Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh

Chương 8

34@-

“Được rồi, được rồi, nhìn đủ chưa?” Trên bục giảng, Diệp Na Na mở lời đúng lúc, giữ trật tự lớp học: “Nếu xem đủ rồi thì quay lại chuẩn bị vào bài đi.”

 

Hầu hết mọi người đều ngoan ngoãn quay lại và tập trung chú ý.

 

Nhưng có vài người thích trêu chọc, cố tình đùa với cô ấy: “Cô ơi, vẫn chưa xem đủ.”

 

Diệp Na Na rất có kinh nghiệm với lũ học trò này, vừa mở slide trong PPT vừa không thèm ngẩng đầu, đáp: “Chưa đủ à? Được rồi, thế thì các em đi qua dọn bàn ghế sang ngồi cạnh Chu Thừa Quyết, từ từ mà xem.”

 

Cả lớp cười thầm: “Còn có chuyện tốt như vậy sao cô?”

 

Chu Thừa Quyết bị đem ra trêu đùa nhưng chỉ nhếch mép một cách lười biếng.

 

Mao Lâm Hạo lại càng hứng thú, vội vàng giơ tay hỏi: “Cô ơi, có thể báo cho các lớp khác dọn bàn ghế qua đây ngồi xem không ạ? Có nhiều bạn nữ lớp nghệ thuật nói muốn đến xem lắm đó.”

 

“Ồ~ thế thì không đủ chỗ ngồi rồi.” Cả lớp ai cũng biết, lớp nghệ thuật có không ít bạn nữ xinh đẹp, rảnh rỗi là lại hay sang lớp chọn thăm dò, đều là vì muốn ngắm Chu Thừa Quyết một chút, rồi ồn ào hò reo cổ vũ.

 

Diệp Na Na dạy học đã mười mấy năm, sao có thể sợ mấy tình huống như thế này? Cô ấy lập tức nhìn Mao Lâm Hạo, nhướng mày, miệng nở một nụ cười bí ẩn, nói: “Được thôi. Mao Lâm Hạo đứng dậy, đọc thuộc lại cho cô mười trọng điểm trong tác phẩm văn học mà cô đã giao cho các em trong buổi học trước, từng cái một, ngay lập tức!”

 

Mao Lâm Hạo: “…”

 

Mao Lâm Hạo lắp bắp bắt đầu đọc lại những tình tiết quan trọng trong tác phẩm văn học.

 

Chu Thừa Quyết vẫn giữ vẻ mặt buồn ngủ, xoay mấy khớp xương theo thói quen, sau đó gọi khẽ: “Ê, bạn cùng bàn.”

 

Sầm Tây nghiêng đầu qua: “?”

 

“Tiết gì vậy?” Chu Thừa Quyết hỏi.

 

Nếu giáo viên dạy văn đứng trên bục mà nghe thấy câu này, có lẽ sẽ tức điên.

 

Sầm Tây nhẹ nhàng trả lời: “Ngữ văn.”

 

Thiếu niên gật đầu, sau đó trực tiếp bỏ qua sách giáo khoa ngữ văn trên bàn, bắt đầu tìm bài thi trong ngăn bàn.

 

Anh tìm một lúc, bỗng nhớ ra đây là vị trí vừa đổi, đồ đạc trong ngăn bàn chưa kịp chuyển sang, lại điềm tĩnh nghiêng người sang bên cạnh, bắt đầu tìm đồ ở phía Nghiêm Tự.

 

Một lúc sau, anh lấy ra một bài thi toán rồi bắt đầu làm.

 

Sầm Tây: “…”

 

Nghiêm Tự thấy anh lục đồ không tiện, mới nhớ ra hai người đột nhiên đổi chỗ, bèn hỏi: “Sao cậu lại ngồi chỗ của tôi? Vừa về đã thấy cậu nằm đây ngủ ngáy rồi.”

 

Chu Thừa Quyết không biểu lộ cảm xúc gì, rất tự nhiên nói: “Vừa về thấy buồn ngủ quá, không để ý.”

 

Nghiêm Tự gật đầu: “Vậy tiết sau đổi lại đi. Sách và bài thi của tôi vẫn còn ở đó—”

 

Chưa kịp nói hết, Chu Thừa Quyết đã nhanh chóng lấy hết đồ trong ngăn bàn của anh, để lên bàn của Nghiêm Tự, rồi lôi luôn balo của mình đến, thản nhiên nói: “Không cần đâu, phiền phức.”

 

Nghiêm Tự ngớ ra, chỉ nói: “Cậu thế này thì không phiền phức à?”

 

Chu Thừa Quyết lười biếng quay sang, nói với Diệp Na Na: “Cô ơi, Nghiêm Tự nói Mao Lâm Hạo đọc không rõ, cậu ấy không nghe được câu nào. Cậu ấy muốn thể hiện tài năng của mình một chút cho cả lớp xem.”

 

“??” Nghiêm Tự bất ngờ, theo phản xạ phủ nhận: “Không phải, ai muốn thể hiện chứ?”

 

Diệp Na Na trực tiếp bỏ qua ánh mắt phản đối của cậu ấy: “Vậy được, Nghiêm Tự, em lên thể hiện chút tài năng đi.”

 

Nghiêm Tự: “…”

 

Sầm Tây không tới học lớp chuyển cấp, không biết mười trọng điểm trong tác phẩm là gì. Lúc này cô đang cầm sách lên vừa nghe vừa đánh dấu.

 

Một tiết học nhanh chóng kết thúc, Diệp Na Na kết thúc bài giảng trước năm phút.

 

Cô ấy vỗ tay một cái, ra hiệu cho đám học sinh đang lén làm đề toán lý hóa: “Là thế này, vì lớp chuyển cấp không có đủ học sinh đi học nên ban cán sự vẫn chưa được bầu, hiện tại vừa hay có thời gian.”

 

Việc bầu chọn cán sự lớp vốn không khó. Học sinh lớp chọn đều bận ôn bài, ít ai muốn tham gia mấy việc cần thời gian phục vụ mọi người. Nhưng vì lớp trưởng của lớp năm nào cũng được chọn vào danh sách học sinh xuất sắc của thành phố và có thể nhận được điểm cộng, nên cuộc cạnh tranh diễn ra khá khốc liệt.

 

Nghĩ vậy, Diệp Na Na trực tiếp hỏi: “Ai từng làm lớp trưởng rồi đứng lên cô xem nào.”

 

Vừa dứt lời, trong lớp vang lên tiếng ghế di chuyển.

 

Diệp Na Na hiển nhiên đã đánh giá thấp khả năng của học sinh lớp chọn. Cả lớp sáu mươi người, chỉ có Chu Thừa Quyết là không đứng dậy.

 

Cô ấy nhìn Chu Thừa Quyết, cười nói: “Sao chỉ có mình em không đứng lên?”

 

Chu Thừa Quyết lười biếng nhếch mép: “Mỗi tuần em đều phải viết kiểm điểm một lần, thật sự không rảnh.”

 

“Em còn dám nói hả?” Diệp Na Na nghe vậy liền trừng mắt nhìn anh.

 

Cô ấy nhất thời không biết nên chọn ai, suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chọn theo điểm số đi.”

 

Nhưng vì cách tuyển sinh của lớp chọn rất đa dạng, có người là thông qua thi đua, có người là được tuyển thẳng, có người thi vào lớp 10 với số điểm cao, không phải ai cũng tham gia kỳ thi tuyển chung. Năm học này chỉ vừa mới bắt đầu, cũng chưa có bảng xếp hạng.

 

“Trong lớp, ai có điểm cao nhất?” Diệp Na Na hỏi.

 

Câu hỏi vừa ra, dưới lớp vang lên một trận huyên náo.

 

“Anh Chu của em!”

 

“Quyết Quyết!”

 

“Chắc chắn là Chu Thừa Quyết rồi.”

 

“Cái người nói phải giữ chữ tín ấy ạ.”

 

Mặc dù có nhiều ý kiến, nhưng hầu hết đều nhắm vào Chu Thừa Quyết.

 

Lớp chọn trọng toán khinh văn, không mấy ai để ý đến điểm văn của anh chỉ có 43 điểm.

 

Cũng xem như là sự lựa chọn của lòng dân rồi. Diệp Na Na suy nghĩ vài giây rồi nói: “Vậy lớp trưởng sẽ là Chu Thừa Quyết?”

 

Liên quan đến chuyện cộng điểm, so với đưa than ngày tuyết cho người cùng cạnh tranh với mình thì giúp người mà mình vĩnh viễn không thể đuổi kịp dệt hoa trên gấm vẫn hơn.

 

Vậy nên gần như không ai phản đối quyết định này.

 

Chỉ có mỗi Chu Thừa Quyết là bất đắc dĩ kêu lên: “Cô ơi, cô thực sự rất phản nghịch đấy.”

 

Diệp Na Na không thèm để ý đến anh, chỉ hỏi những người khác: “Vậy được rồi, có ai không phục không?”

 

Mọi người đồng thanh: “Không—”

 

Chu Thừa Quyết: “Em không phục.”

 

Diệp Na Na: “Không phục thì cố mà nhịn xuống.”

 

Chu Thừa Quyết: “……”

 

Sau khi chọn xong trưởng lớp, Diệp Na Na lại nói đùa: “Từ giờ, các em có thể nói với bố mẹ rằng mình thi Ngữ văn còn tốt hơn cả trưởng lớp đấy.”

 

Mao Lâm Hạo trêu: “Cô à, vậy đại biểu của môn Ngữ văn cũng để anh Quyết làm đi!”

 

Chu Thừa Quyết cũng lười biếng cười theo: “Vậy thì cho tôi làm chủ nhiệm giáo dục và hiệu trưởng luôn, như vậy về nhà mấy người có thể khoe rằng mình thi còn tốt hơn cả chủ nhiệm giáo dục và hiệu trưởng.”

 

Diệp Na Na: “Được, lão Diêu của các em đang ở ngoài cửa đó, tự đi mà nói với ông ấy. Đúng lúc vẫn chưa tìm được lý do để viết kiểm điểm tuần sau đâu.”

 

Cả lớp lại cười vang.

 

Không ai thật sự để ý đến cái gọi là bản kiểm điểm tuần sau, chỉ có Sầm Tây là nghe vào.

 

Cô cúi đầu lấy ra một tờ giấy gấp ngay ngắn từ trong cặp, cẩn thận đưa tới trước mặt Chu Thừa Quyết.

 

Anh nhướn mày, suy nghĩ hai giây: “Đây là cái gì?”

 

“Bản kiểm điểm.” Sầm Tây giải thích:“Trước kia tôi đã nói sẽ viết cho cậu, không biết hôm nay cậu đã cần phải đọc rồi, xin lỗi.”

 

Chu Thừa Quyết hơi thu lại vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ừ.”

 

“Cậu giữ đi.” Sầm Tây nói: “Lần sau dùng cũng được.”

 

Anh suýt nữa bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười: “Cậu đang trù ẻo tôi đấy à?”

 

Sầm Tây nghiêm túc nói: “Không phải.”

 

“Giữ lại đi, lần sau còn không biết viết chủ đề gì nữa.”

 

“Được”

 

Trong đầu Sầm Tây thoáng nhớ lại bản kiểm điểm tám nghìn chữ vừa rồi của anh, thầm nghĩ thật ra anh có thể áp dụng với bất kỳ chủ đề nào, cũng không có gì khác biệt.

 

Chu Thừa Quyết liếc cô hai giây, cuối cùng vẫn cầm lấy tờ kiểm điểm đó.

 

Chuông tan học vừa vang lên, Lý Giai Thư đã lao về phía Nghiêm Tự và Chu Thừa Quyết như quỷ đói: “Nhanh lên nhanh lên, tôi đói đến mức bây giờ có thể ăn hết cả đám người trong lớp luôn!”

 

Ba người này cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau đi học, tới bữa cũng luôn ăn chung.

 

Hơn nữa gần đây Lý Giai Thư bị gia đình cắt nguồn kinh tế, cho nên chỉ có thể bám theo hai người này mới no bụng được.

 

Chu Thừa Quyết bị cô ấy làm ồn đến mức không nhịn được cau mày, nhưng Nghiêm Tự thì kiên nhẫn hơn, thương lượng xong món ăn rồi giục Chu Thừa Quyết đi nhanh lên.

 

Anh vô thức liếc qua bàn học của mình, Sầm Tây vẫn đang cúi đầu làm bài, hoàn toàn không có ý định rời đi.

 

Lý Giai Thư thúc giục gấp, ba người nhanh chóng giải quyết bữa trưa ở quán quen gần cổng trường.

 

Trên đường về lớp, Lý Giai Thư ồn ào nói muốn vào căng tin mua nước ngọt, Chu Thừa Quyết thuận miệng nói: “Hai cậu đi đi, tôi về lớp.”

 

“Đó không phải bạn cùng bàn của cậu sao?” Vừa nghe xong câu này, Lý Giai Thư nhìn về phía cầu thang gần căng tin: “Cậu ấy sao lại tới căng tin muộn như vậy? Giờ này thì còn gì để mà ăn…”

 

Câu này là nói với Chu Thừa Quyết.

 

Nghiêm Tự nhìn qua, rồi lại liếc nhìn Chu Thừa Quyết, cố ý nói: “Tổ 2.5 thì tính gì là bạn cùng bàn?”

 

Chu Thừa Quyết liếc cậu ấy một cái lạnh lùng nói: “Đi thôi, tới căng tin.”

 

“?” Lý Giai Thư hỏi: “Cậu không phải muốn về lớp à?”

 

Chu Thừa Quyết: “Tôi cũng khát rồi.”

 

Ba người đi đến cửa siêu thị nhỏ trong căng tin thì vừa lúc nhìn thấy Sầm Tây đang cầm khay cơm bước đến bàn gần đó.


Khoảng cách rất gần, ba người có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong khay cơm của cô.


Trước đó ở ngoài trường, Lý Giai Thư đã gọi một lúc mười món xào nhỏ, giờ thấy trong khay cơm của Sầm Tây ngoài một phần cơm trắng giá năm hào ra thì chỉ có một phần dưa muối giá một tệ, không khỏi cảm thấy không chịu nổi, lầm bầm: “Cậu ấy đang giảm cân à… chỉ có chừng này sao đủ ăn? Sao lại tới muộn vậy? Giờ này chắc không còn món gì nữa rồi…”


Chu Thừa Quyết lạnh mặt nói: “Cậu ấy có thể nặng bao nhiêu? Giảm cân cái gì?”


Nghiêm Tự: “Điều kiện gia đình nhà người ta bình thường, không phải ai cũng như cậu đâu, đại tiểu thư.”


Lý Giai Thư hiếm khi không phản bác lại.
Nghiêm Tự lại nói: “Trước đây gặp ở sân bóng, cậu ấy còn đi nhặt chai nước bán lấy tiền, không phải là mê tiền, mà là thực sự thiếu tiền.”


Lý Giai Thư: “……”



Lúc này trong lòng cô ấy cảm thấy cực kỳ hối hận, nghĩ chính mình thật sự rất đáng chết.


Chu Thừa Quyết cong khóe miệng, nói: “Nếu thật sự cảm thấy áy náy trong lòng…”


“ Tôi muốn mua chút đồ ăn cho cậu ấy.” Lý Giai Thư bĩu môi, “Nhưng giờ tôi cũng không có tiền…”


Lý Giai Thư nói xong, hai tay chắp lại trước ngực, ánh mắt khẩn cầu ngó qua hai vị đại gia trước mặt.


Nghiêm Tự không có nguyên tắc gì với Lý Giai Thư, đang định lấy tiền thì thấy Chu Thừa Quyết đã nhanh chóng rút thẻ cơm từ túi quần ra, đưa sang.


Lý Giai Thư cảm kích chắp tay với anh: “Cảm ơn! Sau này cậu chính là cô của tôi!”


Chu Thừa Quyết: “… Cũng không cần phải thế.”


Anh theo Lý Giai Thư vào siêu thị nhỏ trong căng tin, nói: “Mua chút đồ ngon, đừng keo kiệt quá.”



Lý Giai Thư thật sự cảm thấy có lỗi, lúc này lựa đồ rất nghiêm túc.


Chu Thừa Quyết theo sau, khi đi qua khu vực đồ dùng sinh hoạt, liếc nhìn giá trên kệ giấy vệ sinh. Anh chưa bao giờ mua thứ này, nên nhìn thẳng vào giá, nhanh chóng lấy mấy gói đắt nhất, tiện tay ném vào giỏ của cô ấy khi Lý Giai Thư còn đang xem hạn sử dụng của đồ ăn.


Thanh toán xong ra ngoài, Lý Giai Thư suy nghĩ một lúc, vẫn thấy không thể thừa nhận, liền túm lấy túi đồ nhét vào lòng Chu Thừa Quyết, nhờ anh mang cho Sầm Tây.


Chu Thừa Quyết miễn cưỡng đồng ý.


Trở lại chỗ ngồi, Sầm Tây đang uống ly trà sữa mà sáng nay anh mua cho cô, vừa uống vừa làm bài tập.


Trước đây cô chưa bao giờ uống trà sữa. Đây là lần đầu tiên uống, mỗi lần uống đều rất tiếc rẻ.


Chu Thừa Quyết nhìn một lúc, rồi mới tỉnh táo lại, tiện tay đặt túi đồ vừa mua lên bàn của cô.


Sầm Tây dừng viết, ngẩng đầu nhìn anh: “Cái này là gì?”



Chu Thừa Quyết dựa lưng vào ghế một cách lười biếng: “Lý Giai Thư đưa cho cậu.”


Sầm Tây không hiểu, liền mở túi ra xem, bên trong có nhiều loại đồ ăn vặt, thậm chí còn có mấy gói băng vệ sinh.


Những thứ này cô đã thấy qua, nhưng chưa bao giờ ăn, ngay cả băng vệ sinh cô cũng chưa từng dùng, vì cô không thể mua nổi loại rẻ nhất. Mỗi khi đến kỳ, cô chỉ có thể dùng giấy vệ sinh dày thêm mấy lớp. Tất cả đều là những thứ có giá mà cô không thể mua nổi.


“Sao cậu ấy lại đưa cho tôi những thứ này?” Sầm Tây hỏi.


Chu Thừa Quyết bật cười: “Cậu ấy tự mình xa lánh cậu cả buổi sáng rồi, cậu không phát hiện ra sao?”


“Không có.” Sầm Tây lắc đầu: “Sáng nay lúc có người nói xấu tôi, cậu ấy còn nói giúp tôi mà. Tôi không có gì để cảm ơn cậu ấy.”


Chu Thừa Quyết nâng mày, nhanh chóng bắt được trọng điểm, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc hơn: “Nói xấu cậu cái gì? Ai nói?”


Sầm Tây không trả lời anh, chỉ nói: “Cậu giúp tôi trả lại cho cậu ấy đi. Những thứ này quá đắt rồi.”


Chu Thừa Quyết không để ý đến lời cô, mặt không cảm xúc trực tiếp nhét túi đồ vào ba lô của cô: “Cậu vẫn nên nhận đi. Nếu không với tính cách của Lý Giai Thư, nửa đêm thức dậy lại không nhịn được tự tát mình hai cái.”



Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh Story Chương 8
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...