Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 89
298@-
Lần này không phải số máy không liên lạc được nữa. Chỉ sau vài giây sau, một giọng nói trẻ con non nớt vang lên trong điện thoại: "A lô? Anh à?"
Chu Thừa Quyết siết chặt điện thoại, khàn giọng hỏi: "Ừ, chị Tây Tây có đang ở cùng với em không?"
"Không... Lâu lắm rồi em không gặp chị ấy rồi."
Giọng cô bé vừa dứt, tay Chu Thừa Quyết cũng buông rơi điện thoại, cả người gần như mất hết sức lực: "Mẹ... cô ấy bị bỏ lại rồi."
"Cô ấy lại... một lần nữa bị bỏ lại rồi."
Tại bến xe khách thành phố Nam Gia, Sầm Tây đứng ngây người dưới bảng giờ xe chạy, chọn đại một chuyến xe có giờ gần nhất, mua vé rẻ nhất rồi lên xe.
Khi xe bắt đầu di chuyển, mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi Sầm Tây. Cô cố nén cảm giác buồn nôn, vô thức đưa tay vào túi phụ của ba lô.
Khi lấy ra miếng dán chống say xe, mắt cô không kìm được mà cay cay.
Đến khi lấy lại được tinh thần, chuyến đi đã đi được hơn nửa chặng.
Sầm Tây cúi đầu, mắt nhìn vào chiếc vali nhỏ cô đang ôm chặt trong lòng.
Nhớ lại lời Giang Lan Y nói, cô mở vali ra.
Quả nhiên, như lời Giang Lan Y, trong vali là đủ thứ đồ ăn vặt và đặc sản.
Sầm Tây ngồi trên xe khách không có tâm trạng ăn, định đóng lại rồi cất vào, nhưng bất chợt phát hiện dưới đống đồ ăn có thứ gì đó.
Sầm Tây khẽ lật lên, vừa nhìn thấy là tiền, cô vội vàng lấy đồ ăn che lại.
Cô thò tay vào trong, nhanh chóng chạm phải một tấm thiệp nhỏ.
Chữ viết trên tấm thiệp thanh tú, xinh đẹp.
[Tây Tây, dì tôn trọng mọi sự lựa chọn của con. Nếu có gì cần giúp đỡ, con có thể liên lạc với dì bất cứ lúc nào. Đây là 100,000 tệ. Hy vọng con không bỏ học. Hãy sống thật tốt và trưởng thành mạnh mẽ.
Nếu trong thời gian ngắn mà con không muốn gặp lại chúng ta, có thể liên lạc với số này: 189xxxxxx79, Uông.
Chúng ta hy vọng sẽ gặp lại con vào năm tới.]
Vào năm ấy, việc Sầm Tây đột ngột rời đi đã gây ra không ít bàn tán trong khối.
Nhiều người truyền tai nhau rằng, thành phố bên cạnh đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để lôi kéo người có thành tích xuất sắc nhất Nam Gia.
Học sinh trong lớp thì thầm nói rằng lão Diêu chắc hẳn đang tiếc nuối giấc mơ "hai thủ khoa" của mình. Vận may của ông ấy không tốt, nhìn là biết không có số làm hiệu trưởng, sau này có lẽ chỉ có thể làm phó hiệu trưởng thôi.
Mấy người khác thì chuyển sự chú ý sang hai nhân vật đứng đầu ban xã hội và ban tự nhiên cùng những câu chuyện xung quanh bọn họ.
Người đứng đầu ban tự nhiên kia có vẻ như có ý gì đó với người đứng đầu ban xã hội.
“Không biết mọi người có nghe chuyện về bản kiểm điểm nổi tiếng của vị kia chưa?” Một người khẽ nói.
“Bản kiểm điểm nào cơ? Lần nào nào cậu ấy đọc bản kiểm điểm mà tôi chẳng nghe thấy hết?”
“Chưa bao giờ đọc công khai trước toàn trường đâu. Là hồi học kỳ trước, lớp chọn của bọn họ có một lần đọc kiểm điểm nội bộ.” Người kia hắng giọng, “Nghe nói lần đó, cậu ấy cứ bắt người đứng đầu ban xã hội giảng bài cho mình. Trong tiết Ngữ văn lại hỏi bài Toán. Lúc đó lão Diêu đang mạnh tay xử lý các cặp đôi trong trường, thế là giáo viên chủ nhiệm lớp đó cũng vì muốn giữ gìn kỷ cương lớp học nên quyết định khai đao với đôi uyên ương này, bắt cậu ấy viết một bản kiểm điểm trong vòng 10 phút.”
“ Cậu ấy viết nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã đứng lên đọc, nội dung đại loại là thế này.”
“Em xin tự kiểm điểm về hành vi nói chuyện trong giờ học của mình. Nếu lần sau gặp phải trường hợp tương tự, em sẽ suy xét cẩn thận. Nếu bạn ngồi cùng bàn bên tay phải nói chuyện với em, em sẽ lập tức bảo cậu ta cút ra ngoài. Còn nếu là bạn cùng bàn bên tay trái nói chuyện với em, thì em sẽ cố gắng kiềm chế. Nếu không kiềm chế được, cũng sẽ chỉ trả lời bằng cách viết giấy nhỏ chứ không phát ra tiếng.”
“ Trời má, đây mà gọi là bản kiểm điểm hả? Rõ ràng là tỏ tình công khai.”
“Vậy nên người đứng đầu ban xã hội đột ngột chuyển trường chắc là do bị lão Diêu chia rẽ uyên ương rồi?”
“ Lão Diêu đúng là ác thật, làm tan nát cặp đôi học bá, cũng bỏ lỡ luôn chức vị hiệu trưởng!”
“Thật hay giả vậy? Sao tôi thấy vị đứng đầu ban tự nhiên kia cũng không phản ứng mạnh lắm nhỉ…”
Tháng đầu tiên Sầm Tây rời đi, nhóm chat im lặng một cách kỳ lạ, mọi người đều ngầm hiểu không ai lên tiếng trước.
Dần dần, Mao Lâm Hạo bắt đầu gửi lại bài tập vào trong nhóm.
Lý Giai Thư lại mắng cậu ấy là người thích tranh đua, đe dọa sẽ đá cậu ấy ra khỏi nhóm, tiếp tục hô hào muốn đánh giết Nghiêm Tự ở trong nhóm.
Giang Kiều lại tiếp tục làm hòa giải viên trong nhóm, đôi lúc cũng hùa theo.
Có vẻ như mọi thứ chẳng thay đổi gì, chỉ thiếu đi một người mà thôi.
Nghiêm Tự lại tiếp tục kéo mọi người trong nhóm chơi game, xin Chu Thừa Quyết giúp đỡ, thỉnh thoảng thảo luận bài khó cùng Mao Lâm Hạo. Chu Thừa Quyết cũng thỉnh thoảng gửi cách giải bài vào trong nhóm.
Đa số mọi người đều quay lại với trạng thái bình thường như trước.
Chỉ là đôi khi, Nghiêm Tự và Mao Lâm Hạo không giải quyết được vấn đề, cũng không còn có Cam C ra tay giúp đỡ nữa.
Mọi người không thể tìm thấy Chu Thừa Quyết, @Cam C cũng chẳng còn tác dụng.
Không ai nhắc đến Sầm Tây nữa, như thể cô chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.
Chỉ có một điều vẫn giữ nguyên, đó là vỏ tai nghe của mọi người dường như không bao giờ thay đổi kể từ sau đêm ở khu nghỉ dưỡng Kỳ Lưu.
Còn người đứng đầu ban tự nhiên cũng không có gì thay đổi, vẫn đi học bình thường, đạt điểm cao nhất lớp một cách ổn định.
Chỉ là mỗi ngày sau khi tan học, anh sẽ đến chỗ ngồi cố định trong lớp ban xã hội, làm thêm một đề thi rồi mới về.
Mỗi khi rời khỏi tòa nhà dạy học, anh sẽ đi một mình đến bãi đỗ xe, rồi ra cổng trường, đi qua nhà thờ cũ, đi xuống một con dốc nhỏ đến cửa hàng cá nướng dọc theo con hẻm sau hồ nước rồi bước lên cầu thang sắt lên sân thượng nhỏ, tỉ mỉ tưới nước cho những cây hoa cẩm tú cầu, rồi bật đèn lên, để quạt lớn chạy vù vù, ngồi yên tĩnh trước bàn, làm từng đề thi một, không hề phân tâm.
Tháng đầu tiên, điểm Ngữ văn của anh lại trở về với mức đáng tự hào nhất - 40 điểm, khiến lão Diêu tức giận đến mức phạt anh viết hai bản kiểm điểm.
Sau đó, điểm số của anh tăng nhanh như tên lửa, từ hơn 100, lên 110, rồi 120, cho đến gần kỳ thi đại học. Lần thi đó, anh đạt 143 điểm, vượt qua người đứng nhất ban xã hội, trở thành người duy nhất trong năm đó đạt 143 điểm môn Ngữ văn.
Chỉ như thế mà thôi.
Hai năm sau khi Sầm Tây rời đi, cuộc sống của Chu Thừa Quyết dường như cũng không thay đổi quá nhiều.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai năm chớp mắt đã qua đi.
Ngày thi đại học kết thúc, các học sinh lần lượt bước ra từ phòng thi, tốp năm tốp ba cười không ngừng.
Tòa nhà dạy học tràn ngập tiếng hò hét vui mừng của các thí sinh. Chu Thừa Quyết vô cảm đi qua hành lang, thi thoảng ngẩng đầu lên vẫn thấy các bạn học trên các tầng vui mừng xé sách vở, đề thi bay tứ tung.
Lão Diêu đứng khoanh tay bắc loa, mắng mỏ cũng chẳng có tác dụng gì.
Giấy trắng bay đầy trời.
Xé sách, ôm nhau, hoa tươi, vui mừng đến rơi lệ.
Chỉ có một điều đáng tiếc, mỗi khoảnh khắc của lễ tốt nghiệp ngày hôm ấy, đều không có Sầm Tây ở bên cạnh cùng tham gia.
……
“Xong rồi, xong rồi, nếu tuần sau mà tỷ lệ người xem vẫn cứ thấp như vậy thì chương trình của chúng ta chắc chắn sẽ phải ngừng phát sóng.” Cô gái có mái tóc ngắn, tên là Tề Tiểu Vũ không thể không bắt đầu than vãn, “Chương trình từ thiện về dân sinh thì đều phải lấy tư liệu từ thực tế, không thể thêm thắt quá nhiều chiêu trò, có thế nào thì quay như thế. Ngoài việc thay đổi khách mời liên tục ra thì thật sự chẳng biết phải làm gì nữa…”
“ Nói nên mời ngôi sao, chúng ta cũng đã mời rồi. Thực tế thì mỗi người đều có lượng fan rất lớn, nhưng hiệu quả phát sóng vẫn kém như vậy, thậm chí còn chẳng bằng luật sư Uông tới trấn ải, kể vài ba chuyện hot.” Tề Tiểu Vũ thở dài, “Đáng tiếc là gần đây hình như luật sư Uông rất bận.”
“À, Sầm Tây.”
“Hả?”
“ Em có biết khi nào luật sư Uông sẽ về Nam Gia không? Đài của chúng ta không thể thiếu dì ấy được!” Tề Tiểu Vũ nói với vẻ mặt như khóc tang.
Cô gái được gọi tên chỉ mỉm cười, tay vẫn không ngừng gõ bàn phím, vừa gõ vừa trả lời: “Chắc tuần sau dì ấy vẫn không kịp về quay chương trình đâu. Luật sư Uông còn đang bận rộn với công trình xây dựng trường học ở thành phố bên cạnh, phải đến cuối tháng mới có thể quay lại.”
“ Thần linh ơi! Cứu con với!”
Tề Tiểu Vũ gào xong một câu rồi lại lao vào gõ bàn phím như điên.
Cô gái tóc vàng khoảng chừng ngoài ba mươi, đi giày cao gót quay về từ phòng trà nước, nghe vậy liền bật cười: “Hôm đó chẳng phải em đã nói rồi à? Nam Gia có một vị cứu tinh, tên gì ấy nhỉ? Chu—”
“Chu Thừa Quyết!” Tề Tiểu Vũ lập tức nói ra cái tên này một cách đầy kính nể.
“Nghe nói cậu ấy là thủ khoa ban Tự nhiên năm đó, tốt nghiệp từ trường THPT Nam Gia. Người cũng như tên, cực kỳ khó tiếp cận…”
Cô gái tóc vàng tên Đỗ Vi mỉm cười:
“Tuổi trẻ tài cao, tiền đồ chói lọi, lại còn đẹp trai thế kia, chắc từ bé đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Khó tiếp cận cũng phải thôi. Nếu mời được cậu ấy về làm khách mời thì đúng là ăn đứt mấy ngôi sao mà chúng ta từng mời được trước đây. Mọi người mê người tài giỏi là chuyện bình thường, mà học vấn của cậu ấy cũng rất đáng nể.”
“Khổ nỗi, vấn đề là… người ta khó mời lắm.” Tề Tiểu Vũ rầu rĩ: “Mời nghệ sĩ thì chỉ cần có kinh phí là được, chứ người ta á, có thiếu tiền đâu? Cái tòa nhà mà cậu ấy quyên góp cho trường học bên kia đủ để cho mấy diễn viên đóng phim cả đời cũng không mua nổi một góc.”
“Nhắc mới nhớ, trường cấp 3 Nam Gia…” Tề Tiểu Vũ bất giác nhìn sang Sầm Tây:
“Tây Tây, suýt nữa thì quên mất, không phải em cũng từng học ở Nam Gia sao? Em có quen cậu ấy không? Hai người hình như cũng gần bằng tuổi nhau đấy?”
“Không quen.” Sầm Tây ngừng tay gõ bàn phím lại, lắc đầu cười khẽ: “Sao em có thể quen người lợi hại như thế được? Bọn em cũng không cùng khóa nữa.”
“À đúng rồi, cậu ấy đang học năm hai, còn em thì mới vào trường chưa được một tháng. Không quen cũng phải. Nhưng mà… học cùng trường là đã rất có duyên rồi, sau này biết đâu có cơ hội—”
Lời Tề Tiểu Vũ còn chưa dứt thì điện thoại của Sầm Tây đã đổ chuông.
Cô vội xin lỗi một tiếng rồi nhanh chóng đi nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói hốt hoảng của nhân viên công tác xã hội trong côi nhi viện: “Tây Tây, không ổn rồi! Vừa nãy trong khi chơi đùa với các bạn, Tinh Tinh không may bị viên bi bắn trúng mắt! Giờ con bé cứ ôm mắt khóc mãi, kêu đau suốt… không biết có sao không?!”
“ Chị đừng hoảng. Bây giờ em lập tức về đưa Tinh Tinh đi bệnh viện ngay.” Sầm Tây không nói thêm câu nào nữa, lập tức đứng dậy, đeo túi lên vai, vội vàng quay sang nói với Đỗ Vi: “Chị Vi, em xin phép đi trước ạ!”
Giọng nói của nhân viên công tác khá to, mấy người trong phòng làm việc đều nghe thấy. Côi nhi viện đó vốn là nơi đài truyền hình đang hỗ trợ. Ai cũng biết rõ tình hình bên ấy, nên sau khi biết chuyện xảy ra, chẳng ai ngăn cản Sầm Tây.
Đỗ Vi gật đầu ngay không do dự: “Đi đi, cẩn thận đấy!”
Trong phòng làm việc của trưởng khoa mắt bệnh viện tư nhân Kỳ Thiên, Nghiêm Tự rót cho Chu Thừa Quyết một ly nước cam bằng cái ly nhựa chuyên dùng để… xét nghiệm nước tiểu.
Màu nước cộng với cái ly, tạo ra một cảm giác… rất khó diễn tả.
Chu Thừa Quyết nhíu mày quay mặt đi, lười chẳng buồn đưa tay nhận lấy:“Khoa mắt các cậu còn có trò này nữa à?”
“Thôi nào, có nước uống là may rồi. Dù gì đây cũng đâu phải văn phòng của tôi.” Nghiêm Tự nói.
“Viện trưởng đâu?” Chu Thừa Quyết ngồi lên bàn, chân dài thoải mái chạm đất.
“Vừa nãy có một bé gái bị thương ở mắt, ông ấy qua xem tình hình rồi.”
“Cậu không đi cùng à?”
“Lúc đó tôi đang chữa trị cho một bệnh nhân khác, khi tới nơi thì người ta đã khám gần xong rồi. Nghe bảo đứa bé ấy nhát lắm, không tiện có nhiều người vây quanh.”
Nghiêm Tự: “Sao? Lại sắp đi nữa à?”
“Ừ, trước khi đi muốn ghé qua chào ba nuôi một tiếng, tiện thể đến thăm cậu bị 'giam lỏng' luôn.”
“…”
“Gần ba năm rồi đấy. Cậu gần như đã đi hết các trường đại học mà các thủ khoa nộp nguyện vọng vào rồi đúng không?” Nghiêm Tự đếm ngón tay tính toán: “Phải rồi, tìm thủ khoa cấp tỉnh xong rồi lại tìm tới thủ khoa cấp thành phố.”
“Cô ấy không thể chỉ là thủ khoa cấp thành phố.”
Kỳ thi đại học năm đó, chính sách thay đổi, không cho truyền thông phô trương chuyện “ thủ khoa” các trường, thành ra đa phần các địa phương đều không công bố người đứng đầu.
“Vậy có khả năng—”
“Không có đâu.” Chu Thừa Quyết ngắt lời, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Ánh mắt anh tình cờ liếc nhìn sang tờ thông tin cá nhân trẻ em trên bàn.
Trẻ em sống trong côi nhi viện vốn đặc biệt hơn những đứa trẻ bình thường khác. Bọn trẻ được các nhân viên công tác xã hội chăm sóc, không có cha mẹ ruột bên cạnh nên trước khi tới bệnh viện đều cần phải được chuẩn bị hồ sơ cá nhân thật kỹ càng để đề phòng tình huống khẩn cấp.
Chữ viết tay trên đó… vô cùng quen thuộc.
Chu Thừa Quyết nhìn chằm chằm tờ giấy, sững người mất gần nửa phút.
“ A Quyết?” Nghiêm Tự gọi anh hai tiếng.
Anh như bừng tỉnh, khẽ hất đầu về phía tờ giấy ghi thông tin: “ Đó là cái gì?”
Nghiêm Tự liếc nhìn: “À, là thông tin cá nhân của bé gái bị thương lúc nãy. Mấy y tá nói, mẹ của bé trông còn trẻ lắm, nhìn như sinh viên đại học ấy.”
“Cô ấy đâu?” Mặt Chu Thừa Quyết biến sắc. Một dự cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng anh.
“Hả?” Nghiêm Tự chưa hiểu ra chuyện gì.
“Mẹ của đứa bé! Cô ấy ở đâu?!” Lúc nói câu này, giọng anh vốn luôn bình tĩnh bỗng trở nên gấp gáp hiếm thấy.
Nghiêm Tự chưa hiểu ý anh, nhưng cũng chỉ tay về một hướng.
Chu Thừa Quyết không dừng lại dù chỉ một giây, chân bước đi như có lực vô hình dẫn đường, chạy thẳng về phía ấy.
Cuối hành lang bên kia, Sầm Tây đang ngồi xổm xuống trước mặt một bé gái chừng năm sáu tuổi, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Mẹ Tây Tây, con sợ quá…” Cô bé thút thít nói.
Mấy đứa nhỏ trong côi nhi viện đều gọi tất cả nhân viên công tác xã hội và tình nguyện viên là “mẹ”, bất kể tuổi tác. Sầm Tây đã quen với cách gọi này.
“Không sao đâu.” Cô nhẹ nhàng ôm đứa bé vào lòng, “Chút nữa con ngoan ngoãn theo cô y tá vào khám là được. Mẹ Tây Tây sẽ ở ngoài đợi con. Khám xong rồi, chúng ta sẽ đi mua kẹo nhé?”
Tinh Tinh gật đầu. Nhưng đến lúc sắp bị dẫn đi kiểm tra, cô bé vẫn không kìm được mà nghẹn ngào: "Vậy mẹ Tây Tây phải đợi con đó."
Khoảnh khắc cô bé được dắt vào cửa, Sầm Tây chỉ cảm thấy cổ tay chợt bị một lực đạo quen thuộc siết chặt.
Giây tiếp theo, người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay cô, lôi cô đi về phía lối cầu thang thoát hiểm cách đó không xa.
Bóng lưng kia quen thuộc quá mức, chẳng hiểu sao bước chân cô bắt đầu đi theo sự dẫn dắt của anh.
Vừa kéo cô vào cầu thang, người đàn ông đã trở tay ấn cô vào tường.
Thân hình cao lớn áp sát trước mặt, một tay Chu Thừa Quyết giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô, tay kia bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, buộc cô phải ngước mắt lên nhìn mình. Trong hoàn cảnh tối tăm, ánh mắt bốn năm không chạm nhau lại một lần nữa xoẹt ra tia lửa.
"Kết hôn rồi? Hay là đã có bạn trai?" Giọng người đàn ông khản đặc, lộ ra sự giận dữ không thể kiềm chế, lại ẩn chứa một nỗi tủi thân khó nói. Anh tự giễu nhếch môi cười khẽ: " Bỏ đi, không quản được nhiều như vậy nữa."
Sầm Tây còn chưa kịp phản ứng lại ý trong lời anh, đôi môi hơi lạnh của Chu Thừa Quyết đã dán lên môi cô.
Anh hiếm khi thất lễ, cũng chẳng dịu dàng. Lần đầu tiên thân mật chạm môi như vậy, liền trực tiếp xông thẳng vào trong khoang miệng cô, tựa như muốn cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô, không ngừng l**m m*t, không bỏ qua một tấc nào.
Sầm Tây chỉ cảm thấy môi mình tê dại, đầu lưỡi đau rát, cuối cùng là da đầu cũng run lên.
Cô chưa từng thấy Chu Thừa Quyết như vậy.
Bá đạo, tấn công, chiếm hữu…
Rõ ràng mỗi một từ đều xa lạ đến thế, nhưng lại vô cùng phù hợp để miêu tả anh.
Sầm Tây không biết nụ hôn như trút giận sau bao năm xa cách này kéo dài bao lâu. Cô chỉ nhớ rằng khi Chu Thừa Quyết buông cô ra, cô đã không còn tâm trí đâu mà lo lắng chuyện khác, chỉ biết hé miệng không ngừng th* d*c.
Thế nhưng người đàn ông trước mắt dường như vẫn chưa định buông tha cho cô.
Đôi môi vừa bắt nạt cô đã trượt xuống tận sâu bên trong hõm cổ mềm mại.
Anh dường như đặc biệt nghiện mùi hương trên người cô. Từ khi còn học cấp ba ở Nam Gia, anh đã thường xuyên ghé sát lại gần cô rồi hít một hơi thật sâu.
Chỉ là khi đó bọn họ còn nhỏ tuổi, hàm xúc kín đáo hơn nhiều, không giống như bây giờ… tham lam.
Ngay cả người như Sầm Tây cũng không nghĩ ra được từ ngữ nào tốt hơn để miêu tả.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của trẻ con. Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, hai chữ "Tây Tây" bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại một tiếng "mẹ" lọt vào trong tai Chu Thừa Quyết.
Đầu lưỡi người đàn ông khó chịu chống vào một bên quai hàm. Anh dường như đang kìm nén một loại cảm xúc bạo nộ nào đó.
Một tay anh kéo chặt vạt áo của cô bị mình làm xộc xệch, sau đó dùng thân hình cao lớn che chắn cô hoàn toàn trong vòng tay mình.
Thấy Tinh Tinh sắp đi tới trước mặt, Sầm Tây vội dùng hai tay chống lên ngực Chu Thừa Quyết: " Ngài Chu, xin ngài buông tôi ra…"
" Ngài?" Chu Thừa Quyết cười lạnh một tiếng, "Sầm Tây, em đừng có giả vờ với anh."
Anh nói xong, nghiêng đầu nhìn cô bé, giọng điệu lạnh băng: "Ba của con đâu?"
"Tinh Tinh không có ba ạ." Cô bé đáp lời bằng giọng non nớt.
Sầm Tây luôn cảm thấy khoảnh khắc đó có thể chỉ là ảo giác của cô, nhưng dường như biểu cảm trên mặt Chu Thừa Quyết khi nghe Tinh Tinh nói mình không có ba lại không phải là thở phào nhẹ nhõm, mà là thoáng qua một tia đau lòng cùng với tức giận kìm nén.
"Tên khốn kia chết rồi hay là đã bỏ rơi em?" Hơi thở của Chu Thừa Quyết phập phồng kịch liệt hơn so với vừa nãy, chỉ là lần này không phải vì d*c v*ng.
Hốc mắt Sầm Tây hơi cay. Cô khẽ khom người trốn khỏi vòng tay anh: "Không cần anh quan tâm..."
Nhưng mà Chu Thừa Quyết không hề có ý định buông tha cô ngay bây giờ.
Gần năm năm rồi, anh đã không đếm nổi bao nhiêu lần tình cảnh ngày hôm đó lặp đi lặp lại trong giấc mơ của mình. Anh vừa mở mắt ra, liền không thể nào tìm thấy bóng dáng cô nữa.
Anh quá sợ hãi cái cảm giác này rồi.
Bàn tay to lớn của Chu Thừa Quyết lại siết chặt lấy cổ tay cô, không cho cô kịp phản ứng, kéo cô trở lại trước mặt mình: "Dù sao con bé cũng đã nói mình không có cha rồi. Sầm Tây, anh không ngại nhận cái chức cha dượng này. Em đừng hòng trốn khỏi anh nữa."!
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Lần này không phải số máy không liên lạc được nữa. Chỉ sau vài giây sau, một giọng nói trẻ con non nớt vang lên trong điện thoại: "A lô? Anh à?"
Chu Thừa Quyết siết chặt điện thoại, khàn giọng hỏi: "Ừ, chị Tây Tây có đang ở cùng với em không?"
"Không... Lâu lắm rồi em không gặp chị ấy rồi."
Giọng cô bé vừa dứt, tay Chu Thừa Quyết cũng buông rơi điện thoại, cả người gần như mất hết sức lực: "Mẹ... cô ấy bị bỏ lại rồi."
"Cô ấy lại... một lần nữa bị bỏ lại rồi."
Tại bến xe khách thành phố Nam Gia, Sầm Tây đứng ngây người dưới bảng giờ xe chạy, chọn đại một chuyến xe có giờ gần nhất, mua vé rẻ nhất rồi lên xe.
Khi xe bắt đầu di chuyển, mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi Sầm Tây. Cô cố nén cảm giác buồn nôn, vô thức đưa tay vào túi phụ của ba lô.
Khi lấy ra miếng dán chống say xe, mắt cô không kìm được mà cay cay.
Đến khi lấy lại được tinh thần, chuyến đi đã đi được hơn nửa chặng.
Sầm Tây cúi đầu, mắt nhìn vào chiếc vali nhỏ cô đang ôm chặt trong lòng.
Nhớ lại lời Giang Lan Y nói, cô mở vali ra.
Quả nhiên, như lời Giang Lan Y, trong vali là đủ thứ đồ ăn vặt và đặc sản.
Sầm Tây ngồi trên xe khách không có tâm trạng ăn, định đóng lại rồi cất vào, nhưng bất chợt phát hiện dưới đống đồ ăn có thứ gì đó.
Sầm Tây khẽ lật lên, vừa nhìn thấy là tiền, cô vội vàng lấy đồ ăn che lại.
Cô thò tay vào trong, nhanh chóng chạm phải một tấm thiệp nhỏ.
Chữ viết trên tấm thiệp thanh tú, xinh đẹp.
[Tây Tây, dì tôn trọng mọi sự lựa chọn của con. Nếu có gì cần giúp đỡ, con có thể liên lạc với dì bất cứ lúc nào. Đây là 100,000 tệ. Hy vọng con không bỏ học. Hãy sống thật tốt và trưởng thành mạnh mẽ.
Nếu trong thời gian ngắn mà con không muốn gặp lại chúng ta, có thể liên lạc với số này: 189xxxxxx79, Uông.
Chúng ta hy vọng sẽ gặp lại con vào năm tới.]
Vào năm ấy, việc Sầm Tây đột ngột rời đi đã gây ra không ít bàn tán trong khối.
Nhiều người truyền tai nhau rằng, thành phố bên cạnh đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để lôi kéo người có thành tích xuất sắc nhất Nam Gia.
Học sinh trong lớp thì thầm nói rằng lão Diêu chắc hẳn đang tiếc nuối giấc mơ "hai thủ khoa" của mình. Vận may của ông ấy không tốt, nhìn là biết không có số làm hiệu trưởng, sau này có lẽ chỉ có thể làm phó hiệu trưởng thôi.
Mấy người khác thì chuyển sự chú ý sang hai nhân vật đứng đầu ban xã hội và ban tự nhiên cùng những câu chuyện xung quanh bọn họ.
Người đứng đầu ban tự nhiên kia có vẻ như có ý gì đó với người đứng đầu ban xã hội.
“Không biết mọi người có nghe chuyện về bản kiểm điểm nổi tiếng của vị kia chưa?” Một người khẽ nói.
“Bản kiểm điểm nào cơ? Lần nào nào cậu ấy đọc bản kiểm điểm mà tôi chẳng nghe thấy hết?”
“Chưa bao giờ đọc công khai trước toàn trường đâu. Là hồi học kỳ trước, lớp chọn của bọn họ có một lần đọc kiểm điểm nội bộ.” Người kia hắng giọng, “Nghe nói lần đó, cậu ấy cứ bắt người đứng đầu ban xã hội giảng bài cho mình. Trong tiết Ngữ văn lại hỏi bài Toán. Lúc đó lão Diêu đang mạnh tay xử lý các cặp đôi trong trường, thế là giáo viên chủ nhiệm lớp đó cũng vì muốn giữ gìn kỷ cương lớp học nên quyết định khai đao với đôi uyên ương này, bắt cậu ấy viết một bản kiểm điểm trong vòng 10 phút.”
“ Cậu ấy viết nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã đứng lên đọc, nội dung đại loại là thế này.”
“Em xin tự kiểm điểm về hành vi nói chuyện trong giờ học của mình. Nếu lần sau gặp phải trường hợp tương tự, em sẽ suy xét cẩn thận. Nếu bạn ngồi cùng bàn bên tay phải nói chuyện với em, em sẽ lập tức bảo cậu ta cút ra ngoài. Còn nếu là bạn cùng bàn bên tay trái nói chuyện với em, thì em sẽ cố gắng kiềm chế. Nếu không kiềm chế được, cũng sẽ chỉ trả lời bằng cách viết giấy nhỏ chứ không phát ra tiếng.”
“ Trời má, đây mà gọi là bản kiểm điểm hả? Rõ ràng là tỏ tình công khai.”
“Vậy nên người đứng đầu ban xã hội đột ngột chuyển trường chắc là do bị lão Diêu chia rẽ uyên ương rồi?”
“ Lão Diêu đúng là ác thật, làm tan nát cặp đôi học bá, cũng bỏ lỡ luôn chức vị hiệu trưởng!”
“Thật hay giả vậy? Sao tôi thấy vị đứng đầu ban tự nhiên kia cũng không phản ứng mạnh lắm nhỉ…”
Tháng đầu tiên Sầm Tây rời đi, nhóm chat im lặng một cách kỳ lạ, mọi người đều ngầm hiểu không ai lên tiếng trước.
Dần dần, Mao Lâm Hạo bắt đầu gửi lại bài tập vào trong nhóm.
Lý Giai Thư lại mắng cậu ấy là người thích tranh đua, đe dọa sẽ đá cậu ấy ra khỏi nhóm, tiếp tục hô hào muốn đánh giết Nghiêm Tự ở trong nhóm.
Giang Kiều lại tiếp tục làm hòa giải viên trong nhóm, đôi lúc cũng hùa theo.
Có vẻ như mọi thứ chẳng thay đổi gì, chỉ thiếu đi một người mà thôi.
Nghiêm Tự lại tiếp tục kéo mọi người trong nhóm chơi game, xin Chu Thừa Quyết giúp đỡ, thỉnh thoảng thảo luận bài khó cùng Mao Lâm Hạo. Chu Thừa Quyết cũng thỉnh thoảng gửi cách giải bài vào trong nhóm.
Đa số mọi người đều quay lại với trạng thái bình thường như trước.
Chỉ là đôi khi, Nghiêm Tự và Mao Lâm Hạo không giải quyết được vấn đề, cũng không còn có Cam C ra tay giúp đỡ nữa.
Mọi người không thể tìm thấy Chu Thừa Quyết, @Cam C cũng chẳng còn tác dụng.
Không ai nhắc đến Sầm Tây nữa, như thể cô chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.
Chỉ có một điều vẫn giữ nguyên, đó là vỏ tai nghe của mọi người dường như không bao giờ thay đổi kể từ sau đêm ở khu nghỉ dưỡng Kỳ Lưu.
Còn người đứng đầu ban tự nhiên cũng không có gì thay đổi, vẫn đi học bình thường, đạt điểm cao nhất lớp một cách ổn định.
Chỉ là mỗi ngày sau khi tan học, anh sẽ đến chỗ ngồi cố định trong lớp ban xã hội, làm thêm một đề thi rồi mới về.
Mỗi khi rời khỏi tòa nhà dạy học, anh sẽ đi một mình đến bãi đỗ xe, rồi ra cổng trường, đi qua nhà thờ cũ, đi xuống một con dốc nhỏ đến cửa hàng cá nướng dọc theo con hẻm sau hồ nước rồi bước lên cầu thang sắt lên sân thượng nhỏ, tỉ mỉ tưới nước cho những cây hoa cẩm tú cầu, rồi bật đèn lên, để quạt lớn chạy vù vù, ngồi yên tĩnh trước bàn, làm từng đề thi một, không hề phân tâm.
Tháng đầu tiên, điểm Ngữ văn của anh lại trở về với mức đáng tự hào nhất - 40 điểm, khiến lão Diêu tức giận đến mức phạt anh viết hai bản kiểm điểm.
Sau đó, điểm số của anh tăng nhanh như tên lửa, từ hơn 100, lên 110, rồi 120, cho đến gần kỳ thi đại học. Lần thi đó, anh đạt 143 điểm, vượt qua người đứng nhất ban xã hội, trở thành người duy nhất trong năm đó đạt 143 điểm môn Ngữ văn.
Chỉ như thế mà thôi.
Hai năm sau khi Sầm Tây rời đi, cuộc sống của Chu Thừa Quyết dường như cũng không thay đổi quá nhiều.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai năm chớp mắt đã qua đi.
Ngày thi đại học kết thúc, các học sinh lần lượt bước ra từ phòng thi, tốp năm tốp ba cười không ngừng.
Tòa nhà dạy học tràn ngập tiếng hò hét vui mừng của các thí sinh. Chu Thừa Quyết vô cảm đi qua hành lang, thi thoảng ngẩng đầu lên vẫn thấy các bạn học trên các tầng vui mừng xé sách vở, đề thi bay tứ tung.
Lão Diêu đứng khoanh tay bắc loa, mắng mỏ cũng chẳng có tác dụng gì.
Giấy trắng bay đầy trời.
Xé sách, ôm nhau, hoa tươi, vui mừng đến rơi lệ.
Chỉ có một điều đáng tiếc, mỗi khoảnh khắc của lễ tốt nghiệp ngày hôm ấy, đều không có Sầm Tây ở bên cạnh cùng tham gia.
……
“Xong rồi, xong rồi, nếu tuần sau mà tỷ lệ người xem vẫn cứ thấp như vậy thì chương trình của chúng ta chắc chắn sẽ phải ngừng phát sóng.” Cô gái có mái tóc ngắn, tên là Tề Tiểu Vũ không thể không bắt đầu than vãn, “Chương trình từ thiện về dân sinh thì đều phải lấy tư liệu từ thực tế, không thể thêm thắt quá nhiều chiêu trò, có thế nào thì quay như thế. Ngoài việc thay đổi khách mời liên tục ra thì thật sự chẳng biết phải làm gì nữa…”
“ Nói nên mời ngôi sao, chúng ta cũng đã mời rồi. Thực tế thì mỗi người đều có lượng fan rất lớn, nhưng hiệu quả phát sóng vẫn kém như vậy, thậm chí còn chẳng bằng luật sư Uông tới trấn ải, kể vài ba chuyện hot.” Tề Tiểu Vũ thở dài, “Đáng tiếc là gần đây hình như luật sư Uông rất bận.”
“À, Sầm Tây.”
“Hả?”
“ Em có biết khi nào luật sư Uông sẽ về Nam Gia không? Đài của chúng ta không thể thiếu dì ấy được!” Tề Tiểu Vũ nói với vẻ mặt như khóc tang.
Cô gái được gọi tên chỉ mỉm cười, tay vẫn không ngừng gõ bàn phím, vừa gõ vừa trả lời: “Chắc tuần sau dì ấy vẫn không kịp về quay chương trình đâu. Luật sư Uông còn đang bận rộn với công trình xây dựng trường học ở thành phố bên cạnh, phải đến cuối tháng mới có thể quay lại.”
“ Thần linh ơi! Cứu con với!”
Tề Tiểu Vũ gào xong một câu rồi lại lao vào gõ bàn phím như điên.
Cô gái tóc vàng khoảng chừng ngoài ba mươi, đi giày cao gót quay về từ phòng trà nước, nghe vậy liền bật cười: “Hôm đó chẳng phải em đã nói rồi à? Nam Gia có một vị cứu tinh, tên gì ấy nhỉ? Chu—”
“Chu Thừa Quyết!” Tề Tiểu Vũ lập tức nói ra cái tên này một cách đầy kính nể.
“Nghe nói cậu ấy là thủ khoa ban Tự nhiên năm đó, tốt nghiệp từ trường THPT Nam Gia. Người cũng như tên, cực kỳ khó tiếp cận…”
Cô gái tóc vàng tên Đỗ Vi mỉm cười:
“Tuổi trẻ tài cao, tiền đồ chói lọi, lại còn đẹp trai thế kia, chắc từ bé đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Khó tiếp cận cũng phải thôi. Nếu mời được cậu ấy về làm khách mời thì đúng là ăn đứt mấy ngôi sao mà chúng ta từng mời được trước đây. Mọi người mê người tài giỏi là chuyện bình thường, mà học vấn của cậu ấy cũng rất đáng nể.”
“Khổ nỗi, vấn đề là… người ta khó mời lắm.” Tề Tiểu Vũ rầu rĩ: “Mời nghệ sĩ thì chỉ cần có kinh phí là được, chứ người ta á, có thiếu tiền đâu? Cái tòa nhà mà cậu ấy quyên góp cho trường học bên kia đủ để cho mấy diễn viên đóng phim cả đời cũng không mua nổi một góc.”
“Nhắc mới nhớ, trường cấp 3 Nam Gia…” Tề Tiểu Vũ bất giác nhìn sang Sầm Tây:
“Tây Tây, suýt nữa thì quên mất, không phải em cũng từng học ở Nam Gia sao? Em có quen cậu ấy không? Hai người hình như cũng gần bằng tuổi nhau đấy?”
“Không quen.” Sầm Tây ngừng tay gõ bàn phím lại, lắc đầu cười khẽ: “Sao em có thể quen người lợi hại như thế được? Bọn em cũng không cùng khóa nữa.”
“À đúng rồi, cậu ấy đang học năm hai, còn em thì mới vào trường chưa được một tháng. Không quen cũng phải. Nhưng mà… học cùng trường là đã rất có duyên rồi, sau này biết đâu có cơ hội—”
Lời Tề Tiểu Vũ còn chưa dứt thì điện thoại của Sầm Tây đã đổ chuông.
Cô vội xin lỗi một tiếng rồi nhanh chóng đi nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng nói hốt hoảng của nhân viên công tác xã hội trong côi nhi viện: “Tây Tây, không ổn rồi! Vừa nãy trong khi chơi đùa với các bạn, Tinh Tinh không may bị viên bi bắn trúng mắt! Giờ con bé cứ ôm mắt khóc mãi, kêu đau suốt… không biết có sao không?!”
“ Chị đừng hoảng. Bây giờ em lập tức về đưa Tinh Tinh đi bệnh viện ngay.” Sầm Tây không nói thêm câu nào nữa, lập tức đứng dậy, đeo túi lên vai, vội vàng quay sang nói với Đỗ Vi: “Chị Vi, em xin phép đi trước ạ!”
Giọng nói của nhân viên công tác khá to, mấy người trong phòng làm việc đều nghe thấy. Côi nhi viện đó vốn là nơi đài truyền hình đang hỗ trợ. Ai cũng biết rõ tình hình bên ấy, nên sau khi biết chuyện xảy ra, chẳng ai ngăn cản Sầm Tây.
Đỗ Vi gật đầu ngay không do dự: “Đi đi, cẩn thận đấy!”
Trong phòng làm việc của trưởng khoa mắt bệnh viện tư nhân Kỳ Thiên, Nghiêm Tự rót cho Chu Thừa Quyết một ly nước cam bằng cái ly nhựa chuyên dùng để… xét nghiệm nước tiểu.
Màu nước cộng với cái ly, tạo ra một cảm giác… rất khó diễn tả.
Chu Thừa Quyết nhíu mày quay mặt đi, lười chẳng buồn đưa tay nhận lấy:“Khoa mắt các cậu còn có trò này nữa à?”
“Thôi nào, có nước uống là may rồi. Dù gì đây cũng đâu phải văn phòng của tôi.” Nghiêm Tự nói.
“Viện trưởng đâu?” Chu Thừa Quyết ngồi lên bàn, chân dài thoải mái chạm đất.
“Vừa nãy có một bé gái bị thương ở mắt, ông ấy qua xem tình hình rồi.”
“Cậu không đi cùng à?”
“Lúc đó tôi đang chữa trị cho một bệnh nhân khác, khi tới nơi thì người ta đã khám gần xong rồi. Nghe bảo đứa bé ấy nhát lắm, không tiện có nhiều người vây quanh.”
Nghiêm Tự: “Sao? Lại sắp đi nữa à?”
“Ừ, trước khi đi muốn ghé qua chào ba nuôi một tiếng, tiện thể đến thăm cậu bị 'giam lỏng' luôn.”
“…”
“Gần ba năm rồi đấy. Cậu gần như đã đi hết các trường đại học mà các thủ khoa nộp nguyện vọng vào rồi đúng không?” Nghiêm Tự đếm ngón tay tính toán: “Phải rồi, tìm thủ khoa cấp tỉnh xong rồi lại tìm tới thủ khoa cấp thành phố.”
“Cô ấy không thể chỉ là thủ khoa cấp thành phố.”
Kỳ thi đại học năm đó, chính sách thay đổi, không cho truyền thông phô trương chuyện “ thủ khoa” các trường, thành ra đa phần các địa phương đều không công bố người đứng đầu.
“Vậy có khả năng—”
“Không có đâu.” Chu Thừa Quyết ngắt lời, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Ánh mắt anh tình cờ liếc nhìn sang tờ thông tin cá nhân trẻ em trên bàn.
Trẻ em sống trong côi nhi viện vốn đặc biệt hơn những đứa trẻ bình thường khác. Bọn trẻ được các nhân viên công tác xã hội chăm sóc, không có cha mẹ ruột bên cạnh nên trước khi tới bệnh viện đều cần phải được chuẩn bị hồ sơ cá nhân thật kỹ càng để đề phòng tình huống khẩn cấp.
Chữ viết tay trên đó… vô cùng quen thuộc.
Chu Thừa Quyết nhìn chằm chằm tờ giấy, sững người mất gần nửa phút.
“ A Quyết?” Nghiêm Tự gọi anh hai tiếng.
Anh như bừng tỉnh, khẽ hất đầu về phía tờ giấy ghi thông tin: “ Đó là cái gì?”
Nghiêm Tự liếc nhìn: “À, là thông tin cá nhân của bé gái bị thương lúc nãy. Mấy y tá nói, mẹ của bé trông còn trẻ lắm, nhìn như sinh viên đại học ấy.”
“Cô ấy đâu?” Mặt Chu Thừa Quyết biến sắc. Một dự cảm mãnh liệt dâng lên trong lòng anh.
“Hả?” Nghiêm Tự chưa hiểu ra chuyện gì.
“Mẹ của đứa bé! Cô ấy ở đâu?!” Lúc nói câu này, giọng anh vốn luôn bình tĩnh bỗng trở nên gấp gáp hiếm thấy.
Nghiêm Tự chưa hiểu ý anh, nhưng cũng chỉ tay về một hướng.
Chu Thừa Quyết không dừng lại dù chỉ một giây, chân bước đi như có lực vô hình dẫn đường, chạy thẳng về phía ấy.
Cuối hành lang bên kia, Sầm Tây đang ngồi xổm xuống trước mặt một bé gái chừng năm sáu tuổi, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Mẹ Tây Tây, con sợ quá…” Cô bé thút thít nói.
Mấy đứa nhỏ trong côi nhi viện đều gọi tất cả nhân viên công tác xã hội và tình nguyện viên là “mẹ”, bất kể tuổi tác. Sầm Tây đã quen với cách gọi này.
“Không sao đâu.” Cô nhẹ nhàng ôm đứa bé vào lòng, “Chút nữa con ngoan ngoãn theo cô y tá vào khám là được. Mẹ Tây Tây sẽ ở ngoài đợi con. Khám xong rồi, chúng ta sẽ đi mua kẹo nhé?”
Tinh Tinh gật đầu. Nhưng đến lúc sắp bị dẫn đi kiểm tra, cô bé vẫn không kìm được mà nghẹn ngào: "Vậy mẹ Tây Tây phải đợi con đó."
Khoảnh khắc cô bé được dắt vào cửa, Sầm Tây chỉ cảm thấy cổ tay chợt bị một lực đạo quen thuộc siết chặt.
Giây tiếp theo, người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay cô, lôi cô đi về phía lối cầu thang thoát hiểm cách đó không xa.
Bóng lưng kia quen thuộc quá mức, chẳng hiểu sao bước chân cô bắt đầu đi theo sự dẫn dắt của anh.
Vừa kéo cô vào cầu thang, người đàn ông đã trở tay ấn cô vào tường.
Thân hình cao lớn áp sát trước mặt, một tay Chu Thừa Quyết giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô, tay kia bóp lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, buộc cô phải ngước mắt lên nhìn mình. Trong hoàn cảnh tối tăm, ánh mắt bốn năm không chạm nhau lại một lần nữa xoẹt ra tia lửa.
"Kết hôn rồi? Hay là đã có bạn trai?" Giọng người đàn ông khản đặc, lộ ra sự giận dữ không thể kiềm chế, lại ẩn chứa một nỗi tủi thân khó nói. Anh tự giễu nhếch môi cười khẽ: " Bỏ đi, không quản được nhiều như vậy nữa."
Sầm Tây còn chưa kịp phản ứng lại ý trong lời anh, đôi môi hơi lạnh của Chu Thừa Quyết đã dán lên môi cô.
Anh hiếm khi thất lễ, cũng chẳng dịu dàng. Lần đầu tiên thân mật chạm môi như vậy, liền trực tiếp xông thẳng vào trong khoang miệng cô, tựa như muốn cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô, không ngừng l**m m*t, không bỏ qua một tấc nào.
Sầm Tây chỉ cảm thấy môi mình tê dại, đầu lưỡi đau rát, cuối cùng là da đầu cũng run lên.
Cô chưa từng thấy Chu Thừa Quyết như vậy.
Bá đạo, tấn công, chiếm hữu…
Rõ ràng mỗi một từ đều xa lạ đến thế, nhưng lại vô cùng phù hợp để miêu tả anh.
Sầm Tây không biết nụ hôn như trút giận sau bao năm xa cách này kéo dài bao lâu. Cô chỉ nhớ rằng khi Chu Thừa Quyết buông cô ra, cô đã không còn tâm trí đâu mà lo lắng chuyện khác, chỉ biết hé miệng không ngừng th* d*c.
Thế nhưng người đàn ông trước mắt dường như vẫn chưa định buông tha cho cô.
Đôi môi vừa bắt nạt cô đã trượt xuống tận sâu bên trong hõm cổ mềm mại.
Anh dường như đặc biệt nghiện mùi hương trên người cô. Từ khi còn học cấp ba ở Nam Gia, anh đã thường xuyên ghé sát lại gần cô rồi hít một hơi thật sâu.
Chỉ là khi đó bọn họ còn nhỏ tuổi, hàm xúc kín đáo hơn nhiều, không giống như bây giờ… tham lam.
Ngay cả người như Sầm Tây cũng không nghĩ ra được từ ngữ nào tốt hơn để miêu tả.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của trẻ con. Khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, hai chữ "Tây Tây" bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại một tiếng "mẹ" lọt vào trong tai Chu Thừa Quyết.
Đầu lưỡi người đàn ông khó chịu chống vào một bên quai hàm. Anh dường như đang kìm nén một loại cảm xúc bạo nộ nào đó.
Một tay anh kéo chặt vạt áo của cô bị mình làm xộc xệch, sau đó dùng thân hình cao lớn che chắn cô hoàn toàn trong vòng tay mình.
Thấy Tinh Tinh sắp đi tới trước mặt, Sầm Tây vội dùng hai tay chống lên ngực Chu Thừa Quyết: " Ngài Chu, xin ngài buông tôi ra…"
" Ngài?" Chu Thừa Quyết cười lạnh một tiếng, "Sầm Tây, em đừng có giả vờ với anh."
Anh nói xong, nghiêng đầu nhìn cô bé, giọng điệu lạnh băng: "Ba của con đâu?"
"Tinh Tinh không có ba ạ." Cô bé đáp lời bằng giọng non nớt.
Sầm Tây luôn cảm thấy khoảnh khắc đó có thể chỉ là ảo giác của cô, nhưng dường như biểu cảm trên mặt Chu Thừa Quyết khi nghe Tinh Tinh nói mình không có ba lại không phải là thở phào nhẹ nhõm, mà là thoáng qua một tia đau lòng cùng với tức giận kìm nén.
"Tên khốn kia chết rồi hay là đã bỏ rơi em?" Hơi thở của Chu Thừa Quyết phập phồng kịch liệt hơn so với vừa nãy, chỉ là lần này không phải vì d*c v*ng.
Hốc mắt Sầm Tây hơi cay. Cô khẽ khom người trốn khỏi vòng tay anh: "Không cần anh quan tâm..."
Nhưng mà Chu Thừa Quyết không hề có ý định buông tha cô ngay bây giờ.
Gần năm năm rồi, anh đã không đếm nổi bao nhiêu lần tình cảnh ngày hôm đó lặp đi lặp lại trong giấc mơ của mình. Anh vừa mở mắt ra, liền không thể nào tìm thấy bóng dáng cô nữa.
Anh quá sợ hãi cái cảm giác này rồi.
Bàn tay to lớn của Chu Thừa Quyết lại siết chặt lấy cổ tay cô, không cho cô kịp phản ứng, kéo cô trở lại trước mặt mình: "Dù sao con bé cũng đã nói mình không có cha rồi. Sầm Tây, anh không ngại nhận cái chức cha dượng này. Em đừng hòng trốn khỏi anh nữa."!
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 89
10.0/10 từ 44 lượt.