Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Chương 6
232@-
“Lẽ ra giờ đọc bài khóa sáng nay là tiết Ngữ văn của cô chủ nhiệm lớp các em, nhưng đầu năm học mới, cô ấy có nhiều việc bận, giờ đang bị lão Diêu gọi đi mở cuộc họp rồi.” Thầy dạy Toán vừa chia bài thi thành mấy chồng vừa tiện tay đưa cho vài học sinh bàn đầu để nhờ phát giúp, rồi vặn mở chiếc bình thủy tinh đựng trà, uống một ngụm xong mới nói tiếp: “Vậy nên giờ đọc sáng nay, thầy đến dạy thay, tiện thể chữa luôn đề thi này.”
“Ồ ~” Cả lớp lập tức ồ lên, tiếng bàn tán xì xào vang lên.
Cô chủ nhiệm và thầy dạy Toán là vợ chồng. Học sinh vốn rất thích tám chuyện về giáo viên, đặc biệt là những chuyện tình công khai như thế này, tha hồ mà bàn luận.
Thầy dạy toán cười xua tay: “Thôi thôi, lo mà xem bài thi của các em làm được thế nào đi.”
Tiết học chính thức đầu tiên sau khi nhập học, vì các học sinh trong lớp đã quen nhau từ hai tuần trước, nên không có màn giới thiệu bản thân như thường thấy ở các lớp mới. Thầy dạy toán cũng nhanh chóng đi vào bài giảng, bởi vậy nên Sầm Tây – học sinh duy nhất mới chuyển đến không được chú ý mấy, vừa ngồi vào chỗ đã bị “lãng quên”.
Một vài học sinh đi khắp lớp phát bài thi. Sầm Tây cầm bài thi của mình trong tay, cô lấy ra rồi lặng lẽ quan sát xung quanh.
Không khí học tập ở đây khác hẳn với trường cấp hai trước kia của cô.
Trường cũ của cô nằm gần như chót bảng trong cả huyện Gia Lâm, số học sinh thi đỗ cấp ba không nhiều.
Nhưng lúc phát bài thi như thế này, phần lớn học sinh vẫn thích hỏi han điểm số khắp nơi, dù cao hay thấp cũng thích so sánh, hoặc cầm bài so đáp án với nhau, từng câu từng câu đối chiếu xem có bị trừ điểm oan không, có thể xin lại được một điểm là xin ngay.
Sầm Tây biết không khí ở đây chắc chắn sẽ khác, nhưng các bạn học mới vẫn có chút nằm ngoài dự đoán của cô.
Bọn họ dường như chẳng mấy bận tâm đến điểm số trên giấy thi.
Trong lúc chờ bài phát đến, ai nấy đều rất bận rộn.
Nhưng không phải bận chơi, mà đa số học sinh đều làm đề trong sách bài tập hoặc các bộ đề thi mua riêng. Trên bàn mỗi người còn đặt vài cuốn đề thi dày cộp đến kinh ngạc.
Bên trên thì đang phát bài, bên dưới cũng không ai rảnh tay.
Sách bài tập lật soàn soạt, tiếng viết nháp, làm các bước giải cứ vang lên không dứt.
Sầm Tây đảo mắt một vòng, phát hiện Nghiêm Tự bên cạnh lúc làm bài thì thích nằm bò ra bàn. Cô chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy Chu Thừa Quyết ngồi cách một bàn.
Sầm Tây không ngờ lại cùng lớp với anh, hai người chỉ tiếp xúc mấy lần bên ngoài lớp học, giờ ngồi cùng lớp vẫn thấy hơi lạ lẫm.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, tay Chu Thừa Quyết đang lật bài chợt khựng lại.
Sầm Tây giật mình, vội vàng thu ánh mắt về.
Lúc lén nhìn sang lần nữa, cô thấy anh đang lạnh lùng nhét bài thi vừa nhận được vào trong ngăn bàn.
Tờ bài thi lướt qua quá nhanh, Sầm Tây không nhìn rõ, chỉ cảm thấy chữ viết hình như khá đẹp.
Bài thi gần như đã phát xong, thầy dạy toán tùy ý đeo kính lên rồi nói: “Đề thi lần này có vài câu khá khó. Mấy bài đầu, mọi người làm còn tạm được, nhưng mấy câu cuối cùng thì gần như cả lớp đều làm sai hoặc bỏ trống, chỉ có Chu Thừa Quyết làm đúng.”
Toàn bộ ánh mắt trong lớp đồng loạt đổ dồn về phía thiếu niên đang ngồi cuối lớp. Đa phần là ánh mắt ngưỡng mộ, xen lẫn vài ánh mắt phát sáng của mấy bạn nữ đang tranh thủ ngắm trai đẹp.
Sầm Tây cũng nhìn theo.
Hiếm thấy Chu Thừa Quyết không làm bài, trên bàn lại đặt giấy viết văn, không rõ anh đang viết cái gì.
Người thi ngữ văn được 43 điểm hiếm khi nhiệt tình với môn học này như vậy.
Giữa bao nhiêu ánh nhìn chăm chú như thế, anh vẫn thản nhiên tiếp tục sáng tác hăng say, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Hiển nhiên là được khen quen rồi.
“Những người khác, nếu thầy nhớ không lầm thì cũng chỉ có vài em làm đúng hai ý đầu là cùng.” Thầy dạy toán tiếp tục nói.
Cả lớp lập tức kêu trời: “Làm được hai ý là giỏi rồi thầy ơi. Hôm đó em nghĩ tới suýt rụng hết tóc vì câu đó luôn đấy!”
Thầy giáo nhìn về phía Mao Lâm Hạo – người ngồi cuối lớp đang kêu trời rồi nói: “Mao Mao, em cũng dám nói câu đó à? Thầy thật sự rất đau lòng đó.”
“Phụt——” Cả lớp cười ồ lên.
Mao Lâm Hạo là đại biểu môn Toán.
Thầy dạy toán tên là Vương Triết, chữ “” (Triết) trong tên tách ra là hai chữ “” (Cát Cát). Thời đi học, học sinh rất thích đặt biệt danh cho các giáo viên, nên từ ngày đầu tiên của lớp chuyển cấp, biệt danh “Quốc vương Cát Cát” đã được gắn cho thầy ấy.
Trước đây Mao Lâm Hạo được tuyển thẳng vào lớp chọn nhờ thi học sinh giỏi Toán nên Vương Triết chọn cậu ấy làm đại biểu môn Toán. Hơn nữa, đại biểu này của Quốc vương Cát Cát lại họ Mao, thế là lập tức được phong danh hiệu “Mao Mao”.
Ban đầu chỉ là học sinh gọi riêng với nhau, không ngờ Vương Triết lại gọi thẳng biệt danh đó ngay trên lớp. Xem ra danh hiệu Quốc vương Cát Cát đã lan truyền sâu rộng rồi.
Mao Lâm Hạo cố nhịn cười đến đỏ mặt: “Thầy, xin thầy tránh xa đời sống cá nhân của học sinh có được không?”
Cả lớp lại được một trận cười nghiêng ngả.
Lớp học dù có ồn ào nhốn nháo nhưng tiếng ồn thu lại cũng nhanh. Chẳng bao lâu sau, sự chú ý của mọi người đã lại quay về với bài học.
Thầy Vương Triết cũng biết đám quỷ nhỏ này không thích nghe mấy câu hỏi dễ, nên dứt khoát giảng luôn câu cuối cùng – câu khó mà hầu hết mọi người đều không làm được.
Không ngờ có mấy học sinh thích đào sâu soi kỹ, mới câu đầu tiên đã lôi kéo thầy ấy giảng ra mấy cách giải khác nhau, mà tiết đọc bài khóa buổi sáng thì không dài, đến khi chuông hết giờ vang lên vẫn chưa kịp giảng đến câu thứ hai.
Hai tiết tiếp theo là tiếng Anh. Cô giáo tiếng Anh cũng chữa bài kiểm tra. Phần lớn học sinh chẳng thèm nghe, đầu vẫn mải nghĩ về hai câu hỏi cuối cùng trong đề toán ban nãy.
Tiếng Anh là một trong những môn yếu của Sầm Tây. Lúc đầu cô còn nghe giảng chăm chú, nhưng sau đó vì đến kỳ nên bụng đau âm ỉ, cả người cũng chẳng có tinh thần mà tập trung.
Hết hai tiết là đến tiết sinh hoạt giữa giờ.
Tiết sinh hoạt giữa giờ thường để chào cờ hoặc tập thể dục, thời gian dài hơn một chút. Một số bạn nữ tranh thủ thời gian này đến bên cạnh Sầm Tây để giới thiệu bản thân.
Nhưng phần lớn đều "rượu không say người, người tự say". Chỗ ngồi của Sầm Tây gần Chu Thừa Quyết. Mấy người đó rõ ràng là đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt thì đã bay sang phía Chu Thừa Quyết từ lúc nào rồi.
Triệu Nhất Cừ là một trong số ít nam sinh trong đám nữ sinh ấy. Vừa hết tiết, cậu ta đã mang theo nụ cười quen thuộc tới gần, còn đặt một chai nước khoáng ướp lạnh lên bàn cô: "Cho cậu đấy. Hôm nay thời tiết khá nóng."
Lúc này bụng dưới của Sầm Tây đang đau dữ dội. Cô nhìn thấy chai nước lạnh mà cả đầu cũng đau theo, chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười, xua tay từ chối: "Ừm, cảm ơn cậu. Tôi không cần đâu."
"Không sao, cần gì phải khách sáo với tôi." Triệu Nhất Cừ hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Sầm Tây.
Bên cạnh, thiếu niên đang viết gì đó giống như đoạn văn ngắn, liên tiếp viết sai ba chữ, gạch đi rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua chai nước kia, rồi lại lạnh mặt cúi đầu viết tiếp.
Mấy bạn nữ nghe Triệu Nhất Cừ nói vậy thì thuận miệng tám chuyện: "Hai người quen nhau à?"
"Ừ." Triệu Nhất Cừ gãi đầu cười: "Chúng tôi đều là người Gia Lâm, coi như lớn lên cùng nhau từ nhỏ."
"Vậy chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết sao?" Giang Kiều vỗ tay,"Ghen tị ghê, tôi chẳng có thanh mai trúc mã gì cả."
Bên cạnh, Chu Thừa Quyết không buồn nói chuyện nãy giờ khẽ nhíu mày, bất ngờ dùng khuỷu tay huých vào người Nghiêm Tự đang chơi game, hỏi:"Cậu với Lý Giai Thư quen nhau từ lúc nào?"
Tay Nghiêm Tự vẫn đang phóng kỹ năng không ngừng, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên:"Chuyện đó còn phải hỏi à? Lúc cậu ấy vừa được bế ra từ phòng sinh, tôi đã ở ngoài phòng sinh cùng gào khóc với cậu ấy rồi."
Tức là vừa sinh ra đã quen nhau.
Hôm qua Lý Giai Thư còn thề rằng cả đời này sẽ không nói chuyện với Sầm Tây, hôm nay lại nhận ra mình học cùng lớp với cô, thực sự đã kìm nén lâu rồi. Lúc này cuối cùng cô ấy cũng chen vào một câu: "Rõ ràng chỉ có mình cậu gào thôi có được không? Chị đây đời này chưa từng khóc nhé!"
Giang Kiều vẫn luôn chú ý đến Chu Thừa Quyết, nghe thấy anh cuối cùng cũng lên tiếng thì lập tức hùa theo, hỏi Triệu Nhất Cừ:"Đúng rồi, vậy cậu với Tây Tây cũng quen nhau từ lúc mới sinh à?"
"Không phải." Bấy giờ Sầm Tây vốn im lặng lại bất ngờ mở miệng, giọng hơi yếu:"Chắc là quen nhau từ đầu cấp hai, học cùng lớp hai năm, sau đó cậu ấy chuyển trường."
Giang Kiều nghe xong có hơi ngượng:"Vậy… cũng không tính là lớn lên cùng nhau nhỉ."
Chu Thừa Quyết khẽ siết chặt tay cầm bút rồi lại buông ra, sau đó khẽ cười khẩy một tiếng đầy khinh thường.
Triệu Nhất Cừ vẫn đứng bên cạnh chỗ ngồi của Sầm Tây, không có ý định rời đi, hỏi cô:"Cậu làm xong hết đề chưa?"
Sầm Tây cảm thấy cậu ta thật buồn cười. Tiếng Anh, Toán, Lý, Hóa, Sinh – mỗi ngày mỗi môn một đề, mười bốn ngày là bảy mươi đề. Hôm qua cậu ta mới đưa cho cô, hôm nay đã hỏi cô đã làm xong chưa.
"Chưa." Sắc mặt cô vì đau bụng mà hơi tái nhợt, giọng nói rất nhỏ: "Không kịp."
Triệu Nhất Cừ nói: "Không sao, đừng vội đâu. Cậu cứ từ từ làm, có gì không hiểu thì đến hỏi tôi. Đừng ngại nhé."
Lúc này Sầm Tây thật sự không muốn nói chuyện, im lặng hai giây rồi dứt khoát hỏi cậu ta: "Vừa rồi cậu có làm được câu cuối trong đề Toán không?"
Triệu Nhất Cừ sững người, không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, gãi mũi cười ngượng: "Cái đó thì không được rồi. Cậu phải hỏi anh Quyết."
Bụng dưới lại bắt đầu đau âm ỉ, môi Sầm Tây mím càng chặt, không thể nghĩ thêm gì khác, vội vàng lục trong cặp lấy khăn giấy rồi đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh.
Ánh mắt của Chu Thừa Quyết nâng lên theo động tác đứng dậy của cô, giữa mày hơi nhíu lại, cuối cùng lại liếc nhìn chai nước lạnh trên bàn cô một lần nữa rồi thu lại tầm mắt.
Giang Kiều thấy chỗ của Sầm Tây trống không, liền vỗ vai Nghiêm Tự, bảo cậu ấy nhích sang bên cạnh một chỗ rồi chơi, còn bản thân thì tiện tay cầm một tờ đề thi, bước đến trước mặt Chu Thừa Quyết, trên mặt mang theo nụ cười có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi anh: “Câu này làm như thế nào vậy?”
Tuy bình thường tính cách của Chu Thừa Quyết lạnh lùng, không hay kết bạn, nhưng nếu có người hỏi bài thì anh vẫn sẽ dạy, không kiêu căng. Vì vậy mỗi giờ ra chơi đều có không ít người xếp hàng xin anh chỉ bài.
Tuy nhiên, với những người không thực sự muốn hỏi bài mà mang mục đích khác, anh lại đối phó một cách hời hợt.
Ví dụ như Giang Kiều lúc này, ai có mắt đều nhìn ra cả.
Thế nên anh chỉ tùy tiện liếc một cái lên đề thi, rồi đẩy trả lại cho cô ấy: “Câu này rất cơ bản, tìm một quyển sách rồi xem ví dụ đi.”
Đã vào được lớp chọn thì không đến mức đi hỏi mấy câu như vậy.
Giang Kiều cười gượng thu tờ đề về, dù sao cô ấy cũng quen bị Chu Thừa Quyết làm cho xấu hổ rồi.
Mao Lâm Hạo thì vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ câu hỏi lớn kia, định tìm lại phẩm giá của một đại biểu môn toán, nhưng cộng thêm cả tiết tiếng Anh thì đã nghĩ đến hai tiết rồi mà cậu ấy vẫn chưa giải ra được.
Sự thật chứng minh, trước mặt "thần", đại biểu môn cũng chẳng đáng một xu.
Cậu ấy ôm bài thi, xun xoe đến gần Chu Thừa Quyết, chắp tay vái mấy cái: “Anh Quyết, xin chỉ giáo. Em nhất định phải hiểu được bài này trước khi Cát Cát lên lớp tiết tiếp theo!”
Chu Thừa Quyết liếc cậu ấy một cái, buông bài luận nhỏ đang viết xuống: “Đưa đây.”
Thực ra anh giảng bài nhanh hơn cả Vương Triết, bởi Vương Triết mắc “bệnh nghề nghiệp”, luôn muốn giảng thật chi tiết để ai cũng hiểu, nên thường mất khá nhiều thời gian.
Còn Chu Thừa Quyết thì nhìn người mà dạy. Giống như dạng học sinh giỏi thi đấu như Mao Lâm Hạo thì chỉ cần gợi ý chút là cậu ấy hiểu ngay.
Anh theo thói quen giảng bài, tiện tay vẽ một đường phụ trợ lên đề của cậu ấy, rồi viết vài công thức then chốt, xong còn chưa nói câu nào thì đã nghe Mao Lâm Hạo kích động hô lên: “ Ôi vãi! Em có chết cũng không nghĩ ra phải vẽ đường này! Quyết Quyết, không có anh thì em biết sống sao đây!?”
“……”
Chu Thừa Quyết: “Cút.”
Mao Lâm Hạo vẫn ngồi cạnh anh không nhúc nhích, vừa cảm thán vừa tiếp tục viết lời giải theo các bước anh đưa.
Chu Thừa Quyết cũng không đuổi cậu ấy đi, cầm bút tiếp tục viết bài luận nhỏ của mình.
Vừa khai giảng, nhiều học sinh còn đang đi qua đi lại thăm lớp nhau. Không bao lâu sau thì có hai người bước vào cửa sau lớp.
Người đến có lẽ là bạn học cũ của Triệu Nhất Cừ, nhưng thành tích không tốt bằng cậu ta, không vào được lớp chọn, nên bị xếp vào lớp thường.
Lần này ghé thăm, bọn họ đi thẳng đến chỗ cậu ta, khoác vai cậu ta đưa đề thi: “Ê, lúc nãy bọn tôi đi ngang qua, thấy có một cô gái mặc đồ đen toàn thân.”
Triệu Nhất Cừ: “Ồ, bạn cùng lớp của tôi đấy.”
“Là học sinh trường mình à? Vậy thì lạ ghê, đến trường mà không mặc đồng phục, lại mặc cả cây đen…”
Hai người nói bâng quơ xong, rồi đưa đề thi cho Triệu Nhất Cừ, chỉ vào câu hỏi lớn cuối cùng: “Là đề lấy từ lớp cậu hôm qua. Tụi tôi thật sự không làm nổi, chỉ chút đi.”
Triệu Nhất Cừ liếc nhìn, lại là câu đó.
Thực ra lúc Chu Thừa Quyết dạy Mao Lâm Hạo ban nãy, cậu ta cũng có đứng bên cạnh nghe lén, nhưng Mao Lâm Hạo hiểu nhanh quá, cậu ta vẫn chưa kịp nắm bắt, đành dắt theo bạn mình mang đề đến trước mặt Chu Thừa Quyết, muốn nhờ anh giảng lại.
“Anh Quyết, giúp bọn em giảng lại lần nữa được không? Vừa nãy chưa hiểu rõ…” – Triệu Nhất Cừ vẫn giữ thái độ khá khiêm tốn.
Động tác viết bài luận của Chu Thừa Quyết lại bị gián đoạn. Anh im lặng hai giây, không biểu cảm gì mà nhận lấy đề: “Để tôi nghĩ xem nên dùng cách nào giảng cho các cậu.”
Mấy người kia đồng thanh “ừ”, rồi đứng một bên trò chuyện tiếp.
“Ồ, vậy bạn nữ đó cũng học lớp chọn à?”
Triệu Nhất Cừ: “Ừ, đúng thế.”
“Học sinh trường cấp hai nào đấy? Lớp chọn các cậu, ai mà chẳng nổi tiếng ở Nam Gia. Tôi chẳng có ấn tượng gì về người này.”
“Chính là trường cấp hai Gia Lâm mà tôi từng học ở đó.”
“Ồ. Trường cấp hai của các cậu không phải khá tệ sao? Nếu không thì cậu cũng đâu phải chuyển qua Nam Gia giữa chừng?”
Triệu Nhất Cừ ậm ừ: “Hình như là có cộng điểm gì đó, được hơn một trăm điểm thì phải.”
“Trời má.” Bên kia nghe vậy liền hứng khởi: “Cộng hơn một trăm điểm? Tôi với lão Dương chỉ thiếu hơn ba mươi điểm là vào được lớp chọn rồi. Con nhỏ này có vận may tốt thật đấy. Sớm biết vậy bọn tôi cũng sinh ra ở quê thì tốt rồi, chắc chắn được vào lớp chọn luôn.”
Triệu Nhất Cừ không nói gì thêm, cúi đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết, định hỏi xem có thể bắt đầu giảng chưa, liền thấy ngón tay thon dài của thiếu niên ấn lên đề thi, lạnh lùng mà đẩy về phía bọn họ: “Không giảng được.”
Triệu Nhất Cừ: “?”
Chu Thừa Quyết nói bằng giọng lười biếng: “Tôi không biết, đi hỏi giáo viên đi.”
“Không phải chứ anh Quyết, lúc nãy Cát Cát còn bảo anh là người duy nhất trong lớp làm đúng hết mà.” Triệu Nhất Cừ cười có phần lấy lòng: “ Vừa rồi anh còn giảng cho đại biểu môn đó?”
Chu Thừa Quyết thậm chí còn lười ngẩng đầu: “Tôi đoán trúng thôi.”
“Hả?” Hai học sinh lớp thường đều ngẩn người: “Trắc nghiệm thì còn có thể đoán, nhưng bài tự luận thì đoán kiểu gì? Phải viết kín cả một trang giấy…”
Lúc này thiếu niên hiếm khi để lộ sự kiêu ngạo khinh người, khẽ mỉm cười khinh miệt: “Đoán đại thôi, dựa vào vận may mà đoán, may mắn thì cũng có thể đoán vào được lớp chọn.”
Nói xong, ánh mắt Chu Thừa Quyết lại rơi lên chai nước lạnh mà Triệu Nhất Cừ đưa cho Sầm Tây, nhìn chăm chú mấy giây, cuối cùng dứt khoát vươn tay cầm lấy, một hơi uống cạn.
Uống xong vặn nắp lại, anh vừa đứng dậy định đem vỏ chai đi vứt thì đúng lúc đụng phải Sầm Tây vừa trở về từ bên ngoài.
Cô gái nhìn chằm chằm vào chai nước rỗng trong tay anh.
Thiếu niên thản nhiên, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bình tĩnh nói: “Khát quá, lát nữa mua chai khác đền cho cậu.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
“Lẽ ra giờ đọc bài khóa sáng nay là tiết Ngữ văn của cô chủ nhiệm lớp các em, nhưng đầu năm học mới, cô ấy có nhiều việc bận, giờ đang bị lão Diêu gọi đi mở cuộc họp rồi.” Thầy dạy Toán vừa chia bài thi thành mấy chồng vừa tiện tay đưa cho vài học sinh bàn đầu để nhờ phát giúp, rồi vặn mở chiếc bình thủy tinh đựng trà, uống một ngụm xong mới nói tiếp: “Vậy nên giờ đọc sáng nay, thầy đến dạy thay, tiện thể chữa luôn đề thi này.”
“Ồ ~” Cả lớp lập tức ồ lên, tiếng bàn tán xì xào vang lên.
Cô chủ nhiệm và thầy dạy Toán là vợ chồng. Học sinh vốn rất thích tám chuyện về giáo viên, đặc biệt là những chuyện tình công khai như thế này, tha hồ mà bàn luận.
Thầy dạy toán cười xua tay: “Thôi thôi, lo mà xem bài thi của các em làm được thế nào đi.”
Tiết học chính thức đầu tiên sau khi nhập học, vì các học sinh trong lớp đã quen nhau từ hai tuần trước, nên không có màn giới thiệu bản thân như thường thấy ở các lớp mới. Thầy dạy toán cũng nhanh chóng đi vào bài giảng, bởi vậy nên Sầm Tây – học sinh duy nhất mới chuyển đến không được chú ý mấy, vừa ngồi vào chỗ đã bị “lãng quên”.
Một vài học sinh đi khắp lớp phát bài thi. Sầm Tây cầm bài thi của mình trong tay, cô lấy ra rồi lặng lẽ quan sát xung quanh.
Không khí học tập ở đây khác hẳn với trường cấp hai trước kia của cô.
Trường cũ của cô nằm gần như chót bảng trong cả huyện Gia Lâm, số học sinh thi đỗ cấp ba không nhiều.
Nhưng lúc phát bài thi như thế này, phần lớn học sinh vẫn thích hỏi han điểm số khắp nơi, dù cao hay thấp cũng thích so sánh, hoặc cầm bài so đáp án với nhau, từng câu từng câu đối chiếu xem có bị trừ điểm oan không, có thể xin lại được một điểm là xin ngay.
Sầm Tây biết không khí ở đây chắc chắn sẽ khác, nhưng các bạn học mới vẫn có chút nằm ngoài dự đoán của cô.
Bọn họ dường như chẳng mấy bận tâm đến điểm số trên giấy thi.
Trong lúc chờ bài phát đến, ai nấy đều rất bận rộn.
Nhưng không phải bận chơi, mà đa số học sinh đều làm đề trong sách bài tập hoặc các bộ đề thi mua riêng. Trên bàn mỗi người còn đặt vài cuốn đề thi dày cộp đến kinh ngạc.
Bên trên thì đang phát bài, bên dưới cũng không ai rảnh tay.
Sách bài tập lật soàn soạt, tiếng viết nháp, làm các bước giải cứ vang lên không dứt.
Sầm Tây đảo mắt một vòng, phát hiện Nghiêm Tự bên cạnh lúc làm bài thì thích nằm bò ra bàn. Cô chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy Chu Thừa Quyết ngồi cách một bàn.
Sầm Tây không ngờ lại cùng lớp với anh, hai người chỉ tiếp xúc mấy lần bên ngoài lớp học, giờ ngồi cùng lớp vẫn thấy hơi lạ lẫm.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, tay Chu Thừa Quyết đang lật bài chợt khựng lại.
Sầm Tây giật mình, vội vàng thu ánh mắt về.
Lúc lén nhìn sang lần nữa, cô thấy anh đang lạnh lùng nhét bài thi vừa nhận được vào trong ngăn bàn.
Tờ bài thi lướt qua quá nhanh, Sầm Tây không nhìn rõ, chỉ cảm thấy chữ viết hình như khá đẹp.
Bài thi gần như đã phát xong, thầy dạy toán tùy ý đeo kính lên rồi nói: “Đề thi lần này có vài câu khá khó. Mấy bài đầu, mọi người làm còn tạm được, nhưng mấy câu cuối cùng thì gần như cả lớp đều làm sai hoặc bỏ trống, chỉ có Chu Thừa Quyết làm đúng.”
Toàn bộ ánh mắt trong lớp đồng loạt đổ dồn về phía thiếu niên đang ngồi cuối lớp. Đa phần là ánh mắt ngưỡng mộ, xen lẫn vài ánh mắt phát sáng của mấy bạn nữ đang tranh thủ ngắm trai đẹp.
Sầm Tây cũng nhìn theo.
Hiếm thấy Chu Thừa Quyết không làm bài, trên bàn lại đặt giấy viết văn, không rõ anh đang viết cái gì.
Người thi ngữ văn được 43 điểm hiếm khi nhiệt tình với môn học này như vậy.
Giữa bao nhiêu ánh nhìn chăm chú như thế, anh vẫn thản nhiên tiếp tục sáng tác hăng say, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Hiển nhiên là được khen quen rồi.
“Những người khác, nếu thầy nhớ không lầm thì cũng chỉ có vài em làm đúng hai ý đầu là cùng.” Thầy dạy toán tiếp tục nói.
Cả lớp lập tức kêu trời: “Làm được hai ý là giỏi rồi thầy ơi. Hôm đó em nghĩ tới suýt rụng hết tóc vì câu đó luôn đấy!”
Thầy giáo nhìn về phía Mao Lâm Hạo – người ngồi cuối lớp đang kêu trời rồi nói: “Mao Mao, em cũng dám nói câu đó à? Thầy thật sự rất đau lòng đó.”
“Phụt——” Cả lớp cười ồ lên.
Mao Lâm Hạo là đại biểu môn Toán.
Thầy dạy toán tên là Vương Triết, chữ “” (Triết) trong tên tách ra là hai chữ “” (Cát Cát). Thời đi học, học sinh rất thích đặt biệt danh cho các giáo viên, nên từ ngày đầu tiên của lớp chuyển cấp, biệt danh “Quốc vương Cát Cát” đã được gắn cho thầy ấy.
Trước đây Mao Lâm Hạo được tuyển thẳng vào lớp chọn nhờ thi học sinh giỏi Toán nên Vương Triết chọn cậu ấy làm đại biểu môn Toán. Hơn nữa, đại biểu này của Quốc vương Cát Cát lại họ Mao, thế là lập tức được phong danh hiệu “Mao Mao”.
Ban đầu chỉ là học sinh gọi riêng với nhau, không ngờ Vương Triết lại gọi thẳng biệt danh đó ngay trên lớp. Xem ra danh hiệu Quốc vương Cát Cát đã lan truyền sâu rộng rồi.
Mao Lâm Hạo cố nhịn cười đến đỏ mặt: “Thầy, xin thầy tránh xa đời sống cá nhân của học sinh có được không?”
Cả lớp lại được một trận cười nghiêng ngả.
Lớp học dù có ồn ào nhốn nháo nhưng tiếng ồn thu lại cũng nhanh. Chẳng bao lâu sau, sự chú ý của mọi người đã lại quay về với bài học.
Thầy Vương Triết cũng biết đám quỷ nhỏ này không thích nghe mấy câu hỏi dễ, nên dứt khoát giảng luôn câu cuối cùng – câu khó mà hầu hết mọi người đều không làm được.
Không ngờ có mấy học sinh thích đào sâu soi kỹ, mới câu đầu tiên đã lôi kéo thầy ấy giảng ra mấy cách giải khác nhau, mà tiết đọc bài khóa buổi sáng thì không dài, đến khi chuông hết giờ vang lên vẫn chưa kịp giảng đến câu thứ hai.
Hai tiết tiếp theo là tiếng Anh. Cô giáo tiếng Anh cũng chữa bài kiểm tra. Phần lớn học sinh chẳng thèm nghe, đầu vẫn mải nghĩ về hai câu hỏi cuối cùng trong đề toán ban nãy.
Tiếng Anh là một trong những môn yếu của Sầm Tây. Lúc đầu cô còn nghe giảng chăm chú, nhưng sau đó vì đến kỳ nên bụng đau âm ỉ, cả người cũng chẳng có tinh thần mà tập trung.
Hết hai tiết là đến tiết sinh hoạt giữa giờ.
Tiết sinh hoạt giữa giờ thường để chào cờ hoặc tập thể dục, thời gian dài hơn một chút. Một số bạn nữ tranh thủ thời gian này đến bên cạnh Sầm Tây để giới thiệu bản thân.
Nhưng phần lớn đều "rượu không say người, người tự say". Chỗ ngồi của Sầm Tây gần Chu Thừa Quyết. Mấy người đó rõ ràng là đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt thì đã bay sang phía Chu Thừa Quyết từ lúc nào rồi.
Triệu Nhất Cừ là một trong số ít nam sinh trong đám nữ sinh ấy. Vừa hết tiết, cậu ta đã mang theo nụ cười quen thuộc tới gần, còn đặt một chai nước khoáng ướp lạnh lên bàn cô: "Cho cậu đấy. Hôm nay thời tiết khá nóng."
Lúc này bụng dưới của Sầm Tây đang đau dữ dội. Cô nhìn thấy chai nước lạnh mà cả đầu cũng đau theo, chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười, xua tay từ chối: "Ừm, cảm ơn cậu. Tôi không cần đâu."
"Không sao, cần gì phải khách sáo với tôi." Triệu Nhất Cừ hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Sầm Tây.
Bên cạnh, thiếu niên đang viết gì đó giống như đoạn văn ngắn, liên tiếp viết sai ba chữ, gạch đi rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua chai nước kia, rồi lại lạnh mặt cúi đầu viết tiếp.
Mấy bạn nữ nghe Triệu Nhất Cừ nói vậy thì thuận miệng tám chuyện: "Hai người quen nhau à?"
"Ừ." Triệu Nhất Cừ gãi đầu cười: "Chúng tôi đều là người Gia Lâm, coi như lớn lên cùng nhau từ nhỏ."
"Vậy chẳng phải hai người là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết sao?" Giang Kiều vỗ tay,"Ghen tị ghê, tôi chẳng có thanh mai trúc mã gì cả."
Bên cạnh, Chu Thừa Quyết không buồn nói chuyện nãy giờ khẽ nhíu mày, bất ngờ dùng khuỷu tay huých vào người Nghiêm Tự đang chơi game, hỏi:"Cậu với Lý Giai Thư quen nhau từ lúc nào?"
Tay Nghiêm Tự vẫn đang phóng kỹ năng không ngừng, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên:"Chuyện đó còn phải hỏi à? Lúc cậu ấy vừa được bế ra từ phòng sinh, tôi đã ở ngoài phòng sinh cùng gào khóc với cậu ấy rồi."
Tức là vừa sinh ra đã quen nhau.
Hôm qua Lý Giai Thư còn thề rằng cả đời này sẽ không nói chuyện với Sầm Tây, hôm nay lại nhận ra mình học cùng lớp với cô, thực sự đã kìm nén lâu rồi. Lúc này cuối cùng cô ấy cũng chen vào một câu: "Rõ ràng chỉ có mình cậu gào thôi có được không? Chị đây đời này chưa từng khóc nhé!"
Giang Kiều vẫn luôn chú ý đến Chu Thừa Quyết, nghe thấy anh cuối cùng cũng lên tiếng thì lập tức hùa theo, hỏi Triệu Nhất Cừ:"Đúng rồi, vậy cậu với Tây Tây cũng quen nhau từ lúc mới sinh à?"
"Không phải." Bấy giờ Sầm Tây vốn im lặng lại bất ngờ mở miệng, giọng hơi yếu:"Chắc là quen nhau từ đầu cấp hai, học cùng lớp hai năm, sau đó cậu ấy chuyển trường."
Giang Kiều nghe xong có hơi ngượng:"Vậy… cũng không tính là lớn lên cùng nhau nhỉ."
Chu Thừa Quyết khẽ siết chặt tay cầm bút rồi lại buông ra, sau đó khẽ cười khẩy một tiếng đầy khinh thường.
Triệu Nhất Cừ vẫn đứng bên cạnh chỗ ngồi của Sầm Tây, không có ý định rời đi, hỏi cô:"Cậu làm xong hết đề chưa?"
Sầm Tây cảm thấy cậu ta thật buồn cười. Tiếng Anh, Toán, Lý, Hóa, Sinh – mỗi ngày mỗi môn một đề, mười bốn ngày là bảy mươi đề. Hôm qua cậu ta mới đưa cho cô, hôm nay đã hỏi cô đã làm xong chưa.
"Chưa." Sắc mặt cô vì đau bụng mà hơi tái nhợt, giọng nói rất nhỏ: "Không kịp."
Triệu Nhất Cừ nói: "Không sao, đừng vội đâu. Cậu cứ từ từ làm, có gì không hiểu thì đến hỏi tôi. Đừng ngại nhé."
Lúc này Sầm Tây thật sự không muốn nói chuyện, im lặng hai giây rồi dứt khoát hỏi cậu ta: "Vừa rồi cậu có làm được câu cuối trong đề Toán không?"
Triệu Nhất Cừ sững người, không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, gãi mũi cười ngượng: "Cái đó thì không được rồi. Cậu phải hỏi anh Quyết."
Bụng dưới lại bắt đầu đau âm ỉ, môi Sầm Tây mím càng chặt, không thể nghĩ thêm gì khác, vội vàng lục trong cặp lấy khăn giấy rồi đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh.
Ánh mắt của Chu Thừa Quyết nâng lên theo động tác đứng dậy của cô, giữa mày hơi nhíu lại, cuối cùng lại liếc nhìn chai nước lạnh trên bàn cô một lần nữa rồi thu lại tầm mắt.
Giang Kiều thấy chỗ của Sầm Tây trống không, liền vỗ vai Nghiêm Tự, bảo cậu ấy nhích sang bên cạnh một chỗ rồi chơi, còn bản thân thì tiện tay cầm một tờ đề thi, bước đến trước mặt Chu Thừa Quyết, trên mặt mang theo nụ cười có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi anh: “Câu này làm như thế nào vậy?”
Tuy bình thường tính cách của Chu Thừa Quyết lạnh lùng, không hay kết bạn, nhưng nếu có người hỏi bài thì anh vẫn sẽ dạy, không kiêu căng. Vì vậy mỗi giờ ra chơi đều có không ít người xếp hàng xin anh chỉ bài.
Tuy nhiên, với những người không thực sự muốn hỏi bài mà mang mục đích khác, anh lại đối phó một cách hời hợt.
Ví dụ như Giang Kiều lúc này, ai có mắt đều nhìn ra cả.
Thế nên anh chỉ tùy tiện liếc một cái lên đề thi, rồi đẩy trả lại cho cô ấy: “Câu này rất cơ bản, tìm một quyển sách rồi xem ví dụ đi.”
Đã vào được lớp chọn thì không đến mức đi hỏi mấy câu như vậy.
Giang Kiều cười gượng thu tờ đề về, dù sao cô ấy cũng quen bị Chu Thừa Quyết làm cho xấu hổ rồi.
Mao Lâm Hạo thì vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ câu hỏi lớn kia, định tìm lại phẩm giá của một đại biểu môn toán, nhưng cộng thêm cả tiết tiếng Anh thì đã nghĩ đến hai tiết rồi mà cậu ấy vẫn chưa giải ra được.
Sự thật chứng minh, trước mặt "thần", đại biểu môn cũng chẳng đáng một xu.
Cậu ấy ôm bài thi, xun xoe đến gần Chu Thừa Quyết, chắp tay vái mấy cái: “Anh Quyết, xin chỉ giáo. Em nhất định phải hiểu được bài này trước khi Cát Cát lên lớp tiết tiếp theo!”
Chu Thừa Quyết liếc cậu ấy một cái, buông bài luận nhỏ đang viết xuống: “Đưa đây.”
Thực ra anh giảng bài nhanh hơn cả Vương Triết, bởi Vương Triết mắc “bệnh nghề nghiệp”, luôn muốn giảng thật chi tiết để ai cũng hiểu, nên thường mất khá nhiều thời gian.
Còn Chu Thừa Quyết thì nhìn người mà dạy. Giống như dạng học sinh giỏi thi đấu như Mao Lâm Hạo thì chỉ cần gợi ý chút là cậu ấy hiểu ngay.
Anh theo thói quen giảng bài, tiện tay vẽ một đường phụ trợ lên đề của cậu ấy, rồi viết vài công thức then chốt, xong còn chưa nói câu nào thì đã nghe Mao Lâm Hạo kích động hô lên: “ Ôi vãi! Em có chết cũng không nghĩ ra phải vẽ đường này! Quyết Quyết, không có anh thì em biết sống sao đây!?”
“……”
Chu Thừa Quyết: “Cút.”
Mao Lâm Hạo vẫn ngồi cạnh anh không nhúc nhích, vừa cảm thán vừa tiếp tục viết lời giải theo các bước anh đưa.
Chu Thừa Quyết cũng không đuổi cậu ấy đi, cầm bút tiếp tục viết bài luận nhỏ của mình.
Vừa khai giảng, nhiều học sinh còn đang đi qua đi lại thăm lớp nhau. Không bao lâu sau thì có hai người bước vào cửa sau lớp.
Người đến có lẽ là bạn học cũ của Triệu Nhất Cừ, nhưng thành tích không tốt bằng cậu ta, không vào được lớp chọn, nên bị xếp vào lớp thường.
Lần này ghé thăm, bọn họ đi thẳng đến chỗ cậu ta, khoác vai cậu ta đưa đề thi: “Ê, lúc nãy bọn tôi đi ngang qua, thấy có một cô gái mặc đồ đen toàn thân.”
Triệu Nhất Cừ: “Ồ, bạn cùng lớp của tôi đấy.”
“Là học sinh trường mình à? Vậy thì lạ ghê, đến trường mà không mặc đồng phục, lại mặc cả cây đen…”
Hai người nói bâng quơ xong, rồi đưa đề thi cho Triệu Nhất Cừ, chỉ vào câu hỏi lớn cuối cùng: “Là đề lấy từ lớp cậu hôm qua. Tụi tôi thật sự không làm nổi, chỉ chút đi.”
Triệu Nhất Cừ liếc nhìn, lại là câu đó.
Thực ra lúc Chu Thừa Quyết dạy Mao Lâm Hạo ban nãy, cậu ta cũng có đứng bên cạnh nghe lén, nhưng Mao Lâm Hạo hiểu nhanh quá, cậu ta vẫn chưa kịp nắm bắt, đành dắt theo bạn mình mang đề đến trước mặt Chu Thừa Quyết, muốn nhờ anh giảng lại.
“Anh Quyết, giúp bọn em giảng lại lần nữa được không? Vừa nãy chưa hiểu rõ…” – Triệu Nhất Cừ vẫn giữ thái độ khá khiêm tốn.
Động tác viết bài luận của Chu Thừa Quyết lại bị gián đoạn. Anh im lặng hai giây, không biểu cảm gì mà nhận lấy đề: “Để tôi nghĩ xem nên dùng cách nào giảng cho các cậu.”
Mấy người kia đồng thanh “ừ”, rồi đứng một bên trò chuyện tiếp.
“Ồ, vậy bạn nữ đó cũng học lớp chọn à?”
Triệu Nhất Cừ: “Ừ, đúng thế.”
“Học sinh trường cấp hai nào đấy? Lớp chọn các cậu, ai mà chẳng nổi tiếng ở Nam Gia. Tôi chẳng có ấn tượng gì về người này.”
“Chính là trường cấp hai Gia Lâm mà tôi từng học ở đó.”
“Ồ. Trường cấp hai của các cậu không phải khá tệ sao? Nếu không thì cậu cũng đâu phải chuyển qua Nam Gia giữa chừng?”
Triệu Nhất Cừ ậm ừ: “Hình như là có cộng điểm gì đó, được hơn một trăm điểm thì phải.”
“Trời má.” Bên kia nghe vậy liền hứng khởi: “Cộng hơn một trăm điểm? Tôi với lão Dương chỉ thiếu hơn ba mươi điểm là vào được lớp chọn rồi. Con nhỏ này có vận may tốt thật đấy. Sớm biết vậy bọn tôi cũng sinh ra ở quê thì tốt rồi, chắc chắn được vào lớp chọn luôn.”
Triệu Nhất Cừ không nói gì thêm, cúi đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết, định hỏi xem có thể bắt đầu giảng chưa, liền thấy ngón tay thon dài của thiếu niên ấn lên đề thi, lạnh lùng mà đẩy về phía bọn họ: “Không giảng được.”
Triệu Nhất Cừ: “?”
Chu Thừa Quyết nói bằng giọng lười biếng: “Tôi không biết, đi hỏi giáo viên đi.”
“Không phải chứ anh Quyết, lúc nãy Cát Cát còn bảo anh là người duy nhất trong lớp làm đúng hết mà.” Triệu Nhất Cừ cười có phần lấy lòng: “ Vừa rồi anh còn giảng cho đại biểu môn đó?”
Chu Thừa Quyết thậm chí còn lười ngẩng đầu: “Tôi đoán trúng thôi.”
“Hả?” Hai học sinh lớp thường đều ngẩn người: “Trắc nghiệm thì còn có thể đoán, nhưng bài tự luận thì đoán kiểu gì? Phải viết kín cả một trang giấy…”
Lúc này thiếu niên hiếm khi để lộ sự kiêu ngạo khinh người, khẽ mỉm cười khinh miệt: “Đoán đại thôi, dựa vào vận may mà đoán, may mắn thì cũng có thể đoán vào được lớp chọn.”
Nói xong, ánh mắt Chu Thừa Quyết lại rơi lên chai nước lạnh mà Triệu Nhất Cừ đưa cho Sầm Tây, nhìn chăm chú mấy giây, cuối cùng dứt khoát vươn tay cầm lấy, một hơi uống cạn.
Uống xong vặn nắp lại, anh vừa đứng dậy định đem vỏ chai đi vứt thì đúng lúc đụng phải Sầm Tây vừa trở về từ bên ngoài.
Cô gái nhìn chằm chằm vào chai nước rỗng trong tay anh.
Thiếu niên thản nhiên, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, bình tĩnh nói: “Khát quá, lát nữa mua chai khác đền cho cậu.”
Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Đánh giá:
Truyện Một Vòng Tròn - Cửu Đâu Tinh
Story
Chương 6
10.0/10 từ 44 lượt.