Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 7
Vài phút sau, tiếng loa phát thanh quen thuộc bắt đầu vang vọng khắp khuôn viên trường.
Thông thường, khi những bản nhạc kinh điển như thế này vang lên, nghĩa là đã đến lúc chuẩn bị xuống sân chào cờ và nghe chương trình cố định mỗi tuần của lão Diêu – phần diễn thuyết dưới cờ.
Lý Giai Thư quay người giục Nghiêm Tự nhanh lên. Cậu ấy còn đang chơi dở một ván game, miệng càm ràm cô ấy giục cái gì mà giục, nhưng vẫn dứt khoát đặt điện thoại xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cậu ấy vươn vai một cái, lười nhác ném ánh mắt về phía Chu Thừa Quyết: “Đi không? Lý Giai Thư cứ giục như tranh nhau đi đầu thai ấy.”
“Các cậu đi trước đi, lão Diêu tìm tôi.” Chu Thừa Quyết đáp gọn lỏn.
“Ồ.” Nghiêm Tự lập tức hiểu ra, cười có chút hả hê: “Bảo sao sáng nay cậu cứ cắm cúi viết gì đấy, thì ra là lại bị phạt viết kiểm điểm à?”
“Ừ.”
“Bao nhiêu chữ?”
“Tám nghìn.”
“Vãi thật, cũng căng đấy. Cậu phạm phải luật trời hay sao...” Nghiêm Tự cười nghiêng ngả, rồi còn thêm một câu: “Lát nữa cậu đọc nhanh chút được không? Trời nóng thế này, bọn tôi đứng dưới đó chịu không nổi đâu.”
“Tôi cũng đâu phải dân bắn rap.” Chu Thừa Quyết uể oải đáp: “Dù sao thì trên bục phát biểu cũng không có nắng.”
“…”
Nghiêm Tự: “Tám nghìn chữ, đáng đời cậu lắm Chu Thừa Quyết. Đáng lẽ ra phải phạt tám mươi nghìn chữ mới đúng. Lần này tôi đứng về phía lão Diêu.”
Chu Thừa Quyết khẽ bật cười, chậm rãi cúi đầu nhấc cặp lên, không biết đang tìm gì trong đó.
Một lát sau, anh lấy ra một chiếc áo khoác màu đen từ trong cặp, tiện tay khoác lên người, kéo khoá thẳng lên tận cổ.
Mùa hè ở Nam Gia rất oi bức, vì vậy điều hòa trong mỗi lớp đều bật suốt từ sáng tới tối.
Đám thiếu niên đầy sinh lực thường thích chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất, nên một số học sinh sợ lạnh sẽ mang thêm áo khoác đồng phục thu đông để mặc cho đỡ lạnh.
Giờ chuẩn bị ra sân thể dục, bên ngoài nắng gắt cháy da, mặc nhiều quá dễ bị say nắng, nên phần lớn học sinh đều tiện tay cởi áo khoác nhét vào ngăn bàn trước khi rời lớp.
Chu Thừa Quyết làm vậy khiến Nghiêm Tự nhìn mà ngớ người. Người ta mặc trong lớp, ra ngoài thì cởi, còn anh thì ngược lại:“ Cậu làm gì đấy?”
“Lạnh.”
“?” Nghiêm Tự buồn cười, “Nắng to thế mà không thấy à?”
Chu Thừa Quyết: “Thì chống nắng.”
“Cậu cũng biết giữ gìn nhan sắc ghê nhỉ.” Nghiêm Tự lẩm bẩm: “Bục phát biểu không có nắng.”
Chu Thừa Quyết không đổi sắc mặt: “Thể chất tôi yếu.”
“…?”
Người mà trước kỳ nghỉ hè còn một chọi mười, một mình hành cho hai đội bóng rổ lớp bên mệt như chó, sao tự nhiên lại thành thể chất yếu rồi?
Trên sân thể dục, học sinh lần lượt đến đứng vào vị trí của lớp mình, xếp thành hàng từ thấp đến cao.
Sầm Tây cao 1m68, không phải cao nhất lớp nhưng cũng đứng ở vị trí thuộc khoảng ba phần tư phía sau.
Trước sau đều có bạn học đứng, giữa hàng đồng phục xanh trắng bỗng nổi bật lên một bóng đen toàn thân, lập tức có vài học sinh rảnh rỗi xì xào bàn tán nói nhỏ.
“Lớp chọn sao lại có đứa con gái không mặc đồng phục vậy? Học giỏi là muốn làm gì thì làm à?” Giọng điệu của người nói có chút chua ngoa.
“Ồ, đứa mặc đồ đen ấy hả? Có giỏi gì đâu, nghe nói thành tích rất kém, từ quê lên đấy, hình như được cộng điểm.”
“Trời đất, dựa vào cái gì chứ? Bọn mình học chết học sống mới vào được lớp thường, giờ tự nhiên nhét một đứa học dốt vào, chẳng phải phá hỏng danh tiếng bao năm của lớp chọn trường Nam Gia à? Điểm trung bình sẽ bị nó kéo xuống bao nhiêu cơ chứ…”
“Thành tích kém thì thôi đi, tố chất cũng đáng lo đấy. Ai cũng mặc đồng phục, chỉ có mình nó mặc đồ đen, trông như mấy đứa bất cần đời, đúng kiểu điển hình của học sinh cá biệt. Dạng này mà vào được lớp chọn, tụi mình không vào nổi thấy oan quá…”
Sầm Tây lặng lẽ đứng trong hàng, hơi cúi đầu, môi mím chặt. Cơn đau âm ỉ của kỳ kinh nguyệt khiến cô chẳng còn tâm trí quan tâm đến những lời bàn tán nhảm nhí, chỉ lo không biết vừa nãy lót giấy có đủ không.
Trên bục phát biểu, lão Diêu đã bắt đầu bài phát biểu đầu tiên của học kỳ, vừa là "súp gà cho tâm hồn" vừa là mấy lời giáo huấn như thường lệ. Thế nhưng những tiếng xì xào phía dưới vẫn chưa dứt hẳn.
Lý Giai Thư cao hơn Sầm Tây một chút, vừa vặn đứng ngay trước mặt cô. Cô ấy giả vờ không chú ý, quay đầu lại nhìn Sầm Tây. Người phía sau sắc mặt không tốt nhưng không nói gì.
Từ loa phát thanh truyền đến giọng nói mạnh mẽ của chủ nhiệm giáo dục: "Tiếp theo, xin mời đại diện học sinh xuất sắc lên sân khấu phát biểu—À, chưa đến lượt em, em này—"
Giọng của chủ nhiệm Diêu ngừng lại, đột nhiên nhớ ra, đại diện học sinh xuất sắc năm nay chính là Chu Thừa Quyết…
Vị tổ tông này ngoài môn văn chẳng ra làm sao thì các môn khác đều đạt điểm tối đa, thành tích bất bại.
Lần này, Chu Thừa Quyết được chọn phát biểu được sự đồng tình của tất cả các giáo viên trong trường. Thực tế, lão Diêu cũng khá coi trọng anh, chỉ là lo anh còn trẻ tuổi, dễ tự cao tự đại, lúc nào cũng phải quản lý một chút. Nhìn qua bộ đồ đen anh mặc trên người, lão Diêu lại vô thức bắt đầu trách mắng: "Sao không mặc đồng phục trường hả?"
"Vẫn chưa đặt mua, thưa lão ... Chủ nhiệm Diêu."
Lão Diêu lại vô thức hỏi: "Vậy đồng phục trung học cơ sở đâu?"
"Đã lên cấp rồi." Thiếu niên cười lười biếng: "Chủ nhiệm, đừng mắng nữa. Hiện giờ em tạm thời là đại diện học sinh xuất sắc. Đợi lúc đọc bản kiểm điểm thì thầy mắng em cũng chưa muộn."
Lúc đó, dưới sân khấu lập tức vang lên những tiếng cười khúc khích, nhiều nữ sinh bắt đầu thầm thì bàn tán: "Cái người mặc đồ đen kia là Chu Thừa Quyết phải không? Tớ chờ cả một kỳ nghỉ hè, rốt cuộc lại phải chờ cậu ấy đọc bản kiểm điểm à?"
"Không thể không nói, Chu Thừa Quyết mặc đồ đen đúng là đẹp trai vô cùng. Thật là ghen tị với mấy bạn nữ trong lớp chọn, suốt ngày được nhìn thấy cậu ấy."
"Đúng vậy, gương mặt đó thật sự là kiệt tác của tạo hóa. Hy vọng mỗi tuần chủ nhiệm Diêu đều phạt cậu ấy viết kiểm điểm một lần."
Lý Giai Thư nghe thấy, ngẩng đầu nhìn bộ đồ của Chu Thừa Quyết, trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh Sầm Tây vừa rồi nhíu mày, không nhịn được mà cố ý nói to: "A, Chu Thừa Quyết mặc đồ đen nhìn có vẻ đặc biệt, chẳng phải rất giống với ấn tượng về học sinh yếu kém sao? Sao lại chọn cậu ta làm đại diện học sinh xuất sắc vậy?"
Ở phía trước, Giang Kiều nghe xong, cũng chen vào: "Cũng không biết mấy người mặc đồng phục có thi giỏi hơn cậu ấy hay không, ít nhất chắc cũng phải đạt điểm tối đa các môn chứ nhỉ?"
Mấy cô gái trong lớp chọn dù không thân với Sầm Tây, nhưng đều có tính cách bảo vệ người nhà, mỗi người đều lên tiếng: "Mặc đồ đen thì gọi là cá biệt à? Tôi cũng không thấy mấy người không cá biệt thì lại học giỏi đến đâu. Bọn họ không vào lớp chọn có phải là vì không thích không?"
"Thật thú vị, lần đầu tiên thấy học sinh của lớp thường chê bai học sinh lớp chọn là học sinh yếu kém."
"Chu Thừa Quyết ăn mặc khác biệt sao không ai dám nói? Là sợ người mạnh, bắt nạt kẻ yếu sao?"
Mấy người bọn họ nói không nhỏ, hai người ở lớp bên cạnh bị nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám lên tiếng nữa.
Sầm Tây siết chặt tay, cảm giác đau đớn lan tỏa qua lòng bàn tay, lúc này cũng đỡ hơn một chút. Suy nghĩ về chuyện vừa rồi, cô ngập ngừng bước lên một bước: "Cảm ơn."
Cô nói nhỏ, nhưng Lý Giai Thư vẫn nghe thấy. Cô ấy ngượng ngùng cúi đầu, giả vờ nhìn điện thoại không nói gì.
Cuối cùng, Giang Kiều quay lại, xua tay với cô: "Nếu không phải hôm nay Chu Thừa Quyết không mặc đồng phục, chúng tớ cũng không dám nói thế đâu."
Vẻ mặt Lý Giai Thư bình thản nhưng thực ra đang nhắn tin khoe khoang với Nghiêm Tự trên WeChat: [Cậu có vừa nghe thấy không? Haha, ai mà ngờ được hôm nay Chu Thừa Quyết cũng mặc đồ đen. Làm tốt lắm, cứ như cố ý vậy!]
Nghiêm Tự nhìn mấy chữ này, rồi lại nhìn thiếu niên trên sân khấu - người vừa thay đồ đen trước khi xuống cầu thang, sau đó nhướn mày.
Trên bục giảng, chủ nhiệm Diêu trừng mắt nhìn Chu Thừa Quyết, thúc giục anh nhanh lên.
Thiếu niên thờ ơ đi đến trước micro, không thèm chỉnh lại, kéo cả cái giá đỡ lên luôn. Cái giá cách mặt đất khoảng hai mươi cm, vừa vặn đủ cao.
Chủ nhiệm Diêu: "……"
Dưới sân khấu lại vang lên một trận cười.
"Chào các bạn, tôi là Chu Thừa Quyết của lớp 10-18. Thời tiết hôm nay khá nóng nên tôi chỉ nói mấy câu thôi." Anh liếc nhìn xuống dưới sân khấu, ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó, có vẻ hiếm khi nghiêm túc: "Ba năm tới có thể sẽ rất vất vả, nhưng mọi thành bại đều do con người quyết định. Người cũng có thể thắng trời. Chúc các bạn đạt được nguyện vọng, cố lên!"
Dứt lời, anh quay đầu nhìn chủ nhiệm Diêu.
Lão Diêu sửng sốt: "Nói xong rồi?"
"Vâng." Chu Thừa Quyết cười ma mãnh: "Nói hai câu đơn giản vậy thôi chứ ba thành ngữ kia em đã phải tra suốt hai tiếng đồng hồ tối qua đấy."
Lão Diêu: "……"
Các học sinh: "Phụt..."
Quả thật, bài phát biểu này đối với một học sinh chỉ thi được 43 điểm môn văn mà nói, quả là cực kỳ khó khăn.
Chủ nhiệm Diêu tức đến mức thở phì phì, chỉ biết nói: "Nhanh lên nhanh lên, đọc bản kiểm điểm. Đừng có lãng phí thời gian."
Thiếu niên nghe xong, lại lần nữa cầm mic lên: "Xin lỗi mọi người. Thật ngại quá, vẫn là tôi."
"Bài phát biểu vừa rồi không có yêu cầu số từ, nhưng cái này thì có. Lần này chắc sẽ khiến mọi người tốn thêm chút thời gian."
Một vài nữ sinh yêu thích nhan sắc bắt đầu cổ vũ: "Không sao đâu! Tốn thời gian cũng không sao!"
"Mọi người đợi được!"
Chủ nhiệm Diêu: "……"
Vậy là, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Chu Thừa Quyết lười biếng lấy ra một xấp giấy viết văn nhăn nhúm từ trong túi.
Có khoảng mười mấy tờ, thật khó tưởng tượng ra rốt cuộc là tội trạng gì mà cần anh phải viết tới mười mấy tờ kiểm điểm.
Chủ yếu vẫn là chuyện hôm đó đánh nhau với tên tóc vàng của trường nghề. Việc này thực tế khá ngắn gọn, không có nhiều nội dung để thêm vào.
Anh bắt đầu giải thích nguyên nhân và quá trình sự việc một cách phức tạp, rồi để hoàn thành đủ số từ, anh dần phát triển nội dung theo một hướng kỳ quái.
"Tôi đã nói với tên tóc vàng đó, bảo hắn ta tìm thêm người đến. Lúc đầu hắn ta đồng ý, kết quả tôi vừa thả lỏng thì hắn ta lại đổi ý muốn gây chuyện. Tôi chỉ đành phải tự vệ thôi. Từ chuyện này chúng ta cũng có thể rút ra được một bài học, đó là phải trung thực khi làm người."
Chủ nhiệm Diêu: "??"
Vậy là, trong tiếng cười khúc khích của mọi người, Chu Thừa Quyết bắt đầu giảng về tầm quan trọng của việc trung thực, nghe giống như đang viết một bài văn mẫu của học sinh tiểu học, cố gắng kéo dài thêm thời gian.
Sau đó, anh thậm chí còn bịa ra một chủ đề: "Nếu như lúc trước cái tên tóc vàng đó giữ lời hứa, đi tìm sự trợ giúp để cùng nhau chống lại tôi, thì chưa chắc đã thất bại thảm hại. Từ đó, có thể thấy được tầm quan trọng của việc đoàn kết và hợp tác."
Sau đó, anh lại viết một bài văn dài lê thê về sự đoàn kết.
Cuối cùng, một bài kiểm điểm đầy hào hứng kết thúc khi lão Diêu giật lấy micro, liên tục nói: "Đi đi đi, được rồi. Em xuống ngay cho tôi."
Sau khi giải tán, Sầm Tây vẫn cảm thấy không được khỏe trong người. Cô không trở về lớp ngay mà lại vào nhà vệ sinh một lần nữa.
Khi quay lại lớp, cô phát hiện người ngồi cạnh mình đã thay đổi, từ Nghiêm Tự biến thành một người khác.
Người này mặc bộ đồ đen, ngồi trên ghế mà không thẳng người, cả người lười biếng dựa ra sau, chân dài duỗi thẳng, đầu ngẩng lên dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, mặt phủ một cuốn sách đang mở, trông giống như đang tranh thủ ngủ bù.
Sầm Tây nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình theo phản xạ, không dám phát ra tiếng động làm phiền anh.
Lễ chào cờ chiếm phần lớn thời gian của tiết trước. Sầm Tây vừa ngồi xuống, làm xong hai câu hỏi trắc nghiệm thì chuông báo vào lớp đã vang lên.
Tiết này là tiết văn, giáo viên chủ nhiệm Diệp Na Na hình như lại bị gọi đi họp nên đến trễ.
Học sinh của lớp chọn đều rất tự giác. Trật tự trong lớp thật ra khá dễ quản lý. Dù không có giáo viên trong lớp, mọi người vẫn đều chăm chú làm bài của mình.
Nhìn qua một lượt, người không chịu làm bài chỉ có chàng trai áo đen ngồi cuối lớp.
Chu Thừa Quyết bị bài kiểm điểm tám nghìn từ kia hành hạ tới thảm nên ngủ bù tới giờ còn chưa tỉnh.
Diệp Na Na đặt sách xuống, ngẩng đầu chỉ vào cuối lớp: " Ai đang ngủ kia?"
Chủ nhiệm lớp biết rõ còn cố hỏi.
Cô ấy vừa dứt lời, ánh mắt của cả lớp đồng loạt hướng về phía cuối lớp.
Mao Lâm Hạo liếc mắt nhìn, rồi bắt đầu trêu chọc Chu Thừa Quyết: "Người đàn ông đã bá chiếm bảng xếp hạng các môn khoa học tự nhiên của lớp chúng ta đấy!"
Diệp Na Na cũng hợp tác: "Ồ, là cái người chỉ thi được 43 môn văn đó hả?"
Cả lớp cười ầm lên.
Nghiêm Tự cười đến mức đau bụng: "Đúng đúng đúng, chính là người lúc nãy có dạy mọi người phải giữ lời hứa và đoàn kết trong bản kiểm điểm đấy."
Diệp Na Na nhớ lại vẻ mặt của chủ nhiệm Diêu cũng không nhịn được phải bật cười: "Được rồi. Nào, bạn cùng bàn, gọi cái người thích giữ lời hứa đó dậy học văn mau lên."
Nghiêm Tự đang cười, nghe vậy thì nụ cười liền tắt ngấm, lập tức đẩy bàn ghế của mình sang bên cạnh 10 centimét, nghiêm túc nói: "Cô ơi, em không phải là bạn cùng bàn của cậu ấy đâu."
Trên mặt viết rõ năm chữ "Đừng liên quan đến tôi".
Chu Thừa Quyết vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng tính tình khi thức dậy của anh thì ai cũng biết.
Giáo viên chủ nhiệm cũng hiểu, vì vậy cô ấy chỉ vào bạn ngồi trước - Lý Giai Thư: "Vậy em gọi đi."
Lý Giai Thư cũng kéo ghế ra một chút: "Cô ơi, em cũng không dám..."
Diệp Na Na lắc đầu: "Em là cô của trò ấy mà địa vị trong gia đình cũng gay go quá nhỉ."
Cuối cùng, Diệp Na Na nhìn về phía Sầm Tây, người từ nãy đến giờ chẳng hề để ý đến sự náo nhiệt xung quanh: "Sầm Tây, gọi bạn ngồi bên cạnh dậy học."
Lúc này Sầm Tây đang chú tâm làm bài. Dù xung quanh có ồn ào thế nào, cô cũng đều không để ý. Ngay cả khi bị giáo viên gọi tên, cô vẫn không phản ứng. Phải cho đến khi Mao Lâm Hạo đụng vào người cô, cô mới ngơ ngác dừng bút rồi nhìn cậu ấy: "Hả?"
Mao Lâm Hạo: "Mau gọi anh Quyết dậy."
Sầm Tây ngớ ra một chút, rồi mới hiểu ra, nhưng cô lại cảm thấy câu nói của Mao Lâm Hạo có chút kỳ lạ. Mặt cô hơi đỏ, rồi quay sang nhìn thiếu niên đang ngủ say.
Cuốn sách vẫn còn phủ trên mặt anh, Sầm Tây không do dự, cẩn thận chạm nhẹ vào phần eo săn chắc của anh.
Cả lớp ngay lập tức hít một hơi lạnh.
Sầm Tây ngẩng đầu nhìn xung quanh, không hiểu sao mọi người nhìn cô mà lại căng thẳng đến vậy.
Ngay lập tức, tay cô bị Chu Thừa Quyết nắm chặt. Sầm Tây giật mình, không kịp suy nghĩ liền vội vàng dùng tay còn lại gỡ cuốn sách đang che mất ánh sáng trên mặt anh.
Chu Thừa Quyết rõ ràng bị đánh thức bởi động tác này, nhíu mày lại, nắm tay cô càng chặt hơn.
Anh từ từ mở mắt ra, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Lý Giai Thư thấy thế, không nhịn được mà thì thầm với Nghiêm Tự: "Xong rồi, tôi thấy thương cậu ấy quá..."
Sầm Tây cảm thấy hơi không thoải mái dưới cái nhìn của anh, liền vội vã nói: "Tiết học bắt đầu rồi, giáo viên đã vào lớp."
Chu Thừa Quyết lúc này vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng giọng điệu không có chút bực bội nào: "Được rồi, cảm ơn."
Lý Giai Thư: "??"
Giang Kiều: "??"
Nghiêm Tự: "Hả?"
Lông mày của chàng trai không biết từ khi nào đã giãn ra. Anh ngồi thẳng lên, tự nhiên xoa xoa cổ mình, tỉnh táo hơn một chút, sau đó không nhanh không chậm lấy ra một cốc trà sữa đậu đỏ từ ngăn bàn ra, thoải mái đặt vào lòng bạn cùng bàn mới.
Sầm Tây đang viết bài chợt dừng bút, ly trà sữa ấm áp vừa khéo áp vào phần bụng đang đau của cô.
Sầm Tây nghiêng đầu nhìn anh, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Đã nói là sẽ đền cho cậu rồi mà."
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh