng chùng xuống.
“ Tôi hiểu.” – Sầm Tây gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, khẽ nói, “Tưởng Ý Thù đúng là như vậy. Hồi đó tôi tụt hạng, cậu ấy cũng tìm đến ngay. Nhờ có cậu ấy giám sát mà thành tích tiếng Anh của tôi mới vững được.”
“Chỉ là sau đó không đăng nhập được nữa...” – Giọng cô dần nhỏ lại. Hồi đó rời đi, cô trả lại cả điện thoại lẫn SIM cho Chu Thừa Quyết. Tất cả tài khoản đều liên kết với số điện thoại đó. Từ ấy, cô không còn đăng nhập được vào bất kỳ phần mềm nào, cũng cắt đứt luôn mọi liên lạc với Nam Gia và những người bạn cũ.
“Ừ.” – Chu Thừa Quyết chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sau đó thở dài, “Sau đó ngày nào Tưởng Ý Thù cũng dẫn chó đến ‘phá’ vườn hoa của em, còn Giai Thư với Giang Kiều thì lúc nào rảnh cũng đến dọn dẹp. Mấy người đó cứ vậy kiên trì suốt bốn, năm năm.”
“ Ngày nào anh cũng ghé qua, hay gặp mấy người bọn họ lắm.” – Như đoán được cô đang thắc mắc, Chu Thừa Quyết không đợi cô hỏi, nói luôn: “Mấy chậu hoa cẩm tú cầu trong sân nhỏ nhà em đều là do anh chăm cả.”
Cô đã rời đi suốt bốn, năm năm, trò chơi đó cũng chẳng đăng nhập lại lần nào, vậy mà khu vườn nhỏ của cô vẫn là nơi náo nhiệt nhất trong game. Nhóm bạn ở Nam Gia ngày nào cũng đến thăm.
Chu Thừa Quyết nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói với cô: “Mọi người... vẫn luôn rất nhớ em.”
Lông mi Sầm Tây khẽ run, không đáp lại.
Chu Thừa Quyết lái xe chở cô vòng quanh nội thành mấy lượt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đưa cô trở lại côi nhi viện.
Ngay lúc sắp xuống xe, Tinh Tinh chợt tỉnh giấc. Trẻ con mà, chỉ cần ngủ một giấc là lại hoạt bát như thường. Cô bé tung tăng nhảy ra khỏi xe trước cô, chạy ào vào trong sân tìm mấy bạn nhỏ chơi cùng.
Sầm Tây còn ngồi trên xe, vội vàng nói theo bóng lưng cô bé: “Chạy từ từ thôi. Mắt con mới bị thương mà quên rồi à?”
Tinh Tinh đã chạy xa tít tắp, cô cũng không biết phải nói gì thêm. Dù sao ở trong côi nhi viện, có biết bao cô chú nhân viên công tác xã hội trông chừng, chắc cũng sẽ không có chuyện gì lớn.
Cô thu lại ánh mắt, đang định xuống xe thì chợt nhớ ra khi nãy để Tinh Tinh ngủ cho thoải mái, chính mình đã tháo ba lô nhỏ đeo bên người rồi tiện tay đặt nó ở đâu đó. Giờ tìm hoài không thấy, cô cúi người xuống định nhìn thử có rơi dưới ghế không thì chợt nghe thấy tiếng cửa xe từ từ đóng lại, tiếp theo là âm thanh khóa cửa vang lên.
Sầm Tây nghe thấy tiếng, sống lưng bất giác căng cứng. Cô ngồi thẳng dậy, quay ra nhìn cửa xe rồi lại nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, giọng nói bất giác mang chút nũng nịu mà chính cô cũng không nhận ra:
“Anh làm gì vậy!”
“Số điện thoại này của em phải không?” Chu Thừa Quyết đang cầm ba lô nhỏ của cô, lấy điện thoại từ trong đó ra gọi vào máy anh.
Tiếng chuông vang lên từ trong túi, anh khẽ bật cười, ngón tay tiếp tục thao tác trên màn hình: “Vẫn là số này à? Được đấy, anh gửi lời mời kết bạn rồi, em đồng ý đi.”
Nói xong, anh đưa lại ba lô cho cô, nhướng mày ra hiệu: thao tác ngay tại chỗ.
Sầm Tây vốn không định đồng ý, vừa nhận lại túi đã toan mở cửa xe đi xuống.
Nhưng ngay sau đó cô phát hiện — không có anh mở thì cửa xe căn bản không mở được.
Bất đắc dĩ, cô ngồi trở lại, mặt xụ xuống, hơi mím môi nhìn người đang lười nhác dựa vào ghế trước.
Chu Thừa Quyết biết cô đang yên lặng “biểu tình”. Nhưng cô vốn không hay giận dỗi, nên càng không nhận ra dáng vẻ giận dỗi của mình có bao nhiêu đáng yêu.
“Anh đừng có chơi xấu.” Cuối cùng, Sầm Tây nghẹn ra một câu. Nghe có vẻ trẻ con, nhưng lại khiến lòng Chu Thừa Quyết chợt chùng xuống.
Bởi khi cô rời đi năm đó, cả hai cũng chỉ vừa ở cái tuổi dễ giận hờn trẻ con như vậy.
Chu Thừa Quyết dịu giọng: “Không chơi xấu thì anh phải làm sao?”
Anh không thể lại giống như năm ấy, chỉ biết mở mắt nhìn cô lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời mình.
Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại lại vang lên từ trong túi, Sầm Tây ngẩng đầu nhìn anh: “Anh gọi à?”
“Không.”
Cô lục tìm điện thoại, nhìn màn hình hiển thị số gọi đến, nhanh chóng nhận cuộc gọi, giọng nói lập tức mềm mỏng hơn hẳn so với lúc nói chuyện với Chu Thừa Quyết: “Dạ, dì ạ?”
Đầu dây bên kia là Uông Nguyệt: “Dì vừa nghe Đỗ Vi bên đài truyền hình nói là trong côi nhi viện có một bé gái bị thương ở mắt phải không? Tình hình sao rồi?”
“À, vâng, không có chuyện gì nghiêm trọng. Tụi nhỏ nghịch quá, không cẩn thận văng trúng đồ chơi thôi. Cũng may lực văng không mạnh nên chỉ hơi đau. Chủ yếu là bé bị hoảng nên sợ, nên bác sĩ có cho thuốc nhỏ mắt. Nhỏ xong là lại chạy nhảy tung tăng rồi.” – Sầm Tây đáp.
“Vậy là tốt rồi.” – Dì Uông thở phào – “Giờ con đang ở côi nhi viện hay ở đài truyền hình? Bên cạnh có ai không?”
“Con đang ở côi nhi viện, vừa tới thôi ạ.” – Sầm Tây nói, ánh mắt khẽ liếc về phía Chu Thừa Quyết, ngập ngừng – “Không có ai khác…”
Người đàn ông phía trước khẽ bật cười.
Sầm Tây chột dạ, che điện thoại, lườm anh một cái.
Sầm Tây cũng bật cười: “Dạ, mấy kỳ vừa rồi toàn dựa vào mấy bản thảo con với dì viết sẵn mà gồng gánh thôi.”
Mấy bản thảo ấy đều do Sầm Tây viết, sau đó Uông Nguyệt xem lại và chỉnh sửa. Nội dung rất chất lượng, nhưng khách mời thì không mấy ai mặn mà với chương trình xã hội này, kể chuyện theo bản thảo mà còn gượng gạo hơn cả máy móc, không có hồn, sao mà bằng Uông Nguyệt được.
“Dì hiểu rồi, Đỗ Vi đã nói hết cho dì nghe rồi. Nhưng dì thật sự cũng không sắp xếp được thời gian để thu tiếp. Nhân dịp này dì về, tiện giới thiệu một người có thể cứu nguy. Tối con tới, dì mời cậu ấy luôn.” Uông Nguyệt hạ giọng: “Nếu thuyết phục được cậu ấy, tỷ lệ người xem của kỳ sau chắc chắn còn cao hơn cả mời ngôi sao. Chỉ là… dì chỉ giúp con mở đường thôi, thành công hay không thì còn tùy vào may mắn. Con cũng đừng nói gì với những người khác trong đài nhé, kẻo lại bảo dì thiên vị con.”
“Dạ, con hiểu.” – Sầm Tây gật đầu.
Cúp máy xong, cô tiện nhìn đồng hồ, thấy cũng gần tối rồi, đành quay sang người phía trước: “Tối nay tôi có việc, cho tôi xuống đi.”
“Anh cũng có việc tối nay. Em đồng ý kết bạn đi, anh thả em liền.” – Chu Thừa Quyết kiên quyết.
Sầm Tây “hừ” nhẹ, miễn cưỡng ấn vào dấu chấm đỏ trên WeChat, chấp nhận lời mời.
Số điện thoại của Chu Thừa Quyết vẫn là số cũ, bao nhiêu năm qua chưa từng thay.
Sầm Tây nhìn thấy ảnh đại diện và cái tên quen thuộc ấy, lòng cũng chợt nhói lên.
Còn Chu Thừa Quyết, ngay lập tức vào xem vòng bạn bè của cô nhưng chẳng khác gì không xem. Sầm Tây vẫn như trước, rất ít khi đăng gì.
Phần lớn chỉ là thông tin về các hoạt động công ích.
Dù vậy, Chu Thừa Quyết vẫn kiên nhẫn đọc từng bài một.
Chẳng mấy chốc xem hết, anh vẫn chưa thấy đủ.
Bao năm nay, anh vẫn như vậy, mỗi khi rảnh lại mở vòng bạn bè cũ của cô ra đọc đi đọc lại. Dù chẳng có bao nhiêu, nhưng cứ hết một lượt lại quay lại từ đầu.
Vẫn luôn kiên trì như thế, trong một không gian ảo chỉ có mình cô.
“Em không đăng gì à?” – Xem xong, anh buột miệng hỏi.
“Ừm, cũng chẳng có gì đáng để đăng cả.”
“Sau này đăng nhiều lên.” – Chu Thừa Quyết khẽ cười tự giễu – “Để cả vòng bạn bè và cuộc sống của anh có thêm chút sinh khí…”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 92
10.0/10 từ 44 lượt.