Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 10
Hai người cứ thế sóng vai, im lặng bước tới cổng trường.
Vừa ra khỏi cổng trường THPT Nam Gia, đầu óc Sầm Tây lập tức tỉnh táo lại.
Thật ra cô vốn không phải kiểu người thích nhờ vả ai.
Vẻ ngoài nổi bật, thành tích lại xuất sắc, những điều vốn dĩ là ưu điểm ấy khi đặt lên người một cô gái vừa không có tiền cũng không có quyền như cô, lại chỉ dễ rước đến tai họa.
Trước kia ở Gia Lâm, chuyện bị cô lập, đồn thổi bịa đặt, thậm chí bị ăn đòn, cô đều đã trải qua không ít.
Người khác bị bắt nạt còn có cha mẹ đứng ra bênh vực. Còn cô, ngay cả bố mẹ cũng mắng mỏ, trách cô tự rước lấy rắc rối, rồi lại ra tay đánh mắng.
Bạn học sợ vạ lây, ai nấy đều chỉ dám cúi đầu làm ngơ.
Có lần cô mách với giáo viên, kết quả chỉ đổi lấy việc bị gọi phụ huynh, càng thêm thê thảm.
Nhờ giúp đỡ chỉ là chuyện nực cười đối với cô.
Về sau gặp chuyện, cô chỉ còn biết tránh và tránh, trốn không thoát thì cắn răng chịu đựng.
Đứa trẻ không ai che chở, chỉ có thể học cách tự mạnh mẽ.
Sầm Tây cũng không rõ vì sao vừa rồi lại theo bản năng chạy tới nhà để xe tìm Chu Thừa Quyết. Chắc vì lúc đó cô quá hoảng loạn. Giờ bình tĩnh lại, cô mới cảm thấy việc này không thỏa đáng.
Anh đã phải chịu phạt viết kiểm điểm 8000 chữ vì cô rồi, giờ đâu thể để anh bị liên lụy thêm.
Huống hồ lần này, đối phương người đông thế mạnh, không giống như lần trước.
Nghĩ vậy, Sầm Tây đưa tay kéo nhẹ góc áo anh. Chu Thừa Quyết dừng bước, quay đầu nhìn cô:"Chuyện gì?"
"Hay là thôi đi." Sầm Tây nói.
Thiếu niên nhướng mày, vẻ hứng thú:"Lý do?"
"Lần này hắn gọi hết cả đám tóc đỏ vàng xanh lục tới rồi, đông người lắm." Sầm Tây nhớ tới giọng đọc bài kiểm điểm hùng hồn của anh lúc sáng, bèn nghiêm túc lấy ví dụ:
"Cậu vừa mới dùng bản kiểm điểm của mình để giáo dục mọi người về tầm quan trọng của đoàn kết mà. Chắc bọn họ cũng lén nghe trộm mà học hỏi rồi. Giờ thì... đúng là đoàn kết thật."
Chu Thừa Quyết không nhịn được, nắm tay đưa lên che miệng, bật cười:"Ngay cả nghe bản kiểm điểm của tôi cũng có thể ngộ ra chân lý. Quả nhiên không hổ là đại biểu môn Văn."
Đại biểu môn Văn thì sáng nào cũng phải lên bục đọc bài, không thể tranh thủ ngồi dưới chép bài như những người khác. Trong lớp chọn toàn thần đồng các môn tự nhiên, tuy bọn họ không quá kém môn Văn nhưng cũng chẳng xuất sắc. Kiểu người như Sầm Tây thi vào cấp ba được 143 điểm, bài văn còn đạt điểm tuyệt đối đúng là hiếm có. Diệp Na Na dứt khoát chỉ định cô làm đại biểu môn Văn.
Sầm Tây nghĩ nghĩ, lại nói:"Với lại, dù có đánh thắng cũng phải viết kiểm điểm... Cậu vừa sáng tác xong tám ngàn chữ rồi, đừng tự chuốc khổ thêm nữa."
"Yên tâm đi." Chu Thừa Quyết lơ đãng liếc cô một cái:"Với tình yêu cuồng nhiệt của lão Diêu dành cho mấy bản kiểm điểm của tôi, chắc chắn dù chỉ bước sai chân vào trường thôi thì tôi cũng sẽ bị phạt viết hai ngàn chữ ấy chứ."
Anh lại nhún vai, cười lười biếng:"Huống hồ, chẳng phải còn có cậu sao?"
"......"
"Cậu giỏi văn, tôi giỏi võ. Tôi đánh nhau, cậu viết kiểm điểm." Chu Thừa Quyết giơ tay vỗ vỗ lên đầu Sầm Tây như vỗ một chú mèo con:"Lần này sẽ cho bọn chúng biết được: kiểm điểm của mấy thằng mù chữ, hoàn toàn không có giá trị học tập."
Nói cách khác, cái đoàn kết mà anh nhấn mạnh trong bản kiểm điểm, trước sức mạnh tuyệt đối, chẳng là cái lông gì.
Sầm Tây: "......"
Cuối cùng, trận đánh vẫn không xảy ra, vì... căn bản bọn họ chẳng chạm mặt đối phương.
Khi bọn họ đi vòng ra con hẻm sau trường, lũ học sinh trường nghề đã sớm chuồn sạch.
Xung quanh, học sinh vẫn đông đúc. Hai người lại không mặc đồng phục, đi chung với nhau khá dễ gây chú ý. Đặc biệt là với danh tiếng quá mức nổi bật của Chu Thừa Quyết trong trường, chẳng bao lâu đã có người nhận ra.
"Phía trước chính là Chu Thừa Quyết phải không?"
"Chiều cao kia, trong trường Nam Gia chẳng có mấy người có thể nhầm được đâu..."
"Nghe nói cậu ấy ở khu chung cư Vọng Giang Số Một, đạp xe nhanh như chớp vài phút là về nhà rồi, căn bản chẳng ai bắt gặp được."
"Nhưng mà Vọng Giang Số Một ở hướng ngược lại mà, sao giờ lại đi bên này nhỉ..."
Những lời bàn tán về Chu Thừa Quyết cứ rì rầm vang lên. Sầm Tây thấy bản thân đi cạnh anh không phải chuyện gì tốt, liền lặng lẽ bước chậm lại.
Hai người lập tức giãn ra cách nhau một hai mét.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, thiếu niên phía trước bỗng khựng lại, quay người nhìn cô, hỏi với vẻ thờ ơ:"Đau bụng à?"
Sầm Tây ngẩn ra:"Không có mà."
Thực sự bây giờ cô chẳng thấy đau gì cả.
"Vậy sao đi chậm thế?" Chu Thừa Quyết vừa nói vừa quay lại đi sát bên cô, giọng nhàn nhạt:"Đừng đi lạc, không tốt cho tinh thần đoàn kết đâu."
"......"
Sầm Tây nghĩ một lúc rồi nói:"Hình như bọn họ đi hết rồi... Hay là cậu về nhà đi?"
Chu Thừa Quyết khẽ gật đầu, cằm hất về phía trước:"Về nhà đó, thuận đường."
Sầm Tây: "À."
Cũng phải, lần trước cô lén đi theo anh về nhà, cũng tới tận quán cá nướng.
Ánh chiều tà kéo dài bóng hai người sóng vai đi bên nhau.
Bọn họ cứ thế lặng lẽ bước đi. Giữa đường, Sầm Tây còn tranh thủ âm thầm ghi nhớ kỹ lối đi xung quanh.
Chừng mười phút sau, quán cá nướng đã hiện ra trước mắt.
"Đến rồi." Chu Thừa Quyết nói.
Sầm Tây khẽ gật đầu, nghiêm túc nhìn anh:
"Cảm ơn cậu."
Chu Thừa Quyết không trả lời, chỉ quay người về hướng vừa tới, đưa tay lên tùy ý vẫy một cái, dáng vẻ lười biếng nhưng lại rất đẹp mắt.
…
Sáng hôm sau, năm giờ, Sầm Tây dậy rửa mặt, đứng ở sân thượng đọc tiếng Anh một tiếng như thường lệ.
Hơn sáu giờ, cô xếp sách vào cặp, trong lòng bắt đầu thấp thỏm lo sẽ lại đụng phải bọn tóc vàng trên đường đi học.
Đang phân vân có nên đợi đông người rồi mới xuống không, thì cô tình cờ thấy một bóng người lững thững đi ngang qua gốc đa trước nhà.
Thiếu niên dáng cao, vai rộng, áo thun đen rộng thùng thình, ba lô đeo chéo qua vai, bước đi lười biếng, trông cực kỳ quen mắt.
Sầm Tây lập tức đeo cặp chạy xuống.
Chu Thừa Quyết không dừng lại trước quán cá nướng. Sầm Tây lại giống như ngày đầu gặp anh, lặng lẽ theo sau cách năm mét, vững vàng bước đi lên con đường tới trường.
Quả nhiên như dự liệu, tên tóc vàng vẫn chưa chịu từ bỏ việc canh me cô.
Hai người một trước một sau bước đi, khi sắp đến đoạn ngõ sau hồ nước thì từ xa đã thấy mấy tên lêu lổng tụ tập dưới chân dốc.
Bọn chúng đứng xiêu vẹo, trông bộ dạng rất hống hách, khiến đám học sinh đi ngang qua đều phải cau mày, tự giác vòng đường khác mà đi.
Tim Sầm Tây khẽ siết lại, nhưng rồi cô lại thấy mấy tên kia bỗng dưng đứng thẳng tắp.
Chu Thừa Quyết vẫn giữ dáng vẻ lười biếng mà leo lên dốc.
Chỉ một lúc sau, có lẽ cũng nhận ra mấy tên kia, thiếu niên bỗng khựng lại, như sực nhớ ra điều gì, quay đầu liếc về phía sau.
Khi thấy Sầm Tây lặng lẽ bám theo cách đó không xa, anh hơi nhướng mày, không hề tỏ ra bất ngờ.
Một lát sau, anh thong thả quay đầu, giọng trầm khàn cất lên, pha chút giễu cợt:“Bị phạt đứng đấy à?”
Đám tóc vàng im thin thít.
Rõ ràng đông người như thế…
Không biết ai run trước, bọn chúng bỗng dưng bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ, thoáng cái đã biến mất sạch sẽ.
"......"
Chỉ mất có một bước chân thôi.
Từ hôm đó, mấy ngày liền lúc đi học lẫn tan trường, Sầm Tây đều sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng của Chu Thừa Quyết.
Có lúc len lén đi theo sau, có lúc lại tìm không ra, chạy vượt quá xa thì bị anh thuận tay nắm dây quai cặp kéo lại, giọng điệu lười nhác chọc ghẹo:“Ở đây này.”
Chỉ cần có anh, đám lưu manh trường nghề kia chẳng dám bén mảng tới gần cô.
Hôm đó lúc ăn trưa, Nghiêm Tự vừa tranh cánh gà với Lý Giai Thư vừa hỏi Chu Thừa Quyết:“Dạo này sao cậu không đi xe nữa thế?”
“Đi bộ rèn luyện thân thể.” Chu Thừa Quyết trả lời hờ hững: "Tôi yếu mà."
"......"
Nghiêm Tự thở dài, đẩy cánh gà cho Lý Giai Thư: "Tôi đây đi một mình mãi sắp chán chết rồi."
Chu Thừa Quyết chẳng thèm bận tâm:
"Thì cậu đi chung với Giai Thư đi."
"Tha cho tôi đi. Tôi thà chán còn hơn bị cậu ấy lải nhải đến chết."
Nghiêm Tự vừa dứt lời đã bị Lý Giai Thư tặng cho một cú đấm yêu thương.
Chu Thừa Quyết lười để ý, đứng dậy định đi mua nước:"Muốn uống gì, tôi mua luôn cho?"
Nhưng nói vậy thôi, anh căn bản chẳng chờ hai đứa kia trả lời, tự mình mua về cả đống bảy tám cốc, rồi một mình về lớp trước.
Chiều tan học, hôm nay Giang Kiều không lề mề như thường, dọn dẹp sách vở nhanh nhẹn rồi lén lút bám theo sau Chu Thừa Quyết ra ngoài.
Buổi sáng cô ấy nghe Nghiêm Tự phàn nàn Chu Thừa Quyết dạo này hay đi bộ, thế là liền gọi điện cho tài xế nhà mình, bảo khỏi cần tới đón.
Lúc Giang Kiều đuổi kịp, Chu Thừa Quyết đã tới đầu cầu thang.
Cô ấy lon ton chạy tới bên cạnh:"Cậu cũng đi bộ về à? Hôm nay tớ cũng đi bộ nè."
Thiếu niên nghe vậy bước chân hơi chững lại, khẽ "ừ" một tiếng, sau đó bước nhanh hơn.
Giang Kiều hơi vất vả mới theo kịp:"Tớ... tớ muốn—"
Cô ấy còn chưa kịp nói xong câu muốn đi chung, đã nghe Chu Thừa Quyết lạnh nhạt cắt ngang:"Xin lỗi, tôi bận rồi."
Đợi tới khi cô ấy kịp phản ứng, người ta đã bỏ xa mất dạng.
Lý Giai Thư đuổi theo, ôm vai Giang Kiều đang tiu nghỉu:"Sao vậy? Không phải nói tối nay đi chung với ai kia sao?"
"Cậu ấy đi nhanh quá, tớ không theo kịp."
"Cậu ta lúc nào chẳng vậy." Lý Giai Thư an ủi bạn hiền: "Thừa Quyết với Nghiêm Tự đều đi bộ như bay, cậu quen dần đi. Với lại thằng nhóc đấy đã thích ở một mình từ nhỏ."
Giang Kiều gật đầu:“Được rồi, tha thứ cho—"
Cô ấy còn chưa kịp dứt lời, đã thấy một cơn gió lướt qua. Cô gái nhỏ mặc áo thun đen chạy vội về phía thiếu niên.
Người vừa nãy còn đi như bay, nói bận rộn gì đó, bây giờ rõ ràng bước chân đã chậm lại hẳn.
Cô gái nhỏ kia chạy tới bên cạnh anh, cố ý giữ một khoảng cách, không quá gần. Nhưng vì xe đạp qua lại vùn vụt, suýt chút nữa bị quệt trúng cô, Chu Thừa Quyết lập tức kéo cả người lẫn cặp sách của cô vào bên trong lề đường, đổi vị trí che chắn.
Giang Kiều chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đó là Sầm Tây sao?”
Lý Giai Thư liếc mắt:"Phải không?"
Giang Kiều nói với vẻ ngưỡng mộ:"Tớ thấy hình như cậu ấy rất tốt với Sầm Tây."
"Chắc vậy." Lý Giai Thư nhớ tới nỗi áy náy trong lòng mình, thấp giọng nói: "Có lẽ là động lòng trắc ẩn thôi."
"Wow." Giang Kiều lại bắt nhầm trọng điểm:"Cậu còn biết cả ‘lòng trắc ẩn’ luôn?"
"……?"
Lý Giai Thư trợn ngược mắt:"Xin lỗi nha, chị đây cũng đâu phải dạng mù chữ như Chu Thừa Quyết!"
Giang Kiều cười khúc khích:"Nhưng điểm Văn của cậu cũng chỉ cao hơn cậu ấy có hai mươi điểm thôi mà…"
Lý Giai Thư:"……Cậu tự đi đi, xe nhà tớ tới đón rồi. Tạm biệt, tuyệt giao luôn!"
Cô nàng này nói tuyệt giao một năm tám trăm lần, Giang Kiều chẳng thèm để tâm, còn hôn gió mấy cái tiễn bạn yêu.
Sáng hôm sau, vào giờ ra chơi, Giang Kiều lén lút ôm bức thư tình mới viết, mò tới ngồi xổm bên cạnh bàn Sầm Tây.
Lúc đó Sầm Tây đang tập trung làm bài toán hàm số, Giang Kiều lén nhét lá thư vào lòng cô rồi tròn mắt trông mong, suýt nữa làm Sầm Tây giật mình đánh rơi cả bút.
"Đây là cái gì?"
Giang Kiều đỏ mặt chớp chớp mắt:"Thư tình."
"???!!!" Sầm Tây ngơ ngác.
"Không không không," Giang Kiều vội vàng xua tay: "Ý tớ là...nhờ cậu đưa cho Chu Thừa Quyết giúp tớ…"
Sầm Tây thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại vô thức siết chặt bút:"Bàn cậu ấy ở ngay bên cạnh mà?"
"Cậu cũng thấy rồi đó, lần trước tớ lén để lên bàn, cậu ấy còn chưa đọc đã ném đi luôn."
"Thì đưa trực tiếp..."
"Đưa trực tiếp cũng bị ném."
"……"
Sầm Tây thật sự không hiểu vì sao Giang Kiều lại tới nhờ mình:"Sao không nhờ Giai Thư? Bọn họ thân hơn mà."
Giang Kiều nhịn cười:"Cậu ấy chỉ có mà bảo Giai Thư lượn xa nhanh đi thôi."
"Còn cậu là bạn cùng bàn, cậu ấy ngại từ chối hơn."
Giang Kiều lay lay tay Sầm Tây, nũng nịu:
Sầm Tây không dám nhìn anh, lí nhí nói:"Thư tình…"
Không khí bỗng chốc lặng ngắt.
Chu Thừa Quyết lại nhướng mày.
Ngay sau đó là tiếng xé phong bì.
Khi anh mở thư ra, giọng đọc thấp trầm vang lên:"Chào Chu Thừa Quyết thân mến, tớ là Giang…"
"……"
Chưa đọc hết, thiếu niên đã tùy tiện ném trả lại vào tay cô.
"Vì chút tiền này mà chuyện gì cậu cũng làm nhỉ?"
Chu Thừa Quyết lười biếng nói, không thèm để mắt.
"Không, không nhận tiền..."
"……Không nhận tiền còn làm?"
Chu Thừa Quyết bật cười lạnh, giọng chẳng còn chút độ ấm:"Ở trong mắt cậu, tôi rẻ mạt vậy à?"
Thiếu niên lạnh lùng hừ một tiếng:"Được thôi, Sầm Tây."
Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm xúc rất lạ. Hình như, từ lúc quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô. Nhưng lại là bằng giọng điệu thế này.
"Xin lỗi..." Sầm Tây lí nhí.
Chu Thừa Quyết không đáp.
Cô mím môi, nhìn chằm chằm vào bài toán khó mới làm được một nửa trên đề thi toán, cây bút cầm trong tay hồi lâu mà chẳng viết được nét nào.
Suốt tiết học cuối cùng, cô gần như tiêu tốn hết thời gian chỉ để vật lộn với bài này.
Trên giấy nháp, cô thử hết cách này tới cách khác, viết rồi xóa, xóa rồi viết, nhưng chẳng có cách nào ra kết quả đúng.
Trong vô thức, Sầm Tây lại liếc sang thiếu niên bên cạnh với vẻ mặt lạnh tanh. Mấy lần cô định mở miệng hỏi, nhưng lại rụt rè không dám.
Cả buổi chiều, bầu không khí trầm lặng giữa hai người vẫn kéo dài đến tận lúc tan học.
Không ai nói với ai thêm lời nào.
Chuông tan học vừa vang lên, Mao Lâm Hạo đã ôm quả bóng rổ chạy tới tìm Chu Thừa Quyết:"Anh Quyết, đánh bóng không?"
Sắc mặt Chu Thừa Quyết chẳng khá hơn là mấy, thờ ơ đáp:"Không đánh."
Mao Lâm Hạo đã quá quen với tính khí khó rủ của anh, bèn tiện tay nhét bóng rổ xuống gầm bàn:"Vậy để em làm bài thêm chút vậy."
Nghiêm Tự lại là người phản đối việc 'cày cuốc học hành' nhất lớp, vừa tan học đã móc điện thoại ra mở game, còn rủ rê tụi bạn:"Anh Quyết, chơi không? Đánh vài ván cho vui!"
Chu Thừa Quyết mím chặt môi, không nói tiếng nào, lặng lẽ cất đề thi vào ba lô.
Anh đang định đứng lên rời đi, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói nho nhỏ, ngập ngừng:"Cái đó... bài này..."
Động tác của thiếu niên hơi khựng lại. Rồi như thể lười biếng chẳng buồn để ý nữa, anh dựa người vào ghế, rút điện thoại ra, thản nhiên trả lời Nghiêm Tự:"Kéo tôi vào đội đi."
Cả đám lập tức phấn khích:"OMG, anh Quyết chịu chơi với tụi này rồi hả?!"
"Tôi đợi cậu quay về cày rank dài cả cổ!"
"Mau mau vô game!" Nghiêm Tự cũng cười toe toét, "Mấy tháng nay ông đây kẹt rank mãi không lên được, cuối cùng Quyết Quyết cũng chịu đến cứu vớt tôi rồi."
Bên kia, âm thanh chơi game đã rộn ràng vang lên.
Sầm Tây ngập ngừng một hồi, cuối cùng cũng cẩn thận lên tiếng hỏi.
May mắn thay, Mao Lâm Hạo rất dễ gần, cũng rất kiên nhẫn, giải thích đâu ra đó cực kỳ mạch lạc.
Hỏi xong một bài, Sầm Tây không kìm được cảm thán:"Cậu giỏi thật đấy!"
"Không không không." Mao Lâm Hạo cười gãi đầu, "Bài này tôi cũng không biết đâu, hồi sáng mới hỏi Cát Cát đó."
Ngay sau đó, từ bên kia vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Nghiêm Tự:"Trời má, anh Quyết rớt mạng hả?!"
"Vừa nãy một mình cân năm còn không chớp mắt, giờ lại bị red buff nhà mình g**t ch*t là sao?!"
Trận đấu kết thúc trong thảm bại.
Nghiêm Tự ngơ ngác:"Không phải cậu lỡ kết nối với cái wifi cổ lỗ sĩ của trường mình đó chứ? Tắt đi tắt đi, đổi sang 4G đánh lại!"
"Không đánh nữa."
Chu Thừa Quyết lạnh mặt tắt điện thoại, cúi người nhặt quả bóng rổ lên, chậm rãi lướt ngang qua Mao Lâm Hạo.
Mao Lâm Hạo vô tình ngẩng đầu lên, vui mừng muốn nhảy cẫng:"Anh Quyết, đi đánh bóng à? Không phải nói không đánh sao?"
"Ờ." Chu Thừa Quyết lười nhác đáp, "Đánh một lát cũng được, đi không?"
"Đi đi đi!"
Mao Lâm Hạo hí hửng dọn dẹp đồ đạc chạy theo sau, nghĩ nghĩ rồi lại dè dặt nhắc nhở:
"Nhưng mà anh Quyết này, thể lực của em hơi gà. Xin đừng đánh ác quá, nhớ nhường em chút nhé!
Giọng điệu thiếu niên lười biếng:
"Ừ, nhường cậu."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh