Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 94
Năm đó khi kỳ thi đại học vừa kết thúc, tính ra thì chuyện kia cũng chỉ mới trôi qua chưa đầy hai năm.
Kết quả vừa được công bố, Sầm Tây đã đạt thành tích thủ khoa. Khi các tỉnh còn chưa kịp công bố điểm chuẩn, phòng tuyển sinh của Đại học Nam Gia đã gọi điện tới cho cô trước.
Thế nhưng lúc ấy cô lại chẳng có vẻ gì là hân hoan hay kích động như bao sĩ tử vừa đỗ thủ khoa, chỉ bình tĩnh bảo đối phương cho mình một tuần suy nghĩ.
Cô cần nghĩ xem liệu có nên trở về Nam Gia hay không.
Cô không chắc Chu Khâu Kiến có còn để lại rắc rối gì khác hay không. Một khi quay về Nam Gia, rất có thể những nguy hiểm đang ẩn mình trong bóng tối kia sẽ lại thông qua cô, tìm tới những người bên cạnh cô một lần nữa.
Nhưng mà... cô đã từng hứa với Chu Thừa Quyết rằng sau này sẽ thi vào cùng một trường đại học với anh. Anh luôn nói cô là người hay nuốt lời, nhưng thật ra, cô chỉ là có quá nhiều điều bất đắc dĩ.
Kỳ thực, cô cũng muốn giữ đúng lời hứa một lần.
Cuối cùng, Sầm Tây chọn một cách dung hòa, nhận lời mời nhập học của Đại học Nam Gia, nhưng làm đơn xin hoãn hai năm mới nhập học.
Hai năm, không quá dài cũng không quá ngắn. Có lẽ trong khoảng thời gian ấy, cô có thể làm được rất nhiều việc, có thể theo dì Uông Nguyệt đến các điểm hỗ trợ bên Trường An để chăm sóc thêm nhiều đứa trẻ từng có quá khứ giống như mình, có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi viết thêm vài bản thảo, cố gắng trả dần số tiền đã nợ nhà họ Chu.
Ngoài ra, cũng có thể, khiến một số nguy hiểm tiềm tàng dần dần buông tha cô, và cũng giúp bạn bè ở Nam Gia... quên đi sự tồn tại của cô.
Chỉ là — điều cuối cùng ấy, cô lại chẳng làm được.
Hai năm trôi qua trong chớp mắt, vậy mà cô lại một lần nữa ngồi cùng xe với Chu Thừa Quyết.
Bốn năm xa cách, rốt cuộc chẳng ai trong bọn họ quên được người kia.
Tối hôm đó, Sầm Tây vẫn quay về ở trong côi nhi viện. Vì thủ tục nhập học làm hơi muộn, trường chưa kịp sắp xếp ký túc xá nên cô tạm thời vẫn phải ở trong ký túc của nhân viên công tác xã hội.
Cô vừa mở cửa bước vào phòng, bật đèn lên chưa được bao lâu, tin nhắn của Chu Thừa Quyết đã tới.
zcj: [Mai có tiết không?]
zcj: [Chỉ là muốn đến đón em thôi. Đừng đề phòng anh như trộm thế.]
Sầm Tây do dự một lát, cuối cùng trả lời ngắn gọn: [Không.]
Chu Thừa Quyết vẫn như trước, nhắn tin gần như ngay lập tức.
zcj: [Được, ngủ sớm, mai gặp.]
zcj: [Chúc ngủ ngon.]
Sầm Tây không trả lời thêm. Cô lấy đồ ngủ, đi ra ban công rửa mặt, tắm lại lần nữa, sau đó ôm máy tính về giường.
Một ngày hỗn loạn vẫn chưa kết thúc, cô còn bản thảo phải viết cho kịp.
Việc đầu tiên sau khi bật máy tính lên là kiểm tra hòm thư, xem có thư nào chưa đọc không. Đây là thói quen mà cô đã rèn được trong hai năm gửi bài đi trên khắp các nền tảng.
Có bảy, tám thư chưa đọc. Vài cái là thư đặt bài từ các tài khoản có tích xanh, vài cái là thông báo bản thảo cũ đã được duyệt.
Cô kiên nhẫn trả lời từng email một cách lịch sự và ngắn gọn. Sau đó cô lấy sổ ghi chép và máy tính ra, lặng lẽ ghi lại tiền nhuận bút hôm nay rồi tính xem mình còn nợ nhà họ Chu bao nhiêu tiền.
Nhìn con số ngày một nhỏ lại, cô gái xưa nay vẫn luôn bình thản chợt mỉm cười rạng rỡ dưới ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính.
Hoàn thành mọi việc xong, cô mở file bản thảo.
Tiếng gõ bàn phím lách cách kéo dài tới tận ba giờ sáng. Sầm Tây đọc lướt qua hai lần đoạn văn mới viết, kiểm tra cẩn thận từng lỗi chính tả rồi đăng lên nền tảng đọc truyện mà cô đã đăng bài đều đặn suốt nửa năm qua.
Một ngày coi như kết thúc.
Cơn buồn ngủ ập tới rất nhanh. Cô nằm xuống, ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, cô vẫn dậy rất sớm.
Tối qua cô nói với Chu Thừa Quyết là hôm nay không có tiết. Nhưng thực ra — cô có. Vả lại là tiết lúc 8 giờ sáng.
Sau kỳ thi đại học, Sầm Tây chỉ có thể ngủ được ba tiếng, vì nhà tạm trú cách Đại học Nam Gia hơn một tiếng đi xe buýt. Cô đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, nhưng khi chuông reo, cô không giống như bình thường, luôn thức dậy đúng giờ. Cô ôm chăn, mặt nhăn nhó, lăn ra ngủ tiếp. Khi tỉnh dậy lần nữa, cô hoảng hốt nhận ra trời đã sáng.
Cô vội vàng nhảy ra khỏi giường, rửa mặt qua loa bằng nước lạnh, mặc vội chiếc áo khoác, không kịp chải tóc, để xoã xuống sau lưng, vơ vội laptop nhét vào ba lô, rồi vội vã chạy xuống lầu như điên, lao ra ngoài cửa.
Khi gần đến cổng, Sầm Tây mới chợt nhận ra câu nói "Ngày mai gặp" của Chu Thừa Quyết tối qua có nghĩa là gì. Trước cổng côi nhi viện, chiếc xe thể thao mà cô đã từng ngồi qua hai ba lần, đang đậu ở vị trí quen thuộc.
Khi thấy cô vội vã chạy ra, anh nháy đèn hai cái, rồi cửa xe từ từ mở ra. Chu Thừa Quyết ngồi ở ghế lái, nhìn cô qua cửa kính mà không biểu lộ chút cảm xúc gì: "Có lớp sáng sớm à?"
Sầm Tây: "..."
Tối qua cô nói không có lớp mà.
Chu Thừa Quyết cũng không muốn bới móc chuyện này, anh gật đầu về phía trong xe: "Lên đi, đi chung. Anh cũng có lớp."
Sầm Tây không có thời gian khách sáo, nhanh chóng ngồi vào xe.
Khi xe bắt đầu chạy, Chu Thừa Quyết hỏi: "Không ăn sáng sao?"
Câu hỏi này khẳng định một sự thật hiển nhiên.
Vừa hỏi xong, chưa đợi Sầm Tây trả lời, anh đã đưa cho cô một túi đồ ăn: "Ăn đi."
Xe chạy nhanh, Chu Thừa Quyết đưa cô lên cao tốc, khi gần đến cổng trường, vẫn còn gần bốn mươi phút nữa mới vào lớp. Sầm Tây lo chiếc xe quá nổi bật, bảo anh thả cô xuống sớm một chút. Chu Thừa Quyết hiểu tính cô, không tranh cãi, dừng xe cách cổng trường khoảng mười mét rồi thả cô xuống.
Anh định dừng xe rồi đi vào trường cùng cô, nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt, bên cạnh cô đã có thêm một người đàn ông.
Hai người đi cạnh nhau dưới con đường đầy cây cối trong khuôn viên Đại học Nam Gia, trò chuyện vui vẻ, có vẻ rất thân thiết.
Chu Thừa Quyết ngồi trong xe thấy vậy, sắc mặt lập tức đen lại. Anh lại nhắn tin cho Sầm Tây: " Buổi sáng học đến mấy giờ? Trưa anh đón em đi ăn."
Chờ một lúc lâu mà không thấy cô trả lời, anh hơi khó chịu, cong lưỡi lại, trực tiếp quăng điện thoại lên ghế phụ.
Khoảng hai phút sau, chiếc xe thể thao đen lao qua hai người với tiếng động cơ ầm ầm.
Trưa hôm đó, Chu Thừa Quyết đợi lâu dưới tòa nhà dạy học của Sầm Tây nhưng không gặp cô. Anh lại lướt mạng xã hội, thấy một bài viết liên quan đến cô.
[Bữa cơm đầu tiên ăn cùng ‘đàn em’ sau khi tới Đại học Nam Gia. Cảm ơn ‘đàn em’ đã đãi. ]
Dưới bài đăng là hình ảnh hai đĩa cơm ở căng tin.
Bức ảnh không cố ý chụp người, nhưng góc trên bên phải, tay cầm muỗng, là bàn tay mà Chu Thừa Quyết dễ dàng nhận ra nhất.
Anh biết người đàn ông này. Anh ấy cùng ngành với anh, học cùng khóa, chỉ kém anh một chút điểm. Mặc dù không chung lớp nhưng anh vẫn có nghe nói về người này.
Hồi năm nhất, khoa có cử hai người cùng tham gia một cuộc thi, lúc đó mới kết bạn Wechat. Chẳng trách vừa rồi anh lại thấy quen mắt như vậy.
Nghĩ lại, anh đã nhiều lần ra sức mời cô đi ăn, nhưng cô đều không trả lời tin nhắn, vậy mà lại sẵn sàng chi tiền đãi người khác ăn cơm.
Ngày hôm sau, chiếc xe thể thao đen vẫn dừng trước cửa côi nhi viện rất đúng giờ. Tuy nhiên, lần này không chỉ có chiếc xe của anh.
Bên cạnh còn có một chiếc xe Volkswagen màu trắng trị giá mười mấy vạn.
Chu Thừa Quyết nhìn chiếc xe đó, người ngồi trên ghế lái chính là người ăn cơm cùng Sầm Tây hôm qua.
Anh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tòa nhà ký túc xá cách đó 50 mét.
Khoảng mười phút sau, Sầm Tây xách túi đi ra khỏi côi nhi viện. Hôm nay cô không dậy muộn, không vội vàng như hôm qua mà bước đi chậm rãi, thong dong.
Cuối tháng Mười, nhiệt độ ở Nam Gia giảm mạnh, mặt trời cũng mọc muộn hơn. Côi nhi viện nằm trên một ngọn đồi nhỏ. Sáng sớm trước sáu giờ, cả ngọn đồi vẫn bị sương mù bao phủ, xung quanh chỉ thấy một màu trắng mờ mịt, tầm nhìn hạn chế.
Sầm Tây dừng bước ngay khi nhìn thấy hai chiếc xe. Cả hai chiếc xe đều đang im lặng chờ đợi trong làn sương mù. Nhưng chẳng bao lâu sau, có lẽ đối phương đã mất hết kiên nhẫn, bật đèn xe sáng lên hai lần ra hiệu về phía cô.
Cô bị ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt, che tay lên mắt theo phản xạ.
Lúc này, lông mày của Chu Thừa Quyết vốn đã nhíu chặt giờ lại càng nhăn sâu thêm, ánh mắt anh càng tối lại khi nhìn thấy Sầm Tây bước lên chiếc xe của người kia.
"Chào buổi sáng, đàn anh." Giọng cô nhẹ nhàng nhưng vẫn rõ ràng văng vẳng vào tai Chu Thừa Quyết trong buổi sáng tĩnh mịch này.
