Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 9

30@-

Trường THPT Nam Gia nằm ở sườn núi, cả nửa ngọn núi đều bị ngôi trường này chiếm cứ. Ra khỏi cổng trường là những con dốc lên xuống. Bình thường nếu không phải là những học sinh sống gần núi, thì đa phần bọn họ sẽ ăn bữa trưa ở căng tin trường hoặc con phố nhỏ ngoài cổng trường, tiện lợi và tiết kiệm thời gian.

 

Giang Kiều là một trong số ít học sinh. Cô ấy khá kén chọn, gia đình lại có điều kiện tốt, vì thế mỗi ngày, dù mưa hay nắng, đều có tài xế đón cô ấy về nhà ăn trưa đúng giờ.

 

Tuy nhiên, khu biệt thự của cô ấy cách trường khá xa, nên hầu như cô ấy luôn là người về lớp muộn nhất.

 

Hôm nay tiết học đầu tiên của buổi chiều là thể dục, cũng không quan trọng lắm nên cô ấy đến muộn hơn một chút.

 

Cô ấy tưởng lớp đã vắng hết người, nhưng không ngờ vừa vào lớp đã nhìn thấy cảnh Chu Thừa Quyết đang nhét đồ vào trong ba lô của Sầm Tây.

 

Sau khi nhét xong đồ, chuông vào lớp vang lên, hai người cũng không nói thêm gì. Chu Thừa Quyết làm như không có chuyện gì xảy ra, khom người nhặt lấy quả bóng rổ trên sàn rồi bước ra khỏi lớp.

 

Sầm Tây không để ý đến việc anh rời đi, mà lại đẩy ba lô vào trong một chút, cúi đầu viết tiếp bài tập còn dở dang, rồi mới cầm cuốn từ điển trên bàn nhét vào túi, vội vàng bước đi theo tiếng chuông vào tiết thể dục.

 

Lúc này trong lớp chỉ còn lại một mình Giang Kiều. Cô ấy đứng đơ người ra một lát, nhắm mắt lại rồi chớp hai cái, cuối cùng cũng không suy nghĩ thêm. Nhân lúc trong lớp không còn ai, cô ấy lén lút lấy thư tình cô ấy đã vắt hết óc suy nghĩ mới viết ra được mấy ngày nay, nhẹ nhàng đặt lên bàn của Chu Thừa Quyết.

 

Tiết thể dục, Sầm Tây bị đau bụng kinh, nên xin phép thầy cô cho mình nghỉ.

 

Thầy cô ở đây rất dễ nói chuyện, nhìn thấy cô đến gần đã hiểu ý, liền bảo cô có thể ngồi nghỉ bên cạnh hoặc về lớp cũng được.

 

Sầm Tây ngồi dưới cây, yên tĩnh học thuộc từ mới một lúc, rồi thấy vài cô gái đứng dậy đi về lớp, cô cũng đứng dậy đi theo.

 

Bầu không khí ở trường THPT Nam Gia rất tốt, đa số học sinh đều có điều kiện gia đình khá giả, rất ít khi xảy ra những vụ trộm cắp, cộng với việc ít người dùng tiền mặt, không có gì đáng giá để trộm.

 

Chỉ có một lần, Lý Giai Thư tình cờ bắt gặp.

 

Cũng không biết là ai xui xẻo, cảm thấy đã đến rồi thì không thể đi tay không, dù sao cũng cầm chút gì đó trước khi đi, nên đã lén lấy cuốn sách bài tập cạnh tranh ngoại khóa mà mẹ Lý Giai Thư mới mua cho cô ấy, khiến cô ấy vui mừng không thôi. Nhưng chẳng vui được bao lâu, đối phương đã gửi trả lại cho cô ấy vì bài tập quá khó, rồi nhìn cô ấy với ánh mắt đầy thương cảm.

 

Sau chuyện đó, gần như không còn ai bị mất đồ nữa.

 

Vì vậy, học sinh trong lớp hầu như không có thói quen đóng cửa. Ngay cả khi tan học, cửa lớp cũng luôn để mở.

 

Kết quả là, trong giờ thể dục, trên bàn của Chu Thừa Quyết đột nhiên xuất hiện một đống giấy viết thư đầy màu sắc.

 

Giữa giờ nghỉ, nhóm con trai chơi bóng rổ xong mới chịu quay lại lớp.

 

Đều đang ở độ tuổi thanh xuân, ai cũng không sợ nắng. Bọn họ đã chơi bóng dưới trời nắng gay gắt mấy chục phút, đổ mồ hôi đầy người, không tránh khỏi có chút mùi.

 

Nhiều bạn nữ lặng lẽ mở cửa sổ.

 

Lý Giai Thư đi sau Nghiêm Tự vào lớp, nói thẳng thừng, cực kỳ ghét bỏ: “Cậu không thể tắm rồi mới về à? Hôi chết đi được.”

 

Nghiêm Tự khẽ hừ một tiếng: “Lần trước cậu đến nhà tôi bị tiêu chảy. Lúc tôi ngồi ở ngoài cửa nói chuyện với cậu, tôi đã nói gì cậu chưa?”

 

“…” Lý Giai Thư: “ Bà đây phải giết cậu, Nghiêm Tự.”

 

Lúc này, Chu Thừa Quyết đã quay lại vị trí của mình, nghe thấy vậy, anh cúi đầu, lướt mắt nhìn một cái rồi vô tình hỏi: “Mùi nặng lắm à?”

 

Sầm Tây hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lắc đầu: “Không đâu, không có mùi gì.”

 

Lời này là thật, Chu Thừa Quyết luyện tập nhiều, thể lực rất tốt. Anh không phải kiểu dễ ra mồ hôi, cộng với việc anh có chế độ sinh hoạt lành mạnh và sạch sẽ, hầu như không có mùi.

 

Sầm Tây đã có vài lần tiếp xúc ngắn với anh, cũng cảm nhận được mùi hương cam thanh mát từ trên người anh.

 

Anh hình như rất thích mùi cam, sữa tắm và nước giặt đồ của anh cũng đều là mùi này.

 

Lúc này, không có một chút mùi mồ hôi nào, vẫn là hương thơm quen thuộc nhẹ nhàng.

 

“Xin lỗi nhé.” Chu Thừa Quyết có chút không tự nhiên, có lẽ vì nghĩ Sầm Tây không dám nói sự thật, nên giải thích thêm: “Bình thường sau khi chơi bóng, bọn tôi đều ra ký túc xá của học sinh nội trú tắm rồi mới về. Hôm nay chơi hăng quá, nên không kịp.”

 

Sầm Tây cầm bút, nghiêng đầu nhìn anh: “Thật ra cũng không sao. Trong lớp có điều hòa mà.”

 

Kết quả lại thấy người anh em này tùy ý kéo vạt áo lên lau mồ hôi.

 

Chu Thừa Quyết ngồi hơi nghiêng về phía cô. Anh vô tình lau một chút nhưng đường cơ bụng nổi rõ, khiến Sầm Tây nhìn vào không thể không chú ý.

 

Cô nhanh chóng quay đầu đi, cảm thấy như mình đang làm chuyện xấu.

 

Người này không phải luôn thích che giấu sao… sao lần này lại lộ liễu như vậy?

 

Nhìn qua thì có vẻ anh luyện tập rất tốt…

 

Sầm Tây cảm thấy tim đập nhanh hơn, hơi căng thẳng. Khi người ta căng thẳng, thường không biết phải làm gì, cô đành lấy ra vài tờ khăn giấy từ trong ba lô đưa cho anh. Đưa xong cô lại có chút hối hận, vì giấy của cô là loại rẻ nhất. Sợ anh sẽ chê, cô nhỏ giọng nói: “Cậu cần không? Chất lượng không tốt lắm…”

 

“Cảm ơn.” Chu Thừa Quyết nghiêng đầu, nhanh chóng nhận lấy dùng: “Cái này dùng cũng không tệ mà.”

 

Thiếu niên lau mồ hôi xong, nghiêng người nhặt túi đồ lên: “Mới nãy nhặt được ở sân bóng.”

 

Đó là một túi chai nhựa rỗng.

 

Anh không đợi Sầm Tây nhận lấy, trực tiếp móc vào móc dưới bàn của cô.

 

Sau đó, anh lại lấy một cốc nước cam đặt lên bàn cô, vô tình nói: “Mua nhiều quá.”

 

Sầm Tây vừa định từ chối, lại nghe anh nói tiếp: “ Mọi người cũng đều có.”

 

Cô nghe vậy, vô thức nhìn xung quanh. Lý Giai Thư, Nghiêm Tự, Mao Lâm Hạo và những người khác, mỗi người đều có một cốc, nhưng mấy cốc của bọn họ rõ ràng đã được làm lạnh, nước đọng lại trên thành cốc thành giọt nhỏ, chỉ có cốc của cô là có nhiệt độ phòng.

 

Giang Kiều ngồi ở phía trước. Từ lúc Chu Thừa Quyết bước vào lớp, cô ấy đã quay đầu lại mấy lần, nhưng cổ cô ấy sắp quay cứng rồi mà vẫn không thấy Chu Thừa Quyết chú ý đến đống thư tình trên bàn.

 

Mãi cho đến khi Nghiêm Tự bị Lý Giai Thư đánh xong, trở lại bên bàn, mới có động tĩnh. Chỉ nghe nghe cậu ấy trêu: "Hả? Mới khai giảng chưa bao lâu mà lại có thêm một đống thư tình gửi tới. Nếu là một đống kiểm điểm thì anh bạn tôi chắc chỉ cần dùng nửa học kỳ là xài hết."

 

Chu Thừa Quyết lười biếng nhếch môi: "Cút."

 

Cả lớp nghe thấy tiếng liền quay lại. Mao Lâm Hạo đứng dậy nhìn một lượt, ôm đầu thở dài, diễn rất ra dáng "Sao tôi lại không có?! Các bạn ấy chắc không biết là tôi ngồi ở đây nên gửi nhầm rồi! Không lẽ mấy năm gần đây các bạn nữ đều mê kiểu đàn ông thích giảng giải đạo lý sao?"

 

Chu Thừa Quyết: "..."

 

Nghiêm Tự cười chết: "Để cậu ở trên đài chủ tịch xòe đuôi cho mọi người chói mù mắt nhé?"

 

Chu Thừa Quyết cạn lời: "Xòe đuôi cái đầu cậu."

 

Nói xong, anh không mấy quan tâm, thu dọn đống phong thư trên bàn, lười biếng đứng dậy ném vào thùng rác cuối lớp.

 

Anh không liếc nhìn lấy một cái, cũng chẳng quan tâm là ai gửi.

 

Chuông báo hết tiết vang lên, ngay lúc này, giáo viên chủ nhiệm Diệp Na Na đứng ngoài cửa bước vào, đứng trên bục giảng: "Làm phiền các em hai phút."

 

"Tuần sau, học sinh mới sẽ tham gia huấn luyện quân sự, chắc các em đã nghe nói rồi phải không?"

 

Mao Lâm Hạo hỏi: "Cô ơi, huấn luyện quân sự là ở trong trường ạ?"

 

"Không phải." Diệp Na Na vẫy tay: "Nghe chủ nhiệm Diêu nói lần này sẽ huấn luyện nghiêm khắc hơn, hình như không phải ở trong thành phố, mà dự định sẽ đưa các em đi nơi khác."

 

"Đi đâu vậy cô?"

 

"Đảo Kim Đường, huấn luyện khép kín."

 

Nhiều người trong lớp chưa nghe qua cái tên này bao giờ, bắt đầu bàn luận sôi nổi.

 

"Nơi này có gì vui không nhỉ?"

 

“Biển đảo đó, chắc là cũng không tệ đâu, để tớ tìm trên điện thoại xem."

 

"Trời ơi, kết quả tìm ra đầu tiên lại là ảnh của người đẹp trai nhất trong diễn đàn trường Kim Đường."

 

"Đẹp không? Đẹp không? Cho tớ xem với!"

 

"Thần linh ơi, người này có thể so được với Chu Thừa Quyết đấy."

 

Bầu không khí trong phòng học của lớp chọn rất thoải mái. Diệp Na Na cũng là một giáo viên khá dân chủ, cô ấy thường làm ngơ trước chuyện học sinh mang điện thoại vào lớp. Dù sao giờ cũng là giờ tan học, cô ấy cứ coi như không thấy, tiếp tục nói: "Vậy trong vài ngày tới, mọi người hãy tranh thủ nộp tiền đồng phục quân sự. Cuối tuần các em cũng có thể mua thêm đồ để chuẩn bị. Mì ăn liền, đồ ăn vặt, kem chống nắng gì đó cũng rất quan trọng, đừng để bị cháy nắng như Mao Lâm Hạo nhé."

 

Mao Lâm Hạo: "..."

 

"Vậy được rồi, không còn chuyện gì nữa." Diệp Na Na nhìn về phía Chu Thừa Quyết: "Lớp trưởng, mấy ngày tới thu tiền giúp cô."

 

Anh không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu một cái.

 

Chờ Diệp Na Na đi rồi, các bạn học sinh cũng lần lượt rời lớp.

 

Mao Lâm Hạo xoay bóng rổ trong tay, đi về phía Chu Thừa Quyết: "Anh Quyết, chơi tiếp không?"

 

Chu Thừa Quyết liếc mắt nhìn bạn cùng bàn mới đang thu dọn cặp sách bên cạnh: "Không chơi nữa, tiết thể dục vừa mới đánh xong rồi."

 

Nghiêm Tự chỉ cầm mấy tờ bài thi chưa làm xong: "Ba mẹ Lý Giai Thư mời chúng ta qua nhà ăn tối, cậu đi không?"

 

Chu Thừa Quyết chẳng hứng thú: "Lười đi, các cậu đi đi."

 

Nghiêm Tự: "Vậy cậu tự tới nhà để xe đi, tôi sẽ đi xe của cậu ấy về."

 

Thiếu niên thản nhiên đeo ba lô đen lên vai, thản nhiên nói: "Được."

 

Hai người thuê nhà ở gần trường vì thuận tiện, không giống như Lý Giai Thư và Giang Kiều thích để người nhà đến đón. Bình thường bọn họ đều cùng nhau đi xe đạp về.

 

Khi Sầm Tây đã ra khỏi lớp, anh cũng một mình đi về phía nhà để xe của trường.
Sầm Tây vẫn chưa quen thuộc với khu vực gần trường THPT Nam Gia. Sáng nay trời nắng gắt, lúc này bầu trời dần tối lại, cô cảm thấy vài con đường có vẻ không giống như trong trí nhớ.


Cô đi theo dòng người một đoạn rồi rẽ ngoặt, chuẩn bị xuống dốc, thì chợt nhìn thấy mấy người đang lảng vảng ở cuối dốc.
Sầm Tây dừng bước, cố gắng nhìn kỹ, thì ra là đám người do tên tóc vàng của trường nghề từng gặp cách đây nửa tháng cầm đầu.
Lúc này mới tan học không lâu, xung quanh có khá nhiều học sinh, nhưng Sầm Tây cảm thấy bọn chúng chắc chắn đến để trả thù, cô ngay lập tức chuẩn bị quay đầu chạy theo con đường khác.


Tuy nhiên, bộ đồ đen của cô trong đám áo đồng phục trắng xanh thật sự rất nổi bật, đối phương vừa thấy phản ứng của cô thì liền nhận ra ngay, lập tức đuổi theo.


Con đường lên dốc khiến cô chạy rất vất vả, cộng thêm đang trong kỳ kinh nguyệt, đau đớn khiến thể lực của cô không được tốt. Cô chợt không biết phải chạy đi đâu.



Trong đầu cô bỗng loé lên ba chữ "nhà để xe" mà Nghiêm Tự vừa nói một cách thần kỳ.


Cô nhớ sáng nay khi đến trường, đúng lúc có chú ý qua chỗ đó, giờ chỉ có thể cắn răng, cố gắng chạy về phía nhà để xe dựa vào ký ức lộn xộn trong đầu.


May mà cô nhớ không sai, vừa mới chạy đến cổng nhà để xe đã thấy thiếu niên mặc áo đen dài đang cúi người xuống mở khóa xe.


Không hiểu sao, cô gái nhỏ vốn kiên cường đến mức khi bị cha đánh đến thương tích đầy mình cũng không rơi một giọt nước mắt, lúc này lại thấy mũi mình cay cay khi nhìn thấy một người chỉ mới quen chưa lâu.
Nhưng chỉ trong chớp mắt thôi.


Chu Thừa Quyết nghe thấy động tĩnh từ cổng, không để ý ngẩng đầu lên nhìn.
Khi thấy là Sầm Tây, anh hơi nhíu mày: "Chưa về nhà à?"



Ngay cả cô cũng không nhận ra, trong giọng nói của mình có chút gì đó như đang khẩn cầu sự giúp đỡ.


Chu Thừa Quyết nhướn mày, nghe cô tiếp tục bổ sung: "Còn có mấy người tóc đỏ xanh lục..."


Anh không nhịn được, khẽ nhếch miệng cười một chút, rồi điều chỉnh lại biểu cảm, bình tĩnh nói: "Có tiền đồ đấy! Biết tìm tôi giúp rồi à? Thấy bọn chúng ở chỗ nào?"


Vừa hỏi, anh vừa khóa xe đạp lại. Loại xe thể thao này không có yên sau nên không thể chở người. Anh thậm chí không định đạp, chỉ vứt sang một bên rồi đi về phía Sầm Tây.


Sầm Tây nghe vậy, nhớ lại rồi mô tả: "Có một cây cầu nhỏ rất thấp, dưới cầu có một cái hang đá nông, là con đường dốc xuống núi."


"Ngõ sau hồ nước." Chu Thừa Quyết lập tức hiểu ra, thuận miệng giải thích cho cô:"Cái cầu đó nối giữa khu trung học cơ sở và trung học phổ thông, bình thường ai trốn học đều nhảy qua cầu rồi đi vào ngõ."


Sầm Tây: "..."



Không thể không thừa nhận, anh bị bắt viết kiểm điểm suốt ngày cũng có chút lý do của nó cả.


"Con dốc ấy đi xuống rồi rẽ, đi khoảng mười phút là tới quán ăn nhà cậu." Chu Thừa Quyết nói với vẻ rất có kinh nghiệm.
Sầm Tây hơi ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại: " Làm sao cậu biết?"


Chu Thừa Quyết tùy tiện vứt chìa khóa xe vào trong cặp, không đổi sắc mặt, bình thản nói: "Yêu em, đến chết không thay đổi." 

(Mọi người còn nhớ slogan của quán cá nướng không? Chính là nó đấy. Câu này đang chơi chữ.)


"..." Sầm Tây: "À."


Trên tấm thẻ giao hàng có ghi địa chỉ.
"Đi thôi." Chu Thừa Quyết bước đến gần cô, tiện tay giúp cô chỉnh lại quai balo đã bị trượt xuống cánh tay khi chạy.


Lúc này, anh không còn chút dáng vẻ nghiêm túc của người phát biểu trên sân khấu sáng nay, giọng điệu cực kỳ mỏ hỗn, vô cùng ngạo mạn: "Đi tẩn bọn chúng thôi."



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 9
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...