Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 91

206@-

Sầm Tây không nói gì cũng không quay đầu lại, chỉ hơi ngừng bước chân, rồi lại tiếp tục bước thẳng về phía thang máy.


 


Chu Thừa Quyết đương nhiên không thể cứ để cô biến mất trước mắt mình một lần nữa. Tay cầm bảng thông tin, anh sải bước theo sau, cũng bước vào thang máy.


 


Anh vừa kịp bước vào thì cửa thang máy đã từ từ khép lại. Bóng dáng cao lớn của anh chắn ngay trước mặt Sầm Tây, khiến cô muốn ra ngoài đợi chuyến sau cũng không được—một bước cũng không thể lùi.


 


Lúc Nghiêm Tự tìm đến đây thì hành lang đã vắng tanh.


 


Chỉ còn vài cô y tá đang thì thầm to nhỏ.


 


“Các cô có vừa nhìn thấy Chu Thừa Quyết đâu không?” Nghiêm Tự hỏi vu vơ.


 


Bệnh viện này thuộc sở hữu trên danh nghĩa của Trình Khải Thiên. Sau khi tốt nghiệp, Chu Thừa Quyết cũng đầu tư chút vốn vào đây. Còn Nghiêm Tự từ khi học y đã thường xuyên đến đây thực tập, nên Chu Thừa Quyết cũng hay đến thăm. Với gương mặt đó, cộng thêm gia thế kia, bảo mấy y bác sĩ trong bệnh viện không nhận ra anh mới là chuyện lạ.


 


Cô y tá trẻ nghe thấy tên Chu Thừa Quyết thì gò má lập tức ửng  hồng, e thẹn trong chốc lát, rồi lại thất vọng nói: “Có đến, nhưng lại đi rồi, còn đuổi theo một cô gái.”


 


“Cô gái?” Nghiêm Tự ngạc nhiên. Anh ấy chẳng thể tưởng tượng nổi Chu Thừa Quyết lại đuổi theo ai khác ngoài Sầm Tây. Nhớ lại vẻ mặt như mất hồn ban nãy của anh, Nghiêm Tự hỏi tiếp: “Ai vậy?”


 


“Là mẹ của đứa bé bị đồ vật văng trúng mắt lúc nãy, trông trẻ lắm…”


 


Mắt Nghiêm Tự lập tức trợn to, không kịp nói thêm với các y tá, vội vàng rút điện thoại ra nhắn tin cho Lý Giai Thư:



Cậu biết Sầm Tây về Nam Gia chưa?!


 


Lý Giai Thư kinh ngạc mất hai giây, sau đó gửi một tràng dấu chấm than đầy kích động:
Khi nào?! Sao cậu ấy! Không! Hề! Báo cho tôi biết!!


 


Lý Giai Thư không thể tin nổi:
Cậu gặp cậu ấy rồi à?! Ở đâu? Còn ở đó không? Gửi định vị cho tôi đi, tôi đến ngay!! Hu hu hu bỏ người ta mà đi!!! Một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có!!! Để xem tôi có tha cho cậu ấy không!!!


 


Nghiêm Tự cũng chưa kịp hoàn hồn với tin tức sốc ngang xương này, nghĩ một lúc rồi lại nhắn:
Đừng tới nữa, đi rồi. Chu Thừa Quyết đã đuổi theo cậu ấy rồi. Có khi đang tính làm cha dượng của người ta đấy.


 


Lý Giai Thư choáng váng:
??? Cha dượng gì cơ?


 


Chỉ mới 4 năm không gặp mà Lý Giai Thư cảm thấy như mình đã bỏ lỡ 800 tập phim trong cuộc đời Sầm Tây.


 


Nghiêm Tự chưa từng gặp mẹ của đứa bé đó, nhưng lại hiểu quá rõ Chu Thừa Quyết. Người đẹp đến mấy đứng trước mặt anh thì vị đại ca kia cũng chẳng buồn liếc lấy một cái. Mà giờ anh lại bị ai đó làm cho như mất hồn. Người ta đã có con rồi mà anh vẫn không chịu từ bỏ… ngoài Sầm Tây ra, còn có thể là ai?


 


Tôi chỉ đoán thôi, cậu đừng kích động. Cũng chưa chắc đâu. Chỉ là… có khi Sầm Tây kết hôn rồi, còn có con nữa… Hơn nữa cháu trai yêu quý của cậu, hình như còn đang tự nguyện chen chân vào đấy…


 


Lý Giai Thư có đầu óc đơn giản, tạm thời không tiêu hóa nổi đống tin tức này, lại gửi thêm một tràng dấu hỏi chấm nữa.


 


 




 


 


Trong thang máy, Chu Thừa Quyết giơ tờ thông tin lên: “Không cần cái này nữa à?”


 


Sầm Tây bế Tinh Tinh bằng một tay, tay còn lại nhận lấy tờ giấy, giọng cô cố ý xa cách:
“Cảm ơn, phiền anh rồi.”


 


“Phiền?” Chu Thừa Quyết ghét nhất là cái kiểu khách sáo lạnh lùng này của cô. Ngày xưa học cấp 3 ở Nam Gia, cô cũng vậy, bây giờ lại càng như thế. Anh thà để cô tự nhiên sai xử mình còn hơn nghe thấy mấy lời cảm ơn kiểu này. 


 


Anh hừ một tiếng, giọng cũng lạnh theo:
“ Em đâu có sợ làm phiền anh. Làm rơi đồ, anh gọi em cũng không quay lại. Tự tin lắm nhỉ?  Chắc chắn anh sẽ mang đến tận tay cho em.”


 


Sầm Tây không nói gì, sợ Tinh Tinh trượt xuống, cô liền hơi xóc cô bé lên một chút.


 


Chu Thừa Quyết nhìn thấy liền theo phản xạ đưa tay ra đỡ.


 


Thật ra, vừa nói xong câu đó, anh đã hối hận. Anh nổi nóng với cô làm gì cơ chứ?


 


“…Không cần em xin lỗi,” Giọng anh dịu đi, “Là anh sai, xin lỗi.”


 


Sầm Tây bế Tinh Tinh, cố tình giấu mặt sau đứa bé, không muốn để anh thấy đôi mắt đang đỏ hoe của mình. Cô cúi đầu không biết nên đáp lại thế nào. Lúc đó mới nhận ra thang máy vẫn chưa hề di chuyển, cô lập tức vươn tay ấn nút tầng một.


 


Ánh mắt của Chu Thừa Quyết đều dõi theo cô từ đầu đến cuối, từng động tác nhỏ của cô đều lọt vào mắt anh.


 


Ngay khi cô vừa ấn nút, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng: “Hiệu thuốc ở tầng ba, không lấy thuốc à?”


 


Anh vẫn giống hệt năm xưa, chưa bao giờ thay đổi. Dù vừa rồi còn bị cô lạnh nhạt, nhưng mà ngay giây sau đã lại kiên nhẫn, nghĩ cho cô như thói quen đã ăn sâu vào máu.


 


“À, phải rồi...” Lúc này Sầm Tây mới sực nhớ ra.


 


Cô vừa định đưa tay lên bấm nút tầng ba, thì Chu Thừa Quyết đã nhanh hơn một bước, đưa tay ấn nút thay cô.


 


Khi thang máy mở ra ở tầng ba, Chu Thừa Quyết giơ tay chặn cửa theo phản xạ, đợi Sầm Tây bước ra an toàn rồi mới thu tay lại, lặng lẽ theo sau cô.


 


“Đưa toa thuốc cho anh, để anh đi lấy.” Giọng anh bình thản, bước đi bên cạnh cô hết sức tự nhiên. Anh hất nhẹ cằm về phía dãy ghế bên cạnh, nói như lẽ tất nhiên: “Em qua kia ngồi nghỉ đi, còn bế con nhỏ nữa, bất tiện lắm.”


 


“Không cần đâu—”


 


“Không phiền, đưa anh.” Chu Thừa Quyết đưa tay ra trước mặt cô, giọng nói mang theo chút dỗ dành.


 


Gần đây điều kiện của côi nhi viện khá tốt, Tinh Tinh lại ham ăn, dù còn nhỏ nhưng ăn khỏe nên thân hình cũng đầy đặn, béo tròn trông rất dễ thương. Nhân viên ở côi nhi viện cũng cưng chiều lũ trẻ, nuôi Tinh Tinh đến trắng trẻo, mập mạp. Sầm Tây có thân hình cao gầy, ôm cô bé suốt dọc đường cũng thật sự khá mệt. Nghĩ vậy, cô chẳng đôi co gì thêm, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dài, lục túi lấy toa thuốc ra đưa cho anh.


 


Chu Thừa Quyết nhận lấy, liếc sơ qua rồi quay người bước về phía quầy thuốc. Nhưng khi đi được hai bước, anh bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cô, dặn dò một câu: “Chờ anh.”



 


Đừng lại lén trốn đi lúc anh không để ý.


 


Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng cả hai đều hiểu rõ ý ngầm trong đó.


 


Lông mi Sầm Tây khẽ run lên, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.


 


Có vẻ vẫn chưa yên tâm với lời hứa ấy, Chu Thừa Quyết quay lại rất nhanh, chưa đến năm phút đã mang thuốc về đến nơi.


 


Sầm Tây nhận lấy thuốc, vẫn giữ giọng điệu khách sáo và xa cách: “Cảm ơn anh.”


 


Chu Thừa Quyết gần như bị thái độ ấy của cô làm cho nghẹn chết, giọng nói cũng không giấu được chút cầu xin: “Em đừng như thế này nữa... được không?”


 


Sầm Tây không trả lời.


 


Lần gặp lại này, vốn đã nằm ngoài dự liệu của cô.


 


Càng không nói đến nụ hôn đột ngột ban nãy khiến lòng cô rối bời.


 


Cô tưởng rằng bao năm qua, cuộc sống của hai người đã chẳng còn chút giao điểm. Anh hẳn đã giống như lần trước, quên mất trên đời này từng có một người tên là Sầm Tây. Lần này, chỉ cần cô không chủ động tìm anh, thì có lẽ… sẽ không bao giờ gặp lại nữa.


 


Dù sao thì, Chu Thừa Quyết là kiểu người luôn được ông trời ưu ái. Gặp phải cô, có lẽ là điều xui xẻo duy nhất trong cuộc đời anh.


 


Cô càng rời xa thế giới của anh, thì anh sẽ càng sống tốt hơn.


 


Sầm Tây cố gắng lấy lại tinh thần, làm bộ như không quan tâm đến sự hiện diện của anh, tự mình cất thuốc vào balo, bế Tinh Tinh tiếp tục đi về phía thang máy.


 


Xuống tầng, rời khỏi bệnh viện, rồi đến siêu thị gần đó mua kẹo cho Tinh Tinh. Suốt chặng đường ấy, Chu Thừa Quyết vẫn không rời khỏi cô lấy một bước.


 


Khi đến quầy thanh toán, cuối cùng Sầm Tây cũng cúi đầu, lục balo lấy điện thoại để chuẩn bị trả tiền.


 


Chiếc điện thoại trong tay cô còn cũ hơn cả mẫu mà Chu Thừa Quyết đã tặng cô mấy năm trước. Nhìn là biết cô không nỡ tiêu tiền, nhưng cuộc sống buộc phải có một cái điện thoại nên đành mua loại rẻ nhất.


 


Chiếc máy đã cũ, vừa chậm vừa hay hiện quảng cáo, thao tác cũng chẳng mượt mà. Chỉ mở ứng dụng thanh toán thôi cũng mất khá nhiều thời gian.


 


Chu Thừa Quyết chẳng cần hỏi han gì, trực tiếp đưa mã của mình ra quét và trả tiền luôn.


 


Sầm Tây nghe thấy tiếng thanh toán, khẽ nhíu mày quay đầu, ánh mắt hướng về phía người đàn ông đang đứng phía sau.


 


Anh như đã chuẩn bị sẵn lý do, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Tinh Tinh: “Mua cho bé con mà.”


 



Chu Thừa Quyết hiểu rõ tính cách và thói quen của cô. Việc bắt taxi xa xỉ thế này, nếu không phải bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không làm. “Trời nắng lắm, đừng cứng đầu nữa.”


 


“Anh đi đi, tôi không sao.” Sầm Tây nhìn chằm chằm vào biển xe buýt, cố kìm nén không nhìn về phía anh.


 


Cái tính cố chấp này, bao nhiêu năm vẫn không đổi. Chu Thừa Quyết không biết nên giận hay nên cười, cuối cùng chẳng nói thêm gì, xoay người bước đi.


 


Chờ cho đến khi tiếng bước chân xa dần rồi biến mất, Sầm Tây mới không kiềm được mà quay đầu nhìn theo bóng lưng ấy.


 


Mắt cay cay, cằm cũng khẽ run lên từng nhịp. Cô gần như phải dùng hết sức lực mới kìm được cơn nghẹn ngào, há miệng th* d*c từng ngụm, sợ nếu bật khóc sẽ làm Tinh Tinh trong lòng hoảng sợ, nên đành ép mình không được phát ra tiếng.


 


Như vậy… là đủ rồi, phải không?


 


Cuối cùng, anh cũng hết kiên nhẫn với cô rồi.


 


Điều mà cô không ngờ tới là chỉ khoảng hai phút sau khi bỏ đi với vẻ mặt lạnh lùng, người đàn ông ấy lại quay về bên cạnh cô.


 


Anh mang theo một chiếc ô mới tinh, thậm chí còn chưa tháo nhãn mác, rõ ràng là vừa quay ngược lại siêu thị mua gấp.


 


Chu Thừa Quyết đứng sau lưng cô, mở ô ra, động tác gọn ghẽ rồi đưa vào tay cô, giọng trầm thấp mà bình thản:“Đừng chỉ biết lo cho người khác.”


 


Nói xong, anh quay người rảo bước bỏ đi.


 


Lần này... chắc là thật sự kết thúc rồi nhỉ?


 


Tinh Tinh vốn rất nhạy cảm, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, khẽ kéo tay cô thì thầm: “Mẹ Tây Tây, mẹ sao vậy? Mẹ đang khóc à?”


 


Sầm Tây giật mình hoàn hồn, vội thu ánh mắt lại, sợ rơi nước mắt trước mặt trẻ con. Cô ngẩng đầu nhìn về phía bảng xe buýt, cố nở nụ cười: “Làm gì có ai khóc chứ? Mẹ Tây Tây là người lớn, người lớn không khóc đâu.”


 


Tinh Tinh dùng đôi tay nhỏ xíu khẽ xoa lên mí mắt ửng đỏ của cô, lại lí nhí hỏi:“Thế sao mắt mẹ lại đỏ?”


 


“Chắc là do trời nóng quá đấy. Ông Mặt Trời chiếu sáng nên mới bị vậy thôi mà.” Sầm Tây xoa nhẹ má cô bé, dịu dàng dỗ dành.


 


Nhưng cô quên mất rằng, dù Tinh Tinh còn nhỏ, lại được bảo vệ rất tốt, nhưng một đứa trẻ lớn lên trong côi nhi viện, không có cha mẹ, vẫn nhạy cảm và hiểu chuyện hơn các bạn cùng trang lứa, không dễ gì lừa được.


 


Tinh Tinh chớp mắt, định hỏi thêm điều gì đó, nhưng tiếng động cơ xe vang lên từ xa lại thu hút sự chú ý của cô bé.


 


Một chiếc siêu xe màu đen lao đến rồi dừng lại ngay trước mặt Sầm Tây.


 


Cô tưởng mình chắn đường liền lùi về sau hai bước.


 


Không ngờ, còn chưa kịp đứng vững thì cửa sổ xe đã từ từ hạ xuống.



 


Chu Thừa Quyết nghiêng đầu nhìn cô, ra hiệu: “Lên xe đi, anh đưa hai người về. Anh vừa kiểm tra rồi, hiện giờ tuyến đường này không còn nhiều chuyến nữa. Em muốn đợi cũng phải đợi ít nhất nửa tiếng nữa.”


 


Sầm Tây vẫn đứng im.


 


“Chỉ là đưa em về thôi mà.” Anh thở dài một hơi, nghĩ ngợi rồi dịu giọng nói thêm:
“Nắng thế này, em chịu được, nhưng con bé thì chịu sao nổi?”


 


Tinh Tinh ngẩn ra mấy giây, rồi bất ngờ lắc đầu, phối hợp cực kỳ ăn ý: “Không chịu nổi đâu! Ông Mặt Trời chiếu đỏ hết mắt! Làm mẹ Tây Tây sắp khóc luôn rồi!”


 


Sầm Tây: “……”


 


“Lên nhanh đi, chỗ này không đỗ xe lâu được.” Chu Thừa Quyết nói rồi cố tình bấm còi một cái.


 


Ngay sau đó, chiếc siêu xe màu bạc phía sau cũng bắt đầu bấm còi inh ỏi như muốn giục giã.


 


Chu Thừa Quyết đưa tay xoa cổ, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Em nghe thấy chưa? Người ta đang hối kìa, lên xe đi.”


 


Chiếc xe phía sau nhấn còi điên cuồng khiến Sầm Tây không dám chần chừ nữa, vội bước xuống bậc thềm, đi về phía xe của anh.


 


Còn chưa kịp chạm tay, cửa xe đã tự động bật mở. Cửa kéo kiểu cánh chim từ từ nâng lên, kiêu ngạo đến mức không thể phớt lờ.


 


Tinh Tinh tròn mắt sững sờ, không nhịn được reo lên: “Wow, xịn quá à! Mẹ Tây Tây mau lên xe đi, có cánh kìa, mát mẻ nữa!”


 


Phía sau thì còi xe giục giã, trong lòng là bé con nôn nóng, ghế lái là người đàn ông vẫn đang dịu dàng dỗ dành.


 


Sầm Tây không còn thời gian để suy nghĩ nhiều.


 


Vì xe không có ghế trẻ em, nên cô chỉ có thể để Tinh Tinh ngồi trong lòng mình.


 


Vừa ngồi yên, tiếng còi xe phía sau cuối cùng cũng im bặt.


 


Sầm Tây quay đầu lại, nhìn qua cửa kính phía sau theo phản xạ, để xem ai mà lại mất kiên nhẫn như vậy.


 


Cô định liếc qua cho biết mặt, nhưng càng nhìn càng thấy người trong xe kia quen quen…


 


“Sao vậy?” Chu Thừa Quyết vừa đánh tay lái rẽ phải vừa thuận miệng hỏi.


 


Sầm Tây khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn chưa rời đi, chỉ lẩm bẩm: “Người trong xe phía sau nhìn… rất giống Nghiêm Tự...”


 


Chu Thừa Quyết: “…”


 


Anh đang nghiêng đầu nhìn cô, lập tức quay lại phía trước, ho nhẹ một tiếng: “Thật sao? Chắc em nhìn nhầm rồi, mặt Nghiêm Tự đại trà lắm.”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 91
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...