Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 88
294@-
“Lý Giai Thư giục em à?” Chu Thừa Quyết nhíu mày hỏi.
“Không phải.” Sầm Tây lắc đầu, “Cũng đã trễ lâu rồi. Không thể nói mà không giữ lời được.”
Nghe vậy, Chu Thừa Quyết nhếch môi, khẽ hừ một tiếng: “À, hiểu rồi.”
Sầm Tây nghe xong, cảm thấy có gì đó hơi không đúng, hỏi lại: “?”
“Chỉ có ở trước mặt tôi mới dám không giữ lời hứa phải không?” Chu Thừa Quyết giơ tay véo nhẹ vào má cô: “ Em đúng là chỉ giỏi trong nhà thôi.”
Sầm Tây: “……”
Đêm đó, Chu Thừa Quyết ngủ không yên, nhiều lần tỉnh dậy. Mỗi lần mở mắt là tim lại loạn nhịp, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn về phía chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh giường.
Sầm Tây vẫn chưa ngủ, cô vẫn ngồi ở đó, tiếp tục công việc chưa xong.
Chu Thừa Quyết không muốn tỉnh dậy đã lại không thấy cô, nhưng cũng không muốn để cô ngồi bên giường quá khuya: “ Em vẫn còn chưa ngủ sao? Phòng ngủ của tôi đã để lại cho em rồi mà.”
Thấy Sầm Tây lắc đầu, Chu Thừa Quyết lại định nhường giường cho cô: “Vậy em lên giường đi, tôi sẽ ngủ trên sofa.”
Sầm Tây vẫn lắc đầu, chỉ nói mình ngủ nhiều ban ngày nên giờ không thấy buồn ngủ nữa.
“ Quán cá nướng không bận sao?” Chu Thừa Quyết đột nhiên hỏi.
Anh biết mỗi khi có thời gian, Sầm Tây đều sẽ ở lại quán giúp đỡ dì út. Tình trạng ngủ quá nhiều vào ban ngày như vậy chưa từng xảy ra với cô.
Sầm Tây hơi căng thẳng trong lòng, hít một hơi ngắn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói một cách tự nhiên: “Mấy ngày nay… sắp thi đại học rồi nên các hàng quán quanh trường không được phép náo nhiệt quá…”
Sau vụ tai nạn, Chu Thừa Quyết vẫn chưa có thời gian đi qua khu vực ấy, nên không biết tình hình hiện tại. Vì đầu óc vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, chưa hoàn toàn phục hồi, phản ứng của anh cũng không còn nhanh nhạy như trước, nên thấy lời Sầm Tây nói cũng có lý, đương nhiên không nghi ngờ gì.
Anh định khuyên cô ngủ sớm, nhưng lại cảm thấy chóng mặt, dạ dày cũng lại cuộn lên.
Những ngày qua, Chu Thừa Quyết đã quen với cảm giác này. Bình thường nếu gặp phải tình huống như vậy, anh sẽ đi thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ để nôn, nhưng bây giờ Sầm Tây đang ở đây. Anh mạnh mẽ kìm nén cảm giác khó chịu, lén nhìn cô một cái rồi vô thức đi nhanh ra nhà vệ sinh ngoài phòng.
Không ngờ, Sầm Tây nhanh chóng buông đồ trong tay xuống rồi đi theo.
Chu Thừa Quyết cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, quay lại hỏi: “ Em đi theo làm gì?”
“Tôi, tôi sợ tay cậu không tiện, xem có cần giúp gì không…”
“Đi vệ sinh mà cũng cần giúp sao?” Chu Thừa Quyết nhếch môi.
Sầm Tây không ngờ lại là chuyện này, mặt cô đỏ lên.
“ Em muốn giúp thì tôi cũng không ngại—”
Chu Thừa Quyết chưa kịp nói xong thì Sầm Tây đã quay người chạy về phòng.
Anh nở một nụ cười miễn cưỡng, rồi nhíu mày bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, mở vòi hoa sen để che lấp âm thanh, rồi mới thả lỏng hoàn toàn.
Sáng hôm sau, Nghiêm Tự và Lý Giai Thư đến đón bọn họ dưới lầu Vọng Giang.
“Thời gian trôi nhanh quá! Lâu rồi không gặp!” Lý Giai Thư phấn khích kêu lên.
Nghiêm Tự chiếm luôn ghế ngồi bên cạnh tài xế, ba người còn lại đều bị đẩy ra phía sau. Chiếc xe nhanh chóng lái theo con đường quen thuộc đi đến Cây Tình Yêu trong hẻm cũ, nơi sẽ tập hợp mọi người và cùng nhau xuất phát.
Nhóm người tham gia lần này gần giống với lần trước, hầu hết đều là những người quen mặt. Sau chuyến đi ngắn lần trước, bọn họ lại thường xuyên tụ tập ăn cơm ở căng tin, nên quan hệ đã thân thiết hơn trước, vừa gặp đã đòi chụp một tấm ảnh nữa.
Có người còn trêu: “Giờ quen quá rồi. Đừng có làm bộ làm tịch như lần trước nữa, cứ tự nhiên đi.”
Vì tay Chu Thừa Quyết vẫn bó bột, nên không ai đồng ý để anh giúp chụp ảnh. Lý Giai Thư thích chụp ảnh, nhưng đầu cũng đang quấn băng, tình trạng giống hệt Chu Thừa Quyết, nên không được phép nghịch ngợm hay động vào máy ảnh.
Lâm Thi Kỳ định nhờ một người qua đường giúp đỡ, nhưng Sầm Tây lập tức rút tay ra khỏi tay Chu Thừa Quyết, nhận lấy máy ảnh của Lâm Thi Kỳ, nói: “Để tớ làm cho.”
Sắc mặt Chu Thừa Quyết thoáng chốc thay đổi, cảm giác bất an một lần nữa dâng lên.
Anh chưa kịp ngăn cản, Sầm Tây đã cầm máy ảnh đứng ở một vị trí không xa, một tay cô ra hiệu cho mọi người đứng đúng chỗ.
Mỗi bức ảnh tập thể đều thiếu vắng cô.
Tối hôm đó, cả nhóm cùng lên tới trên đỉnh núi tuyết của khu nghỉ dưỡng Kỳ Lưu, dựng lều và đặt lò nướng, không thiếu thứ gì.
Gió tháng sáu thổi qua, mang theo mùi đất núi, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của mỗi người. Dù không còn cái lạnh như trước, nhưng mấy cô gái vẫn quây quần trên tấm thảm, chuyện trò không ngừng.
Sầm Tây lấy mấy chiếc vỏ tai nghe đã đan xong ra, chia cho từng người. Lý Giai Thư nhìn thấy khen không dứt lời, lập tức tháo vỏ tai nghe đang dùng xuống, thay vào chiếc Sầm Tây tự tay đan.
Chu Thừa Quyết nhìn thấy vậy, nhớ lại tối qua cô gái nhỏ thức cả đêm, miệt mài đan. Mỗi lần anh mở mắt ra đều thấy cô đang chăm chú đan, không nhịn được mà lên tiếng nói với Lý Giai Thư: "Chẳng lẽ cậu không biết lên mạng mua à?"
Lý Giai Thư đáp: "Vỏ của Tây làm đẹp lắm! Trình độ đan này dù có tiền cũng không mua được đâu. Chỉ có một vài người làm được, mà nếu có thì cũng phải xếp hàng mấy tháng mới có."
"Cậu thì tiết kiệm được tiền rồi, nhưng Sầm Tây phải thức cả đêm đấy, biết không?" Chu Thừa Quyết nói.
"Á!" Lý Giai Thư nhìn Sầm Tây, ngay lập tức ôm chầm lấy cô ấy, "Sao lại vội vã thế? Tụi tớ đâu có gấp, cứ từ từ mà làm cũng được mà."
Sầm Tây để mặc cô ấy ôm, chỉ khẽ mỉm cười.
Cuộc trò chuyện kéo dài đến tận khuya, không ai có ý định về lều, ngoại trừ hai người bị thương. Bia còn chưa uống hết, mỗi người đều cầm một lon.
Mao Lâm Hạo không biết mang về một xô pháo hoa từ đâu: "Ông chủ nói, đêm nay không có sao băng, nên đành tặng một buổi pháo hoa thay thế."
Một đám người uống say, chỉ biết cười hớn hở. Ngay khi pháo hoa nổ vang trên đỉnh núi, bầu không khí lên cao, mỗi người đều hét lên như điên.
"Ngày mai là kỳ thi đại học rồi đúng không? Chúc các anh chị thi tốt, đạt thành tích cao!"
"Muốn tốt nghiệp! Bao giờ mới có thể tốt nghiệp đây! Cũng muốn nhanh chóng thi đại học xong để được giải phóng!"
"Tất cả mọi người! Sau khi thi đại học xong, chúng ta phải tổ chức ăn mừng! Ai cũng đều phải tham gia!"
……
"Đợi thi xong rồi, tớ cũng sẽ xé hết sách vở rồi ném từ trên lớp học Nam Gia xuống dưới sân trường, ngay trước mặt lão Diêu!"
"Thêm tớ nữa!"
"Tôi cũng muốn!"
"Cùng nhau làm lão Diêu tức chết!"
"Ha ha ha!"
"Chúc mọi người gặp nhiều may mắn!"
"Phụt—"
……
"Chúc cho tiền đồ như gấm, đường đời rộng mở!"
……
"Mong rằng tớ sẽ cao thêm chút nữa, cao hơn Nghiêm Tự là được."
"Vậy thì chắc chắn không thể rồi, Lý Giai Thư!"
"Ha ha ha!"
……
"Mong rằng tớ có thể yêu được tám anh chàng bên lớp thể chất!"
" Lâm Thi Kỳ, em có liêm sỉ chút đi. Ra ngoài đừng bảo là em họ anh nhé!"
"Phụt..."
……
Lý Giai Thư ôm lấy Sầm Tây nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, cười khúc khích: "Tây, ước cho người người nhà nhà đều bình an, hạnh phúc!"
" An cư lạc nghiệp !" Giang Kiều vô thức tiếp lời.
Mọi người vẫn nhớ ước nguyện của riêng mình.
……
Tất cả mọi người đều cười, Sầm Tây cũng cười theo cùng cả nhóm.
Đêm đen bao trùm lên tất cả mọi người, chỉ còn lại tiếng cười vang vọng trong không gian.
Lý Giai Thư tựa người vào Sầm Tây, cười đùa: "Tây, sao cậu cười mà giống như đang khóc vậy?"
"Có thể là... quá vui thôi..."
Cũng có thể là, không nỡ rời xa mọi người…
Một đêm vui vẻ thỏa thích, tiêu tốn hết năng lượng của cả nhóm. Hai ngày sau, ai nấy về nhà mình. Ai cũng ngả đầu vào gối ngay lập tức rồi ngủ tới không biết trời trăng gì nữa.
Đêm đó xuống núi đã rất muộn, Chu Thừa Quyết không cho Sầm Tây có cơ hội quay lại quán cá nướng, trực tiếp bảo tài xế lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của toà nhà Vọng Giang Số Một.
Sầm Tây cũng không từ chối, ngoan ngoãn theo anh lên trên, lại chỉnh tóc cho Lại Đây một chút, rồi yên tĩnh ngồi trên ghế sofa đầu giường của anh, tiếp tục đọc nốt quyển sách chưa đọc xong.
Rõ ràng trước khi ngủ, anh vẫn còn nghe thấy tiếng cô lật sách.
Rõ ràng cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Tối đó, Chu Thừa Quyết ngủ rất sâu, cả đêm không thức dậy buồn nôn lần nào.
Sáng hôm sau, anh ngủ đến gần 12 giờ mới dậy.
Thói quen của anh là nhìn sang ghế sofa nhỏ bên giường. Lúc này chiếc ghế trống không.
Chu Thừa Quyết lười biếng bước xuống giường, mang dép lê đi ra ngoài phòng ngủ, vừa đi vừa gọi: "Sầm Tây?"
Thiếu niên bước ra ngoài, nghĩ cô đã quay lại phòng ngủ của anh. Chu Thừa Quyết đang định sang bên kia tìm cô thì nghe thấy tiếng động từ phòng khách và phòng bếp.
Nhưng chưa kịp nói hết hai chữ "Sầm Tây", lời của Chu Thừa Quyết lại nghẹn trong miệng: "Sao mẹ lại đến đây?"
Người ngồi trong phòng khách là Giang Lan Y: " Con đang bị thương mà còn dám dẫn theo Giai Thư và mấy bạn khác đi chơi. Kết quả con trở về rồi mà cũng không gọi cho mẹ. Con bảo mẹ không lo sao được? Mẹ đến đây xem thử có phải con bị ma núi bắt đi rồi không."
"Không đến nỗi đó đâu."
Chu Thừa Quyết nhìn về phía phòng bếp. Ở đó có dì giúp việc từ bên Lục Cảnh Uyển sang. Trong những ngày anh bị thương, bà ấy đã chăm sóc tất cả mọi việc hằng ngày của anh. Lúc này dì Lưu đang làm bữa trưa, âm thanh không nhỏ.
Chu Thừa Quyết liếc nhìn xung quanh, không thấy Sầm Tây, vừa quay người đi về phía phòng ngủ vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Sầm Tây: Còn chưa dậy à? Chơi mệt thế sao? Biết trước vậy đã dẫn em về sớm một chút, tránh để mấy cậu ấy kéo em thức cả đêm.
zcj: Tôi vào trong đây.
Dù đã nhắn qua WeChat, nhưng Chu Thừa Quyết vẫn gõ cửa hai cái.
Tuy nhiên, không có ai trả lời.
Anh vô thức nhìn giờ trên điện thoại, Sầm Tây có thói quen sinh hoạt rất chuẩn chỉnh. Dù có đôi khi lười biếng nằm lại giường nhưng cô chưa bao giờ ngủ muộn đến vậy.
Một cảm giác lo lắng không rõ lý do lại xâm chiếm tâm trí anh. Chu Thừa Quyết không còn bận tâm đến việc gì khác, lập tức xoay tay nắm cửa mở ra.
Căn phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, giường cũng được trải phẳng như chưa từng có ai ngủ qua.
Chu Thừa Quyết vô thức nhìn xuống khung trò chuyện của bọn họ trên WeChat. Tay anh nhanh chóng lướt lên, tưởng rằng đã bỏ lỡ tin nhắn nào của cô chưa xem, nhưng không có.
Anh lập tức quay lại bếp, nhìn dì Lưu đang rửa rau: "Dì, lúc dì đến đây vào buổi sáng có gặp Sầm Tây không? Cậu ấy có nói với dì—"
"Không thấy đâu." Bà ấy trả lời trước khi Chu Thừa Quyết nói hết câu, " Lúc dì tới đây là hơn sáu giờ sáng, không thấy ai khác."
Chỉ là không tìm thấy cô thôi. Trước giờ anh cũng đã gặp không ít lần như vậy, nhưng không biết vì sao, lần này lại khiến Chu Thừa Quyết cảm thấy cực kỳ bất an.
Sắc mặt anh không ngừng thay đổi. Sau khi gửi thêm vài tin nhắn cho Sầm Tây, Chu Thừa Quyết quyết định gọi điện cho cô.
Điện thoại không ai bắt máy. Người vốn luôn bình tĩnh như anh cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Giang Lan Y thấy vậy vội vàng đứng dậy đi tới: "Sao vậy? Cảm thấy không ổn ở đâu sao?"
"Mẹ, trên đường đến đây mẹ có gặp Sầm Tây không?"
Giang Lan Y lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Trái tim người phụ nữ thắt lại, không biết phải nói gì với con trai.
Có lẽ, Sầm Tây đã quyết định rời đi mà không nói với anh một lời.
Chu Thừa Quyết vẫn tiếp tục gọi điện, trong khi dì giúp việc đang tìm kiếm xung quanh. Bỗng bà ấy chạy vội từ cuối hành lang phòng ngủ tới, th* d*c nói với Chu Thừa Quyết: "Hình như trong phòng ngủ của cậu chủ có tiếng chuông điện thoại kêu."
Chu Thừa Quyết không cần nghĩ ngợi mà chạy ngay về phía đó.
Giang Lan Y lấy tay che nửa mặt, nhìn theo bóng lưng con trai, hai mắt không kiềm chế được mà đỏ lên.
Bà ấy không hiểu tại sao hai đứa trẻ tốt như vậy, cuối cùng lại đi đến bước đường này.
Trên chiếc bàn trà trong phòng ngủ, chiếc điện thoại có đính đá lấp lánh vẫn đang rung lên không ngừng.
Chu Thừa Quyết cúp điện thoại mình đang cầm trên tay. Chiếc điện thoại quen thuộc trên bàn trà lập tức ngừng kêu.
Bên cạnh chiếc điện thoại là một túi đồ đơn giản. Chu Thừa Quyết quá đỗi quen thuộc với những món đồ trong đó.
Cô gần như đã trả lại hết mọi thứ anh từng tặng cho mình.
Ngay cả hai chiếc túi nước nóng mà anh đã mang lên sân thượng vào đêm hôm ấy cũng nằm yên trên chiếc bàn trà nhỏ.
Trong túi đồ còn có một cuốn sổ ghi chép, bên trong ghi rõ tất cả những khoản tiền anh đã chi cho cô cả công khai lẫn trong thầm lặng kể từ khi hai người quen nhau.
Từ một chai nước ngọt đến hai gói băng vệ sinh anh đã nhờ Lý Giai Thư mua hộ, tiền điện thoại tháng, cho đến 2000 tệ anh đã trả cho Lâm Thi Kỳ và phí đi chơi cho hai lần tới khu nghỉ dưỡng Kỳ Lưu.
Từng đồng từng đồng, không thiếu một món nào.
Phía dưới cuốn sổ là một đống tiền được gói trong giấy nháp.
Cô đã tính toán rõ ràng những thứ cần trả lại, những gì có thể trả lại. Tất cả đều được tính toán tỉ mỉ, bỏ vào túi đồ và trả lại hết.
Ngay cả chiếc điện thoại duy nhất có thể liên lạc với cô cũng được trả lại cho anh.
"Ôi, có phải cháu cãi nhau với cô gái nhỏ rồi không?" Tiếng của dì Lưu vọng vào từ ngoài cửa.
Bà ấy làm việc ở Lục Cảnh Uyển lâu năm, gần như chứng kiến Chu Thừa Quyết trưởng thành. Suốt một năm qua, bà ấy cũng đã tiếp xúc không ít lần với Sầm Tây, ngay lập tức nhận ra tất cả những đồ vật này đều là của cô, lo lắng nói: " Chẳng trách hôm đó tôi thấy cô gái nhỏ chạy vội ra khỏi Lục Cảnh Uyển, từ đó không thấy con bé quay lại nữa."
Chân tay Chu Thừa Quyết run rẩy khi cầm cuốn sổ lên. Nghe vậy, anh lập tức quay lại, giọng nói có phần khàn khàn: " Dì nói là Sầm Tây vội vã chạy đi? Lúc nào?"
"Ai da... Chính là hôm cháu cãi nhau với ba mẹ trong thư phòng ấy..." Dì Lưu buột miệng trả lời, sau đó quay sang nhìn Giang Lan Y đứng bên cạnh, không chắc có nên nói cho Chu Thừa Quyết nghe hay không.
Trong đầu Chu Thừa Quyết chợt lóe lên những câu anh vô thức thốt ra vào ngày hôm đó khi tức giận.
Cô đã nghe thấy rồi.
Không có gì lạ khi tối hôm đó, anh nói đùa muốn cô giảm lượng bài tập cho mình, người luôn nghiêm túc như cô lại dễ dàng đồng ý
Nhưng anh chưa bao giờ có ý như vậy.
Anh chưa từng ghét cô.
Chu Thừa Quyết thả cuốn sổ trong tay xuống, chẳng màng đến cánh tay còn đang bị thương, gần như không suy nghĩ gì mà chạy thẳng ra ngoài, vội vàng ấn thang máy.
"A Quyết, con bình tĩnh lại đi!" Giang Lan Y cũng chạy theo.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, biển hiệu của quán cá nướng đã bị gỡ xuống, vứt bừa trước cửa quán.
Cửa cuốn hạ xuống một nửa, mọi thứ trong quán đều bừa bộn.
Giang Lan Y đến chậm hơn một chút, thở hổn hển. Dù bà ấy đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
" Tây Tây nói, dì của con bé mở một cửa hàng mới ở nơi khác, điều kiện tốt hơn nhiều so với chỗ này. Tây Tây muốn tới đó đi học và sống cùng dì..." Giang Lan Y đã biết được chuyện này từ trước, lúc đó còn nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ chứng kiến cảnh tượng này, bà ấy cũng không thể tin, càng chẳng nói gì đến Chu Thừa Quyết.
" À, hai người tới tìm người nhà này hả?" Bà chủ cửa hàng tạp hóa gần đó vô tình liếc mắt nhìn qua, thấy hai người đứng trước cửa quán mãi không đi, liền mở lời nói: "Không tìm thấy được đâu. Bọn họ cũng nợ tiền nhà hai người à? Nhà này nợ nhiều tiền lắm đấy. Tuần trước có người đuổi theo đến đây, chậc, cảnh tượng lúc đó thê thảm lắm, tôi cũng không dám ra ngoài nhìn nữa."
Chu Thừa Quyết nhíu mày, vội vàng dùng điện thoại gọi vào số trên biển hiệu.
Nhưng tất cả các số đều báo là "số máy điện thoại hiện không liên lạc được."
Giang Lan Y vội vàng quay sang bà chủ, gật đầu hỏi: "Chị ơi, chị có biết bọn họ đi đâu không?"
"Bọn họ có thể nói cho chúng tôi biết sao? Đi trốn nợ thì làm sao có thể nói cho người khác biết được? Đám người kia lại đáng sợ lắm. Hôm đó bọn chúng đuổi tới tận cửa làm bị thương cả mắt của đứa con gái nhỏ nhà này, tôi còn chẳng dám ló đầu ra xem." Bà chủ thở dài, lắc đầu: "Chỉ có cô con gái lớn, người cao cao gầy gầy ấy, đúng là can đảm. Hình như sau này một mình con bé đó quay lại đây, ở vài ngày. Buổi tối chỗ này tối thui, không biết là làm sao mà ở được."
"Nhưng mấy ngày nay tôi không thấy con bé đó đâu nữa."
Chu Thừa Quyết nghe thấy giọng thông báo "Số máy bạn gọi hiện không liên lạc được" vang lên trong điện thoại. Một lúc sau, anh tắt máy, lục tìm trong danh bạ rồi gọi số khác.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
“Lý Giai Thư giục em à?” Chu Thừa Quyết nhíu mày hỏi.
“Không phải.” Sầm Tây lắc đầu, “Cũng đã trễ lâu rồi. Không thể nói mà không giữ lời được.”
Nghe vậy, Chu Thừa Quyết nhếch môi, khẽ hừ một tiếng: “À, hiểu rồi.”
Sầm Tây nghe xong, cảm thấy có gì đó hơi không đúng, hỏi lại: “?”
“Chỉ có ở trước mặt tôi mới dám không giữ lời hứa phải không?” Chu Thừa Quyết giơ tay véo nhẹ vào má cô: “ Em đúng là chỉ giỏi trong nhà thôi.”
Sầm Tây: “……”
Đêm đó, Chu Thừa Quyết ngủ không yên, nhiều lần tỉnh dậy. Mỗi lần mở mắt là tim lại loạn nhịp, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn về phía chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh giường.
Sầm Tây vẫn chưa ngủ, cô vẫn ngồi ở đó, tiếp tục công việc chưa xong.
Chu Thừa Quyết không muốn tỉnh dậy đã lại không thấy cô, nhưng cũng không muốn để cô ngồi bên giường quá khuya: “ Em vẫn còn chưa ngủ sao? Phòng ngủ của tôi đã để lại cho em rồi mà.”
Thấy Sầm Tây lắc đầu, Chu Thừa Quyết lại định nhường giường cho cô: “Vậy em lên giường đi, tôi sẽ ngủ trên sofa.”
Sầm Tây vẫn lắc đầu, chỉ nói mình ngủ nhiều ban ngày nên giờ không thấy buồn ngủ nữa.
“ Quán cá nướng không bận sao?” Chu Thừa Quyết đột nhiên hỏi.
Anh biết mỗi khi có thời gian, Sầm Tây đều sẽ ở lại quán giúp đỡ dì út. Tình trạng ngủ quá nhiều vào ban ngày như vậy chưa từng xảy ra với cô.
Sầm Tây hơi căng thẳng trong lòng, hít một hơi ngắn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói một cách tự nhiên: “Mấy ngày nay… sắp thi đại học rồi nên các hàng quán quanh trường không được phép náo nhiệt quá…”
Sau vụ tai nạn, Chu Thừa Quyết vẫn chưa có thời gian đi qua khu vực ấy, nên không biết tình hình hiện tại. Vì đầu óc vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, chưa hoàn toàn phục hồi, phản ứng của anh cũng không còn nhanh nhạy như trước, nên thấy lời Sầm Tây nói cũng có lý, đương nhiên không nghi ngờ gì.
Anh định khuyên cô ngủ sớm, nhưng lại cảm thấy chóng mặt, dạ dày cũng lại cuộn lên.
Những ngày qua, Chu Thừa Quyết đã quen với cảm giác này. Bình thường nếu gặp phải tình huống như vậy, anh sẽ đi thẳng vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ để nôn, nhưng bây giờ Sầm Tây đang ở đây. Anh mạnh mẽ kìm nén cảm giác khó chịu, lén nhìn cô một cái rồi vô thức đi nhanh ra nhà vệ sinh ngoài phòng.
Không ngờ, Sầm Tây nhanh chóng buông đồ trong tay xuống rồi đi theo.
Chu Thừa Quyết cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, quay lại hỏi: “ Em đi theo làm gì?”
“Tôi, tôi sợ tay cậu không tiện, xem có cần giúp gì không…”
“Đi vệ sinh mà cũng cần giúp sao?” Chu Thừa Quyết nhếch môi.
Sầm Tây không ngờ lại là chuyện này, mặt cô đỏ lên.
“ Em muốn giúp thì tôi cũng không ngại—”
Chu Thừa Quyết chưa kịp nói xong thì Sầm Tây đã quay người chạy về phòng.
Anh nở một nụ cười miễn cưỡng, rồi nhíu mày bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, mở vòi hoa sen để che lấp âm thanh, rồi mới thả lỏng hoàn toàn.
Sáng hôm sau, Nghiêm Tự và Lý Giai Thư đến đón bọn họ dưới lầu Vọng Giang.
“Thời gian trôi nhanh quá! Lâu rồi không gặp!” Lý Giai Thư phấn khích kêu lên.
Nghiêm Tự chiếm luôn ghế ngồi bên cạnh tài xế, ba người còn lại đều bị đẩy ra phía sau. Chiếc xe nhanh chóng lái theo con đường quen thuộc đi đến Cây Tình Yêu trong hẻm cũ, nơi sẽ tập hợp mọi người và cùng nhau xuất phát.
Nhóm người tham gia lần này gần giống với lần trước, hầu hết đều là những người quen mặt. Sau chuyến đi ngắn lần trước, bọn họ lại thường xuyên tụ tập ăn cơm ở căng tin, nên quan hệ đã thân thiết hơn trước, vừa gặp đã đòi chụp một tấm ảnh nữa.
Có người còn trêu: “Giờ quen quá rồi. Đừng có làm bộ làm tịch như lần trước nữa, cứ tự nhiên đi.”
Vì tay Chu Thừa Quyết vẫn bó bột, nên không ai đồng ý để anh giúp chụp ảnh. Lý Giai Thư thích chụp ảnh, nhưng đầu cũng đang quấn băng, tình trạng giống hệt Chu Thừa Quyết, nên không được phép nghịch ngợm hay động vào máy ảnh.
Lâm Thi Kỳ định nhờ một người qua đường giúp đỡ, nhưng Sầm Tây lập tức rút tay ra khỏi tay Chu Thừa Quyết, nhận lấy máy ảnh của Lâm Thi Kỳ, nói: “Để tớ làm cho.”
Sắc mặt Chu Thừa Quyết thoáng chốc thay đổi, cảm giác bất an một lần nữa dâng lên.
Anh chưa kịp ngăn cản, Sầm Tây đã cầm máy ảnh đứng ở một vị trí không xa, một tay cô ra hiệu cho mọi người đứng đúng chỗ.
Mỗi bức ảnh tập thể đều thiếu vắng cô.
Tối hôm đó, cả nhóm cùng lên tới trên đỉnh núi tuyết của khu nghỉ dưỡng Kỳ Lưu, dựng lều và đặt lò nướng, không thiếu thứ gì.
Gió tháng sáu thổi qua, mang theo mùi đất núi, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của mỗi người. Dù không còn cái lạnh như trước, nhưng mấy cô gái vẫn quây quần trên tấm thảm, chuyện trò không ngừng.
Sầm Tây lấy mấy chiếc vỏ tai nghe đã đan xong ra, chia cho từng người. Lý Giai Thư nhìn thấy khen không dứt lời, lập tức tháo vỏ tai nghe đang dùng xuống, thay vào chiếc Sầm Tây tự tay đan.
Chu Thừa Quyết nhìn thấy vậy, nhớ lại tối qua cô gái nhỏ thức cả đêm, miệt mài đan. Mỗi lần anh mở mắt ra đều thấy cô đang chăm chú đan, không nhịn được mà lên tiếng nói với Lý Giai Thư: "Chẳng lẽ cậu không biết lên mạng mua à?"
Lý Giai Thư đáp: "Vỏ của Tây làm đẹp lắm! Trình độ đan này dù có tiền cũng không mua được đâu. Chỉ có một vài người làm được, mà nếu có thì cũng phải xếp hàng mấy tháng mới có."
"Cậu thì tiết kiệm được tiền rồi, nhưng Sầm Tây phải thức cả đêm đấy, biết không?" Chu Thừa Quyết nói.
"Á!" Lý Giai Thư nhìn Sầm Tây, ngay lập tức ôm chầm lấy cô ấy, "Sao lại vội vã thế? Tụi tớ đâu có gấp, cứ từ từ mà làm cũng được mà."
Sầm Tây để mặc cô ấy ôm, chỉ khẽ mỉm cười.
Cuộc trò chuyện kéo dài đến tận khuya, không ai có ý định về lều, ngoại trừ hai người bị thương. Bia còn chưa uống hết, mỗi người đều cầm một lon.
Mao Lâm Hạo không biết mang về một xô pháo hoa từ đâu: "Ông chủ nói, đêm nay không có sao băng, nên đành tặng một buổi pháo hoa thay thế."
Một đám người uống say, chỉ biết cười hớn hở. Ngay khi pháo hoa nổ vang trên đỉnh núi, bầu không khí lên cao, mỗi người đều hét lên như điên.
"Ngày mai là kỳ thi đại học rồi đúng không? Chúc các anh chị thi tốt, đạt thành tích cao!"
"Muốn tốt nghiệp! Bao giờ mới có thể tốt nghiệp đây! Cũng muốn nhanh chóng thi đại học xong để được giải phóng!"
"Tất cả mọi người! Sau khi thi đại học xong, chúng ta phải tổ chức ăn mừng! Ai cũng đều phải tham gia!"
……
"Đợi thi xong rồi, tớ cũng sẽ xé hết sách vở rồi ném từ trên lớp học Nam Gia xuống dưới sân trường, ngay trước mặt lão Diêu!"
"Thêm tớ nữa!"
"Tôi cũng muốn!"
"Cùng nhau làm lão Diêu tức chết!"
"Ha ha ha!"
"Chúc mọi người gặp nhiều may mắn!"
"Phụt—"
……
"Chúc cho tiền đồ như gấm, đường đời rộng mở!"
……
"Mong rằng tớ sẽ cao thêm chút nữa, cao hơn Nghiêm Tự là được."
"Vậy thì chắc chắn không thể rồi, Lý Giai Thư!"
"Ha ha ha!"
……
"Mong rằng tớ có thể yêu được tám anh chàng bên lớp thể chất!"
" Lâm Thi Kỳ, em có liêm sỉ chút đi. Ra ngoài đừng bảo là em họ anh nhé!"
"Phụt..."
……
Lý Giai Thư ôm lấy Sầm Tây nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, cười khúc khích: "Tây, ước cho người người nhà nhà đều bình an, hạnh phúc!"
" An cư lạc nghiệp !" Giang Kiều vô thức tiếp lời.
Mọi người vẫn nhớ ước nguyện của riêng mình.
……
Tất cả mọi người đều cười, Sầm Tây cũng cười theo cùng cả nhóm.
Đêm đen bao trùm lên tất cả mọi người, chỉ còn lại tiếng cười vang vọng trong không gian.
Lý Giai Thư tựa người vào Sầm Tây, cười đùa: "Tây, sao cậu cười mà giống như đang khóc vậy?"
"Có thể là... quá vui thôi..."
Cũng có thể là, không nỡ rời xa mọi người…
Một đêm vui vẻ thỏa thích, tiêu tốn hết năng lượng của cả nhóm. Hai ngày sau, ai nấy về nhà mình. Ai cũng ngả đầu vào gối ngay lập tức rồi ngủ tới không biết trời trăng gì nữa.
Đêm đó xuống núi đã rất muộn, Chu Thừa Quyết không cho Sầm Tây có cơ hội quay lại quán cá nướng, trực tiếp bảo tài xế lái xe vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của toà nhà Vọng Giang Số Một.
Sầm Tây cũng không từ chối, ngoan ngoãn theo anh lên trên, lại chỉnh tóc cho Lại Đây một chút, rồi yên tĩnh ngồi trên ghế sofa đầu giường của anh, tiếp tục đọc nốt quyển sách chưa đọc xong.
Rõ ràng trước khi ngủ, anh vẫn còn nghe thấy tiếng cô lật sách.
Rõ ràng cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Tối đó, Chu Thừa Quyết ngủ rất sâu, cả đêm không thức dậy buồn nôn lần nào.
Sáng hôm sau, anh ngủ đến gần 12 giờ mới dậy.
Thói quen của anh là nhìn sang ghế sofa nhỏ bên giường. Lúc này chiếc ghế trống không.
Chu Thừa Quyết lười biếng bước xuống giường, mang dép lê đi ra ngoài phòng ngủ, vừa đi vừa gọi: "Sầm Tây?"
Thiếu niên bước ra ngoài, nghĩ cô đã quay lại phòng ngủ của anh. Chu Thừa Quyết đang định sang bên kia tìm cô thì nghe thấy tiếng động từ phòng khách và phòng bếp.
Nhưng chưa kịp nói hết hai chữ "Sầm Tây", lời của Chu Thừa Quyết lại nghẹn trong miệng: "Sao mẹ lại đến đây?"
Người ngồi trong phòng khách là Giang Lan Y: " Con đang bị thương mà còn dám dẫn theo Giai Thư và mấy bạn khác đi chơi. Kết quả con trở về rồi mà cũng không gọi cho mẹ. Con bảo mẹ không lo sao được? Mẹ đến đây xem thử có phải con bị ma núi bắt đi rồi không."
"Không đến nỗi đó đâu."
Chu Thừa Quyết nhìn về phía phòng bếp. Ở đó có dì giúp việc từ bên Lục Cảnh Uyển sang. Trong những ngày anh bị thương, bà ấy đã chăm sóc tất cả mọi việc hằng ngày của anh. Lúc này dì Lưu đang làm bữa trưa, âm thanh không nhỏ.
Chu Thừa Quyết liếc nhìn xung quanh, không thấy Sầm Tây, vừa quay người đi về phía phòng ngủ vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Sầm Tây: Còn chưa dậy à? Chơi mệt thế sao? Biết trước vậy đã dẫn em về sớm một chút, tránh để mấy cậu ấy kéo em thức cả đêm.
zcj: Tôi vào trong đây.
Dù đã nhắn qua WeChat, nhưng Chu Thừa Quyết vẫn gõ cửa hai cái.
Tuy nhiên, không có ai trả lời.
Anh vô thức nhìn giờ trên điện thoại, Sầm Tây có thói quen sinh hoạt rất chuẩn chỉnh. Dù có đôi khi lười biếng nằm lại giường nhưng cô chưa bao giờ ngủ muộn đến vậy.
Một cảm giác lo lắng không rõ lý do lại xâm chiếm tâm trí anh. Chu Thừa Quyết không còn bận tâm đến việc gì khác, lập tức xoay tay nắm cửa mở ra.
Căn phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, giường cũng được trải phẳng như chưa từng có ai ngủ qua.
Chu Thừa Quyết vô thức nhìn xuống khung trò chuyện của bọn họ trên WeChat. Tay anh nhanh chóng lướt lên, tưởng rằng đã bỏ lỡ tin nhắn nào của cô chưa xem, nhưng không có.
Anh lập tức quay lại bếp, nhìn dì Lưu đang rửa rau: "Dì, lúc dì đến đây vào buổi sáng có gặp Sầm Tây không? Cậu ấy có nói với dì—"
"Không thấy đâu." Bà ấy trả lời trước khi Chu Thừa Quyết nói hết câu, " Lúc dì tới đây là hơn sáu giờ sáng, không thấy ai khác."
Chỉ là không tìm thấy cô thôi. Trước giờ anh cũng đã gặp không ít lần như vậy, nhưng không biết vì sao, lần này lại khiến Chu Thừa Quyết cảm thấy cực kỳ bất an.
Sắc mặt anh không ngừng thay đổi. Sau khi gửi thêm vài tin nhắn cho Sầm Tây, Chu Thừa Quyết quyết định gọi điện cho cô.
Điện thoại không ai bắt máy. Người vốn luôn bình tĩnh như anh cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Giang Lan Y thấy vậy vội vàng đứng dậy đi tới: "Sao vậy? Cảm thấy không ổn ở đâu sao?"
"Mẹ, trên đường đến đây mẹ có gặp Sầm Tây không?"
Giang Lan Y lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Trái tim người phụ nữ thắt lại, không biết phải nói gì với con trai.
Có lẽ, Sầm Tây đã quyết định rời đi mà không nói với anh một lời.
Chu Thừa Quyết vẫn tiếp tục gọi điện, trong khi dì giúp việc đang tìm kiếm xung quanh. Bỗng bà ấy chạy vội từ cuối hành lang phòng ngủ tới, th* d*c nói với Chu Thừa Quyết: "Hình như trong phòng ngủ của cậu chủ có tiếng chuông điện thoại kêu."
Chu Thừa Quyết không cần nghĩ ngợi mà chạy ngay về phía đó.
Giang Lan Y lấy tay che nửa mặt, nhìn theo bóng lưng con trai, hai mắt không kiềm chế được mà đỏ lên.
Bà ấy không hiểu tại sao hai đứa trẻ tốt như vậy, cuối cùng lại đi đến bước đường này.
Trên chiếc bàn trà trong phòng ngủ, chiếc điện thoại có đính đá lấp lánh vẫn đang rung lên không ngừng.
Chu Thừa Quyết cúp điện thoại mình đang cầm trên tay. Chiếc điện thoại quen thuộc trên bàn trà lập tức ngừng kêu.
Bên cạnh chiếc điện thoại là một túi đồ đơn giản. Chu Thừa Quyết quá đỗi quen thuộc với những món đồ trong đó.
Cô gần như đã trả lại hết mọi thứ anh từng tặng cho mình.
Ngay cả hai chiếc túi nước nóng mà anh đã mang lên sân thượng vào đêm hôm ấy cũng nằm yên trên chiếc bàn trà nhỏ.
Trong túi đồ còn có một cuốn sổ ghi chép, bên trong ghi rõ tất cả những khoản tiền anh đã chi cho cô cả công khai lẫn trong thầm lặng kể từ khi hai người quen nhau.
Từ một chai nước ngọt đến hai gói băng vệ sinh anh đã nhờ Lý Giai Thư mua hộ, tiền điện thoại tháng, cho đến 2000 tệ anh đã trả cho Lâm Thi Kỳ và phí đi chơi cho hai lần tới khu nghỉ dưỡng Kỳ Lưu.
Từng đồng từng đồng, không thiếu một món nào.
Phía dưới cuốn sổ là một đống tiền được gói trong giấy nháp.
Cô đã tính toán rõ ràng những thứ cần trả lại, những gì có thể trả lại. Tất cả đều được tính toán tỉ mỉ, bỏ vào túi đồ và trả lại hết.
Ngay cả chiếc điện thoại duy nhất có thể liên lạc với cô cũng được trả lại cho anh.
"Ôi, có phải cháu cãi nhau với cô gái nhỏ rồi không?" Tiếng của dì Lưu vọng vào từ ngoài cửa.
Bà ấy làm việc ở Lục Cảnh Uyển lâu năm, gần như chứng kiến Chu Thừa Quyết trưởng thành. Suốt một năm qua, bà ấy cũng đã tiếp xúc không ít lần với Sầm Tây, ngay lập tức nhận ra tất cả những đồ vật này đều là của cô, lo lắng nói: " Chẳng trách hôm đó tôi thấy cô gái nhỏ chạy vội ra khỏi Lục Cảnh Uyển, từ đó không thấy con bé quay lại nữa."
Chân tay Chu Thừa Quyết run rẩy khi cầm cuốn sổ lên. Nghe vậy, anh lập tức quay lại, giọng nói có phần khàn khàn: " Dì nói là Sầm Tây vội vã chạy đi? Lúc nào?"
"Ai da... Chính là hôm cháu cãi nhau với ba mẹ trong thư phòng ấy..." Dì Lưu buột miệng trả lời, sau đó quay sang nhìn Giang Lan Y đứng bên cạnh, không chắc có nên nói cho Chu Thừa Quyết nghe hay không.
Trong đầu Chu Thừa Quyết chợt lóe lên những câu anh vô thức thốt ra vào ngày hôm đó khi tức giận.
Cô đã nghe thấy rồi.
Không có gì lạ khi tối hôm đó, anh nói đùa muốn cô giảm lượng bài tập cho mình, người luôn nghiêm túc như cô lại dễ dàng đồng ý
Nhưng anh chưa bao giờ có ý như vậy.
Anh chưa từng ghét cô.
Chu Thừa Quyết thả cuốn sổ trong tay xuống, chẳng màng đến cánh tay còn đang bị thương, gần như không suy nghĩ gì mà chạy thẳng ra ngoài, vội vàng ấn thang máy.
"A Quyết, con bình tĩnh lại đi!" Giang Lan Y cũng chạy theo.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, biển hiệu của quán cá nướng đã bị gỡ xuống, vứt bừa trước cửa quán.
Cửa cuốn hạ xuống một nửa, mọi thứ trong quán đều bừa bộn.
Giang Lan Y đến chậm hơn một chút, thở hổn hển. Dù bà ấy đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
" Tây Tây nói, dì của con bé mở một cửa hàng mới ở nơi khác, điều kiện tốt hơn nhiều so với chỗ này. Tây Tây muốn tới đó đi học và sống cùng dì..." Giang Lan Y đã biết được chuyện này từ trước, lúc đó còn nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ chứng kiến cảnh tượng này, bà ấy cũng không thể tin, càng chẳng nói gì đến Chu Thừa Quyết.
" À, hai người tới tìm người nhà này hả?" Bà chủ cửa hàng tạp hóa gần đó vô tình liếc mắt nhìn qua, thấy hai người đứng trước cửa quán mãi không đi, liền mở lời nói: "Không tìm thấy được đâu. Bọn họ cũng nợ tiền nhà hai người à? Nhà này nợ nhiều tiền lắm đấy. Tuần trước có người đuổi theo đến đây, chậc, cảnh tượng lúc đó thê thảm lắm, tôi cũng không dám ra ngoài nhìn nữa."
Chu Thừa Quyết nhíu mày, vội vàng dùng điện thoại gọi vào số trên biển hiệu.
Nhưng tất cả các số đều báo là "số máy điện thoại hiện không liên lạc được."
Giang Lan Y vội vàng quay sang bà chủ, gật đầu hỏi: "Chị ơi, chị có biết bọn họ đi đâu không?"
"Bọn họ có thể nói cho chúng tôi biết sao? Đi trốn nợ thì làm sao có thể nói cho người khác biết được? Đám người kia lại đáng sợ lắm. Hôm đó bọn chúng đuổi tới tận cửa làm bị thương cả mắt của đứa con gái nhỏ nhà này, tôi còn chẳng dám ló đầu ra xem." Bà chủ thở dài, lắc đầu: "Chỉ có cô con gái lớn, người cao cao gầy gầy ấy, đúng là can đảm. Hình như sau này một mình con bé đó quay lại đây, ở vài ngày. Buổi tối chỗ này tối thui, không biết là làm sao mà ở được."
"Nhưng mấy ngày nay tôi không thấy con bé đó đâu nữa."
Chu Thừa Quyết nghe thấy giọng thông báo "Số máy bạn gọi hiện không liên lạc được" vang lên trong điện thoại. Một lúc sau, anh tắt máy, lục tìm trong danh bạ rồi gọi số khác.
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 88
10.0/10 từ 44 lượt.