Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 90

111@-

Lúc này, Sầm Tây thật sự rất biết ơn ánh đèn lờ mờ trong hành lang thoát hiểm. Ít nhất trong khoảnh khắc đó, nó đã giúp cô giấu kín được những cảm xúc tủi thân và xúc động đã đè nén suốt bao nhiêu năm qua.


 


Một chút lưu luyến thoáng qua, nhưng rất nhanh đã bị cô khéo léo giấu đi.


 


Cô quay lưng lại với Chu Thừa Quyết, nhanh chóng thu lại cảm xúc, tĩnh tâm lại, chuẩn bị rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.


 


 


Tưởng rằng cần phải dùng chút sức, nhưng có lẽ cô vẫn đánh giá thấp sự quan tâm của Chu Thừa Quyết dành cho mình.


 


“Chú ơi, chú nắm tay mẹ Tây Tây như vậy, tay mẹ sẽ đau đó…” Giọng nói trong trẻo và non nớt của cô bé vang lên trong hành lang.


 


Cô bé vừa dứt lời, Sầm Tây chưa kịp phản ứng, Chu Thừa Quyết đã chủ động buông tay cô ra trước khi cô kịp dùng sức.


 


Trong phút chốc lấy lại được tự do, cô lập tức bước vài bước về phía Tinh Tinh, quỳ xuống trước mặt cô bé, ôm cô bé vào lòng, rồi lại đứng dậy.


 


Chu Thừa Quyết nhìn động tác thuần thục ấy của cô, nếu nói không thấy khó chịu thì là nói dối.


 


Cái cảm giác vừa đau lòng lại vừa ghen tị này ập đến quá mức bất ngờ, khiến anh trở tay không kịp, nhưng lại không thể không chấp nhận.


 


Anh cứ thế lặng lẽ đứng sau lưng cô, nhìn cô dịu dàng dỗ dành đứa bé trong lòng — đứa bé thuộc về cô và một người đàn ông khác.


 



Nhưng may mà… may mà…


 


May mà cô đã rời khỏi tên khốn không biết điều kia.


 


Chu Thừa Quyết cho bản thân một phút để thích nghi.


 


Thích nghi với một kết quả mà anh chưa từng ngờ đến, nhưng giờ đây lại đang bày ra chân thực trước mặt anh.


 


Ngay cả chính anh cũng không ngờ, chỉ trong vỏn vẹn một phút ngắn ngủi, anh lại có thể thản nhiên chấp nhận được.


 


Hình như chỉ cần có thể tìm lại cô, chỉ cần thấy cô vẫn bình an đứng trước mặt mình, thì bất cứ chuyện gì, anh cũng có thể chấp nhận được.


 


Chỉ cần là liên quan đến Sầm Tây.


 


“Cô y tá lúc nãy nói Tinh Tinh rất ngoan, mẹ Tây Tây có thể dẫn Tinh Tinh đi mua kẹo không?” Cô bé ngoan ngoãn tựa đầu vào vai Sầm Tây, chu môi, nhắc lại lời hứa lúc nãy.


 


“Dĩ nhiên là được rồi, bé ngoan thì phải có phần thưởng chứ.” Sầm Tây khẽ bật cười, xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, rồi đưa tay định đẩy cửa hành lang đi ra ngoài.


 


Chính giọng nói dịu dàng và quen thuộc ấy đã kéo suy nghĩ của Chu Thừa Quyết trở về. Khi cánh cửa hành lang vừa được mở ra, một bàn tay rắn rỏi liền ấn nó đóng lại.


 


Cửa hành lang khá đặc biệt, sẽ tự động kéo ngược lại, lực hơi mạnh, tiếng đóng cửa rất khó kiểm soát âm lượng.


 



Tinh Tinh trong lòng cô rõ ràng bị tiếng động đột ngột làm cho giật mình, rụt lại một chút, chui vào lòng Sầm Tây theo phản xạ.


 


Sầm Tây siết chặt vòng tay ôm lấy đứa trẻ, gần như buột miệng gọi tên anh: “Chu Thừa Quyết!”


 


Lúc đó anh còn đang hơi nhíu mày, định chủ động mở lời, nhưng nghe cô gọi, giữa chân mày liền giãn ra, bàn tay vẫn còn đặt trên cánh cửa, trong hành lang yên tĩnh vang lên tiếng cười khẽ của anh, giọng trầm thấp mà từ tính: “Gọi nghe thuận miệng nhỉ? Hóa ra vẫn còn nhớ tên anh. Vậy mà lúc nãy không biết là ai cứ gọi ngài này ngài nọ thế hả??”


 


“…” Sầm Tây không quay đầu lại nhìn vẻ mặt anh lúc này. Cô chỉ cắn môi đầy bực bội, im lặng hai giây rồi lại đổi sang giọng điệu lạnh nhạt, mở miệng: “Làm ơn tránh ra một chút. Anh như vậy sẽ làm con bé sợ đấy.”


 


Ánh mắt Chu Thừa Quyết tối lại một chút, thu lại sự tuỳ tiện đã bị chôn vùi suốt mấy năm nay, siết chặt quai hàm, nhìn chăm chú vào hai mẹ con một lúc, cuối cùng như thể đã chịu thua, khẽ thở dài, rút tay khỏi cánh cửa, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng cô: “Xin lỗi.”


 


“Chú không cố ý làm con sợ đâu. Đừng sợ nhé.” Giọng anh vẫn lạnh lùng và cứng rắn, rõ ràng là không quen dỗ trẻ con chút nào.


 


Tinh Tinh dùng đôi tay mũm mĩm vòng qua cổ Sầm Tây, chỉ dám lén mở to đôi mắt tròn xoe, không dám lên tiếng.


 


Cuối cùng vẫn là Sầm Tây phá vỡ bầu không khí im lặng đến ngượng ngùng này:
“Bảo bối, chúng ta đi thôi.”


 


Tinh Tinh rụt rè gật đầu: “Vâng ạ…”


 


“Đợi đã.” Chu Thừa Quyết cũng không biết trong tình huống thế này phải làm sao để giữ cô lại mà không khiến đứa bé sợ. Nghĩ ngợi một lúc, anh thấy đã gặp lại thì không cần vội vã, ngày tháng còn dài. Thế là anh tiếp tục mở lời: “Số điện thoại, cho anh số điện thoại của em. Em định đi đâu mua kẹo? Anh sẽ lái xe đưa hai người đi.”


 


“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu.” Sầm Tây lịch sự mà khách khí từ chối, “Nơi đó gần lắm, đi bộ thôi cũng đến rồi.”


 



“Được thôi.” Chu Thừa Quyết cũng không ép, chỉ lặp lại: “ Cho anh số điện thoại.”


 


Sầm Tây do dự hai giây: “ Tôi không có điện thoại.”


 


Chu Thừa Quyết tức quá hóa cười : “Em vẫn y như xưa nhỉ, Sầm Tây.”


 


“Không có điện thoại đúng không?” Anh giả vờ đưa tay mở cửa lối thoát hiểm, “Đi, anh mua cho em ngay, tiện thể làm cả sim, rồi lưu số của anh vào.”


 


“Chu Thừa Quyết.” Sầm Tây hiếm khi dùng giọng điệu lạnh nhạt nói chuyện với người khác, đặc biệt là với anh. Trước giờ giữa hai người chưa từng có bầu không khí kỳ lạ như thế. Tự dưng có một cảm giác ấm ức dâng trào lên không rõ lý do, khiến cô không thể thở nổi: “Anh đừng có như vậy… được không?”


 


“Em tưởng chiêu này của em lúc nào cũng có tác dụng với anh à?” Giọng của Chu Thừa Quyết nghe như đang trêu ghẹo, nhưng lại không giấu được vẻ vui mừng.


 


Anh vừa nói xong, đến chính Sầm Tây cũng thấy bất ngờ trước cảm xúc của mình. Ngần ấy năm, cô đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở, cũng chẳng thấy làm sao. Vậy mà cứ mỗi lần gặp anh, lại không kìm được mà cảm thấy tủi thân.


 


“Xin lỗi, tôi không hề có ý đó.” Cô cúi đầu, khẽ khàng nói lời xin lỗi.


 


Tiếng “xin lỗi” đó lọt vào tai Chu Thừa Quyết lại khiến anh thấy khó chịu lạ thường.


 


Anh đứng sau lưng cô, im lặng một lúc rồi khẽ nhếch môi cười tự giễu: “Được.”


 


Chiêu này của cô đúng là lúc nào cũng có tác dụng với anh. Từ đầu đến cuối, vẫn luôn có tác dụng.


 



Nói xong, Chu Thừa Quyết bước lên mở cửa giúp cô, còn dùng tay giữ cửa lại để cô bế Tinh Tinh bước ra ngoài dễ dàng.


 


Chờ Sầm Tây ra ngoài, anh mới buông tay, vô thức bước theo sau.


 


“Hai mẹ con” đi trước, Chu Thừa Quyết mặt lạnh đi phía sau, giữ khoảng cách vừa đủ, không dám đi quá gần.


 


Nhưng chưa đi được mấy bước, tờ giấy thông tin cá nhân trong tay Tinh Tinh vô tình rơi xuống đất.


 


Chu Thừa Quyết chẳng nghĩ nhiều, không muốn để Sầm Tây phải cúi người thêm lần nữa nên bước đến nhặt giúp cô.


 


Không ngờ khi đưa tờ giấy về phía cô, ánh mắt anh vô tình lướt qua phần ghi ngày sinh của đứa bé, cánh tay hơi khựng lại, rồi ngay sau đó thu tờ giấy về.


 


Anh nhìn kỹ lại hai lần, bật cười khẽ một tiếng, gọi người đang đi phía trước mà anh vẫn luôn nhớ nhung: “Sầm Tây.”


 


Sầm Tây dừng chân, không định quay đầu lại, vừa định bước tiếp thì lại nghe anh chậm rãi nói: “Ngày sinh của con bé… nhìn quen lắm.”


 


Cô khẽ siết chặt tay.


 


“Nếu anh nhớ không nhầm…” Chu Thừa Quyết như cố ý nhắc lại, “Hình như hôm đó là ngày đầu tiên của chúng ta.”


 


“Tối hôm ấy, có người đứng dưới tòa nhà dạy học trường Nam Gia nói với anh: ‘Chu Thừa Quyết, từ giờ mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm nhé.’ Sau đó, người ấy còn về nhà cùng anh.”


 


“Giờ em nói cho anh biết, ngay tối hôm đó, ở trong nhà của anh, ngay trước mặt anh, em thần thông quảng đại sinh ra một đứa con như thế nào?!”


Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 90
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...