Ngay lập tức, anh khởi động xe, âm thanh ầm ầm của động cơ lập tức át đi tiếng trò chuyện giữa hai người.
Ngay sau đó, chiếc xe thể thao màu đen gầm rú lao ra khỏi cổng côi nhi viện.
Sầm Tây nắm chặt tay, cảm thấy đầu ngón tay hơi đau như bị vật gì đó đâm vào. Một lúc lâu sau, cô mới nghiêng đầu nhìn theo chiếc xe đã mất hút, mi mắt khẽ rung động.
Trong vài ngày sau đó, xe của Chu Thừa Quyết không xuất hiện trước côi y viện nữa. Tuy nhiên, mỗi lần Sầm Tây trở về ký túc xá, cô luôn thấy vài túi đồ ăn treo ở tay nắm cửa.
Những túi đồ đó có bao bì rất quen thuộc, chính là những món cô thích ăn nhất mỗi khi cùng bạn bè gọi đồ ăn ở quán cũ.
Không ngờ, sau bao năm, những quán đó vẫn còn mở.
Điều khiến Sầm Tây ngạc nhiên hơn nữa là, vào tối hôm đó, trong túi đồ ăn treo ở tay nắm cửa, lại có một phần cơm tối mà cô quá đỗi quen thuộc, là món ăn mà cô từng giao cho không biết bao nhiêu người.
Khi mở túi đồ ra, tấm thẻ quảng cáo của quán cá nướng rơi ra ngoài. Câu khẩu hiệu cợt nhả vẫn không thay đổi, duy chỉ có dãy số trên đơn hàng là khác.
Sầm Tây nắm lấy tấm thẻ, ôm gối ngồi trên giường, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng cẩn thận bấm dãy số lạ đó vào trong điện thoại.
Trong lúc chờ điện thoại kết nối, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Sầm Tây vừa muốn cúp máy lại vừa lo lắng. Cuối cùng, một giọng nói vừa quen vừa lạ xuất hiện truyền tới từ đầu dây bên kia.
"Chào mừng đến với Cá chết không cá! Quý khách muốn ăn gì? Em có thể gợi ý cho anh/chị vài món."
Sầm Tây ngừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đáp: "Chào..."
Người ở đầu dây bên kia nghe thấy lời chào của cô, rõ ràng có chút ngạc nhiên, sau đó một giọng nói không thể tin được vang lên: "Là chị à?"
Lúc đó, nước mắt của Sầm Tây như vỡ òa, cô không trả lời, mà người ở bên kia cũng không thể kìm được tiếng khóc.
Hai cô gái ôm điện thoại mà khóc suốt một lúc lâu, rồi Sầm Tây mới khẽ đáp: "Ừ..."
Em gái lập tức gọi lớn vào trong nhà: "Mẹ ơi, là chị. Chị về rồi!"
Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, giọng nói quen thuộc của dì út truyền tới từ đầu dây bên kia: "Là Cam Cam sao?"
Sầm Tây lại nghẹn ngào đáp một tiếng "Vâng".
" Đúng thật là Cam Cam rồi." Dì út cũng bật khóc: "Ôi trời, mấy năm nay con chịu khổ nhiều rồi..."
Cả ba người cùng kết bạn WeChat. Những người phụ nữ từng sống nương tựa vào nhau qua những ngày tháng khó khăn bắt đầu ngồi lại trò chuyện qua video đến tận đêm khuya. Mỗi người đều khóc không thành tiếng.
Hơn bốn năm trôi qua, em gái đã cao lên nhiều. Nghe dì nói, cô bé học rất giỏi, mặc dù đã không còn nét ngây thơ, nhưng chiếc đồng hồ đeo tay dành cho trẻ em trên cổ tay vẫn không nỡ tháo xuống.
Bên mắt bị thương ngày nào giờ đã hồi phục hoàn toàn, không còn dấu vết gì từng bị tổn thương nữa.
Dì út nói, ngay sau khi bọn họ vào viện không lâu, cảnh sát đã tìm được hai người, sau đó chuyển em gái cô bệnh viện tư nhân Kỳ Thiên. Có nhà hảo tâm đã đứng ra chi trả toàn bộ viện phí và tiền thuốc men.
Ngày đó em gái cô được phẫu thuật là do chính tay viện trưởng thực hiện. Cuộc phẫu thuật rất thành công, vết thương hồi phục cũng rất tốt.
Đến lúc xuất viện, một người bạn học họ Chu của cô đã mua lại quán cá nướng đổ nát hoang tàn, hơn nữa còn khôi phục và tu sửa lại quán trở lại y nguyên như ban đầu chỉ trong thời gian ngắn.
Khi em gái xuất viện, Chu Thừa Quyết tới đón. Anh đưa hai người về quán cá nướng, không nhận một đồng nào của bà ấy, chỉ mong dì út tiếp tục kinh doanh quán như xưa. Hơn nữa anh còn bảo đảm loại chuyện như đòi nợ này sẽ không bao giờ xuất hiện tại nơi ở của hai mẹ con họ nữa.
Lúc mới đầu, dì út cũng có chút lo lắng.
Nhưng không ngờ nhà họ Chu nói được thì làm được. Hơn 4 năm qua đi, quán cá nướng ngày càng kinh doanh phát đạt. Ngoại trừ tiền đếm tới mỏi tay thì không còn chuyện phiền phức nào khác tìm đến hai mẹ con bà ấy.
Sau đó, em gái phải đi ngủ vì ngày mai còn phải dậy đi học. Sầm Tây cũng không tiếp tục làm phiền dì út nữa.
Trước khi kết thúc cuộc gọi video dài, dì út lưu luyến không rời nói cô nhất định phải bớt thời gian về thăm hai người.
Ngày tháng bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, hai mẹ con bà ấy không cần phải nhìn sắc mặt của ai mà sống nữa. Chuyện gì cũng đều có thể tự mình làm chủ. Trên sân thượng xây thêm một tầng nhà mới, dành riêng cho cô làm phòng ngủ, vẫn luôn để đó chờ cô về.
Hơn 4 năm qua đi, không có kẻ nào đến tìm bọn họ gây sự nữa. Dì út nói nếu cô muốn trở về thì quán cá nướng mãi mãi là nhà của cô.
Hơn 4 năm qua đi, không có kẻ nào đến tìm bọn họ gây sự nữa.
Đến cuối cùng, trong đầu của Sầm Tây chỉ còn lặp đi lặp lại câu nói này.
Điều đó phải chăng có nghĩa là…cô và các bạn…còn có cả anh sẽ có thể trở về bên cạnh nhau không?
Sau một hồi gọi video, điện thoại cũng đã nóng lên.
Sầm Tây vào nhà vệ sinh rửa mặt, điều chỉnh tốt cảm xúc rồi mới trở về giường, lấy máy tính ra kiểm tra hộp thư như thường lệ.
Sau khi viết xong bản thảo, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, cô vẫn lên xe của Giang Cách.
Sau khi lên xe, cô lấy laptop ra từ trong túi: “ Đi thôi. Lát nữa lái chậm một chút để tôi viết nốt bản thảo.”
Giang Cách đánh tay lái cười nói: “Làm việc liều mạng như vậy à?”
Sầm Tây đã mở laptop ra bắt đầu gõ bàn phím. Cô nghe vậy, động tác trên tay hơi dừng lại, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Muốn tiết kiệm được tiền nhanh chút.”
“ Bây giờ chị vẫn còn chỗ cần dùng ytiền sao? Nếu là vấn đề về học phí thì nhà trường cũng có khoản vay dành cho sinh viên mà.” Giang Cách nhắc nhở nói.
“ Không phải. Tôi có đủ học phí.” Sầm Tây vừa gõ chữ vừa trả lời: “ Chỉ là…muốn góp thêm được nhiều tiền một chút.”
Nếu có thể sớm trả hết tiền cho dì Giang chút, cô có thể tự tin hơn khi đứng trước mặt Chu Thừa Quyết.
Khi Sầm Tây bước ra khỏi lớp học vào buổi trưa, vừa hay gặp được Giang Cách đang học chung lớp lớn bên cạnh.
Hai người xuống lầu cùng nhau, Giang Cách hỏi: "Nghe nói chương trình của chị mời được Chu Thừa Quyết phải không?"
"Ừ." Sầm Tây bước đi chậm lại một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
"Giỏi thật, mời được cả đại thần tới." Giang Cách cười nói, "Dù là học cùng khoa, em cũng đã từng kết bạn WeChat với anh ấy, nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy đăng gì. Em cũng chẳng dám nói chuyện với anh ấy, không biết có bị xóa kết bạn hay không."
"Ngày ghi hình hôm đó, em có thể đi xem không?" Giang Cách hỏi.
"Chắc chắn rồi. Chương trình kỳ trước, cậu cũng đã tham gia rồi, không phải sao?" Sầm Tây vừa đi vừa trả lời.
Giang Cách là thành viên của Đài Phát Thanh Nam Gia, thỉnh thoảng có hợp tác với Đài Truyền Hình thành phố Nam Gia.
"À đúng rồi, mấy ngày nữa có hoạt động ở căn cứ Thường An, chắc chị phải về một chuyến đúng không?" Giang Cách hỏi.
"Ừ, phải về đó, hoạt động đó vốn dĩ là tôi và dì Uông cùng nhau làm." Sầm Tây trả lời một cách tự nhiên.
Giang Cách lại nói tiếp: " Em cũng sẽ tham gia, đến lúc đó cũng phải về một chuyến. Chị có muốn đi nhờ xe em không?"
Bình thường thì việc đi xe cùng Giang Cách cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng lúc này Sầm Tây lại không trả lời ngay lập tức.
Cô nhìn chiếc xe đen quen thuộc đỗ cách toà nhà giảng đường không xa, sau đó vội vàng nói với Giang Cách vài câu rồi chạy thẳng về phía đó.
Trên đường đi, cô vẫn tính toán số tiền mình còn nợ. Theo tình hình hiện tại với nhuận bút mà cô nhận được thì có lẽ trong vòng một tuần nữa, cô sẽ đủ tiền để trả hết nợ.
Nghĩ đến đây, bước chân của Sầm Tây không tự chủ được mà trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cô gái chạy nhanh tới trước chiếc xe. Không biết từ lúc nào mà bên cửa sổ đã có một cô gái xinh đẹp, mái tóc nâu xoăn gợn sóng xõa nhẹ phía sau, lại còn thoang thoảng mùi hương nước hoa dịu nhẹ.
"Chu..." Sầm Tây vừa định gọi ra cái tên kia nhưng rồi lại chợt dừng lại.
"Chuyện gì vậy?" Chu Thừa Quyết nhìn có vẻ không vui, giọng nói có chút cứng nhắc.
Sầm Tây nhìn hai người trước mặt, lại nhìn sắc mặt khó chịu của Chu Thừa Quyết, nghĩ một chút rồi nuốt lại lời nói, "Không có gì."
Vài ngày sau, hai người cũng không gặp lại nhau nữa.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là mấy ngày liền Sầm Tây không có tiết, nên cô chẳng ra khỏi ký túc xá. Mỗi ngày cô chỉ ngồi trên giường viết bài, khát thì uống nước, đói thì ăn mì gói cho qua bữa.
Mãi đến ngày ghi hình chương trình, Sầm Tây đã ở trong phòng mấy ngày liền, cuối cùng mới xuất hiện trước cổng côi nhi viện.
Trước cửa vẫn có hai chiếc xe đậu.
Hai chiếc xe đều chuẩn bị đi đến đài truyền hình.
Sầm Tây siết chặt quai balo, nhớ lại biểu cảm của Chu Thừa Quyết hôm đó, cuối cùng vẫn quyết định lên xe của Giang Cách.
Khi bọn họ đến địa điểm ghi hình, Chu Thừa Quyết đã đến trước từ lâu.
Đỗ Vi và Tề Tiểu Vũ đang giúp anh điều chỉnh lại kịch bản. Sầm Tây ngồi bên cạnh với Giang Cách, thảo luận về bài viết mà anh ấy đã nộp gần đây.
Buổi ghi hình chia thành hai phần. Nội dung lên sóng cuối cùng sẽ là các đoạn được cắt từ hai phần này. Đoạn nào đạt hiệu quả tốt sẽ được chọn.
Toàn bộ phần đầu tiên, Chu Thừa Quyết đen mặt suốt cả buổi, nhìn qua như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Ngay cả Đỗ Vi hơn ba mươi tuổi đã trải qua bao sóng gió trong nghề, nhìn thấy anh cũng không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Nhưng Tề Tiểu Vũ thì khác, cô ấy ngồi sau màn hình quan sát một lúc, rồi hưng phấn thì thầm với Đỗ Vi: "Chính là cái vẻ khó ưa này khiến các chị em mê như điếu đổ. Chị, nghe em nói này, chương trình lần này chắc chắn sẽ bùng nổ cho mà xem."
Đỗ Vi ngẩn người, không hiểu nổi suy nghĩ của mấy cô gái trẻ bây giờ, nhưng hiệu quả của chương trình quả thực rất quan trọng. Phần đầu tiên kết thúc, cô ấy vui vẻ mời mọi người đi nghỉ ngơi, ăn trái cây và uống nước.
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Chu Thừa Quyết đều không rời khỏi Sầm Tây. Khi đèn đỏ trên máy quay tắt, Đỗ Vi mời anh đến ngồi ở bàn tròn gần Sầm Tây và Giang Cách.
Chu Thừa Quyết vốn dĩ vẫn giữ thái độ lịch sự ở nơi công cộng, cố gắng kiềm chế bản thân, không thèm nhìn bọn họ.
Nhưng vừa mới đến gần, anh đã nghe thấy Sầm Tây nói với người bên cạnh: "Lúc đó đi cùng nhau nhé, nhớ gọi cho em trước."
Sau mấy ngày kiềm nén, cuối cùng anh cũng không chịu nổi.
"Đi đâu? Em còn định đi đâu nữa?" Chu Thừa Quyết nghiến chặt răng, các cơ trên quai hàm hơi căng ra. Dưới bàn, anh siết chặt cổ tay Sầm Tây, mắt đỏ ngầu, "Anh tìm em thật vất vả. Cuối cùng em lại định chạy đi đâu?"
Lông mi Sầm Tây khẽ run lên: "Chu..."
"Anh chỉ mới học viết thư tình được một nửa thì ‘cô giáo nhỏ’ đã chạy mất." Chu Thừa Quyết cười tự giễu.
Sầm Tây cũng không nhịn được mà cảm thấy muốn khóc, nhưng nhớ lại biểu cảm của anh hôm đó ở trong xe, cô không nhịn được mà cảm thấy tủi thân, trong lòng lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt: "Tôi chỉ biết mấy thứ văn vẻ kia thôi, không dạy nổi anh."
Chu Thừa Quyết không rời mắt khỏi cô, tay vẫn siết chặt: " Anh thích mấy thứ văn vẻ đó."
" Buông tay ra, Chu Thừa Quyết..." Sầm Tây cố gắng rút tay lại.
"Có thể sao?" Anh làm sao có thể buông tay?
Người đàn ông lúc trước còn mạnh mẽ như vậy, giờ đây giọng nói lại có chút trầm xuống, "Em đã hứa với anh rồi, anh là người đầu tiên xếp hàng. Nếu đến lượt thì cũng phải là anh trước."
Mặt mày Sầm Tây cũng không nhịn được mà đỏ lên: "Ngày hôm đó tôi đã tìm anh rồi. Tôi muốn hỏi anh có rảnh không, có thể đưa tôi đi Trường An một chuyến không, nhưng... nhưng hình như anh không có thời gian để ý đến tôi."
"Cái gì?"
" Tôi phải đi sang Trường An một chuyến, anh có thể đưa tôi đi không? Nếu không rảnh thì thôi..."
"Đưa, lúc nào cũng có thể đưa."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